[BHPT] – Chương 74

Bích huyết phệ tình 74

Tác giả : Ma yên

Editor : dongphuongphonglinh

Beta: toujifuu

 

Nội lực từ mũi chân bắn ra, đất đá giống như dầu sôi tưới vào nước mát, vỡ tung ra!

Bùn đất nhỏ xíu mắt thường không nhìn rõ, chưa kịp phát ra một chút âm thanh nào, dưới sự chống đỡ của nội lực mạnh mẽ xuyên qua vải gai, vô số bùn đất đã đập nát tất cả những cơ thể người trong vòng mười bước. . .

Đám người trước mặt đi từ hăng hái, công kích lúc bắt đầu, đến ngạc nhiên, sợ hãi.

Rối loạn bắt đầu lan truyền, đám người đông nghịt chen chúc nhau. . .

Tránh né!

Tán loạn. . .

Kình lực lấp đầy kinh mạch đến phát đau, cũng không chịu nổi tiêu hao hung mãnh như vậy, nếu không phải một trăm linh tám huyệt vị toàn thân có thể hút được sức mạnh trong trời đất, chỉ sợ Mộ Bạch đã sớm hết sức mà ngã xuống!

Hơn một vạn người tháo chạy khắp rừng khắp núi, thật là tráng lệ! Mộ Bạch vừa im lặng điều tức, khôi phục nội lực, vừa mỉm cười nhìn phía cuối sơn đạo trống không không còn một người nào nữa, một đám đạo nhân Thanh Thành mặt trầm như nước, mơ hồ lộ ra tuyệt vọng.

Giữ nguyên tư thái khoan thai, vẫn chậm rãi bước đi, giống như muốn đếm kỹ số bước dưới chân! Thủ đoạn hung ác, khí thế lại như ung dung, chẳng qua là để bức lui những kẻ giang hồ thấp kém này.

Hơn một vạn người còn chưa đáng để mình đánh đổi tính mạng, chỉ cần hù dọa bọn họ, rồi lại cho bọn họ thấy một phái Thanh Thành tự mình cũng khó bảo toàn, cũng không thể khống chế lòng tin của bọn họ nữa, đám người ô hợp hoặc vì lợi ích, hoặc bị uy hiếp này tự nhiên sẽ không chiến mà tự lui. . .

Như dự đoán, mình đã thành công! Mộ Bạch nhìn đám người Thanh Thành cách mười trượng, cười càng thêm thoải mái —— không uổng công mình ra vẻ một hồi, lại âm thầm tính toán khoảng cách và thời gian nội lực khôi phục.

Tỉ mỉ quan sát mấy nghìn đạo nhân Thanh Thành ở trước đạo quán, thấy đạo nhân đệ tử Thanh Thành càng lúc càng căng thẳng, hoảng sợ, nhưng không có ai xoay người chạy trốn, Mộ Bạch lộ ra một chút tán thưởng. Người ở đây, có lẽ là môn nhân nòng cốt của bọn họ đi?!

Ánh mắt rơi trên người Nguyệt Thanh đạo nhân phía trước, đã đoán được thân phận của ông ta, trong mắt Mộ Bạch lóe lên sắc đỏ, cảm thấy nội lực đã khôi phục tám, chín phần, vẫn duy trì tốc độ không nhanh không chậm kia, nhưng trong âm thầm, lại đang điều tiết nội lực toàn thân. . .

Mình hiện giờ, hẳn là có thể khiến môn phái cổ kính danh tiếng truyền trăm ngàn năm qua này biến mất trên đời nhỉ?!

Trì đường chủ, Bao phó đường chủ! Các ngươi nhìn nhé, hôm nay bản cung sẽ để phái Thanh Thành này tế máu cho các ngươi!!

Nhấc chân!

Đặt chân!

“Rầm!” Tiếng chân nặng nề như đập vào trong lòng mỗi người.

Bụi khói mỏng manh phản chấn lại, quấn quanh chỗ Mộ Bạch đặt chân một chút, rồi vẽ ra từng vòng từng vòng bụi đất, mặt đất chính giữa, đã lõm xuống một hố rất sâu —— đó là sức nặng của mũi chân!

Thân thể Mộ Bạch bắn ra, mượn lực phản chấn của một chân này, hóa thành một đường sáng tím nhanh như sao băng vụt ra, trong nháy mắt, đã tới trước đạo quán!

