[BHPT] – Chương 61

Bích huyết phệ tình 61

Tác giả : Ma yên

Editor : dongphuongphonglinh

Beta: toujifuu

 

Ly Thương bình tĩnh nhìn ánh mắt lạnh băng kia của tử y thiếu niên, bây giờ hắn đã là cung chủ Bích Tâm Cung này, mặc dù Nhan Minh Thanh chạy thoát, nhưng có sự ủng hộ của đại đa số lão giả trong cung, mà võ công của bản thân Mộ Bạch cũng cao hơn mọi người rất nhiều, vị trí cung chủ, làm cũng không khó khăn nữa.

Đón nhận ánh mắt dần dần lộ ra sát ý của Mộ Bạch, Ly Thương không lùi lại chút nào. Nếu đã dùng mình để thu mua nhân tâm thuộc hạ cung chúng, Mộ Bạch tuyệt đối sẽ không giết mình lúc này. . .

Ít nhất. . . Trước khi hắn trấn an được cung chúng, sẽ không giết mình. . .

Ly Thương yên lặng nghĩ, khóe môi hiện lên một chút khổ sở.

Quả nhiên, chỉ chốc lát, Mộ Bạch đã dời mắt, thu hết sát khí.

“Ngươi đi tìm người tới thu thập chỗ này một chút, sau đó dẫn người tuần tra trong cung, đừng để có kẻ thừa cơ làm loạn.” Mộ Bạch nhắm mắt lại, thanh âm cứng ngắc nói.

“Dạ, cung chủ.” Cung kính hành lễ, Ly Thương lén liếc qua những vết máu, tay chân đứt vỡ trên mặt đất, và Mộ Bạch vẻ mặt lạnh băng, đáy lòng buồn bã xoay người rời đi.

Khiêu khích lúc trước của Tả Đông, cùng với dù chết cũng không nói sau đó, giống như một cây gai độc, đâm thật sâu vào trong lòng Mộ Bạch. . . Ly Thương cắn cắn môi, thà rằng hắn tức giận, hành hạ mình, cũng tốt hơn là lạnh lùng, đè nén mọi thứ ở trong lòng như vậy. . .

Cung chủ, trong lòng ngươi, thực sự không có Ly Thương nữa sao?

Nhìn bóng lưng có chút hiu quạnh của nam nhân, thân thể cứng ngắc vì đè nén sát khí của Mộ Bạch, dần dần dịu xuống, liếc qua thi thể nát vụn trên mặt đất, Mộ Bạch nhịn không được lại liếc nhìn Ly Thương đã đi xa một chút. . .

Giống như có cái gì đó, chặn ở lồng ngực, thở không ra, nuốt không trôi. . .

Vui mừng khi đoạt lại vị trí thuộc về mình, sớm đã bị buồn bực vây quanh này che lấp không còn tung tích! Huống chi. . . Ba kẻ thù lúc trước bức mình nhảy xuống vách núi, hại chết sư phụ, chỉ giết được một Tả Đông, Nhan Minh Thanh thì chạy trốn, Ly Thương hiện giờ lại vẫn chưa giết được. . .

Phun ra một hơi khí buồn bực thật dài, Mộ Bạch chuyển mắt đảo qua sân nhỏ vắng vẻ, không thể phủ nhận, khi phát hiện Tả Đông uống thuốc độc tự sát, cũng không chịu nói ra Nhan Minh Thanh, mình đã mất khống chế. . .

Nhìn Tả Đông, nhớ đến Ly Thương, Mộ Bạch nắm chặt nắm tay trong tay áo, tại sao lúc trước sư thúc lại nói cho Ly Thương hành tung của mình?

Vung tay áo màu tím, Mộ Bạch tung người nhảy lên tường viện, đi về phía Lãnh Tiêu Điện.

※※※

“Sư thúc.” Tiếng thì thầm nhỏ như muỗi kêu, truyền vào trong tai, ánh mắt hồ đồ của Tiêu Bạch Mạch thoáng qua một tia sáng.

