[BHPT] – Chương 5

Bích huyết phệ tình 05

Tác giả : Ma Yên

Editor : dongphuongphonglinh ( DBSK forever 5 )

Beta – reader: toujifuu

***

Có thể là vì ôn hòa trong chốc lát khi ở cùng nhau, có thể là ánh nến đã nhu hòa khuôn mặt lãnh khốc của Tiêu Bạch Ly, mà trong lòng Mộ Bạch không hề có một chút sợ hãi.

Mất đi sự dịu dàng của Ly Thương, trong cung điện xa lạ này, có lẽ cũng chỉ có lão nhân này, có thể cho mình dựa vào….

Trước mắt dường như lại hiện lên đôi mắt âm lãnh kia của Nhan Minh Thanh. Mộ Bạch ưỡn ngực, chân thành nói: “Một ngày làm thầy, cả đời làm cha! Đồ nhi đương nhiên phải luôn luôn ở bên cạnh sư phụ mới đúng chứ!”

Ánh mắt Tiêu Bạch Ly lóe lên, nhìn khuôn mặt non nớt của Mộ Bạch lộ ra thần sắc nghiêm túc, giật giật khóe miệng, cười nói: “Thật khó cho ngươi lại hiểu được điều này….”

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Mộ Bạch đỏ lên, cúi đầu, nói: “Đồ nhi ở Bảo Khánh, thường nghe các thuyết thư tiên sinh (mấy ông hay kể truyện trong quán trà) giảng giải như vậy, người khác đều gật đầu khen ngợi! Đồ nhi nghĩ, đây hẳn là đạo lý làm người, đồ nhi liền luôn luôn ghi tạc trong lòng….”

Thì ra là vậy…. Tiêu Bạch Ly thở nhẹ một hơi, ôm Mộ Bạch lên, để nó ngồi trong lòng, nói: “Ngươi có thể ghi tạc trong lòng, đủ thấy tâm địa lương thiện. Chữ vừa rồi dạy ngươi, có thể viết lại không?”

Mộ Bạch nhẹ nhàng lắc đầu.

Tiêu Bạch Ly đẩy thư sách trên bàn ra, lấy một tờ giấy trắng, dạy Mộ Bạch cầm bút lông, nắm lấy tay nó, bắt đầu dạy nó viết chữ….

Ánh nến lay động, giọng nói dịu dàng vang lên bên tai, bàn tay ấm áp nhẹ nhàng nắm lấy tay mình, từng nét từng nét bút lưu lại trên giấy….

Mộ Bạch lén nhìn sườn gương mặt già, trong lòng nảy lên một mảnh ấm áp, đối với lòng dạ hẹp hòi của mình lúc trước không khỏi có chút hối hận….

“Cung chủ, tiệc tối đã chuẩn bị ổn thỏa rồi ạ.” Một tiếng thông truyền từ ngoài phòng, đã cắt ngang bầu không khí ấm áp của hai người.

Tiêu Bạch Ly buông tay, đặt Mộ Bạch xuống, nói: “Hôm nay ngươi mới nhập cung, hẳn là cũng mệt mỏi. Ăn cơm xong, ngươi nghỉ ngơi trước đi, phòng thì ta đã sai người chuẩn bị tốt cho ngươi rồi, ở bên cạnh chỗ của bản cung.”

Độ ấm ở trên người, theo cái ôm ấm áp của Tiêu Bạch Ly rời khỏi, mà dần dần lạnh đi. Mộ Bạch ngẩng đầu nhìn lão nhân bên cạnh, không đành lòng nói: “Sư phụ….”

“Làm việc vừa phải! Nếu ngươi không ngủ được, có thể thử vận công tâm pháp bản cung đã dạy ngươi.” Tiêu Bạch Ly cắt ngang thỉnh cầu của Mộ Bạch, kiên nhẫn giáo dục nó mà nói.

“Dạ, sư phụ.” Lại là không đành lòng, nhưng cũng không thể để sư phụ chán ghét mình. Mộ Bạch cúi đầu đáp lại.

