[BHPT] – Chương 70

Bích huyết phệ tình 70

Tác giả : Ma yên

Editor : dongphuongphonglinh

Beta: toujifuu

 

“Nhan Minh Thanh!”

Rốt cuộc! Đã xuất hiện!

Mộ Bạch nhìn chằm chằm Nhan Minh Thanh đã tiều tụy hơn rất nhiều, Huyền Băng Kiếm trong tay nháy mắt phát ra kiếm quang chói mắt.

‘Keng!’ hai thanh kiếm chạm nhau, Mộ Bạch vận lực giơ cánh tay lên một chút, bạch quang trên Huyền Băng Kiếm tăng mạnh, tràn khắp thanh kiếm, rồi tập kích về phía đối diện.

Nhan Minh Thanh thân như lá rụng, thuận thế nhảy lên, thanh kiếm liên tiếp đứt đoạn, người đã nhẹ như chim bay, nháy mắt lướt qua đỉnh đầu Mộ Bạch, rơi xuống bên cạnh ba môn nhân Không Động.

Nhan Minh Thanh biết rõ không phải là đối thủ của mình, hiện thân lúc này, rõ ràng không khôn ngoan. . . Suy nghĩ của Mộ Bạch khẽ chuyển, thầm kêu không ổn.

Lại nghe thấy Nhan Minh Thanh đã lớn tiếng quát to, nói: “Đi mau!”

“Giết!” Mộ Bạch hét lớn một tiếng, xoay người lao nhanh tới, Nhan Minh Thanh đã kéo lại một môn nhân Không Động phi thân lui về phía đạo nhân Thanh Thành.

Hai môn nhân Không Động còn lại thấy Mộ Bạch khí thế hung hăng lao tới, theo bản năng vung tay tự bảo vệ.

“Cút ra!” Hai mắt Mộ Bạch đã đỏ ngầu, vận khí lên thân kiếm, Huyền Băng Kiếm quỷ dị chém nghiêng ra.

Hai tiếng kêu thảm thiết, hai cánh tay của hai môn nhân Không Động cùng đứt từ khuỷu tay xuống, máu tươi phun ra, tiếng hét thảm không ngừng.

Đạo nhân Thanh Thành xung quanh nghe tiếng quay đầu lại, nhìn thấy hai môn nhân Không Động vừa mới giao thủ, đã bị phế hai tay, không có chút năng lực chống cự nào, không khỏi thầm kinh hãi trong lòng.

Theo tiếng giết kia của Mộ Bạch, bốn ma vệ và Ly Thương không giữ lại nữa, năm thanh kiếm đột nhiên trở nên sắc bén.

Mấy người phái Thanh Thành một là đang khiếp sợ với kiếm pháp nhanh, ác của Mộ Bạch, hai là vừa rồi nhóm người Ly Thương giấu giếm thực lực, trong lúc trở tay không kịp lập tức bị giết bảy, tám người.

Mộ Bạch cũng mặc kệ hai người lăn lộn trên mặt đất, đang định đuổi theo Nhan Minh Thanh, không ngờ lúc này Thiên Trận Tử cũng đã phản ứng kịp, tuy rằng mấy vị sư đệ này muốn giết chết, vu oan hãm hại hắn, nhưng trong lòng hắn lại vẫn coi mấy người là sư đệ, lập tức đứng ra ngăn cản trước người Mộ Bạch.

Mộ Bạch hơi chần chừ, Thiên Trận Tử này chính trực vô tư hiếm thấy, nhìn vẻ mặt cố chấp của hắn, tay phải cầm kiếm lại không nỡ chém tới.

Chỉ một khoảnh khắc này, Nhan Minh Thanh đã chen vào giữa đạo nhân phái Thanh Thành, điên cuồng hét lớn: “Các vị đi mau, chúng ta không phải đối thủ của bọn họ!”

Thanh niên Không Động được Nhan Minh Thanh kéo vừa quay đầu nhìn, sợ đến mức mặt vàng như đất, cũng không để ý tới hai vị đồng môn đang hét thảm, chỉ vội nói cảm tạ Nhan Minh Thanh.

