[BHPT] – Chương 52

Bích huyết phệ tình 52

Tác giả : Ma yên

Editor : dongphuongphonglinh

Beta: toujifuu

 

Cho dù là nước ấm, cũng sẽ luôn có lúc lạnh đi. Ly Thương lặng lẽ đứng dậy, lẳng lặng đánh giá Mộ Bạch đang nhắm mắt, khuôn mặt mệt mỏi nhưng bình tĩnh.

Kỳ thực, ngươi luôn đề phòng. . . Ta. . . Ly Thương lấy chiếc khăn vải đặt ở bên cạnh tới.

Cho dù ta vứt bỏ mọi thứ, cam nguyện làm đồ chơi trong tay ngươi. . . Thấm ướt khăn vải, nhẹ nhàng chà lau khuôn mặt sớm đã trở nên góc cạnh rõ ràng.

Thật sự rất muốn, giấu ngươi ở một nơi không ai có thể tìm thấy được, để ta có thể trở thành duy nhất của ngươi. . . Tiếc rằng ta biết được, đây là hy vọng xa vời ta vĩnh viễn cũng không thể đạt được. . . Chỉ cần ngươi còn sống, chỉ cần ta có thể ở cùng một chỗ với ngươi, vậy là đủ rồi. . . Khăn vải nóng ẩm, xoa nhẹ qua cần cổ trắng nõn, lồng ngực gầy gò.

Ngón tay cầm khăn vải chạm vào da thịt trơn bóng, truyền đến cảm giác ấm áp, mềm dẻo, dường như hơi nước bốc lên, đã xông vào vành mắt, tầm nhìn có chút mơ hồ, từng chút chua xót lặng lẽ dâng lên. Ly Thương nhìn thiếu niên vẫn nhắm mắt một chút, nghiêng đầu, tiến gần đến cánh môi hồng hào mềm mại. . .

Mộ Bạch đột nhiên mở mắt ra, ánh mắt lạnh lùng đóng băng khuôn mặt đã gần trước mắt.

Chỉ trong phút chốc, khi Ly Thương còn chưa thể suy nghĩ rõ ràng, là quỳ xuống thỉnh tội, hay là lui lại giả vờ không có chuyện gì, ánh mắt Mộ Bạch đã dần dần chuyển thành bình thản, ngón tay bị nước ấm ngâm đến hơi nóng kia, xoa nhẹ lên gương mặt trong phút chốc kia đã trở nên trắng bệch.

“Thế nào? Ngươi muốn rồi? Mấy ngày nay gấp rút lên đường, chưa thao ngươi, nên không nhịn được nữa?!” Cử chỉ thân mật, nhưng lời nói lạnh lẽo. Mộ Bạch lẳng lặng nhìn khuôn mặt không có xấu hổ giận dữ, chỉ chậm rãi nhiễm lên một tầng bi ai nhàn nhạt ở trước mắt.

Nghiêng đầu, ngậm ngón tay mang theo ẩm ướt vào trong miệng, thưởng thức hơi nước chua xót này. Ly Thương chăm chú nhìn dáng vẻ thờ ơ của thiếu niên, cười khẽ mang theo một chút nặng nề, một chút từ bỏ, nói: “Dạ.”

Đôi mắt sâu đen láy, theo câu trả lời, mà phủ lên ý cười lãnh khốc và giễu cợt, nhưng Ly Thương vẫn thấy được nỗi đau mơ hồ lóe lên rồi biến mất kia.

Buông tay xuống, thả vào trong nước, Mộ Bạch không nhìn nam nhân trước mắt nữa, chỉ khẽ nói: “Nếu vậy, ngươi tự đi tắm đi. . . Ta muốn, đợi khi ta đi ra, ngươi cũng nên trở lại rồi.”

“Tuân lệnh!” Chăm chú nhìn khuôn mặt bình thản không dao động của thiếu niên, Ly Thương vắt khăn vải trong tay lên thành dục dũng, áp chế rung động không biết là chờ đợi, hay là đau đớn kịch liệt trong lồng ngực, lặng lẽ rời khỏi phòng.

