[PHTH] – Chương 30

Phong Hành Thiên Hạ Chương 30

Hủ nữ cùng sát thủ quạ đen

Tác giả: Lưu Tinh Trư

Editor: toujifuu

 

“Nửa đêm trong lầu các, đêm xuân nặng nghìn vàng, mấy phần phong lưu lộng ôn nhu, lúc này xuân sắc nồng.

Dung khuynh quốc khuynh thành, điên đảo say chúng sinh, ca đài sân khấu tình ý dọc, đêm dài cùng chàng cộng.”

Theo tiếng nhị hồ du dương, một giọng nữ hoa lệ nhẹ nhàng tiến đến.

“A?” Ảnh Cô Nguyệt có chút kinh ngạc, nơi đây còn có hát rong?

“Hắc hắc.” Cười khổ, Thiên Khiếu Hàn đương nhiên biết không phải là hát rong, chỉ là một vị nào đó tới mà thôi.

“Dực Yêu a, thế nào đổi từ khúc mới rồi?” Nhược Thủy U Lam cười hỏi.

“Hát Tuyệt Thế Tiểu Thụ ngán rồi, hiện tại tôi sửa hát Thiên Hạ Đệ Nhất Thụ, thế nào, nghe hay chứ?” Thấy người đến, là một nữ tử tuổi trẻ khuôn mặt xinh xắn, cô chính là Dực Yêu?

“Đây không phải vấn đề có nghe hay hay không, bà thế nào vẫn là vừa đi vừa hát a, sẽ không sợ người ta nói bà là hát rong?” Công Tử Bất Sái Khốc dùng ánh mắt tỏ ý người xung quanh che che lấp lấp nhìn qua nơi đây.

“Nhìn cái gì? Chưa thấy qua mỹ nữ, hơn nữa là mỹ nữ có thể biết hát a?” Dực Yêu hếch đầu, bím tóc đuôi ngựa phía sau phất ra một biên độ khoa trương.

Xung quanh phát sinh một trận tiếng hít khí, sau đó là tiếng mọi người nhất tề soạt soạt quay đầu.

“Ông xem, không phải đều không nhìn nữa?” Dực Yêu đắc ý nói.

“. . .” Mọi người không nói gì.

“Đúng rồi, giới thiệu cho bà một chút, hai vị này là bằng hữu tôi mới quen, vị này chính là Ảnh Cô Nguyệt, vị này chính là Thiên Khiếu Hàn, thế nào, đều là long phượng trong loài người đi?” Công Tử Bất Sái Khốc vội vã nói sang chuyện khác.

“Nga? Ách?” Trong mắt Dực Yêu lóe hào quang dị dạng, “Nga hặc hặc hặc!~~ Thực sự là quá thỏa mãn rồi!”

Thân thể Thiên Khiếu Hàn run lên, biểu tình trên mặt tức thì cứng lại.

“Hắc hắc, tôi kêu Dực Yêu, kết giao bằng hữu đi?” Dực Yêu lập tức thay một bộ khuôn mặt tươi cười nịnh nọt, chuyển đưa lên danh thiếp hảo hữu.

Ảnh Cô Nguyệt nhìn Thiên Khiếu Hàn đầu đầy hắc tuyến vẫn đang cứng ngắc, chần chừ một chút, vẫn là trao đổi danh thiếp hảo hữu cùng Dực Yêu.

“Hàn? Anh làm sao vậy?” Ảnh Cô Nguyệt nhỏ giọng trò chuyện riêng nói.

“A? Không. . . Cẩn thận nữ nhân này, nghìn vạn lần không nên đến quá gần cô!” Thiên Khiếu Hàn như là đột nhiên thanh tỉnh, vội vã căn dặn nói.

“Hử? Chẳng lẽ. . .” Ảnh Cô Nguyệt lập tức cảnh giác lên, là phản đồ của Bích Huyết Hàn Sương sao?

“Không phải,” Thiên Khiếu Hàn phát hiện ý nghĩ trong lòng Nguyệt, vội vã giải thích nói, “Cô là người đáng tín nhiệm, chẳng qua. . .”

