[BHPT] – Chương 12

Bích huyết phệ tình 12

Tác giả : Ma yên

Editor : dongphuongphonglinh ( DBSK forever 5 )

Beta – reader: toujifuu

***

Tiêu Bạch Ly vừa lòng gật gật đầu, phất tay áo, ý bảo mọi người ngồi xuống.

Nhiệt độ trong đại điện lại khôi phục sự ấm áp, mọi người trả lời rồi ngồi xuống, lặng lẽ lau lau mồ hôi lạnh trên trán.

Sắc mặt Tiêu Bạch Ly hòa nhã lại, nhìn Mộ Bạch, nói: “Nếu vậy, Bạch Nhi, con có thể thương lượng thời gian với Võ đường chủ, tới Võ Đường chọn người đi!”

Mộ Bạch cười đáp lại, lại cúi người thi lễ, rồi mới xoay người nhìn đường chủ Võ Đường một cái, trở về chỗ ngồi xuống.

Ánh mắt uy nghiêm của Tiêu Bạch Ly chậm rãi đảo qua mọi người trong sảnh, nói: “Hôm nay triệu tập các vị, chính là vì chuyện Mộ thiếu cung chủ đi ra tiếp quản Ngoại Đường! Các vị nếu không còn gì dị nghị, thì giải tán đi!”

Mọi người trong điện đồng loạt đứng dậy, cúi người hành lễ, lớn giọng nói: “Cung tiễn cung chủ!”

Tiêu Bạch Ly phất tay áo, chậm rãi đi xuống bậc thềm, trong nháy mắt, đã ra khỏi đại điện.

Theo Tiêu Bạch Ly rời đi, bầu không khí trong đại điện cũng lập tức thoải mái hơn không ít.

Mọi người đều nhẹ nhàng thở ra, cùng tiến lên, nịnh nọt, khen ngợi Mộ Bạch một hồi.

Thần sắc trên mặt Nhan Minh Thanh thân thiện, tiến lên liền muốn kéo tay Mộ Bạch, nói: “Chúc mừng sư đệ xuất sư, võ công của cung chủ mấy năm gần đây chắc là càng tinh thâm hơn không ít! Sư đệ theo bên cạnh cung chủ, nhất định đã được cung chủ truyền thụ tuyệt chiêu, trái với vi huynh lại ngày càng kém đi!”

Mộ Bạch có chút không tự nhiên mà giật giật cổ tay, muốn tránh ra, lại cảm thấy quá thất lễ, ngay trước mặt tả, hữu hộ pháp, cùng rất nhiều đường chủ, cũng không tiện lộ ra địch ý, đành phải mặc hắn nắm chặt, co rút khóe miệng, Mộ Bạch cười nói: “Sư uynh nói đùa rồi, võ công của sư phụ cao thâm, Mộ Bạch bẩm sinh ngốc nghếch, sở học chẳng qua chỉ là một phần mười của sư phụ, làm sao có năng lực đi học tuyệt chiêu của sư phụ?!”

Mọi người trong điện thấy Nhan Minh Thanh gia nhập vào, sao còn dám ở bên cạnh đáp lời nữa? Biết rõ Nhan thiếu cung chủ lúc này, e là chỉ hận không thể một chưởng đánh chết Mộ thiếu cung chủ ấy chứ. Nếu nói lời thân thiết sẽ khiến Nhan thiếu cung chủ tức giận, còn nói lời lạnh nhạt lại khiến Mộ thiếu cung chủ căm ghét. Mọi người đều biết nếu tiếp tục lưu lại, chỉ có thể tự chuốc khổ, liền rối rít cáo từ, đi ra khỏi đại điện.

Mộ Bạch thấy thế, vội gọi đường chủ Võ Đường lại, nhóm đệ tử mới xuất đường kia, trong lòng Mộ Bạch rất nóng nảy, làm sao còn có thời gian rảnh rỗi tốn hơi thừa lời với Nhan Minh Thanh?

“Thật có lỗi, sư huynh. Có lẽ Võ đường chủ bận rộn sự vụ, Mộ Bạch cũng không nên chậm trễ, vẫn nên tới Võ Đường trước một chuyến. Đợi khi rảnh rỗi, lại tới Thanh Hà Điện của sư huynh đàm đạo có được không?” Mộ Bạch lễ phép nói xong, liền muốn rút tay rời đi.

