[BHPT] – Chương 13

Bích huyết phệ tình 13

Tác giả : Ma yên

Editor : dongphuongphonglinh ( DBSK forever 5 )

Beta – reader: toujifuu

***

Trong cung điện vắng vẻ hoa lệ, những cây đào mọc san sát, Mộ Bạch dẫn theo Ly Thương cùng với bốn mươi chín thiếu niên ở phía sau, chậm rãi bước vào. Thỉnh thoảng có những thanh y nam nữ đi qua rừng đào, đều hành lễ với Mộ Bạch ở xa xa.

Mộ Bạch cảm thấy hứng thú mà đánh giá nơi mang tiếng là nơi ở của mình chín năm nay, nhưng từ khi bước chân vào nơi này, vẫn là đá xanh làm tường, ngói xanh làm mái, xà ngang được điêu khắc những đám mây đẹp đẽ, ở trong rừng đào nở rộ như ẩn như hiện. . .

Lạc Hà Điện cũng không quá lớn, không bao lâu sau, nhóm người của Mộ Bạch đã đi vào khoảng sân xinh đẹp ở giữa.

Mộ Bạch quay lại nhìn bốn mươi chín thiếu niên vẫn im lặng đi theo phía sau một chút, đôi mắt sáng ngời mà sắc bén, tràn ngập cảm xúc mạnh mẽ, cùng khuôn mặt hăng hái và chờ mong.

Mộ Bạch mỉm cười, những thiếu niên mới ra khỏi Võ Đường này, đúng là tràn đầy cảm xúc mạnh mẽ và nhiệt huyết, đợi khi có thể dựa vào bản lĩnh của mình, tích lũy đủ công lao, đi lên vị trí cao hơn, thì sẽ giống như mình lúc này. Cũng không cần phải nói lời khích lệ. . .

Mộ Bạch nghĩ một chút, nói: “Ta là Mộ Bạch, chủ nhân của Lạc Hà Điện này, đồ đệ của cung chủ, các ngươi có thể gọi ta là thiếu cung chủ! Trong Lạc Hà Điện này của ta, không xem gì khác, chỉ xem bản lĩnh! Chỉ cần các ngươi có năng lực, đạt được công trạng, ta đương nhiên sẽ cho hắn chức vị và khen thưởng xứng đáng! Có thể, bây giờ ta không thể cho các ngươi chức vị quá cao. Nhưng sau này, nếu như, ta nói là nếu như! Ta có thể ngồi lên vị trí cung chủ, ta nghĩ, ta sẽ có đủ quyền lực, cho các ngươi địa vị hài lòng, đương nhiên, vẫn là câu nói kia, phải xem các ngươi có lập được đủ công lao hay không!”

Tuyên bố lần này, có lẽ cũng không hoàn mỹ, nhưng những thiếu nên mới bước ra khỏi Võ Điện này nghe được, chính là một câu kia ‘Không xem gì khác, chỉ xem bản lĩnh’, lại nói thẳng vào trong tâm khảm. Nhất thời, đôi mắt trong trẻo của bốn mươi chín thiếu niên ở trong sân kia lại trở nên quyết liệt một lần nữa.

Ly Thương đảo mắt, lập tức quỳ một gối xuống, lớn tiếng hô: “Xin thiếu cung chủ yên tâm, chúng ta nhất định sẽ tận hết toàn lực, nguyện chết trung thành!”

Có một người đi đầu, những thiếu niên còn lại đều quỳ một gối xuống, đồng thanh hô lớn: “Xin thiếu cung chủ yên tâm, chúng ta nhất định sẽ tận hết toàn lực, nguyện chết trung thành!”

Tầm mắt của Mộ Bạch và Ly Thương chạm nhau, hơi mỉm cười.

Đúng lúc này, một nam tử trung niên vội vàng từ ngoài cửa viện đi vào, nghe thấy tiếng hô nguyện trung thành này, sắc mặt hơi biến đổi, lại vội cúi đầu che giấu.

