[BHPT] – Chương 42

Bích huyết phệ tình 42

Tác giả : Ma yên

Editor : dongphuongphonglinh

Beta: toujifuu

 

Một lúc sau, mới nghe được giọng nói của lão nhân, từ phía sau chậm rãi vang lên: “Ngươi đang thương tâm? Ngươi luyến tiếc hắn chết? Nếu lão phu nói cho ngươi biết, sư phụ ngươi từ chín năm trước, đã biết Bích Huyết Tâm Pháp đánh ra Phệ Huyết Kiếm Pháp, chắc chắn chưa kịp đả thương địch thủ, đã thương tổn chính mình, ngươi có còn khổ sở vì hắn không?”

“Không cho phép ngươi nói xấu sư phụ ta!” Mộ Bạch đột nhiên quay lại, đôi mắt đỏ ngầu trừng lão nhân vốn là sư thúc của hắn.

Lão nhân cười lạnh, nói: “Lúc trước lão phu bức độc cho ngươi, kinh mạch trong cơ thể ngươi tuy rộng, nhưng lại yếu kém, hiển  nhiên không phải bẩm sinh, có lẽ khi ngươi còn nhỏ, hắn đã cho ngươi dùng một lượng lớn thuốc trong lúc luyện công, đúng không?! Ngươi có biết, cho dù là thuốc bổ, dùng quá liều, cũng sẽ trở thành tuyệt độc lấy mạng?! Đan điền của ngươi đặc biệt dẻo dai, có lẽ lúc ngươi luyện công đã xảy ra chuyện ngoài ý muốn, khiến dược tính chưa tạo thành uy hiếp kia tự chữa trị. . .”

Mộ Bạch im lặng một lát, lúc còn nhỏ, quả thực là không biết, nhưng từng ấy năm, làm sao Mộ Bạch chưa từng hoài nghi? Chỉ là bản thân cự tuyệt suy nghĩ tới phương diện này mà thôi. . . Bây giờ, vẫn là như vậy!

“Vậy thì sao? Chẳng qua là sư phụ muốn cho ta luyện công nhanh một chút, nên mới nóng vội! Huống chi sư phụ vẫn luôn vì Phệ Huyết Kiếm Pháp và Bích Huyết Tâm Pháp tương khắc, mà vắt óc suy nghĩ Phệ Huyết Tâm Pháp. . .” Mộ Bạch nhìn lão nhân, trầm giọng nói, cũng không biết, là muốn thuyết phục lão nhân, hay là muốn thuyết phục chính mình.

Lão nhân cười nhạo một tiếng, nói: “Nếu lão phu nói cho ngươi biết, Phệ Huyết Tâm Pháp này, thực ra ngay từ lúc ngươi vào cung, sư phụ ngươi đã hoàn thành rồi thì sao? Hơn nữa, tâm pháp này chỉ là hắn tự nghĩ ra, hoàn toàn không có một chút thực nghiệm, ngươi còn dám luyện?!”

Ánh mắt Mộ Bạch hơi tối lại, thành thật nói: “Đó là đương nhiên.”

Lão nhân trầm mặc một hồi, nói: “Chính hắn luyến tiếc phế hết công lực tám mươi năm, nhưng lại muốn ngươi thử nghiệm tâm pháp không biết có chết người hay không này. . .”

Mộ Bạch lạnh lùng nhìn lão nhân, đột nhiên lên tiếng, nói: “Sư thúc là thân đệ đệ của sư phụ?”

Lão nhân ngẩn ra, nhìn thoáng qua Mộ Bạch, lại nhìn thi thể cứng ngắc phía sau Mộ Bạch một chút, thở dài, nói: “Đúng vậy, lão phu vốn tên Tiêu Bạch Mạch, là huynh đệ ruột thịt với sư phụ ngươi, cùng bái nhập làm học trò của cung chủ Bích Tâm Cung đời trước. . . Lão phu biết ngươi có ý gì, ngươi yên tâm, chuyện quá khứ, đã là quá khứ, lão phu cũng không có tâm hủy thi thể trút giận, cũng không phải muốn phá hoại quan hệ của ngươi và hắn. . . Nếu không phải niệm tình hắn là thân nhân duy nhất của lão phu trên thế gian này, lão phu sao còn ở lại trong Bích Tâm Cung? Sao còn ra tay giúp đỡ?”