Không ngờ năm ngón tay ở chỗ cổ tay đột nhiên trượt tới mạch cổ tay, Mộ Bạch cảnh giác quay đầu, lại thấy ý cười trên mặt Nhan Minh Thanh tăng lên ba phần, đôi mắt âm lãnh nhìn chằm chằm mình, nói: “Sư đệ gấp gáp như vậy làm gì? Những người đó đều ở Võ Đường, cũng không thể bay đi! Trái lại hai sư huynh đệ chúng ta, từ lúc chia tay chín năm trước, vẫn chưa từng gặp lại, hôm nay ngươi xuất sư nắm quyền, ta đây thân là sư huynh, dù sao cũng phải vì ngươi mà chúc mừng một phen chứ!”

Sắc mặt Mộ Bạch lạnh xuống, đang ở trong đại sảnh, mà Nhan Minh Thanh lại dám trắng trợn như vậy?!

Nhan Minh Thanh chế trụ mạch môn của Mộ Bạch, trong lòng rất bình tĩnh, quay đầu lại nhìn đường chủ Võ Đường đang ở bên cạnh, lạnh mặt, lạnh giọng quát: “Ngươi còn ở đây làm gì? Hôm nay Mộ thiếu cung chủ cùng ta trở về Thanh Hà Điện dự tiệc, chỉ e là không có thời gian tới Võ Đường với ngươi rồi! Ngày mai tìm những người võ công tốt, thông minh, tuyển chọn ra, chuẩn bị tốt để nghênh đón Mộ thiếu cung chủ đi!”

Đường chủ Võ Đường vội đáp lại, thông cảm mà nhìn Mộ Bạch một chút, sau đó xoay người rời đi.

“Đi thôi sư đệ, vi huynh trước tiên sẽ đưa ngươi đi xem Lạc Hà Điện của ngươi một chút, rồi lại tới Thanh Hà Điện của ta! Sư huynh đệ chúng ta hôm nay phải nói chuyện thật nhiều mới được!” Nhan Minh Thanh quay đầu lại, trên mặt vô cùng vui mừng, năm ngón tay đang giữ lấy Mộ Bạch càng nắm chặt hơn, một dòng nội lực ép vào, muốn khiến toàn thân Mộ Bạch kiệt sức, miệng không thể nói.

Mộ Bạch đang bị tuyệt kỹ thay đổi nét mặt trong nháy mắt kia của Nhan Minh Thanh dọa cho há hốc miệng, tự cảm thấy không bằng, thấy hắn lại dám bắt ép mình đi như vậy, đột nhiên cảm thấy một dòng nội lực tập kích vào mạch môn, không khỏi vừa sợ vừa giận —— trong đại điện này, vẫn còn mấy chục đệ tử Nội Đường, Nhan Minh Thanh này cưu nhiên một chút cố kỵ cũng không có? Kiêu ngạo đến như vậy sao?!

Cũng may mấy năm gần đây, Tiêu Bạch Ly đối với những bí quyết vận công này, cùng với một chút thiên môn tà đạo (mấy loại võ công không chính thống ^^), cũng đều truyền thụ, Mộ Bạch lập tức vận lực một chút, làm lệch mạch môn ở cổ tay đi một tấc, né tránh sự cưỡng ép của Nhan Minh Thanh, cổ tay mềm nhũn như không xương trượt ra từ những ngón tay của Nhan Minh Thanh.

Mộ Bạch lui về sau hai bước, trên mặt mang theo một chút sắc lạnh, hướng về phía Nhan Minh Thanh đang kinh ngạc quay đầu lại, chắp tay nói: “Thịnh tình hôm nay của sư huynh, Mộ Bạch sẽ nhớ kỹ! Mộ Bạch mới ra khỏi Bích Lạc Điện, vẫn nên giải quyết chuyện sư phụ đã giao cho thật ổn thỏa, rồi cùng sư huynh tụ họp cũng không muộn. Mộ Bạch cáo từ!”

