[BHPT] – Chương 46

Bích huyết phệ tình 46

Tác giả : Ma yên

Editor : dongphuongphonglinh

Beta: toujifuu

 

Mộ Bạch cẩn thận che giấu sát khí nổi lên trong lòng, nhìn nam đồng, nói: “Ngươi nói đây là độc dược? Ta lại có chút không tin, Mai cô nương đã cứu ta ở trước núi, y thuật cao minh, một tiểu hải tử như ngươi, chỉ sợ là đã hiểu lầm nàng thôi.”

“Ngươi còn tin nàng? Nàng lòng dạ độc ác mà!” Nam đồng nóng nảy, cao giọng nói: “Ta nói cho ngươi biết, thuốc này là dùng sâm đỏ, nguyệt thảo, bách diệp, mật rắn. . . Tổng cộng mười tám vị dược liệu, hòa với máu tươi của người hạ dược sắc thành!”

Mộ Bạch kinh ngạc đánh giá nam đồng, nó lại nói được đầy đủ dược liệu của Mai Việt Tâm?!

Mộ Bạch cắn răng, nhìn nam đồng nói: “Ngươi chỉ là một hài tử, ta vốn không nên tin ngươi, nhưng mà. . . Thế này đi, ngươi viết cả phương thuốc, giải dược này ra, ta liền giúp ngươi!”

Viết phương thuốc? Nhưng những thứ này đều là bí mật bất truyền của Đoạn Hồn Cốc mà. . . Mai Việt Đồng do dự. . .

Mộ Bạch nhìn vẻ mặt của Mai Việt Đồng, nhỏ giọng nói: “Ta dù sao cũng phải đề phòng ngươi cũng hạ dược này cho ta đúng không? Ngươi cho ta phương thuốc, sau này lỡ có loại tổn thương đau đớn gì, ta cũng dễ đối chiếu xem một chút, để yên tâm đúng không?”

Mai Việt Đồng thoải mái gật gật đầu, nói: “Được! Chỉ cần ngươi giúp ta diệt trừ đại tỷ, đưa ta về cốc, tiền bạc và phương thuốc, ta sẽ lặng lẽ cho ngươi, nhưng không được để phụ thân ta biết!”

Chỉ cần lừa được người này tới Đoạn Hồn Cốc, trừ phương thuốc dược nô này, trong cốc, vẫn còn có phương thuốc dược nhân mà! Hừ. . .Chỉ cần chế người này thành dược nhân của mình, vừa không sợ nguyên nhân cái chết của đại tỷ lộ ra, cũng không sợ phương thuốc gia truyền bị lộ!

“Nếu vậy. . . Ngươi cho ta cách điều chế của dược nô trước, đợi khi ta đưa ngươi về cốc, thì đưa cho ta cách điều chế của giải dược, tiểu thiếu gia, ngươi thấy được không?” Ánh mắt Mộ Bach lóe lên, giống như mặc cả nói.

Đợi chế ngươi thành dược nhân rồi, phương thuốc gì đó còn không lấy về được sao? Mai Việt Đồng vui vẻ gật đầu.

Mộ Bạch xé một miếng vải trắng từ nội sam, xoay người lấy một cành cây đã bị đốt một nửa, đưa cho Mai Việt Đồng.

Mai Việt Đồng cũng không từ chối, liền quỳ rạp trên đất, cẩn thận viết xuống phương thuốc kia.

Mộ Bạch nhìn một chút, hài lòng mỉm cười, nói: “Như vậy, trước tiên xin tiểu thiếu gia đợi ở đây, ta đây sẽ đi giết Mai Việt Tâm!”

Mai Việt Đồng mừng rỡ, liên tục gật đầu, nhưng không ngờ, cánh tay Mộ Bạch vung lên, sau gáy đau đớn. . .

Mộ Bạch nhìn Mai Việt Đồng ngã trên mặt đất bất tỉnh nhân sự, ánh mắt lóe lên. . .

