[BHPT] – Chương 9

Bích huyết phệ tình 09

Tác giả : Ma yên

Editor : dongphuongphonglinh ( DBSK forever 5 )

Beta – reader: toujifuu

***

Ly Thương vừa cảm khái, vừa bội phục mà thở dài, Mộ Bạch tuổi còn nhỏ mà có thể có nghị lực, chí bền như vậy, hơn nữa cung chủ còn chính miệng khen ngợi nó võ học có tư chất, thành tựu sau này. . .

※※※

Thân thể sau khi ngồi thiền điều tức đã mệt mỏi đến cực hạn, khiến Mộ Bạch nhanh chóng tiến vào cảnh giới vật ngã lưỡng vong (cả bản thân và cảnh vật đều quên hết).

Nội lực trong cơ thể, lúc trước khi tập kiếm, sớm đã tiêu hao bảy tám phần, Mộ Bạch xem xét kỹ một vòng, vừa ý cười cười, nhớ lại một lần quyển tạp ký hôm nay lật xem, đó là một loại phương pháp luyện công vô cùng mệt mỏi, tiến triển cực nhanh —— Đương nhiên, nguy hiểm cũng càng cao. . .

Điều động nội lực mỏng manh trong cơ thể, Mộ Bạch có chút do dự, nội lực mỏng manh như vậy, nếu cứ theo tốc độ vận công bình thường, sẽ không tản mất chứ?!

Nội lực tăng lên rất nhanh, cũng theo đó mà bất cứ lúc nào cũng có thể công tán nhân phế (nội công tán mất, trở thành phế nhân)!

Cắn chặt răng, Mộ Bạch quyết định, trước tiên dùng tốc độ chậm nhất, chuyển động nội lực, nếu không có gì bất trắc, mới dần dần nhanh hơn!

Nội lực chầm chậm chảy qua kinh mạch, dòng nhiệt quen thuộc đột nhiên từ khắp nơi trong cơ thể tuôn ra, quấn quanh nội lực mỏng manh kia nhẹ nhàng chuyển động. . .

Dược lực (hiệu lực của thuốc)? Mộ Bạch ngẩn ra, rồi lập tức mừng rỡ, chẳng lẽ dược lực trong cơ thể phát hiện ra nội lực của mình suy yếu, nên lúc này đi tới tu bổ?!

Mộ Bạch không do dự nữa, ngưng thần chuyển động nội lực mỏng manh kia, dược lực càng lúc càng nhiều, vây xung quanh nội lực, nhưng lại không tìm thấy nơi có thể tu bổ, nên từng chút nội lực liền tán vào kinh mạch, từng chút từng chút củng cố kinh mạch nó đi qua.

Trong lòng Mộ Bạch khẽ động, cẩn thận dẫn dắt dược lực kia lưu chuyển một vòng trong kinh mạch, rồi chậm rãi trở về đan điền. Nương theo nội lực ẩn trong đan điền, lưu chuyển, bắt đầu lặng lẽ, vô thanh vô tức, thay đổi tính chất đan điền của Mộ Bạch!

Mộ Bạch lẳng lặng theo dõi biến hóa trong cơ thể, kinh mạch được mở rộng củng cố, đan điền cũng trở nên vững chắc hơn, mà nội lực tiêu hao gần hết kia, chỉ một lúc như vậy, không chỉ khôi phục lại bình thường, mà còn mạnh lên không ít, Mộ Bạch cẩn thận xem xét, rốt cuộc cũng đã đạt tới Bích Huyết Tâm Pháp tầng thứ nhất —— Có thể nói, hiện giờ Mộ Bạch đã thật sự bước qua cánh cửa tu luyện nội công!

Từ khi luyện được nội lực, đến khi đăng đường nhập thấp (bước vào nhà, đi vào phòng -> ý chỉ đã chính thức bắt đầu bước trên con đường luyện công chân chính), Mộ Bạch chỉ dùng vẻn vẹn có một ngày! Tuy nói có dựa vào sự giúp đỡ của dược lực, nhưng cũng đã là hiếm có rồi!

