[BHPT] – Chương 76

Bích huyết phệ tình 76

Tác giả : Ma yên

Editor : dongphuongphonglinh

Beta: toujifuu

 

Tiếng bước chân gấp gáp nhưng nhẹ nhàng vang lên ngoài tẩm điện, chỉ chốc lát đã đến trước cửa điện, ngừng một chút, rồi mới cẩn thận đẩy cửa điện ra, dường như rất sợ quấy nhiễu đến người trong điện.

Là ai nhỉ? Mộ Bạch quay đầu lại, nhìn cửa điện chậm rãi mở ra kia. Nếu như là người kia, tội danh tự ý vào Bích Lạc Điện, hẳn là đã đủ xử y tội chết rồi. . .

Người tới đi vào điện, bước chân nhẹ hơn, một khuôn mặt đầy vẻ lo lắng hiện ra ——

Sao lại là Trương Phong?! Mộ Bạch che giấu kinh ngạc và thất vọng thoáng qua trong chớp mắt, lộ ra vẻ tươi cười. Trương Phong là tổng quản sinh hoạt hàng ngày mới được đề bạt, sau khi mình đảm nhiệm vị trí cung chủ, đương nhiên nên là hắn. . . Chỉ là. . . Lúc đó mình bị thương rất nặng, tính tình của người kia dù sao cũng không thể nhịn được không tới thăm chứ nhỉ?!

“Cung chủ?! Rốt cuộc ngài đã tỉnh!” Đối diện với đôi mắt của Mộ Bạch, Trương Phong ngạc nhiên vui mừng kêu to một tiếng, rồi lại vội vàng lấy tay che miệng, giống như chỉ sợ kinh động đến Mộ Bạch, nhỏ giọng nói: “Cung chủ, ngài cảm thấy thế nào rồi? Có chỗ nào không thoải mái không? Có cần thuộc hạ báo cho Phùng trưởng lão, Ly hộ pháp tới xem giúp ngài một chút không?”

“Bản cung không sao.” Mộ Bạch duỗi tay chân một chút, chậm rãi ngồi dậy, nhìn Trương Phong nhanh chóng tiến lên đỡ mình, đặt gối dựa, hỏi: “Bản cung mê man bao lâu rồi? Trở về như thế nào? Khoảng thời gian này trong cung có xảy ra chuyện gì quan trọng không?”

“Bẩm cung chủ,” Trương Phong đỡ Mộ Bạch ngồi dậy xong, lại đưa một chén nước tới cho hắn uống, đáp: “Hai mươi ngày trước, Ly hộ pháp ôm cung chủ hôn mê bất tỉnh về cung, sau khi Phùng trưởng lão, Ly hộ pháp chẩn đoán, nói cung chủ chỉ là hao hết công lực, mệt mỏi quá độ, đợi tỉnh ngủ rồi tự nhiên sẽ không sao. Sau đó Ly hộ pháp trở về Chấp Đường, hạ lệnh cấm nghiêm toàn cung, nếu đệ tử ngũ đường không có chức trách nhiệm vụ, không được tùy ý đi lại. Mười ngày sau, chuyện cung chủ giết chết Nhan Minh Thanh, suýt nữa diệt Thanh Thành truyền về, khoảng mười tám kẻ tử trung với Nhan Minh Thanh trong cung định ám sát cung chủ, đều bị Chấp Đường bắt được, Ly hộ pháp nói ma vệ nâng kiệu cho cung chủ đã chết ở núi Thanh Thành, liền đưa mười tám kẻ phản nghịch kia tới Lãnh Tiêu Điện, xin Phùng trưởng lão luyện thành mười tám ma vệ. Ngoài ra, trên giang hồ đặt cho cung chủ ngoại hiệu là ‘Lạt thủ cuồng ma’. . .”

“A. . .” Vẫn còn có mười tám người tử trung với Nhan Minh Thanh như vậy? Ánh mắt Mộ Bạch tối lại, trầm ngâm không nói.

Là Ly Thương ôm mình về cung? Xem ra tiền bối sư môn trong Ám Điện không có ý định lộ diện trước mặt đệ tử trong cung. . .

Lạt thủ cuồng ma?! Ngoại hiệu kỳ quái, nhưng mà lần này Ly Thương lại chưa từng canh giữ ở bên cạnh mình. . . Thật kỳ lạ!

Chẳng lẽ y biết lúc mình tỉnh lại, sẽ động thủ với y? Không thể nào, dù sao trong tình huống nguy hiểm như vậy, mình cũng đã cõng y chạy trốn. Hơn nữa, với tình cảm y dành cho mình, cho dù là vì an toàn của bản thân, cũng không tới mức không đến Bích Lạc Điện thăm hỏi —— Dựa vào chuyện y đưa mình về cung, đệ tử Nội Đường của Bích Lạc Điện cũng sẽ không ngăn cản quá mức. . .