Tiêu Bạch Mạch nhìn cửa phòng đóng chặt một chút, phất tay, một cơn kình phong bắn ra, cửa phòng “Chi nha” mở ra.

Nhìn tử y thiếu niên đứng ở ngoài cửa, Tiêu Bạch Mạch nhíu mày, nói: “Vào đi, sự tình lo liệu xong rồi sao?”

Mộ Bạch chỉnh lại y phục một chút, bước vào cửa, trở tay khép cửa phòng lại, nhỏ giọng nói: “Nhan Minh Thanh chạy rồi, sư điệt không đề phòng việc hắn cũng đào bí đạo trong Bích Lạc Điện.”

“À. . .” Trong mắt Tiêu Bạch Mạch lóe lên tinh quang, liếc mắt quan sát Mộ Bạch vẻ mặt cung kính, nói: “Nếu như vậy, ngươi không đuổi theo hắn, tới chỗ lão phu làm gì?”

Mộ Bạch mỉm cười, nói: “Sư điệt đã sắp xếp hai vị hộ pháp tiền nhiệm, và tiền đường chủ Võ Đường làm trưởng lão của bản cung, dẫn dắt cung chúng đệ tử Bích Lạc Điện và cung chúng đệ tử tới cứu viện Nhan Minh Thanh sau đó đi truy tìm Nhan Minh Thanh. Sư điệt cho rằng, lúc này ổn định mọi thứ trong Bích Tâm Cung trước, mới là quan trọng nhất.”

Tiêu Bạch Mạch nhướng mày, lại thả lỏng, nói: “Đã như vậy, ngươi không ở Bích Lạc Điện, hoặc triệu tập ngũ đường nghị sự, tới đây làm gì?”

Mộ Bạch khom người, chắp tay thi lễ, nói: “Đêm đã khuya, nếu như đêm khuya triệu tập mọi người, khó tránh khỏi quấy nhiễu mộng đẹp của họ, hơn nữa, sư điệt còn có một chuyện không rõ, đặc biệt tới hỏi sư thúc.”

Ngươi muốn cho những người đó thời gian yên tĩnh suy nghĩ rõ ràng, để tránh chó cùng rứt giậu sao?! Tiêu Bạch Mạch mỉm cười, cũng không nói thẳng ra, vuốt vuốt chòm râu, nói: “Chuyện gì?”

Mộ Bạch nhìn kỹ Tiêu Bạch Mạch một chút, nói: “Lúc trước tại sao sư thúc lại nói hành tung của sư điệt cho Ly Thương biết? Chẳng lẽ sư thúc đã quên, cái chết của sư phụ, y cũng có một phần trong đó!”

Tiêu Bạch Mạch thở dài, nói: “Còn nói tính tình ngươi đã chín chắn hơn, sao vừa đoạt được vị trí cung chủ, lại dễ kích động rồi. . .”

Mộ Bạch ngẩn người, tuy rằng hiện giờ, cảm thấy Tiêu Bạch Mạch đối với hắn tốt hơn một chút, nhưng chưa bao giờ nói ra lời quan tâm rõ ràng như vậy, nhất thời, không biết mở miệng như thế nào.

“Nếu đêm nay ngươi đã tới tìm, vậy có một số việc lão phu sẽ nói cho ngươi biết. . .” Tiêu Bạch Mạch chỉ chỉ ghế ngồi bên cạnh, nói: “Ngồi đi.”

Mộ Bạch mấy máy miệng, thấy vẻ mặt nghiêm túc của Tiêu Bạch Mạch, lại nuốt lời nói đã ra đến miệng xuống, lập tức ngồi xuống ghế, lộ ra dáng vẻ chăm chú lắng nghe.

Vậy mà Tiêu Bạch Mạch lại chưa vội mở miệng, ngược lại ngẩn người nhìn Mộ Bạch, ánh mắt trống rỗng xuất thần. . .

Mộ Bạch vội ngồi ngay ngắn, lại phát hiện ánh mắt Tiêu Bạch Mạch tuy là nhìn mình, nhưng lại giống như không nhìn thấy mình. . .

