[BHPT] – Chương 45

Bích huyết phệ tình 45

Tác giả : Ma yên

Editor : dongphuongphonglinh

Beta: toujifuu

 

Tiêu Bạch Mạch cười quỷ dị, xoay người, một luồng gió nhẹ bắn ra từ trong tay áo sau lưng hắn, hai phiến cửa điện lặng lẽ đóng lại.

※※※

Trái tim đập kịch liệt, Ly Thương đã hết sức thi triển khinh công, không hề nghĩ đến, khi nội lực của mình hao hết, có gặp phải địch thủ hay không.

Từ khi Mộ Bạch mất đi, liền cho rằng trái tim cũng đã chết theo hắn, trong mấy tháng nay, nội tâm ngoại trừ đau đớn và hối hận cũng không có biến động nào khác, trong phút chốc, dường như lại sống lại.

Gió đêm mát lạnh thổi nhẹ lọn tóc bên tai, Ly Thương đột nhiên dừng bước.

Bạch Nhi tới Đoạn Hồn Cốc làm gì? Nội lực mất hết? Trở thành nô bộc?

Hắn là tới Đoạn Hồn Cốc cầu y! Chính mình. . . Tự tay phối trí, tự tay hạ vào trong cháo, tận mắt nhìn hắn uống Đan độc!

Ly Thương ngẩn người, hối hận giống như độc xà, mặc ý gặm cắn trái tim.

Ly Thương ôm ngực, khẽ rên rỉ một tiếng, lại ngẩng đầu lên, hai mắt đã đỏ hồng!

Không! Ta tuyệt đối không cho phép! Bạch Nhi sao có thể trở thành nô bộc của Đoạn Hồn Cốc? Người như hắn. . . Người như hắn. . . Sao chịu được những thân phận thấp kém đê tiện kia?! Bạch Nhi, Bạch Nhi mình nhìn từ nhỏ tới lớn, thiếu niên ở trong tim mình, hắn phải cao cao tại thượng, nhận được ánh mắt ngưỡng mộ của vạn người, sao có thể để người ta quát mắng, sai bảo tới lui? Sao có thể làm những tạp dịch đê tiện kia?

Thế nhưng, chính ngươi, không phải cũng từng muốn bắt hắn trở thành nô phó, gọi đến quát đi sao?

Một giọng nói, lạnh lùng cười nhạo từ đáy lòng.

Ta. . . Ta. . . Ta không phải! Ta. . . Ta. . . Ta chỉ là. . . Không muốn mất hắn. . . mà thôi. . .

Ly Thương chỉ cảm thấy lồng ngực lại từng hồi từng hồi đau khổ hối hận. . . Ta đã làm sai một lần, tuyệt đối sẽ không sai lần thứ hai nữa. . .

Nhất định phải tìm được hắn, trước khi hắn vào Đoạn Hồn Cốc!

Thế nhưng, thời gian đã qua lâu như vậy rồi. . . Nếu như. . . Mộ Bạch vì báo thù, đã dấn thân vào Đoạn Hồn Cốc làm nô bộc. . .

Dùng danh nghĩa Bích Tâm Cung, ép Đoạn Hồn Cốc thả người?

Vậy sẽ chỉ khiến Đoạn Hồn Cốc luôn muốn chiếm được võ học cao thâm càng khống chế Mộ Bạch chặt chẽ hơn! Nói không chừng, vì để Mộ bach nói ra bí kíp võ công, sẽ còn luyện Mộ Bạch thành dược nhân nữa!

Không thể nói ra Bích Tâm Cung, có lẽ Mộ Bạch cũng sẽ không nói ra lai lịch!

Vậy nếu như hắn thật sự bị Đoạn Hồn Cốc giam giữ. . . Nếu vậy. . . Mình sẽ thay hắn! Đoạn Hồn Cốc chẳng qua là cứu một người, thì muốn một người vào cốc làm nô bộc, mình thay thế Mộ Bạch, có lẽ. . . Hắn cũng không muốn nhìn thấy mình nữa. . .

Ly Thương ôm ngực, run rẩy trong đau đớn, nhưng đã lộ ra ý cười đầu tiên trong mấy tháng qua.