Ánh mắt lạnh lùng, theo Ly Thương rời đi, liền tối lại, ánh sáng ảm đạm mờ mịt lấp lóe trong mắt, gợn sóng nhấp nhô dần dần phẳng lặng. Mộ Bạch khẽ thở dài, thân thể trượt vào trong nước ấm, chìm đến tận đỉnh đầu. . .

Cảm giác ngạt thở buồn khổ, cũng giống như trong đáy lòng lúc này. Biết rõ bản thân đang làm gì, rồi dường như lại chẳng hiểu rõ mình muốn làm gì. . .

Tiếng vang rất nhỏ ở cửa phòng truyền tới, nước tắm “ào” một tiếng tách ra, Mộ Bạch đứng dậy, xoay người nhìn thoáng qua. Nam nhân đã thay một chiếc áo mỏng sạch sẽ, tóc đen xõa ra, đang lẳng lặng nhìn chăm chú nơi này.

Mộ Bạch ngồi lại trong dục dũng, thờ ơ tắm rửa một lát, rồi đứng dậy bước ra khỏi dục dũng.

Nam nhân sớm đã đợi ở bên cạnh, mở ra một chiếc khăn lớn mới tinh, dịu dàng ôm từ phía sau.

Khí tức sạch sẽ sau khi vừa tắm rửa, xuyên qua khăn vải truyền tới, khăn vải quấn lại ở trước người, hơi thở nóng rực phả lên sau gáy, hai cánh tay trên khăn vải chần chừ run rẩy, nhẹ nhàng ôm chặt. . .

Nhãn đồng Mộ Bạch hơi co lại, da thịt toàn thân nháy mắt căng cứng. Không đợi hắn chất vấn, cánh tay của nam nhân đã buông ra.

Mộ Bạch lập tức xoay người, nâng tay đánh xuống.

Sau một tiếng tát vang dội, khuôn mặt bị đánh nghiêng đi của nam nhân xoay lại, ngơ ngác nhìn Mộ Bạch lạnh lùng một lúc lâu, mới rũ mắt, chầm chậm quỳ xuống.

Mộ Bạch xoay người lại, nhìn lướt qua giường đệm sạch sẽ, ngồi xuống.

“Cởi y phục ra, cứ như vậy bò tới đây.” Nhìn thấy Ly Thương định đứng dậy, Mộ Bạch bình tĩnh nói, không có tức giận, cũng không có ấm áp.

Ly Thương lẳng lặng nhìn Mộ Bạch, bên môi hiện lên một nụ cười khổ, nâng y phục đã cởi thắt lưng lên. . . Vốn nghĩ rằng, đêm đó đã qua, nhưng thì ra, vẫn còn chưa kết thúc. . .

Quỳ thẳng lên, cởi bỏ y phục toàn thân, Ly Thương nghĩ một chút, không dùng cách đứng lên hoặc quỳ gối, mà cúi người xuống, hai khuỷu tay chạm đất, dùng cả tay chân bò tới trước người Mộ Bạch.

Mộ Bạch nghĩ rằng mình chắc chắn sẽ thỏa mãn, nhưng trong lồng ngực lại tràn đầy chua xót và tức giận không rõ lý do. Đưa một chân ra, thấy nam nhân ngơ ngác ngẩng đầu, nhìn mình một chút, rồi ngoan ngoãn cúi người xuống, ấm áp mềm mại phủ lên bàn chân, từng chút từng chút, tiến lên trên.

Mộ Bạch lẳng lặng đánh giá phần lưng của nam nhân đang cúi xuống, đêm đó trong lòng hỗn loạn không có tâm tình, cũng chưa từng chú ý tới lưng của nam nhân, so với mấy tháng trước, cơ bắp càng nở nang rắn chắc hơn, da thịt cũng trơn nhẵn hơn, mái tóc đen ẩm ướt nổi bật rũ trên mặt đất theo đầu cúi xuống, có vài sợi thỉnh thoảng lướt qua đôi chân trần, đem đến chút cảm giác mát lạnh và ngứa ngáy. . .

