[BHPT] – Chương 63

Bích huyết phệ tình 63

Tác giả : Ma yên

Editor : dongphuongphonglinh

Beta: toujifuu

 

“Đương đương đương. . .” Tiếng chuông to rõ, trong trẻo cắt ngang bầu trời hửng sáng, cũng phá vỡ tâm tư của mấy vạn đệ tử Bích Tâm Cung.

※※※

Trong lầu các sáng sủa, một trung niên nam tử lắng tai nghe một lúc lâu, quay đầu nhìn đồng bạn bên cạnh, khẽ nói: “Đây là tiếng chuông triệu tập tất cả các đệ tử không làm nhiệm vụ trong cung!”

Đồng bạn nhíu mày một cái, thở ra thật sâu, nói: “Ba ngày rồi, Mộ thiếu cung chủ so với Nhan. . . Lại càng kiên nhẫn hơn. . . Ba ngày yên ổn, có lẽ mọi người đều tưởng rằng đã an toàn, huống chi còn có hộ pháp Ly Thương kia làm gương? Lại là triệu tập toàn cung như vậy, cũng không phải chỉ gọi chúng ta.”

Trung niên nam tử mỉm cười, nói: “Đúng vậy! Xem ra Mộ thiếu. . . Không. . . Mộ cung chủ không nói dối, chúng ta đi thôi.”

Đồng bạn khẽ thở dài, vị Mộ cung chủ này cũng thật can đảm, triệu tập toàn cung, tuy rằng ám chỉ sẽ không động thủ với nhóm người mình được Nhan Minh Thanh cất nhắc lên, nhưng hắn không sợ mấy vạn cung chúng cùng phản lại sao. . .

※※※

Trong sân nhỏ, nam tử nắm chặt thanh kiếm trong tay nhíu mày, cẩn thận đếm những tiếng chuông trong trẻo kia, một lúc lâu sau, thở phào nhẹ nhõm, giãn lông mày mỉm cười, xoay người rời đi. . .

※※※

Nụ cười trên mặt lão nhân đồng nhan hạc phát dần dần đậm hơn, đột nhiên đứng dậy, nhỏ tiếng gọi: “Cửu Sí, theo vi sư đi xem thủ đoạn của vị Mộ cung chủ tân nhiệm này một chút!”

Lão giả đang ngồi xếp bằng vận công bên cạnh mở mắt ra, lẳng lặng đáp: “Dạ, sư tôn.”

※※※

Bên ngoài cửa Bích Tâm Cung mở rộng rất đông đúc, đứng đầy tất cả ba vạn năm nghìn thanh y, hắc y đệ tử không làm nhiệm vụ nhỏ giọng thì thầm nói chuyện với nhau.

Toàn bộ phía trước Bích Tâm Cung không còn yên tĩnh như trước, tiếng ong ong nghị luận, vang cả một vùng. . .

Mười nam tử thanh niên, trung niên đứng trước mọi người, khi nhìn tấm hoành phi lấp lánh sắc xanh biếc dưới ánh mặt trời kia, nhãn thần phức tạp, lặng lẽ trao đổi tầm mắt. . .

“Cung chủ giá đáo!” Từng tiếng từng tiếng kêu to, vang lên trong không trung, truyền khắp quảng trường.

Tiếng nghị luận càng lúc càng vang kia lập tức ngừng lại, mấy vạn người cùng ngẩng đầu, nhìn về phía trong Bích Tâm Cung truyền tới thanh âm. . .

Một chiếc kiệu nhỏ bằng gỗ lim, màn kiệu bằng lụa mỏng màu xanh đón gió tung bay, bốn thanh niên mặc áo gai vẻ mặt ngây ngô nâng cỗ kiệu nhỏ kia, ở giữa không trung không hề có chỗ mượn lực, bồng bềnh lướt tới. . .

Trong lòng mười thanh niên, trung niên dẫn đầu chấn động! Bốn người này. . . Không phải là ái tướng tâm phúc của Nhan Minh Thanh sao? Trong đêm đó, truyền ra bốn người này bị Mộ Bạch dùng bùn đất bắn chết, sao lại xuất hiện ở đây?

Hơn nữa, công lực của bốn người này, đừng nói đi bộ trên không, dù là dừng lại trên không trung trong thời gian một nén hương, cũng không thể, sao có thể nâng cỗ kiệu màu xanh, từ trong cung xa như vậy đi tới, mà không rơi xuống đất?!