Mộ Bạch lạnh lùng nhìn nam tử trung niên đang đi về phía mình, trong lòng biết đây nhất định là người Nhan sư huynh an bài trong Lạc Hà Điện trước kia, ánh mắt lạnh lùng, khẽ phất tay áo, quát nói: “Tốt! Các vị đã nguyện trung thành với ta, ta đương nhiên sẽ không quên các vị. Tất cả đứng lên đi!”

Năm mươi người trật tự đứng lên, im lặng đứng đó, chờ đợi mệnh lệnh của Mộ Bạch.

Mộ Bạch lại chuyển ánh mắt, nhìn về phía nam tử trung niên càng lúc càng tới gần.

“Thuộc hạ Dương Phổ tổng quản Lạc Hà Điện, tham kiến Mộ thiếu cung chủ!” Nam tử trung niên kia vòng qua mọi người trong sân, đi tới bên cạnh cách Mộ Bạch năm bước, thì ngừng lại, cúi người hành lễ.

“Ồ?!” Mộ Bạch nhướn mày nhìn nam tử trung niên vẻ mặt tươi cười nịnh nọt, chậm rãi hỏi: “Tổng quản Dương Phổ?”

“Vâng.” Dương Phổ kia cung kính đáp.

“Trong Lạc Hà Điện tổng cộng có bao nhiêu thuộc hạ phó dịch?” Khóe môi Mộ Bạch kéo lên một tia cười lạnh, vừa đánh giá Dương Phổ, vừa hỏi.

“Bẩm Mộ thiếu cung chủ, trong Lạc Hà Điện có tổng cộng bốn mươi thuộc hạ.” Dương Phổ vẻ mặt thành thật đáp.

“Như vậy, ngươi gọi tất cả bọn họ tới đây đi.” Mộ Bạch trên đường sớm đã quyết định chủ ý, nếu đã có nhân thủ của mình, đương nhiên không thể để cho những cung chúng ở trong điện trước kia tiếp tục lưu lại trong Lạc Hà Điện!

Tuy nói những người này đa số hẳn là người của Nhan sư huynh, nhưng nếu bây giờ giết họ, mà không có tội danh, sẽ chỉ khiến mình mang ác danh tàn nhẫn thích giết chóc. Nên chỉ có thể đem bọn họ đuổi ra ngoài. Nhưng cũng không thể tiện nghi không công cho Nhan sư huynh, để xem những người trong Lạc Hà Điện này, có biết điều hay không, cũng đừng để cho mình có được cơ hội giết người lập uy!

Nhưng vẻ mặt của Dương Phổ kia lại lộ ra chút chần chừ, bối rối nói: “Mộ thiếu cung chủ, bây giờ rất nhiều người còn đang làm việc, nếu như gọi tất cả tới, Lạc Hà Điện sẽ không có người phòng thủ. Hay là. . . trước tiên gọi những thuộc hạ đang không có nhiệm vụ phòng thủ tới, đợi khi thay ca, sẽ lệnh những người còn lại tới tham kiến Mộ thiếu cung chủ?”

Lông mày Mộ Bạch nhíu lại, sắc mặt trầm xuống, quát nói: “Ta là thiếu cung chủ, cũng là chủ nhân của Lạc Hà Điện này, chẳng lẽ lần đầu tiên ta trở về điện, “thuộc hạ” của ta không nên tới bái kiến sao? Phòng ngự của Lạc Hà Điện, tự ta sẽ có sắp xếp, không cần ngươi quan tâm!”

Vẻ mặt Dương Phổ lộ vẻ cười khổ vô tội, cúi đầu không nói.

“Còn không mau đi?! Nhớ kỹ, kêu thuộc hạ của Lạc Hà Điện, tất cả đều lập tức tới đây!” Mộ Bạch giận dữ nhìn Dương Phổ, quát nói.

“Vâng, thuộc hạ sẽ đi ngay.” Dương Phổ cúi người hành lễ, lộ vẻ vô cùng bất đắc dĩ, xoay người vội vàng rời đi.