Mộ Bạch đưa tay, kéo lên một lọn tóc đen, quấn giữa ngón tay, chậm rãi thưởng thức.

Thân ảnh tiểu nam hài bất lực ngồi trong vũng nước bẩn ở con hẻm chật chội kia, dường như lại xuất hiện trước mắt. . .

Sư phụ toàn thân đẫm máu không còn sự sống nằm phía sau mình. . .

Ấm áp và lạnh lùng luân phiên lóe lên trong mắt, Mộ Bạch nhắm mắt lại một chút, cảm nhận những cái mút liếm ẩm ướt ấm áp, vô cùng cẩn thận và lấy lòng ở ngón chân. . .

Buông lọn tóc ẩm ướt trong tay ra, khi ngón tay chạm đến sống lưng rắn chắc kia, lưng của nam nhân căng cứng một chút, môi lưỡi ở ngón chân hơi ngừng lại.

Chống tay lên phần lưng trần trụi, Mộ Bạch rút chân về, đứng dậy đi tới cạnh nam nhân vì bị bàn tay áp chế, mà không thể không duy trì tư thế quỳ cúi.

Bàn tay xoa ấn da thịt mềm dẻo ở bụng dưới, thuận theo sống lưng trượt xuống dưới, nhẹ nhàng lướt qua khe hở ở giữa đồn bộ tròn trịa ưỡn cong, Mộ Bạch đá đá hai đầu gối vì căng thẳng mà khép lại.

Ly Thương vùi đầu càng thấp, gần như đã vùi vào trong hai cánh tay chống đỡ thân thể, hơi thở căn thẳng mà đè nén vang lên rõ ràng trong căn phòng yên tĩnh, Ly Thương có chút cứng ngắc mà gian nan mở hai chân ra.

Nhưng Mộ Bạch cũng không vừa lòng, lại đá đá chân nam nhân, cho đến khi hai chân đã tách ra cực hạn, nơi bí ẩn không chút che giấu lộ ra trước mắt, mới tới gần một bước, ngón tay trêu đùa khều khều phân thân đã hơi ngẩng đầu của nam nhân, lướt qua hai viên ngọc nang rung động. . .

“Hưng phấn vậy sao?” Thấy phân thân chỉ đụng chạm nhẹ như vậy, liền đã hoàn toàn đứng thẳng, ngón tay Mộ Bạch không hề thương tiếc mạnh mẽ xâm nhập vào bí huyệt vẫn khép chặt kia.

Tiếng rên trầm thấp từ trong miệng Ly Thương vùi đầu vào cánh tay vang lên, thân thể vì lời nói giễu cợt của Mộ Bạch mà hơi hơi run rẩy, nhưng vẫn duy trì tư thế xấu hổ.

Nội bích ẩm ướt nóng bỏng, bao quanh ngón tay xâm nhập, xem ra, hình như lúc tắm rửa, nam nhân cũng đã chú ý đến nơi này. . . Ánh mắt Mộ Bạch tối lại, đầu ngón tay cào cào sờ lên nội bích cực kỳ mềm mại kia, hạ phúc khô nóng sưng trướng lên. . .

“Còn nhớ tư thế lần trước không?” Thấy nam nhân không biết là hưng phấn, hay là đau đớn, mà thân thể rung động, Mộ Bạch vừa đùa giỡn bí huyệt khép chặt kia, vừa có chút nôn nóng kéo khăn vải trên người ra.

“. . . Dạ. . .” Một tiếng trả lời ngượng ngùng, từ cái đầu đang cúi thấp thở dốc vang lên, Ly Thương cắn chặt răng, mặc dù rất không muốn, vẫn cúi thấp người, ưỡn cao mông. . .

