[BHPT] – Chương 6

Bích huyết phệ tình 06

Tác giả : Ma yên

Editor : dongphuongphonglinh ( DBSK forever 5 )

Beta – reader: toujifuu

***

“Sư phụ, sư phụ, đệ tử thành công rồi. . .” Thanh âm trẻ con non nớt mạnh mẽ đã phá vỡ sự thanh tĩnh của căn phòng.

Tiêu Bạch Ly nhíu mày, bút lông trong tay ngừng lại.

“Phanh” Cửa phòng bị đẩy mạnh ra, một nhân ảnh nho nhỏ mang theo vẻ mặt kích động đỏ bừng, nhào thẳng vào lòng Tiêu Bạch Ly.

Ánh mắt Tiêu Bạch Ly lạnh lẽo, nội lực mãnh liệt phát ra, ở trước người nửa tấc tạo thành một bức tường khí.

“Ách. . .” Kêu đau một tiếng, Mộ Bạch ở thế xông vào quá mạnh nên trán đã đập vào nội lực kia trước tiên, có chút ủy khuất nhìn vẻ mặt vẫn tươi cười của Tiêu Bạch Ly, thấp giọng gọi: “Sư phụ. . .”

“Không phải bản cung đã nói với ngươi, thân là thiếu cung chủ Bích Tâm Cung, nhất cử nhất động đều bị người ta chú ý, tại sao vẫn không cẩn thận như vậy? Mấy ngày trước dạy ngươi lễ nghi, ngươi đều quên hết rồi sao?!”

Mộ Bạch bị dọa cho hoảng sợ, cũng may mặt nó vốn đã rất đỏ, nên cũng không nhìn ra xấu hổ và lúng túng.

Vội buông hai tay xuống, quy quy củ củ đứng nghiêm, Mộ Bạch ổn định tâm tình kích động, trả lời: “Thực xin lỗi, sư phụ.”

“Nói đi, chuyện gì? Khiến ngươi đã muộn thế này, còn không để ý lễ nghi mà chạy tới đây.” Tiêu Bạch Ly quay đầu lại nhìn hướng thư sách trên bàn, hỏi.

“Sư phụ, đồ nhi luyện thành nội lực rồi!” Dù đã cố gắng bình tĩnh, cũng không che giấu được kích động của Mộ Bạch.

“Cái gì?!” Bàn tay đang muốn hạ bút ngừng lại, ánh mắt Tiêu Bạch Ly sáng ngời nhìn qua.

Mộ Bạch chỉ nhìn thấy tay Tiêu Bạch Ly khẽ động, thì trên cánh tay đã thấy hơi căng, thân bất do kỷ mà tiến vào trong lòng Tiêu Bạch Ly.

Tiêu Bạch Ly dò xét một chút, quả nhiên cảm giác được một tia nội lực rất nhỏ, di chuyển trong thân thể của Mộ Bạch, không khỏi mừng rỡ, nói: “Ngươi từ khi biết chữ nhận mạch, đến ngưng tụ thành nội lực, mới chỉ dùng thời gian một tháng, quả thật là không tồi. . .”

Tiêu Bạch Ly nói tới đây, chần chừ một chút, thể chất của Mộ Bạch này cũng không có tốt như vậy a? Ánh mắt chuyển qua nhìn Mộ Bạch, nói: “Nào, nói cho bản cung, ngươi làm thế nào được như vậy?”

Mộ Bạch cười nói: “Đồ nhi mỗi ngày sau khi trở về phòng, ngâm thuốc xong, vẫn luôn nỗ lực luyện tập Bích Huyết Tâm Pháp, cũng không làm gì.”

Tiêu Bạch Ly thấy ánh mắt Mộ Bạch không có một chút chớp động, cười một chút, đột nhiên hai hàng bạch mi nhíu lại, nói: “Mỗi ngày ngươi luyện mấy canh giờ?”

