[BHPT] – Chương 60

Bích huyết phệ tình 60

Tác giả : Ma yên

Editor : dongphuongphonglinh

Beta: toujifuu

 

Ném quyển sách trong tay đi, cầm lên một quyển khác, mở ra rồi lại đóng vào, đóng vào rồi lại mở ra, Nhan Minh Thanh khẽ thở dài, tối nay không biết làm sao, cứ kinh hãi run sợ suốt!Nhan Minh Thanh cau mày, buông quyển sách trong tay xuống, đứng dậy, nhìn ánh trăng sáng ngoài cửa sổ.

Đã bao lâu rồi chưa từng có trực giác nguy hiểm như vậy? Mấy chục năm trước, khi mười vị sư huynh đệ tranh đoạt giết chóc, cũng từng có một đêm như vậy, Nhan Minh Thanh nhớ rõ lúc ấy mình sợ hãi trốn vào Bích Lạc Điện của sư phụ —— cũng chính là trong thư phòng này, nghe đệ tử Nội Đường báo cáo, Thanh Hà Điện của mình sau khi mình chạy đi, bị một trận đại hỏa thiêu sạch! Trong Thanh Hà Điện, một người hầu cũng không chạy thoát được. . .

Cũng chính là lần đó, sư phụ Tiêu Bạch Ly hữu ý vô ý giúp đỡ mình.

Hiện giờ, Tiêu Bạch Ly và Mộ Bạch đã chết, trong cung tuy rằng có người trong lòng không phục, nhưng cũng không thể không cúi đầu phục tùng! Cảm giác khủng hoảng trong lòng này là vì sao?

Nhan Minh Thanh cẩn thận chỉnh lý khắp trong cung một lần, nếu nói hiện giờ có thể uy hiếp được đến an toàn tính mạng của mình, cũng chỉ có hai vị hộ pháp tiền nhiệm trong Lãnh Tiêu Điện. . .

Nhưng bọn họ sẽ không ngu ngốc như vậy chứ? Tuy nói hai người bọn họ liên thủ, lấy hai địch một, có thể lấy được tính mạng của mình, nhưng mình cũng không phải kẻ ngốc, cứ sai cung chúng trong Bích Lạc Điện cùng lên, e là cả góc áo của mình hai người bọn họ cũng không chạm tới được. . .

“Cung chủ?” Thấy sắc mặt Nhan Minh Thanh kỳ lạ, Tả Đông vội vàng đi tới, khẽ hỏi.

Nhan Minh Thanh quay đầu lại thấy vẻ mặt lo lắng của Tả Đông, buồn cười lắc lắc đầu, có lẽ chỉ là mình quá lo lắng, ở sâu trong Bích Tâm Cung, còn có người nào có thể uy hiếp đến mình?!

“Ly Thương đang làm gì?” Đưa tay ôm lấy Tả Đông, Nhan Minh Thanh làm như lơ đãng hỏi.

“Đệ tử theo dõi hồi bẩm, Ly hộ pháp đang ngồi trước rừng đào uống rượu.” Tả Đông bình tĩnh đáp.

“Ừm. . .” Nhan Minh Thanh trầm ngâm trong phút chốc, nói: “Ly Thương này mạng cũng lớn, chỉ bị thương mấy tháng, đã trở về. Tại sao y không ngoan ngoãn chết trận cùng đám người Trì Cửu Nhân đi?!”

Tả Đông cúi đầu, không trả lời, Nhan Minh Thanh cũng không cần hắn trả lời. Ly Thương sẽ không sống được lâu nữa, lúc trước khi y đồng ý với Nhan thiếu cung chủ, phản bội Mộ thiếu cung chủ, thì kết cục đã định! Cho dù là ai, cũng không dám yên tâm với một thuộc hạ bất cứ lúc nào cũng có thể cho mình một đao ở sau lưng. . .

Ngay lúc này, một tiếng hừ lạnh từ ngoài phòng truyền tới, một giọng nói hơi khàn khàn vang lên trong Bích Lạc Điện: “Nhan sư huynh, biệt lai vô dạng (từ lúc chia tay vẫn tốt chứ)?! Đại ân ngày trước của Nhan sư huynh, Mộ Bạch sẽ trả lại gấp đôi!”

“Mộ Bạch?!” Nhan Minh Thanh kinh ngạc giật nảy, không phải hắn đã chết rồi sao? Mình tận mắt thấy hắn ngã xuống Phong Minh Nhai mà. . .