Nếu hắn còn chưa vào cốc. . . Như vậy, dùng vũ lực khống chế hắn trước, giải đan độc của hắn. . . Sau đó. . . Tùy hắn muốn chém muốn giết. . .

Ly Thương hít sâu, Bạch Nhi, là ta có lỗi với ngươi. . . Tùy ngươi muốn thế nào cũng được. . . Chỉ cần. . . ngươi vui vẻ. . .

Nhưng mà. . . Muốn xuất cung. . . Trước tiên vẫn phải được Nhan Minh Thanh đồng ý! Nếu mình tự xuất cung, sẽ chỉ khiến Nhan Minh Thanh nghi ngờ, chỉ sợ vừa ra khỏi cửa cung, còn chưa tới chân núi, thì đã bị hắn phát hiện. . .

Nếu hắn nghi ngờ mục đích xuất cung của mình. . . Tuyệt đối không thể để hắn biết tin tức Bạch Nhi còn sống! Một chút cũng không thể. . .

Nhưng phải làm sao. . . Đúng rồi. . . Lúc nãy cung chúng kia nói cái gì nhỉ?

Người trong võ lâm thân phận bất minh tới chân núi?

Ánh mắt Ly Thương sáng lên!

Xoay người đi về phía Lạc Hà Điện, trước tiên lấy ái kiếm của Bạch Nhi, sau đó đi tìm Nhan Minh Thanh, mượn chuyện những người này, xuất cung!

Đi được hai bước, Ly Thương đột nhiên dừng lại, nếu như. . . Nếu như lão nhân trông cửa Lãnh Tiêu Điện kia nói tin tức Bạch Nhi còn sống cho người khác. . .

Toàn thân chảy mồ hôi lạnh! Ly Thương xoay người, toàn thân đã lộ ra sát khí!

Diệt khẩu! Ý nghĩ ác độc, tràn đầy trong lòng! Hắn có thể lỡ lời nói cho mình, thì sao không thể lỡ lời nói cho người khác?!

Ly Thương đặt mình vào địa vị người khác, nếu là mình trước đây, biết được tin tức này. . . Đương nhiên sẽ lập tức bẩm báo cung chủ Nhan Minh Thanh hiện tại! Đây là một công lao trọng đại cỡ nào chứ! Sư đệ của Nhan Minh Thanh, người duy nhất có thể uy hiếp đến địa vị cung chủ của hắn —— Mộ thiếu cung chủ còn chưa chết, nhưng mất hết nội lực, đang cầu y. . .

Giết người diệt khẩu! Tuyệt đối không thể để lão nhân trông cửa biết việc này còn sống!

Ly Thương đằng đằng sát khí đi tới phía Lãnh Tiêu Điện vừa mới rời đi.

Nhưng mà. . . Sư phụ. . . Tả, hữu hộ pháp cũng biết việc này. . . Còn có ám điện trưởng lão gì đó kia. . .

Có cần cũng giết họ diệt khẩu không?

Mình không phải đối thủ. . .

Bọn họ hình như cũng sẽ không nói cho Nhan Minh Thanh. . .

Nếu không, Nhan Minh Than hẳn đã biết, sớm nên phái người xuất cung, truy sát Mộ Bạch rồi! Nhưng mấy ngày qua, mình mặc dù ngẩn ngơ, nhưng vẫn chưa nghe thấy tin tức có người nào xuất cung!

Mấy ngày nay, Nhan Minh Thanh vội vã tiếp nhận cung vụ, đã hạ nghiêm lệnh, không cho phép cung chúng ra ngoài.

Nói như vậy. . . Chỉ cần giết lão nhân tham rượu lắm lời kia, thì mọi việc an toàn. . .

Ly Thương không chần chừ nữa, vừa chú ý xung quanh, vừa chậm rãi đi, điều tức nội lực vì vừa rồi chạy nhanh mà tiêu hao.