Mộ Bạch nhẹ nhàng vỗ vỗ cánh mông nam nhân, rồi lại hung hăng nhéo một cái, trong nháy mắt nam nhân đau đến kêu thành tiếng, đột nhiên rút ngón tay trong bí huyệt ra, tính khí bừng bừng ngẩng đầu thay thế cho ngón tay, hung khí cứng rắn bất chấp bí huyệt còn chưa hoàn toàn mở ra, hung hăng đâm vào. . .

“. . . Ách. . . A. . .” Một tiếng kêu thảm bật ra khỏi miệng, lại bị chủ nhân của thanh âm tự hung hăng cắn chặt môi nuốt trở vào.

Mộ Bạch đưa tay nắm lấy vòng eo nhỏ nhắn mềm dẻo, nhìn một chút nam nhân mặc dù đau đến phát run, nhưng thân thể cũng không giãy dụa trốn tránh chút nào, chỉ từ từ thả lỏng.

Nghe tiếng hít khí của nam nhân, Mộ Bạch trầm mặc một lát, nhìn tính khí của mình còn có một nửa ở bên ngoài một chút, không biết thế nào, lại không tàn nhẫn được như đêm đó. . .

Có lẽ, là cảnh ngộ hôm nay của tiểu nam hài kia, mang tới ảnh hưởng. . . Có lẽ, trước khi y mất đi giá trị lợi dụng, cũng không nên quá đáng. . . Mộ Bạch vỗ nhẹ cánh mông căng thẳng, có chút bất đắc dĩ nói: “Thả lỏng một chút, ngươi như vậy, ta cũng rất đau. . .”

Thở dốc một lúc, Ly Thương nhịn đau, hít sâu một hơi, vừa cố gắng thả lỏng thân thể căng thẳng, vừa nhỏ giọng nói: “Thực xin lỗi, thuộc hạ. . . Được rồi. . . Xin thiếu cung chủ. . .”

Giọng nói đột nhiên dừng lại, không có động tĩnh nữa.

Mộ Bạch có chút bất ngờ nhìn nam nhân đang cúi đầu một chút, đột nhiên có tâm tình trêu chọc y: “Xin ta thế nào?”

Nam nhân càng vùi đầu thấp hơn.

Mộ Bạch lúc này cũng không nóng nảy, một tay đỡ tính khí đã vào một nửa, hơi lui ra một chút, một tay vòng qua vòng eo nhỏ của nam nhân, tìm tới phân thân bởi vì đau đớn mà co lại, nhẹ nhàng chơi đùa.

“Ư. . . Thiếu cung chủ. . . Đừng. . .” Nhận thấy tính khí mang tới đau đớn dữ dội đang chậm rãi lui ra, Ly Thương có chút hoảng loạn co rút cơ thịt ở đồn bộ, định giữ lại hung khí trong cơ thể.

“Ách. . .” Tập kích bất ngờ của nam nhân, khiến Mộ Bạch rên rỉ ra tiếng. Nội bích mềm mại non mịn dây dưa siết chặt lấy mình, nhiệt độ nóng bỏng dán vào như dụ hoặc, khiến Mộ Bạch nhịn không được muốn hung hăng đâm vào nơi sâu nhất. . .

Bấm bấm lên đỉnh phân thân yếu ớt của nam nhân như trừng phạt, nghe được tiếng rên rỉ đau đớn của nam nhân, bí huyệt dây dưa siết chặt mình mất đi khí lực, thả lỏng ra.

Rút tính khí ra hơn phân nửa, chỉ giữ lại phần đầu cắm trong huyệt khẩu, Mộ Bạch vừa chuyển động tính khí xoay một vòng trong huyệt khẩu, vừa càng thêm dịu dàng chơi đùa nhục hành dần dần thô to, bụng ngón tay miết lên mỗi nếp gấp trên bề mặt phân thân của nam nhân, ngay cả phần đỉnh non mịn cũng không buông tha.