Tiêu Bạch Ly thấy nó như vậy, nghĩ đến thân thế đau buồn của nó, thở dài, dắt bàn tay nhỏ của Mộ Bạch, vừa đi, vừa nói: “Ngươi không nên như vậy. Ngươi cũng đã nói, một ngày làm thầy, cả đời làm cha, sau này, mỗi ngày gặp mặt, nói không chừng ngươi còn phiền chán đấy. Buổi tối phải nghỉ ngơi thật tốt, mới có thể dưỡng đủ tinh thần, học võ tập viết!”

Mộ Bạch cảm động nắm chặt lấy bàn tay to lớn đang nắm tay mình, nói: “Vâng, sư phụ!”

Một tiếng này, so với vừa rồi đã trong trẻo hơn không ít, Tiêu Bạch Ly mỉm cười, vừa cùng Mộ Bạch nói chuyện phiếm một chút, vừa đưa nó đi ra khỏi phòng đọc sách….

Trong căn phòng lớn, trên chiếc bàn tròn có thể đủ cho mười người ngồi, bày đầy thức ăn nóng hổi! Màu vàng, màu xanh…. Cả màu sắc và hương vị đều đủ cả.

Mộ Bạch há to miệng, cũng quên mất đang nói chuyện cùng Tiêu Bạch Ly, ngây ngốc nhìn những món ăn bày đầy trên bàn kia, nói không ra lời.

Hai cung chúng hắc y đem hai bát canh cuối cùng đặt lên bàn, khom mình hành lễ với Tiêu Bạch Ly và Mộ Bạch, lui ra ngoài.

Tiêu Bạch Ly vẫn đang chú ý quan sát vẻ mặt của Mộ Bạch gật gật đầu, cười nói: “Đi đi….”

Mộ Bạch ngơ ngác nhìn nhìn Tiêu Bạch Ly, nói: “Sư phụ, nhiều đồ ăn như vậy, chỉ hai người chúng ta ăn sao?”

Tiêu Bạch Ly ôm nó lên ghế, thoải mái ngồi ở bên cạnh, cầm đũa lên, nói: “Đúng vậy.”

Mộ Bạch nhìn cả bàn đầy thức ăn một chút, lại nhìn nhìn Tiêu Bạch Ly đang gắp đồ ăn vào chiếc bát sứ hoa xanh đặt trước mặt mình, nuốt nuốt nước bọt, nói: “Sư phụ, những đồ ăn này có thể sánh với đồ ăn đẹp mắt mà đồ nhi đã nhìn thấy trước đây ở Trạng Nguyên lâu…. Hai người chúng ta ăn…. có quá lãng phí không?”

Tiêu Bạch Ly ngừng tay một chút, đột nhiên nở nụ cười, buông đũa xuống, xoa đầu Mộ Bạch, nói: “Xem ra ngươi trước kia thật sự chịu không ít khổ…. Không cần lo lắng, hôm nay ngươi mới nhập cung, bản cung đặc biệt sai người chuẩn bị nhiều một chút. Đầu tiên là chúc mừng ngươi nhập cung, thứ hai cũng là chúc mừng bản cung thu nhận đồ đệ!”

Mộ Bạch cái hiểu cái không, nhưng lại ngoan ngoãn gật đầu, nhìn đồ ăn cao ngất trong bát của mình, vội cầm lấy đũa trúc tinh xảo, gắp cho Tiêu Bạch Ly, nói: “Đồ nhi hiểu rồi, sư phụ cũng ăn đi.”

Luyến tiếc nhiều đồ ăn như vậy, Mộ Bạch ăn tận đến khi không chịu nổi nữa, mới vô cùng không đành lòng mà ngừng tay.

Nhưng Tiêu Bạch Ly cũng không có ý châm chọc chê cười, mà chỉ mỉm cười nhìn Mộ Bạch, biểu cảm trên mặt, theo bộ dáng rõ ràng là ăn không nổi nữa, vẫn liều chết chống đỡ của Mộ Bạch, càng trở nên dịu dàng hơn….

Một bữa cơm, từ trong tiếng cười của Tiêu Bạch Ly, trong sự chịu khó nỗ lực của Mộ Bạch mà trôi qua.

