[BHPT] – Chương 14

Bích huyết phệ tình 14

Tác giả : Ma yên

Editor : dongphuongphonglinh ( DBSK forever 5 )

Beta – reader: toujifuu

***

Bỏ qua vết máu trên mặt đất, rừng đào tươi tốt ở trước viện vẫn đầy ý xuân, từng đóa hoa đào màu hồng nhạt nở rộ trong những cành lá xanh biếc, ánh mặt trời màu vàng nhạt chiếu lên những cánh hoa đào màu hồng những vầng sáng say lòng người, nhìn ra xa, áng mây ngũ sắc nơi chân trời như nhập vào màu xanh của thạch điện, mờ ảo xuất trần, vô cùng xinh đẹp.

Đây chính là nguồn gốc cái tên Lạc Hà Điện sao? (Lạc hà = áng mây ngũ sắc chiếu xuống) Mộ Bạch thở dài, nắm chặt cổ áo, tuy đã xuân về hoa nở, nhưng khí lạnh vẫn bức người như vậy. . .

Một chiếc áo khoác mang theo khí tức quen thuộc phủ lên trên vai. Mộ Bạch chuyển mắt nhìn lại, liền rơi vào trong một đôi mắt tràn đầy lo lắng.

“Thiếu cung chủ, thân thể người sợ lạnh, bọn họ hẳn là một lát nữa mới có thể trở về, không bằng người vào trong phòng nghỉ ngơi trước được không?” Khóe mắt đảo qua khoảng sân vắng vẻ, Ly Thương nhẹ nhàng khoác lên vai Mộ Bạch, cảm nhận được sự gầy gò dưới tay, liền nhíu mày. Chín năm rồi, thân thể của Mộ Bạch theo sự tiến triển của võ công, lại càng ngày càng suy yếu. . .

“Không sao.” Mộ Bạch thở ra một hơi, nghiêng người một chút, rời khỏi lưng ghế lạnh lẽo kia, dựa vào trong lòng nam nhân ấm áp bên cạnh, nói: “Ta ở đây, ngộ nhỡ có chuyện, cũng tiện cứu viện.”

Ly Thương trầm mặc một lát, phẩy phẩy thanh sam choàng lên trên người Mộ Bạch, sau khi bao lấy thân thể của hắn, mới nói: “Nếu vậy, để thuộc hạ bắt mạch cho người đi.”

Mộ Bạch nhìn bàn tay to lớn đã đặt lên cổ tay phải của mình, có chút bất đắc dĩ nói: “Lần trước tả hộ pháp không phải đã nói sao, chẳng qua là ta luyện công quá mức thôi. . .”

“Biết vậy người còn không chịu ngủ mà cứ luyện công?!” Thu tay về, Ly Thương vừa đau lòng, vừa tự trách, biết rõ hắn liều mạng như vậy là vì cái gì, nhưng mình lại không thể giúp hắn một chút. . .

Vốn nghĩ rằng, lão cung chủ đã có lòng phù trợ Mộ Bạch lên, Nhan thiếu cung chủ đương nhiên sẽ không còn đường sống, không ngờ lão cung chủ dường như lại quên mất, lại chưa động thủ với Nhan thiếu cung chủ? Tâm trạng Ly Thương nặng nề, nhịn không được ôm chặt lấy thiếu niên trong lòng.

“Đại ca?” Mộ Bạch mỉm cười, đã ở cùng nhau chín năm, hai người trên danh nghĩa là chủ tớ, nhưng tình cảm như huynh đệ, làm sao lại không biết nguyên nhân khiến Ly Thương ở phía sau buồn bã?

Vỗ nhẹ cánh tay nam nhân, Mộ Bạch khẽ nói: “Sư phụ nghĩ là sợ ta quá thuận lợi, giữ lại Nhan sư huynh để rèn luyện ta, nhưng cũng là chuyện tốt, sao phải phiền não như vậy?!”

Nhìn nụ cười đầy hạnh phúc kia của thiếu niên trong lòng, trong lòng Ly Thương đau xót, chín năm. . . thuốc thang mỗi ngày mỗi đêm, thiếu niên không ngủ không nghỉ mà luyện công, nhìn ở trong mắt, đau ở trong lòng, tư tâm công danh lợi lộc ban đầu từ lúc không ngủ trong một ngày một đêm kia, đã biến thành lo lắng và quan tâm sâu sắc. . .