Mười người không khỏi cùng đưa mắt nhìn trong màn kiệu đã kéo ra kia, đúng lúc rơi trên người tử y thiếu niên dường như đang nhắm mắt dưỡng thần, chẳng lẽ là hắn. . .

Cả quảng trường im lặng, ba vạn năm nghìn đệ tử, lại cả tiếng hít thở nặng nề một chút cũng không có, tất cả đều bị phương thức xuất tràng (lên sàn diễn ^^) quỷ dị này làm khiếp sợ tại chỗ!

Cỗ kiệu màu xanh chậm rãi hạ xuống, bốn thanh niên mặc áo gai giống như không nghe không thấy mấy vạn cung chúng xung quanh, vẻ mặt ngây ngốc đứng yên trên mặt đất, nhưng vai vẫn đỡ cỗ kiệu xanh bằng gỗ lim kia, không biết hạ xuống.

Ngón tay vịn trên ghế dựa của Mộ Bạch trong kiệu nhẹ nhàng gõ một cái, động tác của bốn thanh niên áo gai đồng đều, nâng kiệu, hạ vai, đặt xuống. . .

Cỗ kiệu màu xanh ổn định vững vàng, không có một chút lắc lư!

Mộ Bạch hài lòng mỉm cười, chậm rãi mở mắt.

Mấy vạn cung chúng, còn chưa thể vùng ra từ trong sự quỷ dị này, lại thấy trong đám người, thanh y lóe lên, một bóng người lướt ra khỏi đoàn người, đi tới trước mười đường chủ, phó đường chủ, hạ người quỳ xuống với Mộ Bạch trong kiệu, miệng hô lớn: “Tham kiến cung chủ!”

Một tiếng hô lớn, thức tỉnh cung chúng đang khiếp sợ, mặc dù không thể hiểu được bốn người quen thuộc trước đây, tại sao lại khiêng kiệu cho Mộ Bạch, cũng không rõ tại sao công lực của bốn người này đột nhiên đại tiến, nhưng tất cả chuyện này, chắc chắn không thoát được liên quan với Mộ Bạch trong kiệu!

“Tham kiến cung chủ!” Mấy vạn người cùng hô to, chỉnh chỉnh tề tề quỳ lạy trên mặt đất.

Mười đường chủ, phó đường chủ liếc nhìn nhau, lại nhìn Ly Thương trước mặt một chút, chỉ có thể theo mọi người, chậm rãi quỳ xuống.

“Ha ha!” Mộ Bạch cười khẽ, đi ra khỏi cỗ kiệu màu xanh.

Mọi người kinh hãi, một tiếng cười khẽ này, rõ ràng là nhẹ nhàng chậm rãi như vậy, nhưng lại giống như Mộ Bạch đang phát ra ở bên tai mình, vô cùng rõ ràng!

Tay áo màu tím vung lên, đôi mắt Mộ Bạch như chớp, ánh mắt sắc bén lướt qua cung chúng đệ tử quỳ lạy xung quanh, ôn hòa nói: “Đứng lên đi!”

Trong đám người, vô số cung chúng đệ tử ngẩng đầu nhìn về phía Mộ Bạch và chạm phải ánh mắt sắc bén kia, trong lòng lập tức run lên, giống như không phải nhìn thấy ánh mắt, mà là một thanh thần binh bảo kiếm ác liệt, sắc bén đang đợi cắn người khác!

Mọi người vội dời mắt, đợi khi tầm mắt kia qua đi, nhìn lại, nào có ác liệt, sắc bén gì? Thiếu niên mặc tử sam tao nhã lịch sự, khuôn mặt mang theo nụ cười thân thiết, ung dung đứng giữa quảng trường, ánh mắt của bốn thanh niên áo gai trống rỗng, giống như bốn cây cột gỗ, đứng yên bên kiệu!

“Đa tạ cung chủ!” Mọi người đồng thanh hô lớn, đứng dậy.

Tiếng hô đồng thanh này, so với vừa rồi, cũng thành tâm hơn không ít!