Mộ Bạch nhìn bóng lưng rời đi của hắn, trầm ngâm một hồi, ánh mắt chuyển về nhóm năm mươi người Ly Thương, nghiêm túc nói: “Các ngươi chia làm bốn đội, mỗi đội mười ba người, lưu lại một đội ở đây, ba đội còn lại lập tức phân chia, tiếp quản phòng ngự của Lạc Hà Điện, một là không cho người nào xông vào, hai là tra xét xem có kẻ nào ở lại trong điện, không nghe mệnh lệnh, không đến viện này không, một khi phát hiện, không cần bắt sống, mang đầu về báo lại! Có thể làm đội trưởng của bốn tiểu đội này hay không, thì phải xem biểu hiện hôm nay của các ngươi.”

Mộ Bạch nói xong, lại chỉ chỉ Ly Thương, nói: “Ly Thương ở lại.”

Khuôn mặt của bốn mươi chín thiếu niên lộ ra vẻ vui mừng, đồng tình liếc Ly Thương một chút, rồi lập tức bắt đầu hành động, những người quen biết nhau lập thành một đội, lưu lại một đội ở gần Mộ Bạch nhất và Ly Thương, ba mươi sáu thiếu niên chia làm ba hướng, nhanh chóng rời đi.

Mười ba thiếu niên ở lại hâm mộ nhìn hướng ba mươi sáu đồng bạn rời đi, rồi lại mang theo chút khát vọng nhìn Mộ Bạch.

Mộ Bạch thấy thần sắc tha thiết của mười ba thiếu niên, không khỏi cười nói: “Thế nào, muốn đi lập công?”

Mười ba thiếu niên vội vàng gật đầu, đội trưởng mà, ai không muốn làm chứ?

Mộ Bạch bật cười nói: “Đừng vội, ở chỗ này cũng giống như vậy. Lát nữa người tới, các ngươi xem kỹ cho ta, nếu thấy ai có dị động, lập tức bắt giết!”

“Vâng.” Mười ba thiếu niên đều lộ vẻ vui mừng.

Mộ Bạch gật gật đầu, nói: “Trước mắt, các ngươi tạm thời ra ngoài cửa viện trông chừng, thấy người trong điện này tới đông đủ, thì tới thông truyền.”

Mười ba thiếu niên cung kính đáp lại, kinh ngạc nhìn Ly Thương vẫn đứng nguyên một chút, sau đó rời khỏi cửa viện.

Trong sân chỉ còn lại hai người Mộ Bạch và Ly Thương.

Thái độ trầm ổn trên mặt Mộ Bạch thu lại, mang theo chút mệt mỏi mà nhìn Ly Thương, hỏi ra nghi vấn đã ở trong lòng rất lâu: “Sao ngươi lại ở trong Võ Đường?”

“Mệt sao?” Ly Thương nhìn thần sắc mệt mỏi giữa lông mày của Mộ Bạch, đưa tay ra một chút, nhưng nửa đường thì dừng lại, quay đầu nhìn những thiếu niên ở ngoài cửa viện một chút, sau đó đi vào trong căn phòng đẹp đẽ, đem ra một chiếc ghế gỗ, đặt ở phía sau Mộ Bạch, sau khi để hắn ngồi xuống, mới đáp lại: “Mười ngày trước Tả hộ pháp có nói, sở học của Ly Thương cũng đủ rồi, còn lại, chỉ là thiếu kinh nghiệm, liền đem thuộc hạ ném vào Võ Đường, coi như là một đệ tử xuất đường tháng này.”

“A?!” Mộ Bạch vừa nghe, liền hiểu rõ, có lẽ đây cũng là sư phụ đã nói ổn thỏa với tả hộ pháp? Như vậy tiếp theo, Ly Thương sẽ ở bên cạnh mình, người khác chỉ có thể nói mình vận khí tốt, mà không thể nói sư phụ thiên vị được.

Ly Thương mím môi cười, nói: “Lại nói, Võ đường chủ cũng thật sự cho thiếu cung chủ thể diện. Những người đầu óc linh hoạt nhất, võ công tốt nhất trong nhóm này, đều cấp cho thiếu cung chủ đấy!”

Mộ Bạch nhìn Ly Thương một cái, trong lòng biết đây là y đang nhắc mình nên cẩn thận cảm tạ hai vị đường chủ Võ Đường, liền lặng lẽ gật gật đầu.