“Đúng rồi, cung chủ.” Trương Phong dè dặt nhìn sắc mặt Mộ Bạch một chút, nói: “Ba vị trưởng lão của Lãnh Tiêu Điện, Ly hộ pháp và đường chủ, phó đường chủ ngũ đường hầu như ngày nào cũng phái người tới hỏi thăm tình hình của cung chủ, chuyện cung chủ tỉnh lại có thông truyền toàn cung không ạ? Cũng để mọi người được an tâm!”

“An tâm?” Ám Điện của Bích Tâm Cung không biết còn có bao nhiêu người, phải dùng tới bất an sao? Mộ Bạch khó hiểu nhìn Trương Phong một chút, mỉm cười gật đầu. Có lẽ bởi vì bề ngoài, nhất mạch cung chủ chỉ còn lại một mình mình đi?!

“Dạ, vậy thuộc hạ lập tức phái người đi thông báo một chút. Cung chủ mới tỉnh, có cần sắp xếp thị tòng hầu hạ tắm rửa dùng cơm không ạ?” Trương Phong lui hai bước, rồi chợt nhớ ra dừng lại hỏi.

“Ừm. . . Ngươi sắp xếp đi!” Không nhắc tới thì không sao, vừa mới nhắc, Mộ Bạch lập tức cảm thấy đói bụng, toàn thân như có mồ hôi dính dính, không thoải mái động động thân thể, lại nói: “Còn một chuyện, truyền lệnh toàn cung, bất luận là con cháu trong cung, hay là hài đồng mua từ ngoài cung về, tất cả những đứa dưới mười tuổi, đều có thể đưa tới Bích Lạc Điện, bản cung muốn chọn mười đồ đệ!”

“A?!” Trương Phong vừa kinh ngạc vừa vui mừng, vội nói: “Thuộc hạ có một đệ đệ vừa tròn mười tuổi, không biết. . .”

“Dưới mười tuổi, cũng không bao gồm mười tuổi!” Mộ Bạch nhướng mày, thấy vẻ mặt Trương Phong lập tức buồn bã, cười nói: “Nhưng mà thấy ngươi tận tâm hầu hạ bản cung như vậy, đưa nó tới đi. Chỉ một lần này, không được có ngoại lệ nữa! Còn có, nếu tự nó thua kém người khác, cũng đừng trách bản cung! Ngươi nên biết, đây là tuyển chọn người kế vị cung chủ, nếu nó quá kém, dù bản cung có tư tâm, chỉ sợ cũng không sống được qua ngày thiếu cung chủ tranh vị. . .”

“Dạ, dạ! Đa tạ cung chủ! Cung chủ đồng ý cho nó một cơ hội này, đã là ân huệ rất lớn rồi, Trương Phong hiểu được!” Trương Phong mừng rỡ, quỳ xuống, dập đầu với Mộ Bạch ba cái, cảm kích nói.

“Được rồi, đi đi.” Mộ Bạch vẫy vẫy tay, lần này hẳn là Ám Điện đã hài lòng rồi nhỉ?! Không biết sư tổ lão nhân gia có bị thương không. . .

※※※

“Cái gì? Cung chủ tỉnh rồi?” Ly Thương kích động đứng dậy.

Hắc y đệ tử báo tin gật đầu chắc chắn.

“Tốt quá rồi, ngươi tạm lui đi.” Vẫy lui người tới và cung chúng xung quanh, Ly Thương hưng phấn đi mấy bước, rồi lại xoay người chọn một bộ trường sam màu xám mới tinh để thay, sửa sang lại toàn thân một chút, soi gương một lúc lâu, mới hài lòng đi ra cửa phòng.

“Ngươi định đi đâu?” Tiếng thở dài vang lên trong căn phòng không một bóng người.

Ly Thương cảnh giác xoay người lại, nhìn thấy lão nhân đột nhiên xuất hiện trên ghế, thở phào nhẹ nhõm, nói: “Ly Thương tham kiến Tiêu trưởng lão. Vừa rồi đệ tử Nội Đường trong Bích Lạc Điện tới báo, cung chủ đã tỉnh, Ly Thương đang định tới thăm hỏi trước. . .”

“Thăm hỏi? Ngươi đường đường là một hộ pháp của Bích Tâm Cung, mặc màu y phục của cơ thiếp đi thăm hỏi?” Tiêu Bạch Mạch thấy kích động và vui vẻ không thể che giấu của Ly Thương, nhịn không được lại thở dài, nói: “Đổi thanh y ngươi nên mặc! Không được tự đi một mình vào Bích Lạc Điện. Cung chủ tỉnh lại, có lẽ tin tức sẽ không chỉ truyền cho một mình ngươi, ngươi tạm tới Lãnh Tiêu Điện, đi cùng ba vị trưởng lão. . .”

“Tiêu trưởng lão!” Ly Thương bất mãn nhíu mày, nói: “Ly Thương biết, lần này được Tiêu trưởng lão ưu ái nhiều, đã cứu cung chủ và Ly Thương, cũng nhường công lao hộ tống cung chủ về cung cho Ly Thương, khiến tình cảnh xấu hổ của