[BHPT] – Chương 4

Bích huyết phệ tình 04

Tác giả : Ma yên

Editor: dongphuongphonglinh ( DBSK forever 5 )

Beta – reader: toujifuu

***

Nhưng mà trong nháy mắt khi Ly Thương nâng hộp gỗ lên, Mộ Bạch chỉ cảm thấy khuỷu tay Ly Thương không biết là vô tình hay cố ý mà chạm vào mình, một cỗ đại lực áp xuống, Mộ Bạch thân bất do kỷ, hai chân mềm nhũn, quỳ rạp xuống đất.

Một ánh mắt lạnh thấu xương, từ phía trước bên trái nơi thanh niên áo tím đang ngồi bắn tới, đâm trên người Ly Thương.

Biết rõ trong lòng Nhan thiếu cung chủ chỉ e là vô cùng bất mãn, tại sao mình lại làm ra việc như vậy? Tuy rằng cũng cảm thấy có chút áy náy khi đem hài tử này ra làm lá chắn, nhưng dù sao so với mình đi chịu chết thì cũng tốt hơn?! Ly Thương thầm mắng mình một hồi, vẻ mặt lại càng cung kính hơn.

Lão nhân mỉm cười, tay áo phất nhẹ, một hắc y nhân tiến lên mấy bước, còn chưa đi tới bên cạnh Ly Thương, thanh niên áo tím kia đã tự đứng lên, tiếp nhận hộp gỗ trong tay Ly Thương, lập tức mở ra.

Nhìn bóng lưng của thanh niên áo tím, lông mày lão cung chủ trong nháy mắt nhíu lại, rồi liền dãn ra.

Thanh niên áo tím nhìn một chút, xoay người bước lên bậc thềm, hai tay trình lên lão nhân, nói: “Quả thật là Cao Mãnh, mời cung chủ xem.”

Ánh mắt cung chủ đảo qua, nhẹ nhàng gật gật đầu, cười nhìn thanh niên áo tím, ôn hòa nói: “Làm phiền Minh Thanh.”

Thanh niên áo tím Nhan Minh Thanh khẽ mỉm cười, lui xuống bậc thềm, ngồi trở lại vị trí cũ, tiện tay đem hộp gỗ chứa đầu của Cao Mãnh cho hắc y nhân đã tiến tới phía sau.

“Ha ha ha…” Cung chủ dường như rất vui vẻ, cười lớn mấy tiếng, nhìn Ly Thương cùng Mộ Bạch ở phía dưới, nói: “Tốt lắm! Ly Thương phải không, ngươi đã mang đầu của phản đồ Cao Mãnh về, bản cung tất có trọng thưởng! Hài tử này chính là người ngươi đã đề cập trên thư sao…”

Nghe thấy nhắc tới mình, Mộ Bạch nhẹ nhàng ngẩng đầu, nhìn về phía lão nhân trên đài cao.

“Tạ ơn cung chủ, nó tên là Mộ Bạch, là một cô nhi.” Ly Thương cúi đầu đáp.

“Ồ?” Nhãn châu của cung chủ khẽ chuyển, nhìn về phía Mộ Bạch ở bên cạnh Ly Thương, cũng không biết đang suy nghĩ cái gì, trên mặt chầm chậm lộ ra một nụ cười hiền lành, đưa tay về phía Mộ Bạch, nói: “Nào, hài tử, lên đây, tới chỗ của bản cung.”

Nhan Minh Thanh nhíu nhíu mày, ánh mắt đánh giá qua lại giữa Mộ Bạch và cung chủ, khóe miệng co rút, ánh mắt lạnh lẽo, nhưng lại lập tức đổi thành một khuôn mặt đầy ý cười ôn hòa.

Mộ Bạch nhìn lão nhân mặt mũi hiền lành một chút, lại nhìn nhìn Nhan Minh Thanh ngoài cười nhưng trong không cười, rồi trộm nhìn Ly Thương vẫn không nhúc nhích ở bên cạnh, hơi do dự, rồi mới cắn răng đứng lên, đi về phía lão nhân trên đài ngọc.

