[BHPT] – Chương 57

Bích huyết phệ tình 57

Tác giả : Ma yên

Editor : dongphuongphonglinh

Beta: toujifuu

 

Theo Thiên Trận Tử rời đi, nụ cười trên mặt Mộ Bạch dần dần biến mất, rơi xuống trên người Ly Thương, đã biến thành lạnh băng.

Ánh mắt lạnh lẽo kia, khiến Ly Thương tưởng rằng, lại trở về mấy ngày tương phùng kia trong dãy núi ngoài Đoạn Hồn Cốc, Mộ Bạch cũng luôn dùng ánh mắt lạnh lùng này quan sát mình.

“Xin thiếu cung chủ nghiêm phạt. . .” Ly Thương bất an nói, ngước mắt lén quan sát vẻ mặt âm trầm của Mộ Bạch một chút, rồi lại vội cúi đầu xuống.

“Nghiêm phạt?” Khóe môi Mộ Bạch hiện lên sự giễu cợt, cũng không biết là cười nhạo nam nhân cam chịu quỳ trước mặt, hay là cười nhạo chính mình, nói: “Phạt ngươi cái gì?”

“Thiếu cung chủ nói chuyện với người khác, thuộc hạ tự tiện xen vào, là bất kính. Muốn lấy tính mạng của người thiếu cung chủ đã quyết định buông tha, là không tôn trọng. . . Xin thiếu cung chủ trừng phạt.”

“Bây giờ ngươi cũng hiểu rõ rồi sao?!” Trong mắt Mộ Bạch lóe lên hồng quang, nói: “Ngươi muốn giết hắn, chẳng qua là vì hắn nhìn thấy bộ dạng lúc ngươi ở dưới thân ta! Nếu ngươi kiêng kỵ như vậy, còn theo ta làm gì. . .”

Ly Thương kinh hãi, nghe lời này của Mộ Bạch, dường như muốn đuổi mình rời đi, liền bất chấp mọi thứ, di chuyển hai chân, quỳ gối lê tới bên cạnh xe ngựa, ngẩng đầu, nhìn khuôn mặt nhăn nhó của Mộ Bạch, sợ hãi nói: “Thuộc hạ biết sai, xin thiếu cung chủ bớt giận, thiếu cung chủ, chủ nhân. . . Xin ngài, bất luận ngài muốn xử phạt thuộc hạ như thế nào đều có thể, đừng đuổi thuộc hạ đi. . . Thuộc hạ biết sai rồi. . . Thuộc hạ chỉ là một nô bộc của chủ nhân, không nên có ý nghĩ của mình. . .”

“Cút! Nếu không ta giết ngươi!” Mộ Bạch nhấc chân, đá mạnh lên lồng ngực Ly Thương.

Nếu y thật sự rời đi, dù có giữ lại tính mạng của y —— Nếu đã không thể sử dụng vì mình, còn giữ lại cái mạng này của y làm gì?

Ly Thương không dám vận công chống cự, bị một cước này đá ngã xuống đất, trong miệng tràn ra một chút máu tươi, nhưng lau cũng không buồn lau một chút, xoay người lại, vẫn quỳ xuống, hai tay ôm lấy chân trần Mộ Bạch chưa kịp rút lại vào lòng, bi thương cầu xin: “Nếu chủ nhân ép thuộc hạ rời đi, không bằng giết luôn thuộc hạ đi! Chủ nhân. . . Chủ nhân. . . Xin ngài. . . Cho thuộc hạ ở lại bên cạnh, thuộc hạ biết sai rồi, dù chủ nhân trừng phạt, chỉ xin chủ nhân, để thuộc hạ hầu hạ bên cạnh. . .”

Mộ Bạch nhắm mắt lại, cũng không rút chân bị nam nhân ôm về, chỉ nhỏ giọng nói: “Buông tay!”

Thân thể Ly Thương cứng đờ, tuy là không muốn, nhưng khi nghe thấy giọng nói lộ ra chút mệt mỏi kia của Mộ Bạch, thì không đành lòng buông lỏng hai tay đang ôm chặt bàn chân trần trắng nõn kia, run rẩy nói: “Chỉ cần chủ nhân cho phép thuộc hạ ở lại, bất luận chủ nhân muốn thế nào, thuộc hạ đều cam nguyện chấp nhận.”