Thiên Khiếu Hàn cảm thấy có một số thứ không nên giải thích.

“Chẳng qua cái gì?” Nếu có thể tín nhiệm, vì sao lại phải cách xa? Ảnh Cô Nguyệt hoàn toàn không rõ.

“Cái kia, cái này, cậu nghe nói qua hủ nữ chưa?” Thiên Khiếu Hàn kiên trì hỏi.

Ảnh Cô Nguyệt ngốc. . . Nguyên lai là như vậy, bất quá cái đó và mình có quan hệ gì? Chẳng lẽ. . . Ảnh Cô Nguyệt nhìn mặt Thiên Khiếu Hàn đã hơi hơi phiếm đỏ, bất đắc dĩ thở dài.

“Đã biết. . .”

“Ở lại một đêm trước rồi xuất phát đi, hiện tại đã có chút muộn.” Nhược Thủy U Lam dường như đã xem đủ náo nhiệt, đề nghị nói.

“Hai người các anh là cùng một gian gian phòng đúng không?” Lời Nhược Thủy U Lam còn chưa dứt, Dực Yêu lập tức tiếp miệng hỏi.

“A, ừ. . .” Ảnh Cô Nguyệt hiện tại có chút hối hận lúc đó vì sao phải cùng Thiên Khiếu Hàn thuê một gian phòng, tuy rằng hiện tại cái lý do sợ đầu não quái lạ kia lúc nào đó lại toát ra một nhiệm vụ để cho hai người trở tay không kịp cũng là rất đúng lúc.

“Hắc hắc, các anh hảo hảo ngủ ha!” Dực Yêu cười thần bí hề hề, dẫn đầu tăng tăng tăng chạy lên lầu, lưu lại Thiên Khiếu Hàn cùng Ảnh Cô Nguyệt mồ hôi lạnh chảy ròng.

“Hắc hắc, quen là tốt rồi, kỳ thực người đó vẫn là rất tốt.” Thấy Ảnh Cô Nguyệt cùng Thiên Khiếu Hàn lộ ra biểu tình bị sét đánh đồng dạng với những người bình thường lần đầu nhìn thấy (kỳ thực không chỉ lần đầu nhìn thấy, 囧) Dực Yêu, Công Tử Bất Sái Khốc đồng tình nói.

“A. . . Ừ. . .” Ảnh Cô Nguyệt cảm thấy bản thân hiện tại rất đau đầu! Phi thường đau đầu!

Ban đêm, Ảnh Cô Nguyệt lật qua lật lại ngủ không được, nghĩ tới khuôn mặt tươi cười có thể được xưng là khủng bố của Dực Yêu, thì không khỏi dựng đứng tóc gáy, trời ạ, như vậy ngủ cũng sẽ gặp ác mộng!

Ban đêm, Thiên Khiếu Hàn cũng không có ngủ. Ở trong trò chơi đã qua được một đoạn thời gian đi? Thấy bọn họ như vậy hẳn là còn chưa có từ bỏ tìm kiếm mình đi. Tuy rằng cho hắn một lần cơ hội nữa, hắn vẫn sẽ lựa chọn chém acc, bởi vì hắn đã phiền chán đối với thân phận Bích Huyết Hàn kia rồi, đối với cái loại nhất định phải mang theo mặt nạ mỉm cười, hiện thực cùng trò chơi đều như nhau, thực sự phi thường phiền chán. Thế nhưng những huynh đệ này, từ trước đây đã biết, thế nhưng hiện tại càng thêm thắm thiết cảm giác được, loại tình nghĩa huynh đệ này, không bởi vì hắn là đệ nhất gì, bang chủ gì, chỉ bởi vì hắn là Thiên Khiếu Hàn. Có chút cảm động, lại có chút áy náy. Bất quá bởi vì áy náy, hiện tại hắn mới không thể tỏ rõ thân phận. Hắn chịu không nổi bộ dáng một đám người kéo hắn đi luyện cấp, vẫn là như hiện tại đi, Công Tử Bất Sái Khốc nói đúng a, chờ đủ mạnh rồi đi đả kích bọn họ, hắc hắc, có vẻ cũng rất không tồi.

