[BHPT] – Chương 47

Bích huyết phệ tình 47

Tác giả : Ma yên

Editor : dongphuongphonglinh

Beta: toujifuu

 

Dãy núi trập trùng vẫn như trước đây, an bình mà lặng lẽ.

Nhân số trong thôn nhỏ sát dãy núi không nhiều, nhưng đời đời sinh sống ở đây.

Thôn nhỏ tĩnh mịch, cũng giống như dãy núi sừng sững ngàn năm hoặc còn lâu hơn này, yên ả, thanh bình. . .

Cách sơn thôn không xa, có một tòa miếu vũ thần tan hoang đổ nát bị gió mưa ăn mòn, so với miếu sơn thần sạch sẽ ngăn nắp trên sườn núi đối diện, nơi này thực sự có vẻ thê lương vô cùng.

Cũng không biết ai lại xây dựng miếu vũ thần ở đây, đối với sơn thôn dựa vào núi kiếm ăn mà nói, tế bái sơn thần, hiển nhiên hữu dụng hơn rất nhiều so với tế bái thủy thần, vũ thần. . .

Trong cửa miếu đã rơi mất một bên, tượng vũ thần bởi vì nhiều năm không được tu sửa, đã loang lổ kinh khủng, trong miếu giăng đầy mạng nhện bụi bặm, một nơi ở gần bên trái còn có thể miễn cưỡng tránh mưa, đã được người quét dọn sạch sẽ.

Mai Việt Tâm ngồi ngay ngắn trên mặt đất sạch sẽ, nhìn Mai Việt Đồng trong lòng vẫn mê man bất tỉnh, mặt đầy lo lắng. Cũng không biết rốt cuộc Mộ Bạch đã sử dụng thủ pháp gì, đệ đệ mê man gần mười ngày rồi. . .

Một hán tử lấm la lấm lét cuộn tròn nằm ở phía bên phải đầy bụi đất, hắn cẩn thận nhìn Mai Việt Tâm ngơ ngác xuất thần một chút, từ từ động động thân thể.

Hán tử trộm nhìn Mai Việt Tâm chẳng biết hồn đã bay tới nơi nào, lặng lẽ bò dậy, rón rén dời tới ngoài cửa miếu.

Khóe môi Mai Việt Tâm kéo lên một nụ cười lạnh, nhưng vẫn yên lặng ngồi ở chỗ cũ, không hề nhúc nhích.

Hán tử quay đầu nhìn một chút, không khỏi mừng rỡ, hai chân bước ra, đang định liều mạng chạy xuống chân núi, trước mắt lại tối sầm, một bóng người rơi xuống trước mặt.

Hán tử ngẩng đầu nhìn lên, nhất thời tâm như tro tàn —— không phải thiếu niên đã ra ngoài kia, thì còn ai?

“Ngươi muốn đi đâu?” Mộ Bạch lạnh lùng nhìn chằm chằm hán tử, chậm rãi hỏi.

Trong nháy mắt, những đau khổ nếm phải mười ngày nay khi ở trong tay Mộ Bạch, ào ào dâng lên trong đầu.

Hán tử hoảng sợ quỳ xuống đất, khóc lóc nói: “Thiếu gia. . . Đại gia. . . Ta gọi ngài là gia gia cũng không được sao? Xin ngài thương xót, đại phát từ bi, tha cho tiểu nhân lần này đi? Tiểu nhân cũng không dám đi ăn trộm nữa đâu. . . Ngài tha cho tiểu nhân, thang dược tiểu nhân cũng đã uống hơn mười ngày rồi, ngài thả tiểu nhân đi. . .”

Mộ Bạch ngước mắt nhìn Mai Việt Tâm yên lặng ngồi ở chỗ cũ, mỉm cười dịu dàng, nói với hán tử kia: “Ngoan ngoãn quay về trong miếu, qua một tháng nữa, ta sẽ tự thả ngươi về! Nếu ngươi nhất định muốn thử một chút xem ta có giết người hay không, ta cũng sẽ không phản đối!”