Tiêu Bạch Ly gọi tới một đệ tử hắc y, nói: “Đưa Mộ thiếu cung chủ tới tẩm điện của bản cung nghỉ ngơi.”

“Dạ, mời Mộ thiếu cung chủ.” Đệ tử hắc y hơi cúi người, nhìn về phía Mộ Bạch đang ngồi ở trên ghế dù di chuyển một chút cũng thấy khó chịu mà nói.

Mộ Bạch có chút sợ hãi nhìn thanh niên xa lạ kia một chút, như khẩn cầu mà nhìn về phía Tiêu Bạch Ly.

Tiêu Bạch Ly khẽ cười nói: “Chỉ là để ngươi đi nghỉ ngơi trước, bản cung vẫn còn có chuyện cần làm. Ngươi học nhiều chữ một chút, mấy ngày nữa, bản cung sẽ tự mình dạy ngươi võ công kiếm pháp.”

Thì ra, cũng không phải là muốn vứt bỏ mình…. Mộ Bạch thở phào nhẹ nhõm, đành phải khó khăn đứng dậy, đi theo sau thanh niên hắc y kia, bước được một bước thì ba lần quay đầu lại mà đi ra ngoài.

Thanh niên hắc y dẫn Mộ Bạch, cũng không lên tiếng, đi qua vài hành lang, ra khỏi thư điện (cung điện để đọc sách), rồi đi vào tẩm điện, tận đến khi đưa nó tới trước cửa phòng, mới xoay người lại hành lễ, nói: “Mộ thiếu cung chủ, đây chính là căn phòng cung chủ an bài cho người, thuộc hạ đã bố trí nước ấm và nước thuốc, mời Mộ thiếu cung chủ ngâm thuốc, uống thuốc….”

Mộ Bạch ngẩn ra, thấy thanh niên hắc y kia xoay người muốn đi, vội đưa tay kéo lại, nói: “Ngâm thuốc? Uống thuốc? Mộ Bạch không bị bệnh a!”

Thanh niên hắc y nhíu nhíu mày, bất động thanh sắc kéo góc áo ở trong tay Mộ Bạch ra, nói: “Bởi vì trước đây Mộ thiếu cung chủ thiếu ăn thiếu mặc, thân thể suy nhược, cung chủ mới sai người giúp Mộ thiếu cung chủ chuẩn bị những thứ này, để mau chóng điều dưỡng tốt thân thể, mới có thể tập võ.”

Mộ Bạch nhìn hai tay trống không, có chút xấu hổ cười cười, cúi cúi người, nói: “Đa tạ đại ca ca, Mộ Bạch không biết, nói năng bậy bạ, xin đại ca ca đừng để trong lòng….”

Thanh niên hắc y lại không trốn tránh, ngang nhiên nhận một lễ của Mộ Bạch, mới lạnh lùng nói: “Mộ thiếu cung chủ không nên như vậy, thuộc hạ cũng không dám nhận. Cung chủ truyền lệnh, nước thuốc kia phải ngâm hơn nửa giờ mới có hiệu quả, xin Mộ thiếu cung chủ nhất định phải nhớ kỹ!”

Nói xong, cũng không hề nhìn Mộ Bạch, xoay người tự rời đi.

Mộ Bạch tức giận đến đỏ bừng cả mặt, vội cúi đầu, đẩy cửa đi vào, cởi y phục, nhảy vào trong thùng thuốc khí nóng hầm hập, cả người chìm vào trong nước thuốc….

Không sao, không sao…. Hắn coi trọng hay không coi trọng ta cũng chả sao…. Chỉ cần sư phụ coi trọng ta là được rồi….

Đợi ta học xong võ công, đợi khi ta có thực lực…. Những kẻ vừa rồi…. Còn có…. Ly Thương ca ca….

Ta muốn tất cả những kẻ coi thường ta đều phải hối hận! Ta sẽ không để cho bất cứ kẻ nào xem thường ta nữa….

Lồng ngực nghẹn đến khó chịu, cũng không biết là tức giận, hay là phiền muộn.

Mộ Bạch đứng dậy, lau đi chất lỏng không biết là nước mắt hay nước thuốc ở trên mặt, vươn tay lấy chén thuốc đen đặc ở trên bàn qua, uống hết một mạch….

