[BHPT] – Chương 10

Bích huyết phệ tình 10

Tác giả : Ma yên

Editor : dongphuongphonglinh ( DBSK forever 5 )

Beta – reader: toujifuu

***

Thời gian như nước, lặng lẽ trôi qua. Dường như chỉ một cái chớp mắt, từ khi Mộ Bạch vào trong Bích Tâm Cung, đã trải qua chín mùa xuân.

“Đương đương đương. . .” Tiếng chuông nặng nề ở trên đại điện Bích Tâm Cung vang lên.

Khiến trong Bích Tâm Cung, mọi người đều xôn xao ngừng mọi việc, nghiêng đầu lắng nghe.

Hai tiếng chuông, một dài một ngắn, đây là mệnh lệnh triệu tập đường chủ, phó đường chủ hiện nhậm chức ở trong Bích Tâm Cung. Mọi người đều không khỏi lộ ra thần sắc kinh nghi, hỏi han lẫn nhau, chẳng lẽ xảy ra chuyện lớn gì? Bích Tâm Cung đã khoảng mười năm nay chưa từng cùng lúc triệu tập những người nắm thực quyền ở trong cung tề tụ.

Trong đại điện nghị sự rộng lớn, đường chủ, phó đường chủ các đường vội vội vàng vàng chạy tới, sau khi hỏi thăm nhau một hồi, mới dựa theo chức nghiệp cao thấp, ngồi lên ghế được sắp xếp ở hai bên. Tự nhiên sẽ có cung chúng hắc y ở xung quanh trong đại điện, lập tức đưa trà lên.

Chỗ cửa điện đột nhiên tối lại, một nam nhân áo tím xuất hiện ở cửa, ánh mắt âm trầm chuyển một vòng qua mười vị đường chủ, phó đường chủ, bước mấy bước, chậm rãi tiến vào.

“Tham kiến Nhan thiếu cung chủ!” Mười đường chủ, phó đường chủ đứng thẳng lên, chắp tay cúi người, cung kính hành lễ.

Nhan Minh Thanh hơi hơi phất tay áo, chậm rãi đi tới chiếc ghế thứ nhất bên trái, tâm sự nặng nề mà ngồi xuống. Chín năm rồi, người của mình vẫn chưa từng tìm được cơ hội lẻn vào Bích Lạc Điện, trái lại còn thỉnh thoảng truyền ra, cung chủ sủng ái tiểu đồ đệ nhỏ tuổi kia như thế nào như thế nào, huyên náo một chút bọn thủ hạ đang lo sợ, bằng mặt mà không bằng lòng. Quả nhiên gừng càng già càng cay, mình khổ tâm tính toán mấy chục năm, cung chủ chẳng qua chỉ thả ra một chút tin đồn, còn chưa động thủ, đã dao động được căn cơ của mình!

Mọi người vừa mới ngồi xuống, ngoài cửa lại có ba người đi vào, hai lão giả khoảng sáu mươi tuổi, và một thanh niên ngoài hai mươi tuổi.

“Tham kiến tả, hữu hộ pháp!” Mười đường chủ, phó đường chủ lại vội vàng đứng dậy, vẫn là cúi người hành lễ, nhưng thần sắc ngữ khí, lại thân thiết hơn mấy phần.

Nhan Minh Thanh vẫn như chưa biết, ngồi ngay ngắn ở phía trên bên trái. Đáng tiếc Tử Mẫu Đoạt Hồn Tán được xưng là kỳ độc khó giải đệ nhất thiên hạ kia, lại không thể lấy được tính mạng của lão! Nội lực của lão, rốt cuộc là cao bao nhiêu. . .

“Nhan thiếu cung chủ.” Tả, hữu hộ pháp kia đã đi qua, đang nhìn Nhan Minh Thanh, mỉm cười gật đầu, nhẹ giọng gọi.

“Tả, hữu hộ pháp.” Nhan Minh Thanh vừa ngẩng đầu nhìn, miễn cưỡng lộ ra một chút tươi cười đáp lại, coi như là chào hỏi.

“Ly Thương, còn không làm lễ ra mắt Nhan thiếu cung chủ?” Tả hộ pháp quay đầu lại, nhìn thanh niên áo xanh ở phía sau một chút.

“Ly Thương bái kiến Nhan thiếu cung chủ.” Ly Thương vội bước lên một bước, cúi người hành lễ.