Luôn cảm thấy có chỗ nào đó không đúng, cũng đã từng xin sư phụ tả hộ pháp Phùng Trường Lĩnh giúp đỡ, nhưng thân thể của Mộ Bạch vẫn mỗi ngày một suy yếu đi. . .

Tiếng bước chân dồn dập truyền tới từ ngoài viện, sắc mặt Mộ Bạch nghiêm nghị lại, thân thể ngay ngắn, lấy thanh sam trên vai xuống, trả lại cho Ly Thương, thấy y khoác lên rồi, mới chuyển mắt nhìn về phía cửa viện.

Hai thiếu niên vội vàng chạy tới phía trước, quỳ xuống bẩm báo: “Thiếu cung chủ, ngoại trừ hai mươi chín người ở trong hỏa phòng, thì đã quét sạch Lạc Hà Điện.”

Mộ Bạch gật gật đầu, đưa tay khẽ nâng, nói: “Người của chúng ta có thương vong không?”

Hai thiếu niên đứng dậy, hăng hái nói: “Bọn thuộc hạ theo phân phó của thiếu cung chủ, mười ba người một đội, chỉ mất bảy người, là đã giết hết hơn hai mươi người ở các nơi trong điện!”

“Bảy người. . .” Mộ Bạch nhướn mày, lấy nhiều đánh ít, mà còn tổn thất bảy người: “Để lại một đội canh phòng cửa viện, một đội canh giữ hỏa phòng, ghi lại công trạng của bọn họ, còn lại gọi tất cả về đi.”

“Vâng.” Đây là lúc luận công ban thưởng rồi sao?! Hai thiếu niên vui vẻ rời đi.

Nhưng Mộ Bạch lại không có chút vui vẻ nào, than nhẹ ra tiếng.

“Thiếu cung chủ, bọn họ cũng chỉ mới từ Võ Đường ra, luận võ công, luận kinh nghiệm, đều không phải là đối thủ của cung chúng trong điện này! Tuy nói mười ba người thành một đội, cũng khó tránh gặp phải nhiều người, chỉ chết bảy người, đã coi như là không tồi rồi!” Ly Thương thấp giọng khuyên bảo.

Mộ Bạch quay đầu lại, nhìn y một chút, nói: “Ta sao lại không biết, chỉ là. . .”

Nhìn thấy thuộc hạ thiếu niên từ xa xa đi tới, Mộ Bạch ngừng lời nói ở khóe môi, đứng dậy.

Chỉ là bọn họ dù sao cũng là nhóm thuộc hạ đầu tiên của ta, chỉ là đây dù sao cũng là lần đâu tiên ta chỉ huy chống địch. . . Ly Thương nhìn bóng lưng gầy yếu của Mộ Bạch, âm thầm đè nén ý nghĩ muốn tiến lên ôm lấy hắn. . .

Không lâu sau, nhóm thiếu niên đã đi vào trong sân, hành lễ xong, im lặng đứng ở một bên, đôi mắt lấp lánh nhìn Mộ Bạch.

Mộ Bạch đang khó hiểu, lại thấy một thiếu niên hai tay dâng lên một tờ giấy trắng, bước lên hai bước nói: “Thiếu cung chủ, đây là số người bọn thuộc hạ đã giết tối nay được ghi lại, tính cả hai mươi sáu người chưa tới, đều ở trong này. Ghi chép những điều này, đều có ít nhất ba người chứng thực, tuyệt đối không giả dối!”

“Ồ?!” Người này tâm tư tinh tế, lại còn thuyết phục được mọi người, đúng là một nhân tài! Mộ Bạch nhận lấy tờ giấy trong tay thiếu niên, đánh giá thiếu niên, nói: “Ngươi tên là gì?”

“Bẩm thiếu cung chủ, thuộc hạ là Thẩm Phi!” Trên mặt Thẩm Phi lóe lên vui vẻ, cúi đầu cung kính nói.

“Ừm.” Mộ Bạch gật gật đầu, ánh mắt đảo qua trang giấy, quả nhiên —— đứng ở hàng đầu tiên, chính là hai từ Thẩm Phi!

