[BHPT] – Chương 48

Bích huyết phệ tình 48

Tác giả : Ma yên

Editor : dongphuongphonglinh

Beta: toujifuu

 

Lồng ngực Ly Thương phập phồng kịch liệt, thật không ngờ, vất vả tìm được Mộ Bạch, thứ nhìn thấy, lại là tình hình nguy cấp như vậy!

Hung ác liếc thiếu nữ đã ngừng thở nằm sấp trên đất, khom lưng nhặt lên Huyền Băng Kiếm bị ném đi trong tình thế nguy cấp, nếu với tính cách trước đây của Ly Thương, sớm đã đi qua, loạn kiếm phanh thây Mai Việt Tâm, mới có thể giải mối hận trong lòng.

Nhưng bây giờ. . . Ly Thương cúi đầu, nhìn Mộ Bạch trên mặt đất.

Không biết từ khi nào, Mộ Bạch đã nhắm chặt hai mắt.

Ngươi. . . Lại ngay cả nhìn ta một chút, cũng không muốn sao. . . Tư vị cay đắng, từng chút vấn vương trong lòng, hòa cùng vui sướng gặp lại, như tơ như bông. Ly Thương đi tới bên cạnh Mộ Bạch, chậm rãi, quỳ xuống. . .

“Thiếu cung chủ, Đoạn Hồn Cốc đang tìm kiếm thiếu cốc chủ mất tích, nơi này không thích hợp ở lâu, có thể cho phép thuộc hạ đưa thiếu cung chủ rời đi không?” Ly Thương gượng gạo nói, nhưng ánh mắt nhịn không được giống như tham lam ghi lại dung mạo của thiếu niên. . .

Trong ngôi miếu đổ nát, là một khoảng yên lặng. . .

Ly Thương chỉ nghe thấy, âm thanh trái tim mình điên cuồng đập loạn. . .

Mộ Bạch vẫn nhắm mắt, không nói không động.

Ánh sáng lưu luyến trong mắt Ly Thương dần dần ảm đạm, đúng là chưa bao giờ phát hiện, thì ra im lặng, cũng có thể khiến người ta khó chịu như vậy. . .

Sao mình còn có thể hy vọng xa vời. . . Sau khi làm ra chuyện như vậy. . .

Nhìn khuôn mặt không có bất kỳ cảm xúc gì của Mộ Bạch, đau đớn trong lồng ngực, lại mơ hồ dâng lên. Ly Thương rũ mắt, khẽ nói: “Thuộc hạ đắc tội.”

Cúi người xuống, đang định ôm lấy Mộ Bạch, nhưng khi nhìn thấy tấm vải trắng đáng sợ trong tay Mộ Bạch. . .

Đây là. . .

Ly Thương nhịn không được hung hăng trừng Mai Việt Tâm trên mặt đất một cái, lấy ra bao tay da hươu trong ngực, cẩn thận lấy tấm vải trắng từ trong tay Mộ Bạch ra, ném sang bên cạnh, lại lấy ra hai viên thuốc, đặt ở bên môi Mộ Bạch.

Đôi môi khép lại mím chặt, im lặng cự tuyệt viên thuốc bên môi.

Cay đắng vừa được đau đớn che giấu, lại dâng lên lần nữa, Ly Thương ngượng ngùng thu hồi viên thuốc, nhỏ giọng nói: “Không lâu nữa, người của Đoạn Hồn Cốc sẽ tìm tới nơi này, thuộc hạ đưa người rời đi trước.”

Ôm lấy Mộ Bạch, Ly Thương do dự quay đầu lại, nhìn thiếu nữ và nam đồng trên mặt đất một chút.

Ngoài cửa miếu, đã truyền tới tiếng sột soạt rất nhỏ, từ xa tới gần. . .

Sao lại nhanh như vậy? Ly Thương nhíu mày, ánh mắt liếc qua Mai Việt Tâm, lúc này nếu giết nàng, hoặc mang nàng đi, chỉ sợ người của Đoạn Hồn Cốc nhất định sẽ không chịu để yên!

