[BHPT] – Chương 38

Bích huyết phệ tình 38

Tác giả : Ma yên

Editor : dongphuongphonglinh

Beta: toujifuu

 

Nhan Minh Thanh?!

Mộ Bạch cực kỳ hoảng sợ, không kịp suy nghĩ, tiến lên trước một bước, chắn Ly Thương ở phía sau, ánh mắt nghi ngờ quét tới Tịch Yến ở trước vách đá.

Thì ra, thư kia là hắn đưa tới?! Tịch Yến lẳng lặng nhìn Nhan Minh Thanh một lúc lâu, mới đứng lên, ánh mắt không nhìn Mộ Bạch, chậm rãi đi tới trước người Nhan Minh Thanh, nhỏ giọng nói: “Chuyện ngươi yêu cầu, ta làm xong rồi!”

“Yên tâm!” Nhan Minh Thanh trêu tức nhìn Mộ Bạch, cũng chưa chú ý tới Tịch Yến.

“Tịch Yến!” Mộ Bạch gầm lên! Vậy mà. . . Lại bán đứng mình. . . Đây là tại sao? Từ khi nào nàng có quan hệ với Nhan Minh Thanh? Chẳng lẽ. . . Đúng như Ly Thương đoán, Tịch gia huynh muội này vốn là một nước cờ do Nhan Minh Thanh bày ra?! Bịa ra chuyện Tịch gia có Vấn Thiên Bí Tịch, dẫn mình vào bẫy?

Không đúng! Ngoại Đường đã điều tra, Thanh Thành Tịch gia, đã có chuyện lạ, cũng thật sự bị huyết tẩy diệt môn. . . Hơn nữa, Tịch Mặc rơi vào trong tay sư phụ, trước khi chết, tuy rằng một mực khẳng định không biết Vấn Thiên Bí Tịch, nhưng tất cả những tình huống xung quanh Tịch gia kia thì đều nói giống như Ngoại Đường đã điều tra. . .

Tịch Yến cúi đầu, không dám nhìn Mộ Bạch, im lặng lui lại phía sau Nhan Minh Thanh.

“Mộ sư đệ của ta! Chúng ta lại gặp mặt rồi, ha ha, muốn gặp ngươi thật khó! Trừ lần ngươi ra khỏi Bích Lạc Điện, thì đây là lần thứ hai gặp mặt nhỉ?!” Y sam của Nhan Minh Thanh rung lên, châm chọc nhìn Mộ Bạch, nói.

“Lần thứ ba!” Mộ Bạch lạnh lùng nói xong, phẫn hận trừng Tịch Yến, uổng phí ta đối xử chu đáo với ngươi như thế, ngươi lại. . . Nếu như để cho ngươi rơi vào tay ta lần nữa, nhất định khiến cho ngươi nếm chút khổ sở, xem xem ngươi có cứng rắn, chết cũng không nói giống huynh trưởng kia của ngươi không. . .

“Ừm. . . Cũng đúng. . . Chính xác là lần thứ ba! Lần thứ hai, Mộ sư đệ thật sự khiến sư huynh kinh hãi đó! Ha ha ha. . .” Nhan Minh Thanh giả bộ nghĩ một chút, cũng liền thẳng thắn thừa nhận.

Mộ Bạch khẽ vuốt Huyền Băng Kiếm trong tay, cười lạnh nói: “Vậy sao? Đêm đó Nhan sư huynh mang theo hai vị cao thủ, cũng không có cách nào làm khó Mộ Bạch, hôm nay lại đem theo nhiều người tới như vậy?”

“Tìm ngươi, không mang người theo, cũng không sao!” Nhan Minh Thanh âm hiểm cười một tiếng, nói.

“Nói không biết xấu hổ!” Mộ Bạch đang nói, Huyền Băng Kiếm đã khẽ kêu một tiếng, ra khỏi vỏ, mũi kiếm chỉ thẳng vào Nhan Minh Thanh, lạnh lùng quát: “Nếu Nhan sư huynh cho rằng tính mạng của Mộ Bạch dễ lấy như vậy, không bằng mấy người các ngươi cùng lên đi!”

