[BHPT] – Chương 17

Bích huyết phệ tình 17

Tác giả : Ma yên

Editor : dongphuongphonglinh ( DBSK forever 5 )

Beta – reader: toujifuu

***

Tầm mắt của Mộ Bạch chuyển một vòng ở những dược liệu trên bàn đá kia, rồi nhìn về phía Phùng Trường Lĩnh, nói thẳng: “Lần này Mộ Bạch tới đây, thực ra tả hộ pháp đã biết, chính là vì chuyện Ngoại Đường!”

“Ngoại Đường? Tả, hữu hộ pháp tuy mang tiếng là dưới cung chủ, trên ngũ đường, nhưng cũng không tham gia vào cung vụ, chẳng lẽ Mộ thiếu cung chủ không biết?” Phùng Trường Lĩnh thẳng thắn ngay cả ánh mắt cũng chuyển tới dược liệu trong tay, thản nhiên nói.

Mộ Bạch thấy ánh mắt Phùng Trường Lĩnh chuyển tới phía trước, lộ ra một chút khinh thường, vội cười nói: “Tả hộ pháp hiểu lầm rồi, Mộ Bạch không có ý đó. Chỉ là lúc trước hai vị đường chủ Ngoại Đường tới Lạc Hà Điện, xin Mộ Bạch chủ trì sự vụ của Ngoại Đường, nhưng Mộ Bạch mới ra khỏi Bích Lạc Điện, mấy năm nay sư phụ lại chìm đắm vào việc sáng tạo chiêu kiếm mới, đối với Ngoại Đường, Mộ Bạch chỉ biết qua việc kiểm tra những chuyện được ghi lại, nhưng với những chuyện kiêng kỵ, ám quy (quy tắc ngầm) thì hoàn toàn không biết gì cả. Mộ Bạch không dám quấy rầy sư phụ luyện công, nghĩ tới nghĩ lui, cũng chỉ có thể đến xin tả hộ pháp chỉ bảo một hai về quy củ để tránh việc Mộ Bạch không hiểu rõ nguồn gốc, làm rối loạn trong cung!”

Phùng Trường Lĩnh lúc này mới quay lại, lộ ra chút vẻ kinh ngạc, nói: “Sáng nay Ngoại Đường đưa tin khắp nơi, về việc đến yết kiến người được lệnh quản lý Ngoại Đường Mộ thiếu cung chủ, thì ra cũng là vì vậy? Mộ thiếu cung chủ ra khỏi Bích Lạc Điện cũng đã mười ngày rồi, sao còn chưa tới Ngoại Đường tiếp nhận?”

Thì ra sáng sớm Ngoại Đường đã đem việc đường chủ, phó đường chủ tới yết kiến mình đưa tin khắp nơi?! Nghi ngờ trong lòng Mộ Bạch tiêu tan, có lẽ, đây là vì đường chủ, phó đường chủ Ngoại Đường e sợ mình trực tiếp xuống tay giết hai người bọn họ, để thuận lợi cho việc tiếp quản Ngoại Đường?!

Mộ Bạch nhẹ nhàng thở ra, nhìn Phùng Trường Lĩnh, có chút bất đắc dĩ nói: “Tả hộ pháp nói đùa rồi, Mộ Bạch ngay cả chỗ ở của mình cũng không thể yên tâm, thì sao có tư cách tiếp quản Ngoại Đường?”

Ánh mắt Phùng Trường Lĩnh loé lên, cúi đầu không nói.

Mộ Bạch đợi một lúc, thấy Phùng Trường Lĩnh không chịu nói tiếp, liền tự giễu cưới nói: “Lại nói, ít nhiều gì cũng là thuộc hạ trong Bích Tâm Cung, cũng không phải kẻ thù bên ngoài. Bọn họ vốn cũng chỉ là nghe lệnh làm việc, cũng không sai sót, chỉ cần không phạm cung quy, Mộ Bạch cũng không muốn vì chuyện riêng, mà tự tổn hại thực lực trong cung. Chỉ là đường chủ, phó đường chủ Ngoại Đường đã cùng tới mời, Mộ Bạch dù sao cũng phải tìm một người chính trực trong cung, thỉnh giáo một chút, cũng để tránh phạm phải sai lầm, thiệt hơn của bản thân Mộ Bạch để sau, nhưng Ngoại Đường lại xử lý sự vụ đối ngoại của Bích Tâm Cung, nếu không hiểu rõ bên trong, bỏ qua nhân tâm của thuộc hạ, làm mất uy danh của Bích Tâm Cung ta ở bên ngoài, Mộ Bạch có chết muôn lần cũng khó chuộc được tội này!”