Nhan Minh Thanh quay đầu nhìn ngoài cửa sổ, các hắc y cung chúng giật mình tỉnh dậy, tay cầm đuốc, từ khắp nơi chạy tới, chiếu Bích Lạc Điện sáng rực!

Đột nhiên một người chỉ lên trời, hô to: “Ở chỗ đó!”

Nhan Minh Thanh vội quay qua nhìn, quả nhiên thấy Mộ Bạch tuấn mỹ vô trần, tử y tung bay, đang đứng trên ngọn cây!

Khóe mắt Nhan Minh Thanh giật giật, Mộ Bạch không chết? Vậy Tiêu Bạch Ly thì sao? Đưa tay nắm lấy thanh kiếm Tả Đông đưa tới, rốt cuộc Nhan Minh Thanh đã hiểu rõ sợ hãi lúc trước tới từ chỗ nào!

Nếu Mộ Bạch không chết, như vậy Tiêu Bạch Ly rơi xuống Phong Minh Nhai cùng hắn đương nhiên cũng có khả năng còn sống!

Xong rồi. . . Nhan Minh Thanh chỉ cảm thấy giống như bị người ta đánh một gậy vào đầu, hai mắt mờ đi, trong lòng phát hoảng. . .

Tinh phong huyết vũ trên Phong Minh Nhai, hơn trăm tinh anh mình mang theo, đều biến thành đứt chân cụt tay, bóng dáng Tiêu Bạch Ly kia vẫn luôn sừng sững như núi. . . Tâm đã kinh, lòng đã sợ, khuôn mặt lập tức đỏ lên, Nhan Minh Thanh lặng lẽ hít một hơi khí lạnh, nếu như lão tới, phần lớn đệ tử mới an bài trong Bích Lạc Điện, sao có thể liều mạng chống đỡ vì mình? Xem ra hiện giờ, chỉ có thể nhanh chóng chạy trốn, mới có thể sống sót! Nhan Minh Thanh đè nén sợ hãi trong lòng, vội lệnh Tả Đông lặng lẽ truyền tới tâm phúc đã phân tán ra ngoài chưởng (quản lý) sự, nhanh chóng tới Bích Lạc Điện cứu viện.

Một đám hắc y đệ tử vây chặt đại thụ Mộ Bạch dừng thân, nhưng khi nhìn rõ tướng mạo của Mộ Bạch, lại phát ra một loạt tiếng hít khí.

“Mộ, Mộ thiếu cung chủ. . .” Cho dù Nhan Minh Thanh đã thay đổi toàn bộ cung chúng trong Bích Lạc Điện, nhưng ôn hậu điềm đạm trước đây của Mộ Bạch, đã sớm truyền khắp toàn cung, trong đám người, đã có mấy người nhịn không được kinh hô ra tiếng.

Mấy tên tâm phúc của Nhan Minh Thanh vừa thấy không ổn, vội hét lớn: “Ngươi là kẻ nào, lại dám ban đêm xông vào Bích Tâm Cung?!”

Đang nói, mấy chục người đã lao tới Mộ Bạch trên ngọn cây.

Mộ Bạch khinh thường liếc đám người dưới tàng cây nhào tới, cánh tay vung lên, mọi người dưới tàng cây chỉ thấy mấy chục người kia dừng lại giữa không trung, tiếng kêu thảm thiết vang lên, một trận mưa máu từ trên trời rơi xuống, hai mươi bảy người, bị chém thành năm mươi tư mảnh, rơi xuống. . .

Hắc y cung chúng dưới tàng cây lập tức nhao nhao lùi lại tránh né, trong lòng mỗi người đều hoảng sợ, ngay cả kiếm ảnh của Mộ Bạch cũng chưa nhìn thấy.

Mới bao lâu không gặp Mộ Bạch này? Võ công lại cao thâm đến vậy? Nhất định là Tiêu Bạch Ly lại truyền cho hắn cái gì đó. . . Nhan Minh Thanh thầm kinh hãi, vội vàng xoay người lục tung hòm tủ, tìm y phục, vàng bạc.

