[BHPT] – Chương 71

Bích huyết phệ tình 71

Tác giả : Ma yên

Editor : dongphuongphonglinh

Beta: toujifuu

 

“Cung chủ, không vào thành tìm chỗ trọ sao?” Trên sườn núi hoang vu, Ly Thương nhìn thành trấn dưới chân núi một chút, rồi lại nhìn sắc trời tối dần một chút.

Một tiếng động nhỏ vang lên trong kiệu, bốn ma vệ bước đi như bay lập tức dừng lại, vững vàng đặt chiếc kiệu xuống.

Mộ Bạch đi ra khỏi kiệu, hơi hoạt động tay chân một chút, để bốn ma vệ tự tới bên cạnh nghỉ ngơi.

Thấy Mộ Bạch đi tới, Ly Thương vội cúi đầu, cung kính đứng hầu hạ.

“Hôm nay Nhan Minh Thanh xuất hiện, nhưng không mang ngươi đi, có phải đã nhìn thấu ngươi không?” Mộ Bạch liếc nam nhân cung kính nghe theo một cái, bước lên một tảng đá lớn, nhìn về phía thành trấn dưới chân núi.

“Hẳn là không phải.” Ly Thương nghĩ nghĩ, sờ trong ngực một lát, lấy ra một tờ giấy vo tròn, mở ra, dâng tới trước người Mộ Bạch, nói: “Lúc thuộc hạ đối chưởng với hắn, hắn đã nhét tờ giấy này vào.”

Mộ Bạch cầm lấy tờ giấy nhàu nát kia, nhìn lướt qua, cười nói: “Bảo ngươi để lại ấn ký dọc đường đi? Hắn không sợ bản cung giết ngươi sao? Tự tin từ đâu tới vậy?!”

“. . . Cung chủ. . .” Ly Thương nhịn một lát, rồi vẫn nói: “Hôm nay Nhan Minh Thanh cứu đi mấy người Không Động, Thanh Thành, sợ là định lấy tín nhiệm của Thanh Thành, thân phận của cung chủ lại đã bại lộ, bây giờ bên cạnh không có ai, sao không tạm thời tránh lui. . .”

Mộ Bạch nghe vậy quay đầu lại, thấy vẻ mặt lo lắng của nam nhân, chậm rãi nói: “Ngươi đang lo lắng bản cung sẽ rơi vào tay phái Thanh Thành?”

“Thuộc hạ không dám.” Ly Thương biến sắc, vội quỳ xuống, bẩm báo: “Chỉ là Thanh Thành có danh tiếng mấy trăm năm trên giang hồ, cung chủ thân phận cao quý, cần gì tự mình đi vào nguy hiểm?!”

Đưa tay, xoa nhẹ đỉnh đầu nam nhân, năm ngón tay xen vào trong mái tóc đen dài, Mộ Bạch thấy mái tóc mềm mại dưới tay bị mình xoa loạn, tâm tình tốt hơn một chút, nói: “Hôm nay Nhan Minh Thanh cố ý làm gãy kiếm, là vì không muốn bị người ta phát hiện có liên quan đến Bích Tâm Cung, có lẽ dù bản cung xác nhận, hắn cũng tuyệt đối sẽ không thừa nhận! Đây là một cơ hội tốt, cũng là cái cớ để bản cung giết lên núi Thanh Thành!”

Không để ý tới mái tóc dài buông xuống tán loạn, Ly Thương ngẩng đầu nhìn thiếu niên tràn đầy tự tin, nói: “Sao cung chủ biết nhất định Nhan Minh Thanh sẽ lưu lại trên núi Thanh Thành? Mà không phải là không để ý, lặng lẽ quan sát cung chủ và Thanh Thành tranh chấp?”

“Hắn nhất định sẽ ở lại trong phái Thanh Thành, bởi vì hắn cần chọn ra lực lượng mạnh nhất của Thanh Thành, để đối phó với bản cung.” Mộ Bạch xoay người, vừa đi tới khoảng đất trống bên cạnh kiệu, vừa hạ lệnh: “Đi nhặt ít củi, nghỉ ngơi ở đây một lát, rồi lên đường suốt đêm.”

