[PHTH] – Chương 31

Phong Hành Thiên Hạ Chương 31

Đấu quạ đen? Đùa giỡn quạ đen?

Tác giả: Lưu Tinh Trư

Editor: toujifuu

 

“Hử? Chúng ta cứ ngồi nghỉ ngơi như vậy a?” Công Tử Bất Sái Khốc phi thường tiếc nuối thở dài, đặt mông ngồi trên thảm, “Nguyệt, cậu cũng lại đây ngồi đi. Đúng rồi điểm tâm lần trước ăn thực ngon nga, có thể. . ., hắc hắc. . . ”

Ánh mắt lập lòe phát sáng nhìn Ảnh Cô Nguyệt.

“Loại bánh điểm tâm đó còn lại không nhiều, chỗ này có một số bánh nghìn tầng, ăn tạm trước đi.” Ảnh Cô Nguyệt tiếc thương thở dài. Sớm biết vậy lúc đó không lấy bánh điểm tâm ra, hiện tại. . . Tiếc thương a!

“Ha ha, không có biện pháp a, tay nghề của Nguyệt quá tốt, hơn nữa thức ăn làm ra còn có thuộc tính phụ gia. Nếu như Nguyệt chuyên trách làm người chơi sinh hoạt thì nhất định có thể kiếm được một món lời nhỉ?” Nhược Thủy U Lam nhởn nhơ tự đắc cầm lên một miếng bánh, “Ừm, ăn ngon thật. Các cậu cũng nhanh một chút a, bằng không đợi lát nữa chúng tôi sẽ ăn sạch hết nga!”

“Này này này! Lam Tử chết bằm! Lưu lại một chút cho tôi!” Dực Yêu hai tay chống nạnh, rống lớn nói.

“Xem tâm tình!” Nhược Thủy U Lam lại lấy lên một miếng bánh, còn lắc lắc, Dực Yêu tức kêu to oa oa.

“Hừ! Các ngươi cũng dám kêu một người mới đến!” Lão đại quạ đen cảm thấy bản thân bị xem nhẹ, tức giậm chân.

Công Tử Bất Sái Khốc hảo tâm nhắc nhở nói: “Người mới này không phải người mới kia, cẩn thận lái phải thuyền vạn năm a!” (thuyền vạn năm -> thuyền cũ kĩ -> lật thuyền trong mương =)))

“Hử? Tiểu Khốc Khốc, hôm nay thế nào ra vẻ nho nhã a?” Nhược Thủy U Lam chớp chớp mắt.

“Hắc hắc, tôi như vậy chính là có văn hóa! Còn có! Lam Tử chết bằm, không cho kêu tôi tiểu Khốc Khốc!” Công Tử Bất Sái Khốc phát điên.

Ảnh Cô Nguyệt đã nhìn quen hình thức ở chung của mấy người này, ngoài bất đắc dĩ lại có chút hâm mộ. Tuy trước đây ở chung hoà thuận cùng các huynh đệ, thế nhưng tựa hồ chưa từng có cãi nhau ồn ào giống như vậy. Có lẽ là bởi vì tính cách của mình lúc đó gây ra đi, thái độ mọi người đối với cậu luôn luôn cung kính lễ độ là nhiều. Có lẽ bản thân cũng từng khát vọng cách ở chung không hề cố kỵ như vậy đi.

Lại quay đầu nhìn Thiên Khiếu Hàn, trong mắt tràn đầy tín nhiệm. Lúc trước sau khi bị đám người Công Tử Bất Sái Khốc nhìn ra trên người có đạo cụ ẩn tàng hai người liền cải biến phương thức ẩn tàng. Hết thảy đều ẩn tàng đích xác dễ khiến người ta có tâm khả nghi, hai người liền lộ ra đẳng cấp thực tế của bản thân. Một thân sáo trang màu Vàng Phổ Thông ở trong nhóm người mới coi như rất phổ biến, một thanh vũ khí màu Lục Phổ Thông ở trong nhóm người mới cũng rất phổ biến, đẳng cấp hơn ba mươi một chút xem như là một tay già đời trong nhóm người mới, như vậy, ngoại trừ tướng mạo làm người khác chú ý, hai người không còn bất kỳ chỗ đặc thù nào.