Một đạo nhân đứng đầu vội hỏi: “Các hạ là người phương nào?”

Nhan Minh Thanh rơi vào đám người, nhặt lên một thanh trường kiếm của phái Thanh Thành rơi trên mặt đất, đẩy thanh kiếm của hai ma vệ ra, đấu một chưởng với Ly Thương nhanh chóng đuổi tới, miệng quát nói: “Đi mau, Mộ Bạch kia chính là cung chủ Bích Tâm Cung!”

“Cái gì?!” Những người còn lại của Không Động, Thanh Thành kinh hãi.

“Nhan Minh Thanh!” Mộ Bạch gầm lên, xoay ngược trường kiếm, bức lui Thiên Trận Tử đang khiếp sợ, tay trái đánh liên tục, nội lực cường đại điên cuồng tràn ra, đập tan nội kình hộ thân của Thiên Trận Tử, lập tức điểm á huyệt, ma huyệt của hắn.

Không quan tâm Thiên Trận Tử mềm nhũn ngã xuống đất, Mộ Bạch nhanh chóng lao về phía Nhan Minh Thanh trong nhóm đạo nhân Thanh Thành —— nếu để những người ở đây chạy trốn, chỉ sợ không đến một ngày, phái Thanh Thành sẽ lập tức dốc toàn bộ lực lượng, nhóm bốn phái Không Động, Thiếu Lâm cũng sẽ đuổi tới núi Thanh Thành! Sợ rằng Nhan Minh Thanh đã có chủ ý này, tuyệt đối sẽ không đối địch chính diện với mình nữa!

Nhan Minh Thanh thầm cười lạnh, nhưng cũng không quay đầu lại, lập tức kéo môn nhân Không Động và đạo nhân Thanh Thành kia chạy nhanh đi.

Đạo nhân dẫn đầu Thanh Thành kia cũng biết không ổn, vừa theo bước chân lao băng băng của Nhan Minh Thanh, vừa quay đầu lại hét lớn: “Các vị sư đệ ngăn cản tặc nhân, bần đạo về núi bẩm báo chưởng môn, ma đầu Bích Tâm Cung tái xuất giang hồ, cung chủ Bích Tâm Cung đích thân tới Thanh Thành!”

“Giết!” Đạo nhân Thanh Thành ở lại nổi giận gầm một tiếng, bốn đạo nhân nhảy ra ngoài, bảy đạo nhân thân thể lóe lên, vây nhóm sáu người Mộ Bạch và Ly Thương đã hạ xuống ở giữa!

Mộ Bạch vừa đáp xuống đất, đang định tung người đuổi theo nhóm Nhan Minh Thanh phía xa, đột nhiên hai trường kiếm đan xen ngăn ở trước mặt.

“A?” Nâng tay đẩy ra trường kiếm đột ngột xuất hiện, tầng tầng áp lực xung quanh, càng lúc càng lớn, Mộ Bạch vừa mới kinh ngạc một tiếng, Ly Thương đã dẫn theo bốn ma vệ bên cạnh tới, vây quanh bảo vệ Mộ Bạch ở giữa.

Bảy đạo nhân Thanh Thành xung quanh, vây chặt bốn phía, chậm rãi di chuyển, lúc thì ba người xuất kiếm tấn công địch, bốn người bảo vệ, lúc thì bốn người tấn công địch, ba người bảo vệ!

“Bắc Đẩu thất tinh trận?” Mộ Bạch khẽ nhíu mày, bảy người nhìn thì dường như cũng không chặt chẽ, nhưng kiếm thế liên tục, tựa như một thể, dường như dựa vào trận thế này, mỗi người đều có thể mượn tạm nội lực của đồng bạn. . .

“Cung chủ Bích Tâm Cung thật tinh mắt!” Bên ngoài thất tinh kiếm trận, một người nhỏ giọng phân phó mấy câu, bốn đạo nhân liền phân tán ra, canh giữ ở xung quanh, tùy thời chuẩn bị tiếp ứng, thay thế, “Không biết Mộ cung chủ đột nhiên giá lâm Thanh Thành là có gì quan trọng cần làm?”

