[BHPT] – Chương 44

Bích huyết phệ tình 44

Tác giả : Ma yên

Editor : dongphuongphonglinh

Beta: toujifuu

 

Không lâu sau, vẻ mặt Mộ Bạch hơi thay đổi, lắng tai nghe ngóng. . .

Tuy hắn không thể sử dụng nội lực, nhưng nội lực vẫn còn, nhĩ mục (nghe và nhìn) đều linh hoạt, huống chi trong cơ thể còn có nội lực tám mươi năm của sư phụ.

Cách khoảng mười trượng, lá rụng, cỏ dại trong rừng, phát ra tiếng sột xoạt, đó là âm thanh phát ra khi một người nội lực yếu kém giẫm lên!

Mộ Bạch ngưng thần tĩnh khí, lắng nghe một lúc, quả nhiên chỉ có tiếng chân của một người, khẽ thở phào nhẹ nhõm.

Chỉ chốc lát sau, liền thấy Mai Việt Tâm vô cùng cẩn thận ôm một bọc đồ cực lớn, gian nan đi về phía này.

Mộ Bạch vội đứng dậy, đi ra đón, nhận lấy cái bọc trong lòng Mai Việt Tâm, cảm kích gật gật đầu với nàng, nói: “Mai cô nương vất vả rồi.”

Mai Việt Tâm lau lau mồ hôi trên trán, nói: “Cũng may, lúc này trong cốc đều đang dùng cơm, không có ai chú ý.”

Vừa nói, Mai Việt Tâm vừa liếc nhìn đống lửa, khuôn mặt liền biến sắc.

Mộ Bạch vội mở miệng giải thích, nói: “Mai cô nương đừng nghi ngờ, sắp đến đêm rồi, Mộ Bạch chỉ chuyển lệnh đệ vào trong sơn động, cũng tránh cho nó còn nhỏ, bị đêm lạnh.”

Mai Việt Tâm cúi đầu, trong mắt lóe lên chút sắc bén, lại ngẩng đầu lên, đã là ý cười nhẹ nhàng, nói: “Đa tạ Mộ đại ca lo lắng. Chúng ta bắt đầu chữa thương thôi!”

Mộ đại ca? Đáy mắt Mộ Bạch lóe qua sự lạnh lẽo sắc bén, cũng đã từng có một nữ nhân gọi mình như vậy, thế nhưng. . . Nàng lại phản bội mình, hoa ngôn xảo ngữ dẫn mình xuất cung, còn hại sư phụ bỏ mình! Nếu không có sư thúc. . . Chỉ sợ lúc này mình cũng đã là một đống xương khô dưới Phong Minh Nhai kia rồi. . .

Cẩn thận ẩn giấu hận ý hiện lên trong lòng. Mộ Bạch gật gật đầu, thấy Mai Việt Tâm lấy từ trong bọc kia ra một bộ ngân châm, cười cười, nói: “Mai cô nương chịu chữa trị cho Mộ Bạch, Mộ Bạch vô cùng cảm kích, chỉ cần thương thế của Mộ Bạch tốt lên, chắc chắn sẽ đưa Mai cô nương và lệnh đệ đến trước cốc.”

Ngân châm Mai Việt Tâm cầm trong tay hơi ngừng lại, đây là nói trước khi thương thế của hắn tốt lên, mình không được gặp đệ đệ sao? Cắn chặt răng, Mai Việt Tâm gật gật đầu, để Mộ Bạch ngồi xếp bằng xuống, tay buông châm hạ, thi châm như bay, cũng ra hình ra dạng. . .

Sắc mặt Mộ Bạch bình tĩnh, nhắm mắt ngồi xếp bằng, nhưng thật ra toàn thân đã căng cứng, hồi hộp, cẩn thận cảm nhận ngân châm hạ xuống khắp nơi trên cơ thể mình, chỉ cần. . . Có một chút tín hiệu điểm rơi không đúng, hắn liền có thể trong nháy mắt bắt lấy cổ tay Mai Việt Tâm!

