[BHPT] – Chương 15

Bích huyết phệ tình 15

Tác giả : Ma yên

Editor : dongphuongphonglinh ( DBSK forever 5 )

Beta – reader: toujifuu

***

Trong lòng Ly Thương khẽ động, nói: “Làm sao lại không muốn chứ?! Nhưng mà người làm như vậy, nếu để cung chủ biết được. . .”

Trong Bích Tâm Cung, thực lực tạo nên địa vị. Cung chúng đệ tử chỉ cần luyện được mười tầng Bích Huyết Tâm Pháp, là có thể tranh chức vị tả, hữu hộ pháp, không cần quan tâm tới sự vụ, yên ổn hưởng thụ sự cung phụng của cung chúng! Nếu như thực lực mạnh hơn cung chủ tại nhiệm, mà đoạt vị trí của cung chủ kia, cũng sẽ không có ai dị nghị!

Ly Thương sớm đã phát hiện, tâm pháp, kiếm quyết mà cung chủ và cung chúng tập luyện, tuy là cùng tên, nhưng lại khác nhau rất nhiều. Chẳng qua là khống chế thực lực trong cung, cũng tránh uy hiếp đến địa vị của nhất mạch cung chủ mà thôi.

Trong lúc tinh thần đang bay bổng, bên tai truyền tới tiếng cười của Mộ Bạch: “Bích Huyết nội lực có cùng một nguồn gốc, biểu hiện ra ngoài làm sao mà nhìn thấy được? Ngươi không nói, ta không nói, thì ai biết được? Với nội lực hiện giờ của Ly Thương đại ca, đã mạnh hơn những người cùng tuổi rất nhiều rồi, nếu tiếp tục luyện tập Bích Huyết Tâm Pháp này của ta, tin chắc với tư chất của đại ca, nhất định có thể đại thành!”

Ly Thương nghe vậy, không khỏi đỏ mặt. Lại nói, chín năm trước, tâm pháp của Ly Thương cũng không quá ba tầng, giữa những người cùng tuổi trong cung, cũng chỉ thuộc loại trung bình! Nhưng mà chín năm qua, đêm đêm nhìn thấy Mộ Bạch luyện công liều mạng như vậy, mới hạ quyết tâm, cộng thêm chỉ dạy của tả hộ pháp, trong chín năm ngắn ngủi, mỗi lần tăng một tầng, thì tình hình càng khó khăn hơn bội phần, mà vất vả luyện được đến Bích Huyết Tâm Pháp tầng thứ sáu! Nhưng dù như vậy, tâm pháp của Mộ Bạch cũng đã luyện đến tầng thứ năm.

Dường như chỉ cần nói đến võ công, trên khuôn mặt có chút tái nhợt như bị bệnh kia của Mộ Bạch, liền có chút đỏ ửng, đôi mắt sáng ngời rực rỡ, cả người trở nên đầy sức sống, rực rỡ chói mắt!

Ly Thương mỉm cười, nhìn đôi mắt sáng rực lưu chuyển kia của Mộ Bạch, trong ngực vui mừng xúc động, tim đập như sấm, vừa là vì tâm pháp, kiếm pháp cao thâm kia, vừa là vì nụ cười chói mắt cùng sự tin tưởng này!

Hai người tựa vào nhau, Mộ Bạch thấp giọng giảng giải cho Ly Thương Bích Huyết Kiếm Pháp, nói vô cùng hứng khởi, còn lấy Huyền Băng Kiếm qua, muốn diễn luyện Bích Huyết Kiếm Pháp ngay trước mặt Ly Thương.

Ly Thương vội kéo lại, nói: “Không thể thiếu cung chủ! Viện này tuy ít người tới, nhưng nếu có người nhìn thấy, chỉ sợ khó có thể giải thích được với cung chủ!”