Nội lực đã khôi phục tám, chín phần, Ly Thương ngẩng đầu nhìn cửa Lãnh Tiêu Điện vắng vẻ kia, vậy là đủ để giết một lão nhân già yếu không biết võ công rồi, có lẽ, cả mặt mình cũng không cần phải che, thân phận của hắn quá thấp, cho dù bị phát hiện người động thủ là mình, Nhan Minh Thanh cũng sẽ không để ý. . .

Vận khí, nhảy lên.

Nhẹ nhàng bay vào trong cửa điện.

Ly Thương lạnh lùng nhìn lão nhân vẫn nằm trên ghế dựa ngủ say, mở miệng nói khẽ: “Ngươi không nên say rượu lỡ lời, vì an toàn của Bạch Nhi, ta chỉ có thể giết ngươi, dù sao ngươi cũng sống đủ rồi, không phải sao?”

Nể tình ngươi hầu hạ sư phụ nhiều năm, tuy rằng ngươi luôn không làm gì, chỉ biết uống trộm rượu, nói nguyên nhân giết ngươi, cũng coi như một phần tâm ý của ta đối với sư phụ!

Ly Thương đưa tay ra, nắm lấy cổ lão nhân đang vù vù ngủ say!

Một luồng gió nhẹ đánh tới, dưới cánh tay, lồng ngực cùng tê rần. . .

Tiêu Bạch Mạch đã mở mắt ra trong ánh mắt kinh hãi của Ly Thương.

Chậm rãi ngồi dậy, nhìn Ly Thương bị điểm huyệt duy trì tư thế vươn tay, mà sát khí vẫn đầy người, Tiêu Bạch Mạch khẽ thở dài.

“Ngươi muốn giết lão phu diệt khẩu? Ngươi sợ Nhan Minh Thanh biết được tin tức?” Tiêu Bạch Mạch nhìn ánh mắt kinh nghi mang theo sợ hãi của Ly Thương, nhỏ giọng nói: “Mấy tháng nay, ngươi sống trong hối hận và tự trách, lão phu vốn nghĩ rằng, ngươi đã hiểu rõ, nhưng thì ra, ngươi không hề biết, ngươi rốt cuộc đã sai ở đâu. . .”

Ly Thương cũng đã thanh tỉnh lại từ trong khiếp sợ Tiêu Bạch Mạch đột nhiên biết võ, dù sao. . . Mình cũng đã là cá nằm trên thớt, suy nghĩ nhiều, cũng không có ý nghĩa gì.

Thế nhưng. . . Sai? Sai lầm của mình, không phải là phản bội Mộ Bạch để có được người mình yêu, bán đứng, thương tổn hắn sao?

Tiêu Bạch Mạch khẽ lắc đầu, dường như đã nhìn ra suy nghĩ trong lòng Ly Thương, nói: “Ngươi là một người thông minh, ngươi đối nhân xử thế cũng vô cùng thỏa đáng, thế nhưng, tại sao vừa tới trước mặt Mộ Bạch, ngươi liền ngu xuẩn như kẻ ngốc vậy?”

Nhìn Ly Thương nói không ra lời, nhìn ánh mắt tức giận kia, Tiêu Bạch Mạch cười lạnh, nói: “Đúng vậy, hắn coi ngươi là đại ca, ngươi vì hắn tận tâm tận lực. Thế nhưng, khi ngươi sai bảo thuộc hạ của hắn đi đông đi tây, khi ngươi tự cho là vì tốt cho hắn, mà sai người theo dõi vị hôn thê của hắn, ngươi có quay đầu lại nhìn một chút? Trước đó ngươi đã hỏi ý của hắn chưa? Ngươi không nghĩ tới chuyện đoạt quyền, nhưng thực tế ngươi lại đang lấy đi quyền lực của hắn! Ngươi không muốn làm nhục hắn, nhưng thực tế ngươi đã làm nhục hết tôn nghiêm của hắn, địa vị của hắn!”

Ly Thương chấn động.

Lại nghe Tiêu Bạch Mạch tiếp tục nói: “Đúng vậy, hắn là do ngươi nhặt về cung, là ngươi chăm sóc lớn lên, là ngươi cùng hắn chống đỡ Lạc Hà Điện. . .”