“Bắc Đẩu thất tinh kiếm trận!” Nguyệt Thanh đạo nhân phản ứng nhanh chóng, quát to một tiếng, trường kiếm xuất vỏ, dẫn theo sáu đệ tử phía sau xông tới bóng tím cách khoảng năm bước!

“Xì. . .” Bóng tím lấp lánh phát ra một tiếng cười lạnh, còn chưa hiện ra bóng dáng của thiếu niên, đã biến thành một đường nghiêng, vọt tới trong khoảnh khắc thất tinh kiếm trận kia gần thành hình, xô vào trong đám bảy người phía sau!

Nguy rồi! Trong lòng Nguyệt Thanh vang lên một tiếng lộp bộp!

Tiếng kêu thảm thiết vang tận trời xanh!

Tay đứt chân gãy hòa cùng máu tươi bắn ra!

“Mộ Bạch!” Vành mắt Nguyệt Thanh nứt ra, bỗng nhiên lại có suy nghĩ học theo sư đệ Nguyệt Thần chửi ầm lên!

Không để ý tới bóng người nôn nóng tức giận điên cuồng phía sau, Mộ Bạch vung trường kiếm đoạt được lên, mang theo một chuỗi huyết sắc, nhìn chằm chằm Nhan Minh Thanh không biết đã lui vào trong cửa đạo quán từ lúc nào, hai ánh mắt cùng đỏ máu không ai nhường ai!

Kình lực phía sau đánh tới, Mộ Bạch uốn người, xoay tròn, cười một tiếng với Nguyệt Thanh khuôn mặt vặn vẹo, đã mất vẻ văn tĩnh, nhảy tới khoảng không đối diện, rơi vào trong đám đệ tử Thanh Thành cách năm bước!

“Mộ Bạch! Ngươi đường đường là cung chủ một cung, lại chỉ đối đầu với môn hạ đệ tử của bọn ta? Tới so chiêu với bọn ta đi!” Sáu đạo nhân có chữ đệm ‘Nguyệt’ từ phía sau đuổi tới nhìn thấy rất nhiều môn nhân đệ tử biết rõ không phải là đối thủ, vẫn mặc sống chết đánh về phía bóng tím trong đám người kia, run rẩy nghẹn ngào hét lên bi thương.

Khóe môi Mộ Bạch nhếch lên một nụ cười xem thường, lại bất ngờ phát hiện, trong đôi mắt cũng đỏ máu kia mơ hồ có một chút tán thưởng và vui mừng!

Nhíu mày, Nhan Minh Thanh. . . Cho dù dùng đủ mọi biện pháp muốn giết mình, nhưng vẫn đứng ở lập trường của Bích Tâm Cung sao?!

“Các vị sư đệ! Đứng lên phía trước! Không được uổng phí tính mạng của các môn hạ đệ tử đã đổi lấy cơ hội!” Nguyệt Thanh nghẹn ngào hét lớn, cho dù hận không thể lao về phía trước, ngăn cản yêu ma màu tím đang tàn sát rất nhiều môn nhân đệ tử, cho dù trả cả tính mạng, chỉ cần có thể cứu được mấy môn hạ đệ tử! Đáng tiếc, Nguyệt Thanh càng nhớ rõ hơn, bản thân là chưởng môn hiện tại của Thanh Thành!

Thân là chưởng môn, yêu ghét cá nhân xếp dưới lợi ích của toàn môn phái! Nguyệt Thanh cắn chặt hàm răng đã tràn ra một chút máu đỏ, nhưng chỉ tung người, rơi đến cách Mộ Bạch mấy bước!

Ba mươi đạo nhân có chữ đệm ‘Nguyệt’ cùng di chuyển, từng thất tinh kiếm trận mơ hồ thành hình!

Mộ Bạch cười lạnh, định hy sinh những đệ tử bên cạnh mình, để hoàn thành thất tinh kiếm trận? Thân thể khẽ động, đang định dùng lại kế cũ, lao tới kiếm trận sắp trọn vẹn, nhưng không ngờ đệ tử Thanh Thành bên cạnh lại cùng phát ra một tiếng hét, tất cả nhào tới.

