[BHPT] – Chương 24

Há há, thấy ta năng suất ko? Aizz, nói là nghỉ chứ tay vẫn ngứa, ko edit nhưng lôi đống chương bhpt nàng phonglinh quăng cho ta bị ta ngâm dấm 1 bên ra beta, aiz aiz aiz, cuối cùng cũng chạy qua đc những chương cũ!

________________

Bích huyết phệ tình 24

Tác giả : Ma yên

Editor : dongphuongphonglinh

Beta: toujifuu

***

Bóng tối im lặng, đêm xuân ngắn ngủi.

Mộ Bạch và Ly Thương, một người mới biết tư vị của tình dục, một người có tính toán, hai người đều muốn ngừng mà không được, từ dục dũng dây dưa tới trên giường.

Tận đến khi ngoài cửa sổ biến thành màu trắng, Mộ Bạch mới vừa lòng thỏa ý, buông Ly Thương đã mềm nhũn trên giường, không còn sức di chuyển ra, tự đi tìm người, chuẩn bị nước ấm, muốn sau khi tẩy rửa, thì cùng Ly Thương ra ngoài đào viện luyện kiếm, lúc này lại kinh ngạc phát hiện, mặc dù nhìn tinh thần Ly Thương không tệ, nhưng lại không có sức xuống giường. . .

Trong lòng Mộ Bạch áy náy, nghĩ đến tư vị tuyệt vời và sung sướng một đêm qua, lại mềm lòng, liền bỏ qua buổi luyện công sáng sớm, cũng không gọi người, chỉ tự mình ôm Ly Thương, đi tới dục dũng, nhẹ giọng nói: “Thực xin lỗi, ta. . .”

Ly Thương đưa tay, ngăn cản lời nói tiếp theo của Mộ Bạch, ánh mắt dịu dàng nhìn hắn, nói: “Đừng nói thế! Ngươi là chủ nhân của ta, bất luận ngươi làm chuyện gì với ta, cũng là nên làm. . . Huống chi. . .” Đây vốn là mong muốn của ta. . . Tuy kết quả cùng với suy nghĩ trước đó không quá giống nhau. . .

Mộ Bạch cười cười, nghe được lời nói của người mình tín nhiệm, áy náy trong lòng đã tiêu tan không ít.

Bước vào trong nước ấm, Ly Thương lập tức nhíu mày, dù chưa phát ra âm thanh, nhưng biểu cảm đau đớn hiện lên trên mặt lại không thể che giấu được.

Mộ Bạch giật mình, ánh mắt không tự giác chuyển xuống phía dưới, ôm nam nhân trong lòng lên, rời khỏi mặt nước, mở hai chân vô lực của y ra, cẩn thận xem xét. . .

Shs, Mộ Bạch hít mạnh một hơi khí lạnh, không nhìn thì không biết, nhìn rồi mới phát hiện, nơi tư mật đã mang cho mình một đêm sung sướng kia, sưng đỏ doạ người, nơi cửa vào không thể khép kín hoàn toàn, hỗn hợp dịch thể đỏ trắng, đang từng chút từng chút uốn lượn chảy ra. . .

Mộ Bạch căng thẳng, có chút luống cuống nhìn Ly Thương.

Cũng không biết Ly Thương là xấu hổ, hay là quá mệt mỏi, mà nhắm mắt lại, không nói tiếng nào.

Mộ Bạch do dự một lúc, liền ôm lấy Ly Thương, bước ra khỏi dục dũng.

Mộ Bạch lại đặt Ly Thương vào giường, kéo chăn che lại thân thể xích loã của y, đang định đứng dậy rời đi, nhưng lúc nhìn khuôn mặt Ly Thương lại phát hiện được gì đó, khi nó thoáng lộ ra chút đau khổ, liền dừng bước.

Mộ Bạch hơi chần chừ, nhẹ giọng nói: “Ngươi. . . còn chưa thể chạm vào nước. . . Ta đi lấy chút thuốc, thoa lên cho ngươi. . .”