Mộ Bạch nhẹ nhàng hoạt động tay chân một chút, tay chân vốn mệt mỏi cũng đã không còn một chút khó chịu, theo ý nghĩ của Mộ Bạch mà động tác trở nên linh hoạt thoải mái.

Giả thiết không biết được ai viết kia quả nhiên là hữu hiệu, sau khi điều tức tu luyện đến kiệt sức, mặc dù có nguy hiểm kinh đoạn nhân vong (kinh mạch đứt dẫn tới mất mạng), nghẹn khí điên khùng, nhưng cũng có hiệu quả vượt trội, có lợi cho việc mở rộng kinh mạch!

Cùng người ta động thủ so chiêu, dựa vào cái gì? Ngoại trừ chiêu thức tinh diệu, quan trọng nhất là tốc độ phóng ra, ngưng tụ nội lực, vì vậy người tập võ ngày thường lúc luyện công phải di chuyển nội lực, đả thông kinh mạch bị tắc nghẽn, kích thước của kinh mạch, quyết định lượng nội lực chảy qua bên trong tại cùng một khoảng thời gian! Vì vậy, người tập võ vất vả luyện được nội lực, thường thường hơn phân nửa là tiêu hao vào việc đả thông kinh mạch tắc nghẽn!

Mộ Bạch cũng là trong họa có phúc, đêm qua không khống chế được nội lực, lại khiến những kinh mạch bị tổn hại được chữa trị, trở ngại lúc đó, đương nhiên cũng biến mất. Mộ Bạch vất vả luyện được nội lực, không lãng phí chút nào, so với người thường, tốc độ tăng lên của nội lực nhanh gấp ba, bốn lần, mới có được thành quả hôm nay. . .

Mộ Bạch tinh thần phấn chấn duỗi duỗi thắt lưng, cảm nhận nội lực điên cuồng tăng lên trong cơ thể, trong lòng vô cùng kích động vui sướng, đương nhiên cũng sẽ không còn buồn ngủ, vì vậy liền tiếp tục hăng hái bừng bừng tiếp tục vận công điều tức.

“Cốc cốc.” Tiếng gõ cửa nhẹ nhàng vang lên, tâm thần Mộ Bạch khẽ động, đem nội lực lưu chuyển trong cơ thể nhanh chóng chuyển động một lần, rồi trở về đan điền, sau đó mở mắt nhìn lại.

Bất tri bất giác, trời đã sáng rõ, rốt cuộc đã luyện suốt một đêm!

“Vào đi!” Mộ Bạch xem xét một chút, vui mừng phát hiện, nội lực đã tăng lên gấp hai! Tầng thứ nhất của Bích Huyết Tâm Pháp đã vững chắc.

Cửa phòng mở ra, Ly Thương mang nước rửa mặt, điểm tâm sáng và chén thuốc tiến vào, thấy bộ dạng vẫn ngồi xếp bằng của Mộ Bạch, không khỏi âm thầm giật mình, đem những đồ vật trong tay đặt xuống ổn thỏa, mới nhẹ giọng nói: “Mộ thiếu cung chủ, bây giờ đã gần giờ Thìn (gần 7h sáng), mời thiếu cung chủ rửa mặt, dùng cơm, cần phải tới phòng luyện võ rồi ạ.”

“Giờ Thìn? Nguy rồi, sư phụ sợ là đã sốt ruột rồi!” Mộ Bạch phục hồi tinh thần, vội xuống giường, lau mấy cái đã rửa mặt xong, rồi lại nhào tới bên bàn, ăn ngấu ăn nghiến bữa sáng.

“Ly Thương ca ca, tại sao huynh lại đưa những thứ này tới? Không phải có người hầu sao?” Trộm nhìn Ly Thương đứng nghiêm chỉnh cung kính ở bên cạnh, Mộ Bạch vừa ăn vừa hỏi.

Lạ thật, tối qua Ly Thương ca ca có chút không vui, cũng không hề cung kính như vậy, sao hôm nay. . .