Ly Thương đảo mắt nhìn xung quanh, nhẹ giọng nói: “Lát nữa người trong Lạc Hà Điện này tới, thiếu cung chủ định xử trí thế nào?”

Mộ Bạch cười lạnh, nhớ lại sáng nay trên đại điện Bích Tâm Cung, Nhan Minh Thanh lại dám chế trụ mạch môn của mình, ý muốn cưỡng ép mang mình đi, sát khí trong lòng không khỏi cuộn lên, nói: “Bọn chúng cũng có thể coi là người của Lạc Hà Điện sao? Nếu không phải ta mới ra khỏi Bích Lạc Điện, hừ! Lạc Hà Điện cũng chỉ lớn như vậy, nếu đã chọn năm mươi người ở Võ Đường, đương nhiên sẽ không cần dùng tới bọn chúng, nếu như bọn chúng thức thời, thì tới từ nơi nào, trở về nơi đó. . .”

“Ý của thiếu cung chủ, là muốn đuổi bọn họ đi sao?” Ly Thương nhìn Mộ Bạch, hỏi.

“. . .” Mộ Bạch thở dài, gật đầu.

“Thiếu cung chủ, thuộc hạ cho rằng, đuổi đi không bằng lưu lại!” Sát khí trong mắt Ly Thương bắn ra, thấp giọng nói.

Mộ Bạch nhíu nhíu mày, nhìn Ly Thương.

Ly Thương tới gần mấy bước, cúi người tới gần bên tai Mộ Bạch, tàn nhẫn nói: “Đuổi bọn chúng đi, cũng không có gì tốt, ở trong mắt những cung chúng không hiểu rõ chúng ta, lại nói thiếu cung chủ không khoan dung với kẻ dưới! Không bằng giữ bọn chúng lại, định ra quy định nghiêm khắc, từng bước từng bước tìm ra sai lầm. . .” Ly Thương nói xong, tay phải làm động tác chém một cái.

Trong lòng Mộ Bạch lập tức sáng như tuyết, đây cũng là một chủ ý, nhịn không được thấp giọng nói: “Lời này làm cũng được, nhưng mà nếu như bọn chúng luôn không vi phạm quy củ, thì phải thế nào mới được?”

Ly Thương cười tàn nhẫn, nói: “Lạc Hà Điện này, chính là của thiếu cung chủ! Ngoại trừ cung chủ, ai dám tới nhúng tay vào đúng không?! Thiếu cung chủ nói bọn chúng đã phạm lỗi, vậy chính là bọn chúng đáng chết. Chỉ cần sắp xếp bọn chúng ở những chỗ không quan trọng, qua một thời gian, chậm rãi giết một người, vài người, chủ tử của bọn chúng, cũng khó có thể tới tìm thiếu cung chủ đòi công lý!”

Muốn gán tội, sao còn phải lo không có lý do? Mộ Bạch gật gật đầu cho là đúng, nhưng mà chuyện đâm sau lưng, gán tội này, cũng không thể giao cho Ly Thương, để tránh Nhan sư huynh ghi hận trong lòng, tìm cơ hội trả thù, phải tìm một người lén lút làm mới được. Mộ Bạch nghĩ như vậy, ánh mắt vô tình chuyển về phía mấy thiếu niên ngoài cửa viện.

Nếu như có thể thuận lợi giải quyết vấn đề trong Lạc Hà Điện, thì có thể đối phó với Ngoại Đường sắp tới gây phiền phức kia! Tâm tình của Mộ Bạch lúc này rất tốt, nhìn Ly Thương cười nói: “Đại ca lần này xuất sư ở chỗ tả hộ pháp, rồi lại trở về Võ Đường, cũng có thể coi là thăm lại chốn xưa nhỉ?”

“Vốn có thể không đi, nhưng thứ nhất là cung chủ an bài, làm vậy để che giấu tai mắt người khác, thứ hai, cũng là vì tới trước thăm dò nội tình nhóm đệ tử Võ Đường này một chút, cũng tiện cho thiếu cung chủ sử dụng sau này.” Ly Thương thản nhiên cười nói.