Cúi đầu, thấy vạt áo màu tím trước mắt dần dần đi xa, Ly Thương cúi người hiểu rõ, lướt vào trong rừng.

※※※

“Cái gì?! Hai mươi sư huynh đệ của ngươi, chỉ trốn về được hai người các ngươi?!” Đại điện Tam Thanh đạo tôn nguy nga, một hắc diện đạo nhân (đạo nhân mặt đen) nổi trận lôi đình chỉ tay vào hai đạo nhân cực kỳ chật vật quỳ ở phía dưới.

“Sư đệ!” Trong giọng nói bình tĩnh ôn hòa, ở chính giữa tấm đệm cỏ hình tròn, thanh quan trung niên đạo nhân đang nhắm mắt tĩnh tọa chậm rãi mở mắt ra.

Giọng nói ôn hòa, cũng không có bất kỳ uy hiếp và không kiên nhẫn nào, lại thành công khiến cho hắc diện đạo nhân nóng tính kia ngậm miệng lại, ngoan ngoãn ngồi về chỗ cũ.

Đôi mắt trung niên đạo nhân ẩn chứa ý cười, lướt qua hai đệ tử chật vật phía dưới, rồi dừng trên môn nhân Không Động hoảng sợ bất an bên cạnh, nói: “Không Động, Thanh Thành cùng thuộc ngũ phái, trợ giúp lẫn nhau vốn là phải làm, lần này tuy đã tổn thất mười tám ngũ đại đệ tử, nhưng không liên quan tới Không Động.”

Đệ tử Không Động thấp thỏm bất an kia lập tức thở phào nhẹ nhõm, cảm kích hành lễ nói: “Đa tạ Nguyệt Thanh chưởng môn không trách tội!”

Nguyệt Thanh đạo nhân gật đầu cười khẽ, chuyển tới Nhan Minh Thanh đứng cạnh đệ tử Không Động: “Đa tạ các hạ trượng nghĩa, vạch trần thân phận của cung chủ Bích Tâm Cung kia, cứu tính mạng môn nhân của ta!”

“Nguyệt Thanh chưởng môn đa lễ rồi, tại hạ Nhan Minh Thanh, vốn là. . .” Lời nói thân thiết ấm áp, giống như gió xuân thổi qua, Nhan Minh Thanh chỉ cảm thấy thể xác và tinh thần thả lỏng, ôm quyền hành lễ, đang định nói rõ, nhưng trong lòng lại kinh hãi —– suýt nữa đã nói ra thân phận thật sự của mình!

“Vốn là Nhan gia trấn trụ dân chúng ở phía nam, bởi vì được gia đình coi trọng, từ nhỏ đã bái một du hiệp làm sư phụ, học tập võ nghệ, không ngờ một ngày ân sư đột nhiên tới, thân thể bị trọng thương, chỉ nói ra năm chữ ‘Cung chủ Bích Tâm Cung’, Mộ Bạch kia đã đuổi tới nhà tại hạ, may mắn được ân sư liều mạng bảo vệ, mới để Nhan mỗ chạy thoát, nhưng đáng tiếc tính mạng trăm người của cả nhà tại hạ, đã mất hết trong tay cung chủ Bích Tâm Cung Mộ Bạch kia! Nhan mỗ tự biết võ nghệ thua kém, nhưng không cam tâm, một đường bám theo Mộ Bạch kia, mới kịp thời chỉ ra thân phận của hắn.” Nhan Minh Thanh mặt không đổi sắc, thuận miệng nói ra.

“A?!” Nụ cười của Nguyệt Thanh đạo nhân hơi thu lại, dường như áy náy vì đã gợi lên chuyện xưa đau lòng của Nhan Minh Thanh, gật đầu nói: “Bích Tâm Cung hành tung bí hiểm, giết người không tính toán, chỉ tiếc vẫn không có ai biết vị trí của Bích Tâm Cung. . .”

Nguyệt Thanh đạo nhân nói xong, buồn bã than một tiếng, hướng mắt nhìn về phía Nhan Minh Thanh.