Trường kiếm của Mộ Bạch lật lại, kiếm quang sáng trắng chìm trong mưa máu đầy trời, nhưng những đạo sĩ này dường như đã điên rồi, biết rõ không địch lại, biết rõ nhất định phải chết, nhưng mỗi người vẫn liều mạng ngăn cản bước tiến của Mộ Bạch!

Kiếm gãy rồi, thì dùng hai tay, liều mạng kéo lại. . .

Tay đứt rồi, thì dùng thân thể ngăn cản, dùng răng cắn!

Đầu mất rồi, thân thể trào máu vẫn lao về phía trước!

Ngay cả mấy đạo nhân có chữ đệm ‘Nguyệt’ định cứu viện môn hạ đệ tử cũng mất mạng trong đó.

Bảy đường kiếm quang gần như trong suốt đan xen chiếu ra, giống như sao Bắc Đẩu cùng sáng lên trong đêm! Kiếm quang độc lập nối thành một mảnh, lưới kiếm chặt chẽ đã phong tỏa bốn phương tám hướng của Mộ Bạch —— thất tinh kiếm trận! Thành!

Tơ lụa màu tím đã bị máu tươi thấm ướt, bên trong thất tinh kiếm trận, Mộ Bạch vẻ mặt phức tạp nhìn một đạo sĩ sống sót cuối cùng đang ôm chặt thắt lưng mình, trường kiếm đặt trên cổ đạo sĩ như nặng nghìn cân, nặng trĩu không hạ thủ được. . .

Không muốn thừa nhận trong lòng đang chuyển động thứ tâm tình gọi là bội phục, những người này để bảo vệ sư môn của mình, để bảo vệ vinh quang của môn phái mình, mà máu tươi chảy xuống, cho dù là địch nhân, cũng khiến trái tim mà Mộ Bạch vốn tưởng rằng đã sớm không còn tồn tại nữa, đập thình thịch!

Đã giết ba, bốn trăm người của Thanh Thành rồi. . . Phải chăng. . . Nên tha cho người này. . .

Mộ Bạch còn chưa nghĩ ra kết quả, lưới kiếm chặt chẽ đã chụp lên đỉnh đầu, giơ trường kiếm lên, thức thứ ba của Phệ Huyết Kiếm Pháp!

Một đóa kiếm hoa sáng trắng tách từ mũi kiếm ra, bắn mạnh. . .

Từng cánh hoa tách ra, cuốn lên, nở rộ thành đóa hoa. . .

Kiếm quang rơi xuống giống như lưới đánh cá, chạm vào kiếm hoa càng nở càng nhiều!

Ánh sáng trắng đại thịnh!

Mấy chục đóa kiếm hoa ầm ầm vỡ ra, kiếm hoa nhiều hơn lại bắt đầu cắn nuốt lưới kiếm chặt chẽ kia!

Đúng vậy, cắn nuốt!

Kiếm hoa tách ra, nghênh đón lưới kiếm, rồi dần dần khép lại. . .

Bị đạo nhân ôm chặt bên hông liều chết giữ chặt tại chỗ, sắc mặt Mộ Bạch trắng nhợt, thất tinh kiếm trận mà chưởng môn Thanh Thành tự mình chủ trì, những môn nhân đệ tử trước đây còn lâu mới có thể so sánh!

Bảy người, bảy năng lực, bảy sức ép! Mộ Bạch không thể di chuyển tránh né để nhân cơ hội giảm bớt lực mặc dù đang trong tình trạng sau khi lĩnh ngộ như bây giờ, trong lồng ngực cũng không khỏi cuồn cuộn một trận khí huyết, vị tanh ngọt tràn lên cổ họng!

Phía sau bảy đạo nhân vẻ mặt dữ tợn, Nhan Minh Thanh một thân hắc y đơn giản đôi mắt u ám, khóe môi lộ ra một chút khinh thường: Mộ Bạch quả nhiên vẫn là Mộ Bạch! Còn tưởng rằng hắn đã đổi tính, nhưng lúc đối địch lại có không đành lòng? Đúng là muốn chết rồi. . .

Mộ Bạch nuốt xuống vị tanh ngọt dâng lên cổ họng, ánh mắt tối lại, nhân từ, luôn luôn là sự ban ơn của kẻ mạnh dành cho kẻ yếu! Nhưng nếu sự ban ơn này đã uy hiếp đến an toàn của bản thân. . .