Nhan Minh Thanh kinh ngạc phút chốc, trên mặt lóe qua một chút âm ngoan, ánh mắt đảo qua những cung chúng hắc y ở xung quanh đại điện, nhìn Mộ Bạch vội vàng đuổi theo bóng lưng của đường chủ Võ Đường, nhịn xuống sát ý muốn ra tay đánh lén ở trong lòng.

Cung chủ quả nhiên đã dạy cho tiểu tử này không ít tuyệt kỹ! Lại có thể trong tình huống bị mình chế trụ mạch môn, tránh thoát được. Hừ, nếu không phải có quá nhiều người của cung chủ ở trong đại điện, thì chỉ bằng việc hiện tại hắn dám can đảm một mình quay lưng lại với mình, thì đã đủ cho hắn chết cả chục lần rồi! Có điều tâm tính, kinh nghiệm của tiểu tử này đều quá non nớt, dễ dàng bị mình chế trụ mạch môn, cũng không cần phải quá lo lắng. . .

Nhan Minh Thanh một mặt trong lòng hiện lên mấy ý niệm hãm hại, ám sát, một mặt lại thoải mái mỉm cười, chậm rãi đi ra ngoài.

※※※

“Võ đường chủ, Võ đường chủ, xin tạm dừng bước!” Tiếng nói ngây ngô của thiếu niên, từ sau lưng truyền tới.

Lông mày đang nhíu chặt của đường chủ Võ Đường giãn ra, đã nói tiểu đồ đệ này của cung chủ dù sao cũng không thể tùy tiện bại ở trong tay Nhan thiếu cung chủ như vậy mà! Hiện không phải đã tới rồi kia sao!?

Đường chủ Võ Đường quay đầu lại nhìn, một thiếu niên áo tím đang từ hướng đại điện bay tới, dừng ở bên cạnh mình, trên khuôn mặt tuấn tú, vì vận công để đuổi theo gấp, mà nhuốm một màu đỏ nhàn nhạt, một chút bệnh thái ở trong đại điện kia trái lại bị màu đỏ ửng này che đi tám, chín phần, lộ ra sự tuấn tú thanh nhã, thần thái phấn chấn.

“Mộ thiếu cung chủ.” Đường chủ Võ Đường mỉm cười hành lễ, nói: “Không phải Nhan thiếu cung chủ mời ngài cùng đi sao?”

Khuôn mặt mới rồi còn đầy ắp ý cười của Mộ Bạch biến sắc, miễn cưỡng cười nói: “Võ đường chủ nói đùa rồi. . .”

Đường chủ Võ Đường nghiêng đầu, nhìn Mộ Bạch một chút, quả nhiên vẫn còn quá trẻ, trên mặt không thể che hết mọi việc a!

“Mộ Bạch vẫn luôn ở trong Bích Lạc Điện, đối với đường đi trong cung không quá quen thuộc, có thể cho Mộ Bạch đi theo Võ đường chủ tới Võ Đường không, đợi khi Võ đường chủ rảnh rỗi, thì dẫn Mộ Bạch đi xem nhóm người mới kia một chút?” Mộ Bạch rất sợ đường chủ Võ Đường lại hỏi tới chuyện vừa rồi, mình nhất thời sơ xuất, lại để cho người ta dễ dàng bắt được mạch môn, thật sự là vô cùng mất mặt, nói ra, cũng chỉ để người ta chê cười mà thôi.

Chỉ là làm trò cười thì cũng bỏ qua đi, sợ nhất là những đường chủ, phó đường chủ, thuộc hạ, cung chúng coi thường mình, đột nhiên chuyển về phía Nhan Minh Thanh kia, thì lại uổng phí một phen tâm huyết của sư phụ. . .

Đường chủ Võ Đường cười cười, vươn tay dẫn mời, nói: “Võ Đường không như bốn đường kia, ngày thường, cũng không có chuyện gì! Mời Mộ thiếu cung chủ, lát nữa tới Võ Đường, thuộc hạ sẽ dẫn Mộ thiếu cung chủ đi chọn người.”

“Làm phiền Võ đường chủ.” Mộ Bạch nhẹ nhàng thở ra, cười cười với đường chủ Võ Đường.