“Thuộc hạ đã theo hầu thiếu cung chủ, những việc này cũng nên làm. Thiếu cung chủ nếu có gì phân phó, gọi thẳng tên của thuộc hạ là được rồi ạ.” Ly Thương cung kính đứng nghiêm, nhưng trong lòng đã hoảng sợ —— mới rồi Mộ Bạch từ trên giường nhảy xuống, động tác lúc đó, tuy có chút trẻ con, nhưng đã có mấy phần võ công căn bản.

Mới có một tháng mà. . . Chẳng lẽ nó vẫn luôn liều mạng như vậy?

“Ực. . . Khụ khụ. . .” Mộ Bạch quýnh lên, lập tức bị sặc miếng cháo trong miệng, nghẹn đến đỏ bừng cả mặt, không ngừng ho khan.

“Thiếu cung chủ?” Ly Thương vội lao tới, vừa vỗ nhẹ ngực nó, vừa cầm lấy chén nước ở bên cạnh, đặt ở bên miệng Mộ Bạch.

Mộ Bạch liền cầm lấy tay Ly Thương, một ngụm uống hết luôn, cuối cùng cũng nuốt được đồ ăn kia, một tay kéo Ly Thương, một tay chống mép bàn, thở dốc một lúc lâu, mới ổn định được.

Ly Thương nhẹ nhàng thở ra, đang định lùi lại mấy bước, lại phát hiện Mộ Bạch đang nắm chặt lấy mình không buông.

“Ly Thương ca ca có ý gì vậy? Lời Mộ Bạch tối qua, mỗi câu đều xuất phát từ đáy lòng. Nếu không có Ly Thương ca ca, Mộ Bạch bây giờ, chẳng qua cũng chỉ là một kẻ ăn mày bên đường, một cô nhi đáng thương, làm sao có thể gặp được sư phụ? Trong lòng Mộ Bạch, Ly Thương ca ca chính là ca ca! Trước đây Ly Thương ca ca không phải cũng gọi ta là Tiểu Bạch sao?” Đôi mắt đen láy của Mộ Bạch, nhanh chóng được phủ kín một tầng hơi nước, đáng thương mà ngẩng đầu nhìn Ly Thương.

Nhìn vẻ mặt đáng thương của Mộ Bạch, Ly Thương bỗng nhiên mềm lòng, nó vẫn chỉ là một đứa trẻ, lại bị mình đưa vào trong cuộc chiến tàn khốc của cung chủ và Nhan thiếu cung chủ. . .

Có lẽ, đứa nhỏ này cũng cảm thấy gì đó, nếu không, sao nó lại liều mạng tập võ như vậy?

Thanh âm của Ly Thương chậm lại, dịu dàng nói: “Thiếu cung chủ, bây giờ không giống với ngày trước. Hiện tại, ngài là thiếu cung chủ của Bích Tâm Cung, đồ đệ của cung chủ, mà ta, chẳng qua cũng chỉ là một thuộc hạ của ngài. Xưng hô thiếu cung chủ, là biểu thị lễ nghi tôn vinh thân phận của ngài, cũng là quy củ trong cung! Nếu không, thuộc hạ sẽ bị nghi là phạm thượng, nếu như bị cung chủ biết được, thuộc hạ đương nhiên sẽ không thể thiếu một trận hình phạt, Mộ thiếu cung chủ cũng sẽ phải chịu giáo huấn.”

Mộ Bạch giật mình, nhớ lại lúc mới nhập cung, sư phụ cũng bảo mình học thuộc cung quy, không khỏi đỏ mặt, hơi gật gật đầu, không dám nhìn Ly Thương nữa, vội vùi đầu vào ăn.

※※※

Trong thư phòng yên tĩnh, chỉ có tiếng sột soạt của ngòi bút. Ly Thương cúi thấp đầu, nửa quỳ trên mặt đất, trong lòng thấp thỏm, cũng không biết cung chủ đột nhiên phân phó mình tới là có dụng ý gì, nhưng sau khi mình quỳ xuống hành lễ, lại không để ý tới, để mặc mình ở chỗ này.