Ngân châm như bay, điểm rơi cực chuẩn, cũng không có một cây nào, đâm xuống nơi yếu hại của Mộ Bạch.

Mộ Bạch thoáng thở phào nhẹ nhõm, mở mắt nhìn Mai Việt Tâm sau khi hạ châm xong, lui sang một bên, đang lựa chọn dược liệu trong cái bao, nói: “Đa tạ Mai cô nương.”

Mai Việt Tâm chỉ làm việc không nghe, vẻ mặt nghiêm túc chọn chọn nhặt nhặt trong một đống dược liệu.

Mộ Bạch cũng không để ý, cười nhìn Mai Việt Tâm, nói: “Không biết, thương thế này của ta, cần những loại dược liệu nào?”

Tay Mai Việt Tâm hơi ngừng, rốt cuộc quay đầu, liếc Mộ Bạch một cái, cười như không cười, nói: “Ngươi hiểu dược tính?”

Mộ Bạch cười không đáp.

Ánh mắt Mai Việt Tâm lóe lên, như muốn nổi giận, rồi lại cố nhịn xuống, nhỏ giọng giải thích: “Đan điền của ngươi bị tổn thương, kinh mạch suy yếu, thân thể không tốt, phải lấy dược lực dương tính, nhưng lại không thể hủy kinh mạch kia của ngươi, nên phải lấy dược dẫn âm tính. . . Đây là sâm đỏ, đây là nguyệt thảo, đây là. . .”

※※※

Chất lỏng trong suốt trắng bóng, theo chuyển động của cổ tay Ly Thương, mà khe khẽ lay động, giống như đôi mắt sáng ngời mang theo ý cười của người kia. . .

Đêm tối lạnh băng, mọi thứ lạnh băng. . .

Ly Thương mỉm cười, hai tay chống xuống mặt bàn, chống lên thân thể vì uống quá nhiều rượu mà có chút nhũn ra, loạng choạng loạng choạng đi tới cạnh cửa, cố sức đẩy cửa gỗ ra.

Sân viện vắng vẻ, rừng đào vắng vẻ, cũng không có thân ảnh màu tím quen thuộc, nhẹ nhàng múa kiếm dưới ánh trăng nữa. . .

Cũng không còn. . . Đôi tay mang theo cảm giác lành lạnh kia, dịu dàng ôm chặt lấy mình.

Trong đôi mắt ảm đạm của Ly Thương lộ ra vài phần cô đơn, Bạch Nhi. . . Thì ra. . . Ngươi đã mất lâu như vậy. . . Mà ta vẫn không thể thoát ra. . .

Trống vắng ngột ngạt như vậy, bao phủ thể xác và tinh thần, Ly Thương lắc lắc lư lư, ra khỏi đào viện. . .

Ít nhất đêm nay, hãy cho ta thoát khỏi ảo ảnh của ngươi. . .

Không biết bắt đầu từ đâu, không biết phải làm sao.

Ly Thương giống như một u linh, bước chân bồng bềnh tán loạn, đi ra khỏi Lạc Hà Điện, vẻ mặt vô thần, đôi mắt trống rỗng, không biết đi đâu, cũng không tìm được đường về.

“A. . . Ôi. . .” Một tiếng thét kinh hãi, một bóng người chạy vội tới, lại không đề phòng Ly Thương đột nhiên đi ra từ khúc quanh, người nọ không kịp dừng bước, đầu đụng lên người Ly Thương.

Ly Thương nhíu nhíu mày, cúi đầu nhìn lồng ngực bị đụng đau một chút, tại sao, uống say rồi, còn biết đau? Bạch Nhi, Bạch Nhi. . .