Cung chủ trên đài ngọc lộ ra một nụ cười hài lòng.

Thanh niên áo tím lại khó che giấu được tức giận trên mặt, trừng mắt nhìn Mộ Bạch.

Xung quanh đại điện, ánh mắt của mấy chục hắc y nhân tập trung trên thân hình nhỏ bé của nam hài.

Khoảng cách chừng mười bước ngắn ngủi, nhưng lại khó đi đến thế! Mộ Bạch bất an quay đầu lại, hy vọng có thể nhận được sự bảo vệ hoặc cổ vũ của thiếu niên dịu dàng kia, nhưng lại chỉ nhìn thấy tóc đen mềm mại buông xuống trước trán, che đi biểu tình của thiếu niên…

Ngay cả người…. cũng không cần ta sao? Mộ Bạch cúi đầu xuống, vành mắt có chút ẩm ướt.

Càng đi về phía trước, trên người lão nhân lại càng phát ra nhiều uy nghiêm hơn, Mộ Bạch gần như dừng bước lại, nếu không phải Nhan Minh Thanh kia ở bên cạnh như đao như kiếm, ánh mắt giống như muốn đem nó lột da róc xương.

Mộ Bạch cẩn thận chỉnh đốn lại tâm tình, bày ra một bộ dáng lanh lợi, dừng ở trước lão nhân.

“Ha ha ha! Hảo hài tử, tới, để bản cung xem một chút nào!” Lão cung chủ đưa tay kéo Mộ Bạch qua, ôm lấy nó, đặt lên trên đùi.

Lão nhân này sức lực thật lớn! Mộ Bạch kinh ngạc nhìn lão cung chủ, có chút không quen mà động động thân thể, rồi lại nhịn xuống, hoặc nói, là cứng ngắc lại.

Lão nhân ở phía trên thoạt nhìn tuy rằng uy nghiêm lại hòa ái dễ gần, nhưng Mộ Bạch dựa vào kinh nghiệm nhiều năm ăn xin của mình, biết ý cười trong mắt lão nhân tuyệt không thật lòng.…

Nhưng mà, so với ánh mắt trắng trợn như muốn ăn thịt người của thanh niên áo tím thì tốt hơn nhiều.… Mộ Bạch nhịn không được lại nhìn Ly Thương vẫn cúi đầu quỳ thẳng dưới bậc thềm bằng ngọc một chút.

“Đây sẽ là đồ nhi của bản cung.…” Nhìn cặp nhãn đồng trầm tĩnh của người trong lòng, cung chủ như có điều suy nghĩ mà nói khẽ, trầm mặc một hồi, mới đưa tay ra, ở trên người, trên tay chân của Mộ Bạch nắm nắm mấy cái, trên mặt lộ ra vẻ vui mừng, kéo Mộ Bạch vào trong lòng, đắc ý nở nụ cười: “Tốt, tốt, tốt! Ngươi hài tử này căn cốt thật tốt, trăm mạch thông suốt, chính là kỳ tài luyện võ trời sinh! Bản cung lúc đầu cũng chỉ là nhất thời hứng khởi, đồng ý hứa hẹn nhận người giết Cao Mãnh làm đồ đệ, không ngờ ông trời lại đem kỳ tài như vậy tới trước mặt bản cung!”

Ánh mắt âm ngoan ở bên trái kia hơi biến đổi, tựa như sát khí mà đâm tới! Đầu óc Mộ Bạch vốn bị lão nhân nói đến mơ hồ lập tức thanh tỉnh lại.

Tuy không biết lời nói của lão nhân rốt cuộc có ý tứ gì, nhưng hàn ý như muốn giết mình thật nhanh của Nhan Minh Thanh kia, lại không có chút giả dối! Ly Thương từ mới nãy đã không có chút tiếng động, hiển nhiên là không đáng tin cậy, hiện giờ, người có thể bảo vệ mình, cũng chỉ có lão nhân trước mặt này.…

“Đồ nhi Mộ Bạch, khấu kiến sư phụ!” Mộ Bạch vội vàng nhảy từ trong lòng lão nhân xuống, hai chân quỳ trên đất, ngoan ngoãn khấu đầu ba cái….