“Đồ nhi không biết, dù sao cũng luôn luyện tới lúc đi ngủ. . .” Mộ Bạch sờ sờ đầu, có chút bối rối trả lời.

“. . .” Tiêu Bạch Ly nhẹ nhàng thở dài, vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ hồng của Mộ Bạch, nhẹ giọng nói: “Bạch Nhi. . . Con có thể chịu khó như vậy, bản cung rất an lòng. Nhưng bây giờ con đã luyện thành nội lực, sau này cũng không thể tiếp tục như vậy, nếu như khi con ngủ, nội lực còn chưa thu vào đan điền, rất dễ tẩu hỏa nhập ma, cái mạng nhỏ sẽ mất không minh không bạch. . .”

Mộ Bạch ngẩn ra, sư phụ, cuối cùng người cũng chịu gọi con là Bạch Nhi sao? Quả nhiên, nếu như con lười biếng, người tuyệt đối sẽ không nhận con là đồ đệ. . .

Cúi đầu che giấu đi chua xót trong mắt, Mộ Bạch lấy lại tinh thần, cười nói: “Dạ, đa tạ sư phụ nhắc nhở, đồ nhi hiểu rõ rồi!”

Tiêu Bạch Ly nghĩ một chút, có chút không yên lòng mà nói: “Tuy rằng đã ngưng tụ thành nội lực, Bạch Nhi con cũng không thể buông lỏng, phải biết sư huynh con lớn hơn con hai mươi mốt tuổi, nội lực so với con cũng cao thâm hơn rất nhiều, bản cung tuy có thể bảo vệ con nhất thời, nhưng không thể bảo vệ con cả đời. Hàng ngày con nhất định phải chăm chỉ luyện tập, mới có thể tiếp nhận chức vị cung chủ Bích Tâm Cung này!”

Nhắc tới sư huynh, trước mắt Mộ Bạch lại hiện lên sát ý không chút che giấu của Nhan Minh Thanh kia, không khỏi rùng mình một cái, ngẩng đầu nhìn Tiêu Bạch Ly, nói: “Sư huynh vừa gặp đã không thích đồ nhi, có phải vì vị trí của sư phụ không ạ?”

Tiêu Bạch Ly có chút bất ngờ, nghiêm túc đánh giá lại đồ đệ mà trước hôm nay, mình chưa từng thật sự để ý tới, cười nói: “Bạch Nhi thật thông minh! Sư huynh của con. . . Hừ! Hắn muốn vị trí này của bản cung, muốn đến sắp phát điên rồi. . .”

Mộ Bạch nghe vậy gật gật đầu, đột nhiên có chút rụt rè nhìn Tiêu Bạch Ly một chút, nói: “Vậy. . . Vậy nếu đồ nhi không tranh với hắn, hắn hẳn là sẽ thích đồ nhi đúng không?”

Sắc mặt Tiêu Bạch Ly phát lạnh, lạnh lùng nhìn Mộ Bạch, một luồng khí lạnh lẽo từ trên người Tiêu Bạch Ly phát ra, bao phủ khắp thư phòng!

Mộ Bạch đánh giá bầu không khí lạnh lẽo, sư phụ vẫn là vị sư phụ kia, tại sao khuôn mặt vốn nhìn rất ân cần lại trở nên có chút âm trầm?! Mà uy nghiêm áp chế vốn đã thích ứng kia, lại đột nhiên mãnh liệt lên. . .

Một điềm báo hiện lên trong đầu Mộ Bạch, so với ngày đó ở trong đại điện, lúc đối mặt với Nhan Minh Thanh lại càng nguy hiểm hơn. Mộ Bạch nhẹ nhàng lui xuống hai bước.

Nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của Mộ Bạch đã sợ hãi đến mức trắng bệch, Tiêu Bạch Ly mới cảnh giác, thấy mình thật sự đã quá nóng vội, liền thu lại hàn ý trên người, Tiêu Bạch Ly xoa xoa mi tâm đang nhíu chặt, thở dài nói: “Bạch Nhi con còn nhỏ, không hiểu được lòng người hiểm ác. Sư huynh con vì vị trí này của bản cung, đã không để ý tới ơn giáo dưỡng mấy chục năm, hạ kịch độc với bản cung! Con nói, ta có thể buông tha cho nó sao? Bản cung đã từng giáo dưỡng mười đồ đệ, tính ra, Bạch Nhi cũng là đồ đệ thứ mười một rồi. . .”

Khuôn mặt trắng bệch của Mộ Bạch trở thành có chút xanh mét, thứ. . . thứ mười một? Vậy vì sao chỉ thấy một mình Nhan sư huynh?

“Mười một đồ đệ của bản cung, hiện giờ, cũng chỉ còn lại con và Nhan Minh Thanh thôi!” Dường như nhìn ra Mộ Bạch đang nghĩ cái gì, Tiêu Bạch Ly nhàn nhạt nói.

Trên mặt Mộ Bạch hết xanh lại trắng, hết trắng lại đỏ —— vậy còn chín người kia đi đâu rồi? Thấy sư phụ kiêng kỵ Nhan sư huynh như vậy, có lẽ là. . .

Vậy mình làm sao bây giờ? Lập tức trốn khỏi nơi này?

Mộ Bạch lén nhìn sắc mặt Tiêu Bạch Ly một chút, nhớ tới những cung chúng hắc y xuất quỷ nhập thần trong tòa cung điện này, lại nhớ tới ngày đó tiến cung, đi theo sau Ly Thương đã nhìn thấy vô số cung chúng thanh y, Mộ Bạch thức thời bỏ đi ý niệm đó trong đầu. . .

Nếu trốn không thoát. . . Vậy. . .

“Sư phụ, đồ nhi hiểu rồi!” Mộ Bạch gật gật đầu thật mạnh, trên khuôn mặt nhỏ nhắn non nớt kia, cũng đã hiện lên một tia dữ tợn.

“Bạch Nhi thật sự hiểu rồi sao?” Tiêu Bạch Ly cười nhìn Mộ Bạch, dữ tợn? Sao mình lại có loại ý nghĩ này chứ? Nó vẫn chỉ là một đứa bé tám tuổi, có thể biết được cái gì?!

Mộ Bạch nghĩ một chút, nói: “Cũng giống như sư phụ có mười lượng bạc, muốn phân cho các đồ nhi, nhưng Nhan sư huynh lại cảm thấy phân cho mười một người, không nhiều bằng phân cho một mình hắn, cho nên, hắn nhất định muốn trừ bỏ đồ nhi.”

Tiêu Bạch Ly ngẩn ra, đường đường thiên hạ đệ nhất cung, lại đi so với mười lượng bạc?!

“Ha ha ha. . .” Nhịn không được mà cười lớn, một phen ôm lấy Mộ Bạch, Tiêu Bạch Ly dùng chòm râu trắng tuyết của mình, cọ cọ trên khuôn mặt nhỏ nhắn của nó, nói: “Con nói đúng rồi, nhưng không phải là mười lượng bạc, chiếc bát sứ hoa xanh con làm vỡ hôm qua, cũng trị giá cả trăm lượng!”

A?! Mộ Bạch ngốc ngốc nhìn Tiêu Bạch Ly, đột nhiên nhớ ra cái gì đó, vội trở tay kéo lấy cánh tay của Tiêu Bạch Ly, nói: “Nhan sư huynh đã hạ độc sư phụ? Sư phụ có chỗ nào không thoải mái không? Độc kia đã ổn chưa?”

Tuy biết rõ Mộ Bạch là đang che giấu ngượng ngùng, nhưng trong lòng Tiêu Bạch Ly cũng không khỏi ấm áp, ông thân là cung chủ, đối với bên dưới luôn luôn nghiêm khắc, đối với người ngoài luôn luôn lãnh khốc, thì sao có người quan tâm tới ông được?! Mà sao có người dám quan tâm tới ông?!

