[BHPT] – Chương 27

Bích huyết phệ tình 27

Tác giả : Ma yên

Editor : dongphuongphonglinh

Beta: toujifuu

***

“Yến Nhi, lúc này mọi chuyện cấp bách. Muội lại bị thương ở chân, đi lại không tiện, không bằng để Mộ Bạch đưa muội đi đoạn đường này?” Mộ Bạch xé nội sam bằng tơ lụa xuống, băng bó qua loa chân phải bị thương của Tịch Yến.

Tịch Yến cũng biết tình huống nguy cấp, nên cũng không làm bộ làm tịch, gật đầu đồng ý, hỏi: “Mộ công tử, bọn họ là thủ hạ của Trì đường chủ vừa rồi ở cùng công tử sao?”

“Không phải! Muội đã thấy kẻ bịt mặt nào tới giết muội, rồi lại liều lĩnh nói cho muội, hắn là ai chưa?” Mộ Bạch ôm ngang Tịch Yến trong lòng (kiểu bế công chúa), nhảy từ trong rừng lên ngọn cây, bay về phía Bích Tâm Cung.

Tịch Yến thấy thân pháp Mộ Bạch sử dụng nhanh như chớp, cũng thức thời không hỏi nữa, nằm ở trong lòng Mộ Bạch, im lặng đánh giá đường đi xung quanh!

Mộ Bạch nhớ lại lời nói lúc sắp chết của hắc y nhân kia, đương nhiên không dám đi chậm, xốc lại tinh thần, một đường vô cùng cẩn thận, xuyên qua núi rừng, lướt qua hai vách núi, chui qua một sơn động cực kì bí mật, không thấy nửa bóng người, mới hơi thoải mái, nghi hoặc thở phào.

“Chúng ta đến rồi sao?” Tịch Yến rõ ràng cảm thấy Mộ Bạch thả lỏng, quay đầu lại nhìn. . .

Tường cao được xây từ những khối đá lớn thuần màu xanh biếc, ở dưới ánh mặt trời chói mắt chiếm hết tầm mắt, phía sau tường đá màu xanh kia, lộ ra hơn mười toà cung điện cao vút, hoặc gần hoặc xa. . .

Chỉ là, tất cả những kiến trúc to lớn hùng vĩ này, đều bị Tịch Yến ném ra sau, vì trong mắt Tịch Yến chỉ còn lại ba chữ trên cửa cung rộng lớn ở chính giữa bức tường cao kia —— Bích Tâm Cung!

Tịch Yến kinh ngạc há to đôi môi anh đào, Bích Tâm Cung?! Nếu mình không nhớ nhầm, bang phái trong giang hồ có tên này, dường như chỉ có nhất cung song cốc trong truyền thuyết kia. . .

Mộ Bạch nhìn vẻ mặt của Tịch Yến, mỉm cười, không khỏi nhớ tới tình cảnh khi lần đầu tiên bản thân nhìn thấy cung điện rộng lớn hùng vĩ này.

Tịch Yến mạnh mẽ quay đầu lại, nhìn Mộ Bạch ngẩng đầu đi về phía cửa cung kia. Còn nhớ, khi ở Dương thôn, đám người Trì đường chủ kia, xưng hô với Mộ Bạch là Mộ thiếu cung chủ! Chẳng trách khi hắn nghe được tên của ngũ đại môn phái, cũng không sợ hãi. . .

Hai tay Tịch Yến đang nắm lấy bả vai Mộ Bạch, không tự chủ được nắm chặt hơn! Thân thế hiển hách như vậy, tướng mạo tuấn mỹ, võ công cao cường. . . Quan trọng nhất, thiếu niên khó có được như vậy lại có tình ý với mình —— nếu không nắm chặt lấy thiếu niên này, mình tuyệt đối không thể tha thứ cho bản thân —— cơ hội trả mối thù của gia tộc, cùng hạnh phúc của bản thân, thì ra lại gần như vậy. . .

Một đường đi qua hành lang trong điện, xung quanh không ngừng có những người áo xanh cúi đầu hành lễ với Mộ Bạch, Mộ Bạch mỉm cười hơi gật đầu, ôm lấy Tịch Yến, bước vào Lạc Hà Điện.

“Thiếu cung chủ!” Sắp vào tới đào viện, thì Thẩm Phi, Mạc Cực nhận được tin tức vội vàng chạy tới, hành lễ nghênh đón Mộ Bạch.