Tiếng rên rỉ ẩn chứa tình dục thỉnh thoảng lại vang lên, nhìn bộ dạng muốn co lại hậu huyệt, nhưng lại không dám của nam nhân, Mộ Bạch dứt khoát buông bàn tay đang dìu đỡ của mình ra, vừa tăng nhanh động tác của ngón tay trên phân thân, vừa men theo cơ bụng rắn chắc phân múi rõ ràng của nam nhân, vuốt ve tới lồng ngực kịch liệt phập phồng, nắm lấy một bên đầu nhũ đã đứng thẳng, nhẹ nhàng day day, tận đến khi đầu nhũ kia sưng trướng cứng lên, mới buông ra, ngón tay thăm dò, cũng không dùng lực, chỉ dùng móng tay, cào qua cào lại trên đầu nhũ đứng thẳng kia. . .

Cảm giác quái dị khi móng tay cứng ngắc xẹt qua nhũ tiêm chơi đùa, truyền vào đáy lòng, lồng ngực Ly Thương rụt lại một chút, muốn né tránh. Nhưng bị hai ngón tay nhẹ nhàng bóp lấy nhũ lạp muốn trốn tránh, Ly Thương không đề phòng liền giật mình, vội dừng lồng ngực đang lui về phía sau, nhũ lạp vì bị kéo mà phát đau cuối cùng đã thoát khỏi nguy hiểm có thể bị kéo đứt. . .

Ngón trỏ không chịu buông tha đuổi tới, vẫn tiếp tục cào cào đầu nhũ bị nắn bóp kia. . . Ly Thương trong hoảng hốt nhớ lại, trước đây khi ở trong Lạc Hà Điện, cũng từng khó có thể nhịn được. . . Nhưng bây giờ. . . Mình đã mất đi quyền được cự tuyệt. . .

Không thoải mái, khó chịu qua đi, cảm giác quái dị vốn khổ sở nhẫn nhịn kia, lại biến thành tình dục kích thích ngứa ngáy. . . Theo đầu ngón tay cứng rắn nhanh chóng lướt qua, nhũ tiêm mẫn cảm ở trong kích thích khó nhịn này, dường như lại sưng lớn hơn một chút. . . Ly Thương chỉ thấy cảm giác ngứa ngáy ở một bên ngực kia, dường như đã xuyên qua da thịt, trực tiếp gãi vào trong lòng.

Muốn tránh né, rồi lại không muốn. . .

Muốn đón nhận, rồi lại không dám. . .

“Ưm. . . Ư. . . Thiếu. . . Thiếu cung chủ. . .” Ngứa ngáy khó nhịn kia khiến Ly Thương bất chấp xấu hổ, ngẩng đầu, ưỡn thẳng cổ, tựa hồ như vậy, liền có thể giảm bớt một chút. . .

Mộ Bạch khẽ mỉm cười, nam nhân cúi đầu xin tha thứ, cũng không thể khiến hắn buông tha, ngược lại thay đổi để tăng thêm lợi ích, buông lỏng bàn tay bao lấy phân thân của nam nhân ra, hai ngón tay cố định phần đỉnh trơn nhẵn, ngón trỏ học theo ngón tay tác quái ở trước ngực, bắt đầu nhẹ nhàng xoa xoa phần đỉnh non mịn kia. . .

“Thiếu. . . Ư. . . Thiếu. . . cung chủ. . .” Khó khăn phát ra âm thanh gần như đã nát vụn, Ly Thương khó nhịn ngẩng cao đầu, bộ vị mẫn cảm liên tục bị kích thích, nhưng trên dưới toàn thân, lại không có một nơi nào được thân thể của thiếu niên kề sát. . .

Nhịn không được ưỡn ngực, muốn tới gần ngón tay lướt qua nhanh nhưng gián đoạn kia. Trong huyệt khẩu của hậu huyệt, chuyển động mạnh mẽ lại nhắc nhở thần trí dần dần trầm luân của Ly Thương, không thể không cố gắng nâng cao hạ thể, co rút đồn bộ, để đề phòng tính khí chỉ có phần đầu ở bên trong trượt ra ngoài.

