[BHPT] – Chương 25

Bích huyết phệ tình 25

Tác giả : Ma yên

Editor : dongphuongphonglinh

Beta: toujifuu

***

Mộ Bạch đứng trước cửa Bích Tâm Cung màu xanh rực rỡ, đợi thời gian khoảng nửa nén hương, mới thấy hai chấp sự Ngoại Đường đi triệu tập đệ tử dẫn người tới.

Mộ Bạch nắm chặt Huyền Băng Kiếm trong tay, mắt lạnh đảo qua hai mươi đệ tử Ngoại Đường kia, lại kinh ngạc phát hiện, trong mười người mới gặp một lần tại Võ Đường, còn suýt nữa theo mình vào Lạc Hà Điện, thì có năm người ở trong đây!

Kỳ lạ! Chẳng lẽ Ngoại Đường thật sự như lời Trì Cửu Nhân và Bao Đông Hành nói, thành tâm góp sức cho mình sao? Tâm tư Mộ Bạch nhanh chóng xoay chuyển, âm thầm đánh giá hai đường chủ, cùng mười chấp sự của Ngoại Đường.

Lại thấy một chấp sự lặng lẽ đi tới bên cạnh Trì Cửu Nhân, nói nhỏ mấy câu.

Ánh mắt Mộ Bạch hơi lạnh đi, lại thấy đường chủ Ngoại Đường Trì Cửu Nhân sau khi nghe chấp sự kia nói xong, sắc mặt trầm xuống, đột nhiên rút kiếm ra, đâm một kiếm vào ngực chấp sự không hề phòng bị kia!

“Ngươi. . .” Tần Minh không dám tin nhìn thanh kiếm trên ngực một chút, rồi ngạc nhiên nhìn Trì Cửu Nhân, một lúc lâu sau mới nói ra được một chữ.

Trì Cửu Nhân lại cười gằn một tiếng, giơ trường kiếm lên, mở ra một đường máu từ ngực đến vai phải của Tần Minh, xoay chân, đá bay thi thể Tần Minh ra ngoài, Trì Cửu Nhân căm hận nói: “Để ngươi lại có tác dụng gì?!”

Mộ Bạch bị một màn này khiến cho sửng sốt, tận đến lúc này, mới mở miệng dò hỏi: “Trì đường chủ, đây là chuyện gì vậy?”

Trì Cửu Nhân vẩy đi vết máu trên kiếm, tra kiếm vào vỏ, xoay người hành lễ, nói: “Thật khiến Mộ thiếu cung chủ chê cười rồi, tên Tần Minh này, thân là chấp sự Ngoại Đường của Bích Tâm Cung, lại nói với thuộc hạ, rằng hai mươi người ít quá, sợ không đối phó được với mười kẻ trong võ lâm kia! Nhát gan sợ phiền phức như vậy, không coi Mộ thiếu cung chủ ra gì, làm mất uy nghiêm của người trong Bích Tâm Cung ta, lưu hắn lại còn có tác dụng gì?! Thuộc hạ nhất thời tức giận, chưa kịp bẩm báo với Mộ thiếu cung chủ, đã ra tay xử tử người này, xin Mộ thiếu cung chủ giáng tội!”

“Trì đường chủ khách khí rồi! Ngài là đường chủ Ngoại Đường, đương nhiên có quyền xử trí thuộc hạ Ngoại Đường! Có tội gì chứ?” Dư quang khoé mắt Mộ Bạch đảo qua thi thể chấp sự ngã cách khoảng một trượng kia, đương nhiên biết sự tình tuyệt không đơn giản như lời Trì Cửu Nhân nói! Nhưng không biết vì sao người này lại chọc giận Trì Cửu Nhân? Chẳng lẽ. . . là vì chưa sắp xếp ổn thỏa cạm bẫy mai phục mình?!

Ánh mắt Mộ Bạch quay lại, lặng lẽ nhìn năm đệ tử mới kia. Cũng không phải, nếu muốn đối phó với mình, sao lại để cho người mới vào Ngoại Đường tham gia? Biết rõ mình từng tới Võ Đường chọn người, bọn họ không sợ mình có liên hệ với những người mới này sao?!

Năm người kia quả nhiên còn nhớ Mộ Bạch, thấy hắn nhìn qua, đều lộ ra ánh mắt nhiệt tình mong đợi!

