[BHPT] – Chương 19

Bích huyết phệ tình 19

Tác giả : Ma yên

Editor : dongphuongphonglinh ( DBSK forever 5 )

Beta – reader: toujifuu

***

Giống như đã bị mười bảy, mười tám con trâu rừng đè lên, trên dưới khắp người, chân tay toàn thân, không có chỗ nào là không đau nhức khó chịu.

Mộ Bạch mở mắt, đỉnh giường với màn trướng bằng lụa màu xanh nhạt quen thuộc chiếu vào mắt, Mộ Bạch chuyển mắt nhìn xung quanh, nơi này là trong phòng mình, bàn giường tủ vốn bị vỡ vụn trong trận đánh, tất cả đều đã được thay mới, ở sát bên cạnh đầu giường, Ly Thương ngồi trên một chiếc ghế, cũng không biết y đã trông coi bao lâu, lúc này đang ghé vào bên giường nhắm mắt ngủ say, vẻ mặt mệt mỏi cùng lo lắng, lông mày đen nhánh mạnh mẽ cho dù đang trong lúc ngủ, cũng không hề thay đổi. Có lẽ thương thế trên người y còn chưa khỏi hẳn, lại lo lắng mệt mỏi, còn không chịu đi nghỉ ngơi, nên ngay cả việc mình đã tỉnh lại, cũng không nhận ra!

Trong lòng Mộ Bạch ấm áp, cảm thấy yên tâm, cũng không lên tiếng, để cho Ly Thương nghỉ ngơi nhiều hơn một chút!

Nhíu mày nhớ lại một đêm vô cùng hung hiểm kia. Từ hỏa phòng hậu điện truyền đến tiếng đánh nhau; một kích như sấm sét ở trước cửa phòng; Ly Thương đại ca đã cứu mình trong hoàn cảnh ngàn cân treo sợi tóc, lại bị đá vụn đánh trọng thương; ba hắc y nhân che mặt võ công nội lực đều không thấp hơn mình; hắc y nhân che mặt sử dụng Bích Huyết Kiếm Pháp và Bích Huyết Tâm Pháp; Huyền Băng Kiếm bị đánh bay, nội lực bị tiêu hao quá nhiều; miễn cưỡng mới áp được ba hắc y nhân che mặt dưới kiếm chiêu, nhưng cũng không có cách nào đả thương đối thủ; ba hắc y nhân che mặt bị Phệ Huyết Kiếm Pháp doạ lui. . . Sau đó. . . Mình lại thở phào nhẹ nhõm rồi ngất đi. . .

Không rõ tình hình của hỏa phòng, bên người chỉ có Ly Thương bị trọng thương, mình lại có thể ngất đi. . . Ngộ nhỡ ba hắc y nhân kia trở lại, hoặc là ẩn thân vào chỗ tối quan sát. . . Mộ Bạch rùng mình, có chút không rét mà run, vô cùng không hài lòng về bản thân, nhịn không được bắt đầu tự oán giận mình.

Vẫn không đủ công lực. . . Mộ Bạch cố nén đau đớn khó chịu khắp người, tận lực không phát ra âm thanh mà chuyển động, muốn ngồi dậy.

Bên đầu giường vang lên tiếng động rất nhỏ, Mộ Bạch đột nhiên quay đầu, đối diện là khuôn mặt tiều tụy của Ly Thương, ghé ở bên giường ngẩng đầu lên.

“Thiếu cung chủ tỉnh rồi sao?!” Khuôn mặt Ly Thương hiện lên vui mừng, nhưng cũng không che giấu được vẻ vô cùng uể oải cùng mệt mỏi.

“Ta đã hôn mê bao lâu rồi?” Mộ Bạch ngừng chuyển động, im lặng nằm trở lại giường, nếu Ly Thương đã ở đây, có lẽ chuyện gì nên xảy ra cũng đã xảy ra rồi.

“Tròn một ngày một đêm.” Ly Thương nghe thấy tiếng nói khàn khàn của Mộ Bạch, không khỏi nhíu mày, vội đứng dậy, lấy nước thuốc đen đặc ở trên bàn, trở về bên giường, đưa tay đỡ lấy vai Mộ Bạch, giúp hắn ngồi lên, tựa vào ngực mình, rồi đưa chén thuốc tới bên môi Mộ Bạch.

