[BHPT] – Chương 43

Bích huyết phệ tình 43

Tác giả : Ma yên

Editor : dongphuongphonglinh

Beta: toujifuu

 

Đã hai ngày rồi. . .

Mộ Bạch thật cẩn thận co người núp dưới tán lá cây, khẽ liếm liếm đôi môi khô khốc nứt nẻ, một vị tanh nhẹ thấm qua đầu lưỡi truyền vào trong não.

Đôi mắt Mộ Bạch vẫn hữu thần nhìn chằm chằm thôn làng rách nát kia, cùng với bóng người đi qua đi lại trong đó, cố sức bất động há miệng, ngậm lấy một chiếc lá cây bên mép, chậm rãi nhai nuốt, an ủi dạ dày kêu ục ục. . .

Nơi này, chính là Đoạn Hồn Cốc y độc chi thuật có một không hai trong thiên hạ! Từ hai ngày trước, sau khi Tiêu Bạch Mạch rời đi, Mộ Bạch liền chật vật bò lên đại thụ bên cạnh này. Không dám tùy ý đi lại, không dám đụng chạm lung tung một cành cây ngọn cỏ nào trên đất trong vòng một tấc vuông!

Mộ Bạch cực kỳ kiên nhẫn ngồi xổm núp trên đại thụ này, giống như một con sói hoang đói khát, lẳng lặng chờ đợi con mồi của hắn xuất hiện. . .

Đương nhiên, trong đó, cũng không phải không có ai ra khỏi thôn làng, đi qua đại thụ này, nhưng Mộ Bạch không thể điều động nội lực, cũng sáng suốt không động thủ với những người lớn trưởng thành, mục tiêu của hắn, là khoảng mười đứa nhỏ, thiếu niên nam có nữ có trong thôn kia!

“Đệ đệ, đệ lại trộm dược thảo của ta!” Một giọng nói trong trẻo giận dỗi vang lên ở cửa thôn.

“Tới đi, tới đi. . . Tới bắt đệ đi. . .” Một nam hài khoảng tám, chín tuổi cười cợt chạy ra ngoài thôn, vừa chạy trốn, vừa quay đầu lại, làm mặt quỷ với một nữ hài khoảng mười ba, mười bốn tuổi ở cửa thôn.

Mắt Mộ Bạch sáng lên, y phục mặc trên người nam đồng và nữ hài này, rõ ràng tốt hơn những người trưởng thành đi qua dưới tán cây hai ngày nay, hẳn là ở trong Đoạn Hồn Cốc có thân phận địa vị không giống người thường!

“Đệ. . . Ta phải lột da đệ!” Nữ hài tức giận kêu to, trong ánh mắt mong chờ của Mộ Bạch, rốt cuộc cũng ra khỏi cửa thôn, đuổi theo nam đồng.

Mười ba, mười bốn tuổi, hẳn là đã theo người lớn trong thôn học chút y thuật, huống chi quần áo của hai người này đẹp đẽ quý giá, hiển nhiên là con cái của người có thân phận địa vị cực cao trong Đoạn Hồn Cốc, khả năng tiếp xúc với y thuật Đoạn Hồn Cốc là rất cao! Mộ Bạch lặng lẽ điều chỉnh tư thế thân thể, hay nhất là hai người bọn họ còn là chị em!

Nam đồng vui sướng chạy trốn, hoàn toàn không phòng bị đi tới dưới tán cây Mộ Bạch ẩn thân, đảo mắt, rồi vòng qua đại thụ, định lên trốn. . .

Mộ Bạch mừng rỡ, nhìn nam đồng vòng qua đại thụ tới mặt sau nữ hài kia không nhìn thấy, bất ngờ thả người nhảy xuống.

Nam đồng nghe thấy tiếng động, ngẩng đầu nhìn, Mộ Bạch đã đánh một cán dao lên sau gáy nam đồng.

Đưa tay ôm lấy nam đồng mềm nhũn hôn mê, Mộ Bạch mím môi, nghe thấy tiếng truy đuổi chửi mắng phía sau tới gần, mỉm cười, xoay người trốn ở phía sau đại thụ.

Nữ hài đuổi tới đây, đột nhiên mất bóng dáng của đệ đệ, không khỏi chần chừ dừng bước, dừng một chút, nhỏ tiếng gọi: “Đệ đệ, đệ đệ? Đệ đừng tưởng rằng trốn đi là được. . .”