Ngày đó bị thua chưa được vào Lạc Hà Điện, vốn tưởng rằng đã lỡ mất cơ hội với vị Mộ thiếu cung chủ này. Nhưng không ngờ khi vốn phải theo thực lực mà chia đều vào tứ đường, hơn mười người bọn họ coi như là người có võ công tốt nhất trong đám đệ tử, lại cùng được phân tới Ngoại Đường! Trong hơn mười người này, cũng không thiếu người thông minh, chỉ cần liên hệ với tin tức Mộ Bạch tiếp quản Ngoại Đường, trong lòng liền biết, hẳn là Mộ Bạch đã ra tay, sắp trọng dụng bọn họ rồi!

Năm thiếu niên lặng lẽ liếc nhìn hai vị đường chủ, phó đường chủ Trì Cửu Nhân và mười vị chấp sự, hoặc là. . . không lâu sau, mình sẽ có thể thay thế bọn họ. . .

Năm người nhiệt huyết sôi trào, chỉ hận không thể lập tức đi tới Dương thôn, sao phải quan tâm những tên kia tới làm gì? Cứ đại sát một phen là được rồi. . .

Mộ Bạch nhìn thấy vậy, hơi yên lòng, xem ra, lần này Ngoại Đường cũng sẽ không có hành động gì! Nhưng đây là lần duy nhất mình đơn độc ra ngoài, cho bọn chúng một cơ hội. . . Chẳng lẽ, Ngoại Đường thật sự vẫn chưa hoàn toàn bị Nhan Minh Thanh khống chế?

Không đề cập tới Mộ Bạch đang nghi ngờ không xác định ở đây nữa. Đường chủ Ngoại Đường Trì Cửu Nhân lại tiến gần tới, do dự một lúc, mới nhỏ giọng nói bên tai Mộ Bạch: “Mộ thiếu cung chủ, kẻ địch tới chưa biết rõ, tuy rằng ngài võ công cao thâm, nhưng lại ít kinh nghiệm đối địch với người khác! Lát nữa phải nhớ không được rời xa bọn thuộc hạ!”

Chẳng lẽ Ngoại Đường định dẫn mình tới chỗ nào đó vây giết? Mộ Bạch rùng mình, nhìn Trì Cửu Nhân, cười nói: “Ta hiểu rồi, Trì đường chủ yên tâm! Mộ Bạch nhất định sẽ không tự giao đấu, làm những việc xúc động!”

Trì Cửu Nhân nghe vậy, nhẫn nhịn xuống, cuối cùng nhịn không được, thấp giọng nói: “Hôm nay Mộ thiếu cung chủ một mình xuất cung, không phải chính là xúc động sao!”

Mộ Bạch ngẩn ra, không khỏi nhìn Trì Cửu Nhân.

Trì Cửu Nhân dường như cũng thấy câu này của mình quá lộ liễu, không đợi Mộ Bạch trả lời, liền xoay người đi ra vài bước, quát lớn với một đoàn đệ tử, chấp sự Ngoại Đường: “Hôm nay Ngoại Đường đi tới Dương thôn, để đề phòng mười kẻ trong võ lâm từ bên ngoài tới gây bất lợi với Bích Tâm Cung! Chúng đệ tử nghe đây! Các ngươi là đệ tử Ngoại Đường ta, có trách nhiệm bảo vệ an toàn vùng núi xung quanh Bích Tâm Cung! Nếu những người đó không có hành động gì khác thường, thì không sao, nếu như bọn họ động võ ở trước Bích Tâm Cung ta, thì không được cho tên nào chạy thoát! Có thể bắt sống là tốt nhất, nếu không thì lập tức giết chết, không được để một tên nào chạy thoát! Lát nữa làm việc, mọi người phải thể hiện bản lĩnh thật sự! Hôm nay Mộ thiếu cung chủ cùng chúng ta hành sự, nếu ai biểu hiện tốt, được Mộ thiếu cung chủ coi trọng, ừm. . . Ngoại Đường chúng ta hết sức chống địch, đã mất một vị chấp sự, chức vị này hiện còn để trống. . .”

Trì Cửu Nhân quả nhiên không hổ là đường chủ nắm giữ Ngoại Đường đã lâu! Một câu này, đã khiến cho hai mươi đệ tử vô cùng vui mừng! Nhất thời tinh thần được nâng cao, sát khí bốc lên!

“Dạ!” Hai mươi đệ tử ầm ầm đồng ý, ánh mắt bắn ra tinh quang.

