[PHTH] – Chương 35

Phong Hành Thiên Hạ Chương 35

Đả kích. . . Đây chính là chênh lệch a!

Tác giả: Lưu Tinh Trư

Editor: toujifuu

 

Trải qua một buổi chiều chiến đấu hăng hái, Ảnh Cô Nguyệt cuối cùng cũng hoàn thành kiệt tác của cậu, hiệu quả phi thường tốt, cũng như thường ngày, mỗi một loại thức ăn được tạo ra đều có thuộc tính không tồi, toàn bộ những thức ăn lần đầu tiên làm thử đều thành công, bao gồm cả vật phẩm nhiệm vụ Kim Ti Hợp Hoan Tương Tư Phật Thủ cũng được đối phó nhẹ nhàng dưới sự nhiệt tình tăng vọt của cậu. Tâm tình Ảnh Cô Nguyệt tốt đặc cách đóng gói mỗi loại bánh điểm tâm các màu thành một phần ném cho Thiên Khiếu Hàn, Thiên Khiếu Hàn vui vẻ cười toe toét.

Các đại trù trợ thủ của Phúc Kỳ tửu lâu cũng được lợi không ít, bộ dáng từng người từng người được mở rộng tầm mắt, thậm chí một đại trù râu trắng trắng còn quỳ gối trên mặt đất gào trời khóc đất, nói cái gì mà sau khi thấy tài nghệ xuất thần nhập hóa của Ảnh đại sư, mới biết được cái gì gọi là nhân ngoại hữu nhân thiên ngoại hữu thiên, bản thân thực sự là ếch ngồi đáy giếng không biết tốt xấu, cư nhiên còn dám tự xưng đại sư, từ nay về sau nhất định phải nỗ lực nghiên cứu món ăn, tranh thủ trở thành trù sư xuất sắc như Ảnh đại sư vân vân, nghe ông ta nói như thế, những trù sư khác cũng buồn từ tâm mà ra, trong lúc nhất thời tiếng khóc cùng tiếng hô bay ngang trong nhà bếp, nước mắt cộng nước mũi một mảnh, rất là đồ sộ.

Kỹ năng bản thân Ảnh Cô Nguyệt cũng là đột phá trong lần thử làm bánh điểm tâm mới này, kỹ năng “sinh hoạt” dừng lại ở cao cấp khá lâu rốt cục cũng đạt được cấp bậc đại sư, nói cách khác hết thảy kỹ năng sinh hoạt của cậu đều đạt được cấp bậc đại sư, tuy rằng không biết ‘hậu’ có ‘lai giả’ hay không, thế nhưng tuyệt đối là ‘tiền vô cổ nhân’ (Trích trong thành ngữ ‘tiền vô cổ nhân, hậu vô lai giả’: trước đây không có ai được như vậy, sau này cũng chẳng có ai bằng). Ảnh Cô Nguyệt thở dài, nghĩ lại những ngày tháng mà bản thân đề cao toàn bộ những kỹ năng thượng vàng hạ cám đó thành cao cấp, thực sự là nước mắt chảy ròng a, hiện tại cuối cùng cũng xong rồi, chỉ cần làm bánh điểm tâm bản thân thích là được. Bất quá có vẻ cũng không đơn giản như vậy, Ảnh Cô Nguyệt trầm tư. Lần này cậu chế tạo lượng lớn bánh điểm tâm chủng loại mới, mới khiến cho kỹ năng ngưng mà không phá thăng cấp, nói cách khác, về sau dù độ thuần thục thăng cấp kỹ năng có tăng cao thì cũng tuyệt không thể kéo được kỹ năng thăng cấp, nhất định phải có hành động cách tân. Hơn nữa bản thân khi làm bánh điểm tâm thuận tiện luyện thuật tẩy trừ một chút, nói không chừng đây cũng là một cơ hội, nói cách khác tuy rằng trên nguyên tắc chỉ cần kéo một hạng kỹ năng sinh hoạt lên là được, thế nhưng kỳ thực vẫn phải cần kỹ năng phụ trợ khác.