Lời còn chưa dứt, một luồng gió mạnh từ phía sau thổi tới, sau gáy đau đớn, trước mắt tối sầm, nữ hài lập tức ngã xuống đất, hôn mê.

Mộ Bạch vội xoay người, nhìn thôn làng vẫn yên bình kia một chút, mới thở phào nhẹ nhõm, xoay người ôm lấy nữ hài, mỗi tay một người, mang theo tỷ đệ hai người, theo đường đi trong trí nhớ lúc sư thúc Tiêu Bạch Mạch mang mình tới, chui trái chui phải, vượt qua từng bãi cỏ rậm rạp, từng khoảng rừng cây, chuyển ra khỏi sơn cốc.

※※※

Kiếm quang sáng rực phóng lên trời cao, Huyền Băng Kiếm lấp lánh khí tức băng hàn, nuốt vào nhả ra kiếm quang màu xanh dài ngắn khác nhau, linh động xuyên qua trong rừng đào vắng vẻ tĩnh mịch này, lúc cao, lúc thấp, phàm là cành đào cản trở Huyền Băng Kiếm, đều liên tục gãy xuống, lá đào hòa cùng cánh hoa màu hồng, ở trong vùng gió xao động của kiếm khí, nhẹ nhàng bay lên!

“A? Ly Thương, kiếm pháp của ngươi lại có tiến bộ rồi, ta tới thử một chút!” Trong giọng nói trong trẻo, chứa đầy phấn khích và vui vẻ, trong đôi mắt của thiếu niên áo tím tràn đầy ý cười, đột nhiên chen vào trong kiếm ảnh của mình. . .

“Thiếu cung chủ!” Ly Thương vô cùng vui mừng, mở miệng khẽ gọi.

Huyền Băng Kiếm nhẹ nhàng chém vào một chiếc lá đào, đột nhiên bất động.

Ly Thương nhìn rừng đào vắng vẻ trước mắt, đâu có bóng người nào, từng chút từng chút vui vẻ trên mặt, hóa thành buồn bã. . .

Thiếu cung chủ. . . Bạch Nhi. . .

Chua xót trong ngực lại dần dần dâng lên, Bạch Nhi của y, thiếu cung chủ của y, đã sớm bỏ mạng, tất cả đều là tại mình. . . Tại tư tâm dơ bẩn kia của mình. . .

Đã hơn hai tháng rồi. . . Nỗi nhớ thiếu niên áo tím kia, không hề giảm chút nào theo cái chết của hắn, ngược lại càng ngày càng sâu nặng. Lưu luyến nhớ nhung hòa cùng hối hận, tựa như vong linh không cam lòng của Mộ Bạch, ngày ngày đêm đêm, cắn nuốt thể xác và tinh thần của Ly Thương. . .

Bây giờ, ngay cả ảo giác cũng xuất hiện sao? Ly Thương cười khổ, dịu dàng vuốt ve thân Huyền Băng Kiếm lạnh băng, dường như không để ý chút nào tới lạnh lẽo thấu xương kia, đây là. . . Ái kiếm của hắn. . .

Không phải chưa từng nghĩ tới, vùi đầu vào trong cung vụ phức tạp, để cầu được một chút yên tĩnh. Nhưng lại bị lời nói dịu dàng của Tả Đông ngăn lại, nghĩ cũng đúng, một thuộc hạ phản bội chủ nhân, Nhan Minh Thanh làm sao chịu yên tâm sử dụng mình?!

Vô số đêm không thể ngủ say, Ly Thương cũng từng nghĩ tới, không bằng thắt cổ, đi theo Mộ Bạch cũng tốt, thế nhưng. . . Mộ Bạch dưới cửu tuyền, thật sự muốn trông thấy mình sao? Sợ rằng hắn chỉ hận không thể từ nay về sau không còn nhìn thấy mình nữa mà thôi?! Còn sống, có lẽ mới là trừng phạt lớn nhất hắn dành cho mình?

Ly Thương cười khổ lắc lắc đầu, nói qua nói lại, mình. . . căn bản là sợ chết mà thôi. . .