Được Ly Thương nhắc nhở, Mộ Bạch lập tức nhớ tới gian tế không biết là ai kia, cảm giác hưng phấn lập tức tiêu tan, có chút chán nản gật gật đầu: “Cũng đúng, vậy buổi tối ngươi tới phòng ta, ta sẽ tiếp tục nói khẩu quyết tâm pháp cho ngươi, rồi xem giúp ngươi.”

Ly Thương mỉm cười, gật đầu đáp lại, nói: “Thiếu cung chủ, bên hỏa phòng kia, dù sao cũng phải có một biện pháp xử lý. Bên Ngoại Đường cũng không thể cứ bỏ qua như vậy.”

Mộ Bạch thở dài, nói: “Nhan sư huynh ở trong cung nhiều năm, đã xây dựng thành thế lực. Ta muốn nắm vững Ngoại Đường, nhất định phải tìm được nhược điểm của hắn. Vì thế, Nhan sư huynh kiêu ngạo quát tháo, không coi ai ra gì, ta lại phải tao nhã hữu lễ, khiêm tốn đối với mọi người. Nhưng mà hiện giờ trong điện còn chưa yên ổn, người có thể dùng ở trong tay quá ít, nếu vội vàng tiếp nhận Ngoại Đường, hai bên cùng loạn lên, chỉ sợ khó mà khống chế!”

Ly Thương cau mày, nói: “Cũng tại lúc trước thuộc hạ sai lầm, nếu như làm theo lời thiếu cung chủ, trục xuất tất cả bọn họ khỏi Lạc Hà Điện, thì làm sao có nhiều phiền phức như vậy! Hiện giờ, hai mươi chín người này nối thành một mạch, nếu giết sẽ tổn hại đến thanh danh của thiếu cung chủ, nếu không giết thì luôn là một ẩn họa. Ngăn cản hành động của thiếu cung chủ.”

Mộ Bạch cười lạnh, nói: “Cho dù trục xuất bọn chúng, cũng sẽ bị nói là không bao dung với hạ nhân. Đâu dễ dàng mà được yên tĩnh! Nhìn bề ngoài thì hai mươi chín người này bị vây ở hỏa phòng, xung quanh lại sắp xếp người canh chừng, thì làm sao mà truyền tin tức ra bên ngoài? Còn có việc ám sát, dù tra đi tra lại cũng không có một chút kết quả, chỉ sợ hai mươi chín người này, vốn là để ở ngoài sáng, thu hút hết sự chú ý của chúng ta, người thực sự hạ thủ, lại ở trong bốn mươi hai người chúng ta dẫn về!”

Ly Thương trầm mặc một lát, mới nói: “Lúc trước thuộc hạ ở trong Võ Điện khoảng mười ngày, nhưng cũng không thấy có người nào chướng mắt đi vào. Nghi ngờ của thiếu cung chủ, còn cần thận trọng, nếu như trong bọn Thẩm Phi, Mạt Cực, thực sự có gian tế, trừ phi Võ Đường đã rơi vào tay Nhan thiếu cung chủ!”

“Nếu vậy, thì thật sự phiền phức!” Mộ Bạch rùng mình, trở nên trầm mặc. Quả thật, nếu như chỉ vì mấy lần ám sát hữu kinh vô hiểm (có hoảng sợ nhưng không nguy hiểm) kia, liền cho rằng trong bốn mươi hai người này có người của Nhan sư huynh, vậy không phải Võ Đường sớm đã rơi vào tay Nhan sư huynh sao?! Nếu như Nhan sư huynh đã nắm giữ ba đường, sư phụ làm sao lại không biết? Nhan sư huynh làm sao còn tiếp tục nhẫn nại, chỉ sợ đã sớm phát động vũ lực để đoạt vị thôi?!

Đúng lúc này, có hai người vội vàng từ ngoài viện chạy vào, tới trước người Mộ Bạch, quỳ một gối xuống, hành lễ nói: “Thẩm Phi (Mạt Cực) tham kiến thiếu cung chủ, Ly tổng quản.”