“Ừm, trong điện có chuyện gì không?” Mộ Bạch cũng không dừng lại, vừa đi vừa hỏi.

“Bẩm thiếu cung chủ. . . Mọi thứ trong Lạc Hà Điện đều bình thường.” Thẩm Phi nhìn thiếu nữ trong lòng Mộ Bạch một chút, muốn nói lại thôi.

“Mạc Cực, ngươi đi thăm dò một chút, xem trong cung hôm nay có xảy ra chuyện gì quan trọng không.” Mộ Bạch trầm ngâm nói, suốt dọc đường không có chuyện gì, có lẽ Nhan sư huynh đã bị chuyện gì đó ngáng chân rồi.

“Dạ.” Mạc Cực trả lời, xoay người rời đi.

“Thẩm Phi. . .” Mộ Bạch đang muốn hỏi tình hình của Ly Thương, đã thấy một người trong đào viện chậm rãi đi tới nghênh đón, áo xanh tóc đen, sắc mặt tái nhợt, hai mắt nhìn chằm chằm Tịch Yến trong lòng Mộ Bạch, không phải Ly Thương thì còn ai?!

“Thiếu cung chủ?” Thẩm Phi thấy Mộ Bạch gọi hắn một tiếng, rồi lại không phân phó, không khỏi thăm dò gọi.

“. . . A, ừm, thu thập một căn phòng tốt nhất trong đào viện, đây là Tịch Yến, Tịch cô nương là khách quý của ta, truyền lệnh xuống, trong Lạc Hà Điện, bất luận kẻ nào cũng không được vô lễ với Tịch cô nương!” Chẳng lẽ thân thể Ly Thương còn chưa hồi phục? Mộ Bạch âm thầm suy nghĩ, thuận miệng phân phó.

“Dạ.” Thẩm Phi nhìn Tịch Yến co lại trong lòng Mộ Bạch một chút, rồi tự giác rời đi.

“Thuộc hạ tham kiến thiếu cung chủ! Thiếu cung chủ, đây là?” Ly Thương vừa đi tới trước người Mộ Bạch, sắc mặt càng thêm nhợt nhạt khó coi, hành lễ hỏi.

Tịch Yến hơi kinh ngạc, đảo mắt nhìn về phía Ly Thương, trên đường đi tới đây, có ai là không cung cung kính kính với Mộ Bạch?! Người này là người đầu tiên mở miệng hỏi về mình, xem ra địa vị của y ở đây cũng không phải bình thường!

“Yến Nhi, đây là tổng quản Ly Thương của Lạc Hà Điện ta, cũng là người ta tín nhiệm nhất. Khi không có ta, nếu muội có gì cần, thì cứ tìm y, cũng giống tìm ta vậy!” Mộ Bạch cúi đầu nhìn Tịch Yến, khẽ cười nói.

Yến Nhi?! Thân thể Ly Thương hơi run rẩy một chút, dường như có chút đứng không vững. Nữ nhân rõ ràng hôm qua mới trông thấy, tại sao hôm nay Mộ Bạch liền đưa ả về cùng?! Còn thân mật như thế, không chút ngần ngại gọi thẳng khuê danh? Ngươi. . . Đã động tâm với ả sao? Dự cảm không rõ ràng giống như mây đen phủ xuống, nặng nề đè ép trong lồng ngực, Ly Thương vội cúi đầu, tránh né ánh mắt của Tịch Yến và Mộ Bạch, khuôn mặt anh tuấn run rẩy, vặn vẹo thành một vẻ dữ tợn, sát ý không thể khống chế hiện lên trong mắt —— Thiếu niên mình nhìn thấy từ nhỏ tới lớn, thiếu niên mình hao tổn tâm cơ mới có được, tại sao có thể bị một người ngoài chẳng biết tại sao xuất hiện cướp mất chứ?

“Ừm, nếu ngươi không có chuyện gì thì trở về nghỉ ngơi đi.” Mộ Bạch lo lắng nhìn Ly Thương, muốn dìu y, nhưng vì trong lòng đang ôm một người, nên đành phải thôi.

Đây là. . . Chê ta chướng mắt sao? Trong lòng Ly Thương bi thảm, sát khí trong lòng càng tăng lên, cắn cắn môi, ngẩng đầu nhìn Mộ Bạch, dữ tợn trên mặt lặng lẽ mất đi, chỉ còn lại vẻ nhợt nhạt xanh xao, Ly Thương đè nén căm hận cuộn trào trong lòng, thấp giọng nói: “Thiếu cung chủ, thuộc hạ không có gì đáng ngại, không bằng để thuộc hạ đi giúp Thẩm Phi, thu xếp ổn thỏa chỗ ở cho Tịch cô nương?”