Tuy rằng sớm đã dự đoán được, nhưng nghe thấy Ly Thương tự mình thừa nhận, Mộ Bạch vẫn nhịn không được cảm thấy ấm áp trong lòng. Hai người nói nói cười cười, đợi được hai canh giờ, mới thấy ngoài cửa viện lác đác thưa thớt, chậm rãi tụ tập một đám người hầu.

Những người này cũng rất không để mình trong mắt, Mộ Bạch hừ lạnh một tiếng, cao giọng nói: “Cho bọn chúng vào đi! Truyền lệnh của ta! Bắt đầu từ bây giờ, ai chưa tới thì liệt vào tội danh coi thường thiếu cung chủ, xử tội chết!”

“Vâng!” Mười ba thiếu niên ngoài cửa viện đồng thanh trả lời.

Dương Phổ biến sắc, vội vàng dẫn hai mươi chín người phía sau bước vào trong sân, lao tới trước người Mộ Bạch, quỳ xuống, vội vàng nói: “Mộ thiếu cung chủ không thể! Lúc trước Mộ thiếu cung chủ chỉ nói muốn triệu kiến mọi người, thuộc hạ thấy Mộ thiếu cung chủ cũng không quy định thời gian, liền để cho bọn họ làm xong việc, mới tới bái kiến! Mộ thiếu cung chủ mới tới Lạc Hà Điện, uy nghiêm tuy rằng quan trọng, nhưng hạ sát lệnh này, mọi người vô tội mà!”

“Dương tổng quản, sân này ở trung tâm Lạc Hà Điện, Lạc Hà Điện tuy rằng không nhỏ, nhưng nửa canh giờ để đi qua đi lại, cũng nên đủ rồi chứ?” Mộ Bạch đánh giá Dương Phổ trên dưới, người này quả thật rất biết làm trò, một mực chắc chắn mình chưa định thời gian, cũng là đem bọn chúng đặt ở chỗ vô tội.

Dương Phổ liên tục dập đầu, thảm thiết cầu xin nói: “Mộ thiếu cung chủ thứ tội, cung chúng trong điện sớm đã mong ngóng Mộ thiếu cung chủ, hôm nay nghe thấy Mộ thiếu cung chủ hồi điện, mọi người đều muốn nhanh chóng tới bái kiến, chỉ là một ít thuộc hạ trong điện có công việc quan trọng, cũng không thể bỏ lại để đi, cho nên mới đến chậm một chút! Mộ thiếu cung chủ nhân từ, xin hãy tha thứ cho bọn họ lần này. . .”

Mình mới tới Lạc Hà Điện, mệnh lệnh đầu tiên ban xuống, những kẻ này liền lề mà lề mề, hiển nhiên là muốn ra oai phủ đầu mình, để khiến tôn nghiêm của mình mất hết. Chẳng những sau này sẽ khó quản lý thuộc hạ Lạc Hà Điện, mà khi truyền ra ngoài, lại càng cho thấy sự vô dụng của mình. . .

Mộ Bạch thưởng thức vỏ của Huyền Băng Kiếm trong tay, ánh mắt nguy hiểm nhìn chằm chằm Dương Phổ, nói: “Lạc Hà Điện không quản cung vụ, đơn độc một chỗ, không biết là có chuyện quan trọng gì, mà lại có thể hai canh giờ cũng không làm xong? Dương tổng quản, ngươi có thể báo lại rõ ràng cho ta không?”

Dương Phổ lại giống như không nhìn thấy Mộ Bạch đã không hài lòng, ngẩng đầu lên, cứng rắn nói: “Nếu Mộ thiếu cung chủ đã hỏi, thuộc hạ liền nói một chút những điều mình biết! Lạc Hà Điện ở riêng một chỗ, hơn bốn mươi người này, ăn cơm rửa mặt, nước sạch để dùng, củi gạo, tất cả đều dựa vào đệ tử trong điện ra ngoài mang về! Còn có một số đệ tử đương chức, đang tuần tra cung điện, đương nhiên không thể lập tức tới tham kiến Mộ thiếu cung chủ.”