Nhan Minh Thanh nhíu nhíu mày, giả bộ bất mãn nói: “Mộ sư đệ hiểu lầm sư huynh rồi, sư huynh cũng không muốn giết sư đệ mà. . .”

Mộ Bạch cười lạnh, chồn chúc tết gà? Ai tin được?!

Nhan Minh Thanh nhìn thần sắc trên mặt Mộ Bạch, mỉm cười thoải mái như thường, nói: “Xem ra cho dù sư huynh nói thế nào, Mộ sư đệ cũng sẽ không tin tưởng! Có điều Mộ sư đệ cũng không cần kéo dài thời gian nữa đâu, Thủy Chấn kia không tới cứu ngươi được đâu. . . Ưm. . . Nói thế nào, hôm nay cũng là ngày cuối cùng Mộ thiếu cung chủ của Bích Tâm cung còn sống, vậy liền thử tham gia một trận phân tranh của đồng môn, để ngươi có thể có một kết cục huy hoàng đi! Tiểu Đông, ngươi lên so chiêu với Mộ thiếu cung chủ một chút.”

“Dạ.” Thanh niên áo xanh bên cạnh Nhan Minh Thanh đáp một tiếng, chậm rãi ngẩng đầu, nhìn Mộ Bạch ở vách đá, khí tức nội liễm toàn thân, đột nhiên bắn ra, một luồng sát khí sắc bén lao thẳng về phía Mộ Bạch.

Cao thủ! Mộ Bạch rùng mình! Bích Huyết Kiếm Pháp và Tâm Pháp mà cung chúng bình thường tập luyện, làm sao có sát khí dũng mãnh như vậy? Chẳng lẽ giống như mình? Nhan sư huynh cũng dạy tâm pháp, kiếm pháp hoàn chỉnh cho hắn?!

“Ly Thương, xem ra chúng ta phải cẩn thận rồi, Thủy Lão chỉ sợ đã bị người của Nhan sư huynh bao vây rồi, ngay khi có cơ hội, chúng ta lập tức xông ra!” Mộ Bạch ngưng thần đề khí, vận công toàn thân, nhưng lại nói nhỏ với Ly Thương ở sau lưng, không sợ gì khác, chỉ sợ Ly Thương vì mình, không chịu chạy trốn. . .

Ly Thương không trả lời, nhưng ánh mắt lấp lánh, hừng hực nhìn Mộ Bạch ở phía trước. . .

“Mộ thiếu cung chủ, Tả Đông của Thanh Hà Điện, lĩnh giáo tuyệt học của Mộ thiếu cung chủ!” Thanh niên áo xanh Tả Đông, ngoài miệng thì nói khách khí, nhưng một chút lễ phép cũng không có, chậm rãi rút trường kiếm bên hông ra, từ từ đi hai bước, thân hình đột nhiên chuyển động, nháy mắt đã phóng tới trước người Mộ Bạch, thanh kiếm hóa thành một đường sáng xanh, ép thẳng tới vai phải của Mộ Bạch.

Mộ Bạch hừ lạnh một tiếng, Huyền Băng Kiếm bình thường vẫn im lặng đột nhiên rung nhẹ một hồi, kiếm quang trắng xanh đột nhiên hiện lên từ thân kiếm, đã nhẹ nhàng nghênh tiếp thanh quang tập kích trước người.

“Đinh” một tiếng, Huyền Băng Kiếm đã chạm vào mũi kiếm giữa thanh quang, thế tấn công của thanh kiếm lập tức bị ngăn lại.

Tả Đông lại không chút chậm trễ, thân hình hơi nghiêng, loại bỏ nội lực hung ác truyền tới từ thân kiếm, thanh kiếm nhẹ nhàng vẽ một vòng tròn trong không trung, vượt qua Huyền Băng Kiếm lạnh như băng, tia sáng xanh vừa bắn ra, kiếm phong đã hướng thẳng tới mi tâm Mộ Bạch!