“Đứng lên đi.” Mộ Bạch nhìn bọn họ một chút, hỏi: “Chuyện gì?”

Hai người đứng dậy, Thẩm Phi hai tay dâng lên một chồng giấy thật dày, nói: “Bẩm thiếu cung chủ, Nội Đường đã đưa tới vật dụng cần thiết năm nay của Lạc Hà Điện, đều đã kiểm tra xong, nhập vào trong kho. Đây là danh sách.”

Mộ Bạch nhận lấy, cũng không vội lật xem, nhưng ánh mắt nhìn về phía Mạt Cực.

Mạt Cực vội vàng nói: “Hai vị đường chủ Ngoại Đường đã tới bên ngoài Lạc Hà Điện, cầu kiến thiếu cung chủ.”

Mộ Bạch, Ly Thương nghe vậy, liếc mắt nhìn nhau, cùng nhíu mày, đường chủ, phó đường chủ Ngoại Đường? Sao Mộ Bạch còn chưa rảnh rỗi đi tới Ngoại Đường, hai người này đã tự mình tới?! Chẳng lẽ thấy trong Lạc Hà Điện còn chưa đủ loạn?

Mộ Bạch cười lạnh một tiếng, phất tay áo tím, nói với Mạt Cực: “Mời hai vị đường chủ vào.”

“Dạ.” Mạt Cực trả lời, xoay người đi ra truyền lời.

Mộ Bạch liếc Thẩm Phi một cái. Thẩm Phi hiểu ý, tự đi dặn dò người hầu.

Vẻ mặt Mộ Bạch ngưng trọng, vừa suy đoán ý đồ tới đây của đường chủ, phó đường chủ Ngoại Đường, vừa lấy y sam đang khoác trên vai xuống, trả lại cho Ly Thương, nói: “Xem ra mấy ngày nay không xảy ra chuyện gì, nên liền sắp xếp Ngoại Đường tới đây, chỉ không biết lần này lại là cái gì.”

Ly Thương cười, nhận lấy áo ngoài, mặc lại lên người, nói: “Trong cung lúc này, Nhan thiếu cung chủ chiếm địa lợi, nhân hòa, thiếu cung chủ lại có được thiên thời, chỉ cần ứng phó thích hợp, cũng sẽ không thua kém hắn.”

Mộ Bạch gật gật đầu, trong lòng biết chẳng qua là Ly Thương đang an ủi mình thôi, nói tới Nhan Minh Thanh đã nắm quyền trong Bích Tâm Cung hơn hai mươi năm, mình mới ra khỏi Bích Lạc Điện, thật sự là không có nền móng gì, chỗ dựa duy nhất, chẳng qua cũng chỉ là sư phụ Tiêu Bạch Ly mà thôi. Nhưng nếu sư phụ đã để mình tới đối phó với Nhan Minh Thanh, thì chính là biểu lộ rõ ràng sẽ không tự mình ra tay.

Ngoại Đường đã đầu nhập Nhan Minh Thanh nhiều năm, đương nhiên sẽ không để ý tới mấy mệnh lệnh của Mộ thiếu cung chủ mình, cũng chính vì vậy, Mộ Bạch mới muốn thu xếp gọn gàng trong Lạc Hà Điện, tránh trong Lạc Hà Điện và Ngoại Đường cấu kết với nhau, liên thủ chiếm quyền lực của mình!

Nhưng hiện giờ, Mộ Bạch còn chưa đi tới Ngoại Đường, hai vị đường chủ, phó đường chủ của Ngoại Đường đã tự mình tới, thực sự khiến cho Mộ Bạch có chút kinh ngạc nghi ngờ.

Đang suy nghĩ, Thẩm Phi đã dẫn hai nam tử trung niên đi vào trong sân.