Đây là đang thăm dò mình có biết vị trí của Bích Tâm Cung hay không sao? Nhan Minh Thanh thầm mắng một tiếng, ngước mắt nhìn Nguyệt Thanh đạo nhân một chút, vẻ mặt giận dữ, vội mở miệng nói: “Nhan mỗ bám theo Mộ Bạch kia đã lâu, nhưng võ công chênh lệch quá lớn, không dám theo quá gần, nên cũng không biết Bích Tâm Cung ở đâu. Đáng hận là huyết thù của Nhan gia đến giờ vẫn chưa báo được.”

“Như vậy à. . . Đáng tiếc. . .” Nguyệt Thanh đạo nhân than nhẹ một tiếng, ôn hòa nhìn hai đệ tử Thanh Thành phía dưới kia, nói: “Khả năng không bằng người, cũng không thể trách các ngươi, các ngươi tạm lui xuống đi, nhớ kỹ sỉ nhục hôm nay, cẩn thận dưỡng thương nghỉ ngơi.”

“Dạ, đa tạ chưởng môn.” Hai đệ tử Thanh Thành cảm kích khấu đầu, dắt díu nhau, lui ra khỏi đại điện.

“Chưởng môn!” Ngoài điện truyền tới một tiếng thét chói tai, một thanh niên đạo nhân lảo đảo xông vào cửa, “Chưởng môn, không xong rồi, dưới chân núi có một chiếc kiệu màu xanh, đã giết mười đệ tử thủ sơn dưới chân núi, xông vào sơn môn rồi!”

“Kiệu màu xanh?” Hắc diện đạo nhân đã sớm ngồi không yên bên cạnh đột nhiên đứng lên, tức giận quát hỏi: “Tổng cộng có mấy người? Bộ dạng thế nào?”

Nguyệt Thanh đạo nhân nhíu mày, liếc mắt nhìn, quát lên: “Nguyệt Thần sư đệ!”

Hắc diện đạo nhân lầm bầm nâng phát quan[*] một chút, tâm không cam tình không nguyện ngồi về chỗ cũ.

1[*]: cái để bọc lấy búi tóc.

Lúc này Nguyệt Thanh đạo nhân mới quay đầu lại, nhìn thanh niên đạo nhân luống cuống đứng ở trong điện, ôn hòa nói: “Đừng vội, từ từ nói.”

“Dạ, chưởng môn!” Thấy dáng vẻ trấn định của Nguyệt Thanh đạo nhân, thanh niên đạo nhân giống như uống được một viên định tâm hoàn, vẻ hoảng sợ trên mặt giảm xuống, nói: “Người tới là một nhóm sáu người, bốn người áo gai khiêng kiệu, một tử y thiếu niên ngồi trong kiệu, còn có một thanh niên áo xám theo bên cạnh kiệu, một đường lên núi, đệ tử ngăn cản đều là bị thanh niên áo xám kia dùng kiếm giết chết.”

Sao Tiểu Đông lại như vậy? Có lẽ là bị ép buộc không còn cách nào khác. . . Nhan Minh Thanh phía dưới lén lút lui về phía sau một chút, ẩn vào trong tối.

“Cung chủ Bích Tâm Cung Mộ Bạch. . .” Nguyệt Thanh đạo trưởng nhỏ tiếng nói, ấm áp trong đại điện đột nhiên nổi lên một chút lạnh lẽo.

Nguyệt Thần đạo nhân vặn vẹo người, giống như trên đệm cỏ có cả trăm cây châm thép, cuối cùng ngồi không nổi nữa, đứng dậy hành lễ với Nguyệt Thanh đạo nhân ở giữa, nói: “Chưởng môn sư huynh, xin cho Nguyệt Thần ra ngoài dạy dỗ tiểu tử kia.”

Sáu người? Xông vào Thanh Thành? Cung chủ Bích Tâm Cung này là ngu ngốc, hay là thật sự có bản lĩnh? Nguyệt Thanh đạo nhân cúi đầu trầm ngâm.