Ôm chặt Mộ Bạch trong lòng, Ly Thương không chần chừ nữa, xoay người lướt qua tượng thần loang lổ, từ chỗ tường đất sụp đổ sau miếu nhảy ra ngoài. . .

Một vị lão giả râu dài mang theo hai hán tử trung niên sắc mặt xanh xao, ánh mắt đờ đẫn, bước nhanh vào ngôi miếu đổ nát.

Lão giả liếc mắt liền nhìn thấy hai tỷ đệ Mai Việt Tâm, Mai Việt Đồng trên mặt đất, biến sắc, vội phất tay, lệnh hai gã hán tử cổ quái kia tiến lên, bảo vệ mình, rồi mới thật cẩn thận xem chừng xung quanh một hồi, lại dưới sự bảo vệ của hai gã hán tử, đi ra khỏi ngôi miếu đổ nát, rung tay phóng pháo hoa đỏ tươi lên trời. . .

Ly Thương quay mạnh đầu, nhìn pháo hoa chói mắt trên bầu trời một chút, thần sắc ngưng trọng chuyển Mộ Bạch trong lòng ra sau lưng, để trống ra một tay, nắm chặt Huyền Băng Kiếm, tốc độ lập tức nhanh hơn mấy phần. . .

Mất đi tấm vải nhiễm độc kia, lạnh buốt trong thân thể dần dần giảm đi. Mộ Bạch lặng lẽ giật giật ngón tay, mở mắt ra.

Nơi này là. . .

Cũng không phải rời xa dãy núi chỗ Đoạn Hồn Cốc, mà là đang dần dần đi sâu vào. . .

Làm ngược lại, mới có thể chạy thoát sao? Ánh mắt phức tạp của Mộ Bạch, rơi xuống trên đầu nam nhân dưới thân.

Khí nóng vì chạy nhanh, xuyên qua y phục, truyền vào cơ thể. Mặc dù chạy trong rừng núi, nhưng trên lưng Ly Thương lại rất ổn định, không có một chút xóc nảy nào. . .

Mộ Bạch lẳng lặng nhìn tóc đen trước mắt, từng giọt mồ hôi rơi trên cánh tay, lúc đầu là thỉnh thoảng, sau đó lại chảy nhiều hơn. . .

Ánh mắt dần dần lộ ra hận ý.

Chỉ cần. . . Mình khóa chặt cánh tay. . .

Thân thể trước người cứng lại, nhưng tốc độ tiến về phía trước không ngừng lại chút nào.

“Thiếu cung chủ, cho dù ngươi muốn giết ta, cũng xin để ta đưa ngươi rời khỏi nơi này trước đã, người của Đoạn Hồn Cốc có lẽ đang ở xung quanh. . .” Tiếng nói trầm thấp của Ly Thương, có chút khó khăn truyền tới.

Mộ Bạch kinh hãi, mới phát hiện bản thân bất tri bất giác đã nắm chặt cổ của nam nhân trước người!

Nếu như. . . Mình không chịu buông ra. . . Mình mất hết nội lực. . . Lúc này tuyệt đối không phải đối thủ của Ly Thương!

Mộ Bạch chậm rãi, thả lỏng cánh tay. . .

Không biết qua bao lâu, nội lực của Ly Thương đã dần dần hao hết.

Ly Thương lau lau mồ hôi, cuối cùng dừng lại dưới một vách đá.

Đẩy ra một bụi cỏ dại tầm thường cao hơn đầu người, Ly Thương cõng Mộ Bạch, chui vào trong sơn động phía sau bụi cỏ dại.

“Nơi này cách Đoạn Hồn Cốc khá xa, hơn nữa không dễ bị người khác phát hiện!” Ly Thương nhỏ tiếng nói, thả Mộ Bạch trên lưng xuống một khoảng đất bằng phẳng trong động.