Vị đắng chát nồng đậm ở trong miệng lan ra, giống như tâm tình của Mộ Bạch lúc này!

※※※

“Nó đã ngâm nước thuốc, uống thuốc rồi sao?” Tiêu Bạch Ly ngồi thẳng trước bàn đọc sách, nhẹ nhàng chấm chấm đầu bút vào trong mực nước, không ngẩng đầu lên mà hỏi.

Thanh niên hắc y vừa đi vào cửa, vội quỳ một gối, hành lễ, nói: “Bẩm cung chủ, thuộc hạ ở ngoài cửa sổ nhìn Mộ thiếu cung chủ uống thuốc xong, ngâm mình đủ thời gian, mới trở về bẩm báo.”

Khóe miệng Tiêu Bạch Ly kéo lên một tia cười lạnh, ánh mắt trở về trang sách.

Thanh niên hắc y trên mặt đất do dự một hồi, len lén nhìn ánh mắt không hề liếc qua của Tiêu Bạch Ly một chút, thấp giọng nói: “Nhưng mà cung chủ…. Nước thuốc kia, các vị thuốc tuy đại bổ, nhưng lượng lại nhiều hơn một chút, Mộ thiếu cung chủ tuổi còn nhỏ, chỉ sợ thân thể chịu không nổi, sẽ lưu lại tai họa ngầm….”

“….” Đầu bút đang viết trên trang giấy của Tiêu Bạch Ly ngừng lại, tay áo vung lên, một cỗ nội lực hùng hậu phát ra.

“Cung chủ tha….” Thanh niên hắc y trên mặt đất đột nhiên bị một đòn nặng, kinh hãi kêu thảm nửa tiếng, thân thể đã bay ngược lên, đụng vỡ cửa phòng, rơi ở bên ngoài phòng, không động đậy nữa….

Ngoài điện vốn không có một bóng người, trong nháy mắt lại hiện ra mười mấy hắc y cung chúng, nhìn đồng bạn mũi miệng đầy máu trên mặt đất một chút, nhịn không được đưa mắt nhìn nhau, hai người tiến lên trước, nâng thi thể thanh niên hắc y kia lên, bước nhanh rời đi, những người còn lại thì xóa đi vết máu trên mặt đất, đến khi rốt cuộc không còn nhìn ra một chút khác thường nào nữa, mới tản đi, giống như khi bọn họ xuất hiện, ẩn vào các nơi ở điện đường.

Khuôn mặt oán hận của Nhan Minh Thanh lóe qua trước mắt, đầu bút của Tiêu Bạch Ly ngừng lại, thì thầm nói: “Bản cung sao có thể phạm phải cùng một sai lầm?!”

※※※

“Ngươi nói, tiểu sư đệ Mộ Bạch của ta, thích ăn mứt quả nhất? Thích xem kịch nhất? Thích chơi tượng đất nhất?” Nhãn đồng của Nhan Minh Thanh co lại như châm, lạnh lùng nhìn chằm chằm Ly Thương quỳ ở trước mặt, tức giận nhưng lại tươi cười.

“Nhan thiếu cung chủ thứ tội, thuộc hạ đưa Mộ thiếu cung chủ hồi cung, dọc đường gấp gáp, ở chung chỉ có vài ngày, thuộc hạ biết được, cũng chỉ có những điều này….” Trên trán Ly Thương dần dần chảy ra mồ hôi lạnh, lửa giận dày đặc như đang hừng hực thiêu đốt ở trước mặt, Ly Thương cúi đầu hết mức nhìn chăm chú đôi giày vải màu tím thêu kim tuyến kia, bế tức ngưng khí (không dám thở ^^), chỉ sợ hít thở mạnh một chút, sẽ dẫn tới sát khí của Nhan thiếu cung chủ đang lửa giận cao ngất này.

Một đứa trẻ tám tuổi, có thể có niềm yêu thích gì chứ? Nhan thiếu cung chủ sẽ không phải muốn lấy mình ra để trút giận chứ?! Nếu như vậy, đúng là không tốt bằng việc tự mình lĩnh công lao kia a….