“Sư huynh?! Người ta cũng đã đánh tới cửa rồi, huynh còn do dự cái gì? Thanh Thành ta đã từng sợ ai chứ?” Nguyệt Thần đạo nhân thấy Nguyệt Thanh không nói, cái mặt đen cũng gấp đến đỏ lên, vén tay áo, giơ nắm đấm gào thét.

Trên mặt Nhan Minh Thanh thoáng qua một nụ cười, hai mắt nhìn chằm chằm Nguyệt Thần đạo nhân kia, giống như đã phát hiện ra một viên đá quý.

Nguyệt Thanh đạo nhân không để ý tới Nguyệt Thần chỉ còn thiếu giậm chân kia, nói với Nhan Minh Thanh: “Các hạ xác nhận Mộ Bạch kia thật sự là cung chủ Bích Tâm Cung?”

Hắn đang nghi ngờ ta?! Trong lòng Nhan Minh Thanh thầm kinh hãi, tiến lên ôm quyền nói: “Xin Nguyệt Thanh chưởng môn yên tâm, không chỉ có ân sư của tại hạ, ngay cả Mộ Bạch kia cũng từng chính miệng thừa nhận, chắc chắn là cung chủ Bích Tâm Cung!” Quả nhiên không hổ là chưởng môn Thanh Thành, cho dù đã cứu môn hạ đệ tử của hắn, cũng không chịu tin tưởng dễ dàng!

“Được!” Nguyệt Thanh đạo nhân không gấp không chậm, đứng dậy, nói: “Cùng ra ngoài gặp vị cung chủ Bích Tâm Cung kia, xem hắn muốn làm gì!”

Nguyệt Thanh đi cùng, mình đâu còn có thể đánh thoải mái nữa? Nguyệt Thần đạo nhân gãi gãi đầu, vội nói: “Sư huynh, chỉ là một tên tiểu tử miệng còn hôi sữa, huynh cũng không cần phải đi đâu. . .”

“Ngươi tưởng danh tiếng đệ nhất kia của Bích Tâm Cung chỉ là đệ nhất trong Bích Tâm Cung thôi sao?” Nguyệt Thanh đạo nhân trừng sư đệ nôn nóng này một cái, mang theo mọi người, đi nhanh ra khỏi điện.

※※※

Màn đêm đã buông xuống, đường núi dưới ánh trăng có chút mơ hồ không rõ, quanh co về phía một tòa điện miếu hùng vĩ.

Rút thanh kiếm từ trong lồng ngực một đệ tử Thanh Thành ra, Ly Thương nhìn đệ tử Thanh Thành phía xa đã chạy không còn bóng dáng một chút, xoay người đi tới trước chiếc kiệu màu xanh, Ly Thương khom người cúi đầu, dò hỏi: “Cung chủ, phía trước đã là đại môn phái Thanh Thành, chúng ta trực tiếp xông vào trong? Hay là. . .”

Mùi máu tanh nồng đậm phả vào mặt, nhìn y phục màu xám đã nhuộm thành đỏ tươi của nam nhân, trong đầu lại xẹt qua biểu cảm ẩn nhẫn mà trầm mê khi y ở dưới thân mình. Ánh mắt Mộ Bạch tối lại, nhỏ giọng quát: “Tiến vào.”

Ly Thương không hiểu, vì vậy ngẩng đầu nhìn, toàn thân lập tức hơi căng thẳng, trong ánh mắt thâm trầm của thiếu niên, lộ ra màu sắc dục vọng cực kỳ rõ ràng! Mấp máy miệng, rất muốn nhắc nhở thiếu niên đây là chỗ nào, nhưng lại chỉ cởi bỏ ngoại sam nhuốm máu, lặng lẽ bước vào trong kiệu.

Đưa tay kéo lấy nam nhân vừa bước vào cửa kiệu, cách lớp lý y mỏng manh xoa nắn thân thể rắn chắc hoàn mỹ, Mộ Bạch gần như vội vã cắn lên cần cổ thức thời ngửa lên của nam nhân. . .

