[BHPT] – Chương 18

Bích huyết phệ tình 18

Tác giả : Ma yên

Editor : dongphuongphonglinh ( DBSK forever 5 )

Beta – reader: toujifuu

***

Trong phòng đột nhiên loé lên kiếm quang, tiếng gió sát sát, Ly Thương liền từ chỗ đang đứng nhảy lên, trường kiếm đã hóa thành một đường ánh sáng màu xanh, từ trong thanh sam xông ra. . .

Mộ Bạch tán thưởng nhìn Ly Thương nắm trong tay một thanh trường kiếm, sử dụng mười hai chiêu kiếm pháp rất lưu loát sinh động, linh hoạt vững vàng, từng chiêu từng chiêu, vô cùng thỏa đáng, kiếm phong trầm ổn, kín đáo không hề lộ liễu, kiếm pháp ẩn chứa những biến hóa, nhập vào trong đó. . . Cũng đủ thấy Ly Thương đối với Bích Huyết Kiếm Pháp, đã rất khổ công, nên hôm nay mới có thể thuận lợi đem ám chiêu ẩn vào trong đó, hoàn toàn không cảm thấy trúc trắc như vậy!

Nhìn một hồi, bất giác trong lòng Mộ Bạch cảm thấy ngứa ngáy, đợi Ly Thương đánh xong mười hai chiêu kiếm pháp, thấy không có lỗi sai, Mộ Bạch cũng đã không kiềm chế được nữa, rút Huyền Băng Kiếm ra, nhún người nhảy vào trong kiếm quang của Ly Thương.

Hai thanh kiếm chạm nhau, tiếng gió rít rõ ràng, nhưng trong nháy mắt, Mộ Bạch đã nhẹ nhàng bay lên, xuất ra mười bảy chiêu tấn công như vũ bão, kiếm pháp Ly Thương trầm ổn, không nhanh không chậm, hóa giải từng chiêu.

Mộ Bạch càng đánh, ánh mắt càng sáng lên, đột nhiên một hư chiêu tấn công vai trái của Ly Thương, nhưng thật ra lại tấn công huyệt Thần Đình phía trước, một chiêu này, đã là thức thứ mười chín của Bích Huyết Kiếm Pháp, Thanh Lạc Thần Đình. . . . .

Trong mắt Ly Thương lóe lên ánh sáng, thân hình lui về bên phải nửa tấc, thu người lại, thân thể hạ xuống hai tấc, trường kiếm xoay tròn một vòng, lặng lẽ đâm về phía huyệt Quan Nguyên dưới rốn ba tấc của Mộ Bạch.

Mộ Bạch kinh hãi một tiếng, không ngờ Ly Thương cũng vô cùng hiểu rõ tầng thứ năm này của Bích Huyết Kiếm Pháp, không khỏi hăng hái nhắc nhở một câu: “Cẩn thận!”

Ly Thương nghe thấy Mộ Bạch nhắc nhở, trong lòng biết có biến, nhưng cũng không hoảng hốt, thế đi của kiếm không thay đổi, nhưng nội lực trên thân kiếm đã thu bớt, ẩn trong tay, ngưng tụ lại không xuất ra.

Quả nhiên, thế kiếm của Mộ Bạch hơi biến đổi, kiếm quang màu xanh đột nhiên nhạt đi, lộ ra một ánh sáng trắng ảm đạm, Huyền Băng Kiếm vốn đang lay động như gió, thế kiếm lại đột ngột mạnh lên, không còn một khe hở cho gió lọt vào, chớp mắt đã trở nên giống như cuồng phong cát đá bay mù trời.

Ly Thương hơi cứng người lại, chỉ cảm thấy trước mắt toàn là sự lạnh lẽo của Huyền Băng Kiếm, rõ ràng Mộ Bạch ở ngay phía trước, nhưng bóng kiếm xanh nhạt sáng chói kia lại giống như cuồng phong cuốn lên cát đá, ngăn cản tất cả đường công kích của mình.

Trường kiếm của Ly Thương quay lại trong chớp mắt, mang theo kiếm quang màu xanh chắn ở phía trước người, ngăn mũi kiếm màu xanh trắng kia ở phía ngoài! “Phanh phanh phanh!” Nội lực va chạm ngắn ngủi mà dồn dập, kích thích không khí bức bối ở trong phòng, Ly Thương chỉ cảm thấy nội lực truyền qua thanh kiếm tới đối diện đã theo đột biến của kiếm pháp, trở nên quỷ dị vô cùng, rõ ràng là cùng một mạch từ Bích Huyết Tâm Pháp, lúc này lại như rót thuốc độc vào trong sông, hoàn toàn khác biệt, nội lực truyền tới từ Huyền Băng Kiếm, dùng một phương thức quỷ dị, chui vào nội tức bảo vệ của mình, từ trong phá ra. . .