Đợi rồi lại đợi, vẫn không thấy Tiêu Bạch Mạch nói chuyện, Mộ Bạch rất muốn gọi hắn, nhưng nhớ lại vừa rồi hắn nói mình không chín chắn, đành phải kìm nén tâm trạng, yên lặng chờ đợi. . .

Một lúc lâu sau, rốt cuộc Tiêu Bạch Mạch thở dài, rũ mắt xuống, lộ ra tư thái già nua của một lão nhân tuổi xế chiều, nói xa xôi: “Sư phụ ngươi quật cường cả một đời, cuối cùng, lại chết uất ức như vậy. . .”

“Sư thúc!” Nếu người trước mặt này không phải là thân đệ đệ của sư phụ, Mộ Bạch đã sớm rút kiếm ra rồi.

Tiêu Bạch Mạch khinh thường liếc Mộ Bạch một cái.

Mộ Bạch rũ mắt, che giấu vẻ tức giận lóe lên rồi biến mất kia, lại ngẩng đầu, đã là một vẻ hòa nhã.

Tiêu Bạch Mạch hài lòng gật gật đầu, nói: “Ngươi có biết, trước đây sư phụ ngươi cũng không phải là đệ tử mà cung chủ tiền nhiệm thích ý nhất?”

Mộ Bạch ngẩn ra, không phải đồ đệ cung chủ tiền nhiệm thích ý? Vậy sao sư phụ lên được vị trí cung chủ? Chẳng lẽ cũng là. . .

Phát hiện ý nghĩ của mình vô cùng bất kính với sư phụ, Mộ Bạch vội ngăn lại suy nghĩ của mình.

“Đại ca hắn thiên tư thông mình, tự cho mình là tài giỏi, hơn nữa tính cách hắn thích cô độc, đừng nói sư huynh đệ bên cạnh, dù là đệ đệ ruột của hắn, lão phu cũng có nhiều bất mãn.” Tiêu Bạch Mạch cảm thán, lộ ra vẻ hồi tưởng, “Lúc đó đệ tử sư phụ thích nhất, lại là nhị sư huynh. Nhưng thân là cung chủ, nhất định phải có mười đồ đệ trở lên, và vì các đồ nhi tranh đoạt ngôi vị cung chủ, chỉ có người chiến thắng cuối cùng, mới có tư cách làm cung chủ Bích Tâm Cung này. Đây là cung quy bí mật chỉ có cung chủ mới có thể biết được!”

Mộ Bạch nhíu nhíu mày, cung quy bí mật? Chủ nhân một cung, đâu nhất định phải tuân thủ quy định này? Đây là do ai định ra?!

Tiêu Bạch Mạch lại nói tiếp: “Lão phu nói với Ly Thương kia về trưởng lão Ám Điện, có lẽ ngươi cho rằng lão phu soạn bậy ra đúng không?”

Mộ Bạch gật gật đầu, hắn sống ở Bích Lạc Điện nhiều năm như vậy, ngoại trừ Kiếm Viện, còn chưa từng nghe nói Bích Tâm Cung có trưởng lão các loại gì đó.

Tiêu Bạch Mạch mỉm cười, nói: “Kỳ thực, lão phu cũng không lừa các ngươi, Bích Tâm Cung quả thật có tồn tại Ám Điện! Mỗi khi một cung chủ tân nhiệm lên ngôi, tả, hữu hộ pháp, đường chủ, phó đường chủ ngũ đường, cùng với. . . những thiếu cung chủ khác, tất cả đưa về Ám Điện!”

Mộ Bạch kinh ngạc, nhìn Tiêu Bạch Mạch, nói: “Nếu là như vậy, người khác thì bỏ đi, nhưng thiếu cung chủ không phải là. . .”