Bất quá sao, Ảnh Cô Nguyệt cười khẽ, kỳ thực cao thủ thoáng có chút kinh nghiệm đều sẽ hiểu rõ, mọi chuyện không phải giản đơn như vậy. Nếu như chỉ là một người mới bình thường, ba người Nhược Thủy U Lam như thế nào sẽ đồng hành cùng bọn họ? Đám người Nhược Thủy U Lam có rất nhiều tiền, tuy rằng hắn đeo một cái danh tiếng ‘yêu tài’, thế nhưng vẫn phi thường hào phóng đối với bằng hữu, nếu như muốn đồng hành thì thế nào sẽ không đặt mua trang bị tinh phẩm giúp bọn họ. Trang bị của người mới mà mấy người đó trước đây thay đương nhiên là tinh phẩm, nếu bán đi thì bọn họ chẳng thèm mấy đồng tiền đó, đưa cho bằng hữu lại vừa vặn.

Nghĩ tới đây, Ảnh Cô Nguyệt suy nghĩ có nên ngụy trang trang bị thành đẳng cấp màu Lam hay không, như vậy càng thêm chân thực hơn. Ừm, chờ lần này đánh xong thì làm vậy.

Đám người Nhược Thủy U Lam đương nhiên không lo lắng cho Thiên Khiếu Hàn. Vốn lúc đầu khi quét quái đẳng cấp cao mấy người còn phân ra tinh lực bảo hộ hai người, thế nhưng về sau phát hiện căn bản không cần. Sức chiến đấu của Ảnh Cô Nguyệt cùng Thiên Khiếu Hàn khá mạnh, tuy rằng có lẽ còn chưa bò lên được bảng cao thủ, thế nhưng tuyệt đối vượt xa đẳng cấp thực tế của bọn họ, thăm dò vậy mà lại bị hai người nói cho có lệ bỏ qua, biết hai người không muốn nói mấy người cũng không tiếp tục kiên trì, kết hợp với đạo cụ ẩn tàng của bọn họ mà suy nghĩ, có lẽ bọn họ trong lúc vô tình nhận được trang bị cùng chức nghiệp ẩn tàng rất cường đại, nếu là như vậy cũng khó trách hai người sẽ lựa chọn ẩn tàng. Tuy rằng suy đoán này tuyệt không phải hoàn toàn chính xác thế nhưng cũng không khác biệt bao nhiêu.

“Chờ bọn họ xuất thủ trước sau đó ‘răng rắc’ sạch?” Thiên Khiếu Hàn ung dung cười nói.

“A? Như vậy không thú vị a, chúng ta vẫn nên như vầy đi. . .” Tiến đến bên tai Thiên Khiếu Hàn thì thầm chít chít thầm thì chít chít oa oa chíp chíp oa oa. . .

“Ừ ừ, đúng đúng, được được, cứ như vậy.” Thiên Khiếu Hàn không ngừng gật đầu, nụ cười trên mặt càng rực rỡ.

“Lam Tử, cậu nói xem, nụ cười kia của Hàn có phải trông có chút quen mắt hay không a?” Công Tử Bất Sái Khốc vừa ngẩng đầu, nụ cười rực rỡ của Thiên Khiếu Hàn vừa vặn rơi vào trong mắt hắn.

“Nga?” Khóe miệng Nhược Thủy U Lam vẽ lên một biên độ nghiền ngẫm.

“Aiz. . .” Ảnh Cô Nguyệt than nhẹ trong lòng, đây là giang sơn dễ đổi bản tính khó dời a!

“Bất quá lại không giống. . . Biểu tình của Hàn phong phú hơn nhiều so với lão đại. . .” Công Tử Bất Sái Khốc gãi gãi đầu, “Nói như thế nào nhỉ, tuy lão đại rất biết giở trò, thế nhưng luôn một bộ mỉm cười bí hiểm, khiến người ta nhìn không thấu sờ không được, tuy Hàn cũng rất biết giở trò, thế nhưng bình thường cậu ta đều rất bình dị gần gũi, một chút cũng không có bộ dáng khó ở chung như của lão đại, ừm. . . Chỉ là nụ cười gian đó rất có phong thái của lão đại a, ha ha.”

“Đúng vậy.” Nhược Thủy U Lam cũng lộ ra nụ cười hoài niệm.