Nhớ tới chuyện ở trong cung bị người ta đánh bất tỉnh mang đi, Ly Thương càng nghĩ càng sợ, không dám ngẩng đầu nhìn sắc mặt của Nhan Minh Thanh, liên tục khấu đầu, nói: “Nhan thiếu cung chủ minh giám, thuộc hạ cũng chỉ là đưa hắn tiến cung mà thôi, cũng không có một chút liên quan với Mộ thiếu cung chủ….”

Nhìn Ly Thương hoảng sợ cả người phát run ở trước mắt, thanh sam bị mồ hôi thấm ướt dính chặt lấy lưng. Nhan Minh Thanh đột nhiên cảm thấy trong lòng có chút thoải mái.

Cũng không phải lửa giận đối với tiểu sư đệ đột nhiên ló đầu ra kia giảm đi, mà là một loại cảm giác khác, cảm giác đắc chí hài lòng….

Nhất định sẽ có một ngày…. Ta muốn Chấp Đường, không, là toàn bộ người của Bích Tâm Cung…. đều quỳ dưới chân ta run rẩy!

Giọng điệu cũng nhẹ đi, Nhan Minh Thanh đổi thành thanh âm dịu dàng, mỉm cười nói: “Ngươi nói cũng đúng! Là ta quá nghiêm khắc rồi. Nó vẫn còn là trẻ con, yêu thích những cái này là đương nhiên…. Ngươi là kẻ thông minh, lại không khiến ta khó xử….”

Ly Thương nghe tới đây, trong lòng biết tối nay cái mạng nhỏ này của mình, xem như bảo toàn được rồi, không khỏi len lén thở phào nhẹ nhõm, ngẩng đầu cười nói: “Thuộc hạ sao dám trở thành kẻ địch của Nhan thiếu cung chủ? Thế chẳng phải là ngại mạng quá dài sao?! Nếu không phải cung chủ đã hạ mệnh lệnh với Chấp Đường, thuộc hạ sao lại đưa đứa nhỏ kia tiến cung? Nhưng mà Cao Mãnh quả thật là chết trong tay đứa nhỏ kia, thuộc hạ cũng không nói dối….”

Nhan Minh Thanh như có thâm ý mà liếc nhìn Ly Thương một cái, khoát khoát tay, cười nói: “Thật cũng tốt, giả cũng được! Ly Thương, ngươi thông minh như vậy, ta rất xem trọng, chỉ cần ngươi nỗ lực, tin rằng sau này một trong năm vị trí đường chủ của năm đường, nhất định sẽ không thiếu vị trí của ngươi.”

Ly Thương kinh hãi, chỉ cảm thấy ngụm khí mới rồi được thả lỏng ra lại nghẹn trở về….

“Không dám nhận sự khen tặng như vậy của Nhan thiếu cung chủ, Ly Thương chẳng qua cũng chỉ là một đệ tử Chấp Đường nho nhỏ, võ công thấp kém, con người lại ngốc nghếch vụng về, tất cả chỉ dựa vào cơ duyên trùng hợp, mới đưa được Mộ thiếu cung chủ về….” Ly Thương cẩn thận nhìn sắc mặt Nhan Minh Thanh, từng từ từng từ, lựa từ nghĩ câu mà trả lời: “Nhờ cung chủ rộng lượng ban thưởng, để thuộc hạ thăng làm chấp sự Chấp Đường. Nhưng thuộc hạ tuổi trẻ chưa từng trải, từ đó về sau, trong lòng lo lắng, sợ hãi không yên. Về phần chức vị đường chủ năm đường, thuộc hạ cũng chưa bao giờ dám nghĩ xa xôi….”

Trong mắt Nhan Minh Thanh lạnh đi, nhưng lại cười mắng: “Đúng là không có tiền đồ! Không làm thử, thì sao biết ngươi không thể?”

“Nhan thiếu cung chủ…. Thuộc hạ….” Vẻ mặt Ly Thương khổ sở, muốn nói lại thôi.