“Chỉ có thiếu cung chủ chiến thắng mới có thể lên làm cung chủ! Nhưng thiếu cung chủ thất bại, cũng không nhất định đều sẽ chết!” Tiêu Bạch Mạch cắt ngang lời Mộ Bạch, nói: “Có lẽ tất cả mọi người trong Bích Tâm Cung đều cho rằng thiếu cung chủ tranh vị, người thua nhất định sẽ chết, nhưng Ám Điện sẽ âm thầm xuất thủ, trong tình huống không bị ai phát hiện, thu những thiếu cung chủ còn sống vào Ám Điện.”

“Cái gì? Như vậy Nhan Minh Thanh. . .” Mộ Bạch đứng mạnh lên, tuy nói đêm nay Tả Đông cố tình đánh nhau với Ly Thương, khiến mình không thể nghe được âm thanh Nhan Minh Thanh rời đi, nhưng nếu là trưởng lão Ám Điện ra tay, mình cũng không thể phát hiện!

Trong mắt Tiêu Bạch Mạch lóe lên vẻ lo lắng, nói: “Nếu lão phu đoán không nhầm, Nhan Minh Thanh chính là được Phong Vô Ý ở trong Bích Lạc Điện mang đi!”

Quả nhiên! Lồng ngực Mộ Bạch phập phồng, cũng không che giấu được tức giận nữa, nhìn chằm chằm Tiêu Bạch Mạch, nói: “Xin thứ cho sư điệt vô lễ, Nhan Minh Thanh thí sư đoạt vị, cũng phải thu hắn vào Ám Điện sao?!”

Tiêu Bạch Mạch lạnh lùng liếc Mộ Bạch, nhỏ giọng nói: “Thí sư đoạt vị! Hừ! Ha ha ha. . . Từ khi Bích Tâm Cung kiến cung tới nay, Nhan Minh Thanh chính là người đầu tiên thí sư đoạt vị đó! Lão phu sao có thể để hắn tiến vào Ám Điện?!”

Mộ Bạch ngẩn người, người đầu tiên? Như vậy sư phụ cũng không phải. . .

Mộ Bạch thở phào nhẹ nhõm, có chút áy náy nhìn Tiêu Bạch Mạch một chút, tuy Tiêu Bạch Mạch luôn nói hắn oán hận sư phụ, nhưng hành động của hắn lại giúp mình và sư phụ rất nhiều. . .

“Phong Vô Ý. . . Chính là lão nhân chăm hoa trong Kiếm Viện?” Mộ Bạch chìm trong suy nghĩ, lại ngồi xuống ghế, nhỏ tiếng hỏi.

“Không phải, đó là Trịnh Thất Mạc, tính ra, còn là tam sư bá của ngươi!” Tiêu Bạch Mạch mỉm cười, nói: “Phong Vô Ý là thất sư thúc của ngươi, sư phụ ngươi hận hắn năm đó ám toán lão phu, cho nên. . . sai hắn đi dọn nhà vệ sinh mỗi đêm. . .”

Mộ Bạch líu lưỡi, thất, thất sư thúc? Dọn, dọn nhà vệ sinh. . .

Mộ Bạch hiểu rõ tại sao Phong Vô Ý lại cứu Nhan Minh Thanh rồi. . .

Tiêu Bạch Mạch dường như cũng thấy buồn cười, nhưng nụ cười kia còn chưa thành hình, lại đã trở thành vẻ lo lắng: “Sư phụ ngươi chính là người như vậy! Hắn làm cung chủ, đương nhiên có thể làm nhục người lúc trước đắc tội hắn, nếu không phải bên trên còn có sư công (sư phụ của sư phụ) ngươi áp chế, hừ hừ. . .”

Sư. . . Sư công? Mộ Bạch chỉ cảm thấy có chút hoa mắt, sư phụ đã tám mươi tuổi, vậy sư công bao nhiều rồi?