Đây là chiêu kiếm gì? Trong lòng Ly Thương thầm kinh hãi, tuy rằng đã thấy qua Mộ Bạch luyện tập, cũng biết cung chủ truyền thụ tuyệt học cho Mộ Bạch, nhưng không chú ý quá nhiều, nhưng làm sao cũng không nghĩ tới kiếm pháp này lại lợi hại như vậy, không chỉ khắc chế hoàn toàn Bích Huyết Kiếm Pháp của mình, mà ngay cả nội lực mình đánh ra, cũng bị khắc chế ở thế yếu!

Mộ Bạch lúc này đã là tâm vô bàng đãi (tâm không còn ở lại -> ý là em nó đã sung sướng đến mơ màng ^^), trong mắt trong lòng, chỉ thấy được kiếm pháp của hai người. Tuy rằng đã từng dùng Phệ Huyết Kiếm Pháp so chiêu với sư phụ Tiêu Bạch Ly, nhưng đây là lần đầu tiên Mộ Bạch sử dụng Phệ Huyết Kiếm Pháp với người khác ngoài sư phụ. So với đối mặt cùng sư phụ Tiêu Bạch Ly nội lực thâm hậu, kiếm pháp tinh diệu, thì với Ly Thương mệt mỏi, nội lực tương đương, kiếm pháp vững vàng lại khiến cho Mộ Bạch bỗng nhiên cảm thấy thu được nhiều hiệu quả hơn!

Phệ Huyết Kiếm Pháp giống như bão cát cuồng phong, tới cũng nhanh, mà dừng lại cũng nhanh.

Ly Thương chỉ chống đỡ được năm, sáu chiêu, thì đã chồng chất sơ hở, chỉ chớp mắt, kiếm quang như gió ở trong phòng đều dừng lại, Ly Thương đứng ở trong phòng, sắc mặt trắng bệch, tay phải cầm kiếm buông ở bên người, hơi hơi run rẩy, gần như không cầm nổi nữa. Mũi của Huyền Băng Kiếm hàn khí bức người, đang dừng ở chính giữa cổ họng Ly Thương, hàn khí kia xuyên qua mũi kiếm đặt ở trên da, thâm nhập vào cổ họng, theo đó đi xuống, khiến cho thân thể lạnh như băng.

Mộ Bạch thu kiếm, lui hai bước, trong mắt đầy vẻ vui mừng, nhưng cũng không giấu được vẻ nhợt nhạt trên mặt. Quả nhiên, tinh diệu của kiếm chiêu, chỉ có thể quyết định thắng bại giữa những người tập võ không có sự chênh lệch thực lực quá lớn, còn ở trước mặt cao thủ như sư phụ, kiếm chiêu có tinh diệu hơn nữa, thì cũng chỉ là kéo dài hơi tàn. Vượt qua được bốn tầng của Bích Huyết Tâm Pháp, chính là khó khăn chồng chất, công lực của Nhan Minh Thanh lại nhiều hơn hai mươi hai năm, chỉ cần không cao hơn tầng thứ bảy, tin rằng dựa vào Phệ Huyết Kiếm Pháp này, phần thắng cũng nhiều hơn được vài phần. . .

“Đây là cung chủ mới sáng tạo. . . Thiếu cung chủ? Sao lại thế này?” Ly Thương trong lòng còn sợ hãi hỏi, nhưng khi thấy rõ sắc mặt của Mộ Bạch, thì sắc mặt đại biến, lao về phía trước, đón được Huyền Băng Kiếm trong tay Mộ Bạch, đem nó tra vào vỏ kiếm, ném lên trên giường, rồi nhanh chóng đưa tay đặt lên cổ tay Mộ Bạch.

Mộ Bạch cười cười, mỗi lần sau khi luyện công quá độ, kinh mạch đều sẽ hơi đau như vậy, nhưng bản thân cũng đã quen rồi.

Mộ Bạch đang muốn mở miệng trấn an Ly Thương sắc mặt hoảng hốt, thì đột nhiên biến sắc, tay trái vươn tới, bắt lấy Huyền Băng Kiếm, cổ tay phải hơi chuyển, nhẹ nhàng linh hoạt, thoát khỏi ngón tay Ly Thương.

Ly Thương kinh ngạc, ngẩng đầu nhìn Mộ Bạch, đang muốn hỏi, lại thấy thần sắc của Mộ Bạch lạnh lùng nghiêm nghị, nghiêng đầu lắng nghe gì đó.

Trong lòng Ly Thương khẽ động, vội thu lại tâm trạng, vận khí ở tai. Tiếng hô quát, tiếng đao kiếm mơ hồ truyền tới từ hậu điện, khí tức không rõ theo gió đêm lặng lẽ khuếch tán. . .

Mộ Bạch đột nhiên nhớ ra, lúc trước Thẩm Phi tới báo, hỏa phòng bất ngờ bị cháy!