“. . .” Mộ Bạch cúi đầu nhìn trên người một chút, quần áo hiển nhiên đã được thay, tuy rằng cảm thấy hiện tại, ước chừng bản thân có thể tự ngồi dậy, nhưng nghĩ đến tấm lòng của Ly Thương, thì không nhiều lời nữa, tựa vào trước ngực Ly Thương, đón chén thuốc, một hơi uống cạn, nước thuốc đắng chát, nhưng nhiệt độ cũng vừa miệng. “Thương thế của ngươi thế nào rồi? Sao không nghỉ ngơi? Để cho bọn Thẩm Phi, Mạc Cực làm cũng được mà.”

Lồng ngực ấm áp ở sau lưng trong nháy mắt phập phồng kịch liệt, Ly Thương thấp giọng nói: “Thuộc hạ nghĩ, tình hình của thiếu cung chủ nên giấu bọn họ thì tốt hơn! Dù sao, lúc này cũng không biết bọn họ có phải người của Nhan thiếu cung chủ hay không. Hơn nữa, thuộc hạ đã uống thuốc rồi, thương thế đã không còn đáng ngại.”

Mộ Bạch gật gật đầu, nhìn Ly Thương lấy chén thuốc trống không từ trong tay mình ra, đặt qua một bên, mới hơi lo lắng hỏi han: “Hỏa phòng thế nào rồi? Thẩm Phi thì sao? Cả ba hắc y nhân kia nữa?”

Ly Thương buông chén thuốc xuống, nhưng cũng chưa để cho Mộ Bạch nằm xuống giường, cứ ở trong tư thế này, hai tay từ phía sau Mộ Bạch tìm kiếm, chạm đến cổ tay phải của Mộ Bạch, vừa cẩn thận bắt mạch, vừa đáp: “Đêm hôm trước, hỏa phòng bên kia đã kéo đi hết nhân thủ trong Lạc Hà Điện, ba hắc y nhân kia đột nhiên tập kích, nhưng không có ai biết. Sau khi thiếu cung chủ dọa lui bọn họ, Thẩm Phi tới báo, hai mươi chín người trong hỏa phòng rất lợi hại, Thẩm Phi, Mạc Cực dẫn ba đội nhân thủ trong điện tới cũng suýt không bao vây được, may mà đường chủ Chấp Đường đột nhiên dẫn người tới trợ giúp, định tội tại chỗ hai mươi chín người trong hỏa phòng đã phạm thượng, phóng hỏa phá huỷ điện, mang tội danh phản bội cung, chém chết hai mươi chín người kia tại chỗ, không một ai trốn thoát!”

Mộ Bạch ngẩn ra, buồn bã thở dài, nói: “Vẫn là kinh động tới sư phụ, để sư phụ phải ra tay giúp ta. . . Ta. . .”

Ly Thương thấy Mộ Bạch như thế, vội nói thêm: “Thuộc hạ cả gan, ngoại trừ Thẩm Phi, Mạc Cực, tình hình thực tế của thiếu cung chủ phải giấu tất cả những người còn lại, chỉ nói thiếu cung chủ đang ở trong phòng điều tức luyện công. Còn ba hắc y nhân đi lại không dấu vết kia, thuộc hạ lấy danh nghĩa của thiếu cung chủ, lệnh cho Mạc Cực tạm thời toàn quyền quản lý việc phòng thủ trong điện, tiếp đãi nhân sự đến điện, lệnh Thẩm Phi bỏ qua tất cả sự vụ, dẫn người lục soát Lạc Hà Điện. . . Thuộc hạ chưa có sự đồng ý của thiếu cung chủ, lại mạo muội dùng danh nghĩa của thiếu cung chủ hạ lệnh, xin thiếu cung chủ trách phạt!”