Coi như không thấy thanh y cung chúng đứng ở trước mặt mình xoa xoa trán, Ly Thương khẽ thở dài, lảo đảo xoay người, lại đi về một hướng khác.

“Tả hộ pháp!” Nhưng người kia lại kéo y lại, gấp giọng nói: “Tả hộ pháp, việc lớn không ổn rồi, trong thôn dưới chân núi, ban đêm có gần một trăm người trong võ lâm tới, hình như đang tìm cái gì, đang lục soát tra hỏi từng nhà!”

Bước chân Ly Thương hơi ngừng lại, Bích Tâm Cung hiện giờ, mọi người đều trên mặt thì cung kính, sau lưng thì khinh bỉ mình, ai còn lôi kéo mình nói chuyện? Đang nói cái gì? Ưm. . . Chẳng lẽ. . . Là vong linh của Bạch Nhi đã trở lại?

Ly Thương mừng rỡ, quay mạnh đầu lại, vong linh cũng tốt, oan hồn cũng được, chỉ cần là Bạch Nhi, cho dù là tới lấy mạng, cũng không ngăn được vui mừng có thể gặp lại hắn!

Người nọ bị vẻ mặt của Ly Thương dọa sợ, vội thả tay, lui về sau mấy bước, thật cẩn thận nhìn Ly Thương.

Bạch Nhi. . . Tại sao ngươi mặc áo xanh? Đó là y phục của cung chúng, ngươi chính là thiếu cung chủ, cung chủ sau này mà, ngươi nên mặc màu tím mới đúng! Ợ? Không đúng! Bạch Nhi, sao khuôn mặt ngươi cũng thay đổi? Không giống ngươi chút nào?

Ly Thương mở to đôi mắt mê loạn, cố gắng phân biệt người trước mắt. . .

Người nọ có chút sợ hãi, lại lui về sau mấy bước, khom người hành lễ, lại nói lại lời vừa rồi một lần nữa

Lần này, cuối cùng Ly Thương cũng nghe rõ, nhíu nhíu mày, thì ra không phải Bạch Nhi. . .

“Việc này, ngươi nên đi nói với Nhan cung chủ, hoặc là Tả Đông chứ! Đâu có liên quan tới ta?” Ly Thương giận dữ mắng một câu.

Người nọ giật mình, cúi đầu trả lời, rồi xoay người chạy đi.

Ly Thương bị một màn này quấy nhiễu, mùi rượu tản di, người cũng tỉnh táo hơn một chút, ngẩng đầu nhìn nhìn xung quanh, nơi này là. . .

Con đường này là. . .

Đường đi tới Lãnh Tiêu Điện.

Trong đầu Ly Thương hiện lên vẻ mặt tức giận kia của Phùng Trường Lĩnh, có lẽ, tới đó bị mắng một trận, có thể khiến mình thoải mái hơn một chút. . .

Bạch Nhi. . . Tại sao ngươi không tới tìm ta đòi mạng? Là ta hại ngươi mà. . . Bạch Nhi. . . Trái tim thật đau. . .

Ly Thương nhấc chân đi tới.

※※※

Tiêu Bạch Mạch khẽ thở dài, cũng không biết đứa nhỏ Mộ Bạch kia thế nào rồi. . .

Đứng dậy, đẩy cửa gỗ ra, đi vào cửa điện tối đen.

Ngẩng đầu nhìn trăng tàn lạnh lẽo trên bầu trời, dường như dần dần thấy được khuôn mặt của đại ca Tiêu Bạch Ly.

Tiêu Bạch Mạch khẽ thở dài, cung chủ Bích Tâm Cung, tính cách Mộ Bạch hiện giờ thật sự khó có thể đảm nhiệm được!

Nếu như hắn chết ở bên ngoài, hoặc là lưu lạc làm dược nhân của Đoạn Hồn Cốc. . .

Đại ca, ngươi có trách ta không?