Mộ Bạch khinh thường nhìn thanh kiếm tới, hơi nghiêng đầu, Huyền Băng Kiếm đã kề sát thanh kiếm, đâm tới dưới nách Tả Đông ba tấc.

Thanh kiếm của Tả Đông khẽ trượt, nháy mắt vượt qua Huyền Băng Kiếm ngăn cản, đâm tới cánh tay phải đang cầm kiếm của Mộ Bạch.

Mộ Bạch nhíu nhíu mày, rốt cuộc Nhan Minh Thanh có ý gì, thế công của người này, không ở những chỗ yếu hại, nhưng đều hướng tới cánh tay phải của mình, chẳng lẽ là, muốn bắt sống giam giữ?

Trong lòng suy nghĩ, nhưng tay Mộ Bạch cũng không chậm lại chút nào, nội kình đột nhiên bắn ra, thế đi của Huyền Băng Kiếm lập tức nhanh hơn hai phần!

Sắc mặt Tả Đông lập tức biến đổi, kiếm thế của Mộ Bạch đột ngột nhanh hơn, cũng vừa vặn vượt qua kiếm phong của mình, mà lúc này, thế kiếm của mình đã quá, không kịp trở lại cứu nguy! Tả Đông quyết đoán kịp thời, lập tức buông lỏng thanh kiếm trong tay, cong người nhanh chóng lui lại!

Mộ Bạch lạnh lùng cười, mạnh mẽ đề khí, định tăng nhanh thế đi, trước tiên chém người này dưới kiếm! Bất ngờ, một sự đau đớn mãnh liệt từ khí hải đan điền giữa bụng dâng lên, nội lực vừa xuất ra bị luồng co thắt đau đớn mãnh liệt này cuộn lại, lập tức hóa thành bụi phấn. . .

Kiếm quang trắng xanh ảm đạm tiêu tán, Huyền Băng Kiếm chán nản nhìn thanh niên trước mắt trốn thoát trước kiếm phong, dường như cũng biết đại sự không ổn, rên tỉ một tiếng, đành bất đắc dĩ dừng tại chỗ cũ. . .

Chuyện gì vậy? Đây là. . . Dường như Ly Thương đã từng nói tới tình trạng khi trúng loại ám độc Tán Công! Mộ Bạch biến sắc, bất chấp đau đớn khuấy đảo trong cơ thể, vội vận nội lực, nhưng nội lực kia vừa mới ra khỏi đan điền, đã bị một luồng khí tức lạnh lẽo cuốn thành tro bụi. . .

Khí tức lạnh lẽo kia dường như vẫn chưa thỏa mãn, lại còn thuận theo thế đi của nội lực, mạnh mẽ chui vào khí hải đan điền! Nháy mắt, đau đớn không thể tả nổi trong đan điền, cùng với hoảng sợ, quét qua toàn thân Mộ Bạch —— luồng khí tức âm lãnh kia, đang không kiêng kỵ mà phá hoại đan điền của Mộ Bạch!

Người tập võ, vị trí quan trọng nhất là nơi nào? Đan điền chính là nơi hội tụ trăm mạch của cơ thể, nếu như đan điền bị hủy, trăm mạch đều bị phế, cho dù không chết, cũng sẽ trở thành một phế vật không thể động đậy, chỉ có thể nằm trên giường, ăn uống vệ sinh, đều phải có người giúp đỡ. . .

Chẳng trách Nhan Minh Thanh tự tin vô cùng, chỉ phái một thủ hạ lên, còn nói là cho mình một kết cục?! Sắc mặt Mộ Bạch trắng bệch, nghiến răng nghiến lợi nhìn chằm chằm Nhan Minh Thanh.

Tả Đông thấy thế, yên lặng lui về bên cạnh Nhan Minh Thanh.