Cung chủ không phải vì việc đêm qua, cho rằng mình học trộm võ công của Mộ thiếu cung chủ chứ? Ly Thương suy đi nghĩ lại, bị dọa cả người đầy mồ hôi lạnh, nhưng cũng không dám làm bừa gì cả! Người trước mặt, chính là cung chủ Bích Tâm Cung được giang hồ xưng tụng là đệ nhất nhân —— Bích Huyết Ma Quân Tiêu Bạch Ly!

“Bẩm cung chủ, Tả hộ pháp tới!” Hai người ở ngoài phòng nhanh chóng tới gần, dừng ở trước cửa.

“Cho hắn vào đi!” Tiêu Bạch Ly buông bút lông trong tay xuống, ngước mắt nhìn lão giả áo xanh từ ngoài cửa đi vào.

Lão giả vào cửa, liếc mắt nhìn thấy Ly Thương quỳ trên mặt đất, kinh ngạc một chút, rồi cúi người hành lễ với Tiêu Bạch Ly, nói: “Thuộc hạ Tả hộ pháp Phùng Trường Lĩnh, bái kiến cung chủ, không biết cung chủ truyền thuộc hạ tới, là vì chuyện gì?”

Tiêu Bạch Ly mỉm cười, chỉ chỉ ghế khách ở bên cạnh, nói: “Phùng hộ pháp ngồi đi.”

Thấy Tả hộ pháp Phùng Trường Lĩnh theo lời ngồi xuống rồi, Tiêu Bạch Ly mới kéo kéo hai má, chỉ vào Ly Thương cười nói: “Đứa nhỏ này là đệ tử Chấp Đường Ly Thương.”

Phùng Trường Lĩnh nhìn Ly Thương đang quỳ trên mặt đất một chút, gật đầu nói: “Ly Thương mà một tháng trước, thăng làm chấp sự, hôm qua điều vào Bích Lạc Điện, chính là y sao?”

“Đúng vậy.” Tiêu Bạch Ly nâng chén trà lên, uống một ngụm, nói: “Phùng hộ pháp hẳn đã biết, Ly Thương đưa về Mộ Bạch đã giết chết Cao Mãnh, không có tham công mạo nhận. Hiện giờ, đồ nhi mới thu kia của bản cung cảm thấy thiếu y một phần nhân tình, cho nên, bản cung cũng đành phải bỏ qua mặt mũi, xin Phùng hộ pháp nhận y làm đồ đệ, cũng để cởi bỏ khúc mắc của Bạch Nhi, để tránh trở thành khúc mắc khi tập võ của nó.”

Cái gì? Ly Thương thất kinh, bất chấp mọi thứ, ngẩng đầu nhìn Tiêu Bạch Ly một chút, rồi lại nhìn về phía Tả hộ pháp Phùng Trường Lĩnh. Thì ra cung chủ là vì chuyện này sao? Hẳn là Mộ Bạch đã xin ngài ấy. . .

Nếu như có thể theo Tả hộ pháp học nghệ, Ly Thương đương nhiên là trăm ngàn lần đồng ý, trước không nói đồ đệ của Tả hộ pháp, thân phận này đã khác với đệ tử phổ thông trong cung. Tả hộ pháp ngoại trừ võ công, còn tinh thông dược lý, nếu học thêm được một phần bản lĩnh, thì cái mạng nhỏ này lại thêm một phần đảm bảo, huống chi nếu trở thành đồ đệ của Tả hộ pháp, thì chính là người được lựa chọn cho vị trí Tả hộ pháp đời kế tiếp. . .

Ly Thương đã động tâm. . . Khát khao nhìn Phùng Trường Lĩnh, chỉ sợ ông sẽ một câu cự tuyệt!