Thật muốn lập tức mang theo nam đồng, rời xa nơi này. . .

Chỉ cần dựa theo phương thuốc, hòa cùng máu tươi của mình, cho nam đồng này uống liên tục ba ngày, đợi khi nó trở thành dược nô của mình rồi, còn sợ không hỏi được phương thuốc chữa trị thương thế của mình sao?

Thế nhưng. . . Nam đồng này dù sao cũng quá nhỏ. . . Chỉ sợ y thuật của nó không đủ. . . Huống chi. . . Phương thuốc nó viết cho mình, sẽ là thật sao?

Mộ Bạch lắc lắc đầu, trói chắc nam đồng một lần nữa, đặt ở trong lá cây rậm rạp, vẫn nên hạ thủ trên người Mai Việt Tâm thôi. . .

※※※

Một trăm hai mươi người trong võ lâm? Đặt chân đến Nam Lĩnh Sơn xa xôi vắng vẻ này tìm cái gì?

Nhan Minh Thanh nhíu nhíu mày, bất kể bọn chúng tới làm gì, có lẽ, đây chính là một cơ hội tốt. . .

“Cung chủ, tả hộ pháp Ly Thương cầu kiến!” Ngoài thư phòng, một hắc y cung chúng cất giọng báo.

“Để y vào.” Ly Thương? Y không phải mỗi ngày đều ngây ngốc ở Lạc Hà Điện sao? Sao hôm nay lại tới đây? Nhan Minh Thanh khe khẽ gõ lên bàn gỗ, ánh mắt ngăn cản Tả Đông đi tới bên cạnh, đang muốn nói gì đó.

Ly Thương vẻ mặt tiều tụy đi vào, đứng ở trong phòng, khom người hành lễ, giọng nói khàn khàn: “Bái kiến cung chủ, chào hữu hộ pháp.”

Nhan Minh Thanh khẽ gật đầu, đưa tay chỉ ghế gỗ bên cạnh, ý bảo y ngồi xuống, vẻ mặt thân thiết nói: “Tả hộ pháp gần đây có khỏe không? Bản cung thấy ngươi mấy ngày nay không được thoải mái, nên cũng không để ai tới làm phiền ngươi, hôm nay ngươi tới đây là?”

Ly Thương ưỡn thẳng thắt lưng, dường như muốn xốc lại tinh thần, nhìn Nhan Minh Thanh, nói: “Cung chủ, thuộc hạ ở trong cung thực sự có chút phiền muộn, muốn xin cung chủ chút chuyện để làm, thứ nhất, có thể xuất cung đi loanh quanh, thứ hai, cũng là muốn thay đổi tâm tình. . .”

Nhan Minh Thanh vẻ mặt hiểu rõ, cười nói: “Như vậy cũng tốt! Tả hộ pháp, hôm nay đệ tử Ngoại Đường tới báo, có một trăm hai mươi người trong võ lâm tới thôn dưới chân núi, ngươi cũng ở trong cung đến buồn bực rồi, không bằng dẫn ít đệ tử Ngoại Đường, đi thăm dò ý đồ của bọn chúng một chút!”

Ly Thương lộ vẻ cảm kích, đứng dậy, hành lễ nói: “Đa tạ cung chủ, thuộc hạ nhất định sẽ điều tra rõ ràng mọi chuyện, chỉ cần có cơ hội, sẽ khiến cho bọn chúng tới được đi không được!”

Nhan Minh Thanh cười âm hiểm, đại bút vung lên, viết một tờ điều lệnh (lệnh điều động), nói: “Rất tốt! Chuyện này, liền giao cho tả hộ pháp làm vậy!”

Ly Thương nhận lấy, lại hành lễ, rồi mới lui khỏi Bích Lạc Điện.

Ngẩng đầu nhìn trăng tàn một chút, Ly Thương thở phào một hơi, thiếu cung chủ, người nhất định phải đợi thuộc hạ. . .

