[BHPT] – Chương 20

Bích huyết phệ tình 20

Tác giả : Ma yên

Editor : dongphuongphonglinh ( DBSK forever 5 )

Beta – reader: toujifuu

***

Trên đường trở về Lạc Hà Điện Ly Thương vô cùng vui mừng, nhìn nhìn lão giả bên cạnh sắc mặt hồng hào, tràn đầy tinh thần, trông khoảng bốn mươi tuổi, nhưng râu tóc đã bạc trắng. Ly Thương nắm thật chặt hai rương gỗ lớn dài từ đầu vai xuống đầu gối ở trên vai, trong lòng thầm vui mừng. Cung chủ quả nhiên là cực kì sủng ái Mộ thiếu cung chủ, chỉ vừa nghe mình kể lại kĩ càng tỉ mỉ tình hình đêm đó, đã lập tức sai người truyền lão giả Thuỷ Chấn trong Ngộ Kiếm Viện của Bích Lạc Điện tới, mang theo hai rương lớn dược liệu bổ dưỡng, theo mình trở về Lạc Hà Điện.

Ly Thương là một người thông minh cỡ nào chứ, cung chủ chỉ nói một câu “Lạc Hà Điện chỉ còn hơn ba mươi người sao?”, Ly Thương liền biết, lão giả này bề ngoài là đưa dược liệu tới, nhưng trên thực tế, thì cả người lẫn dược đều là cấp cho Mộ Bạch! Ly Thương đương nhiên sẽ không để cho cường lực tâm phúc cung chủ đưa qua này phải gánh rương thuốc, người này tuy sẽ ở lại trong Lạc Hà Điện, nhưng vẫn là tâm phúc của cung chủ, mình vất vả một chút cũng đáng giá!

Hơn nữa. . . Ly Thương vô thức cảm giác được bình dược bằng sứ hoa xanh trong ngực áo đã bị nhiệt độ cơ thể của mình làm ấm lên. Đây là đan dược mà trước khi tới Bích Lạc Điện, Ly Thương đã rẽ vào Lãnh Tiêu Điện, lấy ở dược phòng của tả hộ pháp Phùng Trường Lĩnh —— Bí Xuân Đan!

Dược này có tính năng thôi tình (thúc đẩy ham muốn), nhưng phải sau khi uống hai ngày mới chầm chậm thấy tác dụng, dược tính cực kì bí mật, khiến người ta không thể cảm giác được, chỉ có thể cho là bản thân có ham muốn. . .

Ly Thương vừa đi đường, vừa chậm rãi tính toán mấy ngày này nhất định phải thời thời khắc khắc không rời khỏi Mộ Bạch, làm sao để tránh tai mắt của người khác, cho dược này vào trong đồ ăn. Lẽ ra năm nay Mộ Bạch đã mười bảy tuổi, hẳn là đã sớm có lúc bị kích thích, nhưng lúc ở Bích Lạc Điện, tất cả tinh lực của Mộ Bạch đều đưa vào việc luyện công, đến khi ở trong Lạc Hà Điện, lại bị đủ thứ chuyện chiếm hết tinh lực. Mà cung chủ chắc là vì không muốn Mộ Bạch bị phân tâm, cũng chưa từng giúp hắn an bài nữ tử thị tẩm. Tính ra, mặc dù Mộ Bạch đã mười bảy, nhưng đối với tình sự hoàn toàn không biết gì cả. . . Đây chính là cơ hội của mình, chỉ cần chậm rãi dẫn dắt, tới khi Mộ Bạch hiểu được loại “chuyện vui sướng” này, với sự thân thiết của Mộ Bạch đối với mình, có lẽ hắn cũng sẽ không từ chối mình. . .

Đang suy nghĩ, không chú ý lại nghĩ đến lão nhân trông cửa của Lãnh Tiêu Điện kia. Ánh mắt Ly Thương tối lại, lúc lén lấy ra bình Bí Xuân Đan này, lão bất tử nên chết không chết kia đúng lúc mình rời đi lại mở mắt! Có điều cũng không sao, dù gì lão cũng luôn luôn lười nhác thấp kém, có lẽ cũng sẽ không nói cho người khác, mà dù có nói, thì cũng chẳng có ai tin.