Mộ Bạch nhìn cả cơ thể nam nhân dường như đã tạo thành một đường cong, hai chân mở lớn chống đỡ đồn bộ vểnh cao, bí huyệt như có ý thức, tự giác co rút hút lấy tính khí của mình, theo phần đầu tiến lên, kề sát tới trước người. . .

Xem ra. . . Lúc trước y đã tự chuẩn bị rồi. . . Mộ Bạch yên lặng nghĩ, cũng không làm khó Ly Thương, chỉ yên lặng nhìn tính khí đứng thẳng bị bí huyệt liên tục co rút, thả lỏng kia từng chút từng chút nuốt vào, cho đến khi da thịt nóng bỏng kia dán lên bụng mình.

Mộ Bạch chịu đựng dục vọng muốn thả sức trừu tống, giọng nói mềm xuống, khẽ nói: “Nào, nói cho ta biết, ngươi muốn cái gì? Muốn ta làm như thế nào?”

Dục vọng kịch liệt như lửa đã sớm thiêu đốt thân thể không ngừng động tình, Ly Thương khó chịu vặn vẹo thân thể, mặc dù đáy lòng biết rõ, tư thế lúc này của mình e là vô cùng dâm đãng, nhưng khi vừa nghĩ tới vật căng trướng trong cơ thể khiến mình khó chịu đau đớn là tính khí của ai, khát vọng và kích động nồng đậm kia. . .

Còn chưa đủ. . . Muốn nhiều hơn. . . Bất kể là đau đớn. . . Hay là dịu dàng. . . Cho dù là dùng tư thái đê tiện, dâm đãng khó chịu nổi như vậy. . . Chỉ cần là hắn muốn làm, muốn nhìn thấy. . . Vậy thì. . .

Lấy hơi một chút, Mộ Bạch nhíu mày, rốt cuộc buông hai tay gần như đang giày vò nam nhân ra, nắm lấy vòng eo nhỏ mềm dẻo kia, hạn chế vặn vẹo của nam nhân. . . Để y di chuyển tiếp như vậy, chỉ sợ mình sẽ không khống chế được. . . Sao có thể để y dễ dàng đạt được mong muốn như vậy?

“Nhìn thân thể của ngươi xem. . . Chậc, chậc. . . Thật đúng là. . . Dâm đãng mà! Nếu như ngươi không muốn nói, vậy cứ như thế đi. . .” Mộ Bạch cười như chế giễu, buông hai tay ra, làm bộ muốn rời khỏi thân thể nam nhân.

“Không. . .” Mặc dù khi nghe được lời nói của Mộ Bạch, trong mắt Ly Thương tràn đầy xấu hổ, nhục nhã. . . Nhưng sau khi cảm giác được động tác của Mộ Bạch, bí huyệt lại co rút siết chặt, dây dưa giữ lại tính khí đã lui ra một nửa kia. . .

Khó có thể thấy được, lần đầu tiên Mộ Bạch không lạnh lùng từ chối mình. . . So với động tác thô bạo ở trong sơn động, cũng dịu dàng hơn nhiều. . . Huống chi. . . Câu nói kia, dùng trên người mình lúc này, cũng không sai. . . Dù rằng. . . Yêu cầu của hắn. . .

Ly Thương cười khổ một chút, phát hiện Mộ Bạch cũng không dứt khoát đẩy mình ra, vội lấy hơi, cố gắng nói liền mạch: “Xin thiếu cung chủ. . .”

Dừng một chút, Ly Thương nhắm nghiền mắt, nhỏ giọng nói: “Xin thiếu cung chủ hãy tận tình thao lộng thuộc hạ. . .”

Mộ Bạch thỏa mãn gật gật đầu, một tay vuốt ve sống lưng nhễ nhại mồ hôi của nam nhân, một tay trở lại khố hạ của nam nhân; vừa chậm rãi đâm hung khí ở hạ thân vào bí huyệt quấn chặt lấy mình kia, vừa ôn hòa nói: “Chuyện ở tòa nhà này hôm nay, tuy ngươi có chút sơ suất, nhưng cũng coi như làm thỏa đáng! Dùng chuyện này thưởng cho ngươi, ngươi hẳn là rất hài lòng đúng không?”