Khi ngươi bị người ta vây công, rõ ràng nhìn thấy độc trong cơ thể ngươi phát tác, nhưng vẫn do dự chưa ra tay cứu ngươi?

Dường như lại nhớ tới thảm liệt trên Phong Minh Nhai kia, khi nhìn thấy Tiêu Bạch Ly trong sự vây công của những kẻ đó, hận ý và thân tình trong lòng mình giằng xé, tranh đấu với nhau. Nhưng khi thấy Tiêu Bạch Ly thà rằng bản thân chịu mấy kiếm, cũng muốn bảo vệ Mộ Bạch trong lòng, thì lại hóa thành hận ý lạnh như băng!

Trong lòng của ngươi, bảo vệ của ngươi, liều mạng của ngươi! Từ khi nào, đã không còn là ta nữa?

Khuôn mặt có chút bi thương của Tiêu Bạch Mạch đột nhiên biến đổi, nghiến răng nghiến lợi, là trách ta, sao có thể như thế? Chẳng lẽ bây giờ ngươi còn có thể bò từ trong hoàng tuyền ra?

Hừ! Năm đó ngươi nhẫn tâm tuyệt tình, người bên cạnh thì không nói, bọn họ muốn trừ khử hai huynh đệ chúng ta. . .

Nhưng. . . Lục sư muội ái mộ ngươi như vậy, ngươi cũng hạ thủ được. . . Ngươi rõ ràng. . . Rõ ràng biết. . . Đệ đệ của ngươi. . . Ta luôn yêu lục sư muội sâu sắc mà. . .

Tiêu Bạch Mạch thống hận một hồi, lại chuyển thành bi thương, thế nhưng, năm đó, cũng là đại ca ngươi bảo vệ ta. . . Trong những vết thương vô số năm trên người ngươi, cũng có mấy vết, không phải là vì cứu ta lưu lại sao? Trừ trận chiến cuối cùng kia của ngươi. . .

Thôi, thôi! Mọi người đều chết rồi, ta còn nhớ tới những điều này làm gì? Nếu như tiểu đồ đệ kia của ngươi, thật sự có thể khôi phục võ công, bình an trở về, ta sẽ hết sức, giúp hắn hoàn thiện Phệ Huyết Tâm Pháp, những chỗ khác biệt ngươi không thể hiểu, sẽ chỉ bảo hắn, đột phá cảnh giới trong tâm có kiếm. Đây cũng coi như giúp tân nhiệm cung chủ Bích Tâm Cung, càng thêm hùng mạnh. . .

Nếu như hắn không về được. . .

Tiêu Bạch Mạch cúi đầu, lộ ra một vẻ mặt khát máu!

Đại ca, ngươi đừng mộng tưởng ta sẽ báo thù cho ngươi! Nhưng Nhan Minh Thanh! Hừ hừ! Lão phu nhìn hắn không vừa mắt! Lại dám cả gan không để ý cấm lệnh các đời, không giao Ngoại Đường, Chấp Đường cho tả, hữu hộ pháp?! Lão phu cũng phải trừ khử kẻ bá chiếm toàn quyền, hoành hành ngang ngược cho Bích Tâm Cung!

Tiêu Bạch Mạch run rẩy hai vai cô đơn, Mộ Bạch, sư thúc ta, chỉ có thể cho ngươi thời gian ba năm. . . Ba năm. . . Nếu như ngươi không trở lại, cũng đừng trách sư thúc ra tay, thanh lý sư môn. . .

※※※

Ly Thương do dự đi tới đi lui trước Lãnh Tiêu Điện, đã đạp bằng cả cỏ dại vừa mới lớn lên ở trước Lãnh Tiêu Điện bây giờ đã càng thêm vắng vẻ, nhưng vẫn chần chừ, do dự, không thể có dũng khí đi vào trong điện chịu đựng trách mắng của sư phụ tuy vô danh vô phận nhưng lại có thực tình. . .