Ly Thương thở mạnh, thấy đã tới Lạc Hà Điện, liền đặt hai rương gỗ lớn trên vai xuống, để thuộc hạ ở trước cửa mang vào, bản thân thì lại kính cẩn lễ phép đưa lão giả kia đi tới đào viện chỗ ở của Mộ Bạch.

Ly Thương sắp xếp lão giả kia ở một phòng trống trong đào viện, tại sườn phòng cách chỗ của Mộ Bạch hai gian, chăn đệm đồ đạc trong phòng đều là đồ mới, cũng không cần phải thay đổi ngay.

Ly Thương nhìn xung quanh một chút, nói với lão giả khuôn mặt lộ ra ý cười hài lòng kia: “Thuỷ Lão, ngài xem xem còn thiếu cái gì, Ly Thương lập tức sai người đi lo liệu.”

Thuỷ Lão cũng không chút khách khí, trực tiếp nói với Ly Thương: “Lão phu thích yên tĩnh, gian phòng này cũng không tồi, những cái khác khỏi cần, chỉ cần sai người lấy cho ta ít bút mực! Nhớ kỹ, phải là bút lông sói tốt thân bằng trúc ngọc của Lan phường ở Tô Châu, trong cung hẳn là có, chỉ cần tới Nội Đường yêu cầu là được! Ngoài ra thì, cơm nước mỗi ngày cần phải có thêm rượu, lão phu không có rượu không vui.”

Ly Thương cười đáp lại, dù sao lão cũng là người của cung chủ, có lẽ hai vị đường chủ Nội Đường cũng không quá khó khăn với Lạc Hà Điện?!

Thuỷ Lão lại suy nghĩ một chút, xác định cũng không còn việc gì nữa, mới nói: “Như thế đi, đưa lão phu đi gặp Mộ thiếu cung chủ đi.”

Ly Thương vội ngăn cản Thuỷ Lão đang đi về phía cửa, nói: “Thuỷ lão mới tới Lạc Hà Điện, xin hãy nghỉ ngơi một chút. Lúc trước thiếu cung chủ đang điều tức vận công, cũng không biết đã xong chưa. Để Ly Thương đi trước xem một chút, đợi khi nào thiếu cung chủ luyện công xong, sẽ đến bái kiến Thuỷ Lão.”

Thuỷ Lão nhớ lúc Ly Thương ở Bích Lạc Điện, có nói Mộ Bạch bị nội thương, kiếm thương, trong lòng biết chuyện vận công trị thương, quả thật không biết khi nào mới xong, nên cũng không cố chấp nữa.

Ly Thương nhìn sắc mặt Thuỷ Lão một chút, lại nói: “Thuỷ Lão thích yên tĩnh, Ly Thương sẽ phân phó xuống dưới, không cho phép ai tới quấy rầy. Nếu Thủy lão có việc gì, có thể phân phó Ly Thương và Thẩm Phi trong điện này, hắn là phó tổng quản nội vụ do đích thân thiếu cung chủ sắp xếp.”

Thuỷ Lão gật gật đầu, có chút không kiên nhẫn phất phất tay, nói: “Ta biết rồi, ngươi đi đi.”

Trên mặt Ly Thương lại không có khút khác biệt gì, vẫn cung kính hành lễ, rồi mới rời đi.

Nhìn lên cánh cửa phòng vừa mới đóng lại, Ly Thương hơi cười lạnh, Thuỷ Lão này sợ là đã luyện công đến ngu ngốc rồi chăng? Mộ Bạch chính là đồ đệ mà cung chủ thương yêu nhất, thế mà khi mình nói sẽ đưa Mộ Bạch tới bái kiến lão, lại chả biết khách khí chút nào! Đợi khi Mộ Bạch lên làm cung chủ, sẽ cho hắn nếm mùi đau khổ! Chỉ là hiện tại, cũng không cần phải đắc tội với lão, nói như thế nào, cũng là người bảo vệ kiêm thuộc hạ mà cung chủ an bài cho Mộ Bạch không phải sao?!

※※※

Mộ Bạch thở ra thật sâu, thu công đứng dậy, nghe thấy giọng nói trầm thấp của Ly Thương ở bên ngoài: “Thiếu cung chủ thu công rồi, đi mang đồ ăn nóng trên bếp tới đây.”

Mộ Bạch mỉm cười, không nói thì không biết, nghe thấy lời nói ở bên ngoài, mới thấy bụng đã sôi lên, quả thực đói bụng.