Mộ Bạch ngước mắt nhìn, không phải đường chủ, phó đường chủ Ngoại Đường đã gặp trên đại điện ngày đó, thì còn ai vào đây?

“Đường chủ (phó đường chủ) Ngoại Đường tham kiến Mộ thiếu cung chủ.” Khuôn mặt cửa đường chủ, phó đường chủ Ngoại Đường mang theo một nụ cười cung kính khiêm nhường, còn có chút cẩn thận và lấy lòng, đi tới trước người Mộ Bạch, cúi người hành lễ.

“Hai vị đường chủ đa lễ rồi, mời vào trong ngồi, Thẩm Phi, sai người dâng trà lên.” Mộ Bạch chỉnh đốn nghi ngờ đầy trong lòng, vừa cười gọi, vừa đỡ hai vị đường chủ, phó đường chủ Ngoại Đường dậy, niềm nở mời tới thư phòng, nói: “Mộ Bạch mới tiếp nhận Lạc Hà Điện, mấy ngày nay đang bận rộn kiểm kê, làm quen, còn chưa kịp thỉnh giáo hai vị đường chủ, xin đừng chê trách!”

“Không dám, không dám, mời Mộ thiếu cung chủ.” Đường chủ, phó đường chủ Ngoại Đường cung kính khách khí nói, hoàn toàn là tư thế một thuộc hạ nên có.

Mộ Bạch mỉm cười, trong lòng biết bộ dạng hai người như thế này, nhất định sẽ không chịu đi trước mình, nên cũng không khách khí nữa, dẫn theo Ly Thương cùng hai người đi vào thư phòng bên cạnh, phân chỗ ngồi chủ khách.

Thẩm Phi dẫn hai thiếu niên đi tới, dâng trà lên, rồi lui ra cửa thư phòng, cũng không rời đi, mà đứng canh giữ ở cửa.

“Hai vị đường chủ hôm nay tới đây, là có chuyện gì vậy?” Mộ Bạch nâng chén trà lên, nhẹ nhàng nhấp một ngụm, ôn hòa hỏi.

Đường chủ, phó đường chủ nhìn Mộ Bạch một chút, rồi lại nhìn nhau.

Đường chủ Ngoại Đường nhìn xung quanh một chút, ho nhẹ hai tiếng, vẻ mặt thành khẩn nói: “Mộ thiếu cung chủ, bọn thuộc hạ có chuyện quan trọng, không biết có thể nói chuyện riêng với Mộ thiếu cung chủ không?”

Trong lòng Mộ Bạch cảnh giác, nói chuyện riêng? Chẳng lẽ ám sát không thành, nên công khai luôn? Không đúng! Nếu như muốn dùng hai vị đường chủ, phó đường chủ Ngoại Đường làm loại việc hành thích công khai này, thì thật không khôn ngoan, đây chẳng phải là buộc sư phụ phải tự mình ra tay thanh lý Bích Tâm Cung sao?!

Mộ Bạch nâng mắt, tầm mắt sắc bén đảo qua hai vị đường chủ Ngoại Đường ngồi ở đối diện, nếu thật sự là hành thích công khai, dựa vào Phệ Huyết Kiếm Pháp khắc chế Bích Huyết Kiếm Pháp, cũng không cần e ngại! Lập tức suy nghĩ một chút, cười nói: “Đương nhiên có thể! Các ngươi lui xuống, canh giữ ở ngoài viện, không có sự cho phép của ta, không được cho bất cứ kẻ nào bước vào!”

“Dạ.” Thẩm Phi ở ngoài cửa lớn tiếng đáp lại, dẫn theo hai thiếu niên, bước nhanh rời đi.

Ánh mắt hai vị đường chủ, phó đường chủ Ngoại Đường đảo một vòng trên người Ly Thương vẫn đứng yên, có chút nghi hoặc nhìn Mộ Bạch.