Mí mắt Ly Thương hơi động, nhưng không mở ra, chỉ là thần sắc trên mặt đã dịu lại.

Mộ Bạch yên tâm trở về phòng, tìm một ít thuốc mỡ cầm máu giảm sưng, lại vội vội vàng vàng quay trở lại phòng Ly Thương, xốc chăn lên, thật cẩn thận xoay Ly Thương nằm ngang ra, muốn tách hai chân đang khép lại của y.

“Để ta. . . tự làm được rồi. . .” Xấu hổ bối rối càng lúc càng mãnh liệt, tuy nói đêm qua hai người đã thân mật như vậy, nhưng muốn Ly Thương nằm yên, mặc cho Mộ Bạch thoa thuốc lên bộ phận xấu hổ nhất của mình, thì không thể nào chịu được.

“Đừng nhúc nhích!” Mộ Bạch ấn nhẹ ngực Ly Thương, ngăn y ngồi dậy, nhưng khi nhìn thấy vẻ mặt trốn tránh của y, lại thở dài, dịu dàng nói: “Nơi đó ngươi làm sao tự thoa thuốc được? Hơn nữa vốn là do ta biến thành như vậy, để ta làm được không?”

Ly Thương lắc lắc đầu, cố chấp nhìn Mộ Bạch.

Mộ Bạch lại thở dài, hiểu được Ly Thương cũng có tôn nghiêm của mình, nếu mình cứ kiên trì, tuy y cũng sẽ miễn cưỡng đồng ý, nhưng mà. . .

Mộ Bạch đặt bình thuốc trong tay xuống, tiến sát tới, nhẹ nhàng hôn lên đôi môi vẫn sưng đỏ của Ly Thương một chút, nhìn y một cái thật sâu, rồi xoay người ra khỏi phòng, để lại sự yên tĩnh cho nam nhân trong phòng. . .

Nhìn cửa phòng dần dần khép lại, ngăn y sam màu tím của Mộ Bạch ở bên ngoài, Ly Thương hơi thở phào nhẹ nhõm, có chút cảm động, nhưng còn thấy hạnh phúc hơn. . . Cuối cùng cũng chiếm được hắn, mặc dù đêm qua đau đớn nhiều hơn là sung sướng, nhưng khi nhìn thấy biểu cảm vui sướng trên mặt Mộ Bạch, lại bỗng chốc cảm thấy dù có đau đớn hơn nữa, cũng sẽ ngọt ngào như vậy, không ngừng nói với bản thân —— ngọt ngào như đường. . .

Đưa tay ra, nhẹ nhàng cầm lấy bình thuốc vẫn còn hơi ấm của Mộ Bạch, Ly Thương mỉm cười dịu dàng, khó khăn chống đỡ thân thể, dựa vào cột gỗ ở cuối giường. Thật ra, Mộ Bạch rất dịu dàng đó chứ! Đã ở loại thời điểm đó rồi. . . mà vẫn kiềm chế, không nỡ làm mình bị thương. . .

Đưa tay thăm dò hậu huyệt, đau! Ly Thương khẽ nhíu mày, chỉ là chạm nhẹ, mà đã đau như vậy, Ly Thương thực không thể tin chỗ này, đêm qua lại có thể chứa được tinh khí thô to kia. Có điều. . . đó là của Mộ Bạch. . . Ly Thương nghĩ vậy, trong lòng lại trở nên ấm áp, dường như khi trong lòng nghĩ đến người kia thì tất cả đau đớn đều trở nên mềm mại. . .

Ly Thương hơi nheo mắt, nhịn không được tưởng tượng lại đêm qua, khi tinh khí nóng rực cứng như thép của Mộ Bạch vào trong mình. . .

Ngón tay chậm rãi tách ra huyệt khẩu sưng đau, một dòng ướt át theo ngón tay chảy xuống, Ly Thương cúi đầu nhìn, chất lỏng trắng sữa đặc sệt xen lẫn rất nhiều tơ máu, chảy thành dòng xuống đệm giường, tạo nên những điểm tròn. . .