Mộ Bạch chậm rãi ngồi dậy, lạnh lùng nhìn Ly Thương, không trả lời.

Ly Thương rũ mắt, tránh né tầm mắt của Mộ Bạch, quỳ xuống bên cạnh Mộ Bạch, lấy ra một bình thuốc từ trong ngực, hai tay nâng lên, dâng tới trước mắt Mộ Bạch, nói: “Đây là giải dược của Đan độc thiếu cung chủ trúng trên người, chỉ cần uống ba viên, ba ngày sau, độc tính sẽ được giải hết. . .”

Giải dược? Mộ Bạch cười lạnh, rốt cuộc mở miệng nói: “Hiện giờ ta mất hết nội lực, tuyệt đối không phải đối thủ của ngươi. Ly Thương, ngươi muốn thế nào thì làm thế đó đi! Không cần phải dùng những thủ đoạn này nữa!”

Sắc mặt Ly Thương trắng bệch, ngước mắt nhìn Mộ Bạch một chút, nhưng rốt cuộc cũng không nói gì thêm, chỉ đặt bình thuốc kia ở bên cạnh Mộ Bạch, rồi nâng Huyền Băng Kiếm lên, nói: “Kiếm của thiếu cung chủ, thuộc hạ đã mang đến. . .”

“Không dám nhận xưng hô tôn kính của ngài. Hôm nay trên chuôi kiếm này, ngươi lại hạ dược gì vậy?” Đây là sư phụ tặng mình. . . Đôi mắt sâu sắc lạnh lẽo lóe qua một chút nhớ nhung, nhưng Mộ Bạch cũng không đưa tay nhận lấy.

Hai tay đang nâng Huyền Băng Kiếm run rẩy một chút, Ly Thương ngẩng đầu, sắc mặt ảm đạm, nhưng ánh mắt lại tràn đầy quyết đoán: “Thuộc hạ còn mang tới một thứ khác cho thiếu cung chủ, đó là tính mạng của phản đồ Ly Thương!”

Tính mạng của ngươi? Đúng vậy, ngươi đã mang tới. . . Nhưng cũng cần ta có năng lực đi lấy. . .

Mộ Bạch nhẹ nhàng quay đầu đi, nhìn Ly Thương nữa, hắn sợ mình sẽ không nhịn được mà ra tay. . .

Không thể bị lừa nữa. . . Mộ Bạch âm thầm nhắc nhở bản thân. . . Y biết rõ hiện giờ mình tuyệt đối không phải đối thủ của y, nên mới thăm dò ý tứ của mình như vậy. Nếu xuất thủ, nhất định sẽ bị y chế ngự!

Lúc này hành động không bằng yên lặng. . . Chỉ cần thang dược bên hông chưa bị lục soát lấy đi. . . Đợi khi nội lực khôi phục, dựa vào công lực tám mươi năm của sư phụ, sợ gì một Ly Thương bé nhỏ này?

Nếu như. . . Không có ai khác phục kích phía sau. . .

“Ngươi ngay cả giết ta cũng không chịu sao?” Trước người, truyền đến giọng nói bi ai của Ly Thương: “Bạch. . . Thiếu cung chủ. . . Ly Thương biết sai rồi. . .”

“Ta mệt rồi. . .” Mộ Bạch nhắm mắt lại, ngả người xuống, cắt ngang lời nói của Ly Thương. . .

Ly Thương há miệng, nhìn khuôn mặt mệt mỏi đã cởi bỏ vẻ ngây ngô của thiếu niên mấy tháng không gặp, vành mắt dần dần ẩm ướt. . .

Mình đã làm gì vậy? Thiếu niên mình yêu thương như vậy, quan tâm như vậy, lại bị mình bức thành thế này. . .

Khe khẽ đặt Huyền Băng Kiếm cạnh tay phải Mộ Bạch, Ly Thương thẳng lưng một chút, điều tức nội lực tiêu hao, thả chậm hơi thở, yên lặng, quỳ ở chỗ cũ. . .