Nhan Minh Thanh cười như không có chuyện gì, trêu tức nhìn Mộ Bạch.

Một đôi tay ấm áp, nhưng lại mang theo chút run rẩy, nhẹ nhàng đỡ lấy Mộ Bạch bởi vì đan điền đau đớn mà lảo đảo sắp ngã.

“Ly Thương. . .” Mộ Bạch nhỏ giọng, đang muốn bảo y đừng để ý đến mình, mau chóng chạy trốn đi, nhưng chỉ gọi được một tiếng, lại đột nhiên bị ngón tay nhẹ nhàng điểm lên huyệt câm chặn lại lời nói. . .

Mộ Bạch vừa kinh ngạc vừa giận dữ, không dám tin ngẩng đầu, nhìn khuôn mặt quen thuộc tràn đầy kích động, vui sướng, ngửa mặt ngã xuống.

Ly Thương vươn tay, ôm lấy thân thể vô lực đang đau đớn đến run rẩy của Mộ Bạch vào trong lòng.

Trong đầu chợt lóe sáng, đồ ăn hôm nay, cũng không phải ở trong phòng mình, Ly Thương lại không trốn tránh, tự tay đưa đồ ăn tới chỗ ở của Tịch Yến. . .

Đêm qua vẻ mặt u ám như vậy, nhưng sáng sớm nay lại trở nên bình tĩnh!

Chẳng lẽ. . . Mình trúng độc, lại là do. . .

Đau đớn trong bụng vẫn tiếp tục, nhưng Mộ Bạch đã không cảm thấy được nữa, ngay cả nội lực bị phế, đan điền bị hủy, kết cục thê lương sẽ trở thành một phế nhân cũng chẳng muốn quan tâm nữa, hắn chỉ có thể mở to mắt, không dám tin, không thể tin, không muốn tin, chăm chú nhìn chằm chằm Ly Thương bởi vì kích động và vui sướng, mà khuôn mặt đỏ lên. . .

Nhan Minh Thanh vẫn đứng ở chỗ cũ, kể cả đám thanh y cung chúng phía sau hắn, cũng không có ai tiến lên.

Nhan Minh Thanh giống như đang xem kịch vui, lẳng lặng thưởng thức biểu tình biến hóa của Mộ Bạch.

“Nhan thiếu cung chủ, ngài đã đồng ý với Tịch Yến, chỉ cần dẫn được Mộ Bạch xuất cung, sẽ để Tịch Yến và gia huynh gặp nhau! Hiện giờ gia huynh ở đâu?!” Ngay vào lúc này, một thanh âm không dịu dàng, đã phá vỡ bình tĩnh trong nháy mắt này.

Nhan Minh Thanh hơi cười lạnh, cũng không quay đầu lại, liếc Tịch Yến một chút, lạnh nhạt hạ lệnh, nói: “Đương nhiên! Tiểu Đông, đưa Tịch cô nương đi gặp Tịch Mặc!”

“Dạ.” Tả Đông trả lời, thanh kiếm chưa kịp tra vào vỏ khẽ chuyển, nháy mắt đâm vào ngực Tịch Yến!

“Ngươi. . .” Tịch Yến giật mình, không dám tin cúi đầu, nhìn nửa đoạn thân kiếm đâm vào trước ngực một chút, khó khăn ngẩng đầu, nhìn Nhan Minh Thanh, một dòng máu tươi chảy xuống bên khóe môi, nhưng đã không hỏi ra tiếng nữa. . .

Nhan Minh Thanh không quay đầu lại, giống như đó chẳng qua chỉ là một con kiến nhỏ bé, không đáng chú ý.

Tả Đông thấy máu tươi trong miệng Tịch Yến trào ra, ánh mắt chất vấn nhìn chằm chằm Nhan Minh Thanh, mãi cũng không chịu nuốt xuống một hơi thở cuối cùng kia, im lặng một lát, cuối cùng có chút không đành lòng, lạnh giọng nói: “Thiếu cung chủ chưa từng lừa gạt ngươi, sau khi Tịch Mặc kia chết trong Bích Lạc Điện của cung chủ, ngươi muốn đi gặp Tịch Mặc, đương nhiên là chỉ có chết, mới có thể gặp được!”