Đây là. . . của Mộ Bạch. . . Da mặt Ly Thương lập tức co giật, trong lòng đảo lộn, nhất thời cũng không rõ, là xấu hổ hay ngọt ngào. . . Cũng may, còn chưa để cho hắn thoa thuốc giúp mình. . . Lúc này Ly Thương chỉ thấy may mắn, nếu để cho hắn thấy những thứ đó, thì sau này mình thật sự không biết phải đối diện với hắn như thế nào. . .

Ly Thương bắt đầu tưởng tượng linh tinh này nọ, nhìn tơ máu trong dịch thể trắng sữa kia, quả nhiên bị rách rồi. . . Ngón tay khẽ tách cửa vào khít chặt kia một chút, thăm dò vào bên trong. . . Rồi lại nhịn không được nhớ đến tình huống lúc Mộ Bạch ở trong thân thể mình. . .

Thân thể dần dần nóng lên, tình dục quen thuộc đêm qua lại dâng lên lần nữa. . . Ly Thương thất vọng nhìn phân thân đã ngẩng cao đầu của mình một chút, thực sự không còn sức mà quản nó, chỉ có thể cố hết sức không để ý đến dục vọng, khó khăn thoa thuốc mỡ trong bình kia vào trong cơ thể. . .

Ly Thương yếu ớt dựa vào cột giường, vừa cố gắng thoa thuốc, vừa nhịn không được nhớ lại mọi thứ đêm qua —— Khi Mộ Bạch quẫn bách dục hoả khó tiêu, hưng phấn khi giúp hắn tiết dục, khi ý đồ của mình bị phát hiện, Ly Thương khẽ rên rỉ một tiếng, nhớ lại Mộ Bạch khi đó, vẫn khiến cho mình kích động cả người nóng lên. . . Sau đó, ngược lại chính mình lại bị hắn tiến vào. . . Mộ Bạch lúc đó, ánh mắt mơ màng, sắc mặt say mê, đẹp không gì sánh được. . . Còn có động tác cẩn thận dịu dàng của hắn, trong lúc dục hoả đốt người kia, mà vẫn kiềm chế, không muốn làm mình bị thương. . . Khi phân thân thon dài mạnh mẽ kia ra vào trong cơ thể mình, trên khuôn mặt ngây ngô của Mộ Bạch tràn đầy chìm đắm và say mê. . .

“Ưm. . .” Ly Thương rên rỉ một tiếng, lại coi ngón tay là phân thân của Mộ Bạch, mới chỉ nhớ lại thôi, mà đã đạt đến cao trào, bắn ra rồi. . .

“Phanh” một tiếng, Ly Thương mệt mỏi ngã ra giường.

“Làm sao vậy?” Cửa phòng rầm một cái bị đẩy ra, Mộ Bạch lách mình vào phòng, vội vàng nhào tới bên giường.

Trên mặt Ly Thương cứng đờ, trong nháy mắt lại thả lỏng, cũng may, hắn chưa nhìn thấy. . . Có điều, chỉ là âm thanh mình ngã xuống giường, hắn lại có thể tiến vào nhanh như vậy, chẳng lẽ, hắn vẫn lo lắng mà canh ở ngoài cửa sao?

“Ta không sao! Chỉ là trên người dính dính khó chịu.” Trong lòng Ly Thương bắt đầu tràn đầy ấm áp, chân mày khoé mắt lập tức mềm xuống.

Mộ Bạch thấy trong lòng khẽ động, không khỏi nhớ lại, lúc hai người triền miên đêm qua, Ly Thương cũng nhìn mình như vậy. . . Một luồng nhiệt khí từ bụng dưới lặng lẽ xông lên, Mộ Bạch vội dời mắt, nhìn dấu vết trên thân thể ướt mồ hôi của Ly Thương, cùng chỗ ẩm ướt trên giường kia, vội thầm mắng mình một câu, ổn định tâm thần, nhìn xung quanh một chút, lấy một chiếc khăn sạch sẽ, thấm ướt trong dục dũng, vắt khô, rồi trở lại bên giường, bắt đầu cẩn thận giúp Ly Thương lau chùi thân thể.