Nhưng Mộ Bạch lại không giống thế, một đứa trẻ, đương nhiên sẽ không có mưu mô khác, dò xét tâm tư hư thực của mình, cũng sẽ không giấu đao trong nụ cười, ngoài mặt quan tâm, nhưng trong lòng lại hận không thể cho mình một kiếm. . .

Nhẹ nhàng vuốt tóc Mộ Bạch, Tiêu Bạch Ly cười nói: “Bạch Nhi không phải lo lắng, độc kia tuy là kịch độc trên thế gian, được mệnh danh là trúng phải nhất định sẽ chết, nhưng bản cung không phải đang sống rất tốt sao? Con về nghỉ ngơi đi, ngày mai bản cung sẽ tự mình dạy con dùng kiếm!”

Mộ Bạch đồng ý, nhảy từ trên người Tiêu Bạch Ly xuống, lại bị Tiêu Bạch Ly kéo lại không buông.

Sửa sang lại quần áo có chút rối loạn của Mộ Bạch một chút, Tiêu Bạch Ly nhẹ nhàng nói: “Bạch Nhi, con phải nhớ kỹ, cung chủ của Bích Tâm Cung này, chỉ có thể là một người! Nhan Minh Thanh làm ra loại chuyện kia, bản cung rất thất vọng, bây giờ, con chính là hi vọng của bản cung, Bích Tâm Cung này, bản cung chỉ có thể giao cho con!”

“Dạ, sư phụ. Đồ nhi nhất định sẽ không để sư phụ thất vọng.” Mộ Bạch cẩn thận trả lời.

Tiêu Bạch Ly nhìn nó, lộ ra một biểu tình hiền lành, nói: “Bản cung lớn tuổi rồi, tính ra năm nay cũng đã bảy mươi tư, còn có thể sống được mấy năm nữa? Bây giờ, bản cung cũng chỉ hy vọng có thể sống đến khi con trưởng thành, đem một Bích Tâm Cung tốt đẹp đặt vào trong tay con, dưới cửu tuyền, bản cung còn có mặt mũi mà đi gặp các vị sư tổ!”

Mộ Bạch nghe vậy trong lòng cảm thấy chua xót, Tiêu Bạch Ly trước mặt đâu còn nửa phần lãnh lệ cao cao tại thượng? Thì ra, cũng chỉ là một lão nhân bình thường mà thôi. . .

Đưa tay kéo góc áo Tiêu Bạch Ly, Mộ Bạch nói: “Thân thể sư phụ tốt như vậy, võ công cũng cao như vậy, tại sao lại nói chuyện đó? Sư phụ nhất định có thể sống lâu trăm tuổi! Đồ nhi còn muốn phụng dưỡng sư phụ cả đời mà. . .”

“Hài tử ngốc, con người sao có thể không chết?! Đêm nay phải nghỉ ngơi thật tốt, ngày mai, có thể khiến con mệt đó, nhất định phải chăm chỉ uống thuốc, thuốc điều dưỡng thân thể kia khỏi cần uống nữa, lát nữa bản cung sẽ dặn người hầu, đổi thành thuốc bồi bổ thân thể khác!” Tiêu Bạch Ly nhẹ giọng nói, ông lúc này giống như một vị lão phụ từ ái, đang cẩn thận dặn dò đứa cháu nghịch ngợm.

Mộ Bạch cảm động ngẩng đầu, nhìn khuôn mặt hiền từ của Tiêu Bạch Ly, sống mũi cay cay, mắt đã ẩm ướt, cứng giọng nói: “Sư phụ đối với đồ nhi thật tốt!”

Đã nhìn quen thói đời thay đổi, Mộ Bạch lần thứ hai gặp một người đối xử với mình như vậy! Lần đầu tiên, đương nhiên là Ly Thương —— Không biết, Ly Thương bây giờ có ổn không? Mộ Bạch trong nháy mắt có chút bừng tỉnh.