Giết được ba người sao? Mộ Bạch nhìn Thẩm Phi đang nhìn trộm mình, khẽ mỉm cười, nói: “Hôm nay Thẩm Phi có công lớn nhất, phong là phó tổng quản nội vụ của Lạc Hà Điện, sau này, tất cả sự vụ trong điện này, ngươi phải lo lắng nhiều hơn rồi!”

“Xin thiếu cung chủ yên tâm, thuộc hạ nhất định sẽ không để thiếu cung chủ thất vọng!” Thẩm Phi trong vui mừng lại xen lẫn nghi hoặc, khom mình hành lễ rồi lui lại hai bước, nhưng cũng không mở miệng hỏi.

“Các ngươi ở Võ Đường cũng coi như đã sống cùng một thời gian, chức vị tổng quản của Lạc Hà Điện này, ta tính để cho Ly Thương làm, các ngươi có ý kiến gì không?” Mộ Bạch tất nhiên là nhìn thấy sự nghi hoặc của Thẩm Phi, nhàn nhạt mở miệng nói.

Thẩm Phi chấn động, liếc trộm về phía Ly Thương sắc mặt vẫn bình thường, sao mình lại vui vẻ đến mức quên mất người này chứ?!

“Ly tổng quản chính là cao đồ của tả hộ pháp, luận lai lịch, luận võ công đương nhiên phải làm chức tổng quản, bọn thuộc hạ đương nhiên tin phục!” Nhóm thiếu niên đồng thanh đáp lại.

Mộ Bạch gật gật đầu, liếc nhìn tờ giấy, lại nói: “Mạc Cực.”

“Có thuộc hạ.” Một thiếu niên trầm ổn khuôn mặt chữ điền bước ra khỏi nhóm người, chắp tay hành lễ.

Mộ Bạch vừa lòng gật gật đầu, nói: “Công trạng hôm nay của ngươi xếp thứ hai, phong làm phó tổng quản ngoại vụ của Lạc Hà Điện, nắm giữ an toàn trong điện.”

“Vâng, thuộc hạ nhất định tận tâm tận lực, xin thiếu cung chủ yên tâm.” Trên mặt Mạc Cực lóe lên vui vẻ, trầm giọng trả lời.

Mộ Bạch nghiêng đầu nghĩ một chút, phân bốn mươi hai thiếu niên còn lại thành bốn đội, mỗi đội mười người, chọn chín người xếp đầu tiên trong giấy làm đội trưởng, đơn giản giao phó một lát, lệnh cho bọn họ thay phiên nhau trông giữ an toàn trong điện và hỏa phòng, còn lại, liền giao cho Ly Thương và hai vị nội ngoại phó tổng quản tân nhiệm. . .

Bận rộn đến tận nửa đêm, thật vất vả mới đuổi được Thẩm Phi và Mạc Cực đi, Mộ Bạch đã miệng khô lưỡi ráo.

Đi vào chủ phòng ở trong viện, Ly Thương lại bận rộn bỏ đi chăn đệm ở trên giường thoạt nhìn giống như chưa từng động qua, đổi lại chăn đệm mới tinh.

Mộ Bạch nâng bình trà đã nguội lạnh ở trên bàn lên, rót hai chén, đưa cho Ly Thương một chén, nói: “Được rồi, ngươi cũng mệt rồi, uống chén trà này trước, rồi đi nghỉ ngơi đi.”

Ly Thương cười cười, cũng không khách sáo, nhận lấy chén trà, nhấp nhẹ một ngụm, sắc mặt đột nhiên biến đổi.

“Có độc!” Ly Thương đưa tay đoạt lấy chén trà đã tới bên miệng Mộ Bạch, vội vàng lấy từ trong ngực ra một viên thuốc, nuốt xuống.

Mộ Bạch ngẩn ra, nhìn Ly Thương đã ngồi xếp bằng xuống vận công bức độc, sắc mặt thoát cái trở nên xanh mét!

Hung hăng trừng chén trà trên bàn, xoay người đi tới sau lưng Ly Thương, đặt một tay lên sau lưng, vận nội lực, ép vào. . .