Mộ Bạch nhìn sắc mặt Ly Thương, nhíu mày một chút, nói: “Đừng cậy mạnh, sắc mặt ngươi khó coi như vậy, còn không về phòng nghỉ ngơi đi? Ta thu xếp cho Yến Nhi xong, sẽ tới thăm ngươi.”

Ly Thương nhẹ nhàng thở ra, hai bàn tay nắm chặt giấu ở sau lưng có chút phát run, cảnh giác liếc qua Tịch Yến trong lòng Mộ Bạch, khom người đáp: “Dạ, vậy thuộc hạ sẽ ở yên trong phòng đợi thiếu cung chủ.”

Tịch Yến nhìn bóng lưng Ly Thương rời đi, nhẹ giọng nói: “Mộ công tử, vị tổng quản này, dường như có chút đề phòng Tịch Yến.”

Mộ Bạch nghe vậy, thu hồi ánh mắt đang nhìn Ly Thương, nhìn Tịch Yến, cười nói: “Yến Nhi đừng đa nghi, y cũng chỉ cẩn thận thôi, qua mấy ngày, thấy muội sẽ không gây bất lợi cho ta, thì sẽ không như thế nữa.”

Tịch Yến gật gật đầu, co vào trong lòng Mộ Bạch, đi qua rừng đào, tới khoảng đất trống trước một dãy phòng.

Thẩm Phi đang đứng trước một căn phòng cách phòng ngủ của Mộ Bạch ba gian về phía bên trái bận rộn chỉ huy mấy thiếu niên, thấy Mộ Bạch ôm Tịch Yến tới, vẫy lui mấy thiếu niên kia, đi tới nghênh đón, nói: “Thiếu cung chủ, Tịch cô nương, phòng đã thu xếp xong rồi, xin Tịch cô nương xem xem, có còn thiếu gì không?”

Mộ Bạch khẽ gật đầu, ôm Tịch Yến đi vào trong phòng, nhẹ nhàng đặt nàng lên giường, dịu dàng hỏi: “Yến Nhi, muội xem xem phòng này thế nào? Có còn cần thêm gì không?”

“Nơi này rất tốt, Mộ công tử, không cần phiền phức thêm nữa đâu.” Tịch Yến đánh giá bài trí trong phòng, chăn đệm bằng tơ lụa đẹp đẽ quý giá, bàn ghế tủ gỗ được chạm trổ hoa văn. . . Đừng nói cuộc sống trong nửa năm chạy trốn này, dù là lúc trước còn ở trong Tịch gia trang, cũng chưa từng được ở trong căn phòng đẹp đẽ hoa lệ như vậy.

“Yến Nhi, sao còn gọi ta là công tử?” Mộ Bạch khẽ cười một tiếng, Thẩm Phi đã tự giác lui khỏi phòng.

Tịch Yến đỏ mặt, chần chừ một lúc lâu, mới vô cùng thẹn thùng khẽ gọi một tiếng: “Mộ đại ca. . .”

Mộ Bạch vừa lòng cười nói: “Trước tiên muội cứ nghỉ ngơi thật tốt, có đói không? Muốn ăn chút gì không? Ta sai người làm.”

Tịch Yến nhẹ nhàng lắc đầu, lưu luyến buông bàn tay đang nắm chặt tay áo Mộ Bạch ra, nói: “Mộ đại ca còn phải vào rừng mà? Tịch Yến tự nghỉ ngơi một lát là được rồi.”

Cũng không biết người của Ngoại Đường đã đuổi kịp đám người Tịch Mặc chưa. Mộ Bạch gật gật đầu, đứng dậy, nói: “Vậy muội nghỉ ngơi đi, đến tối, ta sẽ lại tới thăm muội.”

“Ừm.” Tịch Yến nhẹ giọng đồng ý, trong lòng lo lắng cho sự an toàn của huynh trưởng, ánh mắt thúc giục nhìn Mộ Bạch.

Mộ Bạch đi ra khỏi phòng, vừa tính toán làm sao moi được tin tức từ chỗ Tịch Mặc, vừa vội vàng chạy ra khỏi đào viện, bước tới bên ngoài Lạc Hà Điện.

“Thiếu cung chủ.” Vừa đi tới cửa điện, đã thấy Mạc Cực vội vàng chạy tới.