Mộ Bạch ngẩng đầu, nhìn sắc trời ngoài cửa sổ một chút, thế mà đã sắp qua giờ Tuất rồi (sắp qua 9 giờ tối), một lần vận công này, đã ngồi tròn một ngày. Đột nhiên trong lòng khẽ động, trước đây mặc dù cũng có thể nghe thấy tiếng người ngoài phòng trong sân, nhưng không rõ ràng như hôm nay. Mộ Bạch vội lặng lẽ vận khí, quả nhiên Nhâm mạch thông suốt, đã không còn cảm giác trở ngại, ngay cả Đốc mạch cũng dường như buông lỏng!

Trong trận đại chiến tối hôm trước, nội lực của Mộ Bạch đã hao tổn hết, vốn bởi vì Phệ Huyết Kiếm Pháp và Bích Huyết Tâm Pháp tương xung, mà lộ ra kinh mạch yếu ớt, tự nhiên đã giảm bớt được trở ngại, trăm mạch buông lỏng. Ly Thương lại tẩm bổ cho hắn rất nhiều thuốc ích khí bổ thân, bảo vệ kinh mạch không bị xung khắc nữa, hiệu lực của thuốc giúp bảo vệ kinh mạch, Mộ Bạch mới được thuận lợi như bây giờ. Nhâm mạch vốn phải một tháng mới có thể đả thông, đã hoàn toàn thông suốt, nghỉ ngơi một ngày một đêm, nội lực cũng khôi phục, lại đã đến giữa tầng thứ năm, giảm cho Mộ Bạch gần một năm khổ công! Hơn nữa, Nhâm mạch thông suốt, thì sau đó, nội lực tâm pháp của Mộ Bạch, cũng có thể luyện được nhanh hơn.

Chỉ là hiện tại Mộ Bạch đương nhiên không biết được nguyên nhân này, chỉ nghĩ rằng nội lực của mình tiêu hao không còn, nghỉ ngơi một ngày một đêm, nội lực mới này vô thức đả thông Nhâm mạch, nới lỏng Đốc mạch.

Trong lòng Mộ Bạch dễ chịu, toàn thân tràn đầy nội lực càng thêm hùng mạnh , chạm vào Huyền Băng Kiếm treo ở đầu giường một chút, có chút xúc động muốn vung kiếm lên luyện một phen!

Cũng may tiếng gõ cửa vang lên rất đúng lúc, hai tiếng nhẹ nhàng, rồi ngừng lại.

Vì thế Mộ Bạch mới thu tay phải đã nắm lấy chuôi kiếm lại, quay người gọi: “Vào đi.”

Cửa phòng mở ra, quả nhiên hiện ra thân ảnh của Ly Thương, phía sau còn có hai thiếu niên trong Lạc Hà Điện đi theo, trong tay cầm cái khay, mang theo đồ ăn nóng hổi, mùi vị thơm phức tiến vào.

Hai thiếu niên theo sự chỉ dẫn của Ly Thương, đem đồ ăn kia đặt trên bàn, hành lễ với Mộ Bạch xong, thì tự lui xuống, chỉ còn Ly Thương ở lại trong phòng.

Mộ Bạch ngửi mùi thơm của thức ăn trong không khí, lại càng cảm thấy đói bụng, liền tự đi tới trước bàn, nhìn một chút, ngồi xuống cười nói: “Thịnh soạn như vậy?”

Ba món ăn và một món canh, tất cả đều bỏ thêm dược liệu bổ khí bổ huyết, còn có nhân sâm trong canh gà, nhìn qua một chút, chí ít cũng cả trăm năm. Một bàn thức ăn này, tuy là không nhiều, nhưng một mình Mộ Bạch ăn, lại thực sự trân quý, thịnh soạn.

Ly Thương cười cười, nói: “Thuộc hạ nghe nói thiếu cung chủ cả ngày chưa ra khỏi phòng, chắc đã đói bụng, người ăn trước đi.”

Mộ Bạch ừm một tiếng, nói: “Ngươi đi Bích Lạc Điện thế nào rồi? Cùng ăn đi.”

Ly Thương lắc đầu, ánh mắt không tự giác liếc về phía chén canh gà kia, Bí Xuân Đan chỉ được hạ ở trong canh gà nhân sâm, mình sao dám ăn? Vội nói: “Thuộc hạ đã ăn rồi, mời thiếu cung chủ từ từ dùng. Thuộc hạ ở đây bẩm báo với thiếu cung chủ.”