“Tiểu nhân không thử. . . Tiểu nhân không dám. . .” Hán tử lăn một vòng, trở lại trong miếu, rúc ở trong góc đầy bùn đất kia, run lẩy bẩy.

Mai Việt Tâm đảo mắt, nhìn Mộ Bạch đi vào trong miếu, nhỏ giọng hỏi: “Hơn mười ngày rồi, ngươi rốt cuộc cũng yên tâm rồi chứ? Khi nào thả chúng ta đi?”

Mộ Bạch chậm rãi đi vào trong miếu, ngồi xuống cách xa Mai Việt Tâm, xé xuống một miếng lớn thỏ núi vừa nướng xong trong tay, ném cho Mai Việt Tâm, lại xé xuống một miếng, ném cho hán tử kia.

“Gấp cái gì?” Mộ Bạch nhìn hán tử ăn như hổ đói, lạnh nhạt nói: “Tuy rằng thang dược ngươi sắc ra, thoạt nhìn không có vấn đề gì, nhưng còn có một loại thuốc chưa thử! Đợi tiếp mười ngày nữa, thử xong thuốc dược nô, ta sẽ tự thả hai tỷ đệ ngươi đi. . . Hoặc là, ngươi cũng có thể thử chạy trốn.”

Mai Việt Tâm xoay xoay miếng thịt thỏ trong tay, khẽ thở dài nói: “Thủ pháp điểm huyệt của ngươi vô cùng kỳ lạ, ta không giải được. . . Nếu đưa đệ đệ như thế này trở về, phụ thân sẽ không tha cho ta. . .”

“Nếu vậy, ngươi đợi một tháng nữa đi, nếu kết quả có thể khiến ta hài lòng, ta đã thề, sẽ để ngươi không có vết thương nào rời đi.” Mộ Bạch lạnh lùng nhìn Mai Việt Tâm, lần này, lại giả vờ đáng thương sao? Trong đầu nháy mắt thoáng qua khuôn mặt điềm đạm đáng yêu kia của Tịch Yến, Mộ Bạch hung hăng cắn một miếng thịt thỏ.

Mai Việt Tâm thấy vẻ mặt Mộ Bạch lạnh băng, không hề cảm động, chỉ đành thở dài, nói: “Nếu ngươi nhất định muốn thử thuốc kia, ta liền nói cho ngươi biết trước, cũng tránh ngươi lấy cớ ta lừa gạt. Phương thuốc dược nô kia, cũng không hoàn chỉnh. . .”

Mộ Bạch nhướn mày, ngừng động tác trong tay lại, ngẩng đầu nhìn Mai Việt Tâm.

Mai Việt Tâm nhìn khuôn mặt không nhìn ra hỉ nộ của Mộ Bạch, nhỏ giọng giải thích: “Trong cốc nghiên cứu phương thuốc này đã hơn hai mươi năm, nhưng không nghĩ ra còn thiếu cái gì, muốn giữ lại thần trí của dược nô, lại có thể khiến nó tuyệt đối trung thành, đâu có dễ vậy? Trong cốc đã dùng năm mươi người thử thuốc, kết quả. . . Năm người đã chết, bốn mươi người điên, ba người ngu ngốc, còn có hai người hoàn toàn bình thường, giống như chưa từng uống thuốc này!”

Mộ Bạch lẳng lặng nhìn Mai Việt Tâm, thấy vẻ mặt nàng thành thật, không giống giả bộ, mới chậm rãi nói: “Nói như vậy, lúc trước là Mai đại tiểu thư lấy Mộ Bạch thử thuốc sao?”

Mai Việt Tâm thản nhiên gật gật đầu, đón nhận ánh mắt dần dần giận dữ của Mộ Bạch, nói: “Lúc trước ngươi bắt tỷ đệ ta, ép buộc ta trị thương cho ngươi, ta lừa ngươi thử thuốc, cũng coi như thanh toán xong! Mộ đại ca thấy thế nào?”