Mấy ngày nay, đề phòng Mai Việt Tâm hạ độc chạy trốn, Mộ Bạch vẫn chưa thật sự ngủ say, nhưng hôm nay lại buông xuống mọi thứ, nặng nề thiếp đi —— Dù sao, lúc này mình cũng không có sức phản kháng. . .

※※※

“Lục soát trong núi! Xem xem kẻ nào to gan như vậy! Lại dám cướp người của Đoạn Hồn Cốc dưới mí mắt Đoạn Hồn Cốc ta!” Giọng nói khàn khàn không chút trầm bổng vang lên, trường bào xanh thẫm khẽ lay động, một vị nam tử hơn bốn mươi tuổi sắc mặt âm trầm, mang theo bên người bốn nam nhân trung, lão niên sắc mặt cứng ngắc, đầu tóc màu xanh, bước nhanh vào trong ngôi miếu đổ nát.

“Tuân mệnh!” Mấy tiếng hét lớn đáp lại, mấy tên thuộc hạ của Đoạn Hồn Cốc, đều tự mang theo dược nhân tùy thân, phân tán ra. . .

“Cốc chủ. . . Thiếu cốc chủ và đại tiểu thư đều hôn mê bất tỉnh. . .” Lão giả râu dài lúc trước từng vào trong ngôi miếu đổ nát theo sát sau trung niên nam tử, nhỏ tiếng nói.

Trung niên nam tử —— Cốc chủ Đoạn Hồn Cốc nhìn lướt qua Mai Việt Tâm, Mai Việt Đồng trên mặt đất, tay phải nâng lên, bàn tay từ trong ống tay áo dài rộng lộ ra, trên mu bàn tay tái nhợt, một con nhện đen nhánh lớn cỡ hạt đậu xanh đang lẳng lặng nằm trên ngón trỏ bàn tay phải của hắn! Nếu không nhìn kỹ, còn tưởng hắn chẳng qua là đeo một chiếc nhẫn màu đen mà thôi. . .

Cốc chủ Đoạn Hồn Cốc nâng tay phải lên, nhìn con nhện yên lặng nằm trên ngón trỏ, đôi mắt lạnh lùng cuối cùng cũng lộ ra một chút ý cười, tay trái nhẹ nhàng vuốt ve lưng con nhện, cốc chủ Đoạn Hồn Cốc đi tới trước người Mai Việt Đồng, chậm rãi buông tay phải xuống.

Bàn tay khẽ đưa qua phía trên thân thể Mai Việt Đồng khoảng một tấc, cốc chủ Đoạn Hồn Cốc nhìn con nhện đen vẫn im lặng, khẽ thở phào nhẹ nhõm, nếu Mặc Nhi (tên con nhện) không có phản ứng, thì không phải trúng độc. . .

Lão giả râu dài thấy thế, lập tức tiến lên phía trước, ôm lấy Mai Việt Đồng trên mặt đất, bắt mạch một chút, nói nhỏ với cốc chủ Đoạn Hồn Cốc đang yên lặng nhìn mình: “Thiếu cốc chủ bị người ta điểm huyệt, nên mới hôn mê bất tỉnh!”

Cốc chủ Đoạn Hồn Cốc gật gật đầu, ánh mắt nhẹ nhàng liếc sang Mai Việt Tâm bên cạnh, nhíu nhíu mày, cũng không để ý lão giả râu dài đang cứu chữa cho Mai Việt Đồng, đi tới, cũng lướt qua trên người Mai Việt Tâm một chút.

Nhìn con nhện màu đen một chút, cốc chủ Đoạn Hồn Cốc cúi người xuống, ôm lấy Mai Việt Tâm, ba ngón tay bắt mạch, hơi biến sắc, vội lấy ba viên đan dược bảo mệnh từ trong ngực ra, đút cho Mai Việt Tâm sắc mặt trắng bệch, khóe miệng đầy máu nuốt xuống.