“Nhan Minh Thanh! Ngươi định cứ trốn ở bên trong làm rùa đen rụt đầu sao? Đắc ý lúc trước khi ngươi thiết lập cạm bẫy, vây giết lão cung chủ chạy đi đâu rồi?” Mộ Bạch lạnh lùng quát một tiếng, quét qua đám hắc y cung chúng đã chừa ra một khoảng đất trống lớn, nói: “Nhan Minh Thanh sát sư đoạt vị, hôm nay Mộ Bạch tới để lấy cái đầu chó của hắn, tế bái linh hồn lão cung chủ trên trời linh thiêng! Các ngươi mau lui ra, bản cung coi như các ngươi cũng chỉ bị ác đồ phản cung Nhan Minh Thanh lừa gạt, không truy cứu nữa! Nếu có kẻ nào không thức thời, cũng đừng trách bản cung kiếm hạ vô tình!”

Mộ Bạch dứt lời, tung người lên, nhẹ nhàng đáp xuống đất.

Đám hắc y cung chúng đưa mắt nhìn nhau, tuy vẫn chưa rút vòng vây, nhưng đa số mọi người đều lộ ra thái độ do dự.

Nhan Minh Thanh đang thu thập các loại châu báu, chỉ đợi thuộc hạ tâm phúc tới, liền chạy trốn, vừa nghe Tiêu Bạch Ly đã chết, lập tức ngừng lại.

Nếu nói người Nhan Minh Thanh sợ nhất là Tiêu Bạch Ly, thì Mộ Bạch, hắn lại chẳng để trong mắt! Cho dù tối nay võ công của Mộ Bạch cao hơn trước đây, thì cũng như vậy!

Chỉnh đốn lại tâm tình hoảng hốt, Nhan Minh Thanh đẩy cửa phòng, bước nhanh ra sân, liếc mắt đã trông thấy Mộ Bạch bị mọi người vây ở giữa, cười lạnh một tiếng, quát: “Vô lại ngu dốt từ đâu tới? Lại dám giả mạo Mộ sư đệ của ta, ban đêm xông vào Bích Tâm Cung! Còn không cùng bản cung giết kẻ này!”

Hắc y cung chúng vừa nghe, nhớ tới thủ đoạn của Nhan Minh Thanh, tuy biết người này nhất định là Mộ Bạch, Mộ thiếu cung chủ, nhưng cũng e ngại thủ đoạn của Nhan Minh Thanh, đành phải chậm chạp vây lại.

Mộ Bạch nhíu mày, nâng tay nắm chặt Huyền Băng Kiếm lên, đang định mở một đường máu, lại nghe thấy phía sau đột nhiên vang lên một tiếng rống lớn: “Đều tránh ra! Thiếu cung chủ tranh vị, không liên quan tới cung chúng thuộc hạ!”

Trong lòng Mộ Bạch thả lỏng, hơi lộ ra ý cười.

Mọi người vốn căng thẳng lập tức hoảng sợ, đồng loạt dừng bước, nhìn phía sau Mộ Bạch.

Chỉ thấy trên tường viện Bích Lạc Điện, có ba người nhảy vào, bên trái là tả hộ pháp tiền nhiệm Phùng Trường Lĩnh, bên phải là hữu hộ pháp tiền nhiệm Thích Hán Hân.

Nếu chỉ là hai người này, thì còn bỏ qua! Nhưng quan trọng nhất, chính là tiền đường chủ Võ Đường Nhậm Thiên Hồng lại đứng ở giữa hai người!

Đệ tử các đường trong Bích Tâm Cung đều xuất thân từ Võ Đường, đối với vị lão đường chủ chấp chưởng Võ Đường mấy chục năm này, đương nhiên không ai không biết.

Đám đệ tử thở phào nhẹ nhõm, dù sao cũng có câu nói này của lão đường chủ, nếu Mộ thiếu cung chủ thất bại, Nhan Minh Thanh cũng không trút lên đầu đám người mình được!

Đám cung chúng không do dự nữa, nhao nhao tản ra xung quanh đình viện, chỉ trừ bốn tên đệ tử trực tiếp của Nhan Minh Thanh trước đây, còn đứng ở giữa.

Mộ Bạch thấy thế, mỉm cười nói: “Hôm nay bản cung tìm Nhan Minh Thanh báo thù, tất cả cung chúng thuộc hạ không được nhúng tay vào. Chuyện đã qua, bản cung không nhắc tới nữa! Nhất định đối xử bình đẳng với các vị. Nhưng nếu đêm nay có người muốn thử xem kiếm của bản cung sắc bén hay không sắc bén, bản cung cũng sẽ không từ chối!”