“Mai đại tiểu thư nói không sai! Trước đây là Mộ Bạch quá đáng, Mai đại tiểu thư đương nhiên có thể dùng hết mọi thủ đoạn. . .” Mộ Bạch gói kỹ thịt thỏ trong tay lại, bỏ vào trong ngực, đứng dậy, đi về phía Mai Việt Tâm.

Mai Việt Tâm rùng mình, ôm chặt đệ đệ, kinh hoàng sợ hãi đan xen, lạnh lùng quát: “Mộ Bạch, ngươi muốn hủy lời thề sao?”

“Hủy lời thề? Đương nhiên sẽ không. . .” Mộ Bạch nâng tay hạ chưởng, đánh lên sau gáy Mai Việt Tâm cố trốn tránh, nhìn Mai Việt Tâm yếu ớt ngã xuống đất, Mộ Bạch ôm lấy Mai Việt Đồng trong lòng nàng, nói: “Ta chỉ là. . . Cẩn thận một chút mà thôi. . .”

Mộ Bạch quay đầu lại, nhìn hán tử trong góc vì một màn trước mắt mà bị dọa rơi miếng thịt trong miệng, lạnh nhạt cười. . .

Thiếu niên ôn văn nho nhã kia, ở trong mắt hán tử, so với ác quỷ còn dữ tợn hơn, hán tử co người lại một chút, chôn đầu ở trước ngực, cố gắng muốn làm nhạt sự tồn tại của mình.

Mộ Bạch nhíu nhíu mày, lá gan của hán tử này, thật sự còn nhỏ hơn so với tưởng tượng của mình! Nhẹ nhàng đi tới, chạm hai ngón tay lên thân thể của hán tử không dám ngẩng đầu, thấy hắn đã ngủ rồi, mới xoay người lại, ôm Mai Việt Tâm ra khỏi ngôi miếu đổ nát, giấu trong bụi cỏ dại, lại quay về ngôi miếu đổ nát, giải huyệt đạo của Mai Việt Đồng.

“Đây. . . Là đâu?” Mai Việt Đồng mơ màng mở mắt, nhìn xung quanh một chút, cuối cùng dừng trên người Mộ Bạch bên cạnh.

“Thiếu cốc chủ, Mộ Bạch cũng thật vất vả, mới đưa ngươi trốn được khỏi tầm mắt của Mai cô nương. . .” Ánh mắt Mộ Bạch cũng không hề chớp, mặt không đổi sắc nói dối, chỉ chỉ hán tử trong góc, nói: “Vị tiểu ca tốt bụng này đưa thức ăn tới cho chúng ta, nhưng không biết làm sao, lại đột nhiên ngất xỉu, thiếu cốc chủ xem giúp hắn một chút được không?”

Mai Việt Đồng chán ghét nhìn hán tử cả người đầy bùn đất một chút, nhưng rời khỏi Mai Việt Tâm, hình như tâm tình của nó cực kỳ vui mừng, liền khẽ gật gật đầu.

Mộ Bạch ôm Mai Việt Đồng tới trước người hán tử, nhìn nó bắt mạch.

“Người này không sao, chỉ là hoảng sợ quá độ, hôn mê đi, cũng không biết hắn nhìn thấy cái gì, lại sợ hãi như vậy!” Mai Việt Đồng mỉm cười nói: “Hay là ngươi đưa ta về cốc đi, về trong cốc, ngân lượng và phương thuốc ta đồng ý với ngươi, sẽ lập tức đưa cho ngươi.”

Mộ Bạch cẩn thận quan sát khuôn mặt ngây thơ kia của Mai Việt Đồng, xác nhận nó nói thật, liền mỉm cười, nói: “Không vội. . . Trước tiên ngươi ngủ một lát đi.”