“Hắn tín nhiệm ngươi, ỷ lại ngươi, ngươi tập mãi thành quen, ngươi cho là đương nhiên! Nhưng ngươi lại quên mất, ở đây, ở nơi này, hắn, mới là chủ nhân cung điện! Ngươi cũng không phải huynh trưởng gì của hắn, ngươi chẳng qua cũng giống những thị tòng kia của hắn, ngươi —— cũng chỉ là một người hầu của hắn mà thôi!”

Thấy vẻ mặt kinh ngạc của Ly Thương, giọng điệu của Tiêu Bạch Mạch chậm lại, nói: “Ly Thương, ngươi rất thông minh, khi ngươi dẫn hắn hồi cung, ngươi không tự mình lĩnh công, là bởi vì ngươi biết, ngươi không phải đối thủ của Nhan Minh Thanh, ngươi biết, nếu là ngươi, Tiêu Bạch Ly sẽ không yên tâm tín nhiệm ngươi, cho nên, trước một lợi ích lớn, ngươi khống chế bản thân, mang về một hài tử, mà ngươi, lại thoát ra khỏi chuyện này, ngủ ngon khỏi lo nghĩ! Thế nhưng ngươi có nghĩ tới không, trước đây hài tử kia tuyển chọn thị tòng, cung chúng Bích Tâm Cung có hàng ngàn hàng vạn, hắn có thể không chọn ngươi, nhưng hắn lại chọn ngươi, đó là vì hắn tín nhiệm ngươi. . .”

“Ly Thương, ngươi có nghĩ tới sự tự tung tự tác của ngươi trong Lạc Hà Điện không? Nếu ngươi là hắn, thuộc hạ của ngươi, thị tòng của ngươi, nô bộc của ngươi, giấu diếm ngươi, nắm giữ sai bảo thuộc hạ của ngươi, lại còn trắng trợn giam lỏng, theo dõi vị hôn thê của ngươi, ngăn cản ngươi thành thân. . . Thuộc hạ như vậy, ngươi sẽ xử trí thế nào?”

Trán Ly Thương toát đầy mồ hôi lạnh, cho dù trong lòng có vô số lý do, nhưng cũng biết, lời nói của lão nhân này, đều là thực tình!

Thì ra. . . Ở trong mắt người khác. . . Mình đã thành một. . .

“Nô đại khi chủ![*]” Tiêu Bạch Mạch lạnh lùng nói: “Hắn tín nhiệm ngươi, vẫn luôn tín nhiệm ngươi! Thế nhưng hắn đã không còn là tiểu hài tử chuyện gì cũng cần ngươi chăm sóc nữa rồi. . . Hắn đã trưởng thành. . . Hắn biết ngươi là vì tốt cho hắn, hắn tín nhiệm ngươi, thế nhưng, tôn nghiêm của hắn, thân phận của hắn, địa vị của hắn, cũng đã thật sự bị ngươi làm nhục hết! Thế nên, hắn thử thoát khỏi bàn tay của ngươi —— Có lẽ, ở trong mắt ngươi, đó là quan tâm và chăm sóc của ngươi”

[*]: Nô tài coi mình lớn hơn chủ, nên xem thường chủ

“Hắn không hủy bỏ địa vị của ngươi, nhưng hắn cần tôn nghiêm của hắn, vì vậy, hắn muốn bản thân làm việc, hắn không nói cho ngươi, hắn lấy Tịch Yến kia, chẳng qua là vì Vấn Thiên Bí Tịch của Cuồng Đao Đỗ Vấn Thiên! Nhưng ngươi, lại hoàn toàn không ý thức được mình đã làm sai cái gì, ngươi chỉ sợ hãi, hoảng hốt, ngươi không thể khoan dung, ngươi hao hết tâm cơ, mới có được người trong lòng thì người đó lại muốn thành thân với kẻ khác, ngươi cảm thấy ngươi bị hắn vứt bỏ. . . Cho nên, ngươi đã phản bội hắn, ngươi đã bán đứng hắn. Thế nhưng ngươi không nghĩ, khi ngươi là người hắn tin tưởng nhất bán đứng hắn, khi sư phụ hắn tín nhiệm nhất vì cứu hắn mà bỏ mình, hài tử ngươi tận mắt nhìn, tự tay bảo vệ lớn lên kia, đã bị ngươi chính tay bóp chết rồi. . .”