“Chuyện gì?” Mộ Bạch dừng chân, tuy trong lòng sốt ruột về tin tức của Vấn Thiên bí tịch, nhưng cũng không thể mặc kệ Mạc Cực.

“Trước lúc thiếu cung chủ hồi cung nửa canh giờ, có bảy người xông tới khu vực gần bí đạo ngoài cung, đúng lúc gặp phải Nhan thiếu cung chủ đi ra ngoài, trước mắt bảy người kia đều đã bị bắt về Hình Đường, nghe nói, một người trong đó, chính là Tịch Mặc gần đây ngụ ở Dương thôn, sáu người còn lại thân phận không rõ ràng, Hình Đường còn đang thẩm vấn.” Mạc Cực nhanh chóng nói.

“Cái gì?!” Mộ Bạch chấn động, vội hỏi: “Ngoại Đường có ai hồi cung chưa?”

“Chưa ạ.” Mạc Cực trả lời.

Mộ Bạch chăm chú nhìn phía cửa cung, nhớ lại lúc ra cung, đường chủ Ngoại Đường lại yêu cầu mình không được đi một mình lần nữa, hắc y nhân che mặt trong rừng luôn miệng nhắc tới Ngoại Đường; Nhan sư huynh, xem ra Ngoại Đường thật sự xa cách với ngươi. . . Ngươi xuất cung, là muốn giết ta sao?!

“Người đâu, theo ta tới Bích Lạc Điện, Mạc Cực, trông coi cửa chính, cẩn thận bảo hộ Tịch cô nương!” Tịch Mặc, ngươi ngàn vạn lần đừng nói ra chuyện Vấn Thiên bí tịch! Mộ Bạch phất tay áo, mang theo hai thiếu niên, bước nhanh về phía Bích Lạc Điện.

※※※

“Thiếu cung chủ thật sự dặn dò như vậy?” Ly Thương đột nhiên đứng lên, tức giận nhìn thiếu niên đưa tin ở trước mặt.

“Dạ.” Thiếu niên kia đầu đổ mồ hôi lạnh, tại sao Ly tổng quản lại tức giận như vậy?

Bạch Nhi. . . Ngươi. . . Căng thẳng vì Tịch cô nương kia như vậy?! Trong ngực Ly Thương buồn bực đến khó chịu, hít thở sâu mấy lần, thật vất vả mới kìm nén được sát ý muốn phá tung lồng ngực đi ra, Ly Thương mệt mỏi ngồi lại mép giường, phất phất tay, nói: “Ta biết rồi, ngươi lui xuống đi!”

Thiếu niên không dám thở mạnh, cúi đầu trả lời, xoay người rời đi.

Cửa phòng nhẹ nhàng khép lại, trong phòng chớp mắt tối sầm lại, sắc mặt của Ly Thương cũng theo tia sáng kia, dần dần u ám.

※※※

“Vấn Thiên bí tịch?!” Tiêu Bạch Ly nhìn chằm chằm Mộ Bạch đứng bên cạnh, giọng điệu có vẻ vội vàng hỏi: “Bạch Nhi, con có thể khẳng định?!”

“Dạ. Tịch Yến kia chính miệng nói cho đồ nhi! Chỉ là muội ấy dù sao cũng là nữ tử, có lẽ Tịch gia sẽ không đem Vấn Thiên bí tịch này giao cho muội ấy! Đồ nhi vốn nghĩ đợi khi cứu được Tịch Mặc, tìm được nguyên nhân, sẽ đến bẩm báo với sư phụ, nhưng mà nam tử Tịch Mặc của Tịch gia kia trước mắt đã bị Nhan sư huynh bắt tới Hình Đường, đệ tử lo rằng. . .” Mộ Bạch lo lắng nói.

Tiêu Bạch Ly kích động đứng dậy, cười nói: “Không sao, Tịch gia bị diệt, cũng không chịu giao ra Vấn Thiên bí tịch, Tịch Mặc kia sao lại dễ dàng nói ra như vậy? Có điều người của phái Thanh Thành, sợ là không chịu nổi thủ đoạn của Hình Đường. . . Người đâu, truyền lệnh của bản cung, đem tất cả bảy người hôm nay Nhan thiếu cung chủ bắt được tới Bích Lạc Điện, bản cung muốn đích thân thẩm vấn!”

“Dạ.” Ngoài thư phòng, truyền đến hai tiếng trả lời, một chuỗi tiếng bước chân rời đi dồn dập vang lên.