Hàm răng sắc bén, môi lưỡi nóng bỏng, vật cứng rắn dưới thân không chút khách khí đâm lên kia. . . Sao cung chủ lại vội vã như vậy? Thân thể Ly Thương hơi run lên, nghi hoặc mơ hồ thoáng qua, rồi vội vàng mở rộng hai cánh tay ra, nắm lấy xà ngang trên đỉnh kiệu.

Dựa vào ký ức, tìm đến hai hạt đậu mềm mại ở trước ngực nam nhân, nhẹ nhàng xoa nắn, cảm nhận hai hạt đậu kia dần dần cứng lên dưới lớp vải. Vô cùng hài lòng với nam nhân ngồi khóa ở trên người, lúc này thân thể mở rộng ra, tư thế cầu xin được thưởng thức, Mộ Bạch thả lỏng hàm răng, liếm lên vết răng rỉ máu ở cần cổ nam nhân một chút, hít một hơi thật sâu.

Mùi máu nồng đậm phả vào trong mũi, kích thích dục hỏa vốn đã đứng thẳng của Mộ Bạch càng trở nên điên cuồng hơn, muốn tiến vào y, lập tức hung hăng đâm sâu vào trong thân thể nam nhân vừa mới giống như tử thần này, rồi ra sức trừu sáp, tận đến khi y khổ sở cầu xin tha thứ ở dưới thân mình. . .

Cắn mạnh lên lồng ngực nam nhân, rồi chầm chậm thu hẹp lại, đưa đầu nhũ đã cứng lên dưới ngón tay kia vào giữa hai hàm răng, cách một lớp vải, từ từ day cắn.

“Ưm. . . Ách. . .” Tiếng rên rỉ tràn ra khỏi cánh mũi, đau đớn giống như bị cắn sống một miếng, khiến Ly Thương nhịn không được rụt lồng ngực lại một chút, nhưng khi hàm răng sắc bén kia ngậm lấy nhũ lạp mẫn cảm, lồng ngực đau đến bứt rứt không thể không ưỡn lên, nghênh đón về phía răng môi tàn sát bừa bãi kia.

Mộ Bạch hài lòng giày vò tù binh giữa hàm răng, hai tay dùng sức xé đai lưng bên hông nam nhân ra, vải khố trượt xuống lại bị hai chân ngồi khóa ngăn cản lối đi. . .

Không kịp đợi nam nhân từ từ nhấc chân cởi ra, Mộ Bạch mất kiên nhẫn đưa tay nắm lấy đáy lý khố, trong tiếng vải gấm bị xé rách, từng mảnh vải vụn bay lên.

Ly Thương kinh ngạc cúi đầu, nhưng chỉ nhìn thấy mái tóc đen dài như lụa trước lồng ngực kia, ngay sau đó, nóng bỏng quen thuộc giống như cây đinh đóng vào, thoáng chốc đã đâm mạnh vào chỗ sâu trong thân thể. . .

Chiếc kiệu màu xanh trong bóng đêm lặng lẽ xoay lại, ẩn vào núi rừng rậm rạp bóng cây, cửa miếu của núi Thanh Thành đột nhiên mở rộng, vô số đệ tử Thanh Thành tay cầm đuốc chạy nhanh ra, từ trước đại môn chia làm hai đội, sắp xếp chỉnh tề ở hai bên tường miếu!

Nguyệt Thanh đạo nhân chậm rãi bước ra khỏi cửa miếu.

2 thoughts on “[BHPT] – Chương 71

Thích thì dùng: (╬ ̄皿 ̄)凸 ლ(¯ロ¯ლ) (╯‵□′)╯︵┻━┻ ~(‾▿‾~ ) ≧◡≦ \(≧▽≦)/ ≧△≦ ㄟ(≧◇≦)ㄏ (≧ロ≦) (≧◡≦) ╮(╯_╰)╭ o(︶︿︶)o 〒_〒 o(╥﹏╥)o ╭(╯^╰)╮ Σ( ° △ °|||) ♉( ̄▿ ̄)♉ ⊙﹏⊙(*´▽`*) ♥‿♥ ◔_◔ o(>﹏﹏<)o (^з^)-☆ O(∩_∩)O (づ  ̄ ³ ̄)づ~♥