Ánh mắt lạnh lùng nghiêm nghị của Tiêu Bạch Mạch liếc qua cửa điện đóng chặt, đã muộn thế này, ai còn đến trước Lãnh Tiêu Điện đã biến thành nơi giam lỏng tả, hữu hộ pháp này? Chẳng lẽ. . . Nhan Minh Thanh muốn chém tận giết tuyệt sao?!

Cười lạnh hai tiếng, Tiêu Bạch Mạch bước nhanh tới cửa điện, hai tay khẽ đẩy. . .

Ly Thương do dự không quyết nhìn hai phiến cửa điện lạnh băng kia, đi vào chịu một trận chửi mắng, hay là quay đầu rời đi?

Cánh cửa, trong ánh mắt kinh ngạc của Ly Thương, chậm rãi mở ra. . .

Lão nhân run lẩy bẩy trong gió đêm, khuôn mặt đầy nếp nhăn, đôi mắt vô thần nhìn mình.

Mái tóc trắng xám, bị gió đêm thổi bay, lão nhân phách lối thường ngày ỷ vào tả, hữu hộ pháp, mà không ai dám đắc tội, dường như đã gầy đi một chút, cũng đúng, hiện giờ, Nội Đường tất nhiên sẽ không chiếu theo thân phân, địa vị hộ pháp, đưa đồ tới Lãnh Tiêu Điện nữa?!

Lão nhân hình như nhiều ngày chưa được ăn no, có chút lảo đảo, ở trước cửa điện vắng vẻ này, thoạt nhìn lại càng thêm đáng thương, bơ vơ không nơi nương tựa. . .

Trước đây, nhìn thấy lão nhân này, Ly Thương cũng chán ghét không nói hết, lão dựa vào cái gì mà uống trộm rượu của sư phụ? Nhưng hiện giờ. . . Nhìn bộ dạng cô đơn như vậy của lão, tưởng tượng tả, hữu hộ pháp càng thêm vắng lặng. . . Tất cả chuyện này, không phải chính là mình làm hại sao?

Ly Thương co người, tìm đến bầu rượu vẫn luôn bất tri bất giác ôm theo từ trong Lạc Hà Điện ở trong lòng. . .

Lão nhân này. . . E rằng cũng rất lâu rồi không được uống một ngụm rượu đi? Lãnh Tiêu Điện hiện giờ, đâu còn có người đưa rượu tới? Nhan Minh Thanh chưa hạ lệnh giết hai vị hộ pháp tiền nhiệm, đã là không tệ rồi. . .

Nhìn thấy Ly Thương, trong đôi mắt già nua mờ mịt của lão nhân lóe lên chút phẫn hận, nhưng cũng không nói gì, chỉ là chậm chạp khó khăn lui lại hai bước, cố sức đẩy cửa điện, muốn đóng lại.

Ly Thương vội tiếng lên mấy bước, xen vào giữa cửa gỗ, cười cười, trong lòng biết lão nhân này e rằng cũng ghét người mang danh phản bội là mình, nhưng vẫn mặt dày, đưa bình rượu trong lòng qua, cười nói: “. . . Ừm. . . Muốn uống không?”

Muốn gọi tên, nhưng lại không nhớ được tên của lão nhân này, hình như mình chưa từng chú ý đến lão nhân lười biếng này. . .

Nhưng mà, may ra có thể nghe được tình trạng gần đây của Phùng Trường Lĩnh từ trong miệng hắn? Rồi quyết định có nên đi vào hay không.

Tiêu Bạch Mạch lạnh lùng nhìn bầu rượu trước mặt, kỳ thực, hắn cũng không ghét vị tân nhiệm tả hộ pháp Ly Thương mà trên dưới toàn cung, không có ai nhìn tới này. Hài tử này rốt cuộc chỉ là muốn đạt được thứ mình muốn. . . Nhưng y đã dùng sai phương pháp. . .