Tiêu Bạch Mạch hừ mấy tiếng, lại mất tinh thần nói: “Đây là lợi ích quyền thế mang lại, nhưng cũng vì vậy, mà sư phụ ngươi liều chết nắm lấy quyền lực không chịu buông! Ngươi có biết, cung chủ Bích Tâm Cung, đến năm mươi tuổi, liền thoái vị ẩn vào Ám Điện? Mà sư phụ ngươi. . . Ha ha. . . Không hổ là đại ca của ta, hắn lựa chọn đệ tử cung chúng có tư chất ra, sắp xếp mười viện lạc Ngộ Kiếm Viện, nói là vì thực lực của Bích Tâm Cung, nhưng đó là lừa gạt sư công của ngươi, đến khi hắn tới tuổi, lại sống chết không chịu thoái vị, sư công ngươi mới ngạc nhiên phát hiện, mười viện lạc kia, gần nghìn tuyệt đỉnh cao thủ đều tử trung với hắn, khiến hắn có thực lực đối kháng với Ám Điện!”

Mộ Bạch trong đầu mơ hồ, miệng lại không tự chủ giải thích giúp sư phụ Tiêu Bạch Ly: “Người như sư phụ, để người đi làm công việc tạp dịch, không bằng một kiếm giết chết người, còn thống khoái hơn!”

“Đúng vậy!” Tiêu Bạch Mạch liếc Mộ Bạch một cái, nói: “Đâu chỉ là công việc tạp dịch? Còn phải từ bỏ mọi thứ, vĩnh viễn sống không để người khác biết, chỉ để âm thầm bảo hộ Bích Tâm Cung, sẽ không vì ai mà chết!”

Không để người biết? Trong đầu Mộ Bạch hiểu rõ, nhìn Tiêu Bạch Mạch, chẳng trách vẫn cảm thấy sư thúc và sư phụ không giống nhau, hèn chi trong cung không có ai biết sự tồn tại của Ám Điện. . .

Tiêu Bạch Mạch thầm khen đứa nhỏ này thông minh, đưa tay lau trên mặt một chút, cười nói: “Trăm năm qua Bích Tâm Cung yên ổn làm đệ nhất võ lâm, không thể bỏ qua công lao của sư phụ ngươi, đây là một trong những nguyên nhân sư công ngươi không động thủ trừ bỏ hắn. . .”

Mộ Bạch chăm chú nhìn, vẻ mặt không khỏi hoảng hốt, đây. . . Rõ ràng, chính là khuôn mặt của sư phụ mà. . . Vành mắt Mộ Bạch đỏ lên, may là không chảy nước mắt, vội dời ánh mắt, nhìn vật mỏng manh kia trong tay Tiêu Bạch Mạch. . .

“Thứ hai, chính là lực lượng trong tay sư phụ ngươi quá mạnh, nếu muốn dùng sức mạnh, tuy rằng cũng có thể bắt được sư phụ ngươi, nhưng chỉ sợ Bích Tâm Cung sẽ từ bang phái thiên hạ đệ nhất biến thành bang phái nhị, tam lưu trong võ lâm!” Khuôn mặt của Tiêu Bạch Mạch, vì nhiều năm không thấy ánh mặt trời, mà trắng bệch quỷ dị.

Thấy bộ dạng của Mộ Bạch, Tiêu Bạch Mạch giơ mặt nạ trong tay lên, cười nói: “Đây là mặt nạ đặc biệt của Ám Điện, sau khi mang lên, sinh động như thật, không ai có thể nhìn thấu! Không phải thứ những thuật dịch dung thấp kém trên giang hồ có thể so sánh! Chỉ là hiện giờ, chuyện mặt nạ này, cũng không phải một mình Bích Tâm Cung ta có. . .”

Thấy ánh mắt tò mò của Mộ Bạch, Tiêu Bạch Mạch thuận miệng nói một câu: “Tổ sư kiến cung năm đó từng kết bái với tổ sư của Tuyệt Cốc, mặt nạ dịch dung này, liền truyền cho người nọ, có lẽ hiện giờ, Tuyệt Cốc cũng chưa thất truyền loại tuyệt kỹ này.”

Mộ Bạch nhíu mày, tuyệt kỹ bậc này, sao có thể truyền cho người khác? Nếu như Tuyệt Cốc dịch dung, lẩn vào trong Bích Tâm Cung, chẳng phải nguy hiểm sao?