Nhìn xung quanh một chút, Mộ Bạch khẽ gật đầu, ngữ điệu chậm rãi, mở miệng nói: “Hôm nay triệu tập mọi người, là muốn mọi người yên tâm, cho dù trước đây có từng đi theo Nhan Minh Thanh phản bội cung chạy trốn hay không, bản cung đều sẽ không nhắc chuyện cũ! Vị trí của mỗi người, bản cung cũng không có ý định thay đổi. Nhưng mà mọi người phải nhớ kỹ, mọi người chính là đệ tử của Bích Tâm Cung ta, mọi thứ đã qua, bản cung không đề cập tới, nhưng từ nay về sau, nếu như có người tổn hại đến quyền lợi của Bích Tâm Cung, bản cung nhất định nghiêm trị không tha!”

Thấy cung chúng đệ tử vẻ mặt khác nhau, Mộ Bạch khẽ gọi: “Ly hộ pháp!”

Ly Thương tiến lên hai bước, khom người cúi đầu, lớn tiếng đáp: “Có thuộc hạ.”

Chuyện Ly Thương này từng phản bội Mộ Bạch, ép hắn nhảy xuống Phong Minh Nhai, đã sớm không phải là bí mật trong Bích Tâm Cung. Hô hấp của mấy vạn cung chúng không khỏi cứng lại, căng thẳng nhìn chằm chằm hai người ở giữa sân.

Là qua sông đoạn cầu? Hay là thật sự không trách chuyện xưa? Rất nhiều cung chúng đã từng nghe lệnh Nhan Minh Thanh nhất thời trái tim đều nhảy lên cổ họng.

Ánh mắt Mộ Bạch khẽ đảo qua, đã nhìn ra tâm tư của mọi người, khẽ cười nói: “Mấy ngày nay trong cung có người nào phản bội chạy trốn không?”

“Bẩm cung chủ, tất cả đệ tử trong cung đều tuân thủ chức vụ, không có ai phản bội chạy trốn.” Ly Thương rũ mắt, nhìn chằm chằm mũi chân của mình.

Mộ Bạch khẽ gật đầu, nói: “Rất tốt! Bản cung rất vui mừng, mọi người có thể hiểu rõ thân phận của mình, không mù quáng mà phản bội. Cũng là công lao của nguyên Võ Đường đường chủ!”

Nhậm Thiên Hồng từ trong đám người bên cạnh bước ra, mỉm cười gật gật đầu với Mộ Bạch.

Mộ Bạch cũng cười lại, quay đầu nhìn Ly Thương, nói: “Mấy ngày nay Ly hộ pháp vất vả rồi!”

“Thuộc hạ không dám.” Ly Thương ngước mắt lén nhìn tử y thiếu niên một chút, mặc dù biết rõ hắn chỉ là đang diễn kịch, nhưng cũng không nhịn được ấm áp trong lòng.

Mộ Bạch cười ôn hòa, đi lên phía trước, vỗ nhẹ lên vai Ly Thương, lớn tiếng nói: “Tả hộ pháp Ly Thương nghe lệnh.”

Trên vai dường như vẫn còn lưu lại ấm áp của người trước mặt, Ly Thương mấy máy môi, khom người đáp: “Có thuộc hạ.”

“Từ hôm nay, tả hộ pháp Ly Thương, thống lĩnh Chấp Đường! Những chuyện thuộc Chấp Đường, nếu không phải chuyện lớn, có thể tự xử lý, không cần trình báo với bản cung nữa!” Mộ Bạch cười đến thân thiết hoàn mỹ, hoàn toàn không nhìn ra hắc sắc liệt hỏa ngút trời trong lòng hắn —— Sư phụ, xin lỗi! Đồ nhi phải ổn định toàn bộ Bích Tâm Cung trước!

Ly Thương cúi người thật sâu, đang định trả lời, lại nghe thấy một tiếng quát tức giận ở bên cạnh: “Khoan đã!”

Ly Thương chuyển mắt nhìn, người lên tiếng, chính là đường chủ Chấp Đường đương nhiệm, từng là tâm phúc của Nhan Minh Thanh, nguyên phó đường chủ Hình Đường!

“Mộ cung chủ! Ngũ đường trong cung đều có nhiệm vụ riêng, tại sao Mộ cung chủ lại thiên vị sắp xếp Ly hộ pháp nhúng tay vào chuyện của Chấp Đường?! Đây chính là không trách chuyện xưa của ngươi sao?” Đường chủ Chấp Đường bước nhanh ra, lớn tiếng nói.