Thắt lưng rung lên, nội kình bắn ra, thanh niên đạo nhân kia kêu thảm một tiếng, hai cánh tay ôm chặt Mộ Bạch nổ tung, liên tiếp đứt đoạn!

Tay trái Mộ Bạch cong thành trảo, nhấc đầu đạo nhân kia lên ném về phía Nguyệt Thanh.

Hai mắt Nguyệt Thanh đỏ ngầu, nhìn chằm chằm Mộ Bạch đứng giữa, làm như không nhìn thấy đạo nhân kia, mặc dù trường kiếm run rẩy, vẫn kiên định chém tới.

Mộ Bạch nhíu mày, trường kiếm khẽ chém xuống, nội lực xao động xuyên qua kiếm, nghênh đón lưới kiếm kia.

Thanh niên đạo nhân ở giữa bị hai luồng lực mạnh này ép tới, phun ra một ngụm máu tươi, ngay sau đó, liền giống như không ngừng lại được nữa, máu tươi một ngụm nối tiếp một ngụm, không ngừng phun ra, hai chân vỡ nát, thân thể hoàn chỉnh lại bị sức mạnh đánh bay, đâm về phía đạo nhân thứ ba bên trái Nguyệt Thanh!

Nhìn thấy tình trạng bi thảm như vậy của thanh niên đạo nhân lao tới, đạo nhân kia nhịn không được rơi lệ, cổ tay cầm kiếm run rẩy, cuối cùng ngừng lại, đưa tay đón lấy đệ tử kia.

“Sư đệ!” Nguyệt Thanh tức giận, giọng nói bi thương tuyệt vọng vang lên.

Lưới kiếm đầy trời hơi ngừng lại, đột nhiên vỡ ra một lỗ hổng!

Hai đạo nhân có chữ đệm ‘Nguyệt’ bên cạnh điên cuồng chạy tới, định chắn lại —— nhưng mọi thứ đều đã chậm rồi. . .

“Ha ha ha. . .” Mộ Bạch cười điên cuồng, đứng dậy, vận nội lực toàn thân, trường kiếm giống như yêu ma cắn người, mở ra một đường máu tanh trong đám người. . .

Nhan Minh Thanh thở dài, từ trong nhóm đệ tử Thanh Thành đang hợp lực hướng về phía trước bên cạnh lui về phía sau! Đi? Hay là ở lại? Nhớ tới Nguyệt Thần đạo nhân gấp gáp rời đi kia, trong lòng Nhan Minh Thanh đã có quyết định.

Vận lực quát lớn “Nhan Minh Thanh!”! Lòng bàn tay cầm kiếm đã nóng rực, trường kiếm tinh thiết không chịu nổi nội lực cuồng bạo kia của Mộ Bạch nữa, phát ra tiếng rít vỡ vụn. . .

“Ầm” một tiếng, trường kiếm nổ tung trong nội kình, hòa lẫn nội kình sắc bén, lấy Mộ Bạch làm trung tâm, bắn ra xung quanh!

Mấy trăm đệ tử Thanh Thành hét thảm ngã xuống!

Máu tanh lại bắn ra một lần nữa!

Thấy Mộ Bạch trong mưa máu lao về phía mình, hai mắt Nhan Minh Thanh lóe lên, đột nhiên nhảy đến trước nhóm người Nguyệt Thanh đang đuổi sát tới, gầm lên: “Vây quanh ta, xếp lại thất tinh kiếm trận!”

Mộ Bạch tung người hạ xuống trước mặt Nhan Minh Thanh, tay phải đã bị máu nhuộm đỏ trong nháy mắt nắm lấy cần cổ của Nhan Minh Thanh không kịp di chuyển!

Bảy người Nguyệt Thanh nhanh chóng di chuyển vị trí.

Song chưởng của Nhan Minh Thanh khẽ lật, ấn lên lồng ngực Mộ Bạch!

Thất tinh kiếm trận sắp thành, nếu tránh né, rất có khả năng Nhan Minh Thanh sẽ thừa cơ rút đi, muốn giết hắn sợ là không dễ nữa! Nếu không tránh né, nhất định sẽ bị thương nặng, thân thể rơi vào trong trận! Mộ Bạch cắn chặt răng. . .