Nhìn thấy trong mắt Ly Thương, từ hoảng sợ đến tức giận, từ tức giận đến tỉnh ngộ, từ tỉnh ngộ đến tuyệt vọng, từ tuyệt vọng. . . đến mờ mịt. . .

Trong lòng Tiêu Bạch Mạch ngũ vị phân tạp, tại sao mình lại kiên trì nhắc nhở thanh niên này như vậy?

“Mộ Bạch trong lòng tràn ngập dịu dàng kia, ở trong sự bảo vệ của ngươi và sư phụ hắn, thậm chí có chút ngây thơ, ngu ngốc đã chết rồi, hắn còn sống bây giờ, đã là trăm ngàn vết thương, không còn chút ấm áp nào nữa. . . Mà tất cả chuyện này, lại là chính ngươi tự tay tạo nên!”

“Ngài. . . Chính là trưởng lão Ám Điện kia?!” Trong lòng Ly Thương lóe lên linh quang, mở miệng hỏi, mới phát hiện bản thân không biết từ khi nào, đã được giải huyệt đạo.

Tiêu Bạch Mạch không lên tiếng, cũng là ngầm thừa nhận.

“Ngài có bằng chứng gì, có thể chứng minh ngài chính là trưởng lão Ám Điện?” Ly Thương nhìn chằm chằm Tiêu Bạch Mạch, dường như chỉ muốn hắn đang nói dối, tất cả mọi chuyện hắn nói, đều là giả.

“Lão phu không cần bằng chứng! Võ công của lão phu, là bằng chứng tốt nhất!” Tiêu Bạch Mạch kiêu ngạo nói, thân hình lóe lên, giống như ma quỷ, vòng hai vòng quanh Ly Thương, lúc dừng lại, một bàn tay già nua, gầy khô, đã vỗ nhẹ lên sau gáy Ly Thương. . .

Toàn thân Ly Thương cứng ngắc, vậy mà y lại không nhìn ra động tác của lão nhân, cũng hoàn toàn không thể phản ứng công kích của lão nhân!

※※※

“Tí tách. . .” Cành cây mới thêm vào, còn chưa khô hoàn toàn, bùng cháy trong đống lửa, thỉnh thoảng, phát ra mấy đốm lửa nhỏ.

“Mộ đại ca, thuốc được rồi! Thuốc này một ngày ba lượt, dùng trong ba ngày, kinh mạch và đan điền bị tổn thương của huynh, đều có thể tốt lên. . .” Mai Việt Tâm cẩn thận thổi thổi, đang định đưa tay, đổ ra một chén nước thuốc từ trong siêu thuốc trên bếp lửa, nhưng đột nhiên trước mắt tối sầm, lập tức mềm nhũn ngã xuống đất, hôn mê.

Mộ Bạch mặt không cảm xúc, lẳng lặng đứng thẳng, cúi đầu, đánh giá nước thuốc đen kịt tản ra mùi vị đắng chát trong chén thuốc trong tay! Trầm mặc một lát, mới bước về phía rừng cây bên cạnh.

Ôm nam đồng vẫn ngủ mê man xuống khỏi cây, khóe miệng Mộ Bạch co rút, đột nhiên giơ tay lên, xoa nhẹ gò má cứng ngắc, từ từ lộ ra một nụ cười ấm áp.

Mộ Bạch hài lòng gật đầu, ngồi xổm xuống, nhìn nam đồng mê man một chút, cũng may, lúc đánh ngất nó, không để nó nhìn thấy mình. Ngón tay vuốt nhẹ, nam đồng rên khẽ một tiếng, có chút mơ màng mở mắt ra.

“Tiểu đệ đệ, đừng sợ, ta là do tỷ tỷ Mai Việt Tâm của ngươi, Mai cô nương mời tới chăm sóc ngươi.” Mộ Bạch nhẹ nhàng nâng nam đồng dậy, ôm nó vào trong lòng, nâng tay lấy xuống mấy chiếc lá cây lẫn trên tóc nam đồng, bưng chén thuốc lên.