Ôm chặt Huyền Băng Kiếm vào trong lòng, hôn nhẹ thân kiếm lạnh băng, giống như hôn người nọ. . . Bạch Nhi. . . Ly Thương biết sai rồi. . . Nếu như vong hồn ngươi có linh thiêng, vì sao không tới tìm Ly Thương báo thù? Chỉ cần là ngươi, chỉ cần ngươi chịu tới, chỉ cần một câu nói của ngươi, Ly Thương sẵn lòng tự phế võ công, tự chặt tay chân, rồi dâng lên tính mạng. . .

Chỉ cần. . . Ngươi chịu để Ly Thương đi theo hầu hạ lần nữa. . . Ta nguyện. . . Trả giá mọi thứ. . .

※※※

Nữ hài chậm rãi mở mắt ra, kêu đau một tiếng, đưa tay che sau gáy vẫn đau đớn, lắc lắc đầu óc mơ màng.

Nơi này là. . . Khu rừng bên ngoài cốc.

Nữ hài đánh giá xung quanh, trong lòng hoảng sợ, sao mình lại ra khỏi cốc? Đột nhiên nhớ tới, mình vừa rồi không phải đang đuổi theo đệ đệ lấy trộm dược thảo của mình sao?

Nữ hài vội vàng đưa mắt nhìn xung quanh, ở chỗ không xa bên cạnh, lập lòe ánh lửa, cành khô lá khô xếp thành một đống, đang cháy hừng hực, ngọn lửa đang liếm lên một con thỏ núi được làm sạch sẽ trên giá gỗ, từng giọt dầu mỡ chảy vào trong lửa, phát ra tiếng xèo xèo và tia lửa dữ dội. Một thiếu niên quần áo nhăn nhúm, nhưng được giặt sạch sẽ, đang ngồi bên cạnh đống lửa, vừa lật qua lật lại thỏ rừng trên lửa, vừa mỉm cười nhìn mình. . .

Ánh mắt nữ hài lạnh xuống, bên chân thiếu niên, một nam đồng nhỏ nhỏ đang nằm ngược hướng, hai mắt nhắm nghiền, hôn mê bất tỉnh —— không phải đệ đệ của mình, thì còn ai?!

“Ngươi tỉnh rồi, đói rồi sao? Chờ một chút, con thỏ này sắp được rồi.” Giọng nói ôn hòa của thiếu niên vang lên.

Nữ hài sờ sờ sau gáy âm ỷ đau đớn, lại nhìn đệ đệ bên chân thiếu niên một chút, đã hiểu rõ tình cảnh hiện giờ của mình.

Đứng dậy, nữ hài lạnh lùng nhìn thiếu niên, lạnh giọng hỏi: “Ngươi là ai? Ngươi bắt hai tỷ đệ ta tới đây, là muốn gì?”

Thiếu niên ngẩn người, nhìn đôi mắt tức giận của nữ hài, nhớ lại những việc mình đã trải qua, không khỏi cười khổ, có lẽ, mình trước đây, ngay cả nữ hài này cũng không bằng, rơi vào tình cảnh như vậy, chỉ có thể nói là đáng đời!

Thịt thỏ vàng óng đã chín, tản ra từng đợt hương thơm.

Thiếu niên vội lấy thỏ xuống, xé một miếng, chuyển động gương mặt, tạo nên một nụ cười hòa ái nhất, đưa về phía nữ hài, cẩn thận nói: “Ta là Mộ Bạch, ngươi yên tâm, ta cũng không có ác ý với các ngươi, ăn chút gì trước đã, ngươi đã hôn mê nửa ngày, cũng đói rồi.”

Không có ác ý? Trên khuôn mặt xinh đẹp ngây ngô kia của nữ hài lộ ra nụ cười giễu cợt, nhìn đệ đệ vẫn mê man, suy nghĩ một chút, bây giờ vẫn không nên đắc tội với người này là tốt nhất!

Đưa tay nhận lấy thịt thỏ, cũng không chịu ăn, đôi mắt sáng ngời kia của nữ hài nhìn thiếu niên động tác tao nhã, nhưng lại cắn nuốt thịt thỏ trong tay rất nhanh, nghiêng đầu suy nghĩ một lát, hiểu rõ nói: “Ngươi tới cầu Đoạn Hồn Cốc chữa bệnh đúng không? Nhưng lại không muốn trả giá lớn, nên mới bắt hai tỷ đệ chúng ta?!”