“Ha ha ha!” Tiếng cười vang dội, từ đỉnh đầu vang lên, Mộ Bạch đã bị lão nhân kéo tới.

Lão cung chủ cẩn thận đánh giá Mộ Bạch, không ngừng tiếng mà nói: “Không tồi, không tồi, ngươi tư chất xuất chúng, lại lanh lợi, hiểu chuyện hiếm có như vậy, đợi bản cung dạy dỗ một phen, nhất định có thể độc bá một phương!”

Thần sắc Nhan Minh Thanh hơi biến, đột nhiên đứng lên, lại cảm thấy hơi đường đột, ngừng lại một chút, bày ra vẻ mặt tươi cười, chắp tay nói: “Chúc mừng cung chủ thu được lương đồ (đồ đệ tốt)! Chúc mừng sư đệ gặp được lương sư!”

Mộ Bạch chuyển mắt nhìn lại, đúng lúc thấy được vẻ mặt muốn cười cũng không cười được, muốn tức giận cũng không dám của Nhan Minh Thanh, nhất thời lòng sợ hãi cũng biến mất, “phụt” ra một tiếng cười.

Nhìn thấy Nhan Minh Thanh trợn to hai mắt, muốn trừng mình, nhưng dưới tầm mắt của lão cung chủ cũng không thể không thu hồi, trên mặt run rẩy một lúc, cuối cùng kéo ra một nụ cười khó coi vô cùng, nói: “Tiểu sư đệ, ngươi cười cái gì?”

Nhãn châu Mộ Bạch xoay chuyển, khom khom người, nói: “Mộ Bạch là cười mình còn chưa kiến lễ (làm lễ ra mắt) sư huynh.”

“Được rồi!” Cung chủ dường như vô cùng vui vẻ, nắm tay Mộ Bạch, đứng dậy.

Mộ Bạch cảm thấy bàn tay to lớn đang năm lấy tay mình hơi xiết chặt, cũng không nhiều lời nữa.

Mái tóc bạc không gió mà bay, “Tốt lắm, tốt lắm! Ly Thương, ngươi lần này mặc dù không giết được Cao Mãnh, nhưng cũng không tham công mạo nhận. Ngươi đã đưa về đồ nhi của bản cung, cũng coi như có công, lập tức thăng làm chấp sự của Chấp Đường. Nếu không còn chuyện gì nữa, đều lui xuống đi!”

“Tạ ơn cung chủ.” Thiếu niên vẫn luôn im lặng đến mức dường như đã bị mọi người quên mất, cung kính khấu đầu tạ ơn, lui khỏi đại điện.

Mộ Bạch cắn môi, nhìn chằm chằm bóng lưng của thiếu niên đã đi xa —— y từ đầu đến cuối, chưa từng nhìn lại mình một lần…

Các hắc y nhân ở xung quanh ồn ào hành lễ lui ra.

Nhan Minh Thanh đứng dậy, do dự một chút, khom người nói: “Cung chủ, Mộ sư đệ mới nhập cung, Minh Thanh sẽ lập tức đi an bài nơi ở của Mộ sư đệ, ở tại Lạc Hà Điện bên trái Bích Lạc Điện của cung chủ được không ạ?”

Trong mắt cung chủ lóe lên tinh quang, nhìn Nhan Minh Thanh, cười nói: “Như Minh Thanh nói đi.”

Nhan Minh Thanh cười nói: “Nếu vậy, Minh Thanh lập tức đưa Mộ sư đệ đi làm quen nơi ở mới, đợi buổi chiều, sẽ lại đưa Mộ sư đệ tới thỉnh an cung chủ!”

Cung chủ mỉm cười lắc lắc đầu, nói: “Bản cung rất thích hài tử này, tạm thời sẽ để nó ở bên cạnh bản cung, ngươi an bài ổn thỏa Lạc Hà Điện kia đi, tùy thời có thể ở lại đó.”

Nhan Minh Thanh nháy mắt ngạc nhiên, hàn quang trong mắt lóe lên, cúi đầu đáp lại, rồi quay người rời đi.