Cũng may Ly Thương chỉ uống một ngụm, không lâu sau, liền mở mắt, mạnh mẽ đứng dậy, chạy ra ngoài cửa, ói một lúc, mới trở vào trong phòng.

“Đại ca?” Mộ Bạch lo lắng nhìn Ly Thương, đưa tay bắt mạch cho Ly Thương.

“Cũng may là thuộc hạ phát hiện sớm, ói ra rồi thì không sao đâu.” Ly Thương chạm nhẹ lên ngón tay trên cổ tay, trong lòng ấm áp.

“Không sao là tốt rồi, đều tại ta, lại thả lỏng cảnh giác vào lúc này.” Cảm thấy mạch đập của Ly Thương không có gì khác thường, Mộ Bạch mới rút tay lại, tự trách nói.

“Thiếu cung chủ đừng như vậy, đây vốn phải là việc của thuộc hạ, nhưng lại khiến thiếu cung chủ sợ hãi. . . Cũng may, thiếu cung chủ chưa uống nước trà kia.” Ly Thương vừa nói, vừa kiểm tra một lượt tất cả đồ đạc trong phòng này, mới nhẹ nhàng thở ra, đi tới bên cạnh bàn, nói: “Không có gì khác thường, thiếu cung chủ có thể yên tâm nghỉ ngơi. Thuộc hạ đi lấy cho người một ấm trà nóng.”

“Không cần.” Mộ Bạch nắm lấy Ly Thương đã nâng ấm trà lên muốn đi, nói: “Cũng không nhất định phải uống, đã bận rộn lâu như vậy, đại ca cũng mệt rồi, nghỉ ngơi trước đi, ngày mai còn phải bận rộn.”

Ly Thương mỉm cười, nói: “Không sao đâu, thuộc hạ đi sai người nấu chút nước nóng, cũng không mệt. Thiếu cung chủ đã đợi rất lâu ở trong viện, thân thể sợ là đã ngấm lạnh, dùng chút nước ấm tắm rửa, sẽ tốt hơn một chút.”

“Được rồi, ngươi sai người nấu đi, ta luyện công một lát.” Mộ Bạch thấy ánh mắt kiên định của y, đành phải gật đầu.

Ly Thương nhướn mày, môi giật giật, nhưng cuối cùng cũng không nói ra lời, chỉ mang ấm trà đi ra cửa.

Mộ Bạch nhìn cửa phòng nhẹ nhàng đóng lại, trong lòng ấm áp, không phải không biết Ly Thương đại ca luôn phản đối mình luyện công thâu đêm, nhưng. . . nhưng chỉ cần nghĩ tới so với mình Nhan Minh Thanh đã sớm hơn hai mươi năm, liền cảm thấy áp lực nặng nề, đè nặng trong lòng!

Thành bại của mình, đã sớm không còn là vấn đề tính mạng của một mình mình nữa, nếu có thể hiểu rõ sớm một chút, mình tuyệt đối sẽ không kiên quyết kéo Ly Thương vào hoàn cảnh nguy hiểm này!

‘Bạch Nhi, con thật ngây thơ! Con và Ly Thương không thân chẳng quen, y tại sao phải đưa con vào cung? Nếu không phải y nhát gan tiếc mạng, thì có thể giết con, rồi tự mình lĩnh công lao giết chết Cao Mãnh, ai có thể biết được?! Con đối xử với y như vậy, chỉ sợ trong lòng y lại càng oán hận con hơn. . .’ Vẻ mặt trào phúng của sư phụ Tiêu Bạch Ly lại hiện lên trong đầu, Mộ Bạch nhíu nhíu mày.

Có lẽ trước đây quả thực giống như lời sư phụ nói, nhưng mà mấy năm nay, Ly Thương đối xử với mình từng chút từng chút trở nên thân thiết, cho tới giờ đã toàn tâm toàn ý suy nghĩ cho mình, huống chi. . . Bất kể lúc trước có nội tình gì, nếu không có Ly Thương, chỉ sợ mình vẫn là một kẻ ăn mày không ai chú ý tới, có thể sống hay không, cũng là một vấn đề!

Mộ Bạch lắc lắc đầu, ngồi xếp bằng ở trên giường, đuổi đi những tạp niệm trong lòng, tĩnh tâm vận công.