Nam đồng nhíu mày, ánh mắt chuyển qua mặt Mộ Bạch, còn chưa kịp đánh giá cẩn thận, chén thuốc kia đã đưa tới trước mặt.

Mũi nam đồng khịt khịt, hình như đang ngửi mùi vị của chén thuốc kia, đột nhiên sắc mặt trắng bệch, vẻ hoảng sợ lóe lên trong mắt, vội quay đầu, giả vờ bình tĩnh nói: “Lấy ra! Đây là cái gì? Ta không bệnh.”

Trong lòng Mộ Bạch cười lạnh, nhìn bộ dạng này của nam đồng, hiển nhiên chén thuốc này thực sự có vấn đề!

“Ừm, đây là chén thuốc Mai cô nương sắc cho ngươi, nói là ban đêm rất lạnh, sợ ngươi bị cảm.” Mộ Bạch cười nhìn nam đồng, khẽ nói.

“Đại tỷ?” Nam đồng đảo mắt, nhìn Mộ Bạch, cũng lờ đi chén thuốc kia, vẻ mặt ngây thơ, cười nói: “Thì ra là đại tỷ giấu ta đi, muốn cùng nhị tỷ bắt mèo sao?”

“Việc này sao, ta cũng không biết. Có điều Mai cô nương dặn dò, nói nhất định phải đút hết thuốc này cho ngươi. . .” Mộ Bạch nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn cười miễn cưỡng kia của nam đồng, than nhẹ, thì ra, trong Đoạn Hồn Cốc, cũng không phải nơi yên bình.

Nam đồng nháy mắt có chút bối rối, vội ôm cánh tay Mộ Bạch, vùi đầu lên vai Mộ Bạch, buồn bực nói: “Ngươi là ai hả? Tại sao phải nghe lời đại tỷ ta?”

“Ta?” Mộ Bạch nghiêng đầu nhìn nam đồng rõ ràng không muốn uống thuốc, cười nói: “Ta chỉ là lĩnh tiền thưởng của Mai cô nương, đồng ý thay nàng chăm sóc ngươi mà thôi. . . Nào, uống hết thuốc đi, Mai cô nương cũng là yêu thương ngươi, sợ ngươi sinh bệnh, nàng nói, vậy sẽ bị trong cốc trách phạt.”

Nam đồng ngẩng mạnh đầu, nhìn Mộ Bạch, vui vẻ nói: “Ngươi thực sự chỉ nhận tiền của nàng?”

Mộ Bạch chớp chớp mắt, giả vờ không hiểu, nói: “Đúng vậy, Mai cô nương tốt bụng, sắc hai chén thuốc, nói là để trừ lạnh trừ ẩm, còn có thể phòng ngừa độc vật. Ngươi một chén, ta một chén, nói là uống liền ba ngày, một ngày ba lần, cả đời cũng sẽ không bị cảm, trúng độc. . .”

Nam đồng dường như đã tỉnh táo, đứng dậy, vung mạnh tay, hất đổ chén thuốc trong tay Mộ Bạch, nhìn trái nhìn phải, nhỏ giọng nói: “Thuốc này không thể uống được!”

Nhìn vẻ mặt tức giận, không tin của Mộ Bạch, nam đồng vội gấp giọng giải thích: “Đại tỷ muốn đối phó với ta thôi, ngay cả ngươi cũng tính vào luôn, đây là thuốc thường dùng ở chỗ bọn ta, cho nên, Mai Việt Đồng ta biết được! Hừ, một ngày ba lần? Uống liền ba ngày? Chỉ sợ sau ba ngày, chúng ta đều đã trở thành dược nô của đại tỷ thân ái của ta!”

“Dược nô? Đó là cái gì?” Mộ Bạch vẻ mặt không hiểu hỏi.