Ca ca. . . Ánh mắt Tịch Yến buồn bã, thân thể mềm nhũn, trượt từ thân kiếm của Tả Đông xuống đất, ngừng thở. . .

Dường như chỉ là một hạt bụi tầm thường, bị gió thổi bay đi, cái chết của Tịch Yến, ngoại trừ Tả Đông, cũng không có ai liếc nhìn một chút. Bất luận là Nhan Minh Thanh như đang xem kịch, hay là Mộ Bạch đang rơi vào bước đường cùng. . .

Ly Thương tránh né ánh mắt sắc bén không có cách nào đối diện kia, động tác cẩn thận ôm Mộ Bạch vào lòng, điều chỉnh tư thế một chút, để cho Mộ Bạch có thể nằm ổn định một chút, cố gắng hết sức không làm động đến phần bụng đang đau đớn của hắn. Đưa tay tới, Ly Thương dịu dàng giúp Mộ Bạch gạt đi mấy sợi tóc rơi trên má, giống như y của chín năm qua, vẫn luôn quan tâm và chu đáo.

Ly Thương cúi người xuống, nói khẽ bên tai Mộ Bạch: “Bạch Nhi, cuối cùng ngươi cũng thuộc về ta. . .”

Lời nói kích động đến run rẩy, không che giấu được sự mừng rỡ và thỏa mãn nồng đậm. . . Cùng với. . . Bi thương nhàn nhạt. . .

Không! Mộ Bạch nói không ra lời, chỉ có thể kêu lớn ở trong lòng. Trong lòng dường như có gì đó đang ầm ầm vỡ tan ra. . . Ly Thương tuấn mỹ thoát trần khi lần đầu gặp mặt, Ly Thương dịu dàng bao dung khi đi đường, Ly Thương lạnh nhạt cung kính khi nhập cung, Ly Thương cưng chiều quan tâm trong chín năm, Ly Thương dung túng kích tình trong phòng, Ly Thương bi thương thống khổ trong đêm qua. . .

Tại sao? Mộ Bạch căm tức nhìn Ly Thương, im lặng chất vấn! Chín năm làm bạn, ta coi ngươi như huynh trưởng, đối đãi với ngươi như với chính mình! Tại sao phải phản bội ta? Tại sao phải phản bội chính ngươi?

Thân thể như bị xé thành hai nửa, đau đớn khi nửa người rời ra khiến cổ họng Mộ Bạch hơi ngọt, không hề báo trước phun ra một ngụm máu tươi.

Ly Thương không ứng phó kịp, bị máu tươi này bắn lên đầy mặt, ngây ngốc, hoảng sợ ôm chặt Mộ Bạch, vội vàng đưa tay kiểm tra thân thể hắn, trong miệng kinh hoàng tự nói: “Bị thương ở đâu sao? Bách Bộ Hóa Công Tán này là ta tự tay pha chế, chỉ có thể tiêu trừ nội lực của ngươi, nhưng lại không thể tổn thương ngươi chút nào. . .”

Ngươi. . . tự tay. . . pha chế. . .

Mộ Bạch chỉ cảm thấy trái tim dường như cũng sắp nổ tung, lại há miệng phun ra một ngụm máu tươi. Ánh mắt nhìn Ly Thương, từ kinh hãi hóa thành tức giận, từ tức giận biến thành bi thương, thất vọng, chỉ trong nháy mắt, ánh mắt của Mộ Bạch đã chuyển biến mấy lần, cuối cùng, dừng lại ở hận ý sâu sắc.