Nhìn ánh mắt lạnh băng của lão nhân, Ly Thương có chút xấu hổ, nhưng vẫn không thu lại bầu rượu trong tay, khẽ nói: “Lão nhân ngài, rất lâu rồi không uống rượu đúng không? Ta biết. . . Lão khinh thường uống rượu của ta. . .Thế nhưng. . . Lão xem. . . Lão không uống, ta uống nó, cũng sẽ không có ai nói gì. Nhưng mà. . . Lão uống cạn nó, thì lại khiến ta không uống nó được. . . Lão thấy ta không uống được nó, chẳng phải là vui vẻ sao?”

Chính Ly Thương cũng không biết mình đang nói cái gì, trong đầu đã bị mùi rượu làm đảo lộn, muốn gặp Phùng Trường Lĩnh, nhưng lại không dám, có lẽ, mời lão nhân này uống rượu, để lão chửi mình một trận, cũng coi như Phùng Trường Lĩnh đã chửi mắng mình đi? Ít nhất, lúc này, mình sẽ không nhớ đến Mộ Bạch nữa. . .

Bạch Nhi. . .

Tiêu Bạch Mạch nhìn thanh niên đầy mùi rượu trước mặt, từ lâu đã không còn sự trấn tĩnh và ổn trọng ngày thường, đôi mắt hoảng hốt lúng túng trốn tránh, không dám nhìn thẳng mình, nhưng không khó để nhìn ra chờ mong và do dự trong đó. . .

Xung quanh cũng không có ai, xem ra Ly Thương này, cũng không dễ chịu. . .

Tiêu Bạch Mạch cười cười, nhận lấy bầu rượu, xoay người đi tới ghế dựa ban ngày hắn ngồi phơi nắng, thoải mái ngồi xuống, thấy trong mắt Ly Thương ngoài kinh ngạc, còn có chút không dám tin mình lại thật sự nhận lấy bầu rượu, Tiêu Bạch Mạch nâng bầu rượu lên, uống một ngụm lớn, sảng khoái lau khóe miệng, cũng không quan tâm tay áo mình dính đầy rượu, mắng: “Đúng vậy, lão hủ liền đoạt rượu uống của phản đồ nhà ngươi!”

Khóe mắt liếc Ly Thương hơi nhắm mắt, trên khuôn mặt vốn trống rỗng ảm đạm, hiện lên một chút vui mừng. Tiêu Bạch Mạch thầm thở dài, lại uống một ngụm lớn.

Vừa uống vừa mắng, Tiêu Bạch Mạch diễn hình tượng một lão nhân vô năng, lại vô lại không chê vào đâu được.

Ly Thương thở phào nhẹ nhõm, lẳng lặng đi tới, ngồi bên cạnh ghế dựa của lão nhân, cũng bất kể khí ẩm ban đêm, có khiến bùn đất làm bẩn y sam của mình hay không.

Từng câu chửi mắng ác độc, liên tục phát ra từ trong miệng lão nhân.

Nhưng Ly Thương lại càng hy vọng người chửi mắng mình lúc này, có thể là tử y thiếu niên trong sáng, linh động kia. . .

Nhưng nếu là hắn. . . Ly Thương cười khổ. . . Bạch Nhi có lẽ càng muốn từng kiếm từng kiếm lăng trì mình đi. . .

Tiêu Bạch Mạch liếc nhìn Ly Thương trên mặt đất, thấy biểu tình ngẩn ngơ của y, không khỏi lại thở dài một tiếng, sớm biết có hôm nay, sao trước kia còn làm. . .

Hai người cứ như vậy, một người nằm uống, vừa uống vừa mắng, một người ngồi nghe, nhưng vẻ mặt lại mờ mịt. . .

Không lâu sau, đầu lưỡi Tiêu Bạch Mạch dường như có chút không nghe lệnh, tiếng mắng dần dần dừng lại, chép chép miệng, vù vù say. . .