Ảnh Cô Nguyệt thở dài, sự thay đổi của Hàn nhiều như vậy? Có lẽ, trước đây cũng đã gặp mặt, Hàn trước đây đích xác có bất đồng rất lớn với Hàn hiện tại, Hàn hiện tại rõ ràng khiến người ta có cảm giác thoải mái hơn rất nhiều. Đột nhiên sửng sốt một chút, vô ý thức sờ sờ khóe miệng mình, cười khổ, bản thân cũng không phải như vậy sao? Như bây giờ người khác nhận ra được mới là lạ, bản thân trước đây nào có thích cười thích nháo như vậy. Không, có lẽ tựa như Hàn nói, không phải trước đây không thích cười không thích nháo, chỉ là không có cơ hội mà thôi.

Ngẩng đầu nhìn cái gọi là “cơ hội” kia, nụ cười ấm áp ngay cả bản thân cũng chưa từng phát hiện, hai người đối diện nhìn thấy liền ngẩn ngơ thẳng tắp.

Trò chuyện riêng. . .

“Đây là cái gọi là giai nhân cười khuynh quốc a.” Công Tử Bất Sái Khốc chậc chậc lưỡi.

“Quả nhiên có mờ ám a, hắc hắc hắc, trách không được nhỏ Dực Yêu yêu nghiệt kia hưng phấn như vậy!” Nhược Thủy U Lam cười gian nói.

“Đúng vậy, mờ ám a mờ ám a!” Công Tử Bất Sái Khốc cũng cười gian.

Ảnh Cô Nguyệt đột nhiên cảm thấy rét lạnh một trận. Làm sao vậy? Khí trời hạ nhiệt độ? Ảnh Cô Nguyệt suy nghĩ.

Lúc này Thiên Khiếu Hàn cùng Dực Yêu đã cười xuất thủ.

Nhóm huynh đệ quạ đen bị xem nhẹ tức giận cùng nhau xông lên, đấu pháp không hề có kết cấu khiến cho nhóm ba người Công Tử Bất Sái Khốc lắc đầu lia lịa hô không có tiến bộ.

Lại nhìn Thiên Khiếu Hàn, bộ pháp tinh xảo nhẹ nhàng qua lại không ngừng giữa nhóm huynh đệ quạ đen, thường thường sử dụng cán kiếm gõ gõ đầu nhóm huynh đệ quạ đen, tựa hồ lực độ rất lớn, thanh âm “bang bang” kèm theo tiếng kêu thảm thiết của nhóm huynh đệ quạ đen, rất là hài hòa, hắc hắc.

“Ngươi dám đùa giỡn chúng ta!” Lão đại quạ đen tức giận kêu to oa oa, nhấc đao liền nhìn qua hướng Thiên Khiếu Hàn.

“Ai nha, không phải các ngươi tới tìm chúng ta sao? Đến đến đến, bản tiểu thư chơi mấy chiêu với ngươi, mấy tiểu quạ đen kia thì giao cho Tiểu Hàn Hàn là được rồi, có được không?” Liên tục vứt mị nhãn, khẩu khí Dực Yêu ngọt ngào tựa như thiếu nữ ngây thơ hẹn hò cùng tình nhân, thế nhưng roi dài trong tay lại như độc xà mãnh thú, tàn nhẫn quất hướng lão đại quạ đen, lão đại quạ đen vội vã giơ lên đao ngăn chặn, liên tục lui về phía sau, để cho các tiểu đệ quạ đen chặn ở phía trước làm bia đỡ đạn.

“Nhớ phải lưu lại chút máu nga!” Dực Yêu một bên ung dung để cho roi chơi cút bắt với nhóm huynh đệ quạ đen, một bên lớn tiếng hô, vẻ mặt rất là thích ý, dường như đây tuyệt không phải một hồi chém giết, mà là một trò chơi.

Bất quá nói đến cùng, chuyện này đối với cô mà nói, có lẽ thực sự chỉ là một trò chơi.

Cả Mộng Hồi vốn chính là một trò chơi.

“Đã biết, đại tiểu thư, bất quá yêu cầu này của cô thật đúng là khó đạt được a, aiz u, làm sao bây giờ, lại không cẩn thận giết chết một người, nha nha nha, ngươi nói xem mấy người các ngươi a, thế nào không gia tăng thêm chút điểm trên thể chất a, aiz, thực phiền phức!” Thiên Khiếu Hàn một bên kiên nhẫn sử dụng vỏ kiếm gõ đầu nhóm huynh đệ quạ đen, một bên oán giận.