Nói như vậy, kỹ năng sinh hoạt này cũng không phải dễ luyện.

Bất quá, cậu đã trở thành đại sư kỹ năng sinh hoạt toàn năng, điểm này cũng đã đủ để cho cậu giương danh trong Mộng Hồi, mỗi một môn phái nhất định sẽ vì cướp đoạt cậu mà rách da đầu.

“Hàn, kỹ năng ‘chiến đấu’ của anh hiện tại là cấp bao nhiêu?” Ảnh Cô Nguyệt đột nhiên hỏi.

“Ách?” Thiên Khiếu Hàn đang phiền não vì không biết ăn loại bánh điểm tâm nào trước, nghe nói như thế, sửng sốt một chút, “Cấp S.”

“Anh cũng thăng cấp? Lúc nào a?” Ảnh Cô Nguyệt thoáng kinh ngạc một chút.

“Nga, tôi quên nói, ngay khi chúng ta tập được chân khí, kỹ năng chiến đấu của tôi liền thăng cấp.” Lúc đó cần đối mặt BOSS nữ quỷ cường hãn, Thiên Khiếu Hàn chưa kịp nói, về sau lại bị cố sự của nữ quỷ đả động, sau đó thì quên, “Làm sao vậy?”

“Ừm, kỹ năng ‘sinh hoạt’ của tôi ban nãy thăng cấp, hiện tại tôi là cấp đại sư.” Hóa ra anh ta thăng cấp còn sớm hơn so với mình a, Ảnh Cô Nguyệt cười nói.

“Oa!” Thiên Khiếu Hàn trợn mắt há hốc mồm, “Nói cách khác là đại sư toàn năng?! Nguyệt a! Nếu như truyền ra thì mấy bang phái kia còn không cướp đoạt đến điên sao!”

Ảnh Cô Nguyệt cười cười, quả nhiên ý nghĩ của Hàn không khác biệt nhiều với cậu a.

“Không phải bọn họ đang muốn xây bang sao?”

“Ách. . . Đúng vậy.” Thiên Khiếu Hàn gật đầu, “Không biết bọn họ sẽ xây bang phái tên là gì a.”

“Trình độ thưởng thức của mấy người đó đều rất cao, tuyệt đối sẽ không lấy cái tên không có phẩm cấp như Chấn Thiên Bang.” Ảnh Cô Nguyệt vừa cười vừa nói.

“Đúng vậy, cái tên Hào Khí Chấn Thiên kia làm việc một chút cũng không hào khí như tên của hắn.” Thiên Khiếu Hàn nghĩ đến những thủ đoạn lén lút kia, trong lòng liền có chút không dễ chịu.

“Việc này cũng không thể trách hắn a,” Ảnh Cô Nguyệt không coi trọng nói, “Cũng không phải đặt tên mỹ lệ thì nhất định sẽ mỹ lệ, đặt tên thiện lương thì nhất định sẽ thiện lương, hắn đặt tên là Hào Khí Chấn Thiên đương nhiên cũng không nhất thiết sẽ hào khí.”

“Đúng vậy, tỷ như, tên của cậu, ‘Độc ảnh đối cô nguyệt’, còn không phải luôn có người ở cùng.” Thiên Khiếu Hàn nói có ý chỉ.

“Vậy tên của anh, ‘Thiên khung nhất khiếu bất thắng hàn’, cũng không nhất thiết có bao nhiêu hàn.” Ảnh Cô Nguyệt trả lời.

“Đúng vậy, xem ra tên của tôi cần sửa một chút a,” Thiên Khiếu Hàn cười nói, “Không phải khi đó còn chưa có gặp được cậu sao?”

“Không phải cũng vậy sao?” Tôi không phải cũng vậy sao? Ảnh Cô Nguyệt cũng cười.