Nhan Minh Thanh đã lấy lại tinh thần, đánh giá Ly Thương trên dưới, khen ngợi nói: “Nghe nói tả hộ pháp đã thu một đồ đệ, chính là Ly Thương này sao. Quả nhiên không tệ!”

Hai vị hộ pháp nhìn nhau cười, dẫn theo Ly Thương ở phía sau, đi tới hai chiếc ghế dựa ở phía trước bên tay phải ngồi xuống, Ly Thương cũng thành thành thật thật đứng ở phía sau tả hộ pháp.

Trong đại điện, nhất thời trầm mặc.

Ánh mắt Nhan Minh Thanh lưu chuyển, đảo qua trên người tả, hữu hộ pháp cùng với Ly Thương ở phía sau bọn họ, hơi mang theo khinh thường mà chuyển đi. Chẳng qua là thuận miệng trả lời, hai bị hộ pháp này không phải tưởng là thật chứ? Đúng là tả, hữu “hộ pháp” chỉ biết vùi đầu vào võ học, không hỏi sự vụ trong cung a!

Nhưng tả, hữu hộ pháp lúc này, lại như có điều suy nghĩ mà nhìn thoáng qua Nhan Minh Thanh, nhìn nhìn nhau, cười khổ một tiếng, ánh mắt chuyển đi.

Nhan Minh Thanh nhìn nhìn xung quanh, cười nói: “Bích Tâm Cung ta có cơ mật gì, tả, hữu hộ pháp, đường chủ ngũ đường, các chấp kỳ sự, cũng không biết đã xảy ra chuyện lớn gì sao? Mà lại khiến hôm nay cung chủ rung chuông triệu tập.”

Hữu hộ pháp giống như không nghe thấy, nhắm hờ hai mắt, tựa như đang dưỡng thần.

Tả hộ pháp hai mắt đăm đăm, dại ra một hồi, giống như nghĩ tới điều gì đó, đưa tay lấy từ trong lồng ngực ra một quyển dược kinh (sách nói về y thuật), thẳng thắn nghiêm trang bắt đầu xem.

Trong lòng Nhan Minh Thanh không khỏi âm thầm oán hận, tả, hữu hộ pháp có địa vị cao, cao hơn nhiều so với đường chủ, phó đường chủ ngũ đường và thiếu cung chủ, hơn nữa hai người này ỷ vào bối phận của mình, từ trước đến nay luôn cậy mình lớn tuổi, chưa bao giờ đem thiếu cung chủ là mình để vào trong mắt!

Mười đường chủ, phó đường chủ ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, cũng không dám bắt chước như tả, hữu hộ pháp kia, bỏ mặc Nhan thiếu cung chủ ở một bên.

Đang lúc không biết phải làm sao, lại nghe thấy đường chủ Ngoại Đường, là một trung niên nam tử khoảng bốn mươi tuổi trả lời: “Bẩm Nhan thiếu cung chủ, mấy năm gần đây, đệ tử Ngoại Đường vẫn luôn phòng thủ xung quanh Bích Tâm Cung, cũng chưa từng phát hiện ra chuyện gì khác thường, hẳn là không phải có kẻ địch từ bên ngoài xâm nhập.”

Nhan Minh Thanh mỉm cười gật gật đầu với đường chủ Ngoại Đường, ánh mắt sắc bén rơi xuống trên người bốn đường chủ còn lại. Nhìn thấy ba vị đường chủ Võ Đường, Chấp Đường, Nội Đường nhíu mày không nói, trong mắt Nhan Minh Thanh chớp qua một tia tàn nhẫn, đưa mắt ra hiệu cho đường chủ Hình Đường.

“Nhan thiếu cung chủ, Hình Đường gần đây cũng không có trọng phạm gì, trong cung hẳn là cũng không có phát sinh chuyện lớn gì.” Đường chủ Hình Đường hiểu ý mở miệng.

Ánh mắt lạnh lẽo của Nhan Minh Thanh quét về phía ba vị đường chủ.

Đường chủ Võ Đường cười lạnh nói: “Võ Đường chẳng qua là nơi bồi dưỡng đệ tử bổ sung cho bốn đường, cũng không quản chuyện gì khác!”

Nhan Minh Thanh gật gật đầu, ánh mắt dừng trên người đường chủ Chấp Đường.

“Nhan thiếu cung chủ, Chấp Đường gần đây không có chuyện gì, trong cung cũng không có người mạo phạm cung quy.” Đường chủ Chấp Đường quả thật là chịu không nổi, đành phải mở miệng nói.