Mộ Bạch nhìn vẻ mặt đau thương của nam nhân, màu đỏ trong mắt dần dần nhạt đi, đưa tay nhặt lên trâm cài tóc lúc trước gỡ từ trên đầu y xuống, trong lòng lập tức có chủ ý!

“Nếu vậy, ngươi cũng đừng hối hận! Lên đây, lúc trước ngươi vẫn chưa đạt được cao trào, nhưng ta chưa chú ý tới. . . Đi vào trong thùng xe, tự mình làm cho ta xem!” Mộ Bạch lạnh lùng nói, thấy trên khuôn mặt tái nhợt, thê lương của nam nhân lộ ra chút kinh ngạc vui mừng, giống như sợ mình đổi ý, tung người nhảy lên xe ngựa, đưa tay kéo dây cương, xe ngựa liền tự chậm rãi chạy về phía trước, rời khỏi khoảng rừng đầy mùi máu tươi này.

“Thuộc hạ tuyệt đối không hối hận. . . Chỉ cần chủ nhân ngài muốn nhìn thấy. . .” Ly Thương mấp máy môi, giống như tuyên thệ, hướng tới khuôn mặt lạnh lùng của Mộ Bạch nói xong, liền tự tiến vào thùng xe.

Nhanh chóng cởi ra y phục toàn thân, Ly Thương vẫn quỳ thẳng, mặt hướng về cửa xe, trong vẻ mặt dần dần dịu đi của Mộ Bạch, cố gắng tách hai chân ra. . .

Thấy ánh mắt dần dần nóng lên của Mộ Bạch, nhìn thẳng về phía hạ thể của mình, Ly Thương dừng một chút, giống như nhận được cổ vũ, dứt bỏ xấu hổ và bối rối trong lòng, một tay chống đỡ thân thể ngửa ra sau, để cho Mộ Bạch có thể thuận tiện nhìn rõ tất cả phản ứng của mình hơn, một tay không dám chần chừ, nắm lấy phân thân mềm mại vô lực rũ ở giữa hai chân. . .

Nhìn thân thể một lúc lâu không có phản ứng và khuôn mặt lo lắng kia của nam nhân, Mộ Bạch ngắm nghía mộc trâm trong tay, khẽ thở dài.

“Thiên Trận Tử kia tâm địa quá trong sáng tốt bụng!” Mộ Bạch đưa tay vuốt nhẹ lên khuôn mặt nháy mắt cứng đờ của nam nhân, nói: “Cho nên, ngươi có thể yên tâm, hắn sẽ không nói ra chuyện của ta và ngươi, bởi vì hắn nói không nên lời.”

Thân thể cứng ngắc của Ly Thương, thả lỏng trong sự an ủi dịu dàng này, nghiêng mặt qua, hôn lên lòng bàn tay trắng trẻo, nhưng đôi mắt lại chớp chớp nhìn thiếu niên bên cạnh.

Tại sao mỗi lần nhìn thấy y khổ sở, tâm tư sẽ luôn không tự chủ mà mềm xuống?! Mộ Bạch nhìn thân thể dần dần có phản ứng của nam nhân, nhíu mày, không! Tuyệt đối không thể. . . Là vì y còn có giá trị lợi dụng! Trước khi y mất đi tác dụng, thỉnh thoảng vỗ về, cũng là cần thiết. . .

“Không có sự cho phép của ta, ngươi không được tự đạt tới cao trào! Đây là trừng phạt đối với ngươi hôm nay!” Nhìn toàn thân nam nhân đều ửng lên dục sắc, thắt lưng không tự chủ căng cứng, Mộ Bạch mỉm cười nói ra mệnh lệnh tàn nhẫn.

Mặc dù là trong tình dục, Ly Thương rõ ràng cũng chú ý tới nhất cử nhất động của Mộ Bạch, thân thể run lên, ngừng động tác trong tay lại, có chút không biết thế nào cho phải nhìn Mộ Bạch.