Ly Thương nói xong, liền buông Mộ Bạch ra, dáng vẻ muốn đứng dậy quỳ xuống, chỉ là trong đầu, đang thầm nghĩ tới kết quả bắt mạch vừa rồi. Vết thương do kiếm cùng nội thương của Mộ Bạch không tính là nặng, lúc này đã khôi phục gần như bình thường, chỉ là thân thể hắn quá suy yếu, nên vì nội lực kiệt quệ mà ngất đi. . . Xem ra, lại phải nghĩ biện pháp giúp hắn bồi bổ, cho dù không thể trị tận gốc, thì cũng không thể để mặc cho hắn tiếp tục suy yếu như vậy.

Thân thể Ly Thương mới vừa động, đã bị Mộ Bạch giữ lấy.

“Đại ca nói gì vậy?! Mộ Bạch vô dụng, thời điểm nguy cấp như vậy lại ngất đi, tất cả đều nhờ đại ca an bài chu toàn, huống chi đại ca là tổng quản Lạc Hà Điện, sai bảo thuộc hạ trong điện, cũng là hợp tình hợp lý. Nói cái gì mà trách phạt chứ, Mộ Bạch phải cảm tạ Ly Thương đại ca mới phải.” Mộ Bạch vừa mỉm cười nói, vừa nhìn Ly Thương, an bài như vậy, cũng hợp với tâm ý của Mộ Bạch. Ba hắc y nhân kia có thể vào Lạc Hà Điện này một lần, thì có thể vào lần thứ hai, lần thứ ba! Nếu truyền ra ngoài tin tức Mộ Bạch thụ thương hôn mê, khó đảm bảo bọn họ không trở lại ám sát, võ công của ba người kia cao cường, trong đó có một người võ công còn cao hơn Mộ Bạch một bậc, chỉ bằng bọn Thẩm Phi, làm sao có thể ngăn cản được?

Trong lòng Ly Thương cảm thấy ấm áp, thuận theo dừng động tác lại, vẫn ngồi ở bên giường, để cho Mộ Bạch nửa dựa vào mình. Tuy nói mình là tổng quản Lạc Hà Điện, nhưng trực tiếp dùng danh nghĩa của Mộ Bạch hạ lệnh, cho dù thế nào, đó cũng là vượt quá thân phận, phạm vào kiêng kỵ của kẻ bề trên. Nếu đổi là người khác, chỉ sợ Ly Thương phải cẩn thận suy nghĩ xem những câu nói này có xuất phát từ chân tâm không, nhưng với Mộ Bạch, Ly Thương sẽ không nghi ngờ. . .

“Ngươi nói xem, ba người kia rốt cuộc là ai? Võ công như vậy, nghĩa là ở trong Bích Tâm Cung có địa vị cao. . . ” Qua một lúc, Mộ Bạch cảm thấy thể lực đã khôi phục rất nhiều, nên cũng không muốn tiếp tục dựa vào Ly Thương nữa, tư thế như vậy, có vẻ yếu đuối.

Ly Thương thấy Mộ Bạch rời khỏi mình, ngồi ngay ngắn lại trên giường, trong mắt lướt qua một chút không hài lòng, nhưng đã cẩn thận giấu đi, trầm giọng đáp lại: “Cho dù bọn họ là ai, lời nói không bằng không cớ thì cũng vô dụng, huống chi đối phương dám đến đây, tất nhiên là đã chuẩn bị chu toàn! Chi bằng dùng chuyện lần này, đổ tất cả lên đầu những người ở hỏa phòng, ít nhất, ở trong Lạc Hà Điện, sẽ yên tĩnh hơn nhiều.”

Mộ Bạch gật đầu, trong lòng biết Ly Thương có lẽ đã đoán được thân phận của ba người kia, liền hỏi: “Đã báo cho Bích Lạc Điện chưa?”

Ly Thương nhẹ nhàng lắc đầu, nói: “Thiếu cung chủ như vậy, thuộc hạ sao dám rời đi? Trước khi trong điện này được “dọn dẹp” sạch sẽ, thuộc hạ cũng không yên tâm rời đi. Có điều đêm đó người của Chấp Đường tới, e rằng cung chủ cũng biết rồi.”

Mộ Bạch rũ mắt xuống, thở dài, nói: “Cũng đúng, đã như vậy, phiền đại ca tự mình đi một chuyến, giải thích cụ thể tình hình với sư phụ, ta còn phải vận công điều tức một lúc. Chuyện của Ngoại Đường, cũng không thể chậm trễ nữa.”