Động tác trong tay Mộ Bạch cứng đờ, ngẩng đầu lên, nhìn nữ hài một chút, đột nhiên phát hiện, bản thân trước đây, dường như đã sống trong một mộng cảnh xinh đẹp, sống ngây thơ như vậy, cũng không tự biết, ngay cả một nữ hài nho nhỏ này, cũng không bằng được.

Hơi cúi đầu, để bản thân nhìn thật bi thương một chút, Mộ Bạch nói khẽ: “Ta biết quy củ của Đoạn Hồn Cốc, cứu chữa một người, thì cần một người vào cốc làm nô bộc. Nhưng Mộ Bạch có huyết thù của thân phụ, bản thân trọng thương chạy thoát, phải báo thù. Nếu vào cốc làm nô bộc, thì sao còn có cơ hội báo thù? Nếu như cô nương đồng ý lặng lẽ cầu một người tới, chữa trị cho Mộ Bạch, đại ân đại đức, sau này Mộ Bạch nhất định báo đáp!”

Cho nên, người liền bắt đệ đệ ta để uy hiếp? Khóe môi nữ hài hiện lên một nụ cười lạnh lùng, coi Đoạn Hồn Cốc ta là nơi nào? Nhân thiện từ đường không lấy một chút tiền nào? Nếu thật sự như vậy, chỉ chữa trị cứu người, lại không cần hồi báo, chỉ sợ người trong Đoạn Hồn Cốc đã sớm chết đói rồi. . .

Nữ hài cẩn thận che giấu hàn ý trong mắt, lộ ra vẻ mặt đồng tình, người này nếu là tới cầu y, thì nhất định sẽ không hạ độc thương tổn mình, hắn bắt đệ đệ, chẳng qua là muốn uy hiếp mình mà thôi!

Nhẹ nhàng đặt thịt thỏ cầm trong tay lên miệng, khẽ cắn một miếng, nữ hài chậm rãi đi qua, tới trước cách Mộ Bạch hai bước, thấy Mộ Bạch giống như vô ý ngẩng đầu, động động chân. . .

Nữ hài dừng bước, bởi vì chân phải của Mộ Bạch đã rơi xuống trước mặt đệ đệ đang hôn mê bất tỉnh.

Nữ hài mỉm cười, đồng tình nhìn Mộ Bạch, ngồi xuống, khẽ nói: “Ngươi thật đáng thương!”

Mộ Bạch bi thương nhìn nữ hài, không nói gì.

Nữ hài lại cắn một miếng thịt thỏ, nói: “Nếu đi cầu người tới chữa trị cho ngươi, sẽ kinh động cốc chủ Đoạn Hồn Cốc, đến lúc đó, cho dù ngươi giết đệ đệ của ta, không theo quy củ, cốc chủ cũng sẽ không cho người chữa trị cho ngươi!”

Tại sao lại như vậy? Trong lòng Mộ Bạch trầm xuống.

Lại nghe nữ hài nói tiếp: “Ta là Mai Việt Tâm, học y độc chi thuật cũng đã mười năm, nếu ngươi chịu tin ta, không bằng để ta chữa trị cho ngươi, thế nào?”

“Ngươi?” Ánh mắt hoài nghi của Mộ Bạch liếc nhìn nữ hài Mai Việt Tâm mười ba, mười bốn tuổi, nàng nhỏ tuổi như vậy, có thể nắm chắc không?

Nữ hài liếc mắt, dường như vô cùng bất mãn với sự hoài nghi của Mộ Bạch, có chút tức giận nói: “Ta cho ngươi biết, ta học dược tuy rằng chỉ có mười năm, nhưng cốc chủ cũng từng chính miệng khen ngợi ta, còn nói, nếu như ta không phải nữ nhân, thì cho dù hắn có nhi tử, cũng muốn truyền vị trí cốc chủ lại cho ta đó! Hừ! Nếu không phải thấy ngươi thực sự đáng thương, lại vì an toàn của đệ đệ ta, ta lại tốt bụng như vậy? Mạo hiểm làm trái cốc quy, chữa trị cho ngươi?!”