Liếc qua nơi ẩn mật mở rộng của nam nhân, tiểu huyệt sưng đỏ kia còn dính chút bạch trọc, Mộ Bạch thấy huyệt khẩu căng thẳng không ngừng khép mở kia, chảy ra một chút dịch thể trắng đục, không nhịn được đưa chân ra, nhẹ nhàng chạm lên đùi trong sạch sẽ non mịn, chậm rãi di chuyển, ngoài miệng lại nói: “Ai cho phép ngươi dừng lại? Động! Nhịn cho ta! Đương nhiên, nếu như ngươi không muốn nhận phạt, bắn ra thì cũng không sao, có điều đừng mơ tưởng ở lại bên cạnh ta nữa!”

Thân thể Ly Thương run lên, toàn thân đều căng thẳng, không dám chần chừ nữa, lại tiếp tục chuyển động ngón tay trên phân thân, nhưng khi ở phần đầu đáng thương kia, nhịn không được nữa mà chảy ra một giọt nước, liền vội vàng nâng tay trái đang chống đỡ thân thể lên, bóp chặt lấy phần gốc phân thân không ẩn nhẫn được nữa. . .

Thấy nam nhân, thân thể mất đi sự chống đỡ mà nặng nề ngã vào trong thùng xe, từng tiếng thở dốc nặng nhọc tràn ra, nhưng bàn tay tự an ủi vẫn không ngừng lại. Mộ Bạch nhìn xung quanh một chút, buông dây cương ra, mặc cho con ngựa màu nâu nhạt thoải mái dạo bước trong rừng, đứng lên chui vào thùng xe, ngồi xuống bên cạnh nam nhân.

Nhìn ánh mắt thống khổ và vui sướng, nhưng không có một chút ý cầu xin tha thứ của nam nhân, Mộ Bạch duỗi ngón tay, xoa nhẹ phần đỉnh non mềm kia, hài lòng cười.

“Ách. . .” Ly Thương hoàn toàn dựa vào ý chí kiên cường để chống đỡ, toàn thân run lên, khi ngón tay Mộ Bạch chạm vào mình, khoái cảm cực đại, từ chỗ ngón tay lành lạnh kia chạm nhẹ truyền tới.

Mình. . . Quả nhiên. . . Không chịu nổi một chút khiêu khích của Mộ Bạch. . .

Nhìn mu bàn tay nắm ở phân thân của nam nhân nổi lên gân xanh, phân thân đã sưng trướng thành màu tím kia hơi hơi run rẩy, nhưng vẫn không thể bắn ra dịch thể nóng bỏng. Mộ Bạch mỉm cười hướng tới khuôn mặt nam nhân, đối diện với đôi mắt như hồ sâu của nam nhân đang trong khoái cảm và thống khổ. . .

Mộ Bạch ngẩn ra, nhất thời lại có chút chột dạ, cúi đầu tránh né ánh mắt cưng chiều, say mê và phóng túng, tựa như si luyến vô tận kia của nam nhân.

Nhưng trong nháy mắt, Mộ Bạch đột nhiên ngẩng đầu lên, hung hăng trừng nam nhân một cái. Mình lại vì ánh mắt của y mà áy náy. . . Chưa nói mọi thứ hiện tại, đều là do y tạo nên, ngay cả cái chết của sư phụ, chẳng phải là bị y hại sao?!

Nhìn vẻ mặt cực lực nhẫn nại của nam nhân, Mộ Bạch lộ ra một nụ cười tà dị, đưa tay vuốt nhẹ lên phân thân gần như sắp tan vỡ của nam nhân, ra sức dịu dàng vỗ về. . .

“A. . . A. . . Thiếu cung chủ. . . Không. . . Thuộc hạ không nhịn được. . .” Trong nháy mắt ngón tay lành lạnh của thiếu niên vuốt ve mình, Ly Thương chỉ cảm thấy bản thân giống như củi khô đổ thêm dầu, bị Mộ Bạch lấy đá lửa đốt lên. . .

“Nếu vậy, bắn ra đi, như thế ngươi phải ngoan ngoãn rời đi. . .” Mộ Bạch cúi người xuống, hôn nhẹ lên cần cổ ngửa cao vì khó nhịn của nam nhân.