Mấy người ngồi dưới đất ăn đồ nghe thấy thì trên đầu hiện từng đường từng đường hắc tuyến, ở thời điểm đối chiến cư nhiên còn oán giận giá trị sinh mệnh người ta quá ít? Hôm nay thật đúng là đã tăng kiến thức.

“Bất quá vì sao nhất định phải để bọn họ còn thừa một chút máu chứ? Yêu nghiệt kia lại nghĩ ra biện pháp gì?” Công Tử Bất Sái Khốc một bên nhét đồ vào trong miệng, một bên mơ hồ không rõ nói.

“Này! Lúc ăn không nên nói!” Nhược Thủy U Lam nhíu nhíu đầu mi, “Không biết a, nếu là yêu nghiệt, có ai sẽ biết biện pháp của nhỏ chứ.”

Ảnh Cô Nguyệt câm nín, chỉ là không chuyển mắt nhìn Thiên Khiếu Hàn qua lại không ngừng trong đám quạ đen, ngay cả ăn đồ cũng đã quên.

Ách? Ngươi nói cái gì? Tiểu tử ngơ ngẩn này rốt cục cũng thông suốt? NONONO, thế nào có thể, đường này mênh mông dài đằng đẵng, bọn họ còn có rất nhiều đường đi đó, bằng không tui sẽ không còn đồ chơi nữa. Sở dĩ Ảnh Cô Nguyệt quan tâm Thiên Khiếu Hàn như vậy, đương nhiên là bởi vì một thứ chỉ có hai người bọn họ mới có, không sai! Chính là chân khí!

Tuy trước mắt đã có người xông tới trên cấp năm mươi, thế nhưng bên ngoài lại còn chưa có ai hoàn thành được nhiệm vụ chân khí, đương nhiên không bài trừ những cao thủ ngầm đã sớm giống như Nguyệt với Hàn, đã sớm tập được chân khí. Vì vậy Ảnh Cô Nguyệt vận hành chân khí lên trên hai mắt, quan sát tình hình sử dụng chân khí trong chiến đấu của Thiên Khiếu Hàn.

Tuy bọn họ có giá trị thuộc tính vượt xa người chơi bình thường, tuy bọn họ đều là toàn nhanh nhẹn, thế nhưng hai người chỉ có cấp ba mươi mấy, nói như thế nào chạy cũng không được nhanh bao nhiêu, mà hiện tại bọn họ có thể thành thạo có thừa, ung dung đi dạo giữa địch nhân mà một phiến lá cũng không dính thân như thế, tự nhiên chính là dựa vào công lao của chân khí.

Vận dụng chân khí như thế nguồn gốc bởi trước đây khi Ảnh Cô Nguyệt thấy tình huống Hạ Chi Lan mang cậu tiến vào trong thác nước. Chân khí dùng cho chân tự nhiên có thể tu thành cái gọi là khinh công, mà chân khí hộ thể mới có thể để cho bọn họ lúc xuyên qua thác nước không thấm một giọt. Có hai ví dụ vận dụng chân khí thực tế như vậy, hai người liền cố ý khai phá các loại công dụng của chân khí ở trong hành trình buồn chán. Trải qua nhiều chuyện cổ quái hiếm lạ như vậy, hai người đương nhiên đã biết, trong trò chơi này chỉ có thứ nghĩ không ra, không có thứ làm không được, dù sao Thần Khí Thượng Cổ đều để cho cậu luyện ra được, nói không chừng còn có thể mày mò ra được một bộ võ công tuyệt thế nữa đấy.

Bất quá mọi chuyện đương nhiên không thuận lợi như trong tưởng tượng, võ công tuyệt thế khẳng định là không có mày mò ra được, bất quá hai người đích thật đã có thu hoạch rất lớn trên việc vận dụng chân khí cơ sở. Tỷ như vận hành chân khí trên chân có thể đẩy nhanh tốc độ này, vận hành nơi cánh tay có thể gia tăng lực độ này, bám lên trên vũ khí có thể gia tăng lực sát thương này, vận hành nơi hai mắt có thể thấy người khác vận hành chân khí (Đương nhiên, phải ở dưới tình huống đối phương không có thu liễm chân khí) cũng khiến cho ánh mắt nhanh chóng thích ứng hoàn cảnh này. Hiện tại hai người đã quen tùy thời tùy khắc dùng chân khí hộ mắt, dù sao chỉ là vận hành chân khí ở chỗ ánh mắt, cũng sẽ không tiêu hao, chỉ có khi dùng chiêu số thì giá trị chân khí mới có thể giảm xuống, bởi vậy cũng có thể thấy được, bọn họ còn chưa học được khinh công, nếu như là khinh công chân chính nhất định sẽ tiêu hao giá trị chân khí.