Trong đầu chợt hiểu ra, hèn chi hôm nay đường chủ, phó đường chủ Ngoại Đường đột nhiên tới, còn với dáng vẻ như vậy! Cũng chỉ là muốn mê hoặc mình, khiến cho mình nghi thần nghi quỷ, phỏng đoán liên tục, phân tán sự chú ý. Kỳ thật lại là đánh ở hỏa phòng kia! Hỏa phòng bốc cháy, hai mươi chín người kia tập trung tại khoảng đất trống, cầu cứu những người canh gác, có thể khiến mình mất cảnh giác, đánh một lần trở tay không kịp, lại có thể khiến cho cung chúng bên ngoài Lạc Hà Điện chú ý, rồi lúc này sẽ có mấy người chạy trốn, e rằng ngày mai, ác danh mình vô cớ phóng hoả, ý đồ thiêu chết thuộc hạ, sẽ bắt đầu lan truyền khắp trong Bích Tâm Cung!

Nhan sư huynh a, Nhan sư huynh! Ngươi quả nhiên rất giỏi tính kế! Mười thuộc hạ thủ vệ không thể điều động, thêm cả mình và Ly Thương, cũng chỉ có ba mươi tư người mà thôi, trong đó ba mươi hai người đều là lính mới mới ra khỏi Võ Đường, còn lâu mới có thể ngăn được hai mươi chín người đã ra khỏi Võ Đường gần mười năm kia chạy trốn! Chỉ sợ việc chạy trốn chỉ là thứ hai, muốn làm loạn Lạc Hà Điện, để cho tất cả mọi người trong Bích Tâm Cung đều biết, khiến cho thể diện cùng tôn nghiêm của Mộ thiếu cung chủ ta đây mất sạch, mới là việc quan trọng nhất của ngươi!

Trong mắt Mộ Bạch loé lên sự tàn nhẫn, nhấc chân đi về phía cửa phòng.

Ly Thương giật mình, vội nắm chặt trường kiếm trong tay, nhanh chóng đuổi theo.

Mộ Bạch đánh một chưởng, đẩy mạnh cửa phòng, đang muốn bước ra, thì một chút ánh sáng màu xanh hiện ra trong đêm đen, trong nháy mắt dữ dội vỡ ra, tia sáng màu xanh vừa hiện ra trước mắt, kiếm quang đã che phủ hết cửa phòng! Một thanh kiếm màu xanh mang theo hàn ý lạnh thấu xương từ trong màu xanh đó đột nhiên xông ra, đâm thẳng vào ấn đường (điểm giữa hai lông mày) yếu hại của Mộ Bạch!

Tuy chưa kịp gây trở ngại! Trước mắt đột nhiên xông ra một hàn kiếm đoạt mạng, phía sau là đại ca Ly Thương đã đuổi tới sát bên người!

Thanh kiếm rất nhanh! Nếu dùng hết sức tránh lui, khó tránh sẽ va chạm khiến Ly Thương bị thương, còn nếu ngăn cản, thì sẽ không kịp lui lại! Mộ Bạch nhanh chóng suy nghĩ, không kịp rút Huyền Băng Kiếm ra khỏi vỏ, trong nháy mắt cả kiếm lẫn vỏ đều vung lên.

Ly Thương phản ứng cực nhanh, tức giận quát một tiếng, trường kiếm rời tay liền bay về phía cửa, tay phải trống không của Ly Thương đưa ra, lập tức nắm lấy Mộ Bạch, ý muốn cản thanh kiếm ở phía trước lại, rồi kéo Mộ Bạch vào trong phòng.

“Đương” một tiếng, Huyền Băng Kiếm kịp thời chặn lại thanh kiếm, Mộ Bạch kêu lên một tiếng, vỏ kiếm làm từ thép tốt đột nhiên bị phá thủng một lỗ , cũng may Huyền Băng Kiếm bền chắc, mũi của thanh kiếm màu xanh chạm lên thân của Huyền Băng Kiếm, lại không không thể tiến tới chút nào!

Thanh kiếm vừa ngừng lại, liền nghe thấy một âm thanh rất nhẹ, mũi nhọn màu xanh đột nhiên nở ra!

Mộ Bạch hoảng hốt, không kịp suy nghĩ, đầu đã ngửa ra sau, thanh kiếm màu xanh truyền đến một luồng nội kình hung ác, khiến cho Huyền Băng Kiếm đang ở sát trán Mộ Bạch bị đánh bay ra khỏi tay, làm gãy một cột gỗ ở cuối giường, bắn vào tường, rồi mới rơi xuống đất. Nếu như Mộ Bạch không kịp ngửa đầu né tránh, chỉ sợ luồng nội lực này, có thể đánh vào đầu khiến Mộ Bạch mất mạng!

Trường kiếm của Ly Thương vừa bay tới cửa, thì có hai thanh kiếm màu xanh lách qua đâm tới, cùng xoáy tròn, đem trường kiếm kia xoắn thành mảnh nhỏ.

Nhưng thanh kiếm màu xanh kia không ngừng lại chút nào, thuận thế tiến thêm một tấc, rồi đột nhiên chém xuống!