“Ngươi. . .” Mai Việt Đồng còn định nói gì đó, ngón tay của Mộ Bạch đã nhẹ nhàng điểm lên huyệt ngủ của nó.

Nhìn hai người một lớn một nhỏ đang hôn mê, Mộ Bạch sờ sờ chiếc cằm trơn nhẵn, thả Mai Việt Đồng này về Đoạn Hồn Cốc để làm khó Mai đại tiểu thư? Hay là tiện nghi cho Mai đại tiểu thư, mang nó đi luôn?

Do dự một chút, Mộ Bạch giấu Mai Việt Đồng vào sau tượng thần trong miếu, mang theo tên hán tử kia và Mai Việt Tâm, đi xuống chân núi.

Nhìn thấy thôn dân trong thôn kinh hãi hô nhỏ, mang hán tử hôn mê bất tỉnh được đặt ở cửa thôn đi vào, Mộ Bạch trốn ở trong rừng khẽ thở dài, nói: “Ngươi tỉnh rồi.”

Mai Việt Tâm dưới chân vẫn nhắm mắt, lẳng lặng nằm.

Mộ Bạch cũng không cúi đầu nhìn, chỉ xoay người, đi trở về, khẽ nói: “Ngươi không cần giả bộ nữa, nhưng cũng không sao cả! Ta thả ngươi đi.”

“Đệ đệ ta đâu?” Mai Việt Tâm đột nhiên ngồi dậy, căm tức nhìn bóng lưng Mộ Bạch.

Mộ Bạch khẽ cười, cũng không quay đầu lại, nói: “Mộ Bạch đã hạ lời thề, nhưng chỉ là thả một mình Mai đại tiểu thư ngươi! Thiếu cốc chủ Đoạn Hồn Cốc muốn quay về? Dù sao cũng phải cầm phương thuốc gì đó tới trao đổi chứ?”

“Sao ngươi có thể vô sỉ như vậy. . .” Mai Việt Tâm giận dữ mắng.

Mộ Bạch dừng chân, quay đầu nhìn Mai Việt Tâm, vẫn bình tĩnh hòa nhã nói: “Mai đại tiểu thư, ta đã thả ngươi, nhưng nếu như ngươi thử chọc giận ta nữa, ta cũng không ngại hủy lời thề mà giết ngươi!”

Mai Việt Tâm cứng người, không dám nói nữa, thấy Mộ Bạch lại muốn đi, vội vàng nói: “Nếu vậy, ta cho ngươi phương thuốc, ngươi thả đệ đệ ta.”

Mộ Bạch xoay người lại, nhìn Mai Việt Tâm, mỉm cười, nói: “Vậy thì còn gì bằng, Mộ Bạch cũng không tham lam, mười phương thuốc, đổi lại thiếu cốc chủ Đoạn Hồn Cốc, Mai đại tiểu thư, ngươi cũng không chịu thiệt!”

Mai Việt Tâm cắn răng, quay đầu nhìn sơn thôn cách đó không xa, nói: “Được, ngươi đợi ta.”

“Ta chờ ngươi ở trong miếu, nhưng mà, Mai đại tiểu thư, ngươi chỉ có một canh giờ! Nếu như vượt quá một canh giờ mà không tới, ta sẽ nghi ngờ có phải Mai đại tiểu thư quay về Đoạn Hồn Cốc tìm người tới đối phó Mộ Bạch hay không. . .” Lời còn chưa dứt, Mộ Bạch đã bỏ đi.

Mai Việt Tâm biến sắc, lại bị Mộ Bạch đoán được tính toán âm thầm của mình! Hung hăng trừng bóng lưng Mộ Bạch, Mai Việt Tâm chỉ có thể tâm không cam tình không nguyện xoay người, đi về phía thôn làng.

※※※

Yên lặng ngồi ở trong miếu, Mộ Bạch vuốt nhẹ túi da căng phồng bên hông, đây là thang dược hắn để Mai Việt Tâm sắc đủ luôn một lần, một nửa trong đó đã vào trong bụng hán tử thô kệch kia, một nửa còn lại, vừa đủ lượng thuốc ba ngày, liền giữ trong túi da này!