Mộ Bạch thấy thế, nhẹ giọng nói: “Hai vị đường chủ không cần lo lắng, Ly Thương này, hai vị hẳn là biết! Y là cao đồ của tả hộ pháp, cũng là tâm phúc của ta.”

Đường chủ, phó đường chủ Ngoại Đường liếc nhau, cùng vui mừng.

Mộ Bạch lặng lẽ đánh giá vẻ mặt của hai người, trong lòng không khỏi nổi lên nghi ngờ. Tuy là mình có ý ám chỉ, nhưng Ly Thương là đồ đệ của tả hộ pháp thì không giả, hai người này thấy tả hộ pháp đứng về phía mình, không phải nên nghi ngờ, kiêng kỵ sao? Nhiều nhất cũng là mặt không chút thay đổi. Cũng không nên lộ ra vẻ mặt vui mừng chứ, đây là có ý gì?

Lại thấy hai vị đường chủ Ngoại Đường đột nhiên đứng dậy, quỳ xuống đất nói: “Trước đây mấy ngày cung chủ có tự mình hạ lệnh, Ngoại Đường do Mộ thiếu cung chủ quản lý, đệ tử Ngoại Đường bọn thuộc hạ vốn vui mừng không thôi, không ngờ đã hơn mười ngày rồi, nhưng vẫn chưa thấy Mộ thiếu cung chủ tới Ngoại Đường. Bọn thuộc hạ lo sợ, nghĩ là Mộ thiếu cung chủ đã nghe thấy Ngoại Đường bị người ta khống chế, trong lòng có nghi ngờ. Vì vậy, bọn thuộc hạ một mình tới đây, cũng là muốn giải thích với Mộ thiếu cung chủ.”

Mộ Bạch nghe vậy, kinh ngạc nói: “Hai vị đường chủ đừng như vậy, xin mau đứng lên. Có lời gì, cứ từ từ nói.”

Mộ Bạch ngoài miệng nói khách khí, nhưng vẫn ngồi yên ở chủ vị, không hề di chuyển một chút, tỏ rõ ta chính là cho rằng các ngươi là người của Nhan Minh Thanh!

Đường chủ, phó đường chủ Ngoại Đường thấy thế, đương nhiên sẽ không đứng dậy. Đường chủ Ngoại Đường nói: “Mộ thiếu cung chủ, thuộc hạ cũng không giấu ngài, những năm gần đây, vốn bởi vì cung chủ chỉ có một đồ đệ là Nhan thiếu cung chủ, có lẽ sau này cũng là hắn kế nhiệm cung chủ. Bọn thuộc hạ mới trong tình huống không phản bội cung quy và không làm lỡ sự vụ của đường, giúp Nhan thiếu cung chủ làm một chút việc vặt. Không ngờ Nhan thiếu cung chủ tự mình kiêu ngạo, không để ý đến tình hình của bọn thuộc hạ, mấy năm gần đây, chuyện giao phó, càng ngày càng nhiều, cũng càng lúc càng quá đáng. Hắn lại vẫn quản lý Hình Đường, bọn đệ tử thuộc hạ hơi có chút sai sót, liền hạ hình phạt, mấy năm nay, trên dưới Ngoại Đường, rất nhiều đệ tử đều oán thán trong lòng, nhưng mà không dám nói ra thôi. Hiện giờ cung chủ để Mộ thiếu cung chủ quản lý Ngoại Đường, bọn thuộc hạ vui mừng khôn xiết, sớm chiều trông mong. Không ngờ đến giờ Mộ thiếu cung chủ vẫn chưa đặt chân tới Ngoại Đường, bọn thuộc hạ lại vì cự tuyệt làm việc cho Nhan thiếu cung chủ, đã đắc tội với hắn, mong Mộ thiếu cung chủ đừng vứt bỏ Ngoại Đường, nếu không chỉ sợ bọn thuộc hạ đều sẽ chết không có chỗ chôn!”