※※※

Mai Việt Tâm từ từ tỉnh dậy, trong nháy mắt ý thức thanh tỉnh lại, trong lòng liền biết không ổn! Nếu không phải Mộ Bạch này nhìn ra có gì không đúng, thì sao lại đột nhiên ra tay, đánh mình ngất xỉu?

Mở mắt, liền nhìn thấy Mộ Bạch ngồi bên cạnh đống lửa, lạnh lùng nhìn mình.

Mai Việt Tâm chậm rãi ngồi dậy, hắn chưa ra tay giết mình, chắc là cũng chỉ hoài nghi. . .

“Mộ đại ca, Mai Việt Tâm thành tâm chữa trị cho huynh, huynh lại ra tay đả thương người, đây là vì sao?” Đánh đòn phủ đầu, Mai Việt Tâm hiển nhiên hiểu được ý nghĩa của nó.

Mộ Bạch giống như vô ý, cành cây trong tay đang gảy gảy củi trong đống lửa, sơ ý một chút, liền đụng phải siêu thuốc trên lửa kia, nước thuốc đen đặc dập tắt ngọn lửa ở bên cạnh, siêu thuốc lật một cái, hơi đung đưa, khôi phục lại nguyên trạng.

Trong lòng Mai Việt Tâm căng thẳng, hắn quả nhiên tra ra điều không ổn!

“Ai da! Ta thật là không cẩn thận, xin lỗi, Mai cô nương, đã đánh đổ nước thuốc ngươi vất vả sắc, ta vẫn còn chưa kịp uống. . .” Ngữ khí thong thả lạnh lùng, trong lời nói không hề có ý xin lỗi, Mộ Bạch lẳng lặng nhìn Mai Việt Tâm.

“Không sao. . . Chỗ ta vẫn còn dược liệu, ta lại sắc cho ngươi là được. . .” Mai Việt Tâm miễn cường nở một nụ cười.

Thiếu niên trước mặt, vẫn là thiếu niên lúc trước, nhưng toàn thân phủ đầy sát ý băng lãnh. . .

Chẳng lẽ. . .Hắn không cần mình chữa trị nữa? Mai Việt Tâm đột nhiên có chút hoảng loạn, xoay người, mở cái bọc ra, muốn lấy dược liệu.

Mộ Bạch ném cành cây trong tay xuống, thong thả đi qua, ngồi xổm bên cạnh Mai Việt Tâm, từ tốn nhưng lại không cho kháng cự nói: “Không dám phiền Mai cô nương, ngươi chỉ cần mở miệng, dược liệu này, để Mộ Bạch lấy là được rồi!”

Động tác trên tay Mai Việt Tâm ngừng lại, nhẹ nhàng nói: “Thì ra Mộ đại ca muốn có được phương thuốc của Đoạn Hồn Cốc ta? Xin thứ cho Mai Việt Tâm vạn nan tòng mệnh (rất khó khăn để nghe theo)!”

Tiếng nói vừa dứt, một bàn tay lạnh băng đã nhanh như chớp bóp chặt yết hầu Mai Việt Tâm!

“Đoạn Hồn Cốc cũng không phải chỉ có một mình ngươi biết y thuật! Ta nói có đúng không? Thiên kim của cốc chủ Đoạn Hồn Cốc, Mai đại tiểu thư!” Mộ Bạch cười lạnh, ngón tay dần bóp chặt: “Ta có thể giết ngươi và thiếu cốc chủ của Đoạn Hồn Cốc, rồi làm như không có chuyện gì, lại tới Đoạn Hồn Cốc cầu y!”

“Thế nào? Ngươi quyết định vào Đoạn Hồn Cốc làm nô bộc rồi?” Gian nan nói ra một câu, Mai Việt Tâm không giãy dụa, thiếu niên trước mặt cho dù mất hết nội lực, nhưng võ công vẫn còn, mình không phải đối thủ của hắn!