Bận rộn một lúc xong, đã giúp Ly Thương lau sạch thân thể, thay chăn đệm, thu xếp cho y nghỉ ngơi trên chiếc giường thoải mái sạch sẽ. Mộ Bạch cảm thấy thân thể mình cũng cực kỳ khó chịu, liền dùng nước trong dục dũng kia lau rửa tạm một chút.

Trở về phòng thay y phục xong, Mộ Bạch đi ra, đem chăn đệm đã thay ra quấn thành một bó, đi tới cửa viện gọi một thiếu niên, sai hắn ném cái bó chăn đệm đi. Rồi tìm Thẩm Phi, dặn dò hắn chuẩn bị cho Ly Thương chút đồ ăn bổ dưỡng.

Thẩm Phi hơi kinh ngạc nhìn Mộ Bạch một chút, nhớ lại hai ngày trước Ly Thương không ngủ không nghỉ canh ở trước giường Mộ Bạch, bừng tỉnh hiểu ra, có lẽ hai ngày này rất mệt mỏi, thân thể đã kiệt sức. Chẳng trách bây giờ vẫn không thấy Ly Thương ra khỏi phòng. . .

Mộ Bạch đi lòng vòng trong sân, rồi lại luyện kiếm, chỉ cảm thấy cả người thoải mái, tinh lực cường thịnh, tự hiểu có liên quan đến một trận tình sự vô cùng thoả mãn đêm qua, không khỏi lại ngẩn ngơ xuất thần. . .

Tuy nói đêm qua mình có chút ý tứ cưỡng ép, nhưng nhìn Ly Thương, cũng không phải không muốn, chỉ là. . . Năng lực tự kiềm chế của mình vẫn rất mạnh, sao đột nhiên lại thất thố như vậy?

Mộ Bạch cẩn thận nhớ lại dục vọng như lửa đốt đêm qua, tâm thần sốt ruột không yên, thật sự rất không bình thường! Hôm qua rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Bắt đầu từ lúc sáng sớm tỉnh lại, Mộ Bạch đã cẩn thận sắp xếp lại tất cả chuyện đêm qua, từng cái từng cái một. . . Dường như, khả năng duy nhất, là nữ tử mỹ lệ mới gặp hôm qua —— Tịch Yến. . .

Chẳng lẽ, mình đối với Tịch Yến kia là nhất kiến chung tình? Mộ Bạch nhíu mày, điều này thật không thể tin được! Nhưng mà, dù sao mình cũng đã sống hơn mười năm, nếu nói là nảy sinh dục vọng với Ly Thương, cũng không thể đến tận bây giờ mới mất khống chế! Dục vọng hôm qua mãnh liệt như vật, dường như đã đốt lên tất cả cảm xúc mãnh liệt của mình. . . Nếu là Ly Thương, hai người sớm tối bên nhau, cái gì nên xảy ra, cũng đã sớm xảy ra rồi. . . Như vậy, cũng chỉ có một khả năng này. . . Tịch Yến. . .

Nhớ tới tố nhan không chút phấn son trong căn nhà tranh kia, thanh tú mỹ lệ, thanh âm thiếu nữ êm ái dễ nghe, dịu dàng uyển chuyển như nước biếc, sắc bén như kiếm phong! Có khả năng này! Chẳng lẽ mình thật sự động tâm với thiếu nữ vừa mới gặp một lần kia?

Mộ Bạch có chút chần chừ không chắc, có lẽ, lúc nào đó phải đi gặp lại Tịch Yến kia lần nữa. . .

Có điều. . . Mộ Bạch quay đầu lại, nhìn cánh cửa phòng đóng chặt của Ly Thương một chút, trong đầu lại hiện lên hình ảnh Ly Thương cả người chật vật không còn sức lực lúc trước. Mộ Bạch lắc lắc đầu, mọi thứ vẫn nên chờ Ly Thương ổn rồi hãy nói đi!

Mộ Bạch hạ quyết tâm, Huyền Băng Kiếm trong tay rung rung, đang muốn luyện một lúc nữa, khoé mắt lại liếc thấy ở cửa viện, Mạc Cực đang vội vàng đi vào!