Mộ Bạch đảo mắt, lạnh lùng liếc qua.

Đường chủ Chấp Đường chỉ cảm thấy trong lòng run lên, vốn là khí thế ồn ào lẽ thẳng khí hùng, lập tức ngừng lại, rụt trở về.

“Phùng trưởng lão!” Tay áo màu tím của Mộ Bạch vung lên, tuy có ý không đếm xỉa tới người này, nhưng không thể không để ý tới mấy vạn đệ tử trong sân, nếu như lạnh tâm bọn họ, thì sẽ không tốt.

“Thế nào? Nhan Minh Thanh không nói cho các ngươi biết sao?” Phùng Trường Lĩnh liên tục cười lạnh, đi ra khỏi đám người, nhìn mười vị đường chủ, phó đường chủ ngũ đường nói: “Ám quy của Bích Tâm Cung, tả hộ pháp quản lý Chấp Đường, hữu hộ pháp quản lý Ngoại Đường, cung chủ thống lĩnh ngũ đường!”

“Nhan Minh Thanh kia sát sư đoạt vị, đâu biết được những điều này?!” Tiền Hữu hộ pháp Thích Hán Hân lạnh lùng xen vào, dùng khóe mắt liếc đường chủ Chấp Đường kia, nói.

Đường chủ Chấp Đường kia mặt đỏ lên, tức giận nói: “Nói không có bằng chứng, mặc cho các ngươi nói sao?!”

“Làm càn!” Mộ Bạch khẽ quát một tiếng, tay áo quấn lên, ngón trỏ tay phải ẩn trong đó cong lại, bắn ra!

Đường chủ Chấp Đường kia chỉ cảm thấy một luồng gió mát lạnh thấm vào mi tâm, chất lỏng ẩm ướt từ giữa chân mày chảy ra, trợn to hai mắt, ngửa mặt ngã xuống, đến chết, vẫn không dám tin Mộ Bạch lại sẽ động thủ trong lúc thu mua ổn định lòng người này.

Đám người xung quanh bắt đầu ồn ào, giọng nói trong trẻo của Mộ Bạch vang lên, truyền khắp quảng trường: “Thân là đường chủ Bích Tâm Cung, lại nghi ngờ lời nói của cung chủ và trưởng lão, chỉ lo tư lợi, lưu hắn có tác dụng gì?!”

Lời nói đằng đằng sát khí này, lập tức ngăn chặn sự xôn xao của đám người.

Mộ Bạch mỉm cười, lại khôi phục ôn hòa, giơ tay vẫy Phùng Trường Lĩnh.

Phùng Trường Lĩnh tiến lên mấy bước, lấy từ trong tay áo ra một tấm lệnh bài, dâng cho Mộ Bạch, rồi lại lui về chỗ cũ.

Mộ Bạch ngắm nghía lệnh bài kia, lên tiếng nói: “Lệnh bài của tả hộ pháp Bích Tâm Cung, các đệ tử hãy nhìn cho kỹ!”

Giơ lệnh bài lên, nội lực của Mộ Bạch xuyên qua lòng bàn tay.

Cung chúng xung quanh đều nhìn thấy lệnh bài nho nhỏ kia trong nháy mắt phát ra ánh sáng trắng xanh dày đặc —— đó là nội lực của Mộ Bạch!

“A, trên lệnh bài kia có ẩn tự!” Còn chưa kịp cảm thán nội lực thâm hậu của vị cung chủ tân nhiệm này, trong đám người đột nhiên phát ra một tiếng kêu kinh hãi!

Mấy vạn người, đều vận đủ nội lực, mở to mắt nhìn.

Quả nhiên, bề mặt lệnh bài nho nhỏ kia dưới sự thúc đẩy của nội lực của Mộ Bạch, lóe lên dòng chữ nhỏ màu vàng: Lệnh chưởng Chấp Đường!

Mọi người trong sân lặng lẽ xôn xao, mấy vạn cung chúng, đều nhớ lại lời nói truyền khắp toàn cung mấy ngày nay: Phát hiện Nhan Minh Thanh, có thể có được vị trí hữu hộ pháp!

Tả Đông đã chết, ghế hữu hộ pháp trống, lệnh bài tả hộ pháp này đã viết rõ có thể quản lý Chấp Đường, tiền tả hộ pháp kia, Phùng trưởng lão hiện tại và Mộ cung chủ, chắc chắn không phải là luống cuống mà lừa gạt!