Ly Thương đảo mắt, nhìn bộ dạng say rượu ngủ say của lão nhân, hèn chi cảm thấy không có tiếng chửi mắng. . .

Từng giọt từng giọt nước mắt chảy ra khỏi khóe mắt, trong đêm tối không người này, Ly Thương lặng lẽ khóc nức nở.

“Bạch Nhi. . . Thiếu cung chủ. . .” Thì thào tự nói, Ly Thương buông thả bản thân mà khóc.

Lão nhân đang ngủ say dường như bị ồn ào, cau mày, phất phất tay, như đuổi ruồi, tiếng nói nhỏ như kiến, lẩm bẩm nói: “Mộ thiếu cung chủ? Hắn còn ở Đoạn Hồn Cốc mà. . . Đi đi đi. . . Đừng làm ồn lão hủ! Nội lực của hắn mất hết, nói không chừng, lúc này đã trở thành nô bộc của Đoạn Hồn Cốc rồi. . .”

Tiếng khóc trầm thấp đột nhiên dừng lại!

Ly Thương ngẩng mạnh đầu, ánh mắt kinh hãi, mừng rỡ, nghi ngờ, do dự nhìn chằm chằm khuôn mặt lão nhân đang ngủ say.

Lão. . . vừa nói cái gì?

Mộ thiếu cung chủ? Bạch Nhi? Ở Đoạn Hồn Cốc?

Ly Thương không biết lúc này trong lòng mình là tâm tình gì, cũng chẳng để ý tới tâm tình của mình, y đột nhiên đứng lên, giống như sói đói vồ mồi, hung hăng nắm chặt cổ áo lão nhân, ra sức lắc lắc lão nhân ngủ đến chảy nước miếng kia, không hề nghĩ tới, mình như vậy, có dày vò lão nhân đã lớn tuổi đến mất mạng hay không.

“Ngài nói gì? Ngài vừa mới nói gì? Bạch Nhi. . . Không. . . Mộ thiếu cung chủ còn sống?” Ly Thương theo bản năng hạ nhỏ giọng nói, rồi lại sợ lão nhân không nghe được, đến thẳng bên tai lão nhân, thét lên điên cuồng

Lão nhân giống như kinh hách mở đôi mắt mờ mịt ra, nhưng lại đang say rượu, không có chút rõ ràng nào, lẩm bẩm, giống như nói mơ: “Đúng vậy! Đó là trưởng lão Ám Điện trong cung, chính miệng nói cho tả, hữu hộ pháp mà! Lão hủ lúc đó cũng có mặt, còn tưởng rằng Nhan cung chủ sai người tới giết tả, hữu hộ pháp. . .”

Trưởng lão Ám Điện? Đó là cái gì? Ly Thương chắc chắn, bản thân chưa bao giờ nghe thấy, Bích Tâm Cung còn có Ám Điện tồn tại! Nhưng lúc này, Ly Thương cũng không chú ý được nhiều, tin tức Mộ Bạch còn sống, giống như một cây nhân sâm ngàn năm, ăn vào trong bụng, lại giống như một viên tiên đan, rơi vào trong miệng, đầu óc mấy tháng nay vẫn luôn ngây ngây ngô ngô, đột nhiên nổ tung!

Bạch Nhi còn sống! Hắn còn sống! Hắn không chết!

Mừng rỡ, không tin đã sớm bao phủ thân thể, Ly Thương thở phào nhẹ nhõm, nhưng lại sợ nghe được tin lão đang nằm mơ nói lung tung từ trong miệng lão nhân!

Hy vọng sau khi tuyệt vọng, khác xa so với sụp đổ trước khi chưa tuyệt vọng, đến mức khiến cho người ta không thể chấp nhận được!

Bạch Nhi ở Đoạn Hồn Cốc! Hắn ở Đoạn Hồn Cốc! Ly Thương kích động đến toàn thân run rẩy, thả tay ra, vận nội lực, lao ra ngoài như gió lốc.