※※※

Ánh mặt trời ấm áp nhẹ nhàng chiếu xuống, những giọt sương tích tụ cả một đêm dần dần bốc hơi dưới ánh mặt trời in vào sương mù mờ ảo như mộng một màu đỏ diễm lệ, lá xanh mềm mại, bao bọc lấy cả tiểu viện, khiến cho rừng đào kia nhiễm lên một tầng mị lực thần bí. . .

Vào ở trong Lạc Hà Điện đã được mười ngày, không hiểu sao Mộ Bạch đã gặp năm lần độc sát (giết bằng thuốc độc), bảy lần ám sát, hơn nữa, lần sau so với lần trước lại càng kỳ lạ hơn!

Ví dụ như: Rõ ràng Ly Thương đã cẩn thận kiểm tra qua đàn hương, nhưng sau khi đốt lên, lại biến thành độc hương!

Ví dụ như: Đã kiểm tra phòng chính vô số lần, lại đột nhiên phát hiện độc châm sắc bén ở dưới giường.

Còn chưa nói thỉnh thoảng, lại xuất hiện dị độc ở trong thức ăn. . .

Những người ban đầu, đã sớm đuổi tới hỏa phòng, bây giờ trong điện đều là thuộc hạ mình tự tay mang từ trong Võ Đường ra, có thể tự do đi lại trong đào viện, một bàn tay cũng có thể đếm ra được!

Nhưng hết lần này tới lần khác, đừng nói là hung thủ, ngay cả cái bóng cũng chả nhìn thấy một chút. . .

Mộ Bạch day day cái trán phát đau, ngay từ đầu, đã để cho người của mình làm thức ăn kiểm tra đồ dùng, người trong hỏa phòng, đương nhiên không thể yên tâm. Nhưng ở tình huống tại hỏa phòng vẫn luôn luôn vô cùng an tĩnh, lại không ngừng xảy ra chuyện độc châm, độc dược đủ các loại! Điều này khiến cho Mộ Bạch không thể không nghi ngờ những thiếu niên thủ hạ xảy ra vấn đề! Có thể là một người, hai người, mười mấy người, cũng có thể là tất cả, ai mà biết được chứ? Có ý muốn tập trung tất cả bốn mươi ba thuộc hạ trong tay lại, rồi xuống tay diệt trừ khối u này, nhưng Mộ Bạch không dám đảm bảo sự tình sẽ không truyền ra ngoài! Nhất thời, Mộ Bạch trái lại không dám hành động thiếu suy nghĩ.

Mộ Bạch ngẩng đầu, ngắm nhìn áng mây ẩn trong tán lá xanh, không khỏi than nhẹ một tiếng. Áng mây mông lung, giống như Lạc Hà Điện không thể nhìn rõ ràng này vậy. Tựa như một vũng lầy sâu không thấy đáy, đem mình vùi ở trong điện, không thể nhúng tay vào chuyện của Ngoại Đường. . .

Ly Thương nhẹ nhàng bước vào trong viện, chỉ liếc mắt, liền nhìn thấy trong rừng đào hồng xanh kia, thiếu niên thanh tú tuấn mỹ đứng như đang bay, đang hơi ngẩng đầu, lộ ra sườn mặt, ánh mắt như sương mù nhìn xuyên qua rừng đào, phiêu lãng giữa những đám mây trắng trên ngàn dặm thiên không.

Lá xanh mềm mại đung đưa theo gió, từng đám từng đám phất phơ. Một cảnh sắc tuyệt đẹp của nhân gian, nhưng cũng không so sánh được với thiếu niên một thân tử sam, ngọc diện phi hà (mặt ngọc như mây bay), dường như trong viện này, hoa đào phấn hồng, cành lá xanh nhạt kia, đều đã trở thành trang sức tô điểm cho thiếu niên trong sáng, linh động (tâm hồn đầy cảm xúc).

Trong lòng Ly Thương nghẹn lại, bất giác ngừng bước chân.

Gió xuân lướt qua rừng đào, lá cây xanh biếc nhẹ nhàng lay động, trong tiếng xào xạc rất nhỏ, mái tóc đen láy mềm mại buông trên tử sam nhẹ nhàng bay lên. . .