Mộ Bạch lạnh lùng nhìn lão nhân —— Tiêu Bạch Mạch, trong mắt lộ vẻ không tin tưởng. Nếu Tiêu Bạch Mạch thật sự có ý định ra tay giúp đỡ, sao lại là sau khi sư phụ hết sức rơi xuống vách núi? Chỉ sợ hắn cũng trông mong sư phụ chết đi. . .

“Điều lão phu nói với ngươi, là thật hay giả, chắc trong lòng ngươi tự có kết luận! Khỏi cần biện bạch với lão phu.” Tiêu Bạch Mạch cười khổ một tiếng, phất tay ngăn cản lời nói biện bạch của Mộ Bạch, nói: “Cái ngươi cần phải hiểu rõ, là nội tâm của chính ngươi. Bộ dạng ngươi hiện giờ, giống như một người chết đuối, nắm chặt lấy một cọng rơm trong tay, tưởng rằng có thể cứu được chính mình, liều chết cũng không chịu buông ra! Thật sự khó coi. . .”

Tiêu Bạch Mạch dừng một chút, nhìn sắc mặt tái nhợt của Mộ Bạch, dường như còn ngại chưa đủ đả kích, lắc lắc đầu, nói: “Thực ra. . . Ngươi thật sự không thích hợp ở trong Bích Tâm Cung! Ngươi quá trọng tình cảm, nhưng lại muốn thuần khiết, không thể có một chút tạp chất! Lòng dạ ngươi quá mềm yếu, không đủ tàn nhẫn, không đủ cứng rắn. Ngươi có biết, từ trước cả ngày hôm nay, thuộc hạ thân cận kia của ngươi đã phản bội ngươi, đã từng lấy trộm Bí Xuân Đan từ trong Lãnh Tiêu Điện ra? Nhìn dáng vẻ y đối với ngươi, chắc đã hạ trên người ngươi thôi?”

Thân thể Mộ Bạch chấn động, không khỏi nhớ tới tình cảnh trong đêm đó, dục hỏa đốt người, dục niệm không thể ngăn cản, và Ly Thương kia mang theo cưng chiều cùng bất đắc dĩ, dịu dàng bao dung mình. . .

Ly Thương. . . Chỉ cần vừa nghĩ đến cái tên này, lồng ngực đã không ngừng co rút đau đớn từng hồi. Lúc trước khi cho rằng nhất định sẽ chết, căm hận đã tiêu tan, giờ lại mãnh liệt trào lên, tràn đầy trong lòng.

Mộ Bạch cũng không nói nữa, quay người ôm lấy thi thể Tiêu Bạch Ly, không có binh khí, Huyền Băng Kiếm chẳng biết đã rơi trên Phong Minh Nhai từ lúc nào, Mộ Bạch chỉ có thể dùng hai tay, dưới cây cổ thụ cao vút giữa đáy vực vắng vẻ tối tăm, đào một mộ huyệt lớn.

Tiêu Bạch Mạch lẳng lặng đứng cạnh Mộ Bạch, thấy mười ngón tay của hắn dần dần bị những viên đá sắc nhọn lẫn trong bùn đất cắt vào, chảy ra máu tươi đỏ thẫm, nhưng cũng không hề có một chút ý tứ tiến lên giúp đỡ.

Mộ Bạch lặng lẽ đắp một nắm đất cuối cùng trên ngôi mộ này, ngơ ngác nhìn một lúc lâu, quỳ thẳng người, lẳng lặng dập đầu ba cái, rồi đứng dậy, nhìn Tiêu Bạch Mạch, thản nhiên nói: “Chúng ta đi thôi.”

Tiêu Bạch Mạch nghi hoặc nhíu mày, nhìn Mộ Bạch khí tức toàn thân rõ ràng đã trở nên lạnh lùng hơn, nói: “Chúng ta?”