Mộ Bạch trầm mặt xuống, quát nói: “Nấu nước, chẻ củi? Đây cũng có thể tính là việc cần thiết trong điện?”

Dương Phổ vẻ mặt lấy lệ cùng không phục, đúng lý hợp tình nói: “Bẩm Mộ thiếu cung chủ, ăn cơm, uống nước ai có thể rời được chứ? Đây tuy nhìn như tạp vụ, nhưng lại rất cần thiết!”

“Được! Được!” Mộ Bạch giận quá hóa cười, nói: “Tạp vụ như vậy, tạp vụ như vậy cũng có thể cứng rắn chuyển thành việc cần thiết, tài ăn nói của Dương tổng quản thật là lợi hại! Nhưng bây giờ đã là xế chiều, sáng sớm bọn chúng đi đâu? Đang ngủ? Hay là đi dạo? Ta không tin buổi sáng không có ai tới truyền tin, chuyện ta sắp trở về điện. Hay là nói ta không ở trong điện, thuộc hạ trong Lạc Hà Điện liền chậm chạp nhàn rỗi như vậy? Tuần tra cung điện? Lạc Hà Điện này lớn bao nhiêu? Hai canh giờ, cũng đủ cho bọn chúng di chuyển một hai vòng trong điện chứ? Dương tổng quản, ngươi quản lý Lạc Hà Điện như vậy sao? Phế vật như vậy, ta cần ngươi làm gì?!”

“Mộ thiếu cung chủ ngươi muốn làm gì?” Vẻ mặt Dương Phổ vốn đầy lấy lệ cùng bất bình, nghe thấy câu cuối cùng của Mộ Bạch, ngữ khí lạnh lẽo, sát khí lộ ra, trong lòng không khỏi kinh hãi, phi người lên, nhanh chóng lui về sau!

Lại thấy trước mắt lóe lên bóng người, đã thấy Mộ Bạch vẻ mặt lạnh lẽo xuất hiện ở trước mặt Dương Phổ, tử bào (áo dài tím) tung bay, năm ngón tay mảnh khảnh tái nhợt hơi cong thành trảo, trong chớp mắt, đã chế trụ yết hầu Dương Phổ, năm ngón tay nắm chặt, một tiếng ‘rắc rắc’ giòn tan, mọi người còn chưa kịp phản ứng, đã thấy đầu của Dương Phổ mềm nhũn ngả trên vai, thân thể mất đi sinh mệnh ngã xuống đất, rơi vào trong đám người.

Thân hình Mộ Bach nhoáng lên, nhẹ nhàng trở lại chỗ cũ, phủi phủi tử sam không hề tồn tại vết máu, giống như không có chuyện gì, chậm rãi ngồi xuống.

Một đám hai mươi chín người trong sân xôn xao, mười ba thiếu niên ngoài cửa viện thấy Mộ Bạch đột nhiên ra tay giết người, liền dồn dập nhảy vào trong sân, bao vây xung quanh, như hổ rình mồi mà nhìn hơn hai mươi người kia. Những thiếu niên mới ra khỏi Võ Đường, vì lập công, đều mong đợi những người này cùng phản kháng.

Mộ Bạch nhìn hai mươi chín người đang cảnh giác mà nhìn xung quanh kia một chút, thu lại thần sắc lãnh lệ, lộ ra một khuôn mặt tươi cười điềm đạm, nói: “Phế vật này lại đem Lạc Hà Điện biến thành không có quy củ như vậy! Các ngươi nếu đã tới đây, ta đương nhiên cũng sẽ không làm khó các ngươi! Những chuyện trước đây, ta sẽ không truy hỏi nữa! Nhưng bây giờ ta đã trở về, nếu như ai còn dám lười biếng như vậy, không tuân thủ cung quy, thì đừng trách Mộ Bạch ta nhận ra các ngươi, nhưng kiếm trong tay ta lại không nhận ra các ngươi!”

Hai mươi chín người cùng thở phào nhẹ nhõm, vội cúi người đồng thanh nói: “Tạ ơn Mộ thiếu cung chủ không giết! Chúng thuộc hạ sẽ không dám làm sai nữa.”