Xiềng xích tràn đầy trong đầu ầm ầm đổ nát, chỉ lưu lại sự trống rỗng. Giờ phút này, trong mắt trong đầu Ly Thương, gần như chỉ còn lại thiếu niên gầy yếu —— giống như đào yêu tuyệt mỹ đã rời xa trần tục, tựa như muốn theo gió hóa đi ở trong đám lá xanh biếc kia. . .

Cành cây rung nhẹ, khẽ vỡ vụn thành tiếng “sàn sạt”, thấm vào lòng người, tựa như một khúc nhạc. Đưa tay đón lấy một chiếc lá nhẹ nhàng rơi xuống, Mộ Bạch nở nụ cười, tuy rằng để khác biệt với Nhan Minh Thanh, đã cố gắng tạo nên một hình tượng ôn hòa rộng lượng, nhưng nếu thật sự tới lúc bất đắc dĩ. . .

Năm ngón tay cong lại, biến thành quyền, tới lúc thả ra, đã không còn tung tích của phiến lá —— thanh danh, luôn là đồ trang sức sau khi đã an chẩm vô ưu (ngủ yên không lo lắng). . .

Nhìn bột phấn màu xanh nhỏ vụn trong lòng bàn tay, theo gió phiêu tán. Quay đầu lại, nhìn thanh niên áo xanh đã tới một lúc lâu, nhưng lại không có động tĩnh: “Ngươi về rồi sao, trong điện không có chuyện gì chứ?”

“Trong điện không có chuyện gì, vừa rồi thuộc hạ tới hỏa phòng dạo một vòng, hơn mười ngày nay, bọn chúng thực sự quá an tĩnh, trong lòng thuộc hạ luôn cảm thấy không đúng lắm!” Ly Thương giật mình hoàn hồn, sắc mặt cứng lại mà chậm rãi tiến lên, nói.

“Tạm thời xem bọn chúng có thể kiên nhẫn được mấy ngày, nếu thật sự cứ luôn ra ra vào vào như vậy, thì đừng trách ta thủ đoạn độc ác!” Mộ Bạch phất phất tay, trong mắt hiện lên một tia tàn nhẫn.

“Hiện tại thiếu cung chủ vừa mới truyền ra thanh danh ôn hòa, nếu như thế, chỉ sợ cuộc đấu với Nhan thiếu cung chủ, thiếu cung chủ sẽ gặp bất lợi.” Ly Thương nhíu mày nói.

Nhìn thanh niên áo xanh trầm ổn, Mộ Bạch mỉm cười, nói: “Tốt cũng được, xấu cũng được! Cũng không thể để bọn chúng uy hiếp tới tính mạng của ta và ngươi.”

Ly Thương kinh ngạc, nhìn Mộ Bạch, nói: “Người là hoài nghi. . .”

“Ngươi không có sao?” Mộ Bạch cắt ngang lời nói của Ly Thương, nhìn ánh mắt của y, hỏi.

Nhìn đôi mắt trong veo sáng ngời kia của thiếu niên, lời nói của Ly Thương, nghẹn lại trong cổ họng. . .

Cảm giác kỳ lạ trước kia, dường như lại trở về, ở cùng nhau chín năm, rõ ràng sớm đã quen với mọi thứ của hắn, đau lòng khi hắn nỗ lực luyện công, khâm phục sự kiên nhẫn nhiều năm của hắn, sùng bái tốc độc tăng tiến công lực của hắn. Nhưng lúc này trái tim đập như đánh trống là chuyện gì vậy? Thiếu niên cởi bỏ vẻ non nớt, giống như tẩy sạch vết bẩn của minh châu, chính là vẻ nam tính mà ánh sáng lóa mắt cũng không che giấu được!

Đây là chủ nhân mình đã hạ quyết tâm phải trung thành, đây là tiền đồ mà mình nắm lấy, đã đặt cược mọi thứ! Nhưng từ khi nào, cảm tình trong đáy lòng lại lặng lẽ biến đổi?

Một trận gió lạnh từ trong rừng thổi tới, thiếu niên vừa rồi còn đứng thẳng, đột nhiên rùng mình một cái. Trong lòng Ly Thương căng thẳng, đợi khi nhìn rõ ý cười cảm ơn trong mắt của thiếu niên, mới phát hiện, mình đã đem áo khoác ngoài chẳng biết cởi xuống từ lúc nào, khoác lên vai thiếu niên. . .