Có anh, dưới trăng sẽ không còn ‘độc ảnh’ nữa;

Có cậu, chỗ cao sẽ không ‘bất thắng hàn’ nữa. (bất thắng hàn = không tránh khỏi rét lạnh)

Hai người lòng hiểu không báo, không nói gì nữa, mặt mang mỉm cười thưởng thức phong cảnh ven đường, rất thích ý. Lần trước khi tới cũng không có tâm tình tốt như vậy, nhận một nhiệm vụ không có đầu mối chả hiểu ra sao, tất cả tâm tình đều ở trên đó. Mà hiện tại hai người chậm chậm rì rì bộ hành đi tới, ánh mắt kinh diễm bên cạnh tựa hồ cũng không khiến cho tâm tư hai người hỗn loạn nữa, không biết là vì đối thoại ăn ý vừa rồi của hai người khiến cho tâm tình bọn họ không phải tốt bình thường, liền tùy mọi người nhìn, hay là vì đã luyện được tâm tính tốt, không sợ người khác nhìn nữa.

Cho dù là loại nào, dù sao người chơi dọc theo đường đi đều thấy hai nam tử tựa như trích tiên, nhàn nhã tự đắc bước đi bước chân ưu nhã, ngắm cảnh ven đường cùng đi tới, cũng không thấy bọn họ đón xe ngựa đi dọc theo đường, càng không thấy bọn họ đánh quái, không ít người chơi phát ra lời mời tổ đội hoặc là hảo hữu, đều bị từ chối. Không ít người quăng thuật giám định muốn tìm tòi nghiên cứu thân phận hai người, lại chỉ biết được đẳng cấp của hai người rồi thì hoàn toàn không biết gì cả, đã không có gia nhập môn phái trở thành đệ tử của một danh môn đại phái nào đó (Như Thiếu Lâm Võ Đang các loại, nói chung, ngoại trừ chức nghiệp ẩn tàng cùng NPC ẩn tàng, trở thành đệ tử của một số đại môn phái là tốt nhất, chẳng qua những môn phái đó đều có tiêu chuẩn thu đồ đệ nghiêm ngặt, yêu cầu tương đối cao ở phương diện tố chất, sau khi gia nhập môn phái sẽ có được xưng hào đệ tử môn phái nào đó nào đó, đặt ở phía trước chức nghiệp, như “Đệ tử Võ Đang — Kiếm khách”), cũng không có gia nhập bất luận bang phái nào. Chẳng lẽ hai vị nam tử này chỉ là tướng mạo nổi bật? Lại xem trang bị trên người bọn họ cũng rất bình thường. Nhưng khí chất hào hiệp bất phàm mà toàn thân bọn họ toả ra lại không cách nào khiến cho người ta tin tưởng hai người chẳng qua chỉ là hai bình hoa.

Thiên Khiếu Hàn cùng Ảnh Cô Nguyệt nghe người chơi dọc theo đường đi khe khẽ nói nhỏ, tâm lại không ở bên trên đó. Đại Lý chim hót hoa thơm, bốn mùa như xuân luôn luôn mỹ lệ như thế. Trước đây khi thân ở địa vị cao, suốt ngày đều bận đề thăng thực lực, phát triển bang hội, nào có nhàn tâm ngắm phong cảnh như hiện tại? Thế giới Mộng Hồi Cổ Triều này thực sự rất mỹ lệ, mỹ lệ hơn nhiều so với thế giới xã hội hiện thực khoa học kỹ thuật phát triển khắp nơi đều là vết tích hoa văn trang sức nhân tạo. Không có lầu cao chật chội san sát, không có hàng dài xe cộ bận rộn, tự nhiên như thế, tản ra khí tức tự nhiên cùng khí tức sinh hoạt nồng đậm.

Liếc nhau, nhìn nhau cười, sống lại thật đúng là không tồi a, đúng không?

Nếu như một giây trước hai người vẫn còn đắc ý đỉnh phong, như vậy hiện tại bọn họ chính là tự ti đáy cốc.

Tay áo bay bay, tiếng sáo lay động, điệp màu tung bay.