Rốt cuộc cũng hiểu được, tại sao phụ thân dùng trăm phương nghìn kế, cũng muốn lấy được bí tịch võ học tuyệt đỉnh!

“Cho dù ta trở thành nô bộc của Đoạn Hồn Cốc ngươi, Mai đại tiểu thư cũng không thấy được!” Mộ Bạch không hề cử động, năm ngón tay vẫn chậm rãi siết chặt.

Mai Việt Tâm chỉ cảm thấy năm ngón tay trên yết hầu giống như tinh thiết, càng lúc càng chặt, khó chịu vì ngạt thở và sợ hãi cái chết lập tức kéo tới, nàng nhịn không được giãy dụa, nhưng không thể di chuyển năm ngón tay ở cổ họng chút nào. . .

Phải chết sao? Đáng hận, nhất định là Mai Việt Đồng ngu ngốc kia để lộ nội tình! Nó không biết mình khống chế được người này, là có thể cứu nó sao?

Thấy Mai Việt Tâm giãy dụa càng lúc càng yếu, nhưng vẫn không chịu hé ra nửa chữ, Mộ Bạch nhíu mày, buông lỏng ngón tay.

Mai Việt Tâm yếu ớt ngã xuống đất, thở dốc từng hồi từng hồi. . .

Một lúc lâu sau, Mai Việt Tâm vuốt cổ họng, ngẩng đầu lên, nhìn Mộ Bạch cười lạnh, nói: “Ngươi vẫn là không muốn làm nô bộc!”

“Đúng vậy!” Mộ Bạch cũng không phủ nhận, chỉ đi tới, kéo Mai Việt Tâm lên, đi về phía ngoài núi.

Mai Việt Tâm ngẩn người, giãy dụa tức giận nói: “Ngươi muốn đưa ta đi đâu?”

Ngón tay Mộ Bạch khẽ vỗ một cái, thân thể Mai Việt Tâm mềm nhũn, chỉ cảm thấy sức lực toàn thân chảy hết ra ngoài theo chỗ ngón tay Mộ Bạch chạm trúng.

“Mai đại tiểu thư không sợ chết, Mộ Bạch vô cùng bội phục!” Ngữ khí của Mộ Bạch dần dần dịu dàng, khẽ nói: “Mộ Bạch có thể tìm đại phu ở ngoài núi kia, độc câm giọng nói mỹ diệu của Mai đại tiểu thư, lại hủy đi công lực toàn thân của ngươi, bán ngươi vào thanh lâu. . . Ha ha, thiên kim của cốc chủ Đoạn Hồn Cốc tiếp khách, nên thu bao nhiêu tiền thì vừa nhỉ?”

“Ngươi. . . Ngươi sao có thể đối xử với ta như vậy?” Mai Việt Tâm hoảng sợ kêu lên, muốn giãy dụa, nhưng chân tay vô lực.

“Ngươi muốn biến ta thành dược nô, ta liền để ngươi trở thành xướng kỹ, ừm, sẽ tìm người hạ xuân dược mạnh cho ngươi, Mai đại tiểu thư nhất định sẽ vô cùng vui vẻ! Ngươi không sợ chết, nhưng không có nghĩa đại phu trên thế gian này đều có thể như vậy!” Mộ Bạch càng nói càng dịu dàng, thậm chí trên mặt đã mang theo ý cười hòa nhã.

Nhưng Mai Việt Tâm càng nghe càng run, nhìn ý cười trên mặt Mộ Bạch, trong lòng biết không phải hắn đang uy hiếp. Mình không sợ chết, nhưng không có nghĩa mình cũng có thể chịu đựng bị người làm nhục. . . Xướng kỹ. . . Nếu sau này tin tức truyền ra, chỉ sợ mình có chết trăm lần, cũng không thể bù được Đoạn Hồn Cốc trở thành trò cười cho thiên hạ. . .