Thiên Khiếu Hàn không hề nghi ngờ tin tưởng vững chắc thành tựu bản thân hiện tại sắp sửa có được sẽ lớn hơn nhiều so với trước đây, có chức nghiệp biến thái như thế, có nhiệm vụ biến thái như thế, còn có. . . Thiên Khiếu Hàn nhìn Ảnh Cô Nguyệt rõ ràng bị ác mộng vây khốn, lật qua lật lại không an ổn, mỉm cười.

Có cậu ấy, trò chơi này thế nào có thể không thú vị?

Nhẹ nhàng chống thân dậy, cúi người xuống, ấn xuống trên mí mắt Ảnh Cô Nguyệt một nụ hôn nhẹ nhàng.

Ảnh Cô Nguyệt tựa như cảm thụ được cái gì, lông mi giật giật, lật thân, lại ngủ tiếp, lần này tựa hồ ngủ rất trầm, không còn lộn xộn nữa.

Sáng sớm ngày thứ hai, Ảnh Cô Nguyệt cùng Thiên Khiếu Hàn vừa đi xuống lầu, liền đón nhận hai mắt lập lòe phát sáng của Dực Yêu, hai người vốn đã từng thân ở địa vị cao trong trò chơi, lại là người nhất nhì bảng cao thủ, kỳ thực cho dù là những năm tháng hai người trải qua từ tân thủ, cũng chưa từng sợ ai, thế nhưng lần này hai người lại có một loại cảm giác chân đều nhũn.

“Được rồi, Dực Yêu, sáng sớm không nên kinh hách người ta, hai vị nhanh xuống ăn chút gì, sớm xuất phát một chút đi.” Nhược Thủy U Lam thưởng thức sắc mặt có thể nói là đặc sắc của hai người, sau một lúc lâu, mới “hảo ý” giải vây.

“Sấc! Ai dọa người a!” Dực Yêu chu chu miệng, nghênh đón hai người, “Nhanh xuống đi? Hửm? Có phải có ai không tiện đi đường hay không a? Có cần tôi đỡ hay không?”

Ánh mắt liếc đến liếc đi giữa hai người Ảnh Cô Nguyệt cùng Thiên Khiếu Hàn, tựa hồ muốn nhìn ra tới cùng là ai “đi đứng không thuận tiện”.

Mặt Ảnh Cô Nguyệt cùng Thiên Khiếu Hàn lại đen một vòng, há há miệng, lại ngậm miệng lại, sau một lúc lâu, một câu cũng nói không nên lời.

“Được rồi được rồi, bà còn ngại chưa đủ dọa người sao?” Công Tử Bất Sái Khốc thực sự nhìn không được nữa, tiến lên lôi Dực Yêu chắn trước mặt hai người đi, “Đừng để ý cô ấy, nhanh xuống ăn cơm đi.”

Ảnh Cô Nguyệt cùng Thiên Khiếu Hàn nhìn nhau một cái, thở dài, phấn chấn lại tinh thần, như là bước trên pháp trường, thần sắc lăng nhiên đi xuống lầu.

Không cần phải nói, một bữa cơm này, Dực Yêu đương nhiên vẫn là không ngừng len lén đánh giá hai người “đồng giường cộng gối” cả đêm, sau cùng sao, tựa hồ rất thất vọng vừa lắc đầu vừa thở dài, rầu rĩ không vui cúi đầu và cơm, chờ và cơm được gần một nửa, đột nhiên ngẩng đầu lên, hai mắt lấp lánh hữu thần nhìn Thiên Khiếu Hàn, nháy mắt ra hiệu.

Thiên Khiếu Hàn sao, đương nhiên là đầu thấp như đà điểu, không ngừng thôi miên, ta không thấy, ta cái gì cũng không thấy, ta thực sự cái gì cũng không có thấy. . .

“Aiz. . .” Không biết đây là tiếng thở dài thứ mấy.