“Được rồi! Xem bộ dạng ngươi như vậy…. Trở về đi.” Hai bên là mấy kẻ tiểu tốt không quan trọng, Nhan Minh Thanh nghĩ một chút, lại nói: “Ngươi trở về mồm miệng kín đáo một chút, có tin tức gì, có thể tới Thanh Hà Điện của ta lĩnh thưởng!”

“Dạ, dạ.” Ly Thương mừng rỡ, cuối cùng cũng qua được cửa ải này, có lẽ về sau sẽ không vì chuyện này mà muốn cái mạng nhỏ của mình đi?!

Nhan Minh Thanh nhìn thấy, vốn lời nói muốn gọi y lại gia nhập làm thủ hạ của mình, lập tức nuốt trở lại, chỉ nghe thấy ban thưởng liền vui vẻ như vậy? Người này không đảm đương được trọng trách!

Phất phất tay, sai người đưa Ly Thương rời đi, Nhan Minh Thanh nhíu nhíu mày, bước chậm tới trước cửa sổ, nhìn Bích Lạc Điện cao vút trong bóng đêm, chầm chậm thở dài….

※※※

Mộ Bạch nằm trên giường gỗ lim rộng lớn, đệm giường cùng chăn màn bằng tơ lụa mềm mại, cũng không che được phiền muộn trong lòng….

Lúc trước có hai cung chúng hắc y vào phòng, khiêng đi thùng thuốc và thùng nước tắm. Mộ Bạch vốn đã nhận thấy nhiều ý tốt của những người này, thật vất vả mới lấy được dũng khí, tiến lên tiếp lời.

Không ngờ hai người kia giống như gặp quỷ, nơm nớp lo sợ trả lời mấy tiếng “Dạ, tuân lệnh….” Rồi liền nâng hai chiếc thùng lớn, nhanh như gió chạy ra ngoài….

Tuy rằng không vênh váo hung hăng như kẻ đã dẫn mình tới kia, nhưng cũng không cần lộ ra vẻ như tránh ôn dịch chứ?!

Vẫn là Ly Thương ca ca tốt nhất…. Ưm…. Không…. vẫn là sư phụ…. Ừm…. tốt hơn….

Nhưng mà…. Nhớ lại sau khi vào Bích Tâm Cung, từ lúc nhìn thấy những cung chúng mặc hắc y kia, Ly Thương liền nhún nhường khiêm tốn, thái độ dè dặt cẩn thận…. Có lẽ…. Ly Thương ca ca cũng không phải cố ý muốn vứt bỏ mình….

※※※

Đóng cửa phòng lại, Ly Thương lau lau mồ hôi lạnh trên trán, cuối cùng…. đã qua một cửa…. Hy vọng vị Mộ thiếu cung chủ kia nên tự giác hiểu được….

Có lẽ, lỡ như sau này Mộ thiếu cung chủ chiến thắng, mình còn có thể dựa vào mấy ngày chăm sóc hắn kia, có được chỗ tốt hơn một chút cũng không chừng!

Có điều, trước đó, vẫn nên quên mình đi thì tốt hơn….

Dù sao, Nhan thiếu cung chủ ở trong cung, cũng đã đợi hơn hai mươi năm rồi….

Nhìn thế nào, Mộ Bạch cũng không có phần thắng đi….

Đương nhiên, nếu có kế hay…. mình đã sớm một kiếm giết chết hắn, nhận lấy công lao kia, trở thành thiếu cung chủ trong cung rồi….

Ly Thương đắc ý một hồi, lại ổn định xuống…. Hay là thôi đi…. Cái mạng nhỏ này của mình, trong mắt của các vị cung chủ, thiếu cung chủ cao cao tại thượng kia, có lẽ là nhỏ bé không đáng nói tới, nhưng đối với mình mà nói, lại quý giá vô cùng….

Cho nên…. Mộ Bạch…. Không đúng…. Mộ thiếu cung chủ a, ngài có thể nghìn vạn lần đừng nhớ tới Ly Thương không….

Ly Thương nhìn ánh trăng sáng ngoài cửa sổ, thành tâm cầu nguyện….

※※※

Có lẽ lời cầu nguyện của Ly Thương đã có tác dụng, mọi thứ ở ngoài Bích Lạc Điện, Mộ Bạch đều không biết được.