Bốn gã cung chúng kia liếc mắt nhìn nhau, không dám quay đầu lại nhìn sắc mặt của Nhan Minh Thanh, đều tự cúi đầu rời đi.

Nhan Minh Thanh giận dữ, vốn có thể dựa vào những đệ tử này tiêu hao nội lực của Mộ Bạch, còn mình sẽ dễ dàng, nở mày nở mặt giết chết Mộ Bạch, không ngờ ba kẻ này lại đột nhiên xông ra.

Là ngươi thuyết phục bọn họ tới sao? Nhan Minh Thanh hung hăng trừng tử y thiếu niên, ánh mắt lạnh lẽo quét qua ba người Phùng Trường Lĩnh, cười lạnh nói: “Quả thật đều chán sống rồi!”

Ba vị lão giả đều hừ lạnh một tiếng.

Mộ Bạch khẽ cười, quay lại cúi người hành lễ với nhóm ba người Phùng Trường Lĩnh, nói: “Làm phiền ba vị rồi!”

Ba lão nhân thu hồi vẻ lạnh lùng, nhìn Mộ Bạch cười nói: “Mộ thiếu cung chủ không cần đa lễ, đây cũng là chuyện cuối cùng chúng ta có thể làm cho lão cung chủ!”

“Vậy là đủ rồi!” Mộ Bạch quay đầu lại, thấy sắc mặt xanh mét của Nhan Minh Thanh, nhìn thấy kẻ thù mong nhớ ngày đêm này, trong lòng lại bình tĩnh không sóng gió, dường như tất cả hận ý và sát khí đều quá cực nhi hoãn (đạt đến đỉnh điểm rồi trở lại bình thường), không còn một chút ác liệt nào!

Mộ Bạch cũng có chút ngạc nhiên với bản thân lúc này, lại cảm thấy tình hình hiện tại tốt hơn bất cứ lúc nào trước đây! Tinh thần sáng sủa, tứ chi thoải mái linh hoạt, nội lực lưu chuyển tự nhiên. . .

Mộ Bạch từng bước từng bước đi về phía Nhan Minh Thanh, cười nói: “Nhan Minh Thanh, sư phụ chờ ngươi rất lâu rồi!”

“Khoan đã!” Nhan Minh Thanh khoát khoát tay áo, trước tiên hắn phải kéo dài thêm chút thời gian, đợi thuộc hạ tâm phúc tới, đương nhiên có thể tiêu hao một chút tinh lực của Mộ Bạch: “Bản cung còn có một chuyện không rõ, Mộ sư đệ làm sao sống sót từ dưới vực sâu vạn trượng kia?”

Mộ Bạch chậm rãi rút Huyền Băng Kiếm ra, từ từ đâm về phía Nhan Minh Thanh, ôn hòa cười nói: “Sư huynh khỏi phải kéo dài thời gian nữa, để sư đệ tiễn ngươi lên đường thôi!”

Nhan Minh Thanh biến sắc, một kiếm này của Mộ Bạch. . . Nhìn như rất chậm, thực ra cực nhanh! Rõ ràng không có chút kiếm khí nào phát ra, tại sao mình lại cảm thấy lông tơ sợ hãi dựng lên!?

Nguy hiểm! Nhan Minh Thanh không dám đợi nữa, thanh kiếm lập tức xuất vỏ, một tán kiếm quang màu xanh từ thân kiếm bạo xuất, Nhan Minh Thanh hét lớn một tiếng, nghênh đón một kiếm thường thường kia của Mộ Bạch.

So với kiếm quang màu xanh biếc chói mắt kia của Nhan Minh Thanh, Huyền Băng Kiếm hoàn toàn tự mình phát ra bạch quang, có vẻ thất sắc hơn nhiều, thế nhưng. . . Khi hai thanh kiếm chạm nhau. . .

“Keng!” Một tiếng kiếm chạm nhau trong trẻo, Nhan Minh Thanh chỉ cảm thấy giống như đâm lên kim thiết, thanh kiếm dừng lại, một luồng lực lượng quỷ dị truyền tới, tay phải cầm kiếm trong nháy mắt mất đi tri giác.