Phùng Trường Lĩnh trầm ngâm một hồi, nhìn Ly Thương một chút, lại nhìn nhìn Tiêu Bạch Ly, nói: “Y đưa Mộ thiếu cung chủ về, cung chủ không phải đã thưởng cho y rồi sao?!”

Trong lòng Ly Thương chán nản.

Tiêu Bạch Ly cũng không gấp không vội, nhẹ nhàng nhấp một ngụm trà, cười nói: “Đúng là đã thưởng, nhưng đồ nhi kia của bản cung hiện giờ có khúc mắc, Phùng hộ pháp chẳng lẽ muốn mặc kệ nó tiến triển chậm chạp như vậy sao?”

Ly Thương không biết có phải mình ảo giác hay không, cung chủ rõ ràng đang giúp mình cầu tình, Ly Thương lại cảm thấy cung chủ dường như đang phát ra một luồng sát khí vô cùng bất mãn!

Không phải vì Tả hộ pháp cự tuyệt, khiến cung chủ thẹn quá hóa giận đấy chứ? Với địa vị của Tả hộ pháp, cung chủ có lẽ sẽ không động thủ, nhưng mình lại không quan trọng, rất có khả năng sẽ chết dưới lửa giận của cung chủ. . .

Phùng Trường Lĩnh trầm mặc một chút, cười khổ nói: “Cung chủ nói rất đúng, thuộc hạ đương nhiên không thể nặng bên này nhẹ bên kia, nói như vậy, đồ đệ này, thuộc hạ liền nhận vậy!”

Ly Thương đang thấp thỏm lo âu nghe vậy, lén lút thở phào nhẹ nhõm. . .

Tiêu Bạch Ly hừ một tiếng, nhưng cũng không có vẻ hài lòng, quay về phía Ly Thương đang quỳ trên mặt đất quát nói: “Còn không khấu đầu với sư phụ ngươi.”

Ly Thương vội quay người, hướng về Phùng Trường Lĩnh đang ngồi khấu đầu ba cái, miệng nói: “Đệ tử Ly Thương, khấu kiến sư phụ!”

Phùng Trường Lĩnh nhìn y, thở dài, nói: “Ý của cung chủ, là để y ngày mai tới Lãnh Tiêu Điện? Hay là thuộc hạ tới Bích Lạc Điện?”

Tiêu Bạch Ly không trả lời, lại nâng chén trà lên.

Ly Thương chợt hiểu, liền vội khấu đầu, nói: “Làm sao dám phiền sư phụ đại giá, đương nhiên là hàng ngày đệ tử sẽ tới Lãnh Tiêu Điện nghe dạy dỗ rồi.”

Phùng Trường Lĩnh nhìn Ly Thương, gật gật đầu, nói: “Nếu đã vậy, thuộc hạ xin trở về trước chuẩn bị.”

Tiêu Bạch Ly lạnh nhạt cười, nói: “Ly Thương, tiễn sư phụ ngươi.”

“Dạ.” Ly Thương đứng dậy, chịu đựng hai đầu gối tê mỏi, theo phía sau Phùng Trường Lĩnh, ra khỏi thư phòng!

Khuôn mặt Tiêu Bạch Ly trầm xuống, lạnh lùng nhìn bóng lưng của Phùng Trường Lĩnh, không lên tiếng.

4 thoughts on “[BHPT] – Chương 9

Thích thì dùng: (╬ ̄皿 ̄)凸 ლ(¯ロ¯ლ) (╯‵□′)╯︵┻━┻ ~(‾▿‾~ ) ≧◡≦ \(≧▽≦)/ ≧△≦ ㄟ(≧◇≦)ㄏ (≧ロ≦) (≧◡≦) ╮(╯_╰)╭ o(︶︿︶)o 〒_〒 o(╥﹏╥)o ╭(╯^╰)╮ Σ( ° △ °|||) ♉( ̄▿ ̄)♉ ⊙﹏⊙(*´▽`*) ♥‿♥ ◔_◔ o(>﹏﹏<)o (^з^)-☆ O(∩_∩)O (づ  ̄ ³ ̄)づ~♥