Mộ Bạch cẩn thận quan sát thất tinh kiếm trận, đột nhiên mỉm cười, nói: “Đáng tiếc! Trận là trận tốt, nhưng người bày trận lại quá kém!”

Sắc mặt đạo nhân bên ngoài trận trầm xuống, nói: “Mộ cung chủ. . .”

Lời còn chưa dứt, đã thấy trường kiếm trong tay Mộ Bạch khẽ động, thân thể như tia chớp nhảy ra khỏi vòng bảo vệ của bốn ma vệ, ‘Keng keng keng keng. . .’ một chuỗi tiếng binh khí va chạm vang lên, bảy đạo nhân bày trận ngừng lại, máu phun mạnh ra ở cần cổ, đồng loạt ngã về phía sau!

Bốn đạo nhân bên ngoài trận trợn mắt há mồm nhìn Mộ Bạch trở về chỗ cũ.

Nhận lấy chiếc khăn trắng Ly Thương dâng lên, tỉ mỉ lau sạch vết máu trên Huyền Băng Kiếm, Mộ Bạch thuận tay ném chiếc khăn trắng dính máu đi, tra kiếm vào vỏ, nói: “Bảy người bày trận, một người bảy năng lực! Đáng tiếc, bảy năng lực này vẫn chưa phải là đối thủ của bản cung!”

Bốn đạo nhân sững sờ trong phút chốc, xoay người tách ra nhanh chóng chạy trốn.

Mộ Bạch cười lạnh mấy tiếng, hơi gật đầu với Ly Thương đang nhìn mình như xin chỉ thị.

Ly Thương khom người một cái, rồi cầm trường kiếm đuổi theo.

Mộ Bạch nhíu mày nhìn về phía nhóm người Nhan Minh Thanh trốn đi, than nhẹ một tiếng, xoay người ngồi lại trong kiệu, ngón tay gõ nhẹ, bốn ma vệ tra kiếm vào vỏ, nhấc Thiên Trận Tử trên mặt đất lên, nhảy về xung quanh kiệu.

Một lúc sau Ly Thương quay lại, quỳ một gối xuống, bẩm báo: “Cung chủ, thuộc hạ vô năng, một người trong bốn môn nhân Thanh Thành đã chạy thoát, xin cung chủ trách phạt.”

Mộ Bạch khẽ gật đầu, ý bảo y đứng lên, nói: “Xem ra công phu của ngươi cũng không hề kém đi, bốn người tách ra chạy trốn, ngươi có thể chặn giết ba người, cũng coi như không tệ, lại đây.”

Ly Thương nhìn hai tay mở ra của Mộ Bạch, trên mặt nóng lên, liếc nhìn Thiên Trận Tử giống như một mảnh vải rách, bị ném trước chân của Mộ Bạch ở trong kiệu một chút, đi vào trong kiệu, nhẹ nhàng ngồi lên đùi Mộ Bạch.

Thiên Trận Tử ngơ ngác, ánh mắt nhìn qua lại giữa Mộ Bạch và Ly Thương đang đeo mặt nạ, giống như không hiểu tại sao Mộ Bạch lại thay đổi một nam thị khác.

Giống như khiêu khích nhìn Thiên Trận Tử một chút, Mộ Bạch ôm nam nhân vào trong lòng, hai tay không chút khách khí di chuyển lên xuống.

Nâng chiếc kiệu màu xanh lên, bốn ma vệ bước chân như bay, càng đi càng xa, rời khỏi khoảng đất đẫm máu này.

“Cung chủ,” Ly Thương nhẫn nhịn hai tay đang châm lửa khắp nơi trên người, giữ thân thể bất động, nhỏ giọng nói: “Tại sao không giữ Nhan Minh Thanh lại? Chỉ sợ hắn sẽ dựa vào đó kích động Thanh Thành.”

Cúi đầu ngửi cần cổ nam nhân một chút, Mộ Bạch cười nói: “Hắn đã tới Thanh Thành, bản cung giết tới Thanh Thành là được, vừa vặn thử xem võ nghệ của bản cung như thế nào?”