Mộ Bạch tránh cũng không thể tránh! Vội vận công lực toàn thân, hai tay liều mạng đẩy ra, trước mắt, thanh kiếm màu xanh phía trên đã tới trước mũi, mang theo khí thế muốn chém Mộ Bạch thành hai nửa, khí tức của cái chết theo thanh kiếm màu xanh kia nhanh chóng phủ xuống!

Ánh mắt Mộ Bạch căng ra, lại đã không còn sức để xoay chuyển.

Trong hoàn cảnh ngàn cân treo sợi tóc này, Ly Thương vươn tay, cuối cùng kịp thời chạy tới phía sau Mộ Bạch!

“Lên!” Ly Thương gào lên giận dữ, tay phải vừa mới nắm lấy tử y sau lưng Mộ Bạch, liền dùng toàn lực ném về phía sau.

“Phanh” một tiếng, thanh kiếm màu xanh trong tình thế bắt buộc, đã chém vỡ nền đá xanh trên mặt đất, bắn lên vô số mảnh vụn.

Ly Thương nhanh chóng lui lại trong nháy mắt, nhưng không nhanh bằng đá vụn ẩn chứa nội kình mạnh mẽ kia, trước ngực và tay chân bị đánh trúng hơn mười chỗ, đá vụn dưới tác dụng của nội kình, có thể so với vũ khí sắc bén, trên người Ly Thương lập tức hiện lên hơn mười vết máu.

Ly Thương lui liền bảy, tám bước, rốt cuộc thân thể hơi nhoáng lên, há miệng phun ra một ngụm máu, vô lực nửa quỳ trên mặt đất.

Nói ra tuy chậm, kỳ thực lại rất nhanh, từ khi Mộ Bạch đẩy cửa phòng ra, đến lúc Mộ Bạch được Ly Thương kéo ra khỏi thanh kiếm màu xanh, cũng chỉ có thời gian khoảng một cái nháy mắt mà thôi, nhưng trong nháy mắt này, Ly Thương trọng thương, Mộ Bạch thất thủ trước lợi kiếm sắc bén!

Từ cửa truyền đến một tiếng hừ buồn bực, một chưởng toàn lực của Mộ Bạch, đã bị người ta tiếp được.

Kiếm quang tiêu tán, ba bóng đen giống như âm hồn xông vào trong phòng, đó là ba người từ đầu đến chân đều là y phục màu đen, hắc y nhân chỉ lộ ra hai con mắt.

Ba hắc y nhân không thèm liếc nhìn Ly Thương bên cạnh một cái, lập tức lao tới Mộ Bạch đang xoay người đứng dậy, muốn đi nhặt kiếm.

Sát khí sắc bén bao vây ở phía trước, trái, phải tấn công đến, Mộ Bạch không kịp quay đầu lại, mũi chân điểm lên mặt đất, thân thể giống như đang bay, nhanh chóng trượt về phía sau.

Tầm mắt sắc bén của Mộ Bạch đảo qua ba hắc y nhân trong nháy mắt, Mộ Bạch đưa mắt nhìn Ly Thương đang khó khăn đứng dậy, trong lòng hơi an tâm, ánh mắt hơi chuyển, liếc thấy Huyền Băng Kiếm cách đó khoảng năm bước.

Thân hình hắc y nhân ở chính giữa phía trước nhoáng lên, đã đổi vị trí với hắc y nhân ở bên phải đang chắn giữa Mộ Bạch và Huyền Băng Kiếm.

Mộ Bạch đập hai tay, nội lực thấu qua tay phát ra, cùng lúc, đánh bay ba thanh kiếm màu xanh ở sát người, thân hình nhoáng lên, liền chạy về phía Huyền Băng Kiếm.

Trong mắt hắc y nhân kia lộ ra vẻ khinh miệt, xem thường, oán hận, hung ác, thanh kiếm hơi chuyển, đã biến ra mấy đóa kiếm hoa màu xanh, chia ra tấn công vào năm yếu huyệt trước ngực Mộ Bạch.

Ánh mắt Mộ Bạch trầm xuống, đây là thức thứ hai mươi bảy của Bích Huyết Kiếm Pháp, Trường Phong Hồi Cốc! Thanh kiếm màu xanh lặng lẽ phá vỡ không gian, kiếm quang dày đặc, chỉ sợ người này đã đạt tới cảnh giới trong tay có kiếm, và đang đứng ở trước cửa của cảnh giới trong tâm có kiếm!

Mộ Bạch đang định né tránh, phía sau, bên cạnh đã có kiếm phong phóng tới, hai hắc y nhân khác đã phong kín không gian xung quanh Mộ Bạch!

Mộ Bạch cười lạnh, tuy rằng cảm thấy không thể dựa vào chưởng lực ngăn cản hắc y nhân bên trái, nhưng hai người còn lại mặc dù cũng lợi hại, chỉ là trăm triệu lần cũng không thể so với hắc y nhân bên trái.