Mộ Bạch gật đầu, bụng lại sôi lên, cũng không ép Ly Thương nữa, lập tức nhấc đũa lên, ăn cơm.

Ly Thương cười cười, ân cần lấy cho Mộ Bạch một chén canh gà, nói: “Hai ngày rồi thiếu cung chủ chưa ăn cơm, nên uống chút canh trước, giúp nhuận bao tử, rồi tiếp tục ăn cái khác mới tốt.”

Lời nói này của Ly Thương rất có lý, Mộ Bạch cũng không nghi ngờ, mà làm sao có thể nghĩ Ly Thương sẽ hạ dược mình? Uống một hơi hết sạch canh gà Ly Thương đưa tới, trong bụng đã dễ chịu hơn một chút, liền bắt đầu ăn uống.

Ly Thương không chớp mắt nhìn tư thế dùng cơm tao nhã, nhanh chóng của Mộ Bạch, miệng lại bắt đầu theo thực tế chậm rãi kể lại từng câu từng câu hỏi của cung chủ ở trong Bích Lạc Điện.

Mộ Bạch vừa nghe vừa ăn, đến khi Ly Thương nói xong, thì đồ ăn trên bàn cùng với một chén canh gà lớn, cũng đều đã vào trong bụng.

Mộ Bạch thoả mãn vỗ nhẹ cái bụng no căng, cười nói: “Ngươi cung kính với Thủy lão không sai. Ngộ Kiếm Viện trong Bích Lạc Điện, đều là những đệ tử Nội Đường có tư chất võ công tốt nhất do sư phụ lựa chọn, bọn họ không cần làm việc, chỉ cần vùi đầu luyện võ trong Ngộ Kiếm Viện. Võ công của vị Thủy lão kia tốt nhất trong đám người đó, ta từng thấy qua, còn trên cả đường chủ ngũ đường, có lẽ cũng không kém hơn tả, hữu hộ pháp bao nhiêu. Sư phụ thật sự rất yêu thương ta, lại để cho lão trực tiếp tới trấn giữ Lạc Hà Điện. . .”

Ly Thương nghe vậy mỉm cười, nhìn Mộ Bạch, thật cẩn thận nói: “Thuỷ Lão kia hiện tại đang ở trong viện, phải chăng nên. . .”

Mộ Bạch đứng dậy, phất tay nói: “Không cần! Làm như ngươi nói với ông ấy đi, ta sẽ tự mình đi gặp ông ấy.”

Ly Thương nhíu mày, nói: “Thiếu cung chủ có phải quá khiêm tốn không? Võ công của ông ta dù cao, nhưng cũng chỉ là thuộc hạ của cung chủ, thiếu cung chủ là thân phận gì chứ? Lúc trước thuộc hạ cũng chỉ là khách khí một câu mà thôi, sao lại có đạo lý thiếu cung chủ tự mình đi gặp ông ta? Không thể hạ thấp thân phận!”

Mộ Bạch nghe vậy, trầm mặc một lúc, nhẹ giọng nói: “Sư phụ tuy rằng yêu thương ta, nhưng rốt cuộc vẫn có tâm bệnh của Nhan sư huynh! Ly Thương, ta biết ngươi là muốn tốt cho ta, sợ ta bị người khác coi thường. Nhưng ngươi phải nhớ kỹ, đối với người của sư phụ, chúng ta nhất định phải giữ sự tôn kính. Huống chi ông ấy tới đây, vốn là thay mặt sư phụ, nếu như ta ỷ vào sự sủng ái của sư phụ, vào thân phận thiếu cung chủ, thì có khác gì Nhan sư huynh?”

Ly Thương kinh ngạc, chẳng trách luôn cảm thấy Mộ Bạch đối với các đường chủ, tả, hữu hộ pháp, thậm chí với một lão nhân trông cửa cũng quá khách khí, thiếu đi cái tôn nghiêm và ngạo khí cần có của một thiếu cung chủ, đến tận bây giờ, đều cho là vì Mộ Bạch tuổi trẻ khiêm tốn, làm trái lại hành vi của Nhan thiếu cung chủ, để lấy lòng mọi người trong cung, lôi kéo, phân chia thế lực trong tay Nhan thiếu cung chủ, nhưng không ngờ, trong đó lại còn có sự băn khoăn như vậy?!