Thì ra. . . Cũng không phải giữa chúng ta có thể chuyển biến. . . Mộ Bạch không nhìn thấy ở phía trước, Ly Thương nhắm chặt mắt lại, một giọt nước trong suốt theo khóe mắt chảy xuống, rơi vào mặt đất đã bị mồ hôi thấm ướt. . .

“Dạ. . .” Dù rằng đôi môi đang run rẩy, Ly Thương vẫn che giấu chua xót dâng lên trong lòng, nghẹn ra một câu nói khàn khàn lừa gạt người ta.

Mộ Bạch đương nhiên không nhìn thấy vẻ mặt của nam nhân, vừa an ủi phân thân ngẩng cao đầu của nam nhân, vừa chuyển động thắt lưng, bắt đầu nhẹ nhàng trừu sáp. . .

Tiếng rên rỉ trầm thấp mỏng manh của Ly Thương, tràn ra theo động tác của Mộ Bạch, thân thể lại hơi hơi đong đưa, chầm chậm giống như thăm dò, nghênh đón thiếu niên ở sau lưng. . .

Mộ Bạch hừ nhẹ một tiếng, không kiềm chế được nữa, đột nhiên đâm mạnh một cái, âm thanh da thịt va chạm vang lên, cảm giác được trong huyệt đạo của nam nhân, tuy rằng vẫn khít chặt, nhưng đã có chút trơn ướt, không còn khô khốc như lúc trước nữa. Mộ Bạch thở ra một hơi dài, vứt bỏ nhẫn nại, từ chậm thành nhanh, từ nhẹ thành mạnh, bắt đầu thỏa sức trừu tống. . .

16 thoughts on “[BHPT] – Chương 52

  1. Tem!!! Sau bao nhiêu ngày tháng cuối cùng cũng có một lần lấy được tem *hạnh phúc-ing*
    Tội nghiệp Ly Thương wá ak, Mộ Bạch hư quá ak, mà ko hiểu sao truyện càng ngược mình càng muốn đọc (mẹ ghẻ có khác).
    Cố gắng giữ phong độ nha bạn. Fightting!!!

      • Ai khác thì m không biết, riêng m ủng hộ truyện này vì độ ngược của nó chỉ là một phần nhỏ thôi. M ủng hộ chuyện này trước hết là vì văn phong của Ma Yên (chỉ tiếc là viết it quá T.T ). Như TKLP đâu có ngược nhiều mà vẫn là 1 trong 2 truyện m thích nhất ( truyện kia là Sửu hoàng ^^ ) Kế đến là vì truyện 2 bạn edit rất mượt rất hay ( m phải ngả nón với 2 bạn, m đã thử tập tành edit 1 truyên hiện đại nhưng chẳng dễ dàng gì, càng đừng nói đến cổ trang, m đã chịu thua bỏ cuộc tiếp tục làm kiếp reader TT^TT )

  2. Hành hạ người mình yêu cũng đâu làm em vui ;__; sau này biến cố ảnh hưởng đến tính cách cháu Mộ có nhiều không nàng, tại so sánh đoạn này với đoạn bên TKLP ;__;

Thích thì dùng: (╬ ̄皿 ̄)凸 ლ(¯ロ¯ლ) (╯‵□′)╯︵┻━┻ ~(‾▿‾~ ) ≧◡≦ \(≧▽≦)/ ≧△≦ ㄟ(≧◇≦)ㄏ (≧ロ≦) (≧◡≦) ╮(╯_╰)╭ o(︶︿︶)o 〒_〒 o(╥﹏╥)o ╭(╯^╰)╮ Σ( ° △ °|||) ♉( ̄▿ ̄)♉ ⊙﹏⊙(*´▽`*) ♥‿♥ ◔_◔ o(>﹏﹏<)o (^з^)-☆ O(∩_∩)O (づ  ̄ ³ ̄)づ~♥