“Nhan thiếu cung chủ.” Đường chủ Nội Đường vừa thấy, trốn tránh cũng không thoát, không đợi Nhan Minh Thanh nhìn mình, liền tự mở miệng nói: “Mọi thứ trong cung đều bình thường, nếu muốn biết cung chủ tại sao triệu tập chúng ta, thì đợi khi cung chủ tới, gặp mặt sẽ hiểu thôi, tại sao phải đoán tới đoán lui?”

Lời này của đường chủ Nội Đường, không hề khách khí. Nhưng Nhan Minh Thanh một chút cũng không tức giận, ngược lại vẻ mặt lại tươi cười tán đồng, nói: “Lời này của đường chủ Nội Đường tuy là có lý, nhưng không phải chuyện chúng ta nên làm, chúng ta thân là người Bích Tâm Cung, đương nhiên phải vì Bích Tâm Cung tận tâm tận lực, nếu có chuyện gì, chỉ cần chúng ta có thể xử lý trước, thì cũng nên vì Bích Tâm Cung mà cố gắng một phần tâm lực, chẳng lẽ phải đợi cung chủ nói mới làm sao?”

Đường chủ Nội Đường sáng suốt mà ngậm miệng, không nói tiếp nữa.

Ánh mắt của Nhan Minh Thanh chuyển nhanh trong đại điện một vòng, nói: “Tất cả sự vụ của Bích Tâm Cung đều ở ngũ đường, nếu ngũ đường không có chuyện gì, tại sao cung chủ lại đột nhiên triệu tập chúng ta tới đây? Có ai biết không?”

Nhan Minh Thanh thấy mười đường chủ, phó đường chủ đều là mờ mịt, nhịn không được khóe môi lộ ra một tia cười lạnh, nói: “Không ai biết rốt cuộc là có chuyện gì sao? Tiếng chuông triệu tập này, vốn chỉ được dùng để kêu gọi toàn cung khi trong Bích Tâm Cung xảy ra truyện lớn, nếu trong ngoài cung đều không có chuyện lớn, chẳng lẽ cung chủ chỉ là có chút chuyện gì đó muốn gọi một vị đường chủ bàn bạc, nhưng lại không cẩn thận gõ sai vào chuông tin tức? Hoặc là cung chủ có chuyện gì muốn tuyên bố?”

Nhan Minh Thanh thở dài, giống như không chú ý nói: “Cung chủ đã lớn tuổi, lát nữa cho dù có chuyện gì, tất cả mọi người hãy tha thứ một chút đi. . .”

Lời này vừa nói ra, trong đại điện lập tức trở nên yên tĩnh! Mọi người ở đây có thể ngồi vào vị trí hôm nay, đều không phải là kẻ ngốc nghếch, rung nhầm chuông tin tức? Cung chủ đã lớn tuổi? Đây chẳng phải đang nói cung chủ già nên hồ đồ, đã không còn thích hợp để đảm nhận chức vị cung chủ nữa hay sao?!

Hữu hộ pháp đang ngủ nhấc lên mí mắt, trào phùng nhìn Nhan Minh Thanh một chút, sau đó lại nhắm mắt.

Tả hộ pháp tựa như đang chìm đắm trong dược kinh, hoàn toàn không có phản ứng.

Ly Thương mắt nhìn mũi, mũi nhìn tâm, coi mình như không tồn tại.

Năm phó đường chủ nhìn nhìn lẫn nhau, cẩn thận cúi đầu xuống, giả bộ như không nghe thấy.

Năm đường chủ cũng kinh hãi liếc nhìn Nhan Minh Thanh, đúng vậy, Tiêu lão cung chủ đã tám mươi ba tuổi, bây giờ, lại càng quanh năm ở trong Bích Lạc Điện, rất ít ra ngoài. Nhan “thiếu cung chủ” năm nay, cũng đã ba mươi tám, ba mươi chín tuổi, dường như, cũng đã không thể tiếp tục gọi là “thiếu cung chủ” nữa. . .

Không thể gọi “thiếu cung chủ”, vậy có thể gọi hắn là gì? Khoảng bốn mươi tuổi, tráng niên đã qua, trung niên đã tới! Xem ra kiên nhẫn của Nhan “thiếu cung chủ” đã đợi đến cực hạn rồi, vị trí cung chủ Bích Tâm Cung, sợ là sẽ phải chấn động một phen!

Mười đường chủ, phó đường chủ tâm tư khác nhau, cũng có người bắt đầu tính toán, có thể phủi sạch quan hệ đương nhiên là tốt, nhưng chọn sai vị trí, lại là một chuyện đáng sợ, không những quyền vị khó bảo toàn, mà còn phải lo đến tính mạng a!