Mộ Bạch nhìn sắc mặt Ly Thương một chút, liền biết y đang nghĩ cái gì, bất đắc dĩ mỉm cười, nói: “Sư phụ đối với ta rất tốt, thực ra tạo nên dáng vẻ thiếu cung chủ cũng không sao. Chỉ là. . .”

Mộ Bạch nói xong, trên mặt lộ ra một chút thương cảm, nói: “Sư phụ đã lớn tuổi, ta luôn liều mạng luyện công, chính là vì không muốn nhìn thấy vẻ mặt thất vọng của sư phụ. Tranh chấp với Nhan sư huynh, cũng vì như vậy. Ta chỉ muốn sư phụ được vui vẻ, cho nên phàm là những chuyện sẽ khiến trong lòng sư phụ cảm thấy không thoải mái, ta tuyệt đối sẽ không làm. Đi thôi, đi gặp Thuỷ Chấn, Thuỷ lão tiền bối.”

Ly Thương chăm chú nhìn bóng lưng Mộ Bạch, chẳng trách hắn có thể được cung chủ sủng ái như vậy! Không khỏi nhớ lại tình cảnh nhiều năm trước, Mộ Bạch vì cung chủ Tiêu Bạch Ly mà học tập thuật xoa bóp của mình. Trong lòng Ly Thương hơi rung động, tính cách chí tình chí nghĩa như vậy của Mộ Bạch, bất luận là trên giang hồ hay trong Bích Tâm Cung, chỉ sợ đều sẽ chịu thiệt thòi không ít. Có điều, cũng may là trước mắt, người có thể khiến cho Mộ Bạch như thế, chỉ có một người là cung chủ Tiêu Bạch Ly, một người là mình! Đối với người ngoài, cũng chưa thấy Mộ Bạch để tâm. Cung chủ thì không cần phải nói, mình cũng không thể phản bội hắn. Như vậy, cũng không cần phải lo lắng.

Khi tới sườn phòng, Thủy Chấn khi đối diện với Mộ Bạch so với lúc gặp Ly Thương thì khách khí hơn rất nhiều, hai người lôi kéo một lúc, khách khí khen ngợi nhau một phen, vô cùng hoà hợp.

Cuối cùng, Thuỷ Chấn ngầm tỏ ý không muốn quản lý công việc, nhưng nếu Mộ Bạch lại gặp chuyện như đêm hôm trước, cũng nhất định sẽ không ngồi yên không để ý, Mộ Bạch rất thẳng thắn mà đồng ý, cũng tỏ ý, đối với căn phòng ở trong đào viện này, sẽ dặn dò xuống dưới, ngoại trừ tổng quản Ly Thương, cùng hai vị phó tổng quản Thẩm Phi, Mạc Cực ra, sẽ không có ai tới, Thuỷ Lão cứ yên tâm luyện công.

Thuỷ Chấn vui mừng, thấy Mộ Bạch thân thiết như thế, nhất thời nhìn hắn thuận mắt hơn không ít! Tất cả những tức giận khi bị cung chủ điều từ Ngộ Kiếm Viện tới đây đều biến mất hết. Tuy rằng trong đào viện này vẫn có bọn bốn người Mộ Bạch, nhưng ông vốn phụng lệnh tới bảo vệ Mộ Bạch, đương nhiên không thể cách Mộ Bạch quá xa. Hơn nữa nói thế nào Mộ Bạch cũng là tiểu đồ đệ cung chủ yêu thương, có lẽ cũng học được không ít tuyệt học của cung chủ! Thuỷ Chấn đã bắt đầu tính toán, làm sao lấy được chút tuyệt chiêu từ chỗ Mộ Bạch!

Mộ Bạch mỉm cười, thấy Thuỷ Lão cứ như kẻ trộm, ánh mắt thỉnh thoảng cứ liếc trộm về phía mình, nhưng bộ dáng lại tự cho là mình làm rất bí mật, không có ai phát hiện ra, không khỏi buồn cười. Chỉ nhìn dáng vẻ này của ông ta, liền biết ông ta đang suy nghĩ cái gì, quả nhiên không hổ là người trong Ngộ Kiếm Viện, tất cả tâm tư đều đặt ở võ nghệ, có lẽ lúc trước ông ta đồng ý để mình đến gặp, cũng chưa từng có nhiều tâm tư lắt léo, mà chỉ là thật sự tin vào lời nói khách sáo của Ly Thương.

