[BHPT] – Chương 51

Bích huyết phệ tình 51

Tác giả : Ma yên

Editor : dongphuongphonglinh

Beta: toujifuu

 

Một làn gió nhẹ ập tới, Mộ Bạch bừng tỉnh trong hoảng hốt, đã thấy một tiểu nam hài khoảng bảy, tám tuổi bị Ly Thương bắt lấy cánh tay, hoảng sợ nhìn nam nhân phía sau.

Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn bẩn thỉu kia của tiểu nam hài, Mộ Bạch đã hiểu rõ chuyện gì xảy ra.

Đưa tay đặt lên cánh tay đang định phát lực của Ly Thương, Mộ Bạch nhẹ nhàng nói: “Bỏ đi, cho nó chút bạc, để nó đi đi. . .”

Ly Thương cẩn thận nhìn Mộ Bạch một chút, môi giật giật, nhưng cuối cùng không nói gì, lấy từ trong ngực ra một thỏi bạc vụn, đưa cho tiểu nam hài.

Tiểu nam hài ngẩn người, nhìn bạc vụn trong tay, đột nhiên nước mắt chảy xuống, nhìn Mộ Bạch một chút, lại nhìn Ly Thương một chút, quỳ mạnh xuống đất, liên tục khấu đầu với hai người, không nói lời nào, đứng dậy, xoay người chui vào đoàn người.

Đám người dừng lại xung quanh thấy không có náo nhiệt để coi, lại tấp nập rời đi.

Mộ Bạch khẽ cười, nhỏ giọng nói với nam nhân đang âm thầm rầu rĩ phía sau: “Đi theo đi, xem xem là ai đang ép những cô nhi này ra ngoài ăn trộm!”

Ánh mắt Ly Thương sáng lên, vội đáp một tiếng, lách vào trong đoàn người.

Mộ Bạch chậm rãi đi trên đường lớn ở thành Bảo Khánh phủ, không nhanh không chậm, đi theo hướng Ly Thương rời đi.

Vượt qua đường cái, chuyển sang ngõ nhỏ, rẽ trái rẽ phải, mới đi vào trong một con hẻm nhỏ vừa loạn vừa bẩn.

Tiểu nam hài ăn trộm tiền vừa rồi đang ôm một dấu tay có thể nhìn rõ ở trên mặt, ngã ngồi trong vũng nước bẩn. Cuộn tròn thân thể nhỏ bé, trong đôi mắt đặc biệt to nổi bật trên khuôn mặt nhỏ nhắn gầy còm, tràn đầy sợ hãi và tuyệt vọng nhìn một thanh niên khoảng hai mươi tuổi ở chỗ sâu trong con hẻm nhỏ, và Ly Thương nổi bật chặn ở cửa ra.

“Mẹ nó! Ngươi muốn ta giao ra toàn bộ ngân lượng? Ngươi ở đâu chui ra? Không biết ta là thủ hạ của Vương nhị gia ở Bảo Khánh Phủ này sao?” Thanh niên hung ác gào to, hai tay lồng vào nhau chơi đùa một thanh chủy thủ bằng sắt không tốt, đôi mắt không có ý tốt đánh giá Ly Thương từ trên xuống dưới, giống như đang chọn xem hạ đao ở chỗ nào.

Ly Thương nhìn chủy thủ trong tay thanh niên, nhíu nhíu mày, thân hình khẽ động, đã cướp được hung khí trong tay thanh niên, trở tay đánh mạnh một cái lên mặt thanh niên, lạnh nhạt nói: “Ta không thích có người uy hiếp ta? Ngươi muốn chết? Hay là đưa ta đi gặp Vương nhị gia gì đó lấy ngân lượng?!”