Thân thể dưới tay dần dần nóng lên, Mộ Bạch cúi đầu, thấy dáng vẻ ẩn nhẫn thuận theo của nam nhân, nhếch môi cười, mười ngón tay chuyên chọn những chỗ mẫn cảm của nam nhân để xoa nắn, lại càng ác liệt hơn.

Từ đêm đó tới nay, nam nhân vốn đã ngoan ngoãn lại càng mẫn cảm hơn, giống như lúc này, hơi trêu chọc một chút, thì đã có phản ứng, ngay cả hành vi có thể khiến nam nhân đau đớn không chịu nổi trước đây, cũng đã biến thành tiếng rên rỉ giống như khao khát. . . Ngón tay Mộ Bạch thuận theo thân thể nam nhân trượt xuống, vẽ mấy vòng tại bộ vị phồng lên kia, cách một lớp vải màu xám chen vào giữa hai chân nam nhân. . .

“Cung, cung chủ. . .” Thân thể Ly Thương run lên, đảo mắt liếc qua Thiên Trận Tử khuôn mặt vừa đỏ vừa trắng, nhắm chặt hai mắt ở bên trong kiệu, muốn giãy ra lại không dám, chỉ có thể lúng túng gọi khẽ.

“Sợ cái gì?” Cũng không phải hắn chưa từng nhìn thấy. . . Thấy nam nhân trong lòng như vậy, Mộ Bạch mỉm cười, vung tay áo giải á huyệt cho Thiên Trận Tử.

“Ma đầu, ngươi định làm gì ta?” Thiên Trận Tử vốn định chính khí lẫm liệt trợn mắt rống giận, không ngờ vừa mới mở mắt, thì lại nhìn thấy dáng vẻ mi mắt ẩn tình, sắc mặt đỏ ửng của nam nhân trong lòng Mộ Bạch, khí thế lập tức yếu đi mấy phần, lại vội vàng nhắm chặt mắt, tức giận nói: “Hay cho ma đầu không có liêm sỉ, thị tòng lần trước của ngươi đâu?”

“Ngươi cũng đã biết thân phận của bản cung, có mấy luyến thị thì có gì kỳ quái?” Mộ Bạch kinh ngạc nhìn Thiên Trận Tử, cười nói: “Chẳng lẽ, Thiên Trận Tử đại hiệp đã coi trọng luyến thị kia của bản cung?”

Toàn thân Ly Thương run lên, tiếng chuông cảnh giác trong lòng kêu to, vội nói: “Cung chủ!”

“Vô sỉ!” Thiên Trận Tử cùng lúc kêu to, cũng không biết là tức giận hay là xấu hổ, sắc mặt đỏ bừng, nói: “Lần trước thấy các ngươi tình đầu ý hợp, ngươi, ngươi ma đầu này. . . Tại sao lại, lại đổi người khác. . .”

Tình đầu ý hợp?! Với Ly Thương?! Bị chuyện Nhan Minh Thanh chạy trốn làm buồn bực, tâm tình trong sự phối hợp của Ly Thương thật vất vả mới tốt hơn một chút lập tức rơi xuống đáy cốc.

“Ha ha ha. . .” Mộ Bạch cười lớn, cũng không để ý nam nhân trong lòng đã bị mình khiêu khích đến cả người mềm nhũn, vỗ vỗ khuôn mặt nam nhân, ý bảo y đi ra ngoài, nghiêng người một chút, thoải mái dựa vào ghế mềm, nói: “Thiên Trận Tử, ngươi luôn miệng gọi bản cung là ma đầu, nhưng đã tận mắt nhìn thấy bản cung làm chuyện ác gì chưa? Chẳng lẽ chính là chuyện bản cung tàn sát đẫm máu ba thôn làng mà mấy đồng môn kia của ngươi nói?”

Mặc dù Mộ Bạch tùy ý nằm dựa vào ghế, nhưng chỉ mấy tiếng cười lớn kia, Ly Thương liền biết rõ lúc này Mộ Bạch đã có tức giận, không dám ở lại lâu, cúi đầu, chống đỡ thân thể đã bị khơi mào dục vọng nhảy ra khỏi cửa kiệu, theo sát bên cạnh, nhắm mắt theo sau.