Một chút nịnh bợ, không quên tâng bốc chút đặc điểm của Phùng Trường Lĩnh, ngay sau đó, là chụp một cái mũ xuống đầu. Trong lòng Phùng Trường Lĩnh âm thầm tán thưởng, Mộ Bạch, Mộ thiếu cung chủ này cũng không phải là một ngọn đèn cạn dầu.

Chỉ nhìn mỗi thủ đoạn của hắn khi mới tới Lạc Hà Điện, có lẽ có chút không đủ gọn gàng, nhưng nghĩ đến việc Mộ Bạch mới ra khỏi Bích Lạc Điện, thì lại thích hợp với tình hình trước mắt của hắn. Ở trong mắt những cung chúng không hiểu rõ chân tướng, vị Mộ thiếu cung chủ này tất nhiên là uy nghiêm cùng ngay thẳng; mà trong mắt người hiểu rõ chân tướng, lại biết hắn đã để cho những thuộc hạ đi theo Nhan Minh Thanh một đường lui —— chỉ cần ngươi không trái với cung quy, không có ý đồ muốn khiêu chiến với tôn nghiêm của Mộ thiếu cung chủ, ngươi sẽ không cần lo lắng đến tính mạng! Như vậy, so với việc một lần trừ bỏ toàn bộ tai họa ngầm của Lạc Hà Điện, thì làm thế sẽ khiến cho những người trước kia cho rằng Nhan Minh Thanh là lựa chọn duy nhất cho người kế thừa cung chủ, không thể không đi theo con đường tốt hơn rất nhiều so với đi theo Nhan thiếu cung chủ!

Tâm tư Phùng Trường Lĩnh xoay chuyển trăm đường, trên mặt lại rất bình tĩnh, nói: “Lão phu quanh năm vùi đầu vào dược lý, sao Mộ thiếu cung chủ không đến hỏi hữu hộ pháp Thích Hán Hân?”

Quả nhiên là một lão hồ ly vô cùng gian xảo! Mộ Bạch vừa oán thầm, vừa quay đầu nhìn Ly Thương một cái, cười khổ nói với Phùng Trường Lĩnh: “Nếu như tả hộ pháp cũng không muốn chỉ bảo Mộ Bạch, thì hữu hộ pháp lại càng không để ý đến Mộ Bạch.”

Được lắm tiểu tử gian xảo! Ngươi muốn nhắc nhở rằng đồ đệ của ta ở bên cạnh ngươi, nếu như ngươi thất bại, lão phu cũng sẽ bị người ta tìm chuyện gây hấn sao. . . . . .

Phùng Trường Lĩnh ý vị sâu xa nhìn Mộ Bạch: “Mộ thiếu cung chủ nghĩ nhiều rồi! Cũng không phải là bọn lão phu không muốn nói rõ mấy điều đó. . . . . Ám quy các loại, thật sự là trong Bích Tâm Cung, cũng không có mấy thứ lén lút như vậy. Mọi thứ Mộ thiếu cung chủ đều dựa theo cung quy xử lý, đương nhiên không ai có thể dị nghị! À, tất cả những chức cụ nhâm miễn (bổ nhiệm và miễn nhiệm), đều là do ưu khuyết điểm mà định đoạt! Đương nhiên, nếu có công trạng, mà không tương ứng với thực lực, thì khi đảm nhiệm chức vụ, cũng sẽ không khiến cho thuộc hạ có thực lực cao hơn tâm phục, nghe lệnh. Mộ thiếu cung chủ chỉ cần nhớ kỹ, người là thiếu cung chủ của Bích Tâm Cung, đích thân cung chủ đã lệnh cho quản lý Ngoại Đường là được!”

Mộ Bạch lộ ra biểu tình khiêm tốn thụ giáo, nhưng trong lòng rất là nghi hoặc, vì sao nghe ý tứ này của tả hộ pháp, lại như để cho mình phóng tay giết người?