Sắc mặt Mộ Bạch ngưng trọng, lộ ra vẻ nặng nề.

Phó đường chủ lớn tiếng nói: “Bọn thuộc hạ vẫn luôn trung thành với cung chủ, cung chủ có lệnh, Ngoại Đường do Mộ thiếu cung chủ quản lý, bọn thuộc hạ đương nhiên chính là thuộc hạ của Mộ thiếu cung chủ, xin thiếu cung chủ đừng cự tuyệt lòng trung thành của bọn thuộc hạ!”

Mộ Bạch hơi lộ ra vẻ chần chừ, nói: “Nhưng mà Nhan sư huynh của ta. . .”

Đường chủ Ngoại Đường vội nói ngay: “Nhan thiếu cung chủ tuy là sư huynh của Mộ thiếu cung chủ, nhưng sao phải lo lắng? Bọn thuộc hạ chỉ nhận mệnh lệnh của cung chủ, cung chủ giao cho Nhan thiếu cung chủ là Hình Đường, cũng không phải Ngoại Đường của thuộc hạ! Hiện giờ, Ngoại Đường thuộc quyền của thuộc hạ, nguyện lĩnh mệnh lệnh của cung chủ, nghe theo hiệu lệnh của Mộ thiếu cung chủ, xin Mộ thiếu cung chủ đừng cự tuyệt!”

Mộ Bạch nghe vậy, lộ vẻ chần chừ, chậm chạp chưa đáp lời.

Đường chủ, phó đường chủ Ngoại Đường liếc nhau, khấu đầu thật mạnh trên mặt đất, đồng thanh nói: “Đường chủ (phó đường chủ) Ngoại Đường Trì Cửu Nhân (Bao Đông Hành) khấu kiến Mộ thiếu cung chủ, nguyện phụng lệnh Mộ thiếu cung chủ, nếu thiếu cung chủ có lệnh, không dám không theo!”

Hai người nói xong, liên tục khấu đầu ba cái trên mặt đất, rồi mới ngẩng đầu lên, ánh mắt đầy chờ đợi và căng thẳng, tha thiết nhìn Mộ Bạch.

Trên mặt Mộ Bạch lộ vẻ cảm động, vội đứng dậy, bước nhanh tới trước hai người, mỗi tay một người, nâng hai người dậy, để bọn họ trở về chỗ ngồi, mới nói: “Tâm ý của hai vị đường chủ, Mộ Bạch hiểu rõ rồi. Xin hai vị đường chủ yên tâm, nếu sư phụ đã giao Ngoại Đường vào tay Mộ Bạch, Mộ Bạch sẽ không để thuộc hạ đệ tử mất mạng oan uổng!”

Đường chủ Ngoại Đường Trì Cửu Nhân, phó đường chủ Bao Đông Hành nhẹ nhàng thở ra, thuận theo đứng dậy.

Trì Cửu Nhân lấy từ trong tay áo ra một xấp văn kiện, cung kính dâng lên cho Mộ Bạch, nói: “Mộ thiếu cung chủ, đây là báo cáo tuần tra vùng núi và thôn trấn xung quanh của đệ tử Ngoại Đường tháng này, xin Mộ thiếu cung chủ xem qua.”

Mộ Bạch chần chừ một chút, cũng không đưa tay nhận lấy, nói: “Hai vị đường chủ quản lý Ngoại Đường nhiều năm, những chuyện này, đã xử lý quen rồi, Mộ Bạch mới tiếp xúc, lại tiếp nhận ngay, chỉ sợ sẽ có sai sót. Không bằng hai vị đường chủ giả quyết xong, thì lại đưa cho Mộ Bạch, cũng để Mộ Bạch có thể học những kinh nghiệm của hai vị đường chủ!”