Mộ Bạch rùng mình một cái, nhịn không được nắm chặt lấy vạt áo của cung chủ, có chút sợ hãi nhìn bóng lưng màu tím của Nhan Minh Thanh đã rời đi.

Theo Nhan Minh Thanh rời đi, xung quanh cũng không còn người thứ ba, trên khuôn mặt già nua của cung chủ, ý cười ôn hòa dần dần biến mất. Âm trầm nhìn bóng lưng của mọi người ở ngoài cửa. Cung chủ vỗ nhẹ Mộ Bạch bên cạnh, cười gượng nói: “Ngươi cũng thông minh…. Hôm nay chứng kiến, ngươi phải ghi nhớ trong lòng, sư huynh kia của ngươi, chính là kẻ ăn thịt người không nhả xương a.…”

“Không sợ! Có sư phụ ở đây, đồ nhi không sợ!” Trong lòng Mộ Bạch căng thẳng, vô thức nắm chặt lấy bàn tay to lớn đang nắm tay mình của cung chủ, ưỡn ưỡn lồng ngực, lớn tiếng nói.

“Ồ?!” Cung chủ bất ngờ mà cúi đầu, nhìn Mộ Bạch một chút, nở nụ cười, nói: “Mặc dù tư chất chỉ trên trung bình, nhưng thật là thông minh…. Ngươi mấy tuổi rồi?”

“Đồ nhi tám tuổi.” Mộ Bạch chớp chớp mắt, lúc trước không phải nói mình cái gì cái gì tốt lắm sao?

Cung chủ cười thầm một tiếng, chậm rãi nói: “Tám tuổi, cũng là tuổi tập võ tốt nhất. Mộ Bạch ngươi nhất định phải ngoan ngoãn nghe lời bản cung, chăm chỉ luyện võ công, ngươi phải nhớ kỹ, ngươi là đồ đệ của Tiêu Bạch Ly cung chủ Bích Tâm Cung ta, chỉ cần ngươi nỗ lực tập võ, hiếu kính bản cung, thì không ai có thể khi dễ ngươi, Bích Tâm Cung rộng lớn này, sớm hay muộn cũng sẽ là của ngươi!”

“Dạ, sư phụ, đồ nhi nhất định sẽ chăm chỉ học võ, sẽ không khiến sư phụ thất vọng!” Mộ Bạch hăng hái nói lớn, ‘Không ai có thể ức hiếp được ngươi’? Đây chẳng phải là nói, vị cung chủ sư phụ này sẽ bảo vệ mình sao? Mộ Bạch nhịn không được hai tay ôm lấy cánh tay của cung chủ, vui vẻ cười.

Cúi đầu nhìn nụ cười ngây thơ, hạnh phúc của đứa nhỏ Mộ Bạch, phiền muộn trên mặt cung chủ cũng tản đi, hài lòng nắm lấy bàn tay nhỏ bé trong tay, đi về phía ngoài cửa điện.…

※※※

“Cái gì? Mộ Bạch kia chưa từng trở về Lạc Hà Điện? Mà ngủ lại Bích Lạc Điện?” Nhan Minh Thanh tức giận nhìn chằm chằm hắc y nhân quỳ ở trước người, lộ ra một khuôn mặt tuấn tú vặn vẹo mà dữ tợn.

“Vâng, cung chủ dường như vô cùng thích Mộ thiếu cung chủ, luôn dẫn theo bên người, một phút cũng không để hắn rời đi, còn tay nắm tay dạy hắn võ công!” Hắc y nhân trên mặt đất sợ hãi cúi thấp đầu, hoảng sợ bất an nói: “Cung chủ còn nói, còn nói…”

Nhan Minh Thanh nghiến răng nghiến lợi, trừng hắc y nhân, quát lên: “Hắn thì tính là thiếu cung chủ cái gì?! Cung chủ còn nói gì nữa? Nói!”