Phùng Trường Lĩnh nói xong, nhìn thần tình trên mặt Mộ Bạch, hài lòng gật gật đầu, nói: “Mộ thiếu cung chủ còn có sự vụ gì khác?”

Muốn đuổi người nhanh như thế sao? Mộ Bạch cũng không tức giận, còn nhiều thời gian, Mộ Bạch cũng không hy vọng một lần là có thể nói động được Phùng Trường Lĩnh.

“Đa tạ tả hộ pháp chỉ bảo! Là tại Mộ Bạch đa nghi, không quấy rấy thời gian của tả hộ pháp nữa, Mộ Bạch cáo lui!” Mộ Bạch đứng dậy, thái độ vẫn cung kính cúi người thật sâu thi lễ.

Phùng Trường Lĩnh vẫn tuỳ tiện ngồi trên ghế đá, yên lặng nhận một lễ của Mộ Bạch, nói: “Như vậy, Mộ thiếu cung chủ xin cứ tự nhiên! Mộ thiếu cung chủ bận rộn sự vụ, lão phu cũng không giữ thêm nữa.”

Mộ Bạch khẽ cười, dẫn theo Ly Thương xoay người rời đi.

Bước trên con đường bằng đá xanh trong Bích Tâm Cung, Ly Thương trộm nhìn khuôn mặt không có biểu tình gì của Mộ Bạch, im lặng một lúc lâu, mới nhỏ giọng hỏi: “Thiếu cung chủ lần đầu tiên bái kiến tả hộ pháp, tuy rằng thời gian ở lại không nhiều lắm, nhưng cũng là điềm tốt. Tả, hữu hộ pháp tuy chỉ có hư danh, nhưng bọn họ đều là cao thủ đã luyện tới tầng thứ mười Bích Huyết Tâm Pháp trong cung, một thân võ công không kém, nếu có thể lôi kéo bọn họ ra tay tương trợ, đối với thiếu cung chủ quả thật vô cùng hữu ích. . .”

Mộ Bạch cười cười, nói: “Ta đương nhiên biết, đại ca không cần lo lắng. Hôm nay tuy là ngắn gọn, nhưng cũng không phải không có thu hoạch. Ta trước kia chỉ nói, phải cư xử khiêm tốn với mọi người, làm ngược lại với Nhan sư huynh, mới lôi kéo được lòng người. Tả hộ pháp đã nhắc nhở đúng, ta cố chấp như thế, ngược lại nhìn trái nhìn phải, nhìn trước nhìn sau, lại trở thành tầm thường. Về phần thái độ của ông ấy. . .”

Trong lòng Ly Thương căng thẳng, tuy nói y cũng có chút bất mãn, nhưng tả hộ pháp có địa vị cao, đối với mình cũng đã có ơn chín năm chỉ dạy, nhất thời trong lòng phức tạp, tuy rằng thiên vị Mộ Bạch nhiều hơn, nhưng cũng không thể nói ra lời gì bất lợi cho tả hộ pháp.

Mộ Bạch trầm ngâm suy nghĩ một chút, lại nói: “Ta là thiếu cung chủ, ông ấy là tả hộ pháp, tuy rằng không có thực quyền, nhưng luận về địa vị, ông ấy còn ở trên ta, thái độ của ông ấy kiêu căng một chút, cũng là đương nhiên! Tuy nói thiếu cung chủ là người kế thừa hạ nhiệm cung chủ, nhưng trước mắt trong Bích Tâm Cung, thiếu cung chủ cũng không chỉ có một mình ta! Nếu không phải niệm tình ngươi, chỉ sợ ông ấy còn không nói với ta những điều này. Theo như ngươi nói, thì tả, hữu hộ pháp chỉ có một thân võ công cao thâm, cũng đã đáng giá với ta như thế, có việc thỉnh cầu người ta, khiêm tốn một chút, cũng nên làm! Hơn nữa nói thế nào, ông ấy cũng dạy ngươi chín năm, chỉ với điểm này, ta cũng nên tôn kính ông ấy hơn. Huống chi. . .” Tả, hữu hộ pháp, quả thật giống như bề ngoài, không có danh vị (thanh danh và địa vị) sao?

Mộ Bạch có chút buồn bã nhìn về phía tây, mặt trời chiều đã giống như ngọn lửa, nhuộm đỏ những đám mây xung quanh, xa xa, mây trắng nhẹ nhàng trôi, như không bị ảnh hưởng chút nào.