Ly Thương đứng dậy, nói: “Vâng. Có điều chuyện của Ngoại Đường, thiếu cung chủ cũng không cần quan tâm nữa, sáng sớm hôm qua, lúc thuộc hạ truyền báo cho Ngoại Đường, đã nói vì thiếu cung chủ cần thời gian để xử lý thuộc hạ phạm thượng gây rối, nên sẽ chậm mấy ngày, bảo bọn họ nếu có chuyện quan trọng khẩn cấp, thì trình văn thư tới Lạc Hà Điện là được.”

Mộ Bạch nghiêng đầu, suy nghĩ một chút, nói: “Như thế cũng tốt, ngươi đi đi. Đúng rồi, loại trà yêu thích của sư phụ, ngươi xem trong Lạc Hà Điện còn lá trà ngon không, thì mang luôn qua, thay ta thỉnh an sư phụ. Ngoài ra, gọi Thẩm Phi, Mạc Cực tới phòng gặp ta.”

Ly Thương cúi đầu đáp lại, lại đợi một lúc, thấy Mộ Bạch không sai bảo gì thêm nữa, mới xoay người rời đi.

Mộ Bạch thấy cửa phòng chậm rãi đóng lại, sắc mặt dần trở nên âm trầm. Ba hắc y nhân kia, một tên nội lực cao hơn mình, hai tên còn lại tương đương mình, lại sử dụng Bích Huyết Tâm Pháp, ở trong Bích Tâm Cung này, muốn loại trừ mình cho nhanh, dùng đầu ngón chân nghĩ, cũng có thể đoán được là ai. Chỉ là nơi ở Thanh Hà Điện của hắn, và Lạc Hà Điện của mình mặc dù cách nhau không xa, nhưng ở giữa lại là Bích Lạc Điện của sư phụ! Mặc hắc y che mặt, bộ dạng quỷ dị như vậy, tuy là đêm khuya, nhưng cũng không thể đi lại tự nhiên trong Bích Tâm Cung.

Nếu nói lúc trước Mộ Bạch đã sớm hoài nghi trong đám thuộc hạ mình dẫn tới từ Võ Đường có gian tế của Nhan Minh Thanh, thì hiện tại, Mộ Bạch lại càng hoài nghi, trong Lạc Hà Điện này nói không chừng có bí đạo ám thất (đường hầm, phòng bí mật) các loại gì đó! Mình ở trong Bích Lạc Điện chín năm, trong chín năm đó, âm thầm đào một địa đạo trong Lạc Hà Điện này, với thủ đoạn của Nhan Minh Thanh, đương nhiên không thành vấn đề! Nếu không, hắn làm sao có thể trong lúc hỏa phòng bị cháy, cả cung đều kinh động, mà yên lặng trở ra?

Chỉ là những lời này, cũng không cần nói cho Ly Thương, để tránh y lo lắng mà để lộ dấu vết!

Mộ Bạch ngồi im lặng, nhớ lại những sự kiện phát sinh mấy ngày qua một lượt, thở dài một hơi, Nhan sư huynh quả nhiên rất giỏi tính kế, đầu tiên là hành động của đường chủ, phó đường chủ Ngoại Đường, đã thu hút toàn bộ sự chú ý của đám người mình, tiếp theo đó là chuyện ở hỏa phòng, dẫn đi tất cả nhân thủ trong điện, sau đó Nhan sư huynh tự mình ra tay, mang theo hai cao thủ tới ám sát mình! Một kế nối tiếp một kế, một vòng lại móc một vòng, quả nhiên là vô cùng ngoan độc, không lưu lại cho mình nửa cơ hội sống! Nếu không phải Phệ Huyết Kiếm Pháp khắc chế Bích Huyết Kiếm Pháp, nếu không phải sư phụ phát hiện có điều bất thường, Chấp Đường làm sao có thể tới nhanh như vậy?