Mộ Bạch hít một hơi dài, lấy lại bình tĩnh, không phân tâm suy nghĩ tới hỏa phòng kia nữa, phâm tâm ở trước mặt ba cao thủ này, tuyệt đối là tự tìm đường chết!

Mộ Bạch phóng người, một chân tung lên, đá vào thân kiếm của hắc y nhân trước mặt, thanh kiếm bị đá kia nghiêng về bên trái, vừa lúc ngăn chặn trên kiếm phong của hắc y nhân bên trái. Thân hình Mộ Bạch không ngừng lại, thừa lúc kiếm thế của hắc y nhân bên trái hơi ngừng lại, cả người lao về phía hắc y nhân bên phải.

Năm ngón tay trái cong thành trảo, nắm hờ lưỡi kiếm màu xanh của hắc y nhân bên phải, xuất ra nội lực, ép thanh kiếm xuống dưới tay, tay phải của Mộ Bạch quét một vòng nhỏ, tiến thẳng đến ngực trái yếu hại của hắc y nhân bên phải.

Hắc y nhân bên phải cũng không hoang mang, tay trái tiếp chưởng của Mộ Bạch, đồng thời, mũi kiếm trong tay vô cùng mạnh mẽ, tránh được nội lực bao phủ của Mộ Bạch!

Trong lòng Mộ Bạch trầm xuống! Giao thủ hai chiêu, đã biết ba người này đều là người trong Bích Tâm Cung, hắc y nhân bên phải tuy là dựa vào sự sắc bén của kiếm phong, nhưng có thể tránh được nội lực khống chế của mình, thì luyện Bích Huyết Tâm Pháp của cung chúng đã tới tầng thứ tám, còn theo như cung chủ thì đã tới tầng thứ tư!

Võ công như vậy, ở trong Bích Tâm Cung, chức vụ thấp nhất cũng là đường chủ!

“Phanh” song chưởng của hai người chạm nhau, hắc y nhân phía bên phải lui hai bước, Mộ Bạch cũng buộc phải ngã xuống đất.

“Các người rốt cuộc là ai?” Sống lưng ớn lạnh, Mộ Bạch chỉ quát một tiếng, liền không thể không xuất chưởng, bức cho thanh kiếm của hắc y nhân bên trái hơi ngừng lại, kiếm thế của hắc y nhân phía trước hơi nghiêng đi, Mộ Bạch lách mình tránh ở giữa hai thanh kiếm.

Trong mắt hắc y nhân bên trái lóe lên vẻ trào phúng, nhưng cũng không đáp lại, thanh kiếm chém qua, hai hắc y nhân còn lại cũng phối hợp chia nhau tấn công vào hai mắt và hai chân của Mộ Bạch.

Mộ Bạch tức giận, song chưởng phân ra, đánh trật hai thanh trường kiếm ở trên và dưới, đang định dùng chiêu cũ, lách vào khoảng giữa hai thanh kiếm, tránh thanh kiếm sắc bén của hắc y nhân bên trái.

“Tự tìm cái chết!” Lại nghe hắc y nhân bên trái gầm lên một tiếng, thanh kiếm đột nhiên quay lại, trở tay chém về phía sau.

Nhưng Ly Thương thấy Mộ Bạch gặp nguy hiểm, không để ý thương thế mà lao về phía Huyền Băng Kiếm trên mặt đất!

Mộ Bạch kinh hãi, vội hét lên: “Tránh ra!” Đang muốn dùng một chưởng đánh về phía hắc y nhân bên trái, khiến hắn quay kiếm lại, nhưng không ngờ thanh quang trên kiếm của hai hắc y nhân còn lại đại thịnh, giống như mưa to gió lớn, tấn công về hướng Mộ Bạch.

Kiếm phong tới gần, Mộ Bạch không thể không thu tay về để tự bảo vệ, chỉ có thể mong Ly Thương nghe được tiếng quát của mình, mà tránh được một kiếm kia của hắc y nhân bên trái!

Ly Thương nghe được lời cảnh báo của Mộ Bạch, khoé mắt thấy được một thanh kiếm bích quang hùng mạnh nhưng lại không có một chút âm thanh, không khỏi có chút do dự.

Vừa rồi động tĩnh ở trước cửa không ít, thế nhưng đến giờ cũng không thấy thuộc hạ trong Lạc Hà Điện tới, có lẽ là bị âm thanh ở hậu điện kia kinh động, nên tất cả đã tới đó! Lúc này chỉ có hai người, một người dùng kiếm mà trong tay không có kiếm, thì cũng giống như hổ báo mất đi răng nanh, móng vuốt! Rõ ràng võ công của ba hắc y nhân này cao hơn mình rất nhiều, nếu như trong tay Mộ Bạch không có kiếm, chỉ sợ. . .