“Ta. . . Ta chữa trị cho ngươi. . .” Cuối cùng Mai Việt Tâm nhịn không được mở miệng, nói: “Ta lấy danh nghĩa của Đoạn Hồn Cốc xin thề, nhất định thành thật chữa trị cho ngươi. . . Nhưng ngươi tuyệt đối không được hỏi ta phương thuốc chữa trị cho ngươi!”

Mộ Bạch dừng bước, cúi đầu, nhìn Mai Việt Tâm trong tay một chút, cười âm lãnh nói: “Có thể, cái khác ta sẽ không hỏi ngươi, nhưng phương thuốc dược nô trước kia của ngươi, nhất định phải đưa ta! Đợi ba ngày sau, ta theo phương thuốc kia, khống chế được dược nô rồi, đương nhiên sẽ để ngươi chữa trị!”

Nghênh đón ánh mắt tức giận của Mai Việt Tâm, Mộ Bạch không hề gì thả tay một chút, buông nàng ra, nói: “Ta cẩn thận một chút, dù sao cũng không sai đúng không?! Lúc trước Mai đại tiểu thư đã cho Mộ Bạch một chén thuốc dược nô mà! Nếu ta không biết phương thuốc kia, lỡ Mai đại tiểu thư lại cho Mộ Bạch một chén thuốc dược nô nữa, thì bảo Mộ Bạch tìm ai để tính sổ?”

Mai Việt Tâm nghĩ một chút, nói: “Có thể, nhưng ngươi không được dùng đệ đệ ta làm dược nô! Ngươi nhất định phải đưa đệ đệ ta tới, đặt ở nơi tầm mắt ta có thể thấy. Đồng thời, ta muốn ngươi thề với trời, phương thuốc này chỉ một mình ngươi được biết, tuyệt đối không thể truyền cho người thứ hai biết từ trong miệng ngươi!”

Ánh mắt Mộ Bạch lóe lên, Mai Việt Tâm này quả nhiên không phải là ngọn đèn cạn dầu mà. . . Còn muốn chế Mai Việt Đồng kia thành dược nô. . .

“Trên có trời cao, dưới có đất dày! Mộ Bạch ta hôm nay thề với trời: phương thuốc dược nô của Đoạn Hồn Cốc, ra khỏi miệng Mai Việt Tâm, truyền vào tai Mộ Bạch, tuyệt đối sẽ không từ chỗ Mộ Bạch truyền ra ngoài nữa! Mai Việt Tâm trị liệu xong thương thế của Mộ Bạch, Mộ Bạch chắc chắn sẽ thả Mai Việt Tâm an toàn rời đi, một sợi tóc cũng không thương tổn! Nếu vi phạm lời thề, trời tru đất diệt, không được chết tử tế!” Mộ Bạch cũng thẳng thắn, lập tức thề tại chỗ.

※※※

Đứng ở ngoài đại môn Bích Tâm Cung, Ly Thương nhíu mày, nhìn hơn ba mươi đệ tử Ngoại Đường đứng thẳng tắp trước mặt, rồi quay đầu nhìn sâu vào trong cung một chút. . .

Không bình thường! Tại sao tiền đường chủ, phó đường chủ Ngoại Đường, chín vị chấp sự, cùng với đệ tử nòng cốt của Ngoại Đường trước đây đều ở trong chuyến đi này?!

Nhan Minh Thanh muốn mượn đao giết người, trừ khử đệ tử nhìn không vừa mắt trong cung!

Ly Thương nghĩ một chút, chỉ sợ trong này, sẽ còn có người của Nhan Minh Thanh, thuận tiện việc theo dõi. . .

“Tả hộ pháp, chúng ta có thể đi được chưa?” Trì Cửu Nhân rất không nguyện ý nói, nếu không vì người trước mặt này, sao Mộ thiếu cung chủ lại đột nhiên thất bại như vậy? Để cho Nhan Minh Thanh khống chế toàn bộ Bích Tâm Cung, khiến mọi người trở tay không kịp! Nhưng cứ đứng ở đây, cũng không phải biện pháp.