“Sư phụ!” Ngửa mặt lên trời hét dài, Mộ Bạch không tránh không lùi, ngón tay khép chặt, nhắm mắt lại trong tiếng xương vỡ nát giòn tan, hai dòng nước mắt tách máu loãng trên mặt ra, chậm rãi chảy xuống. . .

“Phụt!” một tiếng, Mộ Bạch há miệng phun ra một ngụm máu, thả tay ra, thấy Nhan Minh Thanh dính đầy máu của mình, khuôn mặt nở một nụ cười quỷ dị mềm nhũn rũ xuống, lần đầu tiên Mộ Bạch lộ ra một nụ cười thoải mái kể từ lúc rơi xuống núi tới nay!

Sư phụ! Cuối cùng đồ nhi đã báo thù được cho người rồi!

Nhấc chân, đá bay thi thể đang tự ngã xuống kia, đón đỡ lưới kiếm của ba đạo nhân phía trước. Thi thể nguyên vẹn lập tức bị lưới kiếm kia cắt nát.

Cho dù bị thương, tổn hại tính mạng, đồ nhi cũng không để Nhan Minh Thanh chạy trốn nữa. . .

Xoay người uốn thắt lưng, song chưởng đánh mạnh lên mặt đất, bụi đất tung bay!

Vô số cát đá phát ra kình khí nhè nhẹ, đánh về phía bốn đạo nhân. . .

Song chưởng của Mộ Bạch hợp lại, toàn lực đánh tới lồng ngực của Nguyệt Thanh đạo nhân!

“Cung chủ Bích Tâm Cung thủ hạ lưu tình. . .” Tiếng hét lớn già nua từ hậu sơn phía xa của Thanh Thành truyền tới núi đá ngọn cây, năm bóng người mặc đạo bào màu xanh lướt nhanh trong núi, giống như sao băng bay tới. . .

“Môn phái có thể lưu truyền mấy trăm năm, cái nào mà không có thực lực trong bóng tối?” Lời nói của sư thúc Tiêu Bạch Mạch dường như lại vang lên bên tai, trong lòng Mộ Bạch trầm xuống!

Rốt cuộc. . . Đã chọc tới sức mạnh chân chính của Thanh Thành rồi sao?

Cắn răng, đành nhẫn tâm! Mộ Bạch vội vận nội lực còn lại, nhanh như chớp đánh vào lồng ngực của Nguyệt Thanh đạo nhân!

“Tên nhãi ngươi dám!” Năm giọng nói giận dữ điên cuồng hét lên, năm bóng người màu xanh kia đã lướt tới đạo quán Thanh Thành.

Bụi máu tung bay (giống như sương mù bằng máu), từ đầu tới chân, Mộ Bạch chui ra từ trong lồng ngực Nguyệt Thanh đạo nhân, vọt tới trước năm, sáu bước, rồi mới cầm một nội tạng vỡ nát ngừng lại!

Nguyệt Thanh đạo nhân ngơ ngác cúi đầu, nhìn lồng ngực đã vỡ ra một lỗ thủng lớn của mình, vẻ mặt không hiểu và không cam lòng, rồi ngã rầm xuống!

“Muốn chết!” Ba lão đạo thanh quan tức giận quát to, cùng đánh ra một chưởng!

Mộ Bạch bỗng nhiên nhớ lại nụ cười quỷ dị trước khi chết kia của Nhan Minh Thanh —— hắn đã sớm biết rồi sao?! Sợ mình truy đuổi nếu hắn chạy trốn? Cho nên mất mạng, cũng muốn giữ mình ở lại sao?!

Thân hình hai lão đạo lóe lên, đã lướt tới bên cạnh Nguyệt Thanh.

Ba bàn tay kia nhìn thì nhẹ nhàng, nhưng khi đối diện đánh tới, hô hấp của Mộ Bạch lập tức cứng lại!

Giống như sức ép của một ngọn núi lớn trong nháy mắt ập tới trước mặt, không khí xung quanh như bị rút hết, Mộ Bạch sững sờ đứng nguyên tại chỗ, không nhúc nhích được!

Cho dù mình không động thủ với người khác, trong lúc nội lực dồi dào, ở trước mặt sức mạnh kinh khủng như vậy, cũng chỉ có thể ngây ngốc chờ chết thôi!? Nội lực tiêu hao hết, toàn thân nổi lên đau đớn khi đã dùng hết nội lực! Mộ Bạch cười khổ nhìn ba bàn tay kích thước rõ ràng là bình thường kia, nhưng lại giống như ba ngọn núi lớn.