Ly Thương nghĩ tới đây, trái tim đang đập dồn dập, không những không giảm đi, ngược lại tốc độ còn nhanh hơn, dốc toàn lực lao về phía Huyền Băng Kiếm ở phía trước, kiếm phong của hắc y nhân bên trái đã tới, Ly Thương đang ôm Huyền Băng Kiếm, không kịp đứng dậy, ôm cả kiếm chật vật lăn hai vòng trên mặt đất, mạo hiểm lăn ra khỏi phạm vi thanh kiếm của hắc y nhân bên trái, chợt thấy hông bên trái hơi lạnh, chất lỏng ấm áp đã thấm ướt y phục.

Ly Thương thử vài lần, rốt cuộc tạm thời mềm nhũn trên mặt đất, không bò dậy nổi.

Mộ Bạch thấy thế, tức giận hét lên, nhanh chóng vận nội lực, liều mạng xuất mười thành công lực, đẩy ra thanh kiếm của hai hắc y nhân kia, nâng người dậy, nhảy lên cao.

Thấy Mộ Bạch muốn thoát ra khỏi vòng vây của ba người mình, không kịp quay kiếm lại, hai gã hắc y nhân quát lớn một tiếng, đồng thời tung ra một chưởng!

Trên mặt Mộ Bạch loé lên sự tàn nhẫn, không trốn không tránh, chỉ vận khí tự bảo vệ mình, mặc cho song chưởng của hai người kia đánh lên thắt lưng và chân, mượn lực của hai chưởng này, trong nháy mắt thân thể lại bay lên cao, lộn một vòng, đầu ở dưới chân ở trên, sau đó vận mười thành công lực, truyền vào bàn tay, đánh thẳng tới đỉnh đầu của hắc y nhân bên trái!

Lúc này Mộ Bạch đã biết được, trong ba hắc y nhân, có thể nói hắc y nhân bên trái này có võ công cao nhất! Nếu không nhân lúc hắn đang chú ý vào Ly Thương, đánh chết hắn, chỉ sợ đêm nay, cả mình và Ly Thương đều chết dưới kiếm của ba kẻ này!

Hắc y nhân bên trái ngẩng đầu nhìn một chút, trong mắt lộ ra vẻ trào phúng và khinh thường, thân hình tránh ra phía ngoài, thanh kiếm màu xanh vung lên, hướng thẳng tới hai cổ tay của Mộ Bạch.

Lúc này thanh kiếm của hai hắc y nhân kia quay lại, cũng đâm về phía phần ngực yếu hại của Mộ Bạch đang ở trên không!

Mắt Mộ Bạch sáng lên, song chưởng lật lại đánh lên thanh kiếm của hắc y nhân bên trái, dựa vào lực của đòn tấn công này, thế rơi xuống của thân thể hơi nghiêng, hai thanh kiếm ở phía sau, tạo thành hai miệng vết thương ở bên sườn và trên lưng, nội lực ẩn bên trong đánh bay thân thể Mộ Bạch vào khoảng không chỗ hắc y nhân bên trái tránh ra!

“Thiếu cung chủ!” Trong lòng Ly Thương đau đớn, cho rằng độc thủ của Mộ Bạch đã thất bại, không khỏi khàn giọng kêu thảm, cũng không biết lấy đâu ra sức lực, thân thể vốn xụi lơ trên mặt đất đột nhiên bò dậy, muốn xông tới liều mạng với ba hắc y nhân kia.

Nhưng Mộ Bạch cả người đầy máu lại từ trên mặt đất nhảy lên, lớn tiếng quát: “Kiếm!”

Ly Thương vô thức ném ra Huyền Băng Kiếm, rồi mới phản ứng lại, vừa ngạc nhiên vừa vui mừng nhìn Mộ Bạch.

Hắc y nhân bên trái tức giận hừ một tiếng, chuyển động thân thể, nâng kiếm lên, tiếp đón Huyền Băng Kiếm đang tới gần.

Hai hắc y nhân còn lại cũng tức giận đánh về phía Ly Thương đang quay đầu nhìn Mộ Bạch!

Mộ Bạch hét lớn một tiếng, đánh một chưởng lên chiếc tủ gỗ ở bên cạnh, vụn gỗ lập tức bay khắp nơi, vô số mảnh vụn bắn về phía hắc y nhân bên trái.

Trong mắt hắc y nhân bên trái hiện lên tức giận, thanh kiếm trong tay hất vào giữa Huyền Băng Kiếm, Huyền Băng Kiếm bị lực hất lên cao mấy thước, nhưng không đủ để hất nó ra khỏi cửa sổ, đành phải dừng thế kiếm lại, che chắn vụn gỗ đang bay tới.

Mộ Bạch vươn người nhảy lên, nắm chặt chuôi của Huyền Băng Kiếm, thuận thế kéo ra, dồn ép nội lực, kiếm phong lạnh lẽo của Huyền Băng Kiếm ra khỏi vỏ, vỏ kiếm lại bị nội lực của Mộ Bạch bức cho rít lên một tiếng, tập kích về phía hắc y nhân bên trái ở trước cửa.