Tiêu Bạch Ly mỉm cười nhìn Mộ Bạch, nói: “Bản cung nghe nói, hôm nay con ôm Tịch gia cô nương kia hồi cung?”

Mộ Bạch đỏ mặt, vội nói: “Sư phụ, đó là vì hai chân Yến Nhi bị thương, không tiện đi lại. . . ”

“Được rồi!” Tiêu Bạch Ly cười ha ha, nói: “Đã gọi là Yến Nhi rồi sao? Bạch Nhi, vị Yến Nhi cô nương kia, con phải đối xử cẩn thận! Nếu chỗ của sư phụ không hỏi được tin gì, thì chỉ trông cậy vào chỗ của con thôi đấy. Ha ha ha. . . Nếu như có được Vấn Thiên bí tịch, tìm hiểu được Phiêu Diêu Cuồng Đao Đỗ Vấn Thiên làm thế nào tiến vào cảnh giới trong tâm không có kiếm, khi bản cung có được kinh nghiệm, tất nhiên sẽ cho con một phần! Nếu sư đồ chúng ta, có thể tiến vào cảnh giới đó, thì xem khắp thiên hạ, còn có ai là đối thủ của Bích Tâm Cung ta?!”

Mộ Bạch hiểu ý cười, nói: “Sư phụ yên tâm, đồ nhi sẽ chú ý!”

Tiêu Bạch Ly gật gật đầu, nói: “Tốt lắm. Bạch Nhi, con về trước đi, khỏi cần nói cho Tịch Yến kia, Tịch Mặc đã rơi vào tay chúng ta. Sau khi con về, ở cùng nó nhiều một chút, nếu khiến cho nó một lòng yêu thương con, nữ nhân mà. . . Đương nhiên bí mật gì cũng sẽ nói cho con thôi. . .”

“Đồ nhi hiểu rồi, đồ nhi xin cáo lui.” Mộ Bạch cúi người hành lễ, lui khỏi thư phòng.

Mộ Bạch trở lại Lạc Hà Điện, tính toán nếu bây giờ đi gặp Tịch Yến, thì khó có thể che giấu được, đành phải đứng ở trước rừng đào do dự một lúc, nhớ lại sắc mặt xanh trắng của Ly Thương lúc hồi điện, vậy cứ đi thăm Ly Thương một chút là được rồi! Tuy nói Tịch Yến thoạt nhìn cũng có ý với mình, nhưng chuyện nam nữ này, mình thật sự không biết nhiều lắm, có lẽ hỏi Ly Thương một chút, sẽ có chủ ý hay!

Mộ Bạch có quyết định rồi, cũng không chần chừ nữa, đi qua rừng đào, tới trước cửa phòng Ly Thương, đẩy cửa vào.

“Thiếu cung chủ.” Ly Thương ngước mắt, thấy Mộ Bạch rốt cuộc cũng tới, vội đứng dậy, u ám trên mặt sớm đã như không có, chân mày khoé mắt, không tự giác mà tràn đầy dịu dàng.

Mộ Bạch chỉ cảm thấy trong lòng nhảy lên, dường như thời gian quay lại, trở về đêm hôm trước, nam nhân ở trước mắt vẻ mặt dịu dàng, dung mạo ẩn tình, nơi bí ẩn khít chặt nóng rực kia bao bọc dung túng mình. . . Thân thể lại nóng lên, sau khi thưởng thức tư vị cực lạc tiêu hồn kia, phân thân ở bụng dưới không chần chừ mà ngẩng cao đầu.

Ánh mắt Mộ Bạch tối sầm, trở tay đóng cửa phòng lại, đi đến bên cạnh nam nhân, kéo y ngồi xuống bên giường, thấp giọng hỏi: “Thân thể của ngươi thế nào rồi? Tại sao lúc trước sắc mặt lại khó coi như vậy?”

Nhìn dục hỏa cố nhịn trong mắt Mộ Bạch, trong lòng Ly Thương khẽ động, xem ra dược tính của Bí Xuân Đan lại phát tác rồi, nhưng lúc này Mộ Bạch lại không tới phòng Tịch Yến, mà là tới phòng mình. . .

Trong lòng Ly Thương hơi ấm áp, trở tay đặt lên bàn tay đang chống trên giường của Mộ Bạch, nhẹ nhàng nắm lấy, cúi đầu qua, nhẹ nhàng hôn lên đôi môi xinh đẹp kia, nói: “Thuộc hạ không sao, thiếu cung chủ muốn sao?”