Ảnh Cô Nguyệt hiện tại đang nhìn chân khí mà Thiên Khiếu Hàn dùng để đẩy nhanh thân hình tới cùng là được vận hành thế nào, vì sao còn chưa đạt được tiêu chuẩn khinh công.

Theo cậu quan sát, khi Thiên Khiếu Hàn chạy nhảy, chân khí phóng ra ngoài, hình thành một tầng hơi mỏng ở ngoài phần chân, theo động tác sẽ tăng giảm ở bên ngoài cơ thể như thúc đẩy khí vậy. Ảnh Cô Nguyệt đột nhiên nghĩ đến, có phải nếu như bọn họ chủ động điều động chân khí hình thành tầng khí cố định ở bên ngoài cơ thể, sau đó để cho nó lưu động có mục đích, chỉ huy nó trợ giúp bản thân di động, có phải có thể chạy nhanh hơn được hay không nhỉ? Những khinh công có thể vượt nóc băng tường, có phải chính là để cho chân khí phục vụ cho bản thân giống như lò xo với giác hút hay không? Nghĩ tới đây, Ảnh Cô Nguyệt ngứa tâm, hận không thể lập tức thử nghiệm một lần.

Bất quá hiện tại khẳng định không phải thời điểm thử nghiệm, hiện tại bọn họ còn quá yếu, không phải thời điểm hiển núi lộ nước, hơn nữa loại chuyện này phải mò mẫm ra rồi bày ra thành quả huy hoàng cho người khác xem mới có cảm giác thành tựu, đặc biệt là bằng hữu quen thuộc. Ảnh Cô Nguyệt đột nhiên phát hiện, hình thức suy nghĩ của bản thân có chút hợp nhịp với Thiên Khiếu Hàn, đặc biệt là về mặt tính cách xấu xa của hắn, trời ạ, thực sự là gần mực thì đen a, Ảnh Cô Nguyệt âm thầm thở dài trong lòng, âm thầm mở ra bảng tin tức, phát trò chuyện riêng cho Thiên Khiếu Hàn đang ung dung chiến đấu đến mức sắp buồn chán, cậu không thể thí nghiệm, không có nghĩa là Thiên Khiếu Hàn đang chiến đấu không thể a.

Quả nhiên, Thiên Khiếu Hàn vừa nghe. Liền lập tức hai mắt tỏa sáng vẻ mặt sùng bái nhìn chằm chằm Ảnh Cô Nguyệt, nếu như không phải vẫn còn chiến đấu đại khái hắn sẽ xông qua quỳ lễ, ba người kia thấy mà chả hiểu ra sao, toàn thân Ảnh Cô Nguyệt lại phát lạnh.

Thiên Khiếu Hàn cười cổ quái, liền dựa theo lời Ảnh Cô Nguyệt thử điều động chân khí trong cơ thể, không nghĩ tới lại rất trắc trở, duy trì chân khí hình thành tầng bảo hộ ở bên ngoài cơ thể cư nhiên khó làm được như vậy. Bất quá thông qua thử nghiệm không ngừng, thậm chí khiến cho hắn phân thần trúng mấy chiêu của nhóm quạ đen, sau khi rớt không ít máu sau khi vội vã điên cuồng uống thuốc, cuối cùng cũng có thể miễn miễn cưỡng cưỡng làm được, chỉ khiến cho mấy người quan chiến một bên thấy mà kinh hồn táng đảm. Đặc biệt là Công Tử Bất Sái Khốc cùng Nhược Thủy U Lam, bọn họ không biết phát sinh chuyện gì, còn tưởng rằng địch nhân bày ra chiêu thức cổ quái nào đó hoặc là dùng độc dược, khiến cho Thiên Khiếu Hàn trúng chiêu.