Mộ Bạch nhìn hắn, lẳng lặng nói: “Không phải sư thúc đã đồng ý với sư phụ, sẽ dẫn sư điệt tới Đoạn Hồn Cốc cầu y sao? Sư thúc tuy rằng hận sư phụ, nhưng cũng yêu thương sư phụ đó thôi?!”

Tiêu Bạch Mạch nhíu mày, nghiêm túc đánh giá Mộ Bạch dường như đã thay đổi thành một người khác, một thiếu niên do dự không quyết đoán kia, sao đột nhiên lại trở nên hiểu rõ lòng người như thế?

Đúng vậy, Tiêu Bạch Mạch hận Tiêu Bạch Ly, bởi vì Tiêu Bạch Ly đã giết chết nữ nhân mà hắn yêu nhất, thế nhưng, Tiêu Bạch Ly dù sao cũng là thân sinh đại ca của hắn, từ trước tới nay, luôn có Tiêu Bạch Ly bảo vệ, Tiêu Bạch Mạch mới có thể bình bình an an mà sống. . .

Tiêu Bạch Mạch ngẩng đầu, đối diện với ánh mắt tự phúng tự tiếu (như trào phúng, như có ý cười) của Mộ Bạch, dù sao cũng đã sống bảy tám mươi năm, Tiêu Bạch Mạch cũng không vì vậy mà thẹn quá hóa giận, hắn lạnh lùng nhìn Mộ Bạch, thản nhiên mở miệng, cũng nhắm vào nơi yếu ớt nhất trong đáy lòng Mộ Bạch: “Vậy ngươi thì sao? Ngươi hận ai? Rồi lại yêu ai? Là Ly Thương coi ngươi như đồ vật của mình, hay là Tiêu Bạch Ly tính toán lợi dụng ngươi?”

Không thể phản bác lời nói của Tiêu Bạch Mạch, cho dù Mộ Bạch cũng không muốn thừa nhận, nhưng qua nhiều năm như vậy, tập luyện Phệ Huyết Kiếm Pháp, thân thể lại không mạnh mẽ như người tập võ bình thường, ngược lại càng luyện càng kém, trong lòng Mộ Bạch biết, với hiểu biết về võ công của sư phụ, sao lại không nhìn ra?

Mộ Bạch rũ mắt, che giấu biến hóa mãnh liệt trong mắt, khẽ nói: “Ít nhất, sư phụ liều mạng cứu ta, là sự thật!”

Trong lòng Tiêu Bạch Mạch, vừa vui vừa lo, lẳng lặng nhìn Mộ Bạch một lúc lâu, mới nói: “Lão phu đưa ngươi tới Đoạn Hồn Cốc, nhưng có thể cầu xin chữa trị được hay không, vẫn phải trông vào bản thân ngươi, đây là chuyện cuối cùng hắn cầu xin ta. Sau này, ngươi và lão phu, không còn chút liên quan nào nữa!”

Tiêu Bạch Mạch nói xong, kéo cánh tay Mộ Bạch lên, lướt qua cổ thụ cao vút ở đáy vực, theo vách núi thẳng đứng đối diện Phong Minh Nhai, như đi trên đất bằng, thoải mái tự tại lướt lên trên. . .

※※※

Đóng chặt cửa sổ lại, ngăn tất cả ánh mắt cung kính ẩn chứa sự khinh thường ở ngoài phòng. Ly Thương lẳng lặng ngồi trên giường, phòng ngủ này vốn là của Mộ Bạch, hiện giờ, đã danh chính ngôn thuận, trở thành phòng của Ly Thương.

Trong phòng dường như còn lưu lại khí tức thân thiết ấm áp trên người Mộ Bạch, Ly Thương khụt khịt mũi.

Bạch Nhi. . . Nhẹ nhàng ngã lên đệm giường, cẩn thận tìm khắp nơi trên chăn đệm chỉnh tề, nhặt lên hai sợi tóc dài màu đen bị rụng, giống như tìm được trân bảo mà nâng trong lòng bàn tay.