Thanh niên hiển nhiên không biết chút võ nghệ nào kia ôm mặt, ngẩn người, thấy Ly Thương gần ngay trước mắt khuôn mặt vẫn bình tĩnh, trong mắt đột nhiên hiện lên một chút sợ hãi và giảo hoạt, vội lui ra hai bước, đảo đảo mắt, cúi đầu khom lưng nói: “Vị đại gia này, tiểu nhân có mắt không thấy thái sơn, tiểu nhân lập tức đưa ngài tới chỗ Vương nhị gia. . .”

Trong mắt Ly Thương lóe lên sự lạnh lùng, nghiêng người một chút, nhường đường, nói: “Rất tốt, đi thôi.”

Thanh niên luôn miệng đáp lời, cúi đầu xuống, hung ác trừng tiểu nam hài trong nước bẩn, khiến nó run lẩy bẩy, rồi mới đưa Ly Thương rời đi.

Mộ Bạch cười lạnh, một kẻ vô lại trên phố, lại chỉ vì bị đánh một bạt tai liền chuyển biến nhanh như vậy?!

Quay đầu lại, nhìn nam hài cúi đầu ngồi trong nước bẩn, Mộ Bạch thở dài, tuy rằng có lòng giúp đỡ một tiểu nam hài giống mình, nhưng tình hình hiện giờ, mang theo nó, chắc chắn sẽ uổng phí một mạng. . .

Xoay người, Mộ Bạch lặng lẽ rời đi. . .

Thanh niên kia mang theo Ly Thương, gần như đi qua toàn bộ Bảo Khánh Phủ, mới dừng lại trong một con ngõ rộng rãi rách nát.

Thanh niên cười nịnh nọt, quay đầu nói với Ly Thương: “Vị gia này, chính là ở đây rồi, tiểu nhân đi gõ cửa.”

Ly Thương lạnh nhạt nhìn thanh niên kia sợ mình cự tuyệt, chạy như trốn phi về phía cánh cửa sơn đỏ đã bong tróc, cũng không ngăn cản, dù sao thanh niên này sống hay chết, đều không uy hiếp đến mình.

Thanh niên ra sức gõ cánh cửa gỗ thoạt nhìn lúc nào cũng có thể rơi xuống kia.

Ly Thương như cảm giác được quay đầu lại, ánh mắt đảo qua khúc quanh chỗ Mộ Bạch ẩn thân.

“Gõ cái gì mà gõ? Ngươi gõ đám ma à. . .” Cửa gỗ kịp thời được mở ra, tránh khỏi nguy hiểm bị rụng xuống.

Hai hán tử vẻ mặt dữ tợn đi ra cửa, nhìn thanh niên một chút, kỳ quái nói: “Thì ra là Đông Tử, thế nào? Hôm nay kiếm đủ ngân lượng nhanh như vậy sao?”

Thanh niên cúi đầu khom lưng, ngón tay chỉ Ly Thương đứng ở trước cửa, vội vàng nói với hai gã hán tử: “Ngũ gia, Lục gia, thủ hạ của tiểu nhân bị người kia đánh, y còn muốn tiểu nhân dẫn đường tới gặp Nhị gia, muốn chúng ta đưa cho y mười vạn lượng bạc!”

“Cái gì?” Hai gã hán tử nổi giận gầm lên một tiếng, quay đầu lại nhìn.

Đã thấy trước mặt lóe lên một bóng đen, ngay sau đó, hai người chỉ cảm thấy cổ đau đớn, rồi lập tức không biết gì nữa. . .

Thanh niên há to miệng, ngơ ngác nhìn Ly Thương giống như ma quỷ, xuất hiện ở trước mặt mình, lại nhìn hai gã tráng hán vừa rồi còn hung thần ác sát cổ đã bị vặn gãy ngã trên mặt đất một chút. Khuôn mặt vừa rồi còn hồng hào, nháy mắt đã trở nên trắng bệch.

“Vương nhị gia ở đâu?” Sắc mặt Ly Thương vẫn bình tình, lạnh nhạt hỏi.

Hai chân thanh niên run rẩy, một mùi khai khó ngửi truyền tới, đũng quần thanh niên đã ướt một mảng lớn, làm sao còn nói được ra lời.