Nam nhân quen thuộc, trong phút chốc đã rời xa, dung mạo vẫn như cũ, nhưng đã xa lạ. . . Mộ Bạch lẳng lặng nhìn Ly Thương trước mắt, nam nhân trước mắt hoàn toàn xa lạ, nam nhân như huynh trưởng như sư phụ, dịu dàng quan tâm trong lòng kia từng chút vỡ tan, trong hàng ngàn hàng vạn mảnh trong suốt, vỡ thành nam nhân đã từng trải qua với mình, rồi rơi vào vực sâu tăm tối, chậm rãi tan biến. . .

Nhìn đôi mắt trống rỗng, vẻ mặt thê lương đến quỷ dị của thiếu niên trong lòng, cùng với —— từng ngụm từng ngụm máu nóng liên tục phun ra kia, Ly Thương vô cùng hoảng sợ, luống cuống tay chân che lại đôi môi mềm mại đã bị huyết sắc nhuộm đỏ, lại bị dòng máu đỏ tươi vẫn tràn qua kẽ tay dọa sợ tới mức hồn phi phách tán.

“Được rồi! Hắn chẳng qua là tức giận công tâm, nôn vài ngụm máu mà thôi! Không có gì đáng ngại đâu! Người cũng là của ngươi rồi, muốn chơi đùa thế nào, đợi khi trở về cũng không muộn! Ly Thương, cũng đừng quên ngươi đã đồng ý với ta cái gì?” Nhan Minh Thanh dần dần mất kiên nhẫn, âm trầm mở miệng, bản thân mang theo nhiều người như vậy, tới đây, cũng không phải để tới xem hai người bọn họ! Tuy rằng vẻ mặt bi thương phẫn hận kia của Mộ Bạch, thật sự khiến hắn vô cùng hả giận. . .

Ly Thương ổn định tâm trạng một chút, run rẩy thăm dò mạch của Mộ Bạch, hơi thở phào nhẹ nhõm, lấy ra mấy viên dược hoàn bổ khí cầm máu, ép Mộ Bạch nuốt vào, lại cẩn thận đặt hắn lên một thảm cỏ bằng phẳng không có đá, đưa tay dịu dàng nhưng mạnh mẽ đoạt lấy Huyền Băng Kiếm Mộ Bạch nắm chặt trong tay, rồi mới chậm rãi đứng dậy.

Ly Thương xoay người lại, nhìn đám người ở bìa rừng một chút, cung kính khom người hành lễ với Nhan Minh Thanh, nói: “Dạ, Ly Thương tất nhiên không dám quên, bây giờ lập tức đi dẫn cung chủ đại giá tới đây. . . ”

Cái gì?! Con ngươi của Mộ Bạch mạnh mẽ co rút lại! Bọn chúng muốn dùng mình để đối phó với sư phụ?!

Lại nghe Ly Thương tiếp tục nói: “Đợi khi cung chủ giá hạc quy tây, Nhan thiếu cung chủ đương nhiên chính là cung chủ Bích Tâm Cung ta! Thuộc hạ Ly Thương, trước tiên ở đây chúc mừng chuyện vui của Nhan cung chủ! Mong rằng Nhan cung chủ chớ quên chuyện đã đồng ý với thuộc hạ.”

Lạnh lùng quen thuộc trên khuôn mặt Nhan Minh Thanh, cũng nhịn không được lộ ra ý vui nhè nhẹ, sắc mặt tốt hơn một chút, gật đầu cười nói: “Ngươi cứ yên tâm, ta nói rồi, mục tiêu của ta cũng không phải Mộ Bạch, hắn chẳng qua cũng chỉ là một quân cờ lão bất tử kia dùng để kiềm chế ta mà thôi! Chỉ cần lão bất tử kia vừa chết, nội lực của Mộ Bạch đã phế, đan điền đã hủy, tất nhiên không thể tạo thành uy hiếp với ta nữa, ta giết hắn làm gì? Hơn nữa, ta đã nói rồi, chỉ cần mọi chuyện thành công, sẽ ban thưởng Mộ Bạch này cho ngươi, làm luyến thị của ngươi (luyến: tình cảm, thị: hầu hạ =>nam sủng), lời Nhan Minh Thanh ta đã nói, đương nhiên là nhất ngôn cửu đỉnh, tuyệt không nuốt lời!”