“Hài tử ngốc!” Tiêu Bạch Ly thở dài cười nói, lại xoa xoa tóc Mộ Bạch.

“Vậy, đồ nhi không quấy rầy sư phụ nữa, đồ nhi xin cáo lui!” Mộ Bạch hít hít cái mũi, chỉ sợ ngay sau đây mình sẽ nhịn không được mà rơi lệ, vội vàng tránh khỏi cái ôm của Tiêu Bạch Ly, cúi người hành lễ, trong ánh mắt mỉm cười của Tiêu Bạch Ly, chạy nhanh khỏi thư phòng.

Nhìn Mộ Bạch biến mất ở ngoài phòng, nụ cười trên mặt Tiêu Bạch Ly dần dần tan biến, cũng không tiếp tục xem văn thư nữa, ngón tay nhẹ nhàng gõ trên mặt bàn, lộ ra nét mặt có chút suy tư.

Sau một lúc lâu, Tiêu Bạch Ly cười tự giễu một tiếng, xem ra mình thật sự già rồi, lại có chút mềm lòng với hài tử này, rõ ràng sớm đã tính toán ổn rồi, muốn dùng hài tử này để đối phó Nhan Minh Thanh. . .

Vừa nghĩ tới Nhan Minh Thanh, trong mắt Tiêu Bạch Ly lóe lên một tia ngoan độc, trúng độc trong bữa tiệc mùa xuân năm ngoái, lại trong lúc độc phát động thủ với ba tên sát thủ cầm đầu, tuy hữu kinh vô hiểm (có chấn kinh nhưng không nguy hiểm), nhưng độc này cũng đã mất đi cơ hội tốt nhất để bức ra, khiến cho mình không thể không dùng năm tầng nội lực áp chế.

Quả nhiên không hổ là kỳ độc khó giải đệ nhất thiên hạ —— Tử Mẫu Đoạt Hồn Tán! Tiêu Bạch Ly đã thử nghiệm rất lâu, cũng không thể tìm được phương pháp hóa giải độc tính này. Cũng may thường ngày Tiêu Bạch Ly xây dựng thế lực vững chắc, mọi người trong cung đều kính sợ, mà tên Nhan Minh Thanh gấp đến không nhịn nổi kia vì thấy mình trúng Tử Mẫu Đoạt Hồn Tán mà vẫn bình tĩnh như không, không biết rõ hư thực của mình, nên đương nhiên cũng trở nên hiền lành ngoan ngoãn, không dám hành động thiếu suy nghĩ. Nếu không, chỉ sợ hắn thật sự làm ra hành động thí sư đoạt vị!

Tiêu Bạch Ly yên lặng ngồi một lúc, mới đứng dậy, đi tới bên cạnh giá sách, đưa tay vỗ nhẹ lên giá sách một cái, giá sách im hơi lặng tiếng trượt sang một bên, lộ ra trên tường một phần hõm lớn cỡ viên gạch.

Tiêu Bạch Ly đưa tay lấy ra một tấm vải lụa mỏng, Tiêu Bạch Ly nhìn chăm chú tấm lụa trắng dài khoảng hai thước kia một lúc lâu, than nhẹ một tiếng, lấy thanh đao ngắn trên bàn đọc sách qua, cắt một đoạn, để vào trong ngực, lại đưa tay vỗ một cái, giá sách kia liền lặng lẽ trượt trở về chỗ cũ. . .

※※※

Chậm rãi đi trên con đường đá xanh trong bóng đêm u tĩnh, Mộ Bạch chỉ cảm thấy trong lòng kích động không thôi.