Sư phụ. . . Xem ra đồ nhi sắp tới hầu hạ người rồi. . .

Nếu như mình chết, Ly Thương sẽ đi theo chứ? Nhìn ba bàn tay càng lúc càng gần, Mộ Bạch cũng không biết tại sao, lại đột nhiên nhớ tới nam nhân đã trả giá mọi thứ vì mình kia —— Nếu có kiếp sau. . . Ly Thương, chỉ mong chúng ta không bỏ lỡ như kiếp này nữa. . .

Giống như mới chỉ chớp mắt, lại giống như đã qua rất lâu rồi, ba bàn tay đã đánh gần tới mặt. . .

“Ba lão bất tử cộng lại đã sắp hơn bốn trăm tuổi rồi, lại liên thủ ức hiếp một đứa nhỏ mười tám tuổi!” Một tiếng cười nhạo lạnh lùng xẹt qua, một luồng kình phong từ đỉnh đầu truyền tới!

“Ầm! Ầm! Ầm!” Kình lực giao nhau, bắn lên một tầng sóng khí mắt thường có thể nhìn thấy, sóng khí hoàn toàn do nội lực tạo thành đập tan tất cả sự vật xung quanh —— Bất luận là thi thể, hay là đoạn kiếm. . .

Mộ Bạch kinh ngạc cảm nhận luồng kình khí ấm áp này, rồi lại thấy ba lão đạo kia cùng lui lại ba bước! Đây là. . .

“Hậu Vô Kỵ! Hậu lão quái, là ngươi?!” Ba lão đạo lập tức coi Mộ Bạch trước mặt như không khí luôn, xoay người nhìn sườn núi bên phải.

Trong lòng Mộ Bạch khẽ động, vừa xoay người nhìn, trên sườn núi cách năm trượng, một lão nhân nhỏ gầy nhanh nhẹn đang híp mắt, giống như đang thoải mái phơi nắng!

“Sư tổ!” Kinh ngạc vui vẻ gọi lớn, trong lòng Mộ Bạch khẽ thả lỏng, vội chạy tới chỗ lão nhân kia.

Hai lão đạo đứng cạnh thi thể Nguyệt Thanh liếc nhìn nhau, nhấc chân cản trước mặt Mộ Bạch, mỗi người vung một tay, quát: “Trở lại!”

Mộ Bạch kinh hãi, toàn lực phát động nội lực vừa khôi phục một chút, uốn người lùi lại!

Sắc mặt Hậu Vô Kỵ tối lại, quát: “Thế nào? Năm người các ngươi có ý gì?”

Ba lão đạo kia liếc mắt ra hiệu với nhau, một người cao giọng hét dài, một người cười lạnh nói: “Hậu Vô Kỵ, đồ tôn này của ngươi làm trái quy định, giết nhiều người của Thanh Thành ta như vậy, chẳng lẽ còn định cứ vậy bỏ đi? Thật sự cho rằng Thanh Thành ta không có ai sao?!”

“Làm trái quy định? Là Thanh Thành các ngươi để môn phái phụ thuộc đi giết đồ trọng tôn[*] này của ta trước chứ nhỉ? Ám quy trung nguyên nói ‘Hễ bước vào cảnh giới trong tay không có kiếm thì đã ở trên kẻ mạnh, không được động thủ với kẻ yếu vô ý thương tổn mình!’ Thanh Thành các ngươi giấu phản đồ Nhan Minh Thanh của Bích Tâm Cung ta, tập trung hơn một vạn người vây giết tiểu tôn tôn này của ta, thế nào? Còn không cho phép tiểu tôn tôn này của ta đánh trả?” Hậu Vô Kỵ nhíu mày, nhìn thoáng qua Mộ Bạch.

[*]: trọng tôn là khẩu ngữ của tằng tôn, tức là chắt, đồ trọng tôn là đệ tử đời thứ tư, sư tổ là đời thứ nhất, sư công là đời thứ hai, sư phụ Tiêu Bạch Ly là đời thứ ba, Mộ Bạch là đời thứ tư. Còn “tiểu tôn tôn” là đứa chắt nhỏ, bình dân hơn thì là thằng cháu nhỏ =))

Hậu sơn phía xa của Thanh Thành, lại có ba bóng người màu xanh chạy ra, nhanh chóng lướt tới.