Đợi lấy được phương thuốc, phải lập tức rời khỏi nơi này, rời xa Đoạn Hồn Cốc và Bích Tâm Cung, tìm một nơi bí mật, uống dược thang này. . . Mộ Bạch khẽ mỉm cười, sư phụ, người trên trời có linh thiêng xin hãy phù hộ cho đồ nhi. . . Nhan Minh Thanh, ngươi chờ đó. . . Còn có. . . Ly Thương. . .

“Ba!” Ngoài miếu truyền tới một tiếng vang nhỏ, đó là tiếng vang phát ra khi cành cây rơi trên đất bị đạp gãy.

Mộ Bạch ngẩng đầu, nhìn Mai Việt Tâm đang chậm rãi bước vào, mỉm cười, cũng không nói gì.

Mai Việt Tâm nhìn xung quanh một chút, nhíu mày, giơ lên mấy miếng vải trắng trong tay, nói: “Trong thôn kia không có giấy, ta đành phải dùng vải trắng này. Đệ đệ của ta đâu?”

Mộ Bạch gật gật đầu, đứng dậy ôm Mai Việt Đồng từ sau tượng thần ra, đặt ở bên cạnh Mai Việt Tâm, cười nói: “Đưa phương thuốc cho ta, ngươi liền có thể mang thiếu cốc chủ Đoạn Hồn Cốc đi.”

Mai Việt Tâm cúi đầu, nhìn Mai Việt Đồng một chút, trong mắt lóe lên sự tàn khốc, khi ngẩng đầu lên, đã là yên bình không sóng gió.

“Nếu vậy, Mộ đại ca cầm lấy đi!” Đưa vải trắng trong tay tới, Mai Việt Tâm lạnh nhạt nói.

Nhìn từng nét mực trên vải trắng, Mộ Bạch mỉm cười đưa tay, nhẹ nhàng nhận lấy, mở ra. . .

Mực tàu chất lượng kém, tản ra mùi vị không dễ ngửi, nhưng tại sơn thôn xa xôi này, có thể mua được mực tàu, đã là không dễ, Mộ Bạch khẽ gật đầu.

Vải trắng thô ráp hiển nhiên là sơn dân trong thôn chế tác thủ công, nơi ngón tay chạm vào, vô cùng lạnh lẽo. . .

Vô cùng lạnh lẽo. . .

Không ổn! Trong lòng Mộ Bạch giật nảy, muốn ném tấm vải trắng viết đầy chữ trong tay ra, nhưng lực bất tòng tâm. . .

Mai Việt Tâm cười lạnh, nhìn Mộ Bạch yếu ớt ngã xuống đất, cũng không để ý Mai Việt Đồng trên mặt đất, đi ra cửa miếu.

Lại tiến vào, trong tay Mai Việt Tâm đã nhặt lên một khối đá to bằng nắm tay.

“Băng nhuyễn của bản cốc thế nào? Mộ Bạch, nếu không phải ngươi quá đáng, ta dù thế nào cũng sẽ không sử dụng dược phấn bảo mệnh này! Ngươi có biết, dược này là năm đó, ta thay đổi phương thuốc dược nhân, mới được phụ thân ban thưởng cho dược phấn bảo mệnh!” Nhìn đôi mắt lạnh lẽo của Mộ bạch, Mai Việt Tâm chậm rãi giơ khối đá trong tay lên: “Đúng vậy, ta là nữ tử, cho nên chỉ có thể được học võ công không chính thống trong cốc; cũng bởi vì ta là nữ tử, cho nên, dược vật bảo mệnh, cứu mệnh trong cốc cũng không có phần của ta. . . Thậm chí ngay cả dược độc chi thuật, nếu không phải mẫu thân lén cho ta, ta cũng không có duyên học được. . .”