Nữ hài càng nói càng tức, đứng dậy, vẻ mặt tức giận vì bị người ta xem thường, nói: “Ngươi đã không tin ta, ta quay về cốc tìm người tới là được! Đến lúc đó kinh động cốc chủ, cũng đừng trách ta không nhắc nhở ngươi trước, vào cốc làm nô bộc, tất cả ân cừu thế tục đều phải buông xuống, từ nay về sau, ngươi sinh làm nô bộc của Đoạn Hồn Cốc, chết làm vong hồn của Đoạn Hồn Cốc, sẽ không có cơ hội đi báo huyết thù của phụ mẫu ngươi nữa!’

Mộ Bạch hoảng sợ, cũng bất chấp lời nói tự cho là đúng của nữ hài, vội kéo Mai Việt Tâm xoay người muốn đi lại, khẽ nói: “Mai cô nương, Mộ Bạch không phải không tin cô nương, chỉ là. . . Phụ mẫu cô nương có thể lặng lẽ xuất cốc không?”

Mai Việt Tâm quay đầu, nhìn vào mắt Mộ Bạch, hai mắt dần dần đỏ lên, hơi nước trong suốt, cứng rắn nói: “Hai năm trước, có hai người đến cầu y, nhưng lại không chịu vào cốc làm nô bộc, phụ mẫu ta đối đầu với bọn họ. . .”

Mai Việt Tâm nói đến đây, thì không nói được nữa, chỉ nghẹn ngào rũ mắt.

Thì ra. . . Phụ mẫu nàng đã mất, trong lòng Mộ Bạch lặng lẽ áy náy một chút, dịu dàng nói: “Đừng khóc, Mộ Bạch không phải cố ý. . .”

Mai Việt Tâm lau lau mắt, ngẩng đầu nhìn bầu trời dần dần tối lại, nói: “Ta không đau lòng! Kết cục cuối cùng của hai người kia, sớm đã giải mối hận trong lòng ta! Đoạn Hồn Cốc lại thêm hai dược nhân mà thôi! Ha ha. . . Nếu không phải thấy ngươi cũng giống ta, cho dù ngươi bắt đệ đệ ta, ta cũng không chịu chữa trị cho ngươi đâu?!”

Mộ Bạch nghĩ một chút, nữ hài này chung quy vẫn là người trong Đoạn Hồn Cốc, hơn nữa để nàng xem một chút, nếu như không được, lại nghĩ biện pháp khác cũng không muộn!

Lập tức duỗi cổ tay trái ra, đưa tới trước người Mai Việt Tâm, nói: “Đa tạ tấm lòng nhân từ của Mai cô nương, lúc trước là Mộ Bạch không đúng, lệnh đệ chỉ hôn mê thôi, Mộ Bạch cũng chưa làm gì nó, Mai cô nương cứ yên tâm.”

Mai Việt Tâm nhìn cổ tay đưa tới trước mặt một chút, lại nhìn ánh mắt Mộ Bạch một chút, cuối cùng tầm mắt đảo qua người đệ đệ trên mặt đất, rồi lập tức thu về.

Gật gật đầu, Mai Việt Tâm ngồi xuống, đưa ba ngón tay ra, đặt lên mạch môn trên cổ tay trái của Mộ Bạch, mắt khép hờ, không nói gì nữa.

Trong lòng Mộ Bạch lo lắng, cũng không biết tiểu nữ hài này, có thể chữa trị cho mình hay không. . .

Một lúc sau, Mai Việt Tâm nhíu mày mở mắt, cẩn thận nhìn sắc mặt Mộ Bạch một chút, trầm giọng nói: “Ngươi bị người hạ độc tổn hại đan điền? Sau đó lại có người bức độc tính ra cho ngươi, nhưng đan điền bị tổn thương, không thể điều động nội lực. . .”

Mộ Bạch mừng rỡ, tiểu nữ hài này lại nói không sai một chữ, giống như tận mắt thấy vậy! Nhất thời, tin tưởng trong lòng đối với Mai Việt Tâm không khỏi tăng lên vài phần, vội mở miệng nói: “Đúng vậy, lúc ta trốn ra, thúc thúc đã bức độc cho ta, chính hắn. . .”

Mộ Bạch thở dài, một câu này, bảy phần thật, ba phần giả, cũng không biết nữ hài này có tin hay không.