“Đại tiểu thư sao vậy?” Lão giả râu dài ló đầu qua, nhìn Mai Việt Tâm trong lòng cốc chủ.

Cốc chủ Đoạn Hồn Cốc hừ lạnh một tiếng, nói: “Cũng không sao, chỉ bị người đả thương vị trí sau tim. . . Có bản cốc chủ ở đây, nó không chết được!”

Lão giả râu dài trộm nhìn sắc mặt tức giận rõ ràng của cốc chủ Đoạn Hồn Cốc, lặng lẽ nuốt nước bọt, không dám tiếp lời nữa.

Cốc chủ Đoạn Hồn Cốc lại ngẩng đầu nhìn phía ngoài miếu, trong đôi mắt âm trầm phát ra hung quang, lẩm bẩm nói: “Đợi bắt được kẻ đả thương Tâm Nhi, chế trụ Đồng Nhi, bản cốc chủ nhất định luyện hắn thành dược nhân! Rồi đưa cho. . .”

Ánh mắt vô thức liếc tới Mai Việt Đồng trong lòng lão giả râu dài, lại cúi đầu nhìn Mai Việt Tâm sắc mặt đã dần dần tốt hơn, đột nhiên thở dài, nhỏ giọng nói: “Tâm Nhi, tại sao con lại sinh làm nữ tử chứ. . .”

Lão giả râu dài cười nịnh tiếp lời, nói: “Đại tiểu thư thiên tư thông minh, các loại sách thuốc, vừa nhìn đã biết, còn có thể sử dụng thành thạo! Kỳ thực. . . Nếu như sau này đại tiểu thư kén rẻ nhập cốc, cũng không cần lo lắng y độc chi thuật truyền ra ngoài.”

Cốc chủ Đoạn Hồn Cốc gật gật đầu, rồi lại lắc lắc đầu, nhìn Mai Việt Tâm trong lòng, khẽ thở dài. . . Dù là kén rể. . . Hài nhi của nó, cũng không mang họ Mai. . .

※※※

Thoải mái ngủ một giấc, Mộ Bạch uể oải mở mắt ra.

Đập vào mắt, là một khuôn mặt anh tuấn, đang si luyến nhìn mình. . .

Mộ Bạch nháy mắt bừng tỉnh, tình trạng giống như vẫn thường nhìn thấy, khi tỉnh dậy, nam nhân thân như huynh trưởng, dịu dàng canh giữ ở bên cạnh. . .

Huyết sắc dày đặc đã bao phủ tất cả ôn tình. . . Chính là. . . Máu tươi của sư phụ. . .

Mộ Bạch ánh mắt lạnh lùng ngồi dậy, nhìn Ly Thương vẫn quỳ ở chỗ cũ như hôm qua.

“Ngươi đang làm gì vậy? Ừm. . . Tả hộ pháp. . . Còn nhớ Nhan Minh Thanh kia đã cho ngươi vị trí này. . . Vậy thì, Ly hộ pháp, bây giờ ngươi muốn thượng ta sao? Hay là đưa ta hồi cung rồi mới thượng?” Mộ Bạch giống như tự giễu nói, nhưng khi tay phải sờ tới bên hông, sắc mặt đại biến!

Lời nói lạnh lùng, giống như băng giá sắc bén, từng câu từng câu, đâm vào trái tim. Ly Thương đau khổ ngẩng đầu, tuyệt vọng rồi lại bất đắc dĩ nói: “Thiếu cung chủ. . .”

Thang dược. . . Không thấy nữa. . . Nhất định là khi mình ngủ, đã bị Ly Thương lục soát lấy đi. . . Khôi phục công lực. . . Đã trở thành một giấc mộng không thể với tới. . .