Hữu hộ pháp —— có thể quản lý Ngoại Đường!

Lập tức, mấy vạn thanh y, hắc y cung chúng trong sân, mắt đều lộ tinh quang, nhiệt huyết dâng trào, chỉ hận không thể lập tức xuất cung, tìm được Nhan Minh Thanh kia. . .

Đường chủ Ngoại Đường cau mày, nhìn lệnh bài trong tay Mộ Bạch, lại nhìn Ly Thương trước mặt một chút —— Tuy rằng khi mình đảm nhiệm chức đường chủ Hình Đường, từng đi theo Nhan Minh Thanh hành thích Mộ Bạch, nhưng dù sao cũng không có chuyện lớn như Ly Thương này! Mộ Bạch có thể bỏ qua cho Ly Thương, có lẽ cũng sẽ không làm khó mình. . .

Đang suy nghĩ, lại thấy Mộ Bạch buông cánh tay giơ cao xuống, đặt lệnh bài kia vào trong tay Ly Thương.

“Từ hôm nay, ngươi chính là tả hộ pháp của bản cung, quản lý Chấp Đường, phải thật chăm chỉ, giám sát trong cung, cũng không được ích kỷ, lạm dụng chức quyền!” Giọng nói của Mộ Bạch rất dịu dàng, nhưng mấy vạn cung chúng đang nghị luận ầm ĩ trong sân lại nghe rất rõ ràng.

“Xin cung chủ yên tâm, thuộc hạ nhất định xử lý thận trọng, tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho người vi phạm quy định trong cung!” Ly Thương quỳ xuống hành lễ, hai tay tiếp nhận lệnh bài, cẩn thận treo ở bên hông.

Mộ Bạch mỉm cười gật đầu, ánh mắt liếc qua xung quanh, nói: “Từ hôm nay, Bích Tâm Cung thiết lập Trưởng Lão Điện, Phùng Trường Lĩnh, Thích Hán Hân, Nhậm Thiên Hồng là nhóm trưởng lão đầu tiên của bản cung! Sau này, nếu ai có đủ công trạng, đến năm mươi tuổi, đều có thể được mời vào Trưởng Lão Điện, nhận được cung phụng trong cung, địa vị cao hơn tả, hữu hộ pháp, xếp dưới cung chủ, nếu không có sự kiện trọng đại, có thể không hỏi cung vụ. Các vị, hữu hộ pháp của bản cung tạm thiếu, bản cung nói rõ lần nữa, nếu có ai phát hiện, giết chết Nhan Minh Thanh, thì coi như đảm nhiệm chức hữu hộ pháp! Mong rằng các vị tận tâm tận lực vì Bích Tâm Cung, cùng nhau bảo vệ uy danh thiên hạ đệ nhất cung!”

“Thề chết bảo vệ Bích Tâm Cung! Thề chết đi theo cung chủ!” Mấy vạn cung chúng đồng thanh hô to, sóng âm rung trời!

Mộ Bạch mỉm cười, xoay người ngồi lại cỗ kiệu màu xanh, đầu ngón tay gõ nhẹ, bốn người áo gai khom lưng, nâng cỗ kiệu màu xanh lên, cùng tung người, nhảy lên không trung, bồng bềnh lướt đi.

Thích Hán Hân khẽ vuốt chòm râu, nhìn cỗ kiệu màu xanh đi xa, mỉm cười gật đầu, cảm thán nói: “Công lực của cung chủ, ngày càng tinh thâm!”

Phùng Trường Lĩnh cũng gật đầu, nhìn cỗ kiệu màu xanh kia, nói: “Mấy hôm trước, nội lực của cung chủ tuy rằng cao thâm, nhưng còn chưa thể ngự khí mang theo bốn người và ngồi kiệu đi trên không trung. . . Mới mấy ngày không gặp, lại tinh thâm như vậy. . .”

Nhậm Thiên Hồng thở dài, nói: “Thật không biết cung chủ luyện như thế nào. . .”

Giọng nói của ba người không lớn, nhưng lại để mọi người xung quanh nghe được rõ ràng!

Lập tức nổi lên một hồi xôn xao!