Thanh kiếm trong tay Mộ Bạch, khí thế mạnh mẽ, cánh tay vung lên, hạ xuống một kiếm, chém về phía hai hắc y nhân còn lại.

Kiếm phong của hai hắc y nhân kia đã tới đỉnh đầu Ly Thương, đột nhiên cảm thấy trong không khí có một luồng sát khí băng hàn đang tập kích tới, đảo mắt nhìn lại, không khỏi hồn bay phách lạc!

Cách khoảng năm bước, Mộ Bạch đang ở trên không, thanh kiếm ở xa kia tất nhiên là còn lâu mới chạm tới người bọn họ, nhưng kiếm quang xanh trắng ghê người trên Huyền Băng Kiếm, rời khỏi kiếm cũng không biến mất, ép thẳng xuống đỉnh đầu hai người!

Hai hắc y nhân tất nhiên không dám lấy mạng để thử uy lực một kiếm này của Mộ Bạch có thể giết được bọn họ hay không, đành phải thu kiếm về phòng ngự.

Chỉ là lần quay kiếm này, lại bị một chưởng liều mạng của Ly Thương, đánh về phía ngực của một hắc y nhân!

Cùng lúc đó, kiếm quang của Mộ Bạch đã tới, hai hắc y nhân tuy bảo vệ chặt đầu và mặt, nhưng làm sao có thể nghĩ kiếm Mộ Bạch xuất ra là Phệ Huyết Kiếm Pháp?!

Kiếm quang xanh trắng sắc bén ghê người kia đánh lên thân kiếm của hai người, trực tiếp đánh tan nội lực trên đó, cũng may là Mộ Bạch xuất kiếm từ xa, nội lực ẩn trong kiếm quang sau khi đánh tan nội lực trên thân kiếm của hai người, cũng không còn sức làm bị thương đến hai người nữa, dù vậy, hai người này cũng bị lực phản chấn trên thanh kiếm, bức cho lui mấy bước, lại cũng đúng lúc gặp phải một kích liều mạng của Ly Thương.

Mộ Bạch thừa lúc hắc y nhân bên trái lợi hại nhất đang chắn vụn gỗ, còn bị vỏ của Huyền Băng Kiếm ngăn cản, phi người xuống, chắn trước Ly Thương.

Huyền Băng Kiếm tung ra mười đoá kiếm hoa, kiếm quang xanh trắng bắn ra, thức thứ hai của Phệ Huyết Kiếm Pháp, được triển khai trong nháy mắt, bao phủ lấy ba hắc y nhân đang muốn lao tới trước.

“Đinh đinh đương đương” Sau mười tiếng va chạm của các thanh kiếm. Ba hắc y nhân liên tục lui mấy bước, ngạc nhiên nghi ngờ nhìn về phía Mộ Bạch đang thách thức đứng đó, bảo vệ phía trước Ly Thương, trên mặt là một nụ cười lạnh.

Vẻ khinh miệt, coi thường trong mắt hắc y nhân lợi hại nhất kia đã biến mất, bên trong vẻ ngạc nhiên nghi ngờ, còn xen lẫn cả sự đố kỵ, phẫn hận.

Mộ Bạch hít một hơi dài, nâng Huyền Băng Kiếm lên, cổ tay hơi run, lại tạo thành mười đóa kiếm hoa xanh trắng ghê người. . .

“Đi!” Hắc y nhân lợi hại nhất quát lên một tiếng, ba hắc y nhân lách mình rút lui khỏi phòng, nháy mắt lướt vào rừng đào, không còn tung tích.

Lúc này Ly Thương rốt cuộc cũng thở phào nhẹ nhõm, ngẩng đầu nhìn Mộ Bạch chắn ở trước người, đang muốn nói gì đó.

Lại thấy Huyền Băng Kiếm đột nhiên rơi khỏi tay, y sam đã bị nhiễm thành màu đỏ tím nhẹ nhàng bay lên, thân hình Mộ Bạch mềm nhũn, ngã vào Ly Thương ở phía sau.

Ly Thương vội vươn tay, ôm Mộ Bạch vào trong lòng, cúi đầu nhìn một chút, khuôn mặt vừa rồi còn hồng hào của Mộ Bạch, nay đã tái nhợt như tro, một dòng máu trào ra ở khoé môi, theo gò má chảy xuống cổ, hai mắt nhắm nghiền, rõ ràng đã ngất xỉu.

Ly Thương chỉ cảm thấy trong đầu trống rỗng, kinh hoàng xem xét mạch đập của Mộ Bạch, học y thuật đã chín năm, nhưng vào lúc này ngay cả chuyện đơn giản như bắt mạch, cũng làm sai mấy lần, mới tìm được đúng mạch môn.