Ly Thương nhíu nhíu mày, khinh thường, có lẽ thanh niên này bình thường cũng chỉ ức hiếp mấy hài tử, đâu có thật sự nhìn thấy chuyện giết người?!

Tiện tay nhẹ nhàng bổ lên cổ họng thanh niên, nhấc chân đá ba cỗ thi thể trên mặt đất vào trong cửa, xoay người nhìn xung quanh một chút, cũng không có ai. Ly Thương lại nhìn chỗ ẩn thân của Mộ Bạch một chút, rồi mới đóng cửa gỗ lại.

Không lâu sau, cửa gỗ kia lại mở ra lần nữa, Ly Thương xuất hiện ở cửa.

Mộ Bạch đi ra từ chỗ khúc quanh, đi vào trong cánh cửa, nhìn xung quanh một chút.

Đây là một ngôi nhà loại nhỏ, mặc dù nhìn bên ngoài vô cùng rách nát, nhưng bên trong lại rất sạch sẽ thoải mái.

Tán lá của hai cây cam trải rộng, che kín khoảng không trên mảnh sân nhỏ này. Có lẽ Ly Thương đã rải dược phấn gì đó, xung quanh ngôi nhà nho nhỏ đều tản ra từng làn hương hoa đào thơm mát, không có dấu vết của đánh nhau, không có mùi vị của máu tươi, cũng không có thi thể chướng mắt. . .

Mộ Bạch hài lòng gật gật đầu, ngồi ở trong phòng khách vừa mới thay đổi chủ nhân.

Ly Thương theo sát sau Mộ Bạch, im lặng quỳ ở bên cạnh hắn, ngẩng đầu nhìn hắn, khẽ nói: “Thiếu cung chủ, trong nhà đã dọn dẹp xong xuôi. . .”

“Ừ, có gặp người biết võ công không?” Mộ Bạch mỉm cười, vươn tay, nhẹ nhàng đùa giỡn mái tóc xõa trên vai nam nhân.

Lạnh lùng và cay nghiệt đã nhiều ngày, động tác hơi lộ chút dịu dàng này của Mộ Bạch, lại khiến cho Ly Thương nhất thời có cảm giác thụ sủng nhược kinh (được sủng ái mà lo sợ), kinh hỉ nhìn Mộ Bạch một lúc lâu, mới kịp phản ứng ý nghĩa trong lời nói của hắn.

“Người biết võ công? Ở trong khu nhà này thuộc hạ gặp tổng cộng mười tám người, không có ai giống như biết võ công. . .” Ly Thương nghi hoặc nói.

“Nếu vậy, vị Vương nhị gia kia thì sao?” Bàn tay làm rối mái tóc đen hơi ngừng lại, Mộ Bạch lại hỏi.

Ly Thương hơi rũ mắt, nói: “Người vừa rồi ở trong phòng này ăn mặc hoa quý, nhưng thuộc hạ cho rằng, thiếu cung chủ dừng chân ở nơi này, chỉ muốn thanh tĩnh. Vì vậy, thuộc hạ không nương tay. . .”

Khuôn mặt mỉm cười của Mộ Bạch cứng lại, lạnh lùng liếc nhìn Ly Thương, nhẹ nhàng nói: “Ở đây không tệ, ta rất hài lòng! Ngươi làm việc cũng coi như sạch sẽ. . . Nhưng từ khi nào, ngươi cũng sơ ý như vậy?”

“Dạ, thuộc hạ biết sai, xin thiếu cung chủ trách phạt.” Ly Thương rùng mình, nghĩ lại một chút, liền nhớ tới, ở trong con hẻm chật hẹp kia, thanh niên dẫn đường đồng ý quá nhanh, cũng quá thành thật dẫn mình tới nơi này.

Nhưng mà. . . Những người này chẳng qua là có chút sức mạnh hơn bách tính bình thường mà thôi. . . Trong khu nhà cũng không có ai có thể tránh được một chiêu của mình. . . Có phải thiếu cung chủ quá đa nghi rồi không?