※※※

Hai ngày liên tiếp, Mộ Bạch trải qua cực kỳ nhàn nhã, ngoại trừ mỗi ngày nghe một chút bẩm báo của Thẩm Phi về việc lục soát Lạc Hà Điện, còn lại chỉ có luyện công, luyện kiếm.

Thẩm Phi và Mạc Cực theo lời Mộ Bạch nói, mang theo nhân thủ lặng lẽ lục soát trong Lạc Hà Điện, nhưng đến nay vẫn không thu hoạch được gì.

Thuỷ Lão vẫn yên ổn ở trong phòng, một bước cũng không ra, không biết là ông ta đang luyện cái gì.

Nhan Minh Thanh dường như đã biết sự tồn tại của Thuỷ Lão, nên an phận rất nhanh. Cũng không thấy có hắc y nhân che mặt bất ngờ hành thích nữa.

Ly Thương thì vừa điều chế thuốc bổ cho Mộ Bạch bồi bổ thân thể, vừa tính toán thời gian, cử chỉ thì ngày càng thân mật, thấy Mộ Bạch cũng không có ý tức giận, liền thấy trong lòng vô cùng vui mừng.

※※※

Ly Thương bưng chén thuốc trong tay, đi qua rừng đào trong viện, tới trước phòng Mộ Bạch, phủi đi cánh hoa màu hồng nhạt vương trên vạt áo, Ly Thương nhìn chén thuốc trong tay một chút, mỉm cười.

Tuy rằng hai ngày liền, đã vì Mộ Bạch mà sắc mấy chén thuốc bồi bổ, nhưng Mộ Bạch luyện công thật sự rất chăm chỉ, tất cả tinh lực, đều tiêu hao vào việc luyện công.

Nhưng chén thuốc này đã được tăng thêm phân lượng, hẳn là có thể khiến Mộ Bạch ngoài việc luyện công ra, thì vẫn có tinh lực dồi dào! Nam nhân mà. . . Nếu như tinh lực quá dồi dào, thì tự nhiên sẽ có nhu cầu ở phương diện khác, huống chi còn có Bí Xuân Đan kia làm nền?! Đợi một lát nữa, khi hắn luyện kiếm xong rồi, sẽ để cho hắn đi tắm nước ấm, tinh lực dồi dào, dược tính của Bí Xuân Đan sẽ dần dần lộ ra, lại thêm ngâm mình trong nước ấm, lúc đó Mộ Bạch dù muốn không có phản ứng cũng không thể! Đến lúc đó. . .

Lúc này Ly Thương chỉ cảm thấy một luồng nhiệt xông thẳng lên mũi, vội vàng thầm kêu ngừng lại. Nhịn xuống, nhịn xuống! Nhất định không được quá nóng vội, phải tính toán từ từ! Trước tiên chỉ giúp hắn giải phóng dục vọng là được rồi. . . Chỉ cần số lần nhiều hơn. . .

Ấm áp trong mũi cũng dần lui xuống. Ly Thương chỉ nghĩ đến việc Mộ Bạch xích thân loã thể đạt cao trào ở trong tay mình, toàn thân đã nhịn không được nóng lên, nơi nào đó ở dưới bụng cũng không chịu nghe lời mà nổi cao lên.

Ly Thương có chút thất vọng mà lui lại mấy bước, bản thân lại giống như một thiếu niên mười bốn, mười lăm tuổi mới biết yêu?! Tuy rằng y quả thật cũng chưa từng trải qua tình sự. Ly Thương cũng không dám để bộ dạng này mà vào phòng Mộ Bạch, đành phải đứng ở trong viện, lau đi màu đỏ tươi trong mũi, đợi một lúc lâu, bình tĩnh rồi, mới thận trọng tiến lên, gõ cửa phòng.

“Vào đi.” Tiếng nói thanh duyệt (thanh trong vui vẻ) của thiếu niên vang lên.

Ly thương đẩy cửa phòng ra, không khỏi ngẩn người.

Mộ Bạch đang ngồi ngay ngắn ở trước bàn, trong tay cầm mấy bản văn thư ghi chép, hơi nhíu mày xem, hoàn toàn không giống trong tưởng tượng của Ly Thương, là mồ hôi đầm đìa sau khi vận công, luyện kiếm xong.