Hơn ba mươi người đều yên lặng đứng ở phía sau Trì Cửu Nhân, hiển nhiên, bọn họ vẫn coi Trì Cửu Nhân là người đứng đầu.

Ly Thương nhìn mọi người, trong lòng biết lúc này giải thích cũng vô dụng, không nói thêm nữa, hơi gật đầu, đang định dẫn mọi người đi vào bí đạo.

Ai ngờ Trì Cửu Nhân xoay người một cái, mọi người cũng không còn ai để ý tới Ly Thương nữa, mọi người lặng lẽ theo sau Trì Cửu Nhân, đi vào bí đạo.

Ly Thương lẻ loi một mình, bị vứt lại trước cửa cung, đành phải cười khổ sở, may mà mấy ngày này, đã quen với ánh mắt lạnh lùng của mọi người, liền tự theo sau mọi người, vào bí đạo.

Một hàng ba mươi lăm người, lặng lẽ đi xuyên qua rừng.

Tả hộ pháp Ly Thương thân phận đại vị cao nhất, dẫn đầu chuyến đi này, vốn nên đi ở phía trước, nhưng lại bị mọi người quên ở sau cùng. . .

※※※

“. . . Ngươi nhớ được không?” Mai Việt Tâm ôm Mai Việt Đồng trong lòng, nhẹ nhàng vuốt ve đôi mắt nhắm chặt của nam đồng, nàng không yêu cầu Mộ Bạch giải huyệt đạo của Mai Việt Đồng, bởi vì trong lòng biết Mộ Bạch tất nhiên không chịu, đây cũng là một loại thủ đoạn đề phòng mình mang theo đệ đệ chạy trốn!

Mộ Bạch không trả lời, hắn đang cố gắng thuộc lòng phương thuốc dược nô, từng lần từng lần. . .

Quả nhiên khác với phương thuốc Mai Việt Đồng cho mình! Mộ Bạch âm thầm thở dài, một tiểu hài tử, lại cũng có thể có tâm cơ sâu như vậy!

“Ngươi biết không, đệ đệ này của ngươi, vừa rồi lúc tỉnh lại, còn yêu cầu ta giết ngươi đó, trả giá là ngân lượng và trị thương cho ta!” Mộ Bạch chắc chắn mình sẽ không nhớ lầm nữa, mới mở mắt, nhìn Mai Việt Tâm, lẳng lặng nói.

Trên mặt Mai Việt Tâm lóe lên vẻ đau khổ, buồn bã nói: “Vậy tại sao ngươi không đồng ý với nó?”

“Ta cũng không muốn biến thành một dược nhân không có suy nghĩ.” Mộ Bạch có chút không đành lòng, nữ hài này, mới mười bốn tuổi. . .

Mai Việt Tâm ngước mắt bất ngờ, nhìn Mộ Bạch, cười nói: “Thì ra ngươi cái gì cũng biết. Lúc trước giả bộ không tệ, cũng là một con ác lang đội lốt con dê!”

Mộ Bạch cười cười, cũng không để ý, nhẹ nhàng nói: “Ngươi sai rồi, ta cũng chỉ là bị ép lột bỏ da người, biến thành ác quỷ mà thôi. . .”

“Thì ra ngươi vẫn còn tự hiểu rõ. Nhưng mà, trong núi này, dân cư thưa thớt, ngươi muốn đi đâu tìm người thử thuốc?” Mai Việt Tâm chuyển mắt, không nhìn Mộ Bạch nữa.

Mộ Bạch lại cẩn thận nhìn Mai Việt Tâm một chút, nói: “Ngươi yên tâm, ta sẽ không bắt hai tỷ đệ ngươi thử thuốc. . .”

Mai Việt Tâm thở phào nhẹ nhõm, thân thể căng thẳng dần dần thả lỏng.