Nội lực rất mạnh, rất quỷ dị! Nhan Minh Thanh còn chưa kịp kinh ngạc, mũi Huyền Băng Kiếm đột nhiên bắn ra một luồng bạch quang, phá vỡ kiếm quang của Nhan Minh Thanh, kiếm quang màu xanh biếc giống như khói tan ra, Huyền Băng Kiếm đã sượt qua thanh kiếm màu xanh đâm tới lồng ngực Nhan Minh Thanh.

Nhan Minh Thanh lập tức uốn người lui về sau, tay trái vội bảo vệ trước ngực, liều mạng đẩy ra một chưởng đánh tan bạch quang đột nhiên xuất hiện kia.

“Võ công của Mộ sư đệ tiến nhanh quá, thật sự đáng chúc mừng!” Nhan Minh Thanh bất động thanh sắc đưa bàn tay trái mặc dù đã chặn được bạch quang, nhưng cũng bị một vết thương, máu chảy đầm đìa ra sau lưng, mở miệng nói!

Mộ Bạch gật gật đầu, cười nói: “Cũng không phải sư đệ có tiến bộ, mà là sư phụ đang đòi nợ sư huynh đấy!”

Vừa nói, Mộ Bạch vừa đi về phía Nhan Minh Thanh.

“Mộ sư đệ nói đùa.” Nhan Minh Thanh thở phào nhẹ nhõm, chỉ cần hắn trả lời là tốt rồi! Đợi Tả Đông dẫn người tới, đương nhiên liền có thể dễ dàng giết Mộ Bạch! Nhưng mà võ công của Mộ Bạch này. . . Bỏ đi! Võ công quan trọng? Hay là tính mạng quan trọng? Huống chi tối nay hắn có thể xúi giục ba lão gia hỏa kia tới, cứ giết hắn cho yên ổn!

Mộ Bạch khẽ gật đầu, cười nói: “Cũng không phải nói đùa! Đây là nội lực của sư phụ, đương nhiên là sư phụ đang báo thù sư huynh rồi!”

“Cái gì! Lão truyền tất cả nội lực cho ngươi?!” Nhan Minh Thanh vừa sợ vừa đố kỵ, thấy Mộ Bạch tiến sát từng bước, cực kỳ tức giận, nội lực tám mươi năm của Tiêu Bạch Ly, phối hợp với kiếm pháp cổ quái kia. . . Nếu còn xem thường Mộ Bạch nữa, Nhan Minh Thanh trong lòng cũng biết, đêm nay nhất định thất bại!

Làm sao bây giờ?

Trốn? Nhưng Tả Đông còn chưa quay lại. . .

Đợi? Vừa rồi giao thủ hai chiêu, liền biết trong vòng năm mươi chiêu, mình nhất định sẽ chết. . .

Còn lại năm bước! Mộ Bạch dừng bước, hít sâu.

Giữ được núi xanh, sợ gì không có củi đốt. . .

Nhan Minh Thanh vừa quyết định chủ ý, lại thấy Huyền Băng Kiếm của Mộ Bạch triển khai, kiếm quang sáng trắng đột nhiên hiện ra, giống như một cơn lũ phá vỡ đê, chảy về phía trước. . .

Cuối cùng cũng lĩnh ngộ được cảnh giới trong tay không có kiếm rồi, tâm tình hơi kích động, rồi lại trở về như lúc đầu! Mộ Bạch phi thân lên không trung, nhìn kiếm quang của mình, bất mãn lắc lắc đầu, chậm rãi nói: “Sư huynh, đám người của ngươi tới rồi!”

Hô hấp của Nhan Minh Thanh cứng lại, bị kiếm quang cuồng bạo này làm hoa mắt, bạch quang không một khe hở giống như kiếm quang trong tay Tiêu Bạch Ly khi đó! Nhan Minh Thanh cũng không nhìn ra chân thân của Huyền Băng Kiếm ở chỗ nào! Trong nhất thời, thật sự nhụt chí, dường như không còn đường để chạy trốn. . .

“Cung chủ!” Một tiếng kinh hô, đó là. . . Tả Đông!

Tả Đông đã dẫn người tới! Tinh thần Nhan Minh Thanh run lên, từ trước kiếm quang khủng bố này phục hồi lại tinh thần, lạnh lùng quát một tiếng, thanh kiếm vội vung lên, chắn ở trước người, thân thể lại lui vào trong phòng lần nữa. . .