Mộ Bạch vừa lòng gật gật đầu, nói: “Như vậy, phạt tất cả các ngươi xuống hỏa phòng (là phòng lo mấy chuyện củi lửa, như nấu ăn, nấu nước. . .) ở hậu điện ba tháng, để xem hiệu quả sau này! Các ngươi có tâm phục không?”

Hai mươi chín người mừng rỡ, vốn tưởng rằng Mộ Bạch sẽ không giết bọn họ, nhưng cũng không cho bọn họ tiếp tục ở lại trong Lạc Hà Điện, lúc này nghe thấy lời nói của Mộ Bạch, lại sẽ không đuổi bọn họ ra khỏi điện! Chỉ cần không ra khỏi điện, chính là có công, chắc chắn Nhan thiếu cung chủ sẽ không thiếu khen thưởng cho nhóm mình.

“Chúng thuộc hạ tâm phục, nguyện ý nhận lệnh của Mộ thiếu cung chủ!” Hai mười chín người lớn tiếng đáp lại, nhưng ở trong lòng mọi người lại cười thầm, Mộ thiếu cung chủ này quả nhiên là tuổi trẻ non nớt, lại vẫn để nhóm mình ở lại trong điện!

Mộ Bạch cười cười, phất tay gọi tới hai thiếu niên, phân phó nói: “Hai người các ngươi trước tiên đưa bọn họ tới hỏa phòng ở hậu điện, nếu như trên đường có người mượn cớ chạy loạn, không cần thông báo, trực tiếp giết chết là được!”

Hai thiếu niên cúi người nhận lệnh, nhưng lại hỏi: “Thiếu cung chủ, nhưng mà bọn chúng có hơn hai mươi người, nếu như bọn chúng đồng loạt xông lên, hai người thuộc hạ làm sao mà ứng phó được?”

Mộ Bạch quay đầu, không thể hiểu được mà nhìn hai thiếu niên, nói: “Hai người các ngươi chính là phụng lệnh của ta, bọn chúng sao lại vây giết các ngươi? Chẳng lẽ bọn chúng muốn phản bội cung?! Cho dù là bọn chúng phản bội cung, hai người các ngươi không biết chạy sao? Người phản bội cung, tự có Chấp Đường xử lý, có liên quan gì tới Lạc Hà Điện chúng ta đâu?”

Hai thiếu niên bừng tỉnh hiểu ra, lộ ra một nụ cười tà hiểu ý, hành lễ nói: “Thuộc hạ hiểu rồi! Xin thiếu cung chủ yên tâm!”

Hai mươi chính người vốn là cung chúng Lạc Hà Điện rùng mình, xem ra vẫn nên trung thực một hồi đi, đợi Mộ thiếu cung chủ này khoe đủ uy phong, lại chậm rãi hành động cũng không muộn!

Mộ Bạch ừm một tiếng, phất phất tay, ý bảo mọi người trong sân rời đi, rồi lại xoay người nói với đám người Ly Thương ở bên cạnh: “Truyền lệnh của ta, ngoại trừ hai mươi bốn người này (hình như tác giả nhầm, phải là hai chín chứ nhỉ ?), những người còn lại trong Lạc Hà Điện chưa tới viện này, giết không tha!”

“Vâng!” Đám thiếu niên hoan hô đáp lại, chạy ra khỏi cửa viện. . .

2 thoughts on “[BHPT] – Chương 13

Thích thì dùng: (╬ ̄皿 ̄)凸 ლ(¯ロ¯ლ) (╯‵□′)╯︵┻━┻ ~(‾▿‾~ ) ≧◡≦ \(≧▽≦)/ ≧△≦ ㄟ(≧◇≦)ㄏ (≧ロ≦) (≧◡≦) ╮(╯_╰)╭ o(︶︿︶)o 〒_〒 o(╥﹏╥)o ╭(╯^╰)╮ Σ( ° △ °|||) ♉( ̄▿ ̄)♉ ⊙﹏⊙(*´▽`*) ♥‿♥ ◔_◔ o(>﹏﹏<)o (^з^)-☆ O(∩_∩)O (づ  ̄ ³ ̄)づ~♥