“Mộ thiếu cung chủ khách khí rồi! Đây vốn là trách nhiệm của thuộc hạ.” So với Nhan Minh Thanh lời nói lạnh lùng hay quát tháo, Mộ Bạch tươi cười vui vẻ với mọi người, lại khiến trong lòng mọi người thoải mái, như chìm trong gió xuân. Ý nghĩ của đường chủ Võ Đường thay đổi rất nhanh, bước chân lập tức hơi dừng lại ở phía sau Mộ Bạch một bước, biểu thị ý tôn kính của mình, nhẹ giọng nói: “Vừa rồi thuộc hạ vội vã trở về, chỉ nghe thấy Nhan thiếu cung chủ muốn mời Mộ thiếu cung chủ dự tiệc, Mộ thiếu cung chủ có thể giữ được mình, cũng không uổng phí khổ tâm chín năm nay của cung chủ.”

Mộ Bạch vừa nghe vậy, liền biết đường chủ Võ Đường nói như vậy, hiểu nhiên là nói với mình, hắn sẽ không đem truyện này truyền ra ngoài, mới hơi yên tâm, quay người cung cung kính kính hành lễ, thấp giọng nói: “Đa tạ Võ đường chủ chỉ bảo, Mộ Bạch trẻ người non dạ, nên mới có trò cười này. Sau này nhất định sẽ cẩn thận mọi chuyện, không dẫm lên vết xe đổ này nữa.”

Nhưng đường chủ Võ Đường lại nhíu mày, có chút sợ hãi mà nhìn xung quanh một chút, thấy xung quanh chỉ có lác đác ba, năm cung nhân áo xanh đi qua, không có ai chú ý tới bên này, mới thấp giọng nói: “Không được như vậy! Mau đi!”

Mộ Bạch thấy vẻ mặt đường chủ Võ Đường như vậy, trong lòng hơi lạnh, bước chân đã khôi phục, có chút kinh hãi mà thấp giọng hỏi: “Võ đường chủ? Chẳng lẽ là. . .”

“Mộ thiếu cung chủ, có những việc trong lòng hiểu rõ là được rồi, không cần phải nói ra miệng đâu!” Đường chủ Võ Đường khẽ quát một tiếng, dường như cảm thấy giọng điệu của mình có chút quá đáng đối với thiếu cung chủ Mộ Bạch vẫn luôn lấy lễ đối đãi với mình, ngữ khí liền chậm lại, lớn tiếng nói: “Mộ thiếu cung chủ cần gì phải cảm ơn, chẳng qua chỉ là một nhóm người mới thôi mà! Vốn là trách nhiệm của thuộc hạ, huống chi còn có mệnh lệnh của cung chủ.”

“Võ đường chủ quá khách khí rồi.” Mộ Bạch vội lên tiếng đáp lại.

Thế lực của Nhan sư huynh đã đến trình độ như vậy rồi sao? Ngay cả đường chủ năm đường cũng phải e ngại hắn bảy phần?! Trong lòng Mộ Bạch kinh hãi, đột nhiên cảm thấy trọng trách trên vai nặng nề hơn rất nhiều. . .

Hai người nói chuyện phiếm trên đường đi, không bao lâu sau, liền tới trước một đại điện.

Mộ Bach nhìn tấm hoành phi “Võ Đường” được treo trên cửa điện một chút, đi theo phía sau đường chủ Võ Đường tiến vào.

Vừa vào cửa điện, phó đường chủ Võ Đường vội vã tiến lên nghênh đón, trước tiên là hành lễ với Mộ Bạch, rồi nói: “Đường chủ, Mộ thiếu cung chủ, những đệ tử đủ tư cách lần này đều đã tập hợp đông đủ, Mộ thiếu cung chủ có muốn nghỉ ngơi một chút, rồi mới lựa chọn không?”

Mộ Bạch nhìn phó đường chủ kia một chút, thấy vẻ mặt của hắn cẩn thận như vậy, hoàn toàn không có chút ám chỉ nào, nghĩ một chút, lát nữa tới Lạc Hà Điện, còn phải trách phạt tạp dịch không tập trung ở trong điện, có lẽ Nhan sư huynh sẽ không dễ dàng ngừng tay như vậy, chỉ sợ lúc đó còn phải vất vả. Lập tức nói: “Lát nữa Mộ Bạch còn có việc, nên cũng không làm phiền Võ Đường thêm nữa, chúng ta đi xem người luôn đi!”