“Mau, giết hắn, cứu viện cung chủ!” Tả Đông vội quát một tiếng, thanh kiếm xuất vỏ, lệnh khoảng trăm cung chúng phía sau đánh tới trước, bản thân lại nhào tới chỗ Nhan Minh Thanh tránh lui trong phòng.

“Thiếu cung chủ tranh vị, kẻ nào dám tới tìm cái chết?!” Tiền đường chủ Võ Đường Nhậm Thiên Hồng quát to một tiếng, tức giận nói.

Cung chúng đang lao tới trước dừng lại, lúc này mới nhìn thấy nhóm ba người Phùng Trường Lĩnh, nhìn xung quanh một chút, vô số hắc y cung chúng trong sân đều đứng ở xa xa, lẳng lặng nhìn tử y thiếu niên ở giữa.

Mọi người do dự một lát, lập tức lùi lại trên tường viện, chỉ có bốn thanh y cung chúng không quan tâm, vẫn lao tới trước.

Khóe miệng Mộ Bạch giật giật, mỉm cười, mũi chân dùng lực, ấn vào mặt đất, đào lên một đống bùn đất, hất về phía bốn người khí thế ầm ầm.

Sau bốn tiếng kêu rên, thân thể ở trên không của bốn thanh y cung chúng đột nhiên rơi xuống, lẳng lặng nằm trên mặt đất, không động nữa. . .

Cung chúng xung quanh lặng lẽ giật mình, bùn đất đả thương người? Đây là công phu gì vậy? Không khỏi thầm vui mừng, may mà không phải mình, may mà đã nghe lời của đường chủ Nhậm Thiên Hồng. . .

“Ly Thương!” Tiếng rống giận của Tả Đông từ cửa phòng vang lên.

Mộ Bạch ngẩng đầu nhìn lại, đã thấy Ly Thương không biết tới từ lúc nào, đang chắn ở trước Tả Đông.

“Ly Thương, cung chủ nói ngươi trời sinh tính tình bạc bẽo, khó có thể trung thành, quả là không sai!” Tả Đông tả xung hữu đột, một lúc lâu cũng không thể vượt qua Ly Thương trước người, lại thấy đám người mình vội vội vàng vàng mang tới tản ra, không khỏi gấp gáp, tức giận nói.

“Nực cười! Ly Thương vốn là người của Mộ thiếu cung chủ, sao lại nói là bất trung?” Ly Thương cười lạnh nói.

“Bức chủ nhân của ngươi rơi xuống vách núi cũng là biểu hiện trung tâm của ngươi?!” Tả Đông giận dữ căm hận, lớn tiếng mắng chửi.

Ly Thương biến sắc, chột dạ nhìn Mộ Bạch một chút, trường kiếm trong tay lập tức hung ác thêm mấy phần, cũng không nói tiếp nữa, lòng tràn đầy mong muốn dẫm cái kẻ đâm chọc người khác này thành mấy khúc, mới có thể tiêu tan tức giận trong lòng mình!

Nhất thời, trong viện kình phong gào thét, kiếm ảnh lấp lánh, Ly Thương và Tả Đông, kiếm đối kiếm, chưởng chạm chưởng, cước đối cước. . .

Khí thế tuy mạnh, tiếng vang tuy lớn, nhưng công lực hai người tương đương, lại đều được nhất mạch cung chủ chân truyền võ công, nên bên tám lạng bên nửa cân, nhất thời ai cũng không thể làm gì được người kia!

Mộ Bạch cũng không để ý tới hai người Ly Thương, Tả Đông, chỉ ung dung tự tại bước vào trong phòng, nhưng lại không thấy nửa bóng người!

Mộ Bạch kinh ngạc, vội quan sát căn phòng không lớn một lần, đừng nói là Nhan Minh Thanh, dù là bóng dáng của một con mèo con chó cũng không thấy!

Địa đạo! Mộ Bạch cắn răng, chết tiệt, sao mình lại quên mấy điều này?! Lúc trước ở Lạc Hà Điện, Nhan Minh Thanh cũng từng đào một địa đạo, hiện giờ hắn ở Bích Lạc Điện mấy tháng, muốn đào một địa đạo nữa, cũng không phải chuyện khó!