Dược tính của Bí Xuân Đan phát tác, chỉ có ba ngày, nếu trong ba ngày này, có thể khiến hắn lưu luyến thân thể mình, thì nữ nhân kia tính là cái gì? Từ từ tìm cơ hội, ngoại trừ rời khỏi Mộ Bạch thì chính là. . .

Chỉ là chạm môi thôi, mà bụng dưới sưng trướng lại càng lúc càng ngẩng cao giống như bị kích thích, mơ hồ trướng đến có chút phát đau. . . Mộ Bạch xấu hổ ngửa đầu về phía sau một chút, cảm thấy mình thật sự có chút cầm thú, lúc trước sắc mặt Ly Thương còn chưa tốt, hiển nhiên là đêm qua mình làm quá tàn nhẫn. Kết quả, rõ ràng là đến thăm y, cũng để hỏi xem phải đối xử với nữ nhân yêu mến như thế nào, nhưng lúc này lại. . .

Thấy sắc mặt Ly Thương buồn bã, Mộ Bạch có chút bối rối nói: “Ly Thương. . . (hai chữ “đại ca” nói không ra miệng) (câu này là của Mộ Bạch đó) ta không có ý như vậy, thân thể ngươi còn chưa thoải mái mà? Nơi đó còn đau không?”

Ly Thương nghe vậy, trong lòng dễ chịu hơn một chút, nắm chặt bàn tay trong tay, so với mình mà nói, thì ngón tay có chút mảnh khảnh, tay kia, lại lặng lẽ tìm tới nơi đang ngẩng cao đầu giữa hai chân Mộ Bạch, Ly Thương do dự tới gần Mộ Bạch, chạm nhẹ vào đôi môi Mộ Bạch, lưu luyến nói: “Thuộc hạ đã không sao rồi, thiếu cung chủ, cố nén dục hoả không tốt cho thân thể đâu. . . Huống chi. . . Ly Thương. . . cũng. . . rất muốn. . . Ưm. . .”

Mấy chữ cuối cùng, đã biến mất khi đôi môi kia đột nhiên áp qua. . .

Mười bảy, mười tám tuổi, chính là lúc có nhiều ham muốn, Mộ Bạch mới nếm thử tư vị tuyệt vời kia, làm sao chịu được khiêu khích như vậy, tâm tư lập tức đảo lộn, mục đích tới đây lúc trước, sớm đã bị ném tới chín tầng mây. . .

Cắn lấy đôi môi đã đưa tới, không để nó chạy thoát, Mộ Bạch đổi khách thành chủ đè Ly Thương xuống giường, chiếc lưỡi thăm dò, giống như đang tìm hương vị trong nơi sâu đó, cẩn thận cảm nhận nơi mới mẻ bị mình chiếm lĩnh, quét qua hàm răng, liếm láp khoang miệng, quấn lấy chiếc lưỡi mềm mại đang chào đón, mút vào trong miệng, răng nanh khẽ cắn, nhấm nháp trêu đùa. . .

“Ưm. . .” Ly Thương cúi đầu thở dốc, hai tay nhẹ nhàng ôm lấy Mộ Bạch trên người, hơi gập một chân, cọ nhẹ giữa hai chân Mộ Bạch, ánh mắt chớp chớp, mang theo nhu tình mật ý như nước, nhìn chăm chú thiếu niên tràn đầy dục hỏa ở trước mắt. . .
________________

Mợ chứ khúc đầu chương này thực buồn nôn, ga gà da vịt nổi rần rần! ლ(¯ロ¯ლ)

1 thoughts on “[BHPT] – Chương 27

Thích thì dùng: (╬ ̄皿 ̄)凸 ლ(¯ロ¯ლ) (╯‵□′)╯︵┻━┻ ~(‾▿‾~ ) ≧◡≦ \(≧▽≦)/ ≧△≦ ㄟ(≧◇≦)ㄏ (≧ロ≦) (≧◡≦) ╮(╯_╰)╭ o(︶︿︶)o 〒_〒 o(╥﹏╥)o ╭(╯^╰)╮ Σ( ° △ °|||) ♉( ̄▿ ̄)♉ ⊙﹏⊙(*´▽`*) ♥‿♥ ◔_◔ o(>﹏﹏<)o (^з^)-☆ O(∩_∩)O (づ  ̄ ³ ̄)づ~♥