Đúng lúc này, ngoài cửa điện có một tiếng hô to: “Cung chủ, Mộ thiếu cung chủ đến!”

Tiêu Bạch Ly trên mặt mỉm cười, sắc mặt hồng hào, khí sắc không tệ, bước nhanh tiến vào, nếu không vì mái tóc bạc trắng kia của ông, thì nhìn qua, còn giống như một tráng niên tinh khí dồi dào.

Đi theo phía sau ông, là một thiếu niên áo tím tuấn mỹ, vẻ mặt có chút ốm yếu tái nhợt, thân hình nhìn qua có chút nhỏ gầy.

Mộ thiếu cung chủ?! Mười đường chủ, phó đường chủ giật mình nhớ lại, đây hẳn là đứa trẻ mà chín năm trước, vì giết chết Cao Mãnh nên được thu làm môn hạ của cung chủ đi?! Nhưng mà vị Mộ thiếu cung chủ này tại sao nhìn qua thấy sắc mặt không được thoải mái lắm a?

Như vậy xem ra, không thể sốt ruột, vẫn phải quan sát nhiều một chút mới được.

Tả hộ pháp nhẹ nhàng buông dược kinh trong tay xuống, hữu hộ pháp mở mắt ra.

Nhất thời, trong đại điện, hơn mười người đều an tĩnh im lặng, mọi người cẩn thận đánh giá thiếu niên áo tím nhỏ gầy kia, cũng quên cả hành lễ với Tiêu Bạch Ly.

Tiêu Bạch Ly dường như cũng không chú ý đến việc thất lễ của mọi người, tự đi tới phía trên bậc thềm ngọc thạch, ngồi xuống.

Mộ Bạch hiện giờ, không giống như lúc mới vào Bích Tâm Cung nữa, ánh mắt phức tạp khó hiểu của mọi người rơi trên người, Mộ Bạch lại giống như chưa phát giác, bình tĩnh đi theo sau Tiêu Bạch Ly, đi lên trên bậc thềm, đứng ở bên cạnh ghế ngồi của Tiêu Bạch Ly. Lúc này ánh mắt hơi chuyển, đảo qua mọi người trong đại điện một chút, đem tất cả những thần thái, biến hóa trên mặt của mọi người thu hết vào mắt, ánh mắt lướt qua phía sau tả hộ pháp ở bên phải, rơi trên người Ly Thương, trong mắt lóe lên ý cười, rồi lập tức thu hồi ánh mắt, im lặng đứng hầu.

“Vị này chính là Mộ thiếu cung chủ sao?!” Hữu hộ pháp đã ngoài năm mươi tuổi kia đột nhiên đứng dậy, vui mừng nói: “Cung chủ, đây chính là đồ nhi mà mấy năm gần đây ngài dốc sức dạy dỗ ra sao? Hắn mới bao nhiêu tuổi? Vừa rồi lại di chuyển không hề có tiếng động!”

Mọi người chấn động, vừa rồi chỉ lo nhìn diện mạo của Mộ thiếu cung chủ kia, không có chú ý những thứ khác, bây giờ được hữu hộ pháp nói ra, mới phản ứng lại, lúc trước cung chủ cùng Mộ thiếu cung chủ này vào đại điện, đi tới trên bậc thềm, mọi người giật mình, trong đại điện dù là một cây kim rơi cũng có thể nghe, vậy mà lại không nghe thấy một chút tiếng bước chân!

Tiêu lão cung chủ công lực thâm hậu, đi lại không tiếng động, mọi người tự nhiên đã thành thói quen, nhưng Mộ thiếu cung chủ này mới có bao nhiêu tuổi a? Không ngờ cũng lạc địa vô thanh (chạm đất không tiếng động)?! Chín năm trước, hắn vẫn còn là một đứa trẻ không biết chữ mà. . .

Tiêu Bạch Ly nhẹ nhàng gật đầu, cười nói với hữu hộ pháp: “Hán Hân, Bạch Nhi năm nay còn chưa đầy mười bảy tuổi, nhưng mà luyện công cũng coi như chăm chỉ.”

“Mười bảy. . .” Tả hộ pháp cũng đứng lên, vẻ mặt giật mình mà nhìn Mộ Bạch ở phía sau Tiêu Bạch Ly.