Ly Thương hơi ngẩn ra, ánh mắt bất mãn nháy mắt trở nên mềm mại, chỉ bởi vì ông ấy dạy ta chín năm, ngươi liền như vậy sao? Run rẩy mở áo choàng trong tay, nhẹ nhàng khoác lên vai Mộ Bạch, nhìn ánh mắt khi hắn quay đầu lại, nói “Người thân thể không tốt, khoác lên sẽ ấm hơn một chút.”

Mộ Bạch quay lại mỉm cười, hai người cùng đi về phía trước.

※※※

“Vị Mộ thiếu cung chủ này cũng thật có lễ!” Trong dược viện, một người đi từ trong phòng ra, vẻ mặt ngưng trọng, bước chân vững vàng, không phải hữu hộ pháp Thích Hán Hân thì còn ai vào đây?

Tả hộ pháp Phùng Trường Lĩnh hừ một tiếng, chưa trả lời.

Hữu hộ pháp Thích Hán Hân lại nhìn cửa viện không một bóng người, thở dài nói: “Ngươi là cố ý, ngay từ đầu gợi ý cho hắn một câu.”

Tả hộ pháp Phùng Trường Lĩnh không để ý nói: “Vậy cũng phải xem hắn có thể nắm được hay không!”

Hữu hộ pháp Thích Hán Hân quay đầu lại nhìn tả hộ pháp Phùng Trường Lĩnh, vẻ mặt như cười như không, nói: “Đúng vậy, muốn làm cung chủ Bích Tâm Cung, phải luôn suy nghĩ thận trọng, làm việc không thể bỏ qua một chút kẽ hở! Đây cũng là thử thách ngươi dành cho hắn.”

Tả hộ pháp Phùng Trường Lĩnh trầm mặc một lúc lâu, mới thở dài, nói: “Tuy rằng năng lực của Nhan Minh Thanh không tồi, nhưng lại quá hung hăng kiêu ngạo, nếu như Mộ Bạch này có thể duy trì thái độ khiêm tốn với mọi người như hiện giờ, giống như ý tứ của cung chủ, thì như thế nào?”

Hữu hộ pháp Thích Hán Hân gật gật đầu, nói: “Chúng ta cũng không phải cố ý muốn đối địch với cung chủ! Trước đây chỉ có một vị thiếu cung chủ như vậy, tuổi tác của cung chủ lại quá lớn, chúng ta bảo vệ Nhan Minh Thanh, cũng là bất đắc dĩ. Còn hiện giờ, vẫn theo ước định lúc trước của chúng ta, ta sẽ hạ lệnh Ngoại Đường bên ngoài không làm trái lại mệnh lệnh của Nhan thiếu cung chủ, bên trong thì tận lực phối hợp cùng Mộ thiếu cung chủ! Nếu như hắn có thể sống qua ba tháng, thì vứt bỏ Nhan Minh Thanh cũng không có vấn đề gì!”

Không đợi tả hộ pháp trả lời, hữu hộ pháp Thích Hán Hân lại cười nói: “Dù sao, kế thừa nhất mạch võ học của cung chủ hiện giờ, cũng không chỉ có một lựa chọn là Nhan Minh Thanh nữa rồi! Trước mắt chúng ta có bằng chứng có lý, cung chủ cũng không dễ nói đâu! Hiện tại thì. . . Hắc hắc. . .”

Tả hộ pháp Phùng Trường Lĩnh chuyển mắt nhìn hữu hộ pháp, cười nói: “Ngươi là sợ ta âm thầm ra tay giúp hắn? Ha ha. . . Cung chủ tuy rằng tính toán với ta, để ta nhận Ly Thương kia làm đồ đệ, nhưng cũng không có vấn đề gì. Cho dù lỡ như, cuối cùng vẫn là Nhan Minh Thanh thượng vị (đoạt được vị trí cung chủ), thì vận rủi cũng sẽ không vì những người kia đi theo Mộ Bạch, mà tới tìm ta và một trăm mười ba giáo đầu của Võ Đường đâu!”