Theo ba người cấp bậc tương đối cao, Ảnh Cô Nguyệt cùng Thiên Khiếu Hàn tự nhiên liền không còn cái loại lạc thú ngược quái trước kia nữa. Cấp bậc quái dọc đường này đối với hai người mà nói hiện tại là vừa vặn để ngược, thế nhưng trong mắt ba người kia ngay cả giá trị để ngược cũng không có. Tựa hồ ngay cả quái cũng biết, vì vậy dọc theo đường đi chỉ cần bọn họ vừa xuất hiện, liền lập tức phát sinh hiệu quả như thanh trận, chỉ còn lại có tiếng gió thổi lá cây, còn có tiếng kêu của vài con động vật nhỏ chim nhỏ, rất thê lương. Tuy rằng thỉnh thoảng đi quét quét quái cao cấp khác, khiến kinh nghiệm của hai người tăng vẫn cực nhanh, thế nhưng buồn chán a, thực sự là buồn chán a!

“Tâm tình hai vị tựa hồ không tốt a?” Nhược Thủy U Lam chú ý tới động tác không ngừng ngáp của hai người, cười hỏi.

“Hẳn là có chút buồn chán đi, dọc theo đường đi đích xác không có gì chơi vui.” Công Tử Bất Sái Khốc cũng ngáp một cái, xem ra hắn cũng phiền muộn không chịu được đối với loại di chuyển đơn thuần này.

“Hắc hắc.” Dực Yêu nâng mặt, mỉm cười ngọt ngào nói, “Xem, hiện tại không buồn chán nữa.”

“A? Nga. . .” Mọi người không nói gì. . .

Không biết có phải hết thảy sát thủ đều phải mặc trang phục đi đêm che mặt hay không. . .

Căn cứ theo con heo hèn thấy, mấy sát thủ sở dĩ thích mặc trang phục đi đêm, đại khái là bởi vì thời gian hành thích bình thường đều sẽ chọn đến đêm khuya, bốn phía trăng tối sao mờ, người thủ vệ cùng mục tiêu đều ngủ gà ngủ gật ở trong ôn nhu hương, mặc trang phục đi đêm nhất trí với màu sắc cảnh trí xung quanh, che mặt, trước khi làm việc người ta không dễ dàng bị phát hiện, sau khi làm xong việc lập tức ẩn tàng trong bóng đêm rời đi, nói cách khác trang phục đi đêm đảm nhiệm hiệu quả tự vệ màu sắc.

Mà như hiện tại, ban ngày ban mặt, ánh nắng chiếu khắp, một đám người như quạ đen nhất tề soạt soạt đứng ở giữa đường, thấy thế nào cũng. . . rất khôi hài. . .

“Bọn họ là cố ý làm quái sao?” Công Tử Bất Sái Khốc ngáp nói.

“Nói không chắc a, có lẽ đang chơi COSPLAY đi, bằng không che mặt làm gì?” Dực Yêu hưng phấn nói, “Này! Các vị huynh đệ quạ đen! Các người sắm vai nhân vật gì a?”

. . . Huynh đệ quạ đen? . . .

Một đám quạ đen bay qua. . . “Quác quác quác. . . Đám đại ngốc. . .” . . .

“Một đám ngu ngốc, không có đạo cụ ẩn tàng tên đỏ, cũng không có sự che chở của tổ chức sát thủ, che mặt có tác dụng cái rắm a.” Công Tử Bất Sái Khốc duỗi thắt lưng mỏi.

Ảnh Cô Nguyệt cùng Thiên Khiếu Hàn phi thường ăn ý làm một động tác thở dài: “Một đám ngốc.”

Trong võng du đều có “hệ thống kẻ thù”, cũng chính là người công kích hoặc là giết chết ngươi sẽ bị hệ thống trực tiếp ném vào trong danh sách kẻ thù của ngươi, thuận tiện ngươi báo thù, cũng để cho một số người tạm thời cấp bậc dẫn đầu muốn khi dễ người mới thu liễm một chút. Thế nhưng cũng có ngoại lệ. Một là ngươi có trang bị ẩn tàng tên đỏ, tỷ như Tuyết Tàng của Ảnh Cô Nguyệt cùng Thiên Khiếu Hàn chính là đặc biệt trân quý, sẽ khiến cho ngươi giết người không có tên đỏ đương nhiên cũng sẽ không bị ném vào danh sách kẻ thù. Mà nếu là lệ thuộc vào tổ chức sát thủ đã đăng kí nào đó, xuất phát từ yêu cầu của nhiệm vụ. Người bị sát thủ giết, trong danh sách kẻ thù sẽ xuất hiện chính là tên của người thuê giết người.