Bầu trời chạng vạng, ánh chiều tà bảy màu bao phủ toàn bộ suối điệp, hồ điệp năm màu tung bay xung quanh, như là cánh hoa đón gió bay xuống, từng điểm, từng đám, tựa hồ qua lại không ngừng trong tiếng sáo như nước.

Điệp Luyến.

Thiên Khiếu Hàn nhắm hai mắt, tựa hồ tâm tư cũng đã bồng bềnh trôi theo tiếng sáo, sa vào trong nơi bi luyến thiên cổ như khóc như than.

Hóa thành hồ điệp bay lượn, bầu trời sáng rực lóa mắt, là bức tranh hoa mỹ của sinh mệnh. Đón sương sớm không gò không bó, đến một quốc gia tự do.

Tội gì lưu luyến đáng hận nhân gian, một khúc Điệp Luyến truyền lưu thiên cổ, là ngươi khổ như khóc như than, hạnh phúc hai bên tình nguyện, có gì sai lầm.

“Điệp Luyến là từ khúc sư phụ ngươi phổ nhạc cho chính bọn họ.” Không biết lúc nào, Hồng Diệp đã xuất hiện ở trước mặt bọn họ.

Vẫn là một bộ áo đỏ thắng lửa, biểu tình lạnh lùng, như là một cụm hỏa diễm không có nhiệt độ trong nháy mắt có thể đóng băng người lại.

“Sư phụ?” Ảnh Cô Nguyệt mờ mịt buông sáo ngọc, “Bắc Đường. . . Mặc sao?”

“Mặc hương thiên lý vị tằng tiêu, Lan nhị ám hinh ý miên miên (Hương mực thiên lý chưa từng tiêu, nhụy lan ngầm lan ý kéo dài). Hạ Chi Lan chắc hẳn cuối cùng vẫn đi theo hắn.” Tóc Phiên Thiên càng hiển lộ sự rực rỡ dưới ánh chiều, trong ánh mắt sáng ngời không còn sự dí dỏm cùng trêu đùa, sự bi ai chậm rãi chảy xuôi khiến cho bề ngoài lỗ mãng mang theo một tia thâm trầm.

Ảnh Cô Nguyệt nhớ tới dáng cười hạnh phúc sau cùng của Hạ Chi Lan, mân chặt môi.

Thiên Khiếu Hàn không biết cụ thể Ảnh Cô Nguyệt đã trải qua chuyện gì ở phía sau thác nước, thế nhưng chuyện Hạ Chi Lan đi theo Bắc Đường Mặc hắn vẫn phi thường rõ ràng. Tay phải nhẹ nhàng ôm qua vai Ảnh Cô Nguyệt, Nguyệt lại bất ngờ không có cự tuyệt. Thiên Khiếu Hàn như là đã được cổ vũ, hơi hơi dùng sức để cho Nguyệt tựa ở trên vai bản thân.

“Anh muốn nói cho chúng tôi biết chuyện gì?” Thiên Khiếu Hàn lạnh giọng hỏi.

“Ta hẳn đã từng nói qua rồi chứ, nhiệm vụ chức nghiệp, Huyễn Âm Sư cùng Kiếm Tiên.” Phiên Thiên giương cánh, trôi nổi trên không trung, trong lúc nhất thời khí thế tiết ra, cuối cùng càng thêm mạnh mẽ hơn so với khi đối chiến với Tử Huyễn Nguyệt.

“Cái gọi là cấp số tuyệt không phải thực lực chân chính của chúng ta, chính như các ngươi đã biết, chúng ta ở trong Mộng Hồi cũng tựa như các ngươi ở trong hiện thực vậy, ‘sắm vai’ BOSS là công tác chủ thần cho chúng ta. Nói chung, khi chúng ta đối chiến với người chơi sẽ đi qua thiết bị xử lý mà chủ thần mở ra để hạn chế năng lực bản thân vào trong cấp số, đây là lai lịch của cấp bậc.” Hồng Diệp cũng giương cánh, cuối cùng diễm lệ tựa như máu: “Mà hiện tại, ta giải trừ phong ấn.”