Hầu kết xinh xắn kia trượt lên trượt xuống dồn dập, Mộ Bạch khẽ cười, kéo bàn tay bấu ở bên đùi của nam nhân ra, vừa dịu dàng xoa nắn dấu vết bị nam nhân tự bấu đến xanh tím, vừa khẽ cắn lên da thịt mỏng manh kia.

Khoái cảm kịch liệt, và thống khổ không thể tiết ra, ác chiến tán loạn trong thân thể, nhưng đối với bản thân mà nói, lại giống như liệt hỏa của thiếu niên, ngọn lửa không chịu buông tha chuyển động khắp nơi trong cơ thể mình.

Nam nhân đắm chìm trong dục vọng, sớm đã không thể suy nghĩ bình thường, nếu không phải còn vững vàng nhớ kỹ uy hiếp cuối cùng của thiếu niên, Ly Thương sớm đã bắn ra. . .

Nhưng cho dù là như vậy, Ly Thương cũng cảm thấy nhẫn nại của mình, đã đạt tới cực hạn. . .

“Thiếu cung chủ. . . Thuộc hạ. . . Xin ngài. . . Giúp thuộc hạ một chút. . . Thuộc hạ. . . Không nhịn được nữa. . .” Hô hấp bằng mũi dường như đã không đủ, Ly Thương há miệng, thở hổn hển.

Rốt cuộc Mộ Bạch cũng ngẩng đầu lên, nhìn thấy da thịt toàn thân nam nhân đều đã căng lên, thân thể quỳ nằm đã căng ra đến mức rời khỏi mặt đất, treo trên không, nam nhân hiển nhiên đã không thể chịu đựng một chút đụng chạm nào nữa. . .

Mộ Bạch xoay xoay mộc trâm trong tay, nhếch nhếch khóe miệng, khẽ cào cào lỗ nhỏ dù bị nam nhân nắm chặt phần gốc, vẫn chảy ra mấy giọt nước, thấy bộ dạng nam nhân há to miệng, thân thể giống như nghẹt thở ưỡn lên một chút, lồng ngực kịch liệt phập phồng, Mộ Bạch lạnh lùng cười, nhắm chuẩn đầu trâm trơn nhẵn kia vào lỗ nhỏ, hơi dùng sức, chuyển động mộc trâm, từng chút từng chút, chậm rãi nhưng kiên quyết đâm vào trong. . .

“Ách. . .” Ly Thương đau đến mở to hai mắt, đợi khi nhìn rõ động tác của Mộ Bạch ở nơi yếu ớt của mình, hít mạnh một hơi khí lạnh.

“Thiếu cung chủ. . .” Ly Thương chỉ gọi được một tiếng, ngước mắt nhìn thấy ánh mắt trong mỉm cười còn xen lẫn hận ý lạnh lùng của Mộ Bạch đang nhìn mình, trong lòng đau xót, nhắm mắt, co lại trong tấm da thú, khó khăn nói: “Thuộc hạ. . . Tạ ơn. . . Thiếu cung chủ. . .”

Mộ Bạch vừa vuốt ve nhục hành có chút mềm nhũn kia, vừa chuyển động mộc trâm, cẩn thận ấn vào trong, thấy khuôn mặt và thân thể vốn ửng hồng của nam nhân, dưới động tác của mình dần dần biến mất, trở nên tái nhợt, run rẩy không ngừng, nhưng không có một chút ý đồ phản kháng nào.

Mộ Bạch hài lòng dừng tay, xoay xoay mộc trâm đã tiến vào một nửa, cúi người khẽ cắn lên chu quả trước ngực nam nhân, một tay, bất chấp nam nhân rõ ràng đã mất hết tình dục, sờ tới bí huyệt khép chặt ở giữa hai chân mở rộng của nam nhân.

Quả nhiên không ngoài dự liệu, cho dù nam nhân đang chịu đựng nhục nhã và đau đớn khó có thể nhẫn nại, nhưng vẫn không thể kháng cự sự đụng chạm của mình. . .

Ngón tay dễ dàng đâm vào bí huyệt còn lưu lại dịch thể của mình kia, Mộ Bạch chỉ hơi thăm dò một chút, hai ngón tay liền với vào. . .