Mà nhóm người này hiển nhiên không phải sát thủ, bởi vì sát thủ ở thời điểm làm nhiệm vụ là tự động ẩn tàng tên.

“Này! Các ngươi không nên khinh người quá đáng! Lần này tuyệt đối sẽ không cho các ngươi chạy thoát nữa!” Bị trêu đùa đủ thảm, hắc y nhân đầu lĩnh rốt cục không thể nhịn được nữa, rống lớn nói, phía sau là một trận tiếng nghênh hợp.

“Chúng ta từng chạy?” Nhược Thủy U Lam hếch mặt, để cho nhóm huynh đệ quạ đen đối diện chỉ có thể nhìn thấy cái lỗ mũi của hắn.

“Quạ đen ngu ngốc, lần nào không phải bị chỉnh đốn rồi tự mình đào tẩu.” Công Tử Bất Sái Khốc lắc đầu.

Chỉnh đốn, không phải giết chết. Có thể biết những người đó có bao nhiêu bi thảm.

“Lần trước chúng ta ít người, hiện tại bất đồng! Các ngươi nhất định chạy không thoát!” Thủ lĩnh quạ đen rống lớn nói.

“Các ngươi thật đúng là ngu ngốc a? Đều đã nói chúng ta chưa từng có chạy qua nha. Lần trước là mười người, lần này bao nhiêu a?” Dực Yêu phi thường chướng tai gai mắt ngoáy ngoáy lỗ tai.

Thủ lĩnh quạ đen phi thường đắc ý giơ ngón ra “hai”.

“Hai mươi người? Lần này xem ra thú vị hơn một chút đi?” Công Tử Bất Sái Khốc thoáng cái không còn buồn ngủ, hưng phấn nói.

“Chuyện gì xảy ra a?” Thiên Khiếu Hàn bị hong khô ở một bên rốt cục hỏi.

“Nga, cậu cũng biết, từ sau khi Bích Huyết Hàn Sương giải tán, Chấn Thiên Các trước mắt tự xưng là đệ nhất đại bang mà tên ngu ngốc Hào Khanh kia hiện tại lệ thuộc phát ra lệnh treo thưởng, mấy chúng tôi nổi danh trên bảng a, ha ha, vì vậy một số tam giáo cửu lưu muốn tài chính lại không biết lượng sức liền tới lấy trứng chọi đá.” Công Tử Bất Sái Khốc có vẻ rất bất đắc dĩ thở dài, thế nhưng bộ dáng kia thấy thế nào cũng như là nồng đậm hăng hái.

“Thế nhưng kiến nhiều cũng sẽ cắn chết voi, như vậy cũng không phải biện pháp đi?” Ảnh Cô Nguyệt xen mồm nói.

“Hắc hắc, yên tâm đi, kiến có thể cắn chết voi đã bị giam, bọn chúng chỉ là thỉnh thoảng thả ra một số đến để cho chúng tôi giải trí mà thôi.” Nhược Thủy U Lam lay lay cây quạt, vẻ mặt ung dung nói.

Ảnh Cô Nguyệt khi nói ra những lời này đã cảm thấy những lời đó của bản thân là dư thừa. Bích Huyết Hàn Sương cho dù tản, thế nhưng hạch tâm vẫn còn, bọn họ muốn một lần nữa lập phái là chuyện dễ dàng, sợ rằng cũng như các huynh đệ của mình vậy, chỉ chờ Thiên Khiếu Hàn trở về. Hơn nữa minh hữu của Bích Huyết Hàn Sương đều là người phi thường giảng nghĩa khí, chớ nói cái khác, chỉ là quan hệ của bọn họ với tổ chức thần bí Ám Ảnh Lâu, khiến cho người không dám coi thường.