Đường chủ, phó đường chủ Võ Đường gật đầu, lộ ra ánh mắt hiểu rõ, cũng không nhiều lời nữa, liền dẫn Mộ Bạch loanh quanh trong Võ Đường, đi được một lát, thì tiến vào một đại sảnh.

Đại sảnh có thể chứa được gần ngàn người, lúc này sáng rực ánh nến, chỉ có khoảng một trăm người đứng ở giữa.

Khoảng một trăm người này, đều là những thiếu niên từ mười bốn đến mười tám tuổi, mỗi người đều đứng nghiêm, vầng trán cao ráo, huyệt thái dương cao cao. Bên hông mang hoặc đao hoặc kiếm, hoặc roi hoặc thương, yên lặng không tiếng động, dù chỉ đứng như vậy, nhưng một luồng sát khí, lại tràn ngập trong đại sảnh! Hiểu nhiên đều là loại người kiên nghị, quả cảm đã thấy qua máu và từng giết người.

Mộ Bạch thấy vậy thì thầm gật đầu, đi theo đường chủ, phó đường chủ Võ Đường vòng qua những người này, đi tới chính diện đưa mắt nhìn, lại không khỏi ngẩn ra, trong hơn trăm người đang đứng phía trước, ở hàng thứ nhất, chính giữa, có một thanh niên hơn hai mươi tuổi đang đứng, không phải Ly Thương, thì còn ai vào đây?!

Lúc trước không phải Ly Thương đã là đệ tử Chấp Đường rồi sao? Sau khi mình vào Bích Tâm Cung, sư phụ mới điều y tới chỗ tả hộ pháp học nghệ, hẳn là đã sớm ra khỏi Võ Đường rồi chứ?! Hôm nay sao lại ở đây?

Trong lòng Mộ Bạch tràn đầy nghi hoặc, còn chưa suy nghĩ thông suốt, liền nghe thấy đường chủ Võ Đường lớn tiếng nói: “Vị này, là thiếu cung chủ Mộ Bạch trong Bích Tâm Cung!”

“Tham kiến Mộ thiếu cung chủ!” Hơn một trăm người cùng hô lớn, thật là tràn đầy uy phong.

Mộ Bạch mỉm cười, thu lại tâm sự trong lòng, phất phất tay. Bây giờ suy nghĩ nhiều những cái này làm gì? Lát nữa lén hỏi Ly Thương một chút không phải được rồi sao?!

Lại nghe đường chủ Võ Đường nói: “Hôm nay Mộ thiếu cung chủ đích thân đến chọn người, cũng là vận may của các ngươi! Có thể trở thành thuộc hạ trực thuộc của Mộ thiếu cung chủ, so với thân phận đệ tử ngũ đường sẽ cao hơn không ít, các ngươi hãy cẩn thận nắm lấy cơ hội này!”

Gần một trăm người kia nghe thấy vậy, mắt không khỏi sáng lên, ánh mắt mong đợi, nhiệt huyết hướng về phía Mộ Bạch mặc y phục màu tím.

Mộ Bạch thấy thế, trong lòng hơi xúc động, khẽ cười nói: “Hôm nay ta tới Võ Đường, chọn lựa thuộc hạ tâm phúc, chỉ cần năm mươi người là đủ rồi!”

Thanh âm của Mộ Bạch tuy nhẹ, nhưng hơn trăm người trong đại điện này lại nghe rất rõ ràng, giống như đang nói nhỏ bên tai! Chỉ một phần công lực này, đã khiến ánh mắt của mọi người càng thêm quyết liệt. Nhất thời không khí trong sảnh có vẻ căng thẳng. Một trăm hai mươi bảy đệ tử sắp ra khỏi Võ Đường, bắt đầu lẳng lặng quan sát lẫn nhau, nhưng ánh mắt, lại không còn hữu hảo như trước nữa. . .