“Thiếu cung chủ!” Mạc Cực nhìn thấy Mộ Bạch, từ xa đã lớn tiếng gọi.

“Chuyện gì?” Mộ Bạch đành phải ngừng chiêu kiếm lại, tiến lên đón.

“Thiếu cung chủ, Ngoại Đường đưa tới một công văn tin tức, nói là việc khẩn cấp, xin thiếu cung chủ trả lời!” Mạc Cực lấy từ trong tay áo ra một phong thư tín, hai tay cung kính đưa lên.

“Ngoại Đường?” Mộ Bạch nhíu nhíu mày, nhận lấy thư, mở ra.

Hơn năm mươi dặm ngoài Dương thôn, xuất hiện người trong võ lâm không rõ thân phận, khoảng chừng mười người, đều là đằng đằng sát khí, hướng về phía Dương thôn!

E rằng sẽ bất lợi với cung chúng ta! Xử trí như thế nào? Xin thiếu cung chủ chỉ thị!

Nhìn thấy công văn tin tức này, phản ứng đầu tiên của Mộ Bạch là —— Một cái bẫy! Ngoại Đường rốt cuộc đã muốn ra tay rồi sao?!

Đột nhiên nhớ tới đoạn đối thoại hôm qua của hai huynh muội Tịch gia, người nọ? Thủ hạ? Hơn ba trăm người Tịch gia bị giết! Truy sáy! Tịch Yến?! Trong lòng Mộ Bạch căng thẳng, có thể là bẫy, cũng có thể, là sự thật!

Tịch Yến không thể không cứu, nhất là mới rồi đã suy nghĩ rõ ràng dị trạng hiện giờ của bản thân, trước mắt Ly Thương không thể xuống giường, Thẩm Phi phải lục soát trong điện, Mạc Cực phải phòng thủ Lạc Hà Điện, cũng vừa vặn một mình mình đơn độc đi trước, nếu Ngoại Đường có ý đồ gì, nhất định sẽ không bỏ qua cơ hội này! Mộ Bạch khẽ vuốt Huyền Băng Kiếm trong tay, nhân cơ hội này, xem xem Ngoại Đường có chủ ý gì cũng tốt, chỉ bằng Phệ Huyết Kiếm Pháp, dù mình không thể giết hết người trong Ngoại Đường, thì chuyện thoát thân cũng không có gì phải lo lắng, đợi trở về Bích Tâm Cung, cũng vừa lúc kể lại rõ ràng cho sư phụ, không biết thuộc hạ của cung chủ Bích Tâm Cung là ai, muốn lợi ích gì. . .

“Mạc Cực, tăng cường phòng thủ Lạc Hà Điện! Ta tới Ngoại Đường xử lý chuyện này!” Mộ Bạch nắm chặt Huyền Băng Kiếm trong tay, đã hạ quyết tâm, liền bước đi, nháy mắt đã ra khỏi đào viện.

※※※

“Mộ thiếu cung chủ? Ngài tự mình tới sao?” Đường chủ, phó đường chủ Ngoại Đường kinh ngạc nhìn Mộ Bạch đẩy cửa bước vào, rồi lại thoáng chốc thoải mái, chuyện này nói lớn không lớn, nói nhỏ không nhỏ, nhưng lại là chuyện bất ngờ hiếm thấy của Bích Tâm Cung trong mấy năm qua! Mộ thiếu cung chủ muốn làm chút gì đó, đương nhiên không thể bỏ qua! Hắn được cung chủ tự mình hạ lệnh quản lý Ngoại Đường, lúc trước là hai người mình hạ lệnh, thuộc hạ trong đường không được ngăn cản Mộ thiếu cung chủ vào đường.

Đường chủ Ngoại Đường Trì Cửu Nhân vội rời khỏi vị trí đường chủ, cung kính mời Mộ Bạch ngồi xuống.