Hai vị đường chủ căng thẳng, sắc mặt khẩn thiết nói: “Mộ thiếu cung chủ được chính cung chủ lệnh quản lý Ngoại Đường, bọn thuộc hạ thành tâm góp sức, tuyệt đối không có tâm tư khác, mong Mộ thiếu cung chủ chớ hoài nghi! Huống chi Bích Tâm Cung ở nơi hẻo lánh, ngoại trừ mấy hộ săn bắn dưới chân núi, xung quanh cũng ít có người ngoài. Mộ thiếu cung chủ theo cung chủ nhiều năm, xử lý những chuyện này tuyệt đối không có vấn đề gì!”

Mộ Bạch nhìn vẻ mặt lo lắng, bộ dạng thành khẩn của đường chủ, phó đường chủ Ngoại Đường, do dự một lúc lâu, mới gật gật đầu, đưa tay nhận lấy một chồng văn thư kia, nói: “Hai vị đường chủ đã kiên trì như vậy, nếu Mộ Bạch tiếp tục từ chối, ngược lại có vẻ kiêu ngạo. Mộ Bạch sẽ thử xem một chút, nếu có chỗ không ổn, xin hai vị đường chủ chỉ bảo!”

Trì Cửu Nhân và Bao Đồng Hành thấy Mộ Bạch đã nhận văn thư, vẻ mặt lộ ra ý cười, nói: “Mộ thiếu cung chủ quá khiêm tốn rồi. Xin Mộ thiếu cung chủ trước tiên xử lý những văn thư này, để thuộc hạ mang trở về.”

Mộ Bạch gật gật đầu, cũng không khách khí, đem văn thư tới bàn, ngồi xuống, chậm rãi lật xem.

Công văn không nhiều lắm, chỉ có bảy, tám bản, nội dung cũng rất sơ lược, đều là thông tin về mấy thôn dân dưới núi, những hộ săn bắn vào núi lúc nào, hái cái gì, săn bắn cái gì, lúc nào thì xuất núi các loại trong mấy ngày gần đây; có hai bản khác thì giải thích về hai thôn trang ngoài núi, một bản chỉ có một câu ‘Tất cả bình thường’, rồi tóm tắt một chút, một bản khác thì nhiều hơn mấy dòng, thì ra là trong một nơi tên là Dương thôn, ba ngày trước, có một hộ từ bên ngoài chuyển tới, chỉ có hai huynh muội, sinh sống bằng nghề săn bắn.

Ngón tay của Mộ Bạch gõ nhẹ lên bản văn thư này, mấy bản văn thư này toàn là những báo cáo thường lệ, có xem hay không, cũng chỉ có bản này ghi lại sự việc, tuy không phải chuyện quan trọng gì, nhưng cũng cần xử lý!

“Chuyện như thế này, lúc trước Ngoại Đường giải quyết như thế nào?” Mộ Bạch nghĩ một chút, quay đầu nhìn Trì Cửu Nhân và Bao Đông Hành nói.

Trì Cửu Nhân, Bao Đông Hành ngẩn ra, vội bước nhanh tới trước bàn, nhìn nội dung công văn đang mở ra trên bàn một chút, cúi người nói: “Bẩm Mộ thiếu cung chủ, vùng núi không thích hợp để trồng trọt, nên cũng ít có người từ bên ngoài tới ở. Thông thường đều là sai người nghiêm mật giám thị một năm, nếu không có vấn đề gì, thì cũng mặc kệ không quản nữa.”

Mộ Bạch khép công văn lại, gật đầu cười nói: “Như thế cũng được, vậy sai mấy đệ tử võ công tốt một chút, giám thị cẩn thận hai người này là được.”

“Dạ.” Hai vị đường chủ Ngoại Đường tiếp nhận văn thư đã sắp xếp cẩn thận được Mộ Bạch đưa tới, nhìn Mộ Bạch đứng thẳng trước bàn cùng với Ly Thương chưa hề nói tiếng nào một chút, nói: “Mộ thiếu cung chủ nếu không còn chuyện gì quan trọng, bọn thuộc hạ xin trở về Ngoại Đường trước. Nhưng mà sau này, văn thư là mỗi ngày đưa tới Lạc Hà Điện? Hay là đợi mấy ngày mới đưa một lần?”