Nhìn Thiên Khiếu Hàn cùng Ảnh Cô Nguyệt thoáng biểu hiện ra kinh ngạc, sau đó lập tức khôi phục bình thường, đồng thời làm xong chuẩn bị chiến đấu, khóe miệng Hồng Diệp hiện lên một tia ý cười ẩn ẩn thưởng thức.

Thật không hổ là người chủ thần chọn trúng.

Phiên Thiên cũng gật đầu, nói tiếp: “Trong Mộng Hồi chia làm vài đại sinh vật trí tuệ như thần nhân, nhân loại, yêu tinh, thú nhân, tiên nhân, ma nhân, quỷ hồn, trong nhân loại lại phân ra dân nguyên trụ trong Mộng Hồi, tức là NPC theo như lời của các ngươi, cùng với người chơi các ngươi, những chủng tộc khác không mở ra với người chơi.” Phiên Thiên cười nói. Kỳ thực cũng không phải không mở ra, chỉ là hiện tại mà thôi. “Nữ vương, cũng chính là chủ thần, phía dưới có Thần Bếp, Thần Rèn, Thần Đốn Củi các loại suất lĩnh thần sinh hoạt, chuyên quản kỹ năng sinh hoạt; Kiếm Thần các loại suất lĩnh chiến thần, chuyên quản kỹ năng chiến đấu. Trong thần nhân tuyệt không phải tất cả đều do Tiên tiến hóa mà thành, trong các tổ đều có, Ma của nơi đây cũng không phải là tà ác, Tiên cũng không nhất định là chính nghĩa.”

Nguyệt cùng Hàn nhìn nhau nhíu mày, có lẽ hiện tại bọn họ mới chính thức bắt đầu tiếp xúc đến thế giới Mộng Hồi này.

“Ta cùng Hồng Diệp thuộc về tổ yêu tinh, cũng chính là yêu tộc.” Phiên Thiên nói tiếp, “Thực lực của Hồng Diệp xếp hạng thứ mười bảy trong yêu tộc, ta xếp hạng thứ hai mươi.”

Lần này Nguyệt cùng Hàn cuối cùng cũng lộ ra bộ dáng kinh ngạc rõ ràng. Nguyên lai hai vị được gọi là BOSS điệp vương tân thủ trước mặt cư nhiên cường hãn như vậy, thực lực gần đỉnh top như thế. Cuồng mồ hôi, càng cảm thấy đầu não có hứng thú ác liệt, cư nhiên để cho yêu tinh cường hãn như thế đến tiếp đón chơi với tân thủ. . . — —|||

“Đương nhiên, hiện tại các ngươi không có khả năng đánh thắng chúng ta, chỉ cần tiếp được mười chiêu của chúng ta mà không chết, coi như các ngươi qua cửa ải.” Trong tay Hồng Diệp hiện ra ánh đỏ, một thanh hoàn nhận (vũ khí sắc bén dạng hình tròn) hoa lệ xuất hiện trong tay phải hắn, “Đối thủ của ta là Thiên Khiếu Hàn.”

“Vì vậy nha, tiểu mỹ nhân, chúng ta đi bên kia đi, gây trở ngại Hồng Diệp anh ta sẽ nổi bão.” Phiên Thiên ở không trung ưu nhã cúi mình vái chào.

Ảnh Cô Nguyệt gật gật đầu, ánh mắt tỏ ý Thiên Khiếu Hàn đang lo lắng đầy mặt không nên lưu ý, sau đó ăn một miếng bánh điểm tâm gia tăng giới hạn máu, linh lực cùng chân khí; cố không tiếc thương, ngậm hai viên thánh dược bổ máu ở trong miệng, hết thảy chuẩn bị hoàn tất, mới theo Phiên Thiên đi đến bên cạnh.

Thiên Khiếu Hàn nhìn theo bóng Nguyệt rời đi, mới tập trung đường nhìn ở trên người Hồng Diệp. Hiểu rõ đây là cường địch bản thân hoàn toàn không cách nào so sánh được lần đầu tiên gặp được trong đời, Thiên Khiếu Hàn cũng không khỏi có chút khẩn trương.