“Không cần lo lắng Tuyệt Cốc!” Tiêu Bạch Mạch như đã nhìn thấu Mộ Bạch, cười nói: “Ngươi có biết, thực lực chân chính của Bích Tâm Cung đều ở trong cung, chưa bao giờ ra ngoài? Cho dù là Ám Điện, hay là Thập Viện sư phụ ngươi thiết lập! Chỉ bằng Thập Viện kia, là có thể tiêu diệt toàn bộ ngũ đường ngoài sáng của Bích Tâm Cung, đó là còn chưa nói tới Ám Điện thực lực gấp đôi Thập Viện?”

Mộ Bạch thở phào nhẹ nhõm, người trong Thập Viện kia, Mộ Bạch cũng biết, nếu đưa bọn họ ra ngoài, hơn vạn đệ tử của ngũ đường, cũng chỉ là cọng rơm con kiến. . . Nếu Ám Điện và Thập Viện cùng hành động. . . Ánh mắt Mộ Bạch sáng lên, đừng nói đệ nhất thiên hạ! Đó là tắm máu cả thiên hạ. . .

Tiêu Bạch Mạch thở dài, nói: “Môn phái có thể lưu truyền mấy trăm năm, cái nào lại không có thực lực ngầm? Như Vấn Thiên Bí Tịch lúc trước các ngươi hao hết tâm cơ, năm đó Cuồng Đao Đỗ Vấn Thiên tung hoành giang hồ, không ai có thể địch lại, nhưng không phải cũng thua lộn nhào ở Tuyệt Cốc sao? Sau khi Tuyệt Cốc tự ép Đỗ Vấn Thiên quy ẩn giang hồ, thì tự nhận thiên hạ đệ nhất, bất chấp tình nghĩa của sư công hai phái năm xưa, cấm địa Tuyệt Cốc đã xuất ra một nửa cao thủ tuyệt đỉnh, muốn tiêu diệt Bích Tâm Cung ta, nhưng cuối cùng thì sao? Cũng bỏ lại vô số thi thể, tái mặt rút về Tuyệt Cốc! Hừ. . . Nếu không phải Ám Điện tuyệt đối không được ra khỏi núi Nam Lĩnh, Tuyệt Cốc còn có thể mang danh một trong tam phái đệ nhất không, đó cũng là một vấn đề!”

“Tại sao Ám Điện không thể xuống núi?” Mộ Bạch nghe được liền chú ý, vội vàng hỏi.

Tiêu Bạch Mạch liếc mắt, nói: “Vừa vào Ám Điện, chuyện đầu tiên mà tiền bối sư môn phải làm, chính là mài mòn hùng tâm tráng chí của ngươi. . . Aiz. . . Đây cũng là nguyên nhân sư phụ ngươi liều chết cũng không chịu vào Ám Điện. . . Người của Ám Điện, đều đã không còn lòng hiếu thắng, còn sống, chẳng qua cũng là cái xác không hồn mà thôi. . .”

Trong lòng Mộ Bạch lóe lên linh quang, nhìn Tiêu Bạch Mạch, nói: “Sư thúc muốn đưa Ly Thương vào Ám Điện?”

Tiêu Bạch Mạch cười tán thưởng, nói: “Hài tử Ly Thương này, ở trước mắt lão phu tới tới lui lui nhiều năm như vậy, mặc dù ích kỷ một chút, nhưng y luôn hiểu rõ bản thân muốn gì! Trước đây, là bảo vệ tính mạng, sau này. . . Là ngươi. . .”

Dù hiện giờ trái tim Mộ Bạch như đá, cũng không khỏi đỏ mặt một chút.