Mộ Bạch gật gật đầu, cũng không khách khí, đi đến vị trí đường chủ ngồi xuống, nhìn hai đường chủ, mười vị chấp sự trong phòng một chút, nói: “Bọn người trong võ lâm thân phận bất minh xâm nhập vào phạm vi của Bích Tâm Cung ta, hai vị đường chủ đã thu xếp chưa?”

Trì Cửu Nhân giật mình, đáp: “Bẩm Mộ thiếu cung chủ, mục đích của bọn chúng hình như là Dương thôn, cũng không liên quan tới Bích Tâm Cung ta, thuộc hạ nghĩ, có lẽ bọn họ có chuyện phải làm, đợi bọn họ xong việc rồi, sẽ tự rời đi, cũng không cần phải quan tâm!”

“Cái gì?” Mộ Bạch nhíu mày, ánh mắt sắc bén đảo qua hai mươi người nắm quyền Ngoại Đường ở trong phòng, thấy bọn họ đều cho là đúng, không khỏi giận dữ, nói: “Tin tức cũng đã nói, bọn chúng có mười người, đằng đằng sát khí. Rõ ràng không phải tới Dương thôn làm việc thiện. Bích Tâm Cung ta nằm ở trong núi Nam Lĩnh, tuy Dương thôn cũng không phải đệ tử Bích Tâm Cung, nhưng nhiều năm qua, bọn họ coi chúng ta là sơn thần bảo vệ, chẳng lẽ, các ngươi muốn trơ mắt nhìn bách tính vô tội trong Dương thôn chịu tai hoạ?!”

Trì Cửu Nhân cứng người.

Bao Đông Hành thấy thế, vội tiếp lời, nói: “Mộ thiếu cung chủ có điều không biết, vị trí núi Nam Lĩnh hẻo lánh, lương dân bách tính ở đây đa số là sinh sống nhiều đời. Có lẽ sẽ không có ai đắc tội với những kẻ đó đâu, e rằng bọn chúng cũng chỉ là thuận đường qua đây, không phải tới vì Dương thôn!”

Mộ Bạch hừ lạnh một tiếng, đứng lên, nói: “Cho dù bọn chúng muốn làm gì, chúng ta cũng nên chuẩn bị một chút, dù sao lo trước cũng sẽ tránh được tai họa! Nếu để bọn chúng thả tay chém giết, mà lại có một, hai người trốn vào núi cầu cứu chúng ta, chẳng phải tự nhiên bại lộ vị trí của Bích Tâm Cung ta sao? Việc này một khi truyền ra ngoài, vị trí của Bích Tâm Cung ta còn chưa nói, để mặc cho bọn chúng tàn sát bách tính dưới chân núi Bích Tâm Cung ta, chúng ta cũng chẳng quan tâm, vậy cùng với việc sợ bọn chúng có gì khác nhau đâu? Sau này đệ tử trong Bích Tâm Cung, làm sao còn mặt mũi hành tẩu trên giang hồ! Truyền lệnh xuống, triệu tập hai mươi thuộc hạ, lập tức tới ngoài Dương thôn đợi lệnh! Ta sẽ tự mình đi, nếu bọn chúng thật sự là đi ngang qua, thì cho là chúng ta sợ bóng sợ gió một hồi, dù sao cũng tốt hơn là Bích Tâm Cung ta bị người qua mặt!”

Trì Cửu Nhân cùng Bao Đông Hành nhìn nhau, vị Mộ thiếu cung chủ này luôn luôn ôn hoà, tao nhã hữu lễ, hôm nay đột nhiên nghiêm khắc như vậy, trực tiếp hạ lệnh, cũng khiến cho hai người bọn họ cảm thấy bất ngờ, có điều, đây mới là tư thái nên có của thiếu cung chủ Bích Tâm Cung! Nhưng theo bọn họ thấy thì có gì quan trọng đâu? Cũng chỉ là “Mộ thiếu cung chủ mang người giết chết mười ngoại địch xâm nhập” mà thôi, dù sao cũng coi như có chút công lao. Nếu mặc cho người ngoài giết hại thôn dân dưới chân núi, chỉ sợ chỗ tả hộ pháp cũng không dễ ăn nói!