Đêm nay lời nói mang theo vẻ u sầu cùng ưu thương nhàn nhạt của Tiêu Bạch Ly, đã khiến cho Mộ Bạch hiểu rõ, bất luận mình có nóng lòng muốn đoạt vị trí cung chủ Bích Tâm Cung hay không, thì sư huynh Nhan Minh Thanh trên đại điện đã lộ ra vẻ bất thiện cũng sẽ không bỏ qua cho mình.

Mộ bóng đen lặng lẽ hiện lên ở cửa điện.

Sư phụ hẳn là nhớ đến tình cũ, không đành lòng tự mình động thủ xử trí hắn, nếu không, hắn sao còn sống tới ngày hôm nay?! Mộ Bạch cảm thán sâu sắc, mình tuy đã nói ‘Một ngày làm thầy, cả đời làm cha’, nhưng lúc đó chỉ là muốn tìm một người để dựa vào. . . Còn sư phụ, lại thật sự coi đồ đệ như con của mình. . .

Bóng đen kia ẩn mình trong bóng tối, lẳng lặng nhìn trộm Mộ Bạch trên con đường đá một chút, rồi lại cảnh giác nhìn xung quanh.

Bây giờ, mình đã luyện được nội lực, cuối cùng cũng có được sự thừa nhận của sư phụ rồi. . .

Mộ Bạch ngẩng đầu nhìn ánh trăng bạc thuần khiết đẹp đẽ trên bầu trời, thở dài một hơi —— Từ giờ, mình sẽ không còn là một cô nhi khổ sở lẻ loi, mặc cho người ta khi dễ làm nhục nữa. . .

Dường như đã xác định xung quanh không còn ai nữa, bóng đen lén lút đi ra khỏi đêm tối, là một nam nhân mặc hắc y, bịt mặt.

Như vậy, bây giờ xem ra, lúc trước Ly Thương đại ca cũng không phải là vứt bỏ mình, mà là tự biết không phải đối thủ của Nhan sư huynh, mới làm như vậy. . .

Mộ Bạch nhẹ nhàng hô nhỏ một tiếng, đi về phòng của mình.

Đôi mắt lộ ra bên ngoài của hắc y nhân chớp qua một tia cười lạnh, phóng người lên, lao về phía bóng lưng nho nhỏ của Mộ Bạch.

Nhất định phải nỗ lực luyện kiếm, đợi khi sư phụ vui vẻ, xem có thể xin được Ly Thương ca ca tới làm bạn với mình hay không. Mọi người ở đây đều rất kỳ quái, không có ai chịu nói vài câu với mình. . .

Tay phải của hắc y nhân đưa tới, một thanh trường kiếm phủ ánh sáng xanh đột nhiên xuất hiện trong tay hắn, mũi kiếm lạnh lẽo, nhắm thẳng vào giữa lưng của Mộ Bạch đang ở phía trước khoảng mười bước!

Mộ Bạch vừa tính toán, vừa đi nhanh hơn.

Mười bước. . .

Chín bước. . .

Tám bước. . .

Bảy bước. . .

Hắc y nhân dường như đã nhìn thấy hài đồng nho nhỏ xuyên ở trên trường kiếm của mình. . .

Sáu bước. . .

Năm bước. . .

Khóe mắt tối lại, hai cỗ kình phong vô thanh vô tức đánh tới từ hai phía!

Hắc y nhân hoảng hốt, bản thân rõ ràng đã tính toán tốt thời cơ, lúc này, chính là giờ giao ca, tại sao còn có người canh giữ ở đây. . .

Không kịp suy nghĩ kỹ, hai thanh kiếm màu xanh đã cùng nhau tới, đang đặt ở trên ngực và sau lưng hắc y nhân!

Hai cung chúng hắc y lách người tới bên cạnh hắc y nhân, một người đoạt lấy trường kiếm của hắn, một người ngón tay nhanh như chớp, điểm lên huyệt câm và huyệt tê của hắn!