Mộ Bạch cười khổ, một ý đồ phóng hoả, thiếu cung chủ vô cớ thiêu chết thuộc hạ, nhưng trong lúc hỗn loạn, trái lại bị cung chúng không cam lòng chết uổng phản kháng giết chết! Chuyện này sao chỉ dừng ở việc ngu dốt không có năng lực? Quả thật chính là một kẻ ngu dốt đáng chê cười! Mà sư phụ Tiêu Bạch Ly dạy ra một thiếu cung chủ đáng chê cười như vậy, còn bổ nhiệm làm chưởng quản Ngoại Đường, cũng sẽ bị mình liên luỵ, tôn nghiêm mất sạch, uy tín hoàn toàn không còn! Nói không chừng, Nhan Minh Thanh có thể lợi dụng cớ này, xúi giục ngũ đường, hộ pháp, buộc sư phụ thoái vị. . .

Ngoài phòng truyền đến tiếng bước chân vội vã, âm thanh chạm đất không giống nhau, người đến không chỉ có một. Tới trước cửa phòng, hơi ngừng lại một chút, Mộ Bạch không đợi tiếng gõ cửa vang lên, liền lên tiếng gọi: “Là Thẩm Phi, Mạc Cực sao? Vào đi.”

Cửa phòng được kéo mở ra, hai người tiến vào, quả nhiên là Thẩm Phi, Mạc Cực.

“Thiếu cung chủ.” Hai người đi vào phòng, nhìn Mộ Bạch một chút, cũng không phát hiện có gì không ổn, liền hành lễ, cung kính đứng ở trong phòng, cúi đầu yên lặng chờ đợi.

“Thẩm Phi, lục soát thế nào rồi?” Mộ Bạch giống như vô ý mà hỏi han.

Thẩm Phi ngẩn người, cúi đầu đáp: “Hôm qua thuộc hạ dẫn người lục soát hai lần, các nơi trong Lạc Hà Điện đều đã xem qua, không thấy có gì khác thường, có lẽ ba kẻ ám sát thiếu cung chủ kia, đã trốn thoát.”

Mộ Bạch ngước mắt thoáng nhìn Thẩm Phi, Mạc Cực, nhíu nhíu mày, nói: “Tập hợp tất cả nhân thủ trong điện, ngoại trừ thủ vệ đang làm việc, lục soát Lạc Hà Điện một lần nữa, cẩn thận một chút, trong phòng ngoài phòng, lục soát từng tấc từng tấc cho ta! Mỗi một bức tường, mỗi một thân cây, cũng đều xem xét cẩn thận cho ta, xem xem có gì không bình thường, có không hưởng (tiếng vang khi bức tường rỗng) hay không.”

Thẩm Phi, Mạc Cực đều kinh ngạc, nhớ lại chuyện theo lời Ly Thương nói, ba hắc y nhân tới ám sát Mộ Bạch, nhưng bị Mộ Bạch bức lui, lúc này không hề thấy bóng dáng trong điện, trong cung cũng không có tin tức, chẳng lẽ thiếu cung chủ hoài nghi bọn họ trốn trong ám đạo mật thất nào đó trong Lạc Hà Điện?

Thẩm Phi chợt hiểu ra nói: “Dạ. Thuộc hạ lập tức đi triệu tập mọi người, lục soát tất cả điện, nhất định đem từng cành cây ngọn cỏ trong điện tra xét rõ ràng minh bạch, xem bọn họ có thể trốn ở chỗ nào!”

Mạc Cực sắc mặt cũng ngưng trọng mà gật gật đầu.

Trong lòng Mộ Bạch biết Nhan Minh Thanh chắc chắc đã sớm trở về Thanh Hà Điện của hắn, Thẩm Phi làm sao có thể tìm được người? Nhưng Mộ Bạch cũng không muốn nhiều lời, để cho bọn họ khủng hoảng, mới càng lục soát cẩn thận!

“Mạc Cực, hai ngày nay ngươi phụ trách toàn bộ sự vụ trong điện, có chuyện gì quan trọng không?” Mộ Bạch chuyển hướng về phía Mạc Cực đang đứng yên im lặng, nhẹ giọng hỏi.