Hai vị đường chủ đưa mắt ra hiệu với mười chấp sự, cùng khom người tuân lệnh, theo Mộ Bạch đi ra cửa Bích Tâm Cung, đương nhiên có hai chấp sự xoay người đi tập hợp nhân thủ.

Mộ Bạch quan sát vẻ mặt của mười hai người Ngoại Đường, trong lòng suy nghĩ, lý do của mình có thể cho là có chút gượng ép, nhưng hai vị đường chủ, mười vị chấp sự lại không ai phản đối. . . Có lẽ cũng sớm mong mình theo Ngoại Đường xuất cung, mới thuận tiện hạ thủ. . .

※※※

Thanh Hà Điện, Bích Tâm Cung.

“Cái gì? Mộ Bạch một mình ra khỏi Lạc Hà Điện, lại vì chuyện này mà tới Ngoại Đường?” Nhan Minh Thanh nhìn một thanh niên áo xanh nửa quỳ trên mặt đất, tâm tình thoải mái cười nói: “Tốt lắm! Đang lo hắn rụt đầu trong Lạc Hà Điện không ra, hắn lại nghĩ cho ta như vậy, thậm chí một người hầu cũng không mang theo, một mình xuất môn? Tần chấp sự, ngươi trở về nói với Trì Cửu Nhân và Bao Đông Hành, bảo bọn họ tìm cơ hội, nhất định phải để cho Mộ Bạch chỉ còn lại một mình!”

Thanh niên áo xanh —— chính là một trong hai chấp sự lúc trước rời đi triệu tập thuộc hạ, Tần Minh!

“Dạ.” Tần Minh trả lời, đứng dậy rời đi.

Nhan Minh Thanh nhìn theo bóng lưng Tần Minh rời đi, ý cười trên mặt lạnh dần, tàn nhẫn nói: “Trì Cửu Nhân? Bao Đông Hành? Dám cự tuyệt kế hoạch bẫy giết Mộ Bạch của ta! Nếu không đêm đó Mộ Bạch nhất định đã chết rồi. . . Rất tốt! Rất can đảm! Các ngươi cho rằng có mệnh lệnh của cung chủ, là có thể không nghe mệnh lệnh của ta sao? Hừ! Tần Minh này cũng không tệ, không uổng công ta đề bạt hắn làm chấp sự Ngoại Đường. . . Xem ra, phải nghĩ một biện pháp, khiến cho hai con chó không nghe lời kia hy sinh vì nhiệm vụ cung. . . Hoặc là, thăng Tần Minh này làm đường chủ Ngoại Đường, sẽ càng tốt hơn. . .”

Nhan Minh Thanh tức giận một lúc, đột nhiên lớn tiếng quát: “Người đâu! Truyền lệnh xuống, phân phó người của Lệ viện, lập tức đuổi tới Dương thôn, tìm cơ hội vây giết Mộ thiếu cung chủ! Nếu để Mộ thiếu cung chủ còn sống trở về Bích Tâm Cung, bọn họ cũng không cần trở về nữa, chết ở bên ngoài luôn đi!”

_______________________

Ta băm ta chém ta nghiền cái tên Mộ Bạch ngu si đần độn!! :die:

6 thoughts on “[BHPT] – Chương 24

Thích thì dùng: (╬ ̄皿 ̄)凸 ლ(¯ロ¯ლ) (╯‵□′)╯︵┻━┻ ~(‾▿‾~ ) ≧◡≦ \(≧▽≦)/ ≧△≦ ㄟ(≧◇≦)ㄏ (≧ロ≦) (≧◡≦) ╮(╯_╰)╭ o(︶︿︶)o 〒_〒 o(╥﹏╥)o ╭(╯^╰)╮ Σ( ° △ °|||) ♉( ̄▿ ̄)♉ ⊙﹏⊙(*´▽`*) ♥‿♥ ◔_◔ o(>﹏﹏<)o (^з^)-☆ O(∩_∩)O (づ  ̄ ³ ̄)づ~♥