※※※

Nội lực thuần thục lưu chuyển trong cơ thể, kinh thần (tinh lực trong kinh mạch) bị thiếu chậm rãi trở về đan điền. Mộ Bạch nhẹ nhàng thở ra, mở mắt, trên mặt không nén nổi một chút vui mừng, tập võ chín năm, Bích Huyết Tâm Pháp mới qua tầng thứ năm, Nhâm mạch bát huyệt lại dường như dần dần thông suốt, chỉ cần tiếp tục cố gắng khoảng một tháng, tin rằng Nhâm mạch có thể thông suốt!

Mộ Bạch ngẩng đầu nhìn Ly Thương ở đối diện vẫn nhắm mắt vận công như cũ.

Lông mày Ly Thương nhăn lại, trên mặt lộ ra một chút thống khổ, lồng ngực liên tục phập phồng, hô hấp hơi gấp.

Mộ Bạch mỉm cười, thực ra Bích Huyết Tâm Pháp mà cung chủ luyện tập so với mọi người trong cung biết, cơ bản là giống nhau, có điều bớt một chút đường vòng, thêm mấy đường kinh mạch vận công ít thấy. Ly Thương dù sao cũng đã hơn hai mươi tuổi, lúc này lại muốn đả thông mấy kinh mạch chưa từng vận chuyển qua, cũng khó tránh khỏi có chút thống khổ, nhưng hẳn là cũng không khó.

Mộ Bạch lẳng lặng đứng dậy, lặng lẽ không tiếng động đi tới trước cửa sổ, nhìn vầng trăng sáng trong trên bầu trời đêm kia, im lặng thở dài. Nhâm mạch vừa thông suốt, lại luyện nội lực, tất nhiên là làm ít được nhiều, khi có đủ nội lực, thì có thể triển khai trình độ Bích Huyết Kiếm Pháp và Phệ Huyết Kiếm Pháp tương ứng, nếu như tiếp tục đả thông Đốc mạch (một trong tám kỳ kinh bát mạch), vậy võ công lại càng tiến triển cực nhanh, cho dù mỗi một tầng Bích Huyết Tâm Pháp, tầng trên so với tầng dưới khó hơn gấp bội, thì có làm sao? Để đạt tới mức độ cao thâm như sư phụ, cũng sẽ không còn xa vời không thể hy vọng nữa. . .

Bản thân lúc này, coi như là cảnh giới trong tay có kiếm? Mặc dù ở trong rất nhiều bản thủ ký (bút ký tự tay ghi chép) tâm đắc của sư phụ, tự tin đã bắt đầu chạm tới cảnh giới trong tâm có kiếm, nhưng khổ nỗi nội lực không chống đỡ được! Quả nhiên trình độ của sư phụ, đối với đồ đệ mà nói, rất quan trọng! Nếu không phải sư phụ Tiêu Bạch Ly sớm đã là cao thủ trong tâm có kiếm, thì dù mình có cố gắng gấp mười lần, cũng sẽ không đạt được thành tựu ngày hôm nay dễ dàng như vậy!

Tay của Mộ Bạch, vô thức chạm lên vỏ của Huyền Băng Kiếm, hiện giờ, chiêu thứ ba của Phệ Huyết Kiếm Pháp kia, hẳn là cũng có thể thêm vào việc luyện tập nội lực đi?!

Mộ Bạch vừa lộ ra nụ cười chờ mong, thì nghe thấy xa xa ngoài viện truyền lại tiếng bước chân dồn dập.

Chỉ chốc lát, bóng dáng của Thẩm Phi đã vượt qua rừng đào, xuất hiện ở trong viện, chạy gấp về phía phòng ngủ của Mộ Bạch.

Mộ Bạch nhíu nhíu mày, quay người nhìn thấy Ly Thương sắc mặt căng thẳng, khói nhẹ vấn vương trên đỉnh đầu, mồ hôi trên trán liên tục chảy xuống, trong lòng biết đang là lúc vận công quan trọng của y, không thể bị quấy rầy!

Thân hình Mộ Bạch nhoáng một cái, đã tới trước cửa, nhẹ nhàng kéo cửa phòng, lách ra ngoài.

Sắc mặt Thẩm Phi lo lắng, đang chạy, chợt thấy Mộ Bạch lách mình ra khỏi phòng, trên mặt vui vẻ, vừa muốn mở miệng kêu lên, đã thấy Mộ Bạch ra dấu im lặng với mình, Thẩm Phi đành phải ngậm miệng, nuốt trở lại lời đã nói ra tới miệng.