Trong lòng Mộ Bạch hơi động, nếu phương thuốc Mai Việt Tâm cho mình cũng là giả. . .

※※※

Trong màn đêm, ánh lửa ngút trời, âm thanh khóc lóc cầu xin của các thôn dân, âm thanh cười nhạo chửi rủa của các nam nhân, từ ngoài Dương thôn đã cháy lớn kia truyền ra rất xa.

Trì Cửu Nhân siết chặt nắm tay, quay đầu nhìn hơn ba mươi người phía sau một chút, lại nhìn gần trăm người đang vây thôn dân của Dương thôn thành một đoàn, đột nhiên nắm tay đánh lên thân cây bên cạnh.

“Người trong cung còn chưa tới sao?” Trì Cửu Nhân tức giận quát khẽ.

Phía sau là một vùng yên lặng.

Ly Thương chậm rãi đi lên trước, thở dài, nói: “Trì đường chủ, ngươi vẫn không rõ sao?”

Trì Cửu Nhân chán ghét liếc Ly Thương một cái, căm tức nói: “Trì mỗ hiện giờ chỉ là một chấp sự nho nhỏ! Tả hộ pháp đừng gọi loạn.”

Ly Thương không để ý, nhìn thôn dân đang bị ép hỏi gì đó một chút, khi nghe thấy tiếng hét thảm của thôn dân bị tráng hán tay cầm những thanh đao sắc chém ngã trên đất, liền đi tới bên cạnh Trì Cửu Nhân, khi hắn định nghiêng người rời đi, thì nói nhỏ: “Thanh trừ dư nghiệt, mượn dao giết người!”

Trì Cửu Nhân ngẩn ra, quay đầu nhìn Ly Thương một chút, cúi đầu, yên lặng suy nghĩ hồi lâu, lại ngẩng đầu lên, trên mặt đã là vẻ bất đắc dĩ.

Nhưng Ly Thương đột nhiên nói: “Không bằng thế này, ta đi dẫn dụ những người kia, các ngươi xem xem có cơ hội cứu thôn dân ra không.”

Trì Cửu Nhân nhíu mày, Ly Thương này có ý gì? Còn chưa kịp suy nghĩ, Ly Thương đã tung người lướt ra.

“Hừ! Tưởng làm tới tả hộ pháp thì giỏi sao? Còn muốn ra mặt? Nhiều người như vậy, một mình y lại có thể dẫn dụ được sao?!” Bao Đông Hành cười lạnh nhìn hướng Ly Thương rời đi.

Trì Cửu Nhân không nói gì.

Chấp sự Ngoại Đường mới lạnh lùng nói: “Loại người này, cần gì quan tâm y muốn lập công hay muốn ra mặt, chỉ cần y không đi cùng chúng ta, đã là chuyện tốt rồi! Y ngay cả chủ nhân tự tay đề bạt, trọng dụng y cũng có thể phản bội, ta cũng không dám cùng chống địch với y, nói không chừng, lúc nào đó, y sẽ đâm một kiếm sau lưng ngươi!”

“Mộ thiếu cung chủ đáng thương. . .” Bao Đông Hành lắc đầu thở dài.

Trì Cửu Nhân chấn động, đúng vậy, trước đây Ly Thương phản bội Mộ thiếu cung chủ, làm hại kế hoạch hoàn hảo bị hủy trong chốc lát, hiện giờ y lại phản bội Nhan Minh Thanh, thì có gì không được? Thế nhưng y đã là tả hộ pháp rồi, chẳng lẽ y còn muốn làm cung chủ?! Chỉ bằng tâm pháp kiếm pháp Mộ thiếu cung chủ dạy y?!

Đang nghi ngờ, lại thấy một bóng người đột nhiên lao ra từ trong rừng cây đối diện, kiếm quang màu xanh của trường kiếm trong tay tăng vọt, chém ba gã tráng hán trở tay không kịp ngã xuống đất.