Mạc Cực nghiến răng nghiến lợi, phẫn hận nói: “Bẩm thiếu cung chủ, đêm hôm trước bọn người trong hoả phòng làm loạn đốt điện, trong lúc xung đột, thị vệ trong điện chết chín người, đều là đội phụ trách giám thị hỏa phòng đêm hôm đó, đội trưởng Hoàng Thiên Dịch bị trọng thương, hôm qua đã mất rồi! Hai đội đến chi viện đầu tiên trọng thương ba người, mười chín người bị thương nhẹ! Nếu không phải đường chủ Chấp Đường nhanh chóng dẫn người tới, chỉ sợ đám người thuộc hạ, không một ai có thể sống sót!”

Mộ Bạch nghe được cau mày, vội cẩn thận quan sát Thẩm Phi và Mạc Cực, quả nhiên thấy trong cổ áo thanh sam của Thẩm Phi, mơ hồ lộ ra băng gạc màu trắng, Mạc Cực cũng không biết bị thương chỗ nào.

Mạc Cực nói tới đây, sắc mặt kỳ lạ nhìn Mộ Bạch, nói: “Lại nói, khi đường chủ Chấp Đường vừa tới, vẫn chưa hỏi đám người thuộc hạ, liền trực tiếp tuyên bố hai mươi chín người trong hỏa phòng phạm thượng làm loạn, phóng hỏa huỷ điện, ý đồ phản bội cung, giết chết tại chỗ! Dường như ông ấy đã sớm biết rồi, lúc ấy không chỉ có đám người ở hỏa phòng, mà cả bọn thuộc hạ, đều sửng sốt, kết quả hai mươi đệ tử của Chấp Đường đồng loạt xông lên, đem hai mươi chín người kia chém ngay tại chỗ.”

Mộ Bạch mỉm cười, nhìn ánh mắt khát vọng của Thẩm Phi, Mạc Cực, nói: “Hai người các ngươi, là phó tổng quản của Lạc Hà Điện này, cũng đều là tâm phúc của ta, nói cho các ngươi biết, cũng không sao! Trong Bích Tâm Cung, ai là cung chủ? Bất kể là Chấp Đường, hay Lạc Hà Điện cũng đều thuộc Bích Tâm Cung, đường chủ Chấp Đường xử lý như vậy, cũng hợp tình hợp lý!”

“Thì ra là cung chủ chỉ thị Chấp Đường. . .” Hai người Thẩm Phi, Mạc Cực mừng rỡ, lại thấy Mộ Bạch lộ ra vẻ mặt chỉ có thể hiểu ý, không thể nói ra miệng, vội biết điều mà ngậm miệng lại.

Mạc Cực ổn định vui mừng trong lòng, tiếp tục bẩm báo: “Bắt đầu từ đêm hôm trước, Nội Đường đã tăng cường tuần tra, phòng thủ trong Bích Tâm Cung, hai ngày nay, cũng không có chuyện gì xảy ra. Hôm qua hai vị đường chủ Ngoại Đường có tới, muốn lấy đệ tử của Ngoại Đường bổ sung vào danh sách năm mươi thuộc hạ của Lạc Hà Điện, vì thuộc hạ không dám quyết định, nên chỉ nói đợi thiếu cung chủ xử lý xong sự vụ trong điện, sẽ trả lời Ngoại Đường! Ngoài ra, Võ Đường đưa tin tới, nói rằng hiện Võ Đường có hai mươi đệ tử mới xuất sư, chỉ vì chưa tới thời hạn, nên chưa phân vào các đường, muốn hỏi thiếu cung chủ có cần hay không, có thể lặng lẽ đưa vào trong điện. Thuộc hạ đã bẩm báo với tổng quản, để bọn họ năm ngày sau đưa mười lăm người tới đây.”

Mộ Bạch mỉm cười gật đầu, nói: “Ngươi làm tốt lắm! Thẩm Phi, ngươi là phó tổng quản nội vụ, tạm thời ghi lại công lao của Mạc phó tổng quản. Mạc Cực, ngươi muốn được thưởng gì, có thể theo công trạng mà chọn lựa ở nhà kho trong điện.”

“Tạ ơn thiếu cung chủ.” Mạc Cực cúi người đáp.

“Dạ.” Thẩm Phi hâm mộ nhìn Mạc Cực một chút.