Mộ Bạch hơi thở phào, quay đầu lại nhìn cửa phòng phía sau một chút, thấy Ly Thương ở bên trong dường như không bị quấy rầy. Đưa mắt ra hiệu cho Thẩm Phi, dẫn hắn vào rừng đào, sau khi rời xa phòng ngủ, mới nhỏ giọng hỏi: “Chuyện gì?”

Thẩm Phi hơi khom người hành lễ, đáp: “Thiếu cung chủ, hỏa phòng đột nhiên cháy!”

Trong lòng Mộ Bạch trầm xuống, vội ngẩng đầu nhìn phía hậu điện, quả nhiên thấy ánh lửa ngút trời, chiếu sáng đỏ một mảnh trời, Mộ Bạch trầm giọng hỏi: “Có hỗn loạn gì không?”

Thẩm Phi lắc đầu nói: “Đội trưởng của mười người trông coi hỏa phòng, là Hoàng Thiên Dịch thận trọng nhất trong bốn đội trưởng, hắn vừa thấy lửa cháy, liền lập tức hạ lệnh cảnh giới ở xung quanh, không được tự tiện vào trong hỏa phòng, rồi sai người đến báo. Xin thiếu cung chủ chỉ thị, lửa này cứu hay là không cứu?”

“Những người ở hỏa phòng như thế nào?” Tâm tư Mộ Bạch vội chuyển, hỏa phòng tại sao lại đột nhiên cháy? Hoàng Thiên Dịch này có thể lập tức hạ lệnh cho thuộc hạ cảnh giới, cũng có chút nhanh trí.

Thẩm Phi đáp: “Người trong hỏa phòng đều đã trốn ra, tập trung tại khoảng đất trống, cầu cứu Hoàng Thiên Dịch, cũng không có hành động khác thường nào! Hoàng Thiên Dịch nói, ngọn lửa bắt nguồn từ phòng chứa củi không có người, người trong hỏa phòng đều đã sớm tới phòng dành cho người hầu đi ngủ, xem ra dường như là tự nhiên phát lửa!”

“Truyền lệnh tới Hoàng Thiên Dịch, cẩn thận đề phòng, để cho những người trong hỏa phòng tự mình cứu hoả, nếu có ai hành động khác lạ, lập tức giết không tha! Cho người triệu tới một đội trưởng khác trông coi tối nay, tăng cường cảnh giới, bất cứ lúc nào cũng phải chú ý hỗ trợ hỏa phòng.” Mộ Bạch nhíu mày, tụ tập tại khu đất trống? Cầu cứu người của mình? Chẳng lẽ thật sự là tự nhiên cháy? Bọn chúng có hơn hai mươi người, cứu hoả như vậy cũng đủ rồi chứ?! Ngày mai phải tới Ngoại Đường, không biết còn có cái gì đang âm thầm chờ đợi mình, làm sao có tâm tư mà quản bọn chúng?

“Dạ.” Thẩm Phi trả lời, xoay người liền rời đi.

“Khoan đã! Đánh thức hai đội tới phiên nghỉ ngơi hôm nay, để bọn họ tuỳ thời chi viện cho hỏa phòng.” Mộ Bạch vội lên tiếng gọi lại, tuy là như vậy, nhưng cẩn thận một chút cũng không quá!

Cho dù có phải ngoài ý muốn hay không, hỏa phòng cũng chỉ có hai mươi chín người kia thôi, điều ba mươi người tới, đề phòng bọn họ làm phản cũng không thể tạo nên sóng gió gì! Về phần Ngoại Đường. . . . . Mộ Bạch nhìn Thẩm Phi chạy ra khỏi viện, trong lòng thầm than, phiền muộn xoay người, rồi trở về phòng.

Khói xanh trên đỉnh đầu Ly thương đã biến mất, hai tay đặt trước huyệt Đàn Trung ở trước ngực từ từ hạ xuống, hiển nhiên là y đã đả thông mấy kinh mạch ít dùng kia, nội lực trở lại đan điền, đã là lúc thu công lực.