Trong lòng nghi hoặc, nhưng trên mặt Ly Thương cũng không biểu lộ chút nào, muốn cúi xuống thỉnh tội, nhưng lại vì ngón tay đang quấn quấn tóc mà dừng lại.

Biết sai? Trách phạt? Mộ Bạch lẳng lặng nhìn khuôn mặt nam nhân ngước nhìn mình, buông tóc đen trong tay ra, nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt có chút gầy gò.

Mày kiếm thẳng tắp, đôi mắt đen sâu thẳm chăm chú nhìn mình, sống mũi cao thẳng, đôi môi gợi cảm, chiếc cằm hơi chạm vào tay, cần cổ trơn nhẵn, hầu kết nhẹ nhàng rung động. . .

Dùng đầu ngón tay truy đuổi hầu kết vì căng thẳng và bất an mà chuyển động nhanh hơn. Trước mắt lại thoáng qua thân ảnh của tiểu nam hài tuyệt vọng mà bất lực ngồi trong nước bẩn kia —— Nếu không có Ly Thương, mình có lẽ. . . Mộ Bạch đột nhiên cảm thấy có chút mệt mỏi.

Ngả vào lưng ghế, nam nhân tự giác dời thân thể một chút, theo ngón tay chuyển động trên bộ vị yếu ớt của mình, quỳ đến trước tay vịn chiếc ghế gỗ của Mộ Bạch.

Khóe môi Mộ Bạch nhếch lên một nụ cười thỏa mãn xen lẫn khổ sở, nhẹ nhàng liếm cánh môi mềm mại kia, thấy đôi mắt của nam nhân, từ có chút bối rối, đến dần dần lắng đọng thành màu sắc ảm đạm. Mệt mỏi nói: “Nếu vậy, thì ở lại đây đi. . . Ngày thường cẩn thận chú ý một chút, cũng được rồi. . .”

“Xin thiếu cung chủ yên tâm, thuộc hạ hiểu rõ nên làm thế nào. . .” Ly Thương lanh lợi há miệng, ngậm lấy ngón tay di chuyển trên môi, đôi mắt chăm chú nhìn Mộ Bạch.

Đôi mắt Mộ Bạch lóe chút ánh sáng, ngón tay nhẹ nhàng kẹp lấy chiếc lưỡi mềm mại không an phận kia, cười nói: “Thân thể không đau nữa sao?”

Ly Thương biến sắc, trong mắt thoáng qua một chút hoảng sợ, rồi lập tức khôi phục như cũ, hôn liếm ngón tay trong miệng, nhẹ nhàng đáp: “Chỉ cần là thiếu cung chủ đưa cho, thuộc hạ đều cam nguyện tiếp nhận. . .”

Nhắm mắt lại một chút, sau đó mở ra, đã mang theo một chút ý cười, Mộ Bạch rút ngón tay ra, nói: “Giường đệm trong phòng đều thay đổi đi. Ta nghỉ ngơi một lát, chuẩn bị xong nước ấm, thì tới gọi ta.”

“Dạ.” Liếm liếm môi, nhìn ánh mắt Mộ Bạch dần tối lại, trong lòng Ly Thương thầm vui mừng, bước nhanh tới căn nhà phía sau phòng khách.

Mộ Bạch nhẹ nhàng nhắm mắt, tận đến khi tiếng bước chân khe khẽ kia biến mất ở căn nhà sau phòng khách, mới mở ra.

Từ khi vượt núi ra khỏi Đoạn Hồn Cốc, một đường đi tới, cũng đã năm ngày, mỗi ngày dựa theo Phệ Huyết Tâm Pháp điều tức vận công, không ngờ nội lực lại giảm nửa tầng! Dứt bỏ tạp niệm vô vị, Mộ Bạch lặng lẽ kiểm tra nội lực trong cơ thể.