Bất chấp y phục, Mộ Bạch ghé người xuống, dán trên mặt đất, lắng tai nghe, một lúc lâu sau, Mộ Bạch trầm mặt đứng dậy, ngoại trừ tiếng đánh nhau ngoài phòng, đúng là không nghe được một chút tiếng động nào nữa!

Chẳng trách Tả Đông kia không vội ngăn cản mình, chỉ một lòng muốn theo vào trong phòng. . .

Hèn chi trong tình hình trước mắt, Tả Đông còn muốn khơi mào tức giận của Ly Thương, dùng tiếng đánh nhau kịch liệt để che giấu phương hướng Nhan Minh Thanh chạy trốn!

“Rầm!” Cửa phòng bằng gỗ, không chịu nổi một kích ẩn chứa tức giận của Mộ Bạch.

Từng khối gỗ vụn mang theo kình phong chói tai bắn ra, Ly Thương và Tả Đông vội tự thu hồi kiếm, bảo vệ trước mặt, co người vội lui lại!

Theo thiếu niên chậm rãi từ trong cửa đi ra, trong đình viện rộng lớn lập tức lặng ngắt như tờ! Cho dù ý cười trên mặt Mộ Bạch đậm hơn, nhưng từ trên người hắn tản ra sát khí lạnh lẽo, giống như băng dày mùa đông, lạnh đến mức hơn trăm người không dám động đậy chút nào, trong lòng mỗi người cũng bắt đầu thấp thỏm không yên. . .

Tả Đông đảo mắt, tung người vọt tới tường viện, lúc này không chạy, còn đợi tới lúc nào?!

“Muốn chạy?” Giọng nói nhẹ nhàng của Mộ Bạch vang lên, thân hình khẽ động, đã đi sau mà tới trước, chắn ở trước người Tả Đông: “Hỏi qua bản cung chưa?”

“Mộ thiếu cung chủ, ngươi muốn đợi mọi việc xong xuôi thì tính sổ sao?!” Tả Đông lớn tiếng hét.

Mọi người ở dưới sân, lập tức trở nên rối loạn, cũng may nhóm ba lão nhân Phùng Trường Lĩnh vẫn còn uy thế, kịp thời quát ngừng, mới chưa có biến cố.

Ánh mắt Mộ Bạch quét qua xung quanh, càng cười ôn hòa hơn, nói: “Bản cung đã nói, người nào tối nay không nhúng tay vào chuyện của bản cung và Nhan Minh Thanh, thì chuyện cũ sẽ bỏ qua! Tả Đông, ngươi chết tới nơi rồi, còn muốn khiêu khích ly gián sao? Ly Thương tự biết đã sai, nguyện hối lỗi sửa chữa, bản cung cũng có thể buông tha, huống chi là những người khác?!”

Mọi người ngẩn ra, đều trộm nhìn về phía Ly Thương trong sân, đúng vậy. . . Ly Thương này, chuyện lúc trước bán đứng Mộ thiếu cung chủ, đã sớm truyền khắp toàn cung, nhìn y bây giờ còn có thể tràn đầy tinh lực, Mộ thiếu cung chủ hẳn là không nói dối. . .

Ly Thương cúi đầu, trầm mặc không nói.

Tả Đông cười lạnh một tiếng, mở miệng muốn nói, lại thấy Mộ Bạch ở trước cửa vung tay áo lên, đột nhiên cảm thấy bên sườn đau đớn, thân thể lập tức cứng đờ, không thể phát ra lời nào nữa.

Mộ Bạch mỉm cười gật đầu ra hiệu với ba người Phùng Trường Lĩnh, cất giọng nói: “Nhan Minh Thanh sợ tội bỏ trốn, nhóm ba người Phùng lão lập tức thăng làm trưởng lão Bích Tâm Cung, lập tức dẫn người lục soát trong ngoài cung, không thể buông tha kẻ phản bội cung Nhan Minh Thanh! Nếu có ai biết được ám đạo trong Bích Lạc Điện, được thưởng trăm lượng hoàng kim, nếu có ai tra được tung tích của Nhan Minh Thanh, có thể ngồi lên vị trí hữu hộ pháp!”

Một đám cung chúng lo sợ Mộ Bạch hạ độc thủ lập tức yên tâm, lớn tiếng hoan hô.

Nhóm ba người Phùng Trường Lĩnh khẽ cúi người với Mộ Bạch, mỉm cười dẫn theo mọi người rời đi.