Ly Thương vuốt nhẹ Huyền Băng Kiếm nhặt được trên vách đá, Bạch Nhi. . . Trái tim như bị bóp chặt, đau đớn dần dần rõ rệt. . .

※※※

Khẽ chạm lên nơi trái tim co rút đau đớn, Mộ Bạch chậm rãi ngẩng đầu lên, tại sao, lại nghĩ tới người đó?

Nhìn Tiêu Bạch Mạch ngồi ở bên cạnh nghỉ ngơi một chút, ánh mắt Mộ Bạch tối lại, nhặt lên một nhánh cây trên mặt đất, tuy rằng không xuất được nội lực, nhưng chiêu thức kiếm pháp thì vẫn còn hình còn dạng.

Điên cuồng vung nhánh cây trong tay, Mộ Bạch mạnh mẽ lệnh cho bản thân, không được nhớ tới quá khứ kia nữa, tất cả dịu dàng và ấm áp, thì ra, đều chỉ là lừa gạt mà thôi. . .

Bản thân, chỉ giống như một trò cười, liều mạng cố gắng, trong ánh mắt giễu cợt của kẻ khác. . .

Tiêu Bạch Mạch lẳng lặng nhìn, hai mắt thiếu niên đỏ ngầu, mơ hồ bắn ra hung quang, cuồng loạn vung “Trường kiếm” trong tay, chiêu thức đã loạn, đó là trái tim hắn đang loạn; chiêu thức cuồng bạo, đó là sự không cam lòng trong tim hắn. . .

Vốn là thiếu niên phong quang vô hạn, đột nhiên mất đi tất cả, người thân thiết nhất phản bội, người tín nhiệm nhất thì chết. . .

Thiếu niên này, rất giống mình trước đây. . .

Tiêu Bạch Mạch đứng dậy, lách mình chen vào không gian chiêu thức càng lúc càng không ổn của Mộ Bạch, không vận động nội lực trong cơ thể, bởi vì biết thiếu niên này bây giờ căn bản không xuất được nội lực.

Tiêu Bạch Mạch chỉ dựa vào phản ứng của cơ thể, xen vào không gian của nhánh cây Mộ Bạch dùng, thỉnh thoảng đánh ra một chưởng, kích cành cây trên người ra. . .

Không xuất được nội lực, Mộ Bạch chỉ có thể dựa vào sức lực bản năng của thân thể, mắt đỏ lên, muốn đánh bại bóng người trước mặt.

Thật đáng tiếc, thân thể của Mộ Bạch, vì quanh năm suốt tháng luyện công, đã bị cả Phệ Huyết Kiếm Pháp và Bích Huyết Tâm Pháp tấn công, phá hoại khiến yếu ớt vô cùng, không lâu sau, Mộ Bạch không cam tâm ngừng thế công, khụy xuống thở dốc, trừng mắt nhìn Tiêu Bạch Mạch đứng ở trước mặt.

Chân tay mỏi nhừ không chống đỡ được trọng lượng của cơ thể, Mộ Bạch dứt khoát xoay người một cái, nằm ngửa trên mặt đất, hoàn toàn không để ý bùn đất bụi bặm dính đầy y phục màu tím.

Nhắm mắt lại, Mộ Bạch bình ổn hô hấp mệt mỏi, đột nhiên mở miệng, nói: “Đa tạ sư thúc.”

Tiêu Bạch Mạch giũ đi bụi đất trên vạt áo, quay lại ngồi trên khối đá bên cạnh, thấy Mộ Bạch ngước nhìn bầu trời, trong mắt tràn đầy hận ý, liền thản nhiên nói: “Cuộc đời một con người, tinh thần thể lực có hạn, suy nghĩ rõ ràng bản thân muốn điều gì, dùng hết sức lực cố gắng, mới có thể có thành quả! Thù hận, có thể kích thích tiềm lực của một người, nhưng cũng có thể che mờ mắt hắn, nếu như, ngươi cứ chìm trong cừu hận, không thể tự thoát ra, vậy thì tất cả mọi thứ, đều chỉ là nói suông mà thôi. . .”