Thiên Trận Tử nghẹn lời, sững sờ một lát, quả thật không nghĩ ra Mộ Bạch đã làm chuyện ác nào, hình như ngoại trừ Thiên Tuyền Tử chết không rõ ràng, mỗi lần nhìn thấy Mộ Bạch giết người, đều là vì bị người ta tìm tới cửa. Còn về người Mộ Bạch ôm trong lòng. . . Cái này. . . Người bị ôm cũng không có giãy dụa. . .

“Nếu vậy, ngươi bắt ta làm gì?” Thiên Trận Tử nghĩ một lúc lâu, ủ rũ cúi đầu nói.

“Hắc y nhân xuất hiện hôm nay kia, là kẻ thù của bản cung!” Mộ Bạch trả lời hoàn hảo, cúi người duỗi ngón tay ra, nâng đầu Thiên Trận Tử lên, “Nhưng vì ngươi ngăn cản, nên để hắn chạy mất. . .”

Thiên Trận Tử quay đầu đi, né tránh đầu ngón tay khều nhẹ kia, tức giận nhìn chằm chằm thiếu niên tuấn mỹ gần trước mắt.

Khí tức vốn đang cố gắng ổn định bên kiệu khẽ thay đổi, khí thế hoảng hốt, hung ác đã lặng lẽ bao phủ Thiên Trận Tử trán đổ mồ hôi, đang dùng tất cả sinh lực đối đầu với thiếu niên vẻ mặt tươi cười ôn hòa.

Phát hiện ra ánh mắt hung ác của nam nhân bên cạnh khi chuyển tới trên người mình, thì đã hóa thành ý cầu xin mềm mại như nước, tâm tình Mộ Bạch hơi tốt hơn một chút.

“Bản cung đã tìm hắn lâu rồi, lại bị ngươi để chạy mất. . . Ngươi nói, ngươi nên bồi thường cho bản cung như thế nào?” Mộ Bạch cố ý dựa sát vào Thiên Trận Tử đã dán chặt lưng lên vách kiệu, ái muội vươn lưỡi ra, nhẹ nhàng liếm lên cần cổ của Thiên Trận Tử không thể né tránh.

Tiếng bước chân của nam nhân bên kiệu ngừng một chút, rồi lại vang lên.

“Mộ Bạch, ngươi giết ta đi!” Thiên Trận Tử nhục nhã tức giận muốn chết, tiếc rằng đã bị điểm huyệt, gấp đến mức kêu to.

Khí tức xa lạ, mùi mồ hôi nam tính, mùi vị máu tanh. . . Mộ Bạch nhíu chặt lông mày trên khuôn mặt cúi thấp, vừa rồi lúc ôm Ly Thương, máu tanh và mùi mồ hôi đều dẫn ra dục niệm, tại sao đổi người khác, lại trở thành ghê tởm buồn nôn?

Nhịn xuống cảm giác nhộn nhạo ở cổ họng, Mộ Bạch ngẩng đầu, trên mặt đã khôi phục ý cười nhẹ nhàng, vươn lưỡi ra, giả bộ như chưa thỏa mãn, liếm liếm đôi môi, nói: “Bản cung giết ngươi làm gì? Thiên Trận Tử, ngươi là người đầu tiên. . . người thứ hai còn có lương tâm mà bản cung gặp được, trước mắt sợ là ngươi không ở lại phái Không Động được nữa, không bằng tới Bích Tâm Cung đi, thế nào?”

Thiên Trận Tử thấy Mộ Bạch rời đi, sợ hãi rụt cổ lại, liên tục lắc đầu, nói: “Mấy vị sư đệ chỉ là hiểu lầm thôi, chỉ cần ta trở lại Không Động, giải thích rõ ràng với sư phụ, sư bá là được. Ngươi vẫn nên giết ta đi, ta tuyệt đối sẽ không gia nhập tà môn ngoại đạo!”