Y muốn tới Đoạn Hồn Cốc! Bây giờ, ngay, lập tức!

Cửa gỗ bị gió kéo động, lung lay qua qua lại lại kêu lên.

Tiêu Bạch Mạch mở đôi mắt mê man ra, một luồng tinh quang lóe lên trong đôi mắt mờ mịt của lão nhân, Ly Thương à Ly Thương, hy vọng lần này ngươi có thể hiểu rõ, rốt cuộc ngươi muốn gì. . .

Ngẩng đầu, nhìn bầu trời, Tiêu Bạch Mạch lặng lẽ cười khẽ. Đại ca, huynh có trách ta không? Huynh yêu thương tiểu đồ đệ kia của huynh, nhưng Ly Thương. . . Cũng là mình tận mắt nhìn Phùng Trường Lĩnh một tay dạy lên. . .

Đã nhiều năm như vậy. . . Có lẽ thật sự già rồi. . . Huynh coi Mộ Bạch là hài nhi của huynh, ta cũng coi thanh niên học nghệ nhiều năm ở Lãnh Tiêu Điện này là. . . Ừm. . . Đồ đệ? Không tính! Vãn bối? Hừ! Chỉ bằng y? Vậy là gì?

Tiêu Bạch Mạch lắc lắc đầu, không suy nghĩ vấn đề phí đầu óc này nữa.

Nhìn thoáng qua ngoài cửa điện không một bóng người, chỉ là một vùng bóng đêm. Tiêu Bạch Mạch than nhẹ một tiếng, Ly Thương, hy vọng lần này ta không nhìn lầm ngươi! Cơ hội, cũng chỉ có một lần như vậy!

Ha ha. . . Nếu như y nói cho Nhan Minh Thanh. . . Ừm. . . Mộ Bạch à. . . Cho dù ngươi không khôi phục được võ công, muốn trốn đi, an ổn sống nốt quãng đời còn lại, Nhan Minh Thanh cũng sẽ không buông  tha ngươi!

Ha ha. . . Ha ha. . . Nếu như ngươi định không báo thù cho sư phụ ngươi? Vậy thì, ngươi đi chết đi! Ha ha. . . Ha ha. . .

Tiêu Bạch Mạch cười quỷ dị, xoay người, một luồng gió nhẹ bắn ra từ trong tay áo sau lưng hắn, hai phiến cửa điện lặng lẽ đóng lại.

7 thoughts on “[BHPT] – Chương 44

  1. Ly Thương à Ly Thương, hy vọng lần này ngươi có thể hiểu rõ, rốt cuộc ngươi muốn gì. . .

    Công nhận truyện này yêu hận đan xen đến mức rối rắm luôn ╭(╯^╰)╮ Không cẩn thận , không biết mình muốn rõ điều gì là sẩy chân ngay

    Có lẽ, đến cuối cùng, sẽ không ghét nổi ai, mà cũng không thương nổi mấy tên này :)))) Nhưng hi vọng, họ tìm thấy được điều mà mình tâm niệm <3

Thích thì dùng: (╬ ̄皿 ̄)凸 ლ(¯ロ¯ლ) (╯‵□′)╯︵┻━┻ ~(‾▿‾~ ) ≧◡≦ \(≧▽≦)/ ≧△≦ ㄟ(≧◇≦)ㄏ (≧ロ≦) (≧◡≦) ╮(╯_╰)╭ o(︶︿︶)o 〒_〒 o(╥﹏╥)o ╭(╯^╰)╮ Σ( ° △ °|||) ♉( ̄▿ ̄)♉ ⊙﹏⊙(*´▽`*) ♥‿♥ ◔_◔ o(>﹏﹏<)o (^з^)-☆ O(∩_∩)O (づ  ̄ ³ ̄)づ~♥