Cung chúng phía sau không biết đã xảy ra chuyện gì, vội hỏi thăm đồng bạn, dần dần, chuyện Mộ Bạch mang theo cỗ kiệu màu xanh và bốn thanh niên áo gai ngự khí đi trên không, truyền khắp quảng trường, tiếng thán phục, sùng bái liên tục, lại làm rối loạn cả cửa cung Bích Tâm Cung một lần nữa!

Dưới bức tường cung điện phía xa, lão nhân đồng nhan hạc phát mỉm cười, mang theo lão giả bên cạnh xoay người một cái, biến mất ở dưới bức tường. . .

※※※

“Tí tách!” Ánh nến trên bàn lay động, bắn ra một đám tia lửa.

Mộ Bạch duỗi thắt lưng đau nhức một chút, nhẹ nhàng đặt thư giản (một dạng sách rút gọn) trong tay xuống.

Chớp chớp đôi mắt khô khốc, Mộ Bạch nhìn bóng đêm đen kịt ngoài cửa sổ một chút, liếc qua thư giản chất đống như núi xung quanh, mệt mỏi thở dài.

Trên dưới Bích Tâm Cung, nhìn chung là đã ổn định, trong cung có nhóm tam lão Phùng Trường Lĩnh tọa trấn, lại có Ly Thương nghiêm khắc chấp hành cung quy tuyệt đối không khoan dung, nên cũng ổn định vững vàng, vô cùng an ổn!

Tuy rằng thư giản ghi chép những năm qua, xem cũng được không xem cũng được, nhưng Mộ Bạch vẫn thành thành thật thật xem qua hết một lượt. . .

Hắn cũng không quên, trong chỗ tối không biết có bao nhiêu con mắt, đang lặng lẽ quan sát mình! Làm sao dám giống như Nhan Minh Thanh, ném một bên cho xong chuyện?

Mộ Bạch đứng dậy, duỗi duỗi tay chân tê cứng, đột nhiên nhớ tới sư thúc Tiêu Bạch Mạch, từ sau hôm đó, Mộ Bạch cũng từng giả bộ viếng thăm mấy vị trưởng lão tân nhiệm, quả nhiên không thấy bóng dáng sư thúc trong Lãnh Tiêu Điện. Cũng không biết sư thúc luôn giúp đỡ, thầm gợi ý cho mình kia, hiện giờ như thế nào?!

Mộ Bạch vẫy tay lệnh Nội Đường đệ tử làm nhiệm vụ trước cửa tiến vào, thu thập lại thư giản đã xem xong.

Nhìn thư giản chỉ còn lại non nửa trên bàn, Mộ Bạch đã xem xong thở phào một hơi, đang định xoay người đi nghỉ ngơi, lại thấy một hắc y đệ tử sắc mặt cổ quái đi vào.

“Cung chủ.” Hắc y đệ tử hành lễ xong, ngẩng đầu nhìn Mộ Bạch một chút, muốn nói lại thôi.

“Trương Phong, chuyện gì?” Mộ Bạch nhận ra đây là quản sự trong Bích Lạc Điện chủ quản chuyện ăn ngủ của mình, người của Nhan Minh Thanh, Mộ Bạch đương nhiên là không yên lòng, trong Bích Lạc Điện đã sớm thay đổi tất cả nhân sự một lần.

Trương Phong nhìn mấy đệ tử đang dọn dẹp trong phòng một chút, nói: “Cung chủ, Ly hộ pháp tới. . .”

Ý cười trên mặt Mộ Bạch vẫn như cũ, nhưng sâu trong mắt lại lóe lên một chút lạnh lẽo, bình tĩnh nói: “Chuyện gì?”

Trương Phong thấy Mộ Bạch nhấc chân muốn ra khỏi thư phòng, vội theo sát, nhỏ giọng nói: “Ly hộ pháp không nói, nhưng mà. . .”

Mộ Bạch quay đầu, liếc Trương Phong một cái, lạnh lùng nói: “Y không nói, thì để y chờ ở bên ngoài! Thế nào? Y còn dám xông vào điện sao?!”

Khuôn mặt khổ sở của Trương Phong, lại nhiễm lên vẻ cổ quái, nói: “Thuộc hạ nghĩ cung chủ gần đây mệt mỏi, chọn từ trong cung ra mấy nam đồng, thiếu nữ sạch sẽ, vốn muốn đưa vào trong phòng cung chủ. . . Nhưng trước cửa điện gặp được Ly hộ pháp. . .”