“Thiếu. . . Thiếu cung chủ. . .” Trong giọng nói khàn khàn lại nhuộm lên tình dục, ngay cả phân thân đã mềm xuống một nửa kia, sau khi trải qua đau đớn khiến người ta sụp đổ, cũng đã đứng thẳng lên. . .

Có lẽ, thân thể của mình, ở trước mặt Mộ Bạch, thật sự vô cùng dâm đãng. . . Ly Thương cười khổ, vặn vẹo thân thể, nhẹ nhàng cọ cọ lên thân thể thiếu niên, khó khăn nói: “Thiếu cung chủ, thuộc hạ. . . Thuộc hạ. . . Thiếu cung chủ không muốn sao?”

Mộ Bạch nhả đầu nhũ đã trở nên đỏ tươi trong miệng ra, nâng người lên, nhìn khuôn mặt lộ ra khó nhịn và tình dục, nhưng lại mơ hồ có một loại từ bỏ như tro tàn kia của nam nhân một chút, đưa tay khẽ an ủi phân thân bị cắm mộc trâm của nam nhân, cười nói: “Nơi này thật xinh đẹp!”

Xinh đẹp? Chỗ đó của một nam nhân, bị người ta cắm đồ vật vào, giống như đồ chơi bị người đùa giỡn! Nếu không phải người này là Mộ Bạch, sao mình có thể như vậy? Ly Thương hơi rũ mắt, trong lòng cười khổ.

Nhưng Mộ Bạch lại buông tay ra, xoa lên khuôn mặt nam nhân.

Há miệng, nhẹ nhàng ngậm lấy ngón tay dời tới bên môi, đưa lưỡi tỉ mỉ hôn liếm, Ly Thương thấy thiếu niên lộ vẻ hài lòng, chua xót trong lòng dần dần yên ổn. Lão nhân trông cửa kia từng nói, là mình tự tay hủy diệt sự dịu dàng ỷ lại của Bạch Nhi đối với mình, nếu vậy, hãy để mình dùng tất cả của bản thân, bồi thường cho hắn đi! Chỉ cần có thể ở lại bên cạnh hắn, cho dù là cảnh ngộ ti tiện như vậy, chỉ cần có thể ở lại bên cạnh hắn. . .

Thấy ánh mắt càng lúc càng dịu dàng, cưng chiều của nam nhân, ánh mắt Mộ Bạch lóe lên, hai ngón tay khẽ kẹp lấy chiếc lưỡi mềm mại cuộn lên của nam nhân tùy ý chơi đùa, giống như giễu cợt cười nói: “Muốn ta thao ngươi? Thân thể của ngươi, phía trước bị ta biến thành bộ dạng này, phía sau còn muốn được ta thao? Ngươi thật ti tiện!”

Thấy nam nhân giống như tổn thương rũ mắt xuống, Mộ Bạch thoải mái thở ra một hơi.

Ly Thương trầm mặc một lát, giống như từ bỏ cười khẽ nói: “Dạ, thuộc hạ muốn được thiếu cung chủ thao. . .”

Buồn bực vừa mới thở ra, dường như lại nghẹn trở lại cổ họng, Mộ Bạch thẹn quá hóa giận cười nói: “Được! Được lắm!”

Đưa tay thô bạo tách hai chân nam nhân gần như thành một đường thẳng, kéo vạt áo lên, cởi dây lưng, hung hăng đâm tính khí kỳ thực đã sưng trướng từ lâu của mình vào thân thể nam nhân, không dừng lại chút nào, bắt đầu ra sức trừu sáp. . .

Ly Thương rên lên một tiếng, cắn chặt răng, im lặng chịu đựng đụng chạm giống như phát tiết tức giận của Mộ Bạch.

Vừa hung hăng trừu sáp, vừa giơ tay vỗ vỗ thắt lưng nam nhân, Mộ Bạch lạnh lùng cứng rắn nói: “Nâng cao thắt lưng lên một chút.”

Hai tay Ly Thương chống lên tấm da thú, nâng thân thể lên, tính khí trong thân thể không có một chút thương tiếc tàn nhẫn đâm thẳng vào, Ly Thương nhìn khuôn mặt không có một chút tình dục của Mộ Bạch, chịu đựng va chạm ở hạ thể, khó khăn nói: “Nếu thiếu cung chủ không hứng thú, cũng không cần phải như vậy. . . Thuộc hạ. . .”