Ngữ khí của Mộ Bạch chậm lại, nói: “Ta biết mọi người từ tối hôm trước tới nay, đều đã vất vả. Ngươi nói với mọi người, kiên trì một chút, đợi tới khi xác nhận Lạc Hà Điện an toàn, ta sẽ mời mọi người uống rượu! Ha ha, có lẽ, mọi người cũng không muốn khi đang uống vui vẻ, thì bị người đánh úp đúng không? Phải cẩn thận tra xét các nơi trong điện. Thẩm Phi, vất vả cho ngươi, ghi lại công lao của mọi người, hằng năm tìm người có công lao cao nhất, ta sẽ tự mình dạy võ công cho hắn một tháng.”

“Dạ! Thuộc hạ thay mặt tất cả thuộc hạ trong điện tạ ơn thiếu cung chủ.” Thẩm Phi mừng rỡ, kích động mà cảm ơn.

Sắc mặt Mạc Cực xúc động, ánh mắt đầy nhiệt tình nhìn Mộ Bạch đang ngồi ngay ngắn trên giường.

Thiếu cung chủ mời tiệc chỉ là chuyện nhỏ, nhưng chỉ bảo võ công, lại là việc cung chúng mong muốn nhất! Tuy nói Mộ thiếu cung chủ cũng mới ra khỏi Bích Lạc Điện, có lẽ sử dụng kiếm pháp cũng chưa ra sao. Nhưng cung chủ kiếm pháp cao minh, tuyệt chiêu rất nhiều. Thấy cung chủ thương yêu thiếu cung chủ như vậy, làm sao có thể không dốc lòng truyền thụ? Chỉ cần có thể được thiếu cung chủ dạy một hai chiêu, thì thực lực của đám người mình không phải sẽ nâng cao nhanh chóng sao? Huống chi mỗi năm một lần, trong một tháng, tuy nói dựa vào công lao, nhưng mình đã là phó tổng quản, ngoại trừ tổng quản Ly Thương, còn ai có thể có cơ hội lập công cao hơn mình? Phải biết rằng, tất cả mệnh lệnh của Mộ Bạch, mình đều biết đầu tiên!

Vẻ mặt Mộ Bạch hàm chứa ý cười, nhìn hai người Thẩm Phi, Mạc Cực vô cùng vui mừng đi ra, liền biết chuyện lục soát Lạc Hà Điện, mình không cần phải lo lắng nữa. Lập tức ổn định tâm thần, nhắm mắt điều tức.

4 thoughts on “[BHPT] – Chương 19

  1. chúc mừng nàng quay lại, ta quả thật rất nhớ các nàng a *v* các nàng edit quá hay, hoàn toàn khác hẳn những chương đầu của Tuyệt kiếm lộng phong, ta cũng bít 2 nàng toàn edit nhữn bộ khó, nhưng mà quả thật câu văn rất gọn mà đủ nghĩa, đẹp nữa :-D cố lên nha các tình yêu, ta lúc nào cung ủng hộ hết mình a~, iu 1 cái nào :-*

    • Nàng nói làm ta ngại! >///<
      Mà mấy chương đầu của TKLP có hơi dở bởi khi đó ta mới bắt đầu edit, còn bỡ ngỡ nhìu, ta có edit lại rồi, khi ta đọc lại mấy chương đầu đó cũng thấy sao mà mình tệ đến thế! T^T

Thích thì dùng: (╬ ̄皿 ̄)凸 ლ(¯ロ¯ლ) (╯‵□′)╯︵┻━┻ ~(‾▿‾~ ) ≧◡≦ \(≧▽≦)/ ≧△≦ ㄟ(≧◇≦)ㄏ (≧ロ≦) (≧◡≦) ╮(╯_╰)╭ o(︶︿︶)o 〒_〒 o(╥﹏╥)o ╭(╯^╰)╮ Σ( ° △ °|||) ♉( ̄▿ ̄)♉ ⊙﹏⊙(*´▽`*) ♥‿♥ ◔_◔ o(>﹏﹏<)o (^з^)-☆ O(∩_∩)O (づ  ̄ ³ ̄)づ~♥