Mộ Bạch phẫn hận nhìn chằm chằm Ly Thương, tay phải đang đụng tới Huyền Băng Kiếm bên cạnh, cũng bất chấp mọi thứ, nhấc lên, hung hăng đập về phía nam nhân vừa nói ra ba chữ. . .

Còn quan tâm nó có độc hay không làm gì? Mình không thể khôi phục công lực, còn cần cái mạng này làm gì?

Tiếng gió đánh tới, thân thể Ly Thương khẽ động, nhưng lại cố gắng nhịn xuống.

Huyền Băng Kiếm đã hung hăng đánh lên cánh tay trái của Ly Thương. . .

Đây là bản thân tự chuốc lấy, không phải sao? Cũng may kiếm này còn chưa xuất vỏ. . .

Ly Thương cười khổ trong lòng, ngạc nhiên bản thân hiện giờ, còn nhàn rỗi nghĩ tới Huyền Băng Kiếm có xuất vỏ hay không. Dưới công kích của vỏ kiếm, Ly Thương cúi đầu, yên lặng chịu đựng.

“Phù phù. . .” Mộ Bạch thở dốc, trong lòng bi thương nên không nghĩ gì, nhìn nam nhân trước mặt không tránh không né, Mộ Bạch ném Huyền Băng Kiếm trong tay đi —— y không phải nữ tử yếu đuối như Mai Việt Tâm, cũng không phải hài tử yếu ớt như Mai Việt Đồng, mình không có nội lực, căn bản không thể tổn thương đến y. . .

“Ngươi còn làm trò gì vậy? Không phải ngươi muốn Phệ Huyết Kiếm Pháp sao? Ta cho ngươi biết, ta có chết cũng không thể!” Mộ Bạch loạng choạng đứng lên, cười lớn, trong mắt cũng đã không ngăn được nước mắt tuyệt vọng chảy ra, “À, đúng rồi! Ngươi còn muốn ta làm luyến thị của ngươi. . . Vậy ngươi còn đợi cái gì? Tới đi! Tới thượng ta. . . Chơi đùa chán rồi, lại để những nam nhân khác đến thượng ta. . .”

Mộ Bạch điên cuồng xé rách y phục của mình, đến khi trần trụi đứng trên mặt đất.

Cổ họng Ly Thương nghẹn lại, nhưng cuối cùng cũng không lên tiếng, chỉ yên lặng nhặt lên y sam trên mặt đất, đứng dậy, nhẹ nhàng khoác lên người Mộ Bạch, sau đó, lại quỳ xuống lần nữa, chậm rãi cúi thấp người, hôn lên bàn chân trần trụi của Mộ Bạch. . .

Mộ Bạch ngẩn người, tức giận đủ khiến cho người ta phát điên, trước hành động cung kính và quý trọng, lộ hết vẻ hèn mọn, vô cùng cẩn thận như vậy của Ly Thương, bị đông cứng lại.

Tuyệt đối không thể. . . Bị y lừa gạt. . .

“Ngươi làm cái gì vậy?” Mộ Bạch nhìn nam nhân hôn liếm bàn chân mình, tàn nhẫn nói: “Ngươi thích thú? Ngươi hiện giờ, chính là tả hộ pháp cao cao tại thượng! Phí sức với một phế nhân như ta như vậy? Hay là ngươi lại muốn nhìn thấy bộ dạng tuyệt vọng của ta?”

“Ly Thương đã từng thề, thiếu cung chủ là chủ nhân duy nhất trong cuộc đời Ly Thương. . .” Giọng nói bình tĩnh truyền ra từ dưới đầu người cúi thấp, bình tĩnh, nhưng tràn đầy bi thương. . .

Chủ nhân? Mang đến phản bội, bán đứng cho chủ nhân sao?

Mộ Bạch hung hăng nhấc chân đá một cái.

Không ngờ, nam nhân cũng không nhúc nhích, bị một cước này, đá ngã xuống đất.

Mộ Bạch ngẩn người, y lại không dùng nội lực bảo vệ thân thể?