Mộ Bạch nhướn mày nói: “Sao lại làm phiền hai vị đường chủ được? Mỗi ngày ta sẽ tự mình dành thời gian, tới Ngoại Đường xem một chút.”

Trì Cửu Nhân, Bao Đông Hành liếc nhau, cúi đầu đáp lại, ba người lại nói chuyện phiếm một lúc, Trì Cửu Nhân, Bao Đông Hành mới đứng dậy cáo từ.

Mộ Bạch cũng không giữ lại, chỉ dẫn theo Ly Thương, tự mình tiễn hai người ra khỏi Lạc Hà Điện.

Nhìn bóng lưng dần dần rời xa của Trì Cửu Nhân và Bao Đông Hành, nụ cười trên mặt Mộ Bạch cũng dần dần biến mất.

“Thiếu cung chủ, lời nói của hai vị đường chủ Ngoại Đường, người tin mấy phần?” Ly Thương đứng ở phía sau Mộ Bạch nhìn về phía xa ngoài điện, thấp giọng hỏi.

Tác giả có lời muốn nói:

Trong Lạc Hà Điện, trước kia đều là người được Nhan Minh Thanh an bài, suy nghĩ là biết, làm sao có sự sắp xếp thật lòng? Nhưng Mộ Bạch mới ra khỏi Bích Lạc Điện, không thể tùy ý giết chóc. Như vậy sẽ khiến người trong cung không rõ chân tướng cho rằng, Mộ Bạch là một kẻ nặng lòng nghi ngờ, tàn nhẫn thích giết chóc. Điều này sẽ khiến vô số cung chúng trong cung hướng về Nhan Minh Thanh. Vì vậy những người rõ ràng không phải do Mộ Bạch tự mình chọn lựa kia, sẽ bị nguy hiểm tới tính mạng.

Ở cuối chương này, Ly Thương nói, Nhan Minh Thanh chiếm địa lợi (ở trong cung nắm quyền nhiều năm), nhân hòa (tất cả cung chúng trong cung đã quen với việc Nhan thiếu cung chủ gắn liền vị trí này), Mộ Bạch chiếm được thiên thời (cung chủ Tiêu Bạch Ly rõ ràng là chỗ dựa vững chắc nhất của Mộ Bạch)!

2 thoughts on “[BHPT] – Chương 15

  1. he he chờ mãi, thanks nàng lắm nhé, yêu quá đi mất :-*

    mấy chap đầu toàn mưu mô với tranh giành thôi nhỉ, ta mong chờ đến đoạn tình cảm của 2 anh quá đi mất ~

  2. truyện nào của Ma Yên cũng có đoạn đầu nội đấu căng thẳng hết nhỉ , nhưng dù sao mình vẫn chưa mong tới cái “đoạn kia” tý nào =.= (đoạn giữa tới cuối thích hơn ^^)

Thích thì dùng: (╬ ̄皿 ̄)凸 ლ(¯ロ¯ლ) (╯‵□′)╯︵┻━┻ ~(‾▿‾~ ) ≧◡≦ \(≧▽≦)/ ≧△≦ ㄟ(≧◇≦)ㄏ (≧ロ≦) (≧◡≦) ╮(╯_╰)╭ o(︶︿︶)o 〒_〒 o(╥﹏╥)o ╭(╯^╰)╮ Σ( ° △ °|||) ♉( ̄▿ ̄)♉ ⊙﹏⊙(*´▽`*) ♥‿♥ ◔_◔ o(>﹏﹏<)o (^з^)-☆ O(∩_∩)O (づ  ̄ ³ ̄)づ~♥