Mộ Bạch day day cái trán phát đau, tại sao lại như vậy? Nội lực giảm bớt cũng không còn dấu vết, dường như đã biến mất trong cơ thể. . . Nhớ rõ sư thúc từng nói qua, Phệ Huyết Tâm Pháp còn có vài chỗ chưa hoàn chỉnh, chẳng lẽ chính là chỉ những thứ này?

Đừng nói sư thúc hiện giờ ở Bích Tâm Cung, dù là ở đây, e rằng cũng sẽ không chỉ bảo cho mình. . .

Chẳng lẽ thật sự phải ngừng luyện Phệ Huyết Tâm Pháp?

Thân thể mình hiện giờ, chỉ sợ đã không chịu được đấu đá giữa Phệ Huyết Kiếm Pháp và Bích Huyết Tâm Pháp nữa. . .

“Thiếu cung chủ, thuộc hạ đã thay mới tất cả đệm giường rồi, nước ấm cũng đã nấu xong.” Bên tai truyền tới giọng nói của Ly Thương.

Mộ Bạch không tập trung ừ một tiếng, nội lực giảm đi này, rốt cuộc nên ngăn cản như thế nào?

Ngước mắt nhìn Ly Thương đứng ở cạnh cửa hông của phòng khách một chút, Mộ Bạch đứng dậy, đi tới.

Vào phòng trong, quả nhiên thấy đồ vật trên giường đều đã được thay mới, trong dục dũng ở trong phòng, nửa thùng nước ấm đang bốc hơi dày đặc, trên bình phong ngăn giữa dục dũng và giường, vắt lên mấy bộ y phục mới tinh, có ngoại sam màu tím, lý y màu trắng. Đều là tơ lụa, hiển nhiên không phải là người trong viện này dùng. . .

“Ngân lượng lấy ở đâu?” Mộ Bạch nhìn nam nhân quỳ ở trước người đang bận rộn cởi y phục giúp mình, hỏi.

“Nơi giấu bảo vật trong nhà này còn chưa tìm được, nhưng trong mỗi phòng còn có một chút.” Ly Thương vừa nhỏ giọng trả lời, vừa bận rộn với dây lưng trên tay.

Mở dây lưng xong, kéo xuống, Ly Thương di chuyển đầu gối, lui lại hai bước.

Mộ Bạch nhẹ nhàng nhấc chân, rút chân trong lý khố[*] tự trượt xuống đất ra, bước vào trong dục dũng hơi nóng hầm hập. . .

[*]: Tương tự như lý y, lý khố là quần trong ^_^

Ly Thương hơi cúi đầu, nhưng lại lặng lẽ đánh giá thân thể nhỏ gầy hơi tái nhợt của Mộ Bạch.

Nghe thấy Mộ Bạch bước vào dục dũng rồi, một lúc lâu không hề có động tĩnh nữa. Ly Thương do dự một chút, di chuyển thân thể, lại thấy Mộ Bạch nhắm mắt, yên lặng nằm trong dục dũng, hình như ngủ rất say. . .

5 thoughts on “[BHPT] – Chương 51

  1. Hị~ Đâu phải tâm hồn hk chong sáng đâu nà, tại hai đứa này nó mờ ám quá, toàn làm dân tình căng thẳng suốt =w=

Thích thì dùng: (╬ ̄皿 ̄)凸 ლ(¯ロ¯ლ) (╯‵□′)╯︵┻━┻ ~(‾▿‾~ ) ≧◡≦ \(≧▽≦)/ ≧△≦ ㄟ(≧◇≦)ㄏ (≧ロ≦) (≧◡≦) ╮(╯_╰)╭ o(︶︿︶)o 〒_〒 o(╥﹏╥)o ╭(╯^╰)╮ Σ( ° △ °|||) ♉( ̄▿ ̄)♉ ⊙﹏⊙(*´▽`*) ♥‿♥ ◔_◔ o(>﹏﹏<)o (^з^)-☆ O(∩_∩)O (づ  ̄ ³ ̄)づ~♥