“Đây là?” Ly Thương đi tới bên cạnh bàn, đặt chén thuốc lên bàn, nghiêng đầu nhìn cuốn văn thư đang mở trong tay Mộ Bạch.

Sau khi đệ tử Ngoại Đường theo dõi quan sát: Hai huynh muội không rõ lai lịch từ nơi khác tới Dương thôn, dụng ý khó lường. Huynh trưởng Tịch Mặc, kiếm sống bằng việc săn bắt, nhưng không giống bách tính thông thường, là người có võ công cao cường, đủ để xếp vào giang hồ nhất lưu! Muội muội là Tịch Yến, lo liệu việc nhà, rất ít ra ngoài, không nhìn ra có võ công hay không, nếu cần phải thử, xin hãy hạ lệnh cho phép.

“Đây là báo cáo của mấy ngày qua Ngoại Đường đưa tới sáng sớm nay.” Ánh mắt Mộ Bạch liếc nhìn chén thuốc đen như mực kia, nhíu mày một chút khó có thể nhận ra, chẳng có ai thích uống thuốc cả! Hơn nữa càng không có ai thích một ngày ba bữa lấy thuốc thay cơm đâu! Nhưng Mộ Bạch cũng biết, thân thể của mình quả thật có chút suy yếu, mấy ngày nay không ngừng uống thuốc, cũng đã tốt hơn nhiều. . . Có lẽ, chờ chuyện của Nhan sư huynh ổn định rồi, mình thật sự phải giảm bớt thời gian luyện võ công thôi. . .

Dù không muốn, vẻ mặt của Mộ Bạch vẫn không thay đổi mà thuận tay nâng chén thuốc lên, một hơi uống cạn! Thuốc rất khó uống, nhưng thuốc nguội rồi, thì lại càng đắng, càng khó uống hơn.

“Ngoại Đường thế này là có ý tứ gì?” Ly Thương nhìn thấy Mộ Bạch ngửa đầu, lộ rõ cần cổ trắng mịn, yết hầu trượt lên xuống rõ ràng theo động tác nuốt xuống, trong lòng hơi căng thẳng, nhiệt độ mới rồi vừa hạ xuống, dường như lại bốc lên. Ly Thương có chút không tập trung mà nói: “Nếu như cần người đi thăm dò, thì phái người đi là được rồi! Hỏi thiếu cung chủ là có ý gì?!”

Mộ Bạch đặt chén thuốc xuống, lắc lắc đầu, nói: “Làm sao đơn giản như thế được?! Ngoại Đường ở trong tay Nhan sư huynh nhiều năm, bây giờ lại liên tục báo cáo việc này, chắc hẳn là Nhan sư huynh muốn thăm dò ta. Ta ở Lạc Hà Điện nghỉ ngơi đã nhiều ngày, sợ là Nhan sư huynh đã hoài nghi đêm đó ta bị trọng thương, còn về phần báo cáo này. . .”

Ly Thương ổn định lại tâm trạng, vừa nghe Mộ Bạch giải thích, vừa cẩn thận phán đoán, lúc này mới tiếp lời: “Có lẽ là tới thăm dò tình hình của thiếu cung chủ, nhưng hai huynh muội kia chỉ sợ cũng có vấn đề! Nếu như thiếu cung chủ chỉ phê duyệt, mà không lộ diện, thì sẽ chứng minh thiếu cung chủ trọng thương chưa lành, Nhan thiếu cung chủ hiển nhiên có thể nắm được trình độ công lực của thiếu cung chủ! Nếu như thiếu cung chủ lộ diện, chỉ sợ hai huynh muội kia chính là một cái bẫy chết người đang đợi thiếu cung chủ nhảy vào!”

Mộ Bạch gõ nhẹ ngón tay xuống mép bàn, trên mặt lộ ra một nụ cười lạnh, nói: “Hắn tính toán cũng được đó! Lần đầu còn để cho hắn được thuận lợi, nhưng sao có thể để nhiều lần đều theo ý hắn? Ly Thương, chuẩn bị một chút, chúng ta lặng lẽ xuất cung, đi xem hai huynh muội kia một chút!”

Ly Thương đồng ý, nhìn thấy Mộ Bạch phê trên văn thư kia hai chữ: Đồng ý!