“Bắt đầu đi.” Ngôn ngữ chưa hết, bóng người đã biến mất ở trước mặt Thiên Khiếu Hàn.

Thiên Khiếu Hàn cả kinh, lập tức dưới chân nhẹ nhấn né qua bên cạnh, chẳng qua trong nháy mắt, bụi bặm tung bay, vị trí Thiên Khiếu Hàn vốn đứng đã bị chém ra thành một vết thương thật sâu!

Trái tim Thiên Khiếu Hàn không khỏi băng giá, nếu như không phải gian khổ huấn luyện ở Vô Danh Thôn có được sự cảm tri vượt mức đối với nguy hiểm, hiện tại sợ rằng ngay cả hắn cắn dược cũng không còn kịp, tuyệt đối một kích mất mạng.

“Cũng không tệ lắm, một chiêu.” Thanh âm của Hồng Diệp cư nhiên vang lên ở bên tai Thiên Khiếu Hàn. Thiên Khiếu Hàn nhanh chóng chém ra một kiếm, chỉ nghe “bang” một tiếng, bị đánh văng ra ngoài hai trượng, Thiên Khiếu Hàn hộc ra một ngụm máu lớn, vừa nhìn cây máu, cư nhiên đã rớt xuống phân nửa.

“Xem ra cách vận dụng chân khí của ngươi còn chưa thuần thục a.” Hồng Diệp bình luận, hoàn nhận trong tay rộ lên ánh đỏ, biến thành điệp đỏ bay lượn đầy trời, tối trời ám đất đánh tới Thiên Khiếu Hàn.

Thiên Khiếu Hàn kinh hãi, trong lòng mắng to, ta phắc! Mới chiêu thứ ba đã ra tuyệt chiêu a? Hắn chỉ mới là một người mới nửa lão cấp ba mươi mấy a! Điều này sao chịu nổi a!

Bất quá mắng thì mắng, Thiên Khiếu Hàn không còn lựa chọn nào khác, chỉ đành đánh cược liều chết, dùng ra Kiếm Tiên Lĩnh Vực, cứng đối cứng với điệp đỏ. Trong lúc nhất thời lốp bốp như mưa đá rơi xuống đất, tiếng vang không dứt bên tai, đầu Thiên Khiếu Hàn đầy mồ hôi, tập trung toàn lực chỉ huy phi kiếm tiêu diệt từng bộ phận điệp đỏ. Giá trị nội lực giảm xuống cấp tốc, Thiên Khiếu Hàn chỉ đành đập một viên thánh dược bổ lam tốt nhất, chỉ là một chiêu này, thiếu chút nữa đã hao hết tâm trí của hắn!

“Không hổ là Kiếm Tiên Lĩnh Vực, tuy rằng lĩnh vực của ngươi vẫn là sơ cấp, thế nhưng vẫn khiến người ta kinh thán.” Hồng Diệp nhìn Huyết Điệp Vũ bị phá, cười khẽ tán dương nói.

1 thoughts on “[PHTH] – Chương 35

  1. ý, hên quá. Vừa vào là thấy chương mới liền * hun hun * ss đáng khen này! hiiiiiiiii………….. Bốc tem * xé rẹt *

Thích thì dùng: (╬ ̄皿 ̄)凸 ლ(¯ロ¯ლ) (╯‵□′)╯︵┻━┻ ~(‾▿‾~ ) ≧◡≦ \(≧▽≦)/ ≧△≦ ㄟ(≧◇≦)ㄏ (≧ロ≦) (≧◡≦) ╮(╯_╰)╭ o(︶︿︶)o 〒_〒 o(╥﹏╥)o ╭(╯^╰)╮ Σ( ° △ °|||) ♉( ̄▿ ̄)♉ ⊙﹏⊙(*´▽`*) ♥‿♥ ◔_◔ o(>﹏﹏<)o (^з^)-☆ O(∩_∩)O (づ  ̄ ³ ̄)づ~♥