Mộ Bạch quay mạnh đầu lại, nhìn chằm chằm Tiêu Bạch Mạch, tức giận nói: “Mối thù của sư phụ, chẳng lẽ không báo sao?”

Tiêu Bạch Mạch lẳng lặng nhìn Mộ Bạch, cho đến khi xác nhận lời hắn nói xuất phát từ đáy lòng, mới chậm rãi nói: “Nếu vậy, nghĩ xem ngươi như thế này, có thể báo được thù sao? Nếu như ngươi không thể bình tâm tĩnh khí, tự mình cũng khó bảo toàn, thì sao báo thù được? Đoạn Hồn Cốc, cũng không phải là nơi có người lương thiện gì cả! Nếu ngay cả một cửa ải Đoạn Hồn Cốc này ngươi cũng không qua được, thì còn nói báo thù cái gì? Lão phu cũng nói trước cho ngươi biết! Như ngươi đã biết, muốn lão phu báo thù cho sư phụ ngươi, đó là điều không tưởng!”

Mộ Bạch ngẩn người, rũ mắt, quay đầu lại, Đoạn Hồn Cốc sao. . .

Đoạn Hồn Cốc danh xưng nhất cung song cốc, đương nhiên không phải thiện nam tín nữ gì. Muốn cầu Đoạn Hồn Cốc cứu người, thì phải có một người tự nguyện hiến thân làm nô lệ trong Đoạn Hồn Cốc. . .

Trong đầu lướt nhanh qua ghi chép về Đoạn Hồn Cốc. Mộ Bạch không khỏi nhíu mày, hiện giờ bên cạnh mình, chỉ có một vị sư thúc, không nói đến sư thúc tuyệt đối sẽ không vì chữa trị cho mình, cam nguyện vào Đoạn Hồn Cốc làm nô lệ, cho dù sư thúc đồng ý, mình cũng tuyệt đối không thể đồng ý!

Tuy rằng sư thúc không muốn báo thù cho sư phụ, nhưng cũng vừa hợp với tâm ý của mình, mất đi như thế nào, thì phải lấy lại như vậy! Huống chi tuyệt đỉnh cao thủ của Bích Tâm Cung, sao có thể tặng cho Đoạn Hồn Cốc?!

Đoạn Hồn Cốc luôn vui vẻ giao hảo với Bích Tâm Cung, nhưng nếu nói ra thân phận thiếu cung chủ Bích Tâm Cung của mình. . . Chỉ sợ khả năng Đoạn Hồn Cốc giữ lại một thiếu cung chủ thất bại là mình, ép hỏi võ học Bích Tâm Cung, lớn hơn nhiều khả năng giúp mình chữa trị. . .

Có lẽ, bắt một nhân vật quan trọng nào đó trong Đoạn Hồn Cốc, ép hắn chữa trị cho mình, mới là biện pháp! Trong mắt Mộ Bạch lóe qua chút tàn nhẫn, xoay người đứng lên, nói: “Sư thúc nói đúng, chúng ta vẫn nên gấp rút lên đường, tới Đoạn Hồn Cốc sớm một ngày, thì có thể báo thù cho sư phụ sớm một ngày.”

Tiêu Bạch Mạch trầm mặc gật đầu, đứng dậy mang theo Mộ Bạch đi về phía trước, lạnh nhạt nói: “Tuy rằng nói, ở trước sức mạnh tuyệt đối, âm mưu quỷ kế cũng không chịu nổi một kích. Nhưng sức mạnh cũng không phải là tất cả, kết cục của sư phụ ngươi, chính là lời giải thích tốt nhất.”

Mộ Bạch rùng mình, nhìn bóng lưng không quay đầu lại của Tiêu Bạch Mạch, cắn chặt răng, lặng lẽ đuổi theo.

※※※

Một tháng rồi, Nhan Minh Thanh day day trán đang phát đau, nhìn thư phòng trong Bích Lạc Điện đã bị mình lục tung, kiếm pháp Mộ Bạch sử dụng, rốt cuộc lão già kia để ở chỗ nào?