Nam nhân trên mặt đất quay đầu lại, đôi mắt ảm đạm nhìn Mộ Bạch chăm chú, lộ ra bi thương và tuyệt vọng vô tận. . .

Trái tim đau đớn khó hiểu. . . Mộ Bạch lại càng tức giận hơn. . .

Mình làm sao vậy? Lại còn đau lòng vì nam nhân này?! Cái chết của sư phụ, mọi thứ mình phải chịu đựng, không phải chính nam nhân này dành cho sao? Chết tiệt! Y không phải người thân của mình, không phải huynh trưởng của mình, lại càng. . . Không phải tình nhân của mình. . .

Trên trán Mộ Bạch nổi gân xanh, ba phần vì Ly Thương, bảy phần lại là vì đau lòng trong nháy mắt kia của bản thân. . .

Ly Thương xoa xoa khóe miệng bị đá rách, cũng không đứng dậy, chỉ xoay người lại, mở tay chân ra, nằm ngửa trên mặt đất, để thân thể của mình, dùng một tư thái ít phòng bị nhất, lộ ra trước mắt Mộ Bạch.

Ly Thương lẳng lặng nhìn Mộ Bạch đang nổi giận, khó khăn nói: “Ta yêu ngươi. Không biết bắt đầu từ khi nào. . . Có lẽ là dịu dàng của ngươi, có lẽ là ỷ lại và tín nhiệm của ngươi. . . Ở bên cạnh ngươi, ta không cần lo lắng bất kỳ âm mưu hay cạm bẫy nào. . . Thiếu cung chủ, ngươi giống như một dòng suối trong lành, khiến cho người ta nhịn không được muốn tới gần. . . Sau đó. . . Đắm chìm vào. . . Ta yêu ngươi. Giống như điên vậy, ta đã quên mất ngươi là chủ nhân của ta, quên tất cả. . . Càng quên mất điên cuồng như vậy, sẽ phá hủy ngươi như thế. . .”

“Câm miệng!” Đến bây giờ, ngươi còn nói những điều này?! Mộ Bạch hung hăng nhấc chân, liên tục giẫm lên lồng ngực Ly Thương đang mở rộng tay chân.

Vẫn chưa vận công hộ thể, sắc mặt Ly Thương lập tức trắng bệch, ho ra một chút máu, nhưng vẫn không phản kháng, giữ nguyên tư thế nằm yên không đề phòng kia, khó khăn mở miệng, giọng nói cũng đã mang theo chút khàn khàn và đau đớn: “Phá hủy ngươi. . .. Cũng chính là phá hủy bản thân ta. . . Thiếu cung chủ, ngươi không phải không biết Ly Thương là loại người gì! Ích kỷ, tư lợi. . . Thế nhưng, tận đến khi ngươi nhảy xuống Phong Minh Nhai, ta mới phát hiện, cướp đi mọi thứ của ngươi, cũng không thể khiến ta có được ngươi. . . So với ngươi tuyệt vọng chết đi, ta càng hy vọng ngươi có thể sống. . . Cho dù, ta vĩnh viễn không có được ngươi. . .”

“Ha ha. . .” Mộ Bạch khàn giọng cười lớn, nhìn Ly Thương, nói: “Ngươi đang nói, ngươi hối hận rồi? Ngươi hối hận đã phản bội ta? Thế nào? Nhan Minh Thanh cho ngươi địa vị, nhưng không cho ngươi quyền lợi? Cho nên ngươi chạy tới tìm ta? Ly Thương, ngươi cảm thấy, sau khi ngươi hại chết sư phụ, hủy đi khổ công chín năm của ta, cho dù ngươi giúp ta trở về Bích Tâm Cung, bước lên vị trí cung chủ, ta còn có thể tín nhiệm ngươi, cho ngươi quyền chức không?”