Mộ Bạch mỉm cười gật đầu, xem ra đường chủ Ngoại Đường muốn dẹp yên chuyện giết chết chấp sự họ Tần này, rốt cuộc vừa rồi Tần chấp sự đã nói với ông ta những gì? Mộ Bạch không nhịn được càng tò mò hơn. . .

※※※

Giữa trưa, ánh mặt trời tươi đẹp ở trên không, các thôn dân trong Dương thôn vẫn giống như ngày thường, không nhanh không chậm kết thúc công việc, chào hỏi lẫn nhau, nói nói cười cười đi về thôn.

Tám tên mặc trang phục hán tử hoặc cao hoặc thấp, hoặc béo hoặc gầy đang ẩn thân trong rừng cây phía sau thôn, im lặng nhìn những thôn dân này chậm rãi đi vào trong thôn, rồi phân ra, đi vào trong nhà.

Tám tên hán tử mạnh mẽ vẫn im lặng ẩn náu ở trong rừng, không có chút hành động nào.

Không bao lâu sau, có một hán tử trung niên mặc y phục màu nâu ra khỏi thôn, động tác nhanh nhẹn, nhẹ nhàng không tiếng động men theo góc tường của một căn nhà trong thôn đi ra.

Ánh mắt tám hán tử sáng lên, đồng loạt nhìn trung niên nam tử kia.

Trung niên nam tử mắt lạnh đảo qua tám tên đồng bọn, nhẹ giọng quát: “Mục tiêu ở trong căn nhà tranh phía bên trái thôn, hôm nay vừa lúc, hai tên tội phạm lọt lưới đều ở nhà! Thôn này ta đã xem xét qua, tất cả đều là sơn dân, sẽ không có chút trở ngại nào. Đi theo ta.”

Chín hán tử theo sát thành một đường, cũng không che giấu tung tích nữa, nhanh chóng tiến về phía sơn thôn nhỏ bé đang trong bữa cơm trưa yên bình.

“Hai tên tạp chủng này coi như đã bị chúng ta bắt được rồi, mẹ nó! Đuổi theo hơn nửa năm, ngay cả thời gian tới lầu xanh cũng không có! Ngụy đầu, lát nữa phải để cho các huynh đệ thoải mái làm nữ tử kia đến chết đó!” Một gã hán tử cười dâm ô, nhỏ giọng nói với hán tử vừa rồi từ trong thôn đi ra.

Trung niên nam tử quay đầu lại, nhìn mọi người một chút, thấy vẻ mặt tám người đều tràn đầy khát vọng nhìn mình, liền cười lạnh nói: “Các ngươi gấp cái gì? Hai kẻ này tuy tuổi còn nhỏ, nhưng rất thông minh! Vẫn nên giết để tránh hậu hoạ. Các ngươi muốn thoải mái còn khó sao? Thôn này vị trí hẻo lánh, làm sạch sẽ gọn gàng một chút, thì dù bị huỷ cũng không có nhiều phiền phức lắm! Một Tịch Yến kia làm sao đủ phân cho tám người chúng ta? Nữ tử đến tuổi trong thôn này ít nhất cũng có năm, sáu người. Có điều mấy lời tục tĩu có thể nói trước với ta, còn nếu muốn làm chuyện gì, phải đợi sau khi giết chết hai tên oắt con Tịch gia kia, tìm được đồ vật trang chủ muốn, sau đó mang về! Nếu lại để cho bọn chúng chạy thoát. . . Hừ hừ! Không cần trang chủ xử phạt, Nguỵ Thành Nhai ta cũng sẽ làm thịt kẻ đó!”

Tám người thấy Nguỵ Thành Nhai đã đồng ý, vô cùng cao hứng ồn áo đáp lại, lập tức bước chân cũng nhẹ hơn mấy phần.

Một hàng chín người, vừa đi vào thôn, đã có hơn ba mươi nam tử áo xanh lặng lẽ từ sâu trong rừng đi ra, chính là đám người Mộ Bạch.

Trì Cửu Nhân cau mày, nói với Mộ Bạch: “Quả nhiên đã bị Mộ thiếu cung chủ đoán trúng! Những người này muốn giết người huỷ thôn!”

Sắc mặt Mộ Bạch cũng ngưng trọng, nhìn Dương thôn vẫn yên bình như cũ, nói: “Vào thôn thôi, dù sao cũng không thể để bọn chúng làm hại những thôn dân này.”

Trì Cửu Nhân cùng Bao Đông Hành khẽ gật đầu, mang theo chín vị chấp sự, hai mươi đệ tử Ngoại Đường, đi theo bên cạnh Mộ Bạch, bước nhanh về phía Dương thôn.