Bước chân Mộ Bạch ngừng lại, liếc mắt nhìn Trương Phong một chút, Bích Tâm Cung cũng có nơi chuyên môn điều giáo nam nữ cung chúng hầu hạ, đa phần là hài đồng nhỏ tuổi mua từ bên ngoài về. . . Một tháng nay, vội vàng xem xét văn thư, đương nhiên Mộ Bạch không bận tâm đến những nhu cầu gì đó, cũng không có tinh lực mà bận tâm!

Trước mắt dường như lại thoáng qua khuôn mặt bi thương mà quật cường kia của Ly Thương. . . Mộ Bạch cười lạnh một tiếng, nói: “Kết quả thì sao?”

Mặt mày Trương Phong đều nhíu lại, khuôn mặt đầy vẻ không thể nhớ lại, và vẻ mặt khó có thể nghĩ thông suốt được, nói: “Ly hộ pháp giận dữ, nói. . . nói. . .”

“Y nói cái gì?” Sắc mặt Mộ Bạch như băng, trên người tản ra sát ý nhè nhẹ!

Chẳng lẽ một tháng nay, không kịp quản y, cũng không tiện quản y, khiến y thật sự cho rằng mình đã quên rồi? Lại làm chuyện giết người vượt quá quyền hạn này?!

Lửa giận trong lòng trào lên, Mộ Bạch đang định bước nhanh hơn, lại nghe thấy Trương Phong phía sau giống như không dám tin mà nói ra một câu: “Ly hộ pháp nói, cần làm ấm giường cho cung chủ, thì để y đi là được! Ép thuộc hạ đưa người trở về. . .”

Bước chân Mộ Bạch xiêu vẹo một chút, thân thể lảo đảo, may mà không ngã xuống đất.

Nhưng Trương Phong quá kinh sợ, cũng không chú ý, tiếp tục nói: “Ly hộ pháp còn nói, tinh lực của cung chủ, làm sao mấy người không có một chút nội lực kia có thể hầu hạ được. . .”

Thân thể Mộ Bạch lại lảo đảo, đây. . . đây tính là chuyện gì vậy?

Nam nhân này rốt cuộc đang nghĩ cái gì? Đầu óc y bị nước vào rồi sao?! Nếu lời này truyền đi, lạnh lùng cường thế y tạo dựng một tháng nay, chẳng phải đều uổng phí sao? Một nam luyến, ai còn coi trọng y?!

Bất giác, nhịp chân nhanh hơn. Mộ Bạch đón lấy gió lạnh ban đêm, bước nhanh ra khỏi thư viện, đột nhiên ngừng lại một chút.

Hoặc là. . . Y cảm thấy tuổi còn trẻ, đã chiếm giữ địa vị cao, quản lý Chấp Đường, đắc tội quá nhiều người. . . Muốn dùng loại phương thức này, ám thị kẻ dòm ngó vị trí tả hộ pháp trong cung, xóa bỏ ý niệm trong đầu?!

Mang theo Trương Phong, đi tới trước cửa Bích Lạc Điện, quả nhiên thấy Ly Thương đang đứng ở ngoài cửa điện, tuy rằng nhìn như nghiêm nghị, nhưng thỉnh thoảng lại liếc qua đối diện, bốn thiếu nam thiếu nữ y phục đơn bạc run lẩy bẩy đứng chen vào nhau, không dám đối mặt với Ly Thương dày đặc hàn khí, chỉ sợ hãi nhìn vào trong điện.

Mấy hắc y cung chúng sắc mặt cổ quái, cách khá xa Ly Thương, nhưng lại liên tục quan sát y.

Nhìn thấy Mộ Bạch đi tới, Ly Thương mỉm cười, hàn ý lạnh lùng kia, lập tức giống như băng tuyết đầu xuân, hóa thành vô hình.

“Thuộc hạ khấu kiến cung chủ.” Quỳ xuống, hành lễ, lại ngẩng đầu lên, trên mặt Ly Thương đã là vẻ nhớ thương, hai mắt chăm chú nhìn Mộ Bạch lại không hề che giấu, toát ra vẻ tham luyến. . .