Toàn thân hắc y nhân lập tức cứng đờ, không thể động đậy, chỉ có thể trơ mắt nhìn hài đồng nho nhỏ trước mắt kia, đang nhảy chân sáo, không hề phát hiện mà rời đi, còn hắn lại bị hai cung chúng hắc y kia kèm ở giữa, hướng về phía ngược với Mộ Bạch, nhanh chóng đi xa. . .

※※※

“Khởi bẩm cung chủ, thuộc hạ đã chờ bắt được một tên sát thủ muốn giết Mộ thiếu cung chủ!” Xoay hắc y nhân kia lại, hai cung chúng hắc y quỳ xuống hành lễ.

Tiêu Bạch Ly quay đầu lại, lẳng lặng nhìn hắc y nhân đang lộ ra ánh mắt sợ hãi kia một chút, bình thản nói: “Tra ra chưa? Mộ thiếu cung chủ có tổn thương gì không?”

Hai cung chúng hắc y cúi thấp đầu, lấy ra một khối bích ngọc, đáp: “Khi thuộc hạ động thủ đã lưu tâm, không hề kinh động tới Mộ thiếu cung chủ. Ở trên người kẻ này có lệnh bài của đệ tử Nội Đường!”

Tiêu Bạch Ly liếc qua bích ngọc kia một chút, gật gật đầu, nhìn hắc y nhân cười nói: “Xem ra chủ tử của ngươi thật sự đợi không được nữa rồi! Không ngờ dám ở dưới mí mắt của bản cung tác quái?! Kéo vào hình thất mật (phòng hình phạt bí mật) của Bích Lạc Điện, lột da sống cho bản cung!” (*ực* :SS)

Hắc y nhân lập tức vô cùng hoảng sợ, nhưng tiếc rằng huyệt câm đã bị điểm, rốt cuộc ngay cả lời nói xin tha, cũng không nói ra được.

Hai cung chúng hắc y chần chừ một chút, hỏi: “Cung chủ không hỏi hắn trước sao?!”

Tiêu Bạch Ly cười lạnh một tiếng, nói: “Không cần hỏi lại, bản cung tin rằng, Nội Đường không mấy người có loại can đảm này. Xử lý kẻ này xong, hai người các ngươi có thể tới chỗ tổng quản lĩnh thưởng.”

Hai cung chúng hắc y mừng rỡ, vội khấu đầu tạ ơn, rồi kéo hắc y nhân kia ra ngoài.

Tiêu Bạch Ly nhìn chăm chú vào thư sách trên bàn, im lặng rất lâu, rồi mới thở dài. . .

※※※

Xếp chân, ngồi ở trên giường, Mộ Bạch bỏ qua cả thời gian ngủ, nỗ lực điều động nội lực mỏng manh trong cơ thể, dựa theo miêu tả của Bích Huyết Tâm Pháp, vận chuyển lên. . .

Nội lực mỏng manh kia vận chuyển hết một vòng, nhẹ nhàng lớn mạnh hơn một chút, trở vào khí hải đan điền. Nhưng Mộ Bạch không bỏ qua như vậy, lại khởi động nội lực trong đan điền, vận hành lên.

Vốn người tập võ, tối kỵ là cấp công táo tiến (vội vàng muốn có công lao, nóng nảy muốn tiến lên), Mộ Bạch lại không biết, Tiêu Bạch Ly cũng hữu ý vô ý mà quên nói.

Thời gian từng chút từng chút trôi qua, trên trán Mộ Bạch đã toát ra từng giọt mồ hôi nhỏ, nội lực lưu chuyển càng lúc càng thấy gian nan, nhưng nhớ tới lời nói của Tiêu Bạch Ly, Mộ Bạch lại không thể không cắn răng kiên trì. . .

Nhan sư huynh lớn hơn mình tới hai mươi tuổi, tính về thời gian đã bị thua kém! Nếu mình còn không chăm chỉ nỗ lực, chưa nói sư phụ có thất vọng hay không, ngay cả cái mạng nhỏ này của mình, chỉ sợ cũng không giữ được. . .