Đám người Mộ Bạch vừa vào trong thôn, đã thấy căn nhà tranh của huynh muội Tịch gia ở trước mắt, lại nghe thấy một tiếng vang ầm ầm, một căn nhà tranh đơn sơ mới được dựng lên ở đối diện trong thôn, đột nhiên bị phá vỡ, trong lúc bùn đất cây cỏ bay lên, một bóng người xinh đẹp thon thả bay ngược ra, ngã trên mặt đất cách nhà tranh khoảng năm trượng. . .

“Làm sao vậy. . .”

“Xảy ra chuyện gì vậy. . .”

Thôn xóm yên bình lập tức bị tiếng vang này kinh động, mấy chục thôn dân hốt hoảng lo sợ lao từ trong nhà ra.

“Không có chuyện gì! Người dân Dương thôn, lập tức quay về nhà mình!” Trì Cửu Nhân thấy tình thế không ổn, lập tức vận khí lớn tiếng quát, dư quang khoé mắt, lại nhìn thấy Mộ Bạch đã rút Huyền Băng Kiếm ra, cùng với thân người phi vào trong căn nhà tranh rách nát kia, là ba thân ảnh bám sát bóng dáng xinh đẹp kia.

“A. . .” Những thôn dân lao ra khỏi phòng, muốn xem đến cùng, nhìn thấy tử y của Mộ Bạch tung bay, phi lên từ trong đám người áo xanh, bay mấy trượng, trường kiếm trong tay ngăn cản binh khí của ba hán tử xa lạ đang bổ xuống đỉnh đầu Tịch Yến ngã trên mặt đất không dậy nổi! Lập tức ồn ào hô to: “Sứ giả của sơn thần! Sứ giả của sơn thần đến cứu chúng ta rồi. . .”

Trì Cửu Nhân vô cùng tức giận, phất tay ra lệnh cho chấp sự, đệ tử phía sau tiến lên, lớn tiếng quát một lần nữa: “Người dân Dương thôn lập tức trở về nhà, trong vòng một canh giờ, không được ra khỏi cửa!”

Một tiếng quát này của Trì Cửu Nhân, lập tức áp xuống tiếng hô hoán hỗn loạn của đám thôn dân, trước thôn sau thôn, mọi người đều nghe được rõ ràng!

Đám thôn dân tuy rất muốn xem, nhưng cũng sợ sơn thần tức giận, tất cả mọi người đành phải vội vàng trở lại trong phòng, đóng chặt cửa lại.

Một kiếm của Mộ Bạch đã ngăn cản ba binh khí, vận lực đánh văng ra, đang định vung kiếm chém, lại nghe thấy tiếng gió phía sau, vội quay kiếm chuẩn bị ứng phó. . .

Chỉ thấy ba chấp sự đã từ phía sau nhào lên, mỗi người đối phó với một tên.

Mộ Bạch dừng một chút, thấy ba chấp sự chống lại ba tên hán tử kia rõ ràng đã chiếm thế thượng phong, xung quanh còn có hai mươi đệ tử, sáu chấp sự bao vây, lại để mình ở vòng ngoài.

Mộ Bạch hơi chần chừ, cũng không lên tham gia nữa, xoay người nâng Tịch Yến dậy, nói: “Cô nương không sao chứ?!”

“Đa tạ công tử trượng nghĩa cứu giúp!” Tịch Yến lo lắng nhìn căn nhà tranh bị sập, muốn bước tới, lại lảo đảo một chút, may được Mộ Bạch đỡ lấy lần nữa, mới không ngã xuống đất.

Mộ Bạch nhìn chân trái của Tịch Yến một chút, một vết đao chém khoảng ba tấc đang chảy máu, đã thấm ướt một mảng váy vải của nàng. Không khỏi nhớ lại năm xưa. Mộ Bạch giận dữ, ngăn cản Tịch Yến còn muốn tiến lên, mắt lạnh đảo qua ba người trong vòng vây, nhàn nhạt nói: “Cô nương, chân cô nương bị thương rồi, không cần vội, mấy kẻ này đã tới đây, thì đừng mong còn sống mà rời đi!”

Ba chấp sự nghe thấy, thanh kiếm trong tay lập tức nhanh hơn vài phần, nháy mắt đã bức ba kẻ kia luống cuống tay chân.