Trì Cửu Nhân lạnh lùng nhìn đám người kia tách ra mười người, tiến lên nghêng tiếp.

“Tốt nhất là Ly Thương này chết ở trong tay những kẻ đó đi!” Bao Đông Hành nhỏ tiếng lẩm bẩm nói.

Bên ngoài ánh lửa, Ly Thương hiển nhiên đã không địch lại, gầm lên một tiếng, liều mạng chịu hai đao trên vai, Huyền Băng Kiếm chém ra, bức lui hai tráng hán trước mặt, lập tức chạy thoát ra ngoài. . .

“Bắt y lại! Y trúng sáu đao, đã trọng thương rồi!” Đám tráng hán hò hét, nháy mắt lại có mười người, đuổi theo bóng lưng Ly Thương.

Trì Cửu Nhân nghiêm nghị nhìn hơn trăm tráng hán vẫn bao vây chặt thôn dân, nói: “Ưm. . . Tả hộ pháp trước khi đi đã dặn dò, chúng ta ở đây đợi thời cơ, đợi y dẫn dụ địch đi, thì tới cứu thôn dân! Mọi người xốc lại tinh thần, mở to mắt, phải cho bản đường. . .Bản chấp sự thấy được! Đừng lo lắng, tả hộ pháp võ công cao cường, hiển nhiên là dẫn hai mươi ba người kia vào trong rừng giết chết!”

Một đoàn hơn ba mươi người, cùng lên tiếng trả lời, ánh mắt mỗi người lạnh băng, trên mặt không có ý tốt, hiển nhiên là quyết định tuyệt đối không ta tay cứu viện!

.

Tác giả có lời muốn nói: Ừm. . .

Yên giải thích một chút. . .

Dược nô và dược nhân không giống nhau. . .

Dược nhân là không có suy nghĩ, võ công vẫn còn, nhưng trí lực của hắn đã bị dược tính ăn mòn hết, tuy rằng còn sống, cũng có thể coi như người thực vật, chỉ có thể nghe mệnh lệnh hành động mà thôi. . .

Dược nô, là còn có thể suy nghĩ, nhưng xếp trên tất cả tâm tư, suy nghĩ, mệnh lệnh của chủ nhân có máu trong thuốc cao hơn tất cả. . .

Nhưng mà, liên quan tới vấn đề dược nô này, phần sau sẽ có nói. . .

Mọi người đừng lẫn lộn nhé. . .

5 thoughts on “[BHPT] – Chương 46

  1. Chắc là bạn Ly bị cháu Mộ bắt thử thuốc ha :v nhìn tâm kế của mấy đứa nhóc này, hêm biết ẻm có thấy hồi xưa là mình quá ngây thơ ko :3 mà tâm cơ sâu cũng tốt, mới làm kẻ đứng đầu được ╮(╯_╰)╭

    Cứ năng suất vầy nha bạn Phong (づ  ̄ ³ ̄)づ~♥ nhìn cảnh tranh đấu trong lòng lại cứ gào thét, ngược đi, SM đi =)) nguyên bản cũng là thiếu nữ con tym yếu đuối, chả hiểu sao đọc truyện này lại cứ muốn 2 bạn hành nhau =))

Thích thì dùng: (╬ ̄皿 ̄)凸 ლ(¯ロ¯ლ) (╯‵□′)╯︵┻━┻ ~(‾▿‾~ ) ≧◡≦ \(≧▽≦)/ ≧△≦ ㄟ(≧◇≦)ㄏ (≧ロ≦) (≧◡≦) ╮(╯_╰)╭ o(︶︿︶)o 〒_〒 o(╥﹏╥)o ╭(╯^╰)╮ Σ( ° △ °|||) ♉( ̄▿ ̄)♉ ⊙﹏⊙(*´▽`*) ♥‿♥ ◔_◔ o(>﹏﹏<)o (^з^)-☆ O(∩_∩)O (づ  ̄ ³ ̄)づ~♥