Lại lưu chuyển nội lực lên, toàn thân Mộ Bạch chảy đầy mồ hôi lạnh, tay chân không thể khống chế mà bắt đầu run rẩy, dù thấy nội lực đang dần dần lưu chuyển, sắp trở về đan điền, nhưng cuối cùng cũng không chống đỡ được nữa, toàn thân trên dưới, từ trong ra ngoài, tê trướng vô cùng, trong lòng Mộ Bạch biết không ổn, cố lấy sức lực còn lại thúc ép nội lực mau chóng quay về, lại chỉ thấy trước mắt tối sầm, thần trí mờ đi, ngất xỉu ở trên giường.

Nội lực vốn rục rịch muốn động, lại mất đi sự khống chế tâm thần của Mộ Bạch, ở ngoài đan điền ầm một cái tản ra, giống như con ngựa hoang mất cương, chạy khắp bốn phương tám hướng. . .

Hai mắt Mộ Bạch nhắm nghiền, nội lực chạy loạn khắp nơi khiến nó đau đớn mà từ trong hôn mê tỉnh lại, nhưng ngay cả khí lực động đầu ngón tay một chút, cũng không xuất ra được.

Thân thể hơi hơi giật giật một chút, sắc mặt dưới sự trùng kích của khí huyết, lúc trắng lúc đỏ, Mộ Bạch mấp máy môi, muốn kêu cứu, lại chỉ phát ra những tiếng hít khí nhỏ không thể nghe. . .

Chất lỏng tanh ngọt từ khóe môi tràn ra, phải chết sao? Mộ Bạch có chút mơ màng nhìn đỉnh giường, toàn thân đau đớn kịch liệt, nhưng thần trí lại vô cùng tỉnh táo. Chết, Mộ Bạch cũng không xa lạ, tuy mới tám tuổi, như lúc đói khát, lúc bị người ta ức hiếp, lúc bị ấn vào trong nước bẩn. . .

Thế nhưng, thật sự rất không cam lòng. . . Thật không dễ dàng, mới có người thân yêu thương mình. . . Ly Thương ca ca. . . Sư phụ. . .

5 thoughts on “[BHPT] – Chương 6

  1. ah ah ah~~ cuối cùng cũng có chương mới~ Tớ chờ mỏi cả mắt. Xúc động quá ih~ Ko biết ai sẽ bay vào cứu anh Bạch đây~~ Hồi hộp quá~

    Mong chờ chương mới của bạn nha~ TT ^ TT

  2. Oa, nàng ui, ta mún đọc bộ này lém ấy nhưng mà ta sợ lém, nghe đồn bộ này ngược lém nên ta sợ. Ta bít ta nhát gan nhưng ta sợ trái tim mềm yếu của ta ko chịu nổi. Oaaaaaaaaaaaaaa. Ta làm sao bi h, chết mất thôi.hức hức hức. Phù, kêu 1 hồi cũng thoải mái. sorry vì kêu ca nàng thế này nhưng ta nghẹn trong lòng lắm lém rùi, cuối cùng hum nay cũng có người để phát tiết. Thanks nàng đã lắng nghe

Thích thì dùng: (╬ ̄皿 ̄)凸 ლ(¯ロ¯ლ) (╯‵□′)╯︵┻━┻ ~(‾▿‾~ ) ≧◡≦ \(≧▽≦)/ ≧△≦ ㄟ(≧◇≦)ㄏ (≧ロ≦) (≧◡≦) ╮(╯_╰)╭ o(︶︿︶)o 〒_〒 o(╥﹏╥)o ╭(╯^╰)╮ Σ( ° △ °|||) ♉( ̄▿ ̄)♉ ⊙﹏⊙(*´▽`*) ♥‿♥ ◔_◔ o(>﹏﹏<)o (^з^)-☆ O(∩_∩)O (づ  ̄ ³ ̄)づ~♥