“Không, ca ca ta. . . Ca ca bị sáu người truy sát, đã chạy vào ngọn núi ở ngoài thôn!” Tịch Yến gấp đến hai mắt rưng rưng, đáng thương nắm lấy cánh tay đang ngăn cản nàng của Mộ Bạch, run giọng cầu xin nói: “Cứu ca ca ta, van ngươi, van xin các ngươi, cứu chúng ta. . .”

Mộ Bạch nhìn bộ dạng yếu đuối bất lực của Tịch Yến một chút, nhẹ nhàng gật đầu, dịu dàng lấy ra một chiếc khăn màu tím, đưa cho nàng, rồi quay đầu quát: “Giết hết bọn chúng, còn sáu tên nữa, đi tìm đi!”

“Dạ!” Mọi người cùng hô lớn trả lời, để lại ba chấp sự đang giao đấu, hai mươi sáu người vút ra ngoài thôn, ẩn vào trong rừng.

“Khoan, khoan đã! Các người là kẻ nào? Bọn ta chính là đệ tử tục gia của phái Thanh Thành, phụng lệnh sư môn truy sát tàn dư ma đạo. . .” Một trung niên hán tử thấy tình thế không ổn, vội lớn tiếng nói.

“Phái Thanh Thành?” Mộ Bạch nhướn mày.

Trong lòng Tịch Yến căng thẳng!

Động tác của chấp sự đang đối chiêu với trung niên hán tử hơi chậm lại.

“Đúng vậy!” Trung niên hán tử kia thấy thế, cho rằng đám người Mộ Bạch đã sợ, đắc ý nói: “Chính là phái Thanh Thành xếp hàng thứ ba trong ngũ đại môn phái! Các vị bằng hữu giang hồ chỉ cần thu tay không quản, sau khi tại hạ trở về, tuyệt đối sẽ không đề cập đến chuyện các vị muốn cứu tàn dư ma đạo, thế nào?”

Mộ Bạch cười lạnh một tiếng, nói: “Giết! Chỗ này không phải khu vực của phái Thanh Thành nhà ngươi!”

Ánh mắt chấp sự kia lạnh xuống, thanh kiếm trong tay đâm mạnh.

Trung niên hán tử kia tuyệt đối không thể ngờ được, những người này lại dám can đảm không nể mặt Thanh Thành ngũ đại môn phái, chỉ ngây người một chút, đã bị một kiếm đâm xuyên cổ họng. . .

Theo sau trung niên hán tử này, hai tên còn lại cũng bị hai vị chấp sự giết chết tại chỗ.

Mắt Tịch Yến sáng lên, bắt đầu lặng lẽ đánh giá Mộ Bạch, người có thể không sợ phái Thanh Thành, trong giang hồ coi như là thứ quý hiếm. . . Có điều, xem ba người này ra tay, thì bọn họ thực sự không sợ thực lực của phái Thanh Thành! Hơn nữa, vừa rồi nghe xưng hô của thôn dân, cùng với lời đồn trước đây, liền biết những người này nhất định là môn phái võ lâm thần bí trong núi kia! Xem tình hình này, thiếu niên bên cạnh rõ ràng là thủ lĩnh của những người này! Nếu hắn đã không sợ phái Thanh Thành mà cứu mình, chắc hẳn cũng có thể giết trang chủ của Hồng Phong sơn trang kia, đại đồ đệ (từ gốc là thủ đồ: thủ = đứng đầu, cao nhất, đồ = đồ đệ -> thủ đồ = đại đồ đệ ^^) của chưởng môn phái Thanh Thành – Minh Phong đạo trưởng. . .

Trì Cửu Nhân và Bao Đông Hành chậm rãi đi tới, nhìn thoáng qua ba cỗ thi thể trên mặt đất, khoát khoát tay, để ba vị chấp sự kia đem thi thể ném ra khỏi thôn.

Thích thì dùng: (╬ ̄皿 ̄)凸 ლ(¯ロ¯ლ) (╯‵□′)╯︵┻━┻ ~(‾▿‾~ ) ≧◡≦ \(≧▽≦)/ ≧△≦ ㄟ(≧◇≦)ㄏ (≧ロ≦) (≧◡≦) ╮(╯_╰)╭ o(︶︿︶)o 〒_〒 o(╥﹏╥)o ╭(╯^╰)╮ Σ( ° △ °|||) ♉( ̄▿ ̄)♉ ⊙﹏⊙(*´▽`*) ♥‿♥ ◔_◔ o(>﹏﹏<)o (^з^)-☆ O(∩_∩)O (づ  ̄ ³ ̄)づ~♥