Mộ Bạch bị nội thương rất nặng, còn bị mấy vết thương do kiếm, cuối cùng lúc lấy được Huyền Băng Kiếm, lại bất kể thương tổn mà phát động Phệ Huyết Kiếm Pháp, khiến ba hắc y nhân kia bị dọa lui, trong cơ thể lúc này, nội lực đã kiệt quệ, kinh mạch bị thương tổn, nội tạng xuất huyết!

Ly Thương run rẩy đưa tay, lấy một bình sứ trong ngực ra, đem năm viên Bích Sinh Đan cầm máu giữ mạng cho vào miệng Mộ Bạch, một tay đặt ở huyệt Thiên Trung trên ngực Mộ Bạch, dùng chút nội lực ít ỏi còn lại của mình, như không cần mạng mà truyền vào.

Cho đến khi nội lực trong cơ thể tiêu hao hết, không còn một chút nào nữa, không còn cách nào duy trì tư thế nửa ngồi nữa, vô lực mà ngã xuống đất, Ly Thương mới dời bàn tay đặt trên huyệt Thiên Trung của Mộ Bạch đi, nhưng vẫn cẩn thận ôm Mộ Bạch đã hôn mê trong lòng, rồi lại đưa tay xem xét mạch môn của Mộ Bạch một chút, phát hiện nội tạng xuất huyết bị thương của Mộ Bạch đều đã được cầm máu, mới nhẹ nhàng thở ra.

Nhìn khuôn mặt tái nhợt của Mộ Bạch, Ly Thương nhớ tới ba gã hắc y nhân kia vừa rồi tập kích như sấm sét, Mộ Bạch lại mấy lần suýt mất mạng! Không khỏi thu chặt cánh tay, ôm chặt hắn vào trong lòng.

Thiếu chút nữa, đã mất đi thiếu niên này. . .

Hơn mười miệng vết thương trên người còn đang chảy máu, nhưng Ly Thương dường như không có cảm giác, trong mắt chỉ nhìn thấy vết máu trên người Mộ Bạch. . .

Nhớ lại, vừa rồi Mộ Bạch ở trên không bị bọn người kia đánh ngã xuống, lúc tưởng rằng hắn đã bị giết, bản thân luôn coi việc bảo vệ tính mạng làm đầu, vậy mà trong đầu trống rỗng, chỉ muốn tiến lên liều mạng báo thù cho hắn, hoàn toàn không nghĩ tới mình có phải là đối thủ của ba người kia hay không!

Đến khi Mộ Bạch cả người toàn máu ngã xuống, Ly Thương chỉ cảm thấy hơi thở cũng ngừng lại, sợ hãi hoảng hốt trong nháy mắt bao phủ đỉnh đầu. Cho đến khi phát hiện mạch Mộ Bạch vẫn còn đập, hắn vẫn còn sống, mới cảm thấy chính mình cũng sống lại. . .

Từ khi nào, Mộ Bạch đối với mình lại quan trọng như thế? Quan trọng hơn cả tính mạng? Đây là tình cảm huynh đệ sao? Đây là lòng trung thành với chủ tử sao?

Ly Thương khẽ cười khổ, chuyện tới mức này, đã không thể tiếp tục lừa gạt bản thân nữa, thì ra, vô thức đã yêu thiếu niên trong lòng này, yêu thiếu niên đã chiếm tất cả nội tâm của mình. . .

Mọi thứ đều không còn quan trọng nữa, cho dù hắn là thiếu cung chủ mình nguyện trung thành thì sao? Cho dù hai người đều là nam nhân thì như thế nào? Trong mắt Ly Thương phát ra một tia sáng sắc bén. . .

Lời tác giả: Ân? Mọi người nói Ly Thương trở nên ngốc đi ~~~~~~~~~~
Yên rũ đầu suy tư, thực trở nên ngốc đi sao?
Không phải là tiểu Thương Thương gian trá giảo hoạt trước đây sao???
Giới tuyến giới tuyến ~~~~~~~~~~~~ (Là đường giới tuyến cách đoạn ấy mà!)
Yên như thế nào lại không cảm thấy nhỉ ~~~~~~~~~~~~
Nhoi a nhoi ~~~~~~~~~~~~~~~~~~
______________________

Hì, ta để lời tác giả cho vui tý, thay đổi không khí! ^^

4 thoughts on “[BHPT] – Chương 18

Thích thì dùng: (╬ ̄皿 ̄)凸 ლ(¯ロ¯ლ) (╯‵□′)╯︵┻━┻ ~(‾▿‾~ ) ≧◡≦ \(≧▽≦)/ ≧△≦ ㄟ(≧◇≦)ㄏ (≧ロ≦) (≧◡≦) ╮(╯_╰)╭ o(︶︿︶)o 〒_〒 o(╥﹏╥)o ╭(╯^╰)╮ Σ( ° △ °|||) ♉( ̄▿ ̄)♉ ⊙﹏⊙(*´▽`*) ♥‿♥ ◔_◔ o(>﹏﹏<)o (^з^)-☆ O(∩_∩)O (づ  ̄ ³ ̄)づ~♥