Mộ Bạch nghe được liền hoảng hốt, rồi lại có chút xem thường lạnh như băng, sư phụ võ công tinh thâm, cho dù Ly Thương ỷ vào thân phận tâm phúc, thân tín của mình, có thể dẫn được sư phụ một mình xuất cung, nhưng những người này làm sao có thể vây khốn được?!

Nhưng một chút tự tin này, mới vừa xuất hiện, đã bị một thân ảnh từ trên không hạ xuống dập tắt!

“Còn dài dòng cái gì nữa? Không nhanh chóng làm xong chính sự đi, chẳng lẽ không biết câu đêm dài lắm mộng sao?” Theo một tiếng quát to, một thân ảnh từ trên không rơi xuống giữa Nhan Minh Thanh và Ly Thương! Người tới vẻ mặt lạnh nhạt, tư thái cao ngạo, không phải là Thủy Lão, Thủy Chấn lúc trước đi vào trong rừng kia, thì còn ai vào đây?!

Nháy mắt trong lòng Mộ Bạch trở nên lạnh lẽo! Thủy Chấn này, lại cũng đã theo Nhan Minh Thanh?! Nhưng hắn là tâm phúc cao thủ trong Ngộ Kiếm Viện ở Bích Lạc Điện của sư phụ mà. . .

Nhan Minh Than vội tươi cười hành lễ, nói: “Nhị thúc sao lại tới đây? Tiêu Bạch Ly kia còn chưa dẫn tới mà.”

Nhị thúc?! Nhan Minh Thanh và Thủy Chấn này lại là quan hệ chú cháu?! Mà sư phụ cũng không phát hiện ra?! Mình lại còn coi hắn là chỗ dựa quan trọng trấn giữ Lạc Hà Điện?! Nghĩ tới mình mỗi ngày lại cùng nhị thúc của Nhan Minh Thanh ở cùng một chỗ, Mộ Bạch không khỏi âm thầm kinh hãi, đột nhiên tỉnh ngộ, bây giờ xem ra, mục tiêu ngay từ đầu của Nhan Minh Thanh, đã không phải mình! Những lần gây khó dễ, ám sát, hành thích, hạ độc kia, chẳng qua chỉ là thủ đoạn che mắt người khác. . . Cho dù đêm đó, mình không biết Phệ Huyết Kiếm Pháp, có lẽ, Nhan Minh Thanh cũng sẽ không giết mình?

Thì ra, thủ đoạn mình chuẩn bị để đối phó với Nhan Minh Thanh, còn chưa dùng tới, thì đã trúng độc chiêu của Nhan Minh Thanh! Thì ra, ở trong mắt những người này, mình lại không được coi trọng như vậy?!

5 thoughts on “[BHPT] – Chương 38

  1. Sao cảm thấy cả 2 anh Ly Thương và Mộ Bạch đều ngu đần như nhau. Chỉ vì 1 sai lầm nhỏ mà dẫn tới bi kịch sau này, càng đọc càng thấy bực mình kiểu gì ý!!!!!! ( > □ < )

  2. Chính ra Liễu Như Phong trong Tuyệt Kiếm Lộng Phong cũng trung khuyển, nhưng lại không bao giờ phản bội, cũng không bao giờ làm gì hại tới Mạc ca. Còn Thương Ly thì….Haizz. Chiếm hữu tới mù quáng luôn

  3. Lúc đầu ấy, cứ nghĩ lẽ ra hai tên này nên đi theo con đường điềm văn hỗ sủng dịu dàng mới đúng :)))

    Nhưng ai có thể ngờ tự nhiên Mộ Bạch ăn xong quay đầu đòi đi lấy vợ Σ( ° △ °|||) (Không biết hôm đó ai chọc Ma Yên mà để bả có cái suy nghĩ plot-twist khủng hoảng như vậy =,= rồi hại mọi người cùng nhau bị ngược tùm lum tè le với Bạch Ly luôn 😂)