Không ai dám ở trước mặt Mộ Bạch nhiều lời cái gì, Mộ Bạch cũng không dám hỏi Tiêu Bạch Ly bất cứ chuyện gì ngoài võ công và văn thư.

Mỗi ngày thức dậy vào giờ Mão (5 giờ đến 7 giờ sáng), ăn sáng, uống chén thuốc điều dưỡng thân thể, liền theo Tiêu Bạch Ly tới phòng luyện công, chạy bộ sáng sớm, đứng trung bình tấn, rèn luyện thân thể, luyện tập lực cánh tay. Đợi đến khi mệt gần chết, thì ăn cơm trưa, tới thư phòng của Bích Lạc Điện cùng sư phụ Tiêu Bạch Ly học chữ xem sách. Sau khi ăn cơm tối, ngâm nước thuốc, uống thuốc, thì ngồi xếp bằng trong phòng mình, nỗ lực tu luyện Bích Huyết Tâm Kinh chỉ truyền cho cung chủ Bích Tâm Cung.

Đừng nói mỗi ngày hai lần uống thuốc, cùng mỗi tối ngâm thuốc một lần, khiến cho Mộ Bạch càng lúc càng không thấy mệt mỏi, ngoại trừ mấy ngày đầu, mệt mỏi sắp chết, bây giờ đã tới mức sau khi mệt mỏi rã rời, nghỉ ngơi một lúc, lại sinh khí dồi dào….

Trong lòng Mộ Bạch đương nhiên là vô cùng cảm kích, liền tôn Tiêu Bạch Ly trở thành thiên nhân (người trời).

Mà cái nội lực đáng chết trong truyền thuyết kia, dưới sự kiên trì không ngừng của Mộ Bạch, cuối cùng cũng trong một buổi tối sau đó nửa tháng, cảm giác được một dòng khí cực kỳ yếu ớt, ở trong thân thể chuyển động lung tung, lại tốn mất nửa tháng công phu nữa, mới khiến tia nội lực vô cùng không ổn định kia ngoan ngoãn lưu lại trong đan điền ở bụng dưới.

9 thoughts on “[BHPT] – Chương 5

  1. Thật tình thì tính cách của Thương ca không thể nói là tốt tẹo nào hết, thêm mấy chương nữa là Fuuchan còn ghét hơn kìa, nhưng ca ý xuất thân so với Bạch cũng ko tốt hơn đâu , do hoàn cảnh cả thui Fuuchan ui , ko vậy sao mà sống được chứ =.=

  2. Ừ ! Thương ca thật tình cũng rất đáng thương ,đừng ghét ca ấy tội ^^’
    Ta coi SCI lúc nửa đêm đóa= d96m đó khỏi ngủ ^^’ .May mà phòng ta không có bức tượng nào lớn ngoài con maneki neko (cả đêm nhìn nó coi nó có di chuyển hem =.=)

  3. Cứ chần chừ trì hoãn mãi giờ mới dám đọc tiếp BHPT
    Ta sợ, :-S
    Mới coi 1 ít sờ poi ở bên TKLP mà đã thấy Thương ca ngược lên ngược xuống rồi T_T
    Không biết con tim bé nhỏ mong manh của ta có chịu nôi k nữa :))

    P/s : nàng ah, sao cái ô comment màu nền xám chữ đen, làm mắt ta h ốc còn phải gọi = cụ =.=”

Thích thì dùng: (╬ ̄皿 ̄)凸 ლ(¯ロ¯ლ) (╯‵□′)╯︵┻━┻ ~(‾▿‾~ ) ≧◡≦ \(≧▽≦)/ ≧△≦ ㄟ(≧◇≦)ㄏ (≧ロ≦) (≧◡≦) ╮(╯_╰)╭ o(︶︿︶)o 〒_〒 o(╥﹏╥)o ╭(╯^╰)╮ Σ( ° △ °|||) ♉( ̄▿ ̄)♉ ⊙﹏⊙(*´▽`*) ♥‿♥ ◔_◔ o(>﹏﹏<)o (^з^)-☆ O(∩_∩)O (づ  ̄ ³ ̄)づ~♥