“Khi ta nghe được tin tức ngươi còn sống, ta đã định đem mạng này cho ngươi. . . Nếu như thiếu cung chủ cảm thấy Ly Thương còn có chỗ hữu dụng, muốn lưu lại tiện mệnh này của Ly Thương, thì từ nay về sau, Ly Thương sẽ là thanh kiếm sắc bén trong tay thiếu cung chủ, ý nghĩ của ngươi hướng tới đâu, thì chính là nơi Ly Thương tới. . . Dù chết cũng không hối hận. . .” Ly Thương lẳng lặng ngước nhìn Mộ Bạch, hai hàng lệ trong suốt tràn ra từ khóe mắt. “Nếu như thiếu cung chủ. . . Còn chịu để Ly Thương ở bên cạnh. . . Cho dù ngươi muốn ta làm nô lệ của ngươi, Ly Thương cũng cam tâm tình nguyện!”

Mộ Bach hung hăng trừng nam nhân dưới chân, nhặt Huyền Băng Kiếm lên, rút ra thân kiếm tỏa đầy hàn khí, chậm rãi hạ xuống, chỉ vào yết hầu Ly Thương: “Ngươi chắc chắn ta nhất định sẽ không giết ngươi như vậy?”

Ly Thương kéo kéo khóe miệng bị rách, định kéo ra một nụ cười, nhưng lại khổ sở như khóc. Ly Thương chỉ có thể chậm rãi nhắm hai mắt lại.

Trong mắt Mộ Bạch lóe lên sự tàn nhẫn, hai tay mạnh mẽ dùng sức, nhưng trong nháy mắt mũi kiếm sắp đâm rách da thì ngừng lại!

Đúng vậy, mình thật sự không thể giết y, ít nhất, là vào lúc này!

Dược thang của Mai Việt Tâm đã không còn, hôm qua khi Ly Thương cõng mình chạy trốn, trên ngọn núi kia, đã có tiếng người ồn ào, có thể thấy, người của Đoạn Hồn Cốc thật sự đã tìm tới. . . Trải qua lần này, thủ vệ của Đoạn Hồn Cốc nhất định càng thêm nghiêm ngặt. Muốn bắt được Mai Việt Tâm lần nữa, hay nhân vật quan trọng giống như Mai Việt Tâm, chỉ dựa vào thân thể hoàn toàn không có nội lực, vài chiêu thức còn lại của mình, chắc chắn là mơ mộng hão huyền. . .

Trước mắt, có thể chữa trị tốt cho mình, chỉ có nam nhân trước mắt này. . .

Cho dù y thật tâm, hay là giả ý. . . Dù sao. . . Mình bây giờ, cũng không có cái gì có thể lừa gạt nữa. . . Chắc chắn dược vật khiến cho người ta nói ra tuyệt học mà ngay cả Đoạn Hồn Cốc cũng không có, Bích Tâm Cung lại càng không thể có được. . .

1 thoughts on “[BHPT] – Chương 48

  1. ;__; bắt đầu quá trình SM của 2 bạn rồi đúng hông :__; chả biết bao giờ Mộ ngu si mới hết ngu ;__; bạn Ly còn khổ dài dài ;__;

    Mình yêu 2 bạn, cứ năng suất vầy nha (っ´▽`)っ ♥

Thích thì dùng: (╬ ̄皿 ̄)凸 ლ(¯ロ¯ლ) (╯‵□′)╯︵┻━┻ ~(‾▿‾~ ) ≧◡≦ \(≧▽≦)/ ≧△≦ ㄟ(≧◇≦)ㄏ (≧ロ≦) (≧◡≦) ╮(╯_╰)╭ o(︶︿︶)o 〒_〒 o(╥﹏╥)o ╭(╯^╰)╮ Σ( ° △ °|||) ♉( ̄▿ ̄)♉ ⊙﹏⊙(*´▽`*) ♥‿♥ ◔_◔ o(>﹏﹏<)o (^з^)-☆ O(∩_∩)O (づ  ̄ ³ ̄)づ~♥