Ly Thương nhảy lên tường viện, đi tới bên cạnh Mộ Bạch, nhìn sắc mặt của hắn một chút, nhỏ tiếng hỏi: “Thiếu. . . Cung chủ, Nhan Minh Thanh chạy thoát rồi?”

Mộ Bạch lạnh lùng liếc Ly Thương một cái, Ly Thương cúi đầu, trong lòng biết Mộ Bạch tất nhiên là giận dữ, cũng không dám hỏi lại, tự đứng ở một bên.

Mộ Bạch vung tay áo, Tả Đông rên một tiếng, lùi lại hai bước, nhìn trái nhìn phải một lát, huyệt đạo cũng đã giải.

“Không cần nhìn, nếu ngươi có thể chạy trốn trước mặt bản cung, vị trí cung chủ Bích Tâm Cung này, ngươi cũng có thể ngồi lên rồi!” Mộ Bạch đã khôi phục vẻ mặt tươi cười, nhìn bộ dạng muốn trốn mà không dám kia của Tả Đông, cười khẽ: “Ta biết ngươi theo Nhan Minh Thanh đã lâu, có lẽ bí đạo trong phòng kia, ngươi cũng biết, nếu ngươi có thể tỉnh ngộ kịp thời, nói cho bản cung biết, mọi chuyện đã qua, bản cung cũng không tính toán nữa!”

Tả Đông im lặng một lúc lâu, ánh mắt đột nhiên tối lại, nói: “Tả Đông biết lòng dạ Mộ thiếu cung chủ rộng lượng, ngay cả Ly Thương lúc trước hại chết sư phụ ngươi, bức ngươi nhảy xuống vách núi cũng có thể giữ ở bên người. . .”

Ly Thương giận dữ, ngẩng mạnh đầu, Tả Đông này nói gì vậy? Rõ ràng là đâm một dao!

Mộ Bạch khẽ vung tay áo, ép trường kiếm đã rút ra một nửa của Ly Thương trở về trong vỏ, cũng không nói lời nào, chỉ cười nhìn Tả Đông, đợi hắn nói.

Lồng ngực Ly Thương phập phồng, nhưng cũng không dám động thủ nữa, chỉ căm hận nhìn chằm chằm Tả Đông, muốn lột da róc xương kẻ nhắc đến chuyện e rằng Mộ Bạch đã quên này, mới có thể tiêu tan mối hận trong lòng.

Tả Đông nhìn hai người một chút, khẽ nói: “Đáng tiếc! Tả Đông không phải Ly Thương, nếu Mộ thiếu cung chủ muốn có được tung tích của chủ nhân từ trên người Tả Đông, chỉ sợ phải thất vọng rồi. . .”

Mộ Bạch nhướng mày, trong lòng biết không ổn, vội đưa tay bắt lấy cằm Tả Đông, lại thấy trong miệng Tả Đông đã chảy ra máu đen.

“Ha ha. . . Mộ thiếu cung chủ. . . Tả. . . Đông. . . tuyệt. . . đối. . . sẽ. . . không. . . phản. . . bội. . . chủ. . . nhân. . .” Tả Đông vừa thổ huyết, vừa cố gắng nói xong, ngoẹo đầu, khí tuyệt mà chết.

Ly Thương nhạy bén cảm giác được trong nháy mắt hơi thở của Mộ Bạch trở nên kịch liệt.

Lập tức, chỉ thấy Mộ Bạch giơ tay ném thi thể của Tả Đông lên không trung, lật tay đánh ra một chưởng, một luồng nội kình bắn lên, thi thể của Tả Đông lập tức nổ tan. . .

2 thoughts on “[BHPT] – Chương 60

Thích thì dùng: (╬ ̄皿 ̄)凸 ლ(¯ロ¯ლ) (╯‵□′)╯︵┻━┻ ~(‾▿‾~ ) ≧◡≦ \(≧▽≦)/ ≧△≦ ㄟ(≧◇≦)ㄏ (≧ロ≦) (≧◡≦) ╮(╯_╰)╭ o(︶︿︶)o 〒_〒 o(╥﹏╥)o ╭(╯^╰)╮ Σ( ° △ °|||) ♉( ̄▿ ̄)♉ ⊙﹏⊙(*´▽`*) ♥‿♥ ◔_◔ o(>﹏﹏<)o (^з^)-☆ O(∩_∩)O (づ  ̄ ³ ̄)づ~♥