“Ngày ấy trong cốc rất nhiều người nhìn thấy ta đuổi theo đệ đệ ra khỏi cốc, nếu ta chỉ trở về một mình, tất nhiên không thoát khỏi kết cục là cái chết, hơn nữa, không tận mắt nhìn thấy nó chết, ta sao có thể yên tâm trở về? Mộ Bạch, ngươi xuất hiện, ta thật sự vui mừng, chỉ cần mang ngươi và thi thể của nó về cốc, thì dù trừng phạt, phụ thân cũng sẽ không muốn mạng của ta nữa!” Thần thái đôi mắt Mai Việt Tâm lấp lánh, đột nhiên dùng sức, giơ khối đá lên cao, đập ngay xuống huyệt thái dương bên trán của Mộ Bạch. . .

Đôi mắt Mộ Bạch mơ hồ hiện lên hồng quang hung ác, nhìn chằm chằm khuôn mặt xinh đẹp như hoa kia của Mai Việt Tâm. Tại sao, biết rõ nàng là thiên kim đại tiểu thư của Đoạn Hồn Cốc, lại chỉ vì an toàn những ngày qua, liền bỏ qua nguy hiểm nàng có thể hạ độc? Rõ ràng. . . Mình đã lấy được dược thang. . . Rõ ràng. . . Chỉ muốn có thể báo thù cho sư phụ. . .

Khối đá mang theo tiếng gió, chỉ còn cách trán Mộ Bạch chưa tới hai tấc, luồng gió mạnh mẽ, tạt vào mặt.

Sư phụ. . . Trong đầu Mộ Bạch đã trống rỗng. . .

“Sưu!” một tiếng, âm thanh xé gió vang lên, một bóng đen đột nhiên xuất hiện từ ngoài cửa miếu, nháy mắt bay vào cửa miếu, thời điểm chỉ mành treo chuông, đánh mạnh lên sau lưng Mai Việt Tâm!

“Phụt. . .” Mai Việt Tâm há miệng phun ra một ngụm máu tươi, thân bất do kỷ, bị sức mạnh cực lớn này đánh bay về phía trước.

Thanh y lóe lên, một bóng người đã từ ngoài cửa miếu lướt vào.

Thân hình quen thuộc, khí tức quen thuộc. . .

Đồng tử trong mắt Mộ Bạch co rút lại —— Ly Thương

Trong lòng còn chưa kịp vui mừng, đã lại rơi vào trong tuyệt vọng sâu hơn!

Rơi vào trong tay Mai Việt Tâm, có lẽ chỉ gánh cái danh giết Mai Việt Đồng mà chết! Nhưng rơi vào trong tay Ly Thương. . . Mộ Bạch lại càng tình nguyện đi tìm cái chết. . .

6 thoughts on “[BHPT] – Chương 47

  1. Chào bạn!
    Mình biết danmei gần đây và mình rất thích đọc Bích huyết phệ tình , tình cờ biết bạn đang edit bộ này, đọc rất thích ^^, khác hẳn lúc đọc QT, giờ mình hiểu rõ hơn nhiều… mình cám ơn bạn và bạn beta nhiều

Thích thì dùng: (╬ ̄皿 ̄)凸 ლ(¯ロ¯ლ) (╯‵□′)╯︵┻━┻ ~(‾▿‾~ ) ≧◡≦ \(≧▽≦)/ ≧△≦ ㄟ(≧◇≦)ㄏ (≧ロ≦) (≧◡≦) ╮(╯_╰)╭ o(︶︿︶)o 〒_〒 o(╥﹏╥)o ╭(╯^╰)╮ Σ( ° △ °|||) ♉( ̄▿ ̄)♉ ⊙﹏⊙(*´▽`*) ♥‿♥ ◔_◔ o(>﹏﹏<)o (^з^)-☆ O(∩_∩)O (づ  ̄ ³ ̄)づ~♥