“Ngươi tới có chuyện gì?” Mộ Bạch thấy đệ tử xung quanh trong kinh sợ, lại lộ ra vẻ khinh bỉ, không khỏi nhíu mày, chỉ cảm thấy lửa giận trong lòng vọt lên tám trượng, dâng cao khó hiểu.

“Cung chủ phiền vội sự vụ, thuộc hạ cầu kiến mấy lần, đều không được. . .” Ly Thương cắn cắn môi, lộ ra một chút bi thương, đâu còn sát khí nghiêm túc vừa rồi?!

“Không có chuyện quan trọng, thì trở về đi! Trương Phong, dẫn bọn họ vào!” Mộ Bạch dời mắt, không nhìn Ly Thương nữa.

“Dạ.” Trương Phong trả lời, đang định đi về phía trước, lại đột nhiên cảm thấy một luồng sát khí, bất thình lình khóa lấy mình!

“To gan!” Mộ Bạch khẽ quát một tiếng, một luồng kình khí bắn ra từ trong tay áo, phá vỡ sát khí của Ly Thương.

“Cung chủ!” Ly Thương vội gọi một tiếng, cắn răng, nói: “Xin cung chủ, cho phép thuộc hạ thị tẩm!”

Trong giọng nói, đã tràn đầy ý khẩn cầu.

Xung quanh lập tức vang lên tiếng hít khí.

Y đây là muốn hủy đi chính mình sao?! Lửa giận trong lòng Mộ Bạch nhanh chóng dâng lên, một hơi thở nghẹn ở cổ họng, nói không ra lời.

“Cung chủ, xin ngài!” Sắc mặt Ly Thương trắng bệch, thân thể quỳ thẳng đã hơi run rẩy, bây giờ. . . mình. . . đã không còn bất kỳ chỗ dựa nào nữa. . . Nếu Mộ Bạch lại có người hầu hạ mới. . . chỉ sợ. . . mình khó được gặp hắn nữa. . .

Mệt mỏi mấy ngày liên tiếp dường như đã trào khắp cả thể xác và tinh thần, Mộ Bạch nhắm mắt, nói: “Trương Phong, không nghe thấy sao? Đưa Ly hộ pháp vào điện chuẩn bị!”

Vung tay áo màu tím, Mộ Bạch cũng không nhìn vẻ mặt mọi người nữa, xoay người bước nhanh về phía tẩm viện.

“Đa tạ cung chủ thành toàn!” Trong lòng Ly Thương thả lỏng, thở gấp một chút, đứng dậy, nhìn Trương Phong ngốc lăng bên cạnh, nói: “Trương quản sự, đưa ta vào thôi!”

“A? Ơ! Ách. . .” Trương Phong há miệng không biết mình đang nói cái gì, giống như mờ mịt mà xoay người, đưa Ly Thương đi vào.

Tận đến khi không thấy bóng dáng Ly Thương nữa, cung chúng xung quanh mới phục hồi tinh thần, ngơ ngác nhìn nhau. . .

3 thoughts on “[BHPT] – Chương 63

  1. Cảm thấy đau lòng quá ;____; bất chấp tất cả thế này vừa làm người ta ngưỡng mộ mà cũng khiến họ kinh sợ ;____;

    Nói chung là buồn quá ;–; nam nhân ngạo nghễ khi xưa giờ đây đang tự hủy hoại mình ;–;

    • Nếu ta nói đây là một âm mưu điên cuồng, được suy tính từ một logic rất Ly Thương, nàng có tin không =)))))

      Nếu tin, thì không cần đau lòng vì Ly Thương đâu, bởi vì, em ấy tuy không dễ chịu gì nhưng đáy lòng vẫn vui lắm ♥‿♥

Thích thì dùng: (╬ ̄皿 ̄)凸 ლ(¯ロ¯ლ) (╯‵□′)╯︵┻━┻ ~(‾▿‾~ ) ≧◡≦ \(≧▽≦)/ ≧△≦ ㄟ(≧◇≦)ㄏ (≧ロ≦) (≧◡≦) ╮(╯_╰)╭ o(︶︿︶)o 〒_〒 o(╥﹏╥)o ╭(╯^╰)╮ Σ( ° △ °|||) ♉( ̄▿ ̄)♉ ⊙﹏⊙(*´▽`*) ♥‿♥ ◔_◔ o(>﹏﹏<)o (^з^)-☆ O(∩_∩)O (づ  ̄ ³ ̄)づ~♥