Chẳng qua một hồi bọn họ đã biết không phải, mà là Thiên Khiếu Hàn vì phát động chiêu thức nào đó mà phân thần. Bởi vì đột nhiên thân hình Thiên Khiếu Hàn nhanh hơn rất nhiều, sau cùng nhanh đến mức lưu lại một chuỗi tàn ảnh ở sau người, khiến cho đám quạ đen mục trừng khẩu ngốc, ngay cả vây ẩu cũng quên. Khủng bố hơn chính là, Thiên Khiếu Hàn cư nhiên nhảy lên cao mấy trượng, thời điểm tránh né cư nhiên lủi lên trên cây, sau đó nhẹ phiêu phiêu nhảy xuống, nhảy khỏi trùng vây của quạ đen, tiếp tục sử dụng vỏ kiếm gõ đầu bọn chúng.

“Đó. . . Hình như là khinh công a. . .” Công Tử Bất Sái Khốc mục trừng khẩu ngốc, chuyển hướng qua bên muốn nói với Nhược Thủy U Lam, lại phát hiện hắn ta cũng cả kinh nói không ra lời.

Hiện tại Ảnh Cô Nguyệt ngược lại vui sướng nhiều hơn kinh ngạc, cậu nhìn Thiên Khiếu Hàn mở ra một lọ nước thuốc màu lam uống xuống, lại nhìn nhìn dải linh lực không giảm xuống chút nào của Thiên Khiếu Hàn trong hàng đội ngũ. . .

Thành công a!

“Này! Đại tiểu thư, hẳn là gần xong rồi đi! Dược máu của những người đó đã không còn!” Thiên Khiếu Hàn lớn tiếng kêu lên.

“Được!” Dực Yêu kêu to một tiếng, quăng roi lên mạnh mẽ quất lên trên mặt đất, Thiên Khiếu Hàn vội vã nhảy lên trên một thân cây tránh né.

Chỉ trong nháy mắt, mặt đất xuất hiện hằng hà dây leo, vững vàng trói lại nhóm quạ đen.

“Hồi Huyết Thanh Mạn, kỹ năng Dực Yêu trong lúc vô tình học được, nói là hồi máu nhưng lại hoàn toàn không có tác dụng, nguyên lai còn có thể dùng như thế a.” Nhược Thủy U Lam như có chút đăm chiêu nói.

“Làm sao vậy?” Ảnh Cô Nguyệt không rõ nguyên do.

“Cũng không có gì, chẳng qua dây leo đó hồi máu phi thường chậm, hơn nữa khi chưa khôi phục đến lượng máu mà mệnh lệnh chỉ định thì tuyệt đối sẽ không buông ra, cho dù có người hỗ trợ cũng không thể chém đứt dây leo.” Thiên Khiếu Hàn cười đi tới, “Dực Yêu đương nhiên hạ đạt mệnh lệnh khôi phục toàn bộ nha.”

“Là thời gian ở trong trò chơi đúng không? Cho dù logout lần sau khi login vẫn phải chờ?” Ảnh Cô Nguyệt hỏi.

“Đúng vậy, đừng nói hiện tại đang trong thời gian đặt ra của khoang trò chơi, logout vẫn sẽ lãng phí dịch dinh dưỡng, hơn nữa logout cũng không có tác dụng, ừm, đại khái sẽ bị trói mười mấy tiếng đồng hồ đi, hắc hắc, nghe nói buổi tối nơi này có mưa to a, thật là thú vị.”

“Đúng vậy đúng vậy, chúng ta đi nhanh đi, đi nhanh một chút đến phía trước tìm một địa phương đặt chân! Đúng rồi, phía trước tựa hồ có thôn trang nga, chúng ta ở khách điếm đi!” Dực Yêu uống sạch một lọ lam tràn đầy, aiz, kỹ năng này thật đúng là phí lam a, bất quá dùng để chỉnh người thật đúng là không tồi.

Thu hồi thảm, năm người tiêu sái rời đi, không chút nào để ý tới tiếng quỷ khóc sói gào phía sau! ~~~~

Thích thì dùng: (╬ ̄皿 ̄)凸 ლ(¯ロ¯ლ) (╯‵□′)╯︵┻━┻ ~(‾▿‾~ ) ≧◡≦ \(≧▽≦)/ ≧△≦ ㄟ(≧◇≦)ㄏ (≧ロ≦) (≧◡≦) ╮(╯_╰)╭ o(︶︿︶)o 〒_〒 o(╥﹏╥)o ╭(╯^╰)╮ Σ( ° △ °|||) ♉( ̄▿ ̄)♉ ⊙﹏⊙(*´▽`*) ♥‿♥ ◔_◔ o(>﹏﹏<)o (^з^)-☆ O(∩_∩)O (づ  ̄ ³ ̄)づ~♥