“Tà môn ngoại đạo? Thiên Trận Tử, ngươi tận mắt nhìn thấy? Tận tai nghe thấy? Cái gọi là tà môn ngoại đạo, chẳng qua là giống như bản cung, một Mộ Bạch khác! Hừ hừ, chỉ sợ chân tướng lại là kẻ khác đố kỵ với danh tiếng thiên hạ đệ nhất của Bích Tâm Cung ta, lời lẽ xảo quyệt vu tội thôi!” Mộ Bạch lắc lắc ngón tay trước mắt Thiên Trận Tử, ngồi trở lại ghế dựa, nói: “Thiên Hành Tử kia là con trai độc nhất của chưởng môn các ngươi?”

Thiên Trận Tử cứng người, sống lưng thẳng tắp vốn đang đối đầu với Mộ Bạch lập tức rũ xuống một chút.

Mộ Bạch cười khẽ ra tiếng, thấy Thiên Trận Tử gục ngã day dứt, nói qua loa: “Ngươi nói, nếu ngươi chỉ có một nhi tử, lại bị người ta giết chết, sau đó cháu của ngươi nói cho ngươi biết, nhi tử của ngươi không làm sai lại bị tiểu tử nhà hàng xóm giết chết. Ngươi sẽ làm như thế nào?”

Thiên Trận Tử cúi đầu, trầm mặc một lát rồi nói: “Chưởng môn sư bá là người thấu tình đạt lý, Thiên Trận Tử được sư phụ nuôi dưỡng trưởng thành, bất kể như thế nào, đều phải trở về.”

Mộ Bạch ngẩn người nhìn Thiên Trận Tử một lát, ánh mắt dời tới Ly Thương bên cạnh kiệu, trong lòng đột nhiên đau đớn.

Thu hồi ánh mắt, Mộ Bạch lạnh lùng nhìn đỉnh kiệu, nói: “Nếu như cộng thêm việc ngươi và cung chủ Bích Tâm Cung là bản cung ở cùng một chỗ thì sao? Ngươi cảm thấy, sư bá kia của ngươi còn có thể tha cho ngươi? Sư phụ ngươi có thể bảo vệ ngươi không?”

“Cho nên, mới xin Mộ. . . Cung chủ thả tại hạ ra.” Thiên Trận Tử nói nhỏ, trên mặt lộ vẻ kiên quyết coi thường sống chết.

“Không đáng!” Mộ Bạch thở dài.

Thiên Trận Tử không trả lời.

“Được rồi, bản cung thả ngươi đi, nhưng ngươi nhớ kỹ, nếu không ở lại núi Không Động được nữa, thì có thể tới tìm bản cung.” Mộ Bạch khẽ phất tay áo màu tím.

Thiên Trận Tử chạy nhanh ra cách chiếc kiệu màu xanh khoảng một trượng, rồi mới dừng lại thở một lát, vẻ mặt phức tạp quay lại nhìn Mộ Bạch trong kiệu, ôm quyền nói: “Đa tạ!”

“Bản cung chưa bao giờ ép buộc người khác, ngươi đi đi.” Mộ Bạch vẫy vẫy tay áo.

Thiên Trận Tử lúng túng mỉm cười, nhìn theo chiếc kiệu màu xanh và thanh niên áo xám bên cạnh càng đi càng xa kia, rồi mới uốn người chui vào đám cỏ dại bên cạnh.

1 thoughts on “[BHPT] – Chương 70

Thích thì dùng: (╬ ̄皿 ̄)凸 ლ(¯ロ¯ლ) (╯‵□′)╯︵┻━┻ ~(‾▿‾~ ) ≧◡≦ \(≧▽≦)/ ≧△≦ ㄟ(≧◇≦)ㄏ (≧ロ≦) (≧◡≦) ╮(╯_╰)╭ o(︶︿︶)o 〒_〒 o(╥﹏╥)o ╭(╯^╰)╮ Σ( ° △ °|||) ♉( ̄▿ ̄)♉ ⊙﹏⊙(*´▽`*) ♥‿♥ ◔_◔ o(>﹏﹏<)o (^з^)-☆ O(∩_∩)O (づ  ̄ ³ ̄)づ~♥