Tâm phiền ý loạn lục sách trên bàn một chút, rồi lại nổi giận ném đi. Ánh mắt Nhan Minh Thanh chuyển qua, nhìn Tả Đông quỳ một chân trên mặt đất, yên lặng thu thập sách bị mình tiện tay ném đi.

Trang phục màu đen dán chặt vào thân thể, lộ hết ra những đường cong thân thể mượt mà của Tả Đông.

“Tiểu Đông, lại đây.” Nhan Minh Thanh giọng nói khàn khàn gọi, hỏa khí vừa rồi của mình, thật sự là càng lúc càng lớn, có lẽ, nên hạ nhiệt thôi?!

Thân thể Tả Đông hơi dừng lại, xoay người, cũng không đứng dậy, chỉ quỳ gối đi mấy bước tới trước ghế ngồi của Nhan Minh Thanh, hơi ngẩng đầu lên, nhìn nam nhân trên ghế.

“Trong cung thế nào? Những kẻ đó vẫn thành thật chứ?” Nhan Minh Thanh đưa tay ra, nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt sạch sẽ, trẻ trung của Tả Đông, buồn bực lúc trước yên lặng biến mất, giọng nói bình tĩnh lại.

“Bẩm cung chủ, Phùng Trường Lĩnh và Thích Hán Hân vẫn thành thật sống trong Lãnh Tiêu Điện, không bước ra khỏi điện! Ngoại Đường cũng bình lặng không sóng gió, trong cung mọi việc đều thuận lợi, cung chủ cứ yên tâm.” Tả Đông để mặc Nhan Minh Thanh kéo mình vào trong lòng, không hề kháng cự.

“Vậy Ly Thương thì sao?” Nhan Minh Thanh tới gần Tả Đông, khẽ hôn cắn bên tai y hỏi.

“Ly hộ pháp vẫn ở trong Lạc Hà Điện, chuyện gì cũng không quản, chuyện gì cũng không làm. . .” Thân thể Tả Đông khẽ run, một tay của Nhan Minh Thanh, đã trượt vào trong vạt áo.

“Ừm. . . Như vậy cũng tốt! Ly Thương này vẫn còn biết điều, biết ta sẽ không dùng y, nên ngoan ngoãn nhận một cái danh tả hộ pháp, ở lại trong Lạc Hà Điện. . .” Nhan Minh Thanh khẽ cười, đưa một tay, nhẹ nhàng vuốt ve đường cong trên lưng Tả Đông, dần dần, trượt vào giữa hai cánh mông của nam nhân thông minh trên người. . .

※※※

Ở sâu trong một vùng núi, Mộ Bạch yên lặng đứng trong rừng cây rậm rạp, cẩn thận ẩn nấp thân thể của mình, ló đầu thăm dò khu đất trống ở sâu trong rừng rậm kia, một thôn làng nhỏ bé.

Nếu không phải Tiêu Bạch Mạch dẫn tới, đánh chết Mộ Bạch, hắn cũng không ngờ tới, thôn xóm rách nát, không có chút thu hút nào này, chính là Đoạn Hồn Cốc y độc chi thuật có một không hai trong thiên hạ!

6 thoughts on “[BHPT] – Chương 42

  1. Sau gần 1 năm, mình quay lại và thấy bạn Phong ra lò gần 20 chương :khócnhiềudòngsông: nói cho oai vậy thôi chứ trước h toàn silent :'(

    Mình chỉ muốn nói là giai đoạn ngược của 2 bạn bắt đầu như vầy làm mình đao khộ quá, con tym mình chịu không nổi nên mình tha thiết muốn hỏi xin bạn qt để mau được giải thoát T.T [thực ra nhiều phần là tò mò hơn :”>] chạy đi tìm bên vns mà down về chỉ thấy raw lòng đau như cắt T.T Nếu không được cũng chả sao, mà dù được thì mình vẫn theo dõi bản edit của bạn vì trót yêu cặp này từ hồi đọc TKLP nhà bạn rồi :'(