Mộ Bạch mím môi, khẽ mỉm cười, trên khuôn mặt ngây ngô, còn mang theo một chút xấu hổ cùng rụt rè chưa nhiễm bụi trần, cúi người thật sâu với tả, hữu hộ pháp ở dưới bậc thềm, ngữ khí của Mộ Bạch khiêm tốn, khách khí nói: “Mộ Bạch bái kiến tả, hữu hộ pháp! Mấy năm gần đây, sư phụ vẫn thường nhắc tới hai vị, Mộ Bạch trong lòng ngưỡng mộ, nhưng vì võ công còn nông cạn, sư phụ sợ Mộ Bạch ra ngoài sẽ mất mặt, nên vẫn chưa có cơ hội thăm hỏi hai vị hộ pháp, xin hai vị hộ pháp đừng chê trách.”

Tiêu Bạch Ly ngồi ngay ngắn trên ghế, khuôn mặt hơi lộ ra tươi cười.

Nhan Minh Thanh chấn động, Mộ Bạch này lại trước mặt mọi người gọi cung chủ là sư phụ? Mà cung chủ cũng không có tức giận?! Cung chủ trước đây, không phải vẫn không cho phép các đồ đệ ở trước mặt người khác gọi lão là sư phụ sao? Hôm nay như vậy là có ý tứ gì?

Nhan Minh Thanh đang tự suy đoán, lại nghe thấy hữu hộ pháp Thích Hán Hân cười lớn nói: “Mộ thiếu cung chủ không cần phải khách khí như vậy, lão phu và Trường Lĩnh cũng chỉ làm một chức vụ nhàn tản trong cung, chỉ ăn cơm, không quản mọi chuyện! Không thể đảm đương lễ tiết như vậy của Mộ thiếu cung chủ đâu.”

Tả hộ pháp Phùng Trường Lĩnh khẽ gật đầu.

Mộ Bạch đứng thẳng người, vẻ mặt tràn đầy cung kính, nói: “Hai vị hộ pháp nói về bối phận, là trưởng bối của Mộ Bạch; nói về tuổi là tiền bối của Mộ Bạch; nói về công trạng thì Mộ Bạch lại càng không thể so sánh, Mộ Bạch đương nhiên phải giữ lễ đệ tử với hai vị hộ pháp, việc này cùng với chức vị nhàn hạ của hai vị hộ pháp đâu có liên quan. Chỉ mong hai vị hộ pháp đừng vì nhàn rỗi mà quên mất Mộ Bạch còn trẻ không hiểu chuyện, nếu sau này Mộ Bạch làm việc có gì không đúng, thì mong hai vị hộ pháp vui lòng chỉ bảo!”

Tả, hữu hộ pháp nghe vậy, trên dưới đánh giá Mộ Bạch, dư quang nơi khóe mắt lại lặng lẽ liếc thấy ánh mắt ghét hận biến mất trong nháy mắt của Nhan Minh Thanh ở bên cạnh, rồi lại nhìn nhìn Mộ Bạch ở trước mặt quá cung kính giữ lễ, không khỏi liếc mắt nhìn nhau, âm thầm thở dài.

7 thoughts on “[BHPT] – Chương 10

  1. Chậc, đọc chap này cảm thấy tiểu Mộ Bạch đã hiểu chuyện hơn rồi, mất dần cái khí chất tiểu hài tử rồi. ~”~ Mình thích mấy vụ tranh giành đấu trí đấu lực với nhau, truyện dạng này nhiều nhưng xử lí thế nào cho bộc lộ cái tài tình thì… nói chung rất thích.
    Nhưng mà nói ra thấy ông Tiêu Bạch Li kia cứ thấy sờ sợ +”=
    Cơ mà, nói ra không phải Mộ Bạch cũng thuộc dạng thiên tài võ học đó sao?
    Chờ chap mới.

Thích thì dùng: (╬ ̄皿 ̄)凸 ლ(¯ロ¯ლ) (╯‵□′)╯︵┻━┻ ~(‾▿‾~ ) ≧◡≦ \(≧▽≦)/ ≧△≦ ㄟ(≧◇≦)ㄏ (≧ロ≦) (≧◡≦) ╮(╯_╰)╭ o(︶︿︶)o 〒_〒 o(╥﹏╥)o ╭(╯^╰)╮ Σ( ° △ °|||) ♉( ̄▿ ̄)♉ ⊙﹏⊙(*´▽`*) ♥‿♥ ◔_◔ o(>﹏﹏<)o (^з^)-☆ O(∩_∩)O (づ  ̄ ³ ̄)づ~♥