Hắc y nhân hoảng sợ cúi thấp đầu hơn, không dám nhìn vẻ mặt nổi điên của Nhan Minh Thanh, run giọng nói: “Cung chủ nói, chỉ cần Mộ thiếu cung chủ cố gắng, hiếu kính, Bích Tâm Cung sớm muộn cũng giao cho Mộ thiếu cung chủ.…”

‘Ba!’ Nhan Minh Thanh đột nhiên đập mạnh hai tay đang nắm chặt lên bàn gỗ ở trước người, bàn gỗ chắc chắn kia như gặp phải đòn nghiêm trọng, ‘Rầm!’ một tiếng vỡ vụn thành một đống, cùng bụi bặm bay lên, rơi rụng trên mặt đất.

“Lão bất tử! Ngươi có ý gì?!” Nhan Minh Thanh trợn mắt trừng trừng, đột nhiên đứng dậy, đố kỵ oán hận đến cực điểm, từng chữ từng chữ phun ra.

Hắc y nhân run rẩy toàn thân, cúi thấp trên mặt đất, không dám phát ra một chút thanh âm, cũng không biết là vì lửa giận của Nhan Minh Thanh, hay là vì lời nói của Nhan Minh Thanh.

Thật lâu sau, Nhan Minh Thanh mới dần dần bình tĩnh lại, âm trầm nhìn chằm chằm hắc y nhân trên mặt đất, quát lên ra lệnh: “Ngươi trở về, nếu có cơ hội, có thể.…”

Lời nói của Nhan Minh Thanh càng lúc càng nhỏ, dần dần nghe không rõ nữa.

“Vâng!” Hắc y nhân nhẹ nhàng thở phào, trong lòng biết mạng này coi như đã nhặt được về, vội hành lễ, đứng dậy đang định rời đi.

“Đợi đã!” Nhan Minh Thanh nhíu mày, cất giọng gọi, nói: “Sai người đi tìm chấp sự Ly Thương của Chấp Đường đã mang Mộ Bạch về, hỏi rõ ràng tâm tính, tính cách, hứng thú, yêu thích của Mộ sư đệ này của ta!”

“Dạ.” Hắc y nhân khom người cung kính, lại không dám lui ra, yên lặng đợi Nhan Minh Thanh phân phó.

Nhan Minh Thanh lại nghĩ một chút, nói: “Người trong Lạc Hà Điện đều đã sắp xếp ổn thỏa, ta không hy vọng có người nào khác ở đó!”

“Xin Nhan thiếu cung chủ yên tâm, người trong Lạc Hà Điện, đều là người trung thành với Nhan thiếu cung chủ, tuyệt đối không có người của cung chủ trong đó!” Hắc y nhân vội vàng đáp.

“Rất tốt, đi đi!” Nhan Minh Thanh phất phất tay, nhíu chặt lông mày, ngồi trở lại ghế.

※※※

Ôm quyển sách trong tay, Mộ Bạch tụng từng câu từng chữ trong đoạn văn mới rồi sư phụ dạy cho mình.

Nhìn hai chữ lớn “Mộ Bạch” ở trên đầu trang sách, đây là từ đầu tiên sư phụ dạy cho mình —— Tên của mình.

“Tiêu Bạch Ly” là từ thứ hai sư phụ dạy cho mình —— Họ tên của sư phụ.

Không nghĩ rằng, mình còn có thể đọc sách viết chữ…. Trong lòng Mộ Bạch kích động, nhịn không được len lén nhìn trộm Tiêu Bạch Ly đang ngồi trước bàn sách phê duyệt văn thư một chút.

Tuy là ban ngày, nhưng cũng gần hoàng hôn, trong thư phòng, mấy cây nến đã được thắp lên từ lâu, ánh lửa sáng tối phát ra, theo gió từ ngoài cửa sổ thổi vào nhẹ nhàng lay động.

Từ phía này của Mộ Bạch, chỉ có thể nhìn thấy sườn mặt của Tiêu Bạch Ly, nhưng cũng có thể nhìn thấy lông mày đang nhíu chặt kia, cùng vẻ mặt phiền muộn. Tuy râu tóc đều bạc trắng, nhưng sống lưng của Tiêu Bạch Ly vẫn thẳng tắp, không tự chủ mà tản ra uy nghiêm cùng quý khí, lại vẫn không che giấu được mệt mỏi cùng bất đắc dĩ trong mắt….