Mai Việt Tâm nghe vậy, trầm mặc một lát, vẻ mặt đồng tình, nhẹ nhàng kéo tay Mộ Bạch, nói: “Ngươi đừng buồn, ngươi còn sống, không phải sao? Dù sao vẫn có thể báo được đại thù! Thương thế này của ngươi, cũng không gấp, nhưng trong tay ta còn thiếu mấy vị dược liệu, ngươi tạm thời đợi một chút, ta trở về lấy, nhiều nhất là ba ngày, đảm bảo khiến ngươi khôi phục như lúc đầu, thân thể ngươi có chút yếu ớt, hình như là bị nội lực xâm nhập của người khác, phản xung với nội lực của ngươi, chuyện này cũng không có gì, ta sẽ cho ngươi ít thuốc điều hòa, nhiều nhất là hai năm, thân thể ngươi sẽ tốt hơn.”

Mộ Bạch chấn động, y thuật của nữ hài này lại cao minh như vậy sao?! Nàng muốn về Đoạn Hồn Cốc? Nếu như nàng bẩm báo với cốc chủ Đoạn Hồn Cốc. . . Thế nhưng, nếu không để nàng đi lấy dược liệu, thì làm sao chữa trị cho mình?

Mộ Bạch nhìn Mai Việt Tâm, trong lòng khó quyết định. Mai Việt Tâm không mang theo dược liệu bên người, Mộ Bạch cũng tin tưởng, dù sao thì nàng ra ngoài là để truy đuổi đệ đệ, rất nhiều dược liệu không thể lấy mang theo trên người được. . .

Mai Việt Tâm dường như cũng nhìn ra Mộ Bạch đang chần chừ, ánh mắt thương hại, vẻ mặt đồng tình, nói: “Ngươi không cần lo lắng, ta không mang đệ đệ trở về, nó bất tỉnh, trở về sợ sẽ khiến người khác nghi ngờ, ngươi tạm thay ta chăm sóc tốt đệ đệ, tối đa một canh giờ là ta có thể trở lại.”

“Được!” Trong lòng Mộ Bạch thả lỏng, chỉ cần có người này làm tin trong tay, còn sợ tiểu nữ hài này làm ra chuyện gì sao?

Mai Việt Tâm khẽ mỉm cười, liếc qua đệ đệ trên mặt đất, xoay người đi về phía Đoạn Hồn Cốc.

Ánh mắt Mộ Bạch phức tạp nhìn nữ hài nho nhỏ kia dần dần ẩn vào trong rừng, cúi đầu nhìn nam đồng trên mặt đất một chút. Mai Việt Tâm này thực sự quá thông minh, cũng quá bình tĩnh! Mộ Bạch cúi người ôm lấy nam đồng hôn mê trên mặt đất, nghĩ một chút, ôm nó vào rừng cây bên cạnh, dùng thắt lưng của nó trói cả người và tay chân nó lại, bịt miệng, giấu trên một đại thụ!

Mai Việt Tâm, nếu ngươi thật tâm chữa trị cho ta, tự ta sẽ trả cho ngươi một đệ đệ không hề tổn thương! Nhưng nếu ngươi dám dùng tới thủ đoạn gì, chỉ e đệ đệ này của ngươi, sẽ phải đói chết, hoặc bị độc vật trong cốc này ăn sạch!

Mộ Bạch gảy gảy đống lửa càng lúc càng nhỏ, lẳng lặng ngồi trên khối đá nhẵn bóng, chờ đợi.

1 thoughts on “[BHPT] – Chương 43

Thích thì dùng: (╬ ̄皿 ̄)凸 ლ(¯ロ¯ლ) (╯‵□′)╯︵┻━┻ ~(‾▿‾~ ) ≧◡≦ \(≧▽≦)/ ≧△≦ ㄟ(≧◇≦)ㄏ (≧ロ≦) (≧◡≦) ╮(╯_╰)╭ o(︶︿︶)o 〒_〒 o(╥﹏╥)o ╭(╯^╰)╮ Σ( ° △ °|||) ♉( ̄▿ ̄)♉ ⊙﹏⊙(*´▽`*) ♥‿♥ ◔_◔ o(>﹏﹏<)o (^з^)-☆ O(∩_∩)O (づ  ̄ ³ ̄)づ~♥