“Bây giờ, người nào tự thấy võ công của mình cao cường, thì tiến lên năm bước!” Mộ Bạch đột nhiên trầm giọng quát.

Một trăm hai mươi bảy người, lại chỉ có một trăm lẻ ba người nghe tiếng bước lên năm bước.

Mộ Bạch nhìn một chút, mỉm cười gật gật đầu, nói: “Rất tốt! Đối với bản thân có lòng tin, cũng là chuyện tốt. Bây giờ, chia thành hai đội, năm mươi người ở hàng đầu tiên đứng ở bên trái.”

Nếu Ly Thương đã đứng ở chỗ đó, có lẽ một trăm hai mươi bảy người này, cũng là dựa theo trình độ võ công mà sắp xếp thôi? Cho dù tính sai, thì cũng không quan trọng. . .

Mọi người theo lời chia ra, đứng thành hai đội, bên trái năm mươi người, bên phải năm mươi ba người.

Nụ cười của Mộ Bạch thu lại, nghiêm nghị nhìn hai đội ở phía dưới, nói: “Bây giờ, người ở bên phải có thể chỉ đích danh khiêu chiến người ở bên trái! Chỉ cần ngươi thắng, là có thể chiếm được vị trí của đối phương. Nhưng phải chú ý, chỉ là luận võ trong đường, chạm tới liền ngừng, không được tổn thương tính mạng đối phương! Mỗi người chỉ được phép khiêu chiến một lần, hai người không được liên tục khiêu chiến cùng một người!”

Lời này của Mộ Bạch vừa nói ra, phía dưới lập tức loạn thành một đống, ngoại trừ Ly Thương, gần như tất cả người đứng ở bên trái đều nhận được khiêu chiến.

Cũng may đại sảnh này đủ rộng, bốn mươi chín đôi đang chém giết, cũng không ngại chật chội.

Chỗ đứng lúc trước của những người này, quả nhiên là dựa theo võ công mà sắp xếp, ước chừng sau hai canh giờ, thắng thua đã định, đội bên trái có khoảng mười người bị thua, đã lui về phía sau.

Mộ Bạch nhìn mười tám người kia, trong lòng không nỡ, thấp giọng hỏi đường chủ Võ Đường: “Không biết mười tám người bị thua ở đội bên trái kia. . .”

Đường chủ Võ Đường nhìn Mộ Bạch, trầm ngâm một lúc, cảm thấy dù sao cũng không có ai biết, sao phải đắc tội với Mộ thiếu cung chủ này, huống chi Mộ thiếu cung chủ tao nhã hữu lễ, so với Nhan thiếu cung chủ không coi ai ra gì thì tốt hơn rất nhiều, tặng hắn một nhân tình thì có sao đâu?

Đường chủ và phó đường chủ Võ Đường trao đổi ánh mắt, liền nhẹ nhàng gật gật đầu.

Mộ Bạch mừng rỡ, thấp giọng nói: “Thịnh tình của hai vị đường chủ, Mộ Bạch sẽ nhớ kỹ! Sau này nếu có cơ hội, nhất định sẽ báo đáp.”

3 thoughts on “[BHPT] – Chương 12

  1. Mèo đọc bộ này lâu quá , cũng chả nhớ nhiều , đọc kĩ phần lớn là đoạn “ra giang hồ” của 2 ca cơ , nên cũng hem nhớ 18 người này nữa , thui …từ từ biết cho nó thú hehe

Thích thì dùng: (╬ ̄皿 ̄)凸 ლ(¯ロ¯ლ) (╯‵□′)╯︵┻━┻ ~(‾▿‾~ ) ≧◡≦ \(≧▽≦)/ ≧△≦ ㄟ(≧◇≦)ㄏ (≧ロ≦) (≧◡≦) ╮(╯_╰)╭ o(︶︿︶)o 〒_〒 o(╥﹏╥)o ╭(╯^╰)╮ Σ( ° △ °|||) ♉( ̄▿ ̄)♉ ⊙﹏⊙(*´▽`*) ♥‿♥ ◔_◔ o(>﹏﹏<)o (^з^)-☆ O(∩_∩)O (づ  ̄ ³ ̄)づ~♥