“. . .” Sắc mặt Tiêu Bạch Mạch đột nhiên thay đổi, nghiêng tai nghe ngóng, truyền âm bí mật nói: “Ngươi nhớ kỹ, ngươi có thời gian một năm, nhất định phải làm ra công lao xứng với thân phận cung chủ của đệ nhất cung trên võ lâm! Một năm sau, sẽ tự có người tìm ngươi, nói cho chuyện Ám Điện. Dù đã ngồi lên vị trí cung chủ rồi, cũng không có người nói cho biết chuyện bí mật này! Sau này ngươi ít đến chỗ của lão phu thôi, cũng không thể nói cho bất cứ kẻ nào chuyện Ám Điện! Đừng tưởng rằng trở thành cung chủ rồi, thì mọi chuyện không lo, điện chủ Ám Điện hiện giờ, là sư công của ngươi, nếu ngài cho rằng ngươi không xứng làm cung chủ Bích Tâm Cung, thì ngoại trừ Nhan Minh Thanh, ngươi còn có năm vị sư huynh đang ở trong mật thất luyện công đó. . .”

Mộ Bạch chấn động, trong lòng biết nhất định là có người của Ám Điện tới, liền cũng dùng truyền âm bí mật, nói: “Đa tạ sư thúc.”

Chẳng trách đại ca thương ngươi như vậy. . . Tiêu Bạch Mạch lắc lắc đầu, thở dài một tiếng, dùng âm thanh không cao không thấp, nói: “Không cần sắp xếp chỗ ở gì đó cho lão phu nữa, lão phu già rồi. . . Cũng không muốn để ý tới những chuyện tạp nham đó nữa, ngươi có thể nhớ đến lão phu, rảnh rỗi thì tới thăm một chút, vậy cũng được rồi. . . Đi đi, trong cung vừa đổi cung chủ, rất nhiều chuyện cần ngươi giải quyết, không nên ở lại đây lâu!”

Mộ Bạch đứng dậy, khom người hành lễ, nói: “Dạ, sư thúc nghỉ ngơi sớm một chút, sư điệt cáo lui.”

Mộ Bạch mắt nhìn thẳng, ra khỏi Lãnh Tiêu Điện, quả nhiên nghe được trong Lãnh Tiêu Điện phía sau, một tiếng phất tay áo cực nhỏ. Nếu không phải công lực lúc này của Mộ Bạch, chỉ sợ thật sự không nghe được. . .


Nói đến cái thuật dịch dung ở Tuyệt Cốc làm nhớ đến Phong ca ghê, Phong ca cũng chuyên gia dịch dung đi ám sát người. <3

3 thoughts on “[BHPT] – Chương 61

  1. Bên Tuyệt Cốc là tắm máu nhau một trận rồi mới ngồi lên ghế Cốc chủ, còn bên này thế lực ngầm kinh dị thật O r O đệ tử không phải chết nhưng lại bị mài mòn hùng tâm, không còn chí tranh đấu, chả biết bên nào thảm hơn :v

    Mà sư công cháu Bạch chắc giờ cũng phải hơn trăm tuổi *vuốt mồ hôi*

  2. hắc hắc. Trước đọc TKLP thấy Tuyệt Cốc có Ảnh Điện rất hoành tráng nha. Bây giờ đọc Thập Viện với Ám Điện thật khiến người ta phải shock tinh thần *ôm tim*.
    Chs đọc cái đoạn sư phụ Mộ Bạch sai thất sư thúc gì đó đi dọn Wiliam C + phản ứng MB mà buồn cười =))))))).
    Com = đt nên thế thui. Tks 2nàng <3

Thích thì dùng: (╬ ̄皿 ̄)凸 ლ(¯ロ¯ლ) (╯‵□′)╯︵┻━┻ ~(‾▿‾~ ) ≧◡≦ \(≧▽≦)/ ≧△≦ ㄟ(≧◇≦)ㄏ (≧ロ≦) (≧◡≦) ╮(╯_╰)╭ o(︶︿︶)o 〒_〒 o(╥﹏╥)o ╭(╯^╰)╮ Σ( ° △ °|||) ♉( ̄▿ ̄)♉ ⊙﹏⊙(*´▽`*) ♥‿♥ ◔_◔ o(>﹏﹏<)o (^з^)-☆ O(∩_∩)O (づ  ̄ ³ ̄)づ~♥