    Có lẽ sẽ có ng chửi Ly Thương đê tiện, ừ thì đê tiện đấy, nhưng đạt được mục đích. Chứ muốn Ly Thương phải làm sao nữa? Chắp tay chúc mừng hôn lễ của Mộ Bạch? Đồng ý làm người thứ ba sau khi Mộ Bạch kết hôn? Không cơ cửa đâu ! Không biết trước đây và sau này mình nghĩ ntn, chứ khi mình đọc đoạn này, mình thấy Mộ Bạch đã có suy nghĩ như thế này thì hẳn sẽ làm được thật lắm. Vậy nên, đáng :))) Thương Ly không ra tay bây giờ, thì chỉ rước thêm ngược ngắm hôn lễ thôi rồi nhận offer làm tiểu tam thôi =.=

    Hai má đã khôi phục sự hồng hào, cũng không còn tái xám như đêm qua nữa, ánh mắt nóng rực lộ liễu, giống như đêm hôm đó, khi dạy cho mình biết được tư vị tình dục lần đầu tiên

    Mộ Bạch chỉ thấy thân thể bất giác lại nóng lên, có lẽ, thành thân với Tịch Yến, vừa có thể lấy được Vấn Thiên Bí Tịch, lại có thể mượn việc này để che giấu? Nhìn bộ dáng Ly Thương lúc này, có lẽ sẽ không cự tuyệt duy trì mối quan hệ bí mật với mình đâu?!

    Yên tâm, nếu thật có chi tiết NTR, cưới vợ rồi còn muốn yêu đương kiều diễm với bạn trai, mình tin mọi người đã ôm dép chạy khỏi hố lôi này rồi :))))) Vậy nên, để cứu vãn tình hình, đành là ngược, còn hơn là lôi đánh chết người, phải không nào 🤣🤣🤣

    • Nói chứ tg vẫn luôn cứu vớt hình tượng cho cả Ly Thương lẫn Mộ Bạch ;) có lẽ, đến cuối cùng, mình sẽ chẳng ghét ai nổi cả 🤣 Bởi vì tình cảm hai bạn dành cho nhau, nó thật như vàng bốn số 9 í :”> chỉ tiếc là phải qua mưa ngược mới thấy cầu vồng thôi 😭😂

      Bản thân. . . rốt cuộc là thích Tịch Yến, hay là thích Vấn Thiên Bí Tịch hơn? Mộ Bạch trầm mặc tự hỏi. . . Có lẽ, phải đổi thành, nếu như Tịch Yến và Vấn Thiên Bí Tịch chỉ có thể chọn một, lựa chọn của mình sẽ là gì. . . Đáp án mơ hồ hiện lên trong đầu. . .

      Từ khi nào, mình cũng trở nên hèn hạ như vậy?! Mộ Bạch thẹn quá hóa giận trừng Ly Thương, nhưng khi thấy vẻ mặt ảm đạm của y, sắc mặt lại bất giác dịu lại.

Thích thì dùng: (╬ ̄皿 ̄)凸 ლ(¯ロ¯ლ) (╯‵□′)╯︵┻━┻ ~(‾▿‾~ ) ≧◡≦ \(≧▽≦)/ ≧△≦ ㄟ(≧◇≦)ㄏ (≧ロ≦) (≧◡≦) ╮(╯_╰)╭ o(︶︿︶)o 〒_〒 o(╥﹏╥)o ╭(╯^╰)╮ Σ( ° △ °|||) ♉( ̄▿ ̄)♉ ⊙﹏⊙(*´▽`*) ♥‿♥ ◔_◔ o(>﹏﹏<)o (^з^)-☆ O(∩_∩)O (づ  ̄ ³ ̄)づ~♥