Mộ Bạch hiểu ý, thoát thân chạy về phía chân núi.

“Còn định chạy?” Năm lão đạo quát lớn, lập tức định tung người đuổi theo.

Phía bên hông, một luồng kình phong lặng lẽ đánh về phía năm lão đạo, Hậu Vô Kỵ hừ lạnh một tiếng, lạnh lùng nói: “Lão đầu tử già rồi, đã lâu chưa có hoạt động thỏa thích một chút, xem ra chẳng có ai coi lão đầu tử ra gì nhỉ. . .”

Bốn lão đạo gầm lên một tiếng, vội ngừng lại rồi cùng đánh ra một quyền chống lại kình phong hùng mạnh kia, thấy một lão đạo phía sau đã đuổi theo, vội lướt trở lại trước đạo quán, đề phòng nhìn chằm chằm Hậu Vô Kỵ, nói: “Hậu lão quái, ngươi dám động thủ ở Thanh Thành ta?!”

Kình phong từ phía sau đánh tới, Mộ Bạch dùng hết sức lóe lên, vẫn bị kình khí kia quét trúng y phục, bên sườn đau nhói, mím chặt môi, nhưng từ trong mũi đã chảy ra tơ máu. . .

Không kịp sợ hãi, chỉ biết liều mạng chạy trốn! Trên đỉnh núi xa xa phía sau, truyền tới lời nói khinh thường của sư tổ Hậu Vô Kỵ: “Lão đầu tử không dám? Các ngươi đã dám năm người đối phó với tiểu tôn tôn mới chỉ bước nửa bước vào cảnh giới trong mắt không có kiếm của lão đầu tử, lão đầu tử lại không dám hạ thủ với đám lão tạp mao[*] các ngươi và đám đồ tử, đồ tôn, đồ trọng tôn này của các ngươi?! Đạo lý này, mang đi chỗ nào nói, lão đầu tử cũng không sợ!”

[*] Tạp mao là chỉ đầu tóc bù xù, cổ đại quan niệm thân thể là do cha mẹ sinh ra, đầu tóc bù xù là bất kính với cha mẹ. Bởi vì đạo sĩ Toàn Chân muốn xuất gia, xuất gia là một loại biểu hiện của bất hiếu. Thêm nữa rất nhiều đạo sĩ có hình tượng không theo khuôn phép, tóc tai bù xù, y phục không chỉnh tề, nên hậu thế dùng “tạp mao” để gọi đạo sĩ với ý châm biếm.

Chỉ nửa bước? Trong mắt không có kiếm? Không phải mình đã tới cảnh giới trong tâm không có kiếm sao? Chẳng lẽ mình hiểu sai rồi? Mộ Bạch vừa né tránh truy kích của lão đạo phía sau, vừa kinh ngạc thầm nghĩ, đạt đến cảnh giới trong tay không có kiếm, là không thể vô cớ động thủ với người yếu? Đây là quy định của môn phái nào?!

Lão đạo phía sau này cao minh hơn mình quá nhiều, quay lại đã là vô vọng, chỉ hy vọng sư tổ lão nhân gia đừng xảy ra chuyện gì là được. . .

Mộ Bạch đang liều mạng chạy trốn, đột nhiên nhìn thấy dưới chân núi Thanh Thành, thanh niên áo xám đang đứng bên cạnh kiệu nhìn lên trên!

Chết tiệt! Bảo y xuống núi thì liền đợi ở chân núi? Nếu mình thất thủ, chẳng phải y chờ bị phái Thanh Thành giết sao?! Mộ Bạch nghiến răng, vội vàng lao xuống.

Thấy bóng người màu đỏ tới gần, Ly Thương theo bản năng đề phòng, nhưng trong nháy mắt, đã nhận ra bóng người tóc tai màu đỏ tán loạn kia. . .

Phải bao nhiêu máu, mới có thể nhuộm cả người thành màu đỏ?! Vẻ mặt Ly Thương vui mừng, chỉ cần Mộ Bạch không sao, y đâu thèm để ý người khác biển máu ngút trời?