“Ý của thiếu cung chủ là thoát khỏi người của Ngoại Đường, chúng ta tự bí mật đi thăm dò hai huynh muội kia, nhưng không lộ diện ở bên ngoài? Để cho Nhan thiếu cung chủ đánh giá thấp công lực của thiếu cung chủ?!” Ly Thương đưa tay lấy cuốn văn thư đã được gấp lại, nhìn Mộ Bạch hỏi.

Mộ Bạch đứng dậy, tự đi tới tủ quần áo bên cạnh lục tìm, có chút bất đắc dĩ xoay người nói: “Đúng vậy! Trước tiên ngươi đuổi người mang công văn về Ngoại Đường đi, rồi bí mật tìm hai bộ quần áo bình thường đến. Chỗ của ta toàn là phục sức của thiếu cung chủ, nếu đi ra ngoài, thì quá dễ khiến người khác chú ý.”

Ly Thương mỉm cười, phục sức của thiếu cung chủ, đương nhiên là vô cùng tốt, sao có thể thô kém như của bình dân bách tính? Ly Thương nhìn văn thư trên tay một chút, bây giờ trong điện có Thuỷ lão trấn giữ, Nhan thiếu cung chủ, Ngoại Đường tất nhiên sẽ không dám làm loạn. Trước kia mình ở Chấp Đường, nhưng cũng từng ra khỏi Bích Tâm Cung vài lần, biết rõ đường đi. Hơn nữa Ngoại Đường để biểu hiện trung tâm, đã đưa tới mấy tấm lệnh bài của Ngoại Đường, đưa Mộ Bạch cải trang xuất cung, cũng không có vấn đề gì.

Ly Thương suy đi tính lại một lượt, cảm thấy không có vấn đề gì, mới hành lễ cáo lui.

16 thoughts on “[BHPT] – Chương 20

  1. chừng nào tới đó nàng nhớ nói trước 1 tiếng để chúng ta còn chuẩn bị a~ :-D
    em Thương số khổ, vừa mới đầu đã thấy thương ẻm quá chừng T^T ai hiểu được tâm tư của em đây ?

  2. Hà hà, em thụ này muốn làm công à, còn muốn chuốc xuân dược cho Mộ Bạch nữa chứ, Ly Thương quá nóng vội rồi, ko cần luyện tập gì cả, sau này Mộ Bạch cũng là sắc lang rồi, mà Ly Thương thành kẻ chịu khổ mới chết chứ.

    Hai mươi chương, vẫn thấy rất nồng ấm và hạnh phúc, mặc dù lúc đầu Ly Thương vì nhát mà tính toán thiệt hơn, nhưng cuối cùng vẫn theo Mộ Bạch, chín năm bên nhau càng thân thiết hơn, giờ thì yêu rồi. Mình vẫn ko thể đoán được vì sao Ly Thương lại phản bội Mộ Bạch, để phải chịu cảnh bị hành hạ như sau này.

    Mình phải công nhận là hai bạn công trong fic đều có cùng đặc điểm là nhỏ tuổi hơn, được đặc tả vẻ đẹp rất kỹ càng, toàn mỹ nhân, mà lúc nào cũng có cái kiểu khoái dựa vào lồng ngực bạn thụ mà nghỉ ngơi, quá ư là giống thụ rồi.

    • Ma Yên luôn thích viết về mỹ công anh tuấn thụ mà, cho nên đa phần tác phẩm của Ma Yên toàn là viết về Thử Miêu đó! Tiếc là mấy bộ Thử Miêu do Ma Yên viết toàn là VIP, ko mò đc, nếu ko ta cũng định làm 1 bộ! Ta là fan Thử Miêu a~~~~~!

Thích thì dùng: (╬ ̄皿 ̄)凸 ლ(¯ロ¯ლ) (╯‵□′)╯︵┻━┻ ~(‾▿‾~ ) ≧◡≦ \(≧▽≦)/ ≧△≦ ㄟ(≧◇≦)ㄏ (≧ロ≦) (≧◡≦) ╮(╯_╰)╭ o(︶︿︶)o 〒_〒 o(╥﹏╥)o ╭(╯^╰)╮ Σ( ° △ °|||) ♉( ̄▿ ̄)♉ ⊙﹏⊙(*´▽`*) ♥‿♥ ◔_◔ o(>﹏﹏<)o (^з^)-☆ O(∩_∩)O (づ  ̄ ³ ̄)づ~♥