Mộ Bạch mỉm cười, vuốt nhẹ vỏ kiếm trong tay, từ khi rời khỏi Bích Lạc Điện, hơn mười ngày nay, cũng chưa cùng ai so chiêu, chỉ một mình khổ luyện. Thứ nhất là quá nhiều việc, thứ hai là trong lòng Mộ Bạch còn hoài nghi những thuộc hạ có trong tay, đương nhiên sẽ không dễ dàng để lộ võ công kiếm chiêu của mình. Nhưng đại ca Ly Thương trước mặt, lại không có những lo lắng đó. Sáng hôm nay, đã đem tinh hoa ám chiêu (tinh hoa ngầm trong chiêu thức) của Bích Huyết Kiếm Pháp phải giấu kín với cung chúng nói cho Ly Thương, lát nữa đợi y nghỉ ngơi một chút, thành thạo chiêu kiếm, thì sẽ có người thử nghiệm Phệ Huyết Kiếm Pháp giúp mình!

Ly Thương nhẹ nhàng thở ra một hơi, mở mắt, thì thấy ánh mắt Mộ Bạch đầy mong chờ đứng ở trước giường nhìn mình. Sớm đã hiểu rõ thiếu niên ở trước mắt chín năm nay, mỗi đêm sau khi điều tức, liền sẽ luyện tập chiêu kiếm, Ly Thương ôn nhu cười, đứng lên, lấy phối kiếm ra, nói: “Trước kia tâm pháp của thuộc hạ đã tới tầng thứ sáu, vận hành theo sự chỉ bảo của thiếu cung chủ, lại chỉ được ba tầng. Hèn chi thuộc hạ đã nghiền ngẫm hết Bích Huyết Kiếm Pháp của thiếu cung chủ, mà chỉ dùng được ba tầng đầu. Mười tầng kiếm pháp, mỗi tầng bốn chiêu, thuộc hạ dùng ba tầng mười hai chiêu này, xin thiếu cung chủ chỉ giáo.”

Mộ Bạch gật đầu, nhìn thấy trên trán Ly Thương đầy mồ hôi, nói: “Không vội, ngươi nghỉ ngơi một lúc trước đã, rồi luyện cũng không muộn.”

Ly Thương nâng tay, dùng ống tay áo lau mồ hôi trên trán, lui ra hai bước, nhìn nhìn không gian xung quanh hài lòng, cười nói: “Không sao, hoạt động ba kinh mạch kia, hiện tại thuộc hạ đang cảm thấy tràn đầy sinh lực, hoàn toàn không mệt mỏi.”

Mộ Bạch hơi kinh ngạc nhìn Ly Thương, liền tự hiểu, Ly Thương sinh hoạt cực kỳ quy củ. Sau khi điều tức như vậy, lại lập tức luyện kiếm, ngoại trừ bản thân ra, Mộ Bạch chưa bao giờ thấy có người thứ hai.

Mộ Bạch cảm động gật gật đầu, dù sao cũng là thói quen hàng đêm, điều tức —— luyện kiếm —— điều tức. . . Trừ khi thật sự vô cùng mệt mỏi, Mộ Bạch cũng đã quen không muốn uổng phí thời gian, Ly Thương hiển nhiên là đang tính toán cho mình, trong lòng Mộ Bạch vô cùng vui vẻ.

Ly Thương mím môi cười, nhìn vui mừng trong mắt Mộ Bạch, hài lòng rút ra phối kiếm.

6 thoughts on “[BHPT] – Chương 17

  1. Eo ! Lần đầu com cho nàng , tội lỗi quá >..< Ta không khoái ngược nhưng mừ thực sự có ngược thì mới thấy được cái thỏa mãn của HE a !!

    Chờ mong chap tiếp của nàng ! – Chụt ~~~

Thích thì dùng: (╬ ̄皿 ̄)凸 ლ(¯ロ¯ლ) (╯‵□′)╯︵┻━┻ ~(‾▿‾~ ) ≧◡≦ \(≧▽≦)/ ≧△≦ ㄟ(≧◇≦)ㄏ (≧ロ≦) (≧◡≦) ╮(╯_╰)╭ o(︶︿︶)o 〒_〒 o(╥﹏╥)o ╭(╯^╰)╮ Σ( ° △ °|||) ♉( ̄▿ ̄)♉ ⊙﹏⊙(*´▽`*) ♥‿♥ ◔_◔ o(>﹏﹏<)o (^з^)-☆ O(∩_∩)O (づ  ̄ ³ ̄)づ~♥