Bóng đỏ giống như gió lốc thổi tới, chớp mắt đã tới trước mặt, theo sát ở một trượng phía sau bóng đỏ, là một lão niên đạo sĩ thanh y thanh quan! Trong lòng Ly Thương lại căng thẳng!

Bị truy sát?! Ý nghĩ kinh khủng lập tức thoáng qua, Ly Thương rút Huyền Băng Kiếm ra, gọi lớn một tiếng: “Cung. . .”

Kình phong quét qua, bên hông căng lên, đã bị Mộ Bạch ôm lấy, ném ra sau lưng, Ly Thương trong kinh hãi, miệng mới nói ra chữ thứ hai: “Chủ. . .”

“Ôm chặt!” Mệnh lệnh từ kẽ răng bật ra, khiến Ly Thương lập tức dùng cả tay chân, quấn lên người Mộ Bạch đang nhanh chóng chạy trốn.

Phía sau truyền tới một tiếng vang lớn, Ly Thương quay đầu lại nhìn, đó là cỗ kiệu và bốn ma vệ bị lão đạo kia dùng một chưởng đánh thành thịt nát!

Ly Thương hít một hơi khí lạnh, nếu không phải Mộ Bạch ôm mình bỏ chạy, chỉ sợ lúc này mình đã xuống hoàng tuyền làm bạn với bốn ma vệ rồi! Trong lòng ngọt ngào, Ly Thương cúi đầu, thấy mồ hôi chảy xuống đầm đìa từ trán Mộ Bạch đã bị máu nhuộm thành màu đỏ, vội lấy ra mấy viên đan dược chữa thương dưỡng khí, nhét vào miệng Mộ Bạch đang vùi đầu chạy như bay.

Quay đầu lại lần nữa, thấy lão đạo kia lại đuổi sát theo, Ly Thương rất muốn hỏi một chút xem người này là ai, nhưng biết bây giờ Mộ Bạch đang cõng mình liều mạng chạy trốn, đành phải nuốt xuống nghi vấn đã đến miệng. Rút một tay ra, đặt Huyền Băng Kiếm lại, lấy từ trong ngực ra một gói thuốc độc, vung tay vẩy về phía sau. . .

11 thoughts on “[BHPT] – Chương 74

  1. Sao êm được quảng cáo là truyện này ngược khủng khiếp, SM khủng khiếp cơ mờ
    hường phấn ngập mặt thế này thì SM nỗi j TTATT
    hiu hiu, chị Ma Yên lừa êm, được mỗi cái phiên ngoại làm mầu TT.TT

  2. ty yen tam ta treocuaso de vao phong phu huynh doc truyen ma . 18+ ta doc day , ta thhich h cua me duong ty lam , ben yaoi ta thich cua Ogawa Chise cuc ♥‿♥

  3. bạn ta có đúa con xem phim sex rồi bla bla cài gi sex = miệng vs đám con gái bàn dưới cơ, mà chúng nó con hào hứng nghe cơ cho nên ta thấy lớp 6,7 đọc sex cũngchảsao , xem phim thì mới khủng khiếp (∩_∩)


  4. https://polldaddy.com/js/rating/rating.jsĐọc chương này hay thiệt, gay cấn thiệt, nhưng ta cứ buồn cười thế nào ấy, giống kiểu trẻ con đánh nhau, đánh ko lại chạy về mách phụ huynh, phụ huynh đứa này ra mặt thì phụ huynh đứa kia cũng ra mặt luôn để bao che khuyết điểm =]]]]
    Lần đầu ta đọc truyện mà nvc đi đâu làm j cũng có phụ huynh bảo kê thế này =]]]] manh quá sức là manh =)))

Thích thì dùng: (╬ ̄皿 ̄)凸 ლ(¯ロ¯ლ) (╯‵□′)╯︵┻━┻ ~(‾▿‾~ ) ≧◡≦ \(≧▽≦)/ ≧△≦ ㄟ(≧◇≦)ㄏ (≧ロ≦) (≧◡≦) ╮(╯_╰)╭ o(︶︿︶)o 〒_〒 o(╥﹏╥)o ╭(╯^╰)╮ Σ( ° △ °|||) ♉( ̄▿ ̄)♉ ⊙﹏⊙(*´▽`*) ♥‿♥ ◔_◔ o(>﹏﹏<)o (^з^)-☆ O(∩_∩)O (づ  ̄ ³ ̄)づ~♥