    Đọc bên đó xong rồi đọc đoạn đầu BHPT cứ thầm hỏi sao thằng cha cung chủ biến thái bên này lại tình cảm thế, vậy là tự hiểu điều gì sắp đến :v bị người mình thương phản bội đã chắng vui vẻ gì [dù hiện tại cháu nào có biết, đồ ngu :v] vậy mà còn bị buộc phải thừa nhận mưu đồ của ân sư, chậc, bù lại thì có lẽ cháu Mộ sẽ có 1 thân võ công tuyệt học, phần bạn Ly thì bản đang phải hứng chịu những tháng ngày quằn quại đằng đẵng, ầy, nói chung mình khá thích những người đấu tranh cho tình cảm bản thân như thế, nhưng ngoan tuyệt đến mức vặt bỏ hết cánh, tước quyền bay nhảy của người kia thì rất là không ưng :v mà nói đi cũng phải nói lại, thằng nhỏ nuôi 10 năm trời, cứu￿nó về, nhìn nó lớn, chăm lo cho nó, đến lần đầu cũng cho luôn mà nó lại tưởng mình thích tiểu cô nương, đi thành thân rồi còn xa cách thì không điên cũng khá lạ [Mộ ngu si (╯°□°)╯︵ ┻━┻], mình không hẩu SM lắm nhưng cũng khá mong chờ cặp này *blush*

    Đọc vèo một cái đã thấy hết công sức 1 năm của 2 bạn, mình chỉ mong bạn Phong không bị đứt hứng giữa chừng làm con tym này teo tóp lần nữa ಥ_ಥ [vì hình như bạn Linh chăm lắm :)) ] quăng ngàn tym ~ *le pre-fangơn đã mọc nấm nhưng vẫn cắm lều đợi bạn*

    • ta cũng hổng có bản qt nàng ạ, ta làm dựa hết trên bản nàng phonglinh gửi ta, nàng ấy nói nàng ấy sẽ ráng hoàn bộ này trc khi nàng ấy đi làm, nên chắc sẽ nhanh hoàn lắm á ^^

  2. Oa~ Thế àh. Đọc cái chương này xong sao mừ thấy NMT sở khanh, nham hiểm quá chừng. LT khổ rồi….. * xót xót *

  3. Tự nhiên quắn cái cặp Minh Thanh với Đông Đông vậy trời =))))) chắc tại Đông Đông có nét giống cục cưng Phong Phong bên Tuyệt kiếm =))))))

  4. “Vậy ngươi thì sao? Ngươi hận ai? Rồi lại yêu ai? Là Ly Thương coi ngươi như đồ vật của mình, hay là Tiêu Bạch Ly tính toán lợi dụng ngươi

    Đấy, hỏi sao Mộ Bạch không điên :)))) Yêu hận đan xen thế này

    Thật sự mỗi lần nhìn Mộ Bạch trưởng thành, trong lòng mình lại có một tiếng nói nhỏ “Bụi gai vương miện” này :”> Đây là một ý trích dẫn từ kinh thánh, bụi gai vương miện ở đây ám chỉ truyền thuyết trong thánh kinh chúa Jesus vương miện cũng có nghĩa là chỉ ra đi đến đỉnh cao cần thông qua nhiều thử thách khó khăn :))) Thôi thì có chúc Mộ cưng thuận lợi trưởng thành :)))

Thích thì dùng: (╬ ̄皿 ̄)凸 ლ(¯ロ¯ლ) (╯‵□′)╯︵┻━┻ ~(‾▿‾~ ) ≧◡≦ \(≧▽≦)/ ≧△≦ ㄟ(≧◇≦)ㄏ (≧ロ≦) (≧◡≦) ╮(╯_╰)╭ o(︶︿︶)o 〒_〒 o(╥﹏╥)o ╭(╯^╰)╮ Σ( ° △ °|||) ♉( ̄▿ ̄)♉ ⊙﹏⊙(*´▽`*) ♥‿♥ ◔_◔ o(>﹏﹏<)o (^з^)-☆ O(∩_∩)O (づ  ̄ ³ ̄)づ~♥