Nam đồng hung hăng nhìn chằm chằm nước thuốc đen kịt trên mặt đất, giải thích: “Cái gọi là dược nô, chính là mọi thứ bình thường, chỉ trừ. . . Tuyệt đối trung thành với người hạ dược! Nếu ngươi không tin, có thể thử đi nhìn một chút, xem đại tỷ của ta có vết thương không! Trong thuốc này tất nhiên đã có máu tươi của nàng, chỉ cần chúng ta uống liền ba ngày, nàng muốn chúng ta đi hướng đông, chúng ta tuyệt đối sẽ không đi hướng tây, nàng muốn chúng ta giết người, chúng ta tuyệt đối sẽ không giết gà!”

“Máu. . .” Mộ Bạch cúi đầu nhớ lại, lúc cắt dược liệu, Mai Việt Tâm quả thật “không cẩn thận” cắt phải ngón tay, khi đó liền chảy máu, nhưng Mai Việt Tâm lập tức thoa thuốc cho bản thân. . .

“Nhưng mà. . . Ngươi không phải là đệ đệ duy nhất của nàng sao. . .” Vẻ mặt Mộ Bạch do dự, hình như không tin.

“Đệ đệ?” Nam đồng cười lạnh, lắc lắc đầu, nói: “Thì chính vì ta là đệ đệ của nàng, cho nên nàng mới nhất định phải diệt trừ ta!”

Nam đồng giọng căm hận nói, đột nhiên ngẩng đầu, nhìn Mộ Bạch một chút, cười nói: “Không bằng, ngươi giúp ta đi! Nàng cho ngươi bao nhiêu tiền? Ta cho ngươi gấp đôi! Ta tuyệt đối sẽ không biến ngươi thành dược nô! Chỉ cần, ngươi giúp ta, khiến đại tỷ biến mất từ trong sơn cốc này!”

Mộ Bạch nhìn biểu cảm ngoan độc trên khuôn mặt nhỏ nhắn mịn màng của nam đồng, trong lòng hơi lạnh lẽo, hài tử này. . . mới mấy tuổi? Mà đã muốn giết người sao. . . Còn là giết tỷ tỷ ruột thịt của chính nó?!

Ít nhất. . . Mai Việt Tâm kia. . . vẫn muốn cứu đệ đệ này. . . Tuy rằng, thuốc này không đúng! Ha ha. . . Vẫn coi ta là Mộ Bạch trước kia sao?

Nam đồng thấy biểu cảm trên mặt Mộ Bạch biến đổi, lại không nói gì, cho là hắn sợ mình không có ngân lượng, vội mở miệng nói: “Ngươi yên tâm, chỉ cần trở lại trong cốc, dựa vào ta là nhi tử duy nhất của cốc chủ, tuyệt đối sẽ không thiếu ngươi một phân tiền!”

Cái gì? Nam đồng này là nhi tử của cốc chủ Đoạn Hồn Cốc? Thiếu cốc chủ của Đoạn Hồn Cốc?! Vậy Mai Việt Tâm kia chẳng phải là. . .

Thì ra. . . Mai Việt Tâm kia luôn lừa gạt mình. . .

Chết tiệt!

1 thoughts on “[BHPT] – Chương 45

  1. Mộ Bạch thương yêu, thật ra em luôn bị lừa gạt :( Một người trọng tình trọng nghĩa, thật đáng tiếc a :-<
    Lớn lên bằng cách này, hơi tàn nhẫn, nhưng cần thiết, nhỉ?

Thích thì dùng: (╬ ̄皿 ̄)凸 ლ(¯ロ¯ლ) (╯‵□′)╯︵┻━┻ ~(‾▿‾~ ) ≧◡≦ \(≧▽≦)/ ≧△≦ ㄟ(≧◇≦)ㄏ (≧ロ≦) (≧◡≦) ╮(╯_╰)╭ o(︶︿︶)o 〒_〒 o(╥﹏╥)o ╭(╯^╰)╮ Σ( ° △ °|||) ♉( ̄▿ ̄)♉ ⊙﹏⊙(*´▽`*) ♥‿♥ ◔_◔ o(>﹏﹏<)o (^з^)-☆ O(∩_∩)O (づ  ̄ ³ ̄)づ~♥