Mộ Bạch mắt lạnh liếc một cái, lạnh lùng nói: “Thế nào? Ta thao ngươi không thoái mái? Muốn ta tìm nam nhân khác tới thao ngươi?!”

Ly Thương ngẩn người, không dám tin nhìn chằm chằm đôi mắt tràn đầy châm chọc của thiếu niên, tình dục gì đó, ẩn nhẫn gì đó. . . Trước lời nói đâm vào mình trăm ngàn vết thương này, tất cả đều hóa thành vô hình. . .

Thấy ánh mắt nam nhân lập tức ảm đạm, Mộ Bạch nhíu nhíu mày, có chút hối hận mình ăn nói tùy tiện. . . Biết rõ tình cảm của nam nhân đối với mình, nhưng vẫn cố ý nói ra những lời này tổn thương y. . . Mặc dù mình không muốn nhìn thấy bộ dáng đắm chìm, thỏa mãn của y, nhưng mà. . .

Mộ Bạch bất tri bất giác ngừng chuyển động thắt lưng, hai người ở trong thùng xe nho nhỏ, duy trì tư thế xấu hổ như vậy, trầm mặc lại. . .

Một lúc lâu sau. . . Ngay khi Mộ Bạch đang suy nghĩ mình có nên rút ra khỏi thân thể nam nhân hay không, rốt cuộc nghe được giọng nói khổ sở khiến người ta xót xa của nam nhân truyền tới. . .

“Ở trước mặt thiếu cung chủ, thân thể thuộc hạ quả thực vô cùng dâm đãng. . . Tùy ý thiếu cung chủ muốn chơi đùa thuộc hạ như thế nào, chỉ cần thiếu cung chủ thích. . . Nhưng xin thứ cho thuộc hạ vô lễ. . . Thuộc hạ không thể bảo đảm, khi nam nhân khác ngoài thiếu cung chủ đùa giỡn thân thể thuộc hạ, thuộc hạ có thể sống hay không. . . Dù là mệnh lệnh của thiếu cung chủ. . . Thuộc hạ cũng không thể chịu đựng. . . Nam nhân không phải thiếu cung chủ chạm vào mình. . .”

Rõ ràng mình hẳn phải tức giận! Nhưng khi nhìn thấy trong đôi mắt ảm đạm kia của nam nhân nhuộm lên hơi nước, nghe được câu nói nghẹn ra từng chữ từng chữ của nam nhân, đáy lòng lạnh băng, lại trở nên ấm áp. . . Mộ Bạch nắm chặt thắt lưng không hề trốn tránh của nam nhân, hung hăng đâm một cái, cúi đầu xuống, há miệng cắn mạnh lên lồng ngực nam nhân. . .

13 thoughts on “[BHPT] – Chương 57

  1. Kiểu là hai bạn muốn bản thân mình dễ chịu , nhưng Bạch cưng thì khônh muốn cho Ly được dễ chịu mà ra tay tàn nhẫn thì không nỡ, còn Ly thì chỉ cần được gần Bạch là tâm đã thấy dễ chịu, mấy cảm xúc thân thể khác quăng tuốt chín tầng mây. Vậy cho nên, xét về ngược tâm, vẫn là Bạch cưng dịu dàng bị ngược hơn xíu :))))

Thích thì dùng: (╬ ̄皿 ̄)凸 ლ(¯ロ¯ლ) (╯‵□′)╯︵┻━┻ ~(‾▿‾~ ) ≧◡≦ \(≧▽≦)/ ≧△≦ ㄟ(≧◇≦)ㄏ (≧ロ≦) (≧◡≦) ╮(╯_╰)╭ o(︶︿︶)o 〒_〒 o(╥﹏╥)o ╭(╯^╰)╮ Σ( ° △ °|||) ♉( ̄▿ ̄)♉ ⊙﹏⊙(*´▽`*) ♥‿♥ ◔_◔ o(>﹏﹏<)o (^з^)-☆ O(∩_∩)O (づ  ̄ ³ ̄)づ~♥