“Thiếu cung chủ, hoa đào tuy đẹp, nhưng cũng không cần phải xem lâu. Thân thể người sợ lạnh, không bằng trở về phòng đi?” Vội thu lại hai tay vẫn đang khoác lên vai Mộ Bạch, Ly Thương chuyển ánh mắt, giọng điệu có chút cứng ngắc.

“Không có gì đáng ngại đâu, mỗi ngày buồn bực ở trong phòng, cũng khó chịu, để ta đứng một lát nữa đi.” Mộ Bạch cũng không chú ý tới sự xấu hổ của Ly Thương, hít hít cái mũi bị ngẹt, đột nhiên có chút chột dạ.

“Thuộc hạ vô dụng, nhiều năm như vậy cũng không thể tìm được biện pháp khôi phục thân thể cho thiếu cung chủ.” Nắm lấy hai tay tái nhợt, lạnh lẽo của Mộ Bạch, tuy rằng sớm đã có dự đoán, nhưng khi sự lạnh lẽo xâm nhập vào tay, vẫn khiến Ly Thương nhịn không được nhíu mày.

“Đây không phải lỗi của ngươi, Ly Thương đại ca đừng tự trách.” Mộ Bạch cười cười, nhẹ nhàng tựa vào ngực Ly Thương, thoải mái hưởng thụ sự ấm áp và quan tâm của nam nhân, giống như vô số những buổi tối lạnh lẽo trước đây, tựa vào trong lòng Ly Thương sưởi ấm.

“Đã biết như vậy, tại sao không. . .” Ly Thương yếu ớt thở dài, cũng không nói được nữa, Mộ Bạch ham võ như mạng, lời này Ly Thương sớm đã không chỉ nói qua một lần, nhưng không thấy có chút hiệu quả nào. Ngừng một chút, Ly Thương chuyển lời: “Đều do võ công của thuộc hạ thấp kém, không thể chia sẻ một chút với thiếu cung chủ. . .”

Ánh mắt Mộ Bạch sáng lên, trở tay nắm lấy đôi tay đang nắm tay mình, xoay người nhìn vào mắt thanh niên, nói: “Ta đang muốn thương lượng với ngươi chuyện này. Trước đây mấy ngày, ta lấy tâm pháp và khẩu quyết kiếm pháp của ngươi, đối chiếu với những thứ sư phụ dạy cho ta, thì thấy sơ xài, yếu kém hơn rất nhiều! Dựa theo cách tính tâm pháp của ngươi, hai tầng Bích Huyết nội lực mới bằng một tầng sở học của ta, mà độ khó cũng không giảm đi chút nào. Kiếm pháp cũng thiếu rất nhiều tinh diệu. Ta muốn đem tâm pháp cùng Bích Huyết Kiếm Pháp của ta dạy cho ngươi, nhưng mà tâm pháp ngươi luyện rất sơ xài lẫn lộn, cũng phải mất mấy tháng chỉnh sửa đấy, mặc dù sau này, sáu tầng Bích Huyết Tâm Pháp của ngươi sẽ hạ xuống ba tầng, nhưng mà so với nội lực bây giờ của ngươi sẽ mạnh hơn rất nhiều! Ngươi có đồng ý không?”

3 thoughts on “[BHPT] – Chương 14

Thích thì dùng: (╬ ̄皿 ̄)凸 ლ(¯ロ¯ლ) (╯‵□′)╯︵┻━┻ ~(‾▿‾~ ) ≧◡≦ \(≧▽≦)/ ≧△≦ ㄟ(≧◇≦)ㄏ (≧ロ≦) (≧◡≦) ╮(╯_╰)╭ o(︶︿︶)o 〒_〒 o(╥﹏╥)o ╭(╯^╰)╮ Σ( ° △ °|||) ♉( ̄▿ ̄)♉ ⊙﹏⊙(*´▽`*) ♥‿♥ ◔_◔ o(>﹏﹏<)o (^з^)-☆ O(∩_∩)O (づ  ̄ ³ ̄)づ~♥