Mộ Bạch có chút tò mò, Bích Tâm Cung to lớn này chiếm cả một sơn cốc rộng lớn, sư phụ thân là cung chủ của Bích Tâm Cung, còn có thể có cái gì không vừa lòng chứ?

Buông sách trong tay xuống, nhẹ nhàng đi qua, nâng bình trà lên, rót đầy chén trà bên tay Tiêu Bạch Ly.

Nhìn gần, bất đắc dĩ trên mặt lão nhân càng thêm lộ rõ, khuôn mặt âm trầm, mi tâm nhăn thành một chữ ‘川’ (chữ xuyên), miệng mím chặt —— dường như có rất nhiều tâm sự nặng nề đè chặt trong lòng….

Sớm đã chú ý tới cử động của Mộ Bạch, Tiêu Bạch Ly vốn không muốn để ý, lại thấy nó dừng ở bên cạnh bàn không đi.

Tiêu Bạch Ly than nhẹ một tiếng, chuyển ánh mắt qua, nhìn chén trà một chút, miễn cưỡng lộ ra vẻ mặt tươi cười, nói: “Mộ Bạch có chữ nào không nhận ra được muốn hỏi bản cung?”

Ngữ điệu dịu dàng, thần thái bình thản, nhưng vẫn không thể gỡ bỏ lông mày nhíu chặt kia!

Mộ Bạch không tự chủ mà vươn bàn tay bé nhỏ ra, nhẹ nhàng xoa lên mi tâm của Tiêu Bạch Ly, muốn xoa phẳng nó, nhẹ giọng nói: “Sư phụ, đừng khó chịu, Mộ Bạch sẽ luôn luôn ở bên cạnh người.…”

Tiêu Bạch Ly ngẩn ra, nhất thời quên mất phải đẩy tay của đứa trẻ ra.

“Sư phụ phiền muộn là vì sư huynh sao? Mộ Bạch nhất định sẽ nghe lời sư phụ, hảo hảo hiếu kính sư phụ, luôn luôn ở cạnh sư phụ. Tuyệt đối không giống sư huynh, khiến sư phụ tức giận….” Nhớ tới ánh mắt của ‘sư huynh’ Nhan Minh Thanh trong đại điện kia, Mộ Bạch tự cho là thông minh mà an ủi lão nhân ở trước mắt này….

“Ha ha.… Chỉ bằng hắn? Còn không đáng để bản cung hao tổn tinh thần.…” Tiêu Bạch Ly thản nhiên nói, trên khuôn mặt âm trầm lướt qua một tia khổ tâm, chỉ là ngữ khí vẫn nhịn không được mà mềm xuống một chút. “Ngươi nên tự xưng là đồ nhi! Ha ha, ngươi còn nhỏ, nhưng sau này, dù sao cũng phải có con đường mà ngươi muốn đi, làm sao có thể luôn luôn ở bên cạnh bản cung?!”

3 thoughts on “[BHPT] – Chương 4

  1. Sao bây giờ, ta ấn tượng tốt với tiểu MB này cùng lão cung chủ. Chờ sau này chứng kiến người đi người đổi TT^TT *gào rú -ing* ta thật không nỡ.

Thích thì dùng: (╬ ̄皿 ̄)凸 ლ(¯ロ¯ლ) (╯‵□′)╯︵┻━┻ ~(‾▿‾~ ) ≧◡≦ \(≧▽≦)/ ≧△≦ ㄟ(≧◇≦)ㄏ (≧ロ≦) (≧◡≦) ╮(╯_╰)╭ o(︶︿︶)o 〒_〒 o(╥﹏╥)o ╭(╯^╰)╮ Σ( ° △ °|||) ♉( ̄▿ ̄)♉ ⊙﹏⊙(*´▽`*) ♥‿♥ ◔_◔ o(>﹏﹏<)o (^з^)-☆ O(∩_∩)O (づ  ̄ ³ ̄)づ~♥