Vì vậy tuy rằng Chấn Thiên Các tự xưng là đệ nhất bang, nhưng cũng không dám tự mình đến bao vây tiễu trừ đám người Nhược Thủy U Lam, nghe nói sau khi Bích Huyết Hàn xóa acc, lão đại Ám Ảnh Lâu thế mà tự thân xuất mã, trực tiếp giết Hào Khanh rớt ra khỏi bảng cao thủ. Bởi vậy cũng có thể thấy được trong Mộng Hồi còn có bao nhiêu cao thủ ẩn tàng.

Cùng Thiên Khiếu Hàn nhìn nhau cười, biết đối phương đang nghĩ cùng loại chuyện với mình. Hiện tại bọn họ coi như là cao thủ ẩn tàng đi? Tuy rằng chỉ có cấp ba mươi mấy, thế nhưng thực lực của bọn họ tuyệt đối có thể đọ sức với người cấp bốn mươi mấy.

“Hơn nữa bây giờ các ngươi còn mang theo hai tên người mới, ha ha, cấp bậc thấp trang bị còn kém như vậy, chiếu cố bọn họ ta thấy các ngươi còn đánh thế nào!”

Ảnh Cô Nguyệt nhíu nhíu mày, giọng của lão đại quạ đen này quả nhiên cũng khó nghe như quạ đen.

“Nguyệt, có phải rất phiền hắn hay không a?” Thiên Khiếu Hàn ôn nhu hỏi.

Ảnh Cô Nguyệt hơi hơi gật đầu, một người vừa mới cấp bốn mươi, cũng quá kiêu ngạo.

Từ sau nhiệm vụ “Tương Tư Đoàn Tụ”, Thiên Khiếu Hàn liền khó diễn tả muốn ôn nhu đối đãi Ảnh Cô Nguyệt còn hơn so với trước đây, vừa mới bắt đầu Nguyệt thấy có chút kỳ quái, thế nhưng chậm rãi thành thói quen, cũng không biết vì sao, cư nhiên thậm chí có chút sung sướng.

“Vậy để cho hắn câm miệng đi.” Thiên Khiếu Hàn cười lấy ra một thanh kiếm mà người đối diện thoáng nhìn rất bình thường, lập tức dẫn tới một trận cười vang.

“Thế nhưng ngày hôm nay tôi muốn luyện luyện tay a.” Dực Yêu nháy mắt to, ánh mắt ngây thơ nói.

“Mỗi người một nửa.” Thiên Khiếu Hàn cũng sẽ không thỏa hiệp.

“Được rồi được rồi, không phải là muốn ở trước mặt người nào đó khoe khoang sao a.” Ánh mắt mờ ám thoáng nhìn hướng người nào đó, người nào đó bất động thần sắc quay sang, làm bộ không thấy.

“Vậy chúng ta ở bên cạnh xem đi.” Nhược Thủy U Lam trải một tấm thảm dưới tàng cây bên cạnh, “A, ngồi nghỉ ngơi, ha ha.”

3 thoughts on “[PHTH] – Chương 30

  1. sao võng du nào cũng xuất hiện mấy đứa ngu thế này nhỉ, ngoài đời chơi game có gặp đâu, ==!
    mấy chị tác giả chả sáng tạo chi hết trơn á, haiz

    • bên trung mấy đứa như vậy bị gọi là não tàn, tức là phải có 1 số lượng kha khá đứa não tàn thì cái từ đó mới phổ biến đc =)), hãy tự hào là bên mình ít não tàn đi =))

Thích thì dùng: (╬ ̄皿 ̄)凸 ლ(¯ロ¯ლ) (╯‵□′)╯︵┻━┻ ~(‾▿‾~ ) ≧◡≦ \(≧▽≦)/ ≧△≦ ㄟ(≧◇≦)ㄏ (≧ロ≦) (≧◡≦) ╮(╯_╰)╭ o(︶︿︶)o 〒_〒 o(╥﹏╥)o ╭(╯^╰)╮ Σ( ° △ °|||) ♉( ̄▿ ̄)♉ ⊙﹏⊙(*´▽`*) ♥‿♥ ◔_◔ o(>﹏﹏<)o (^з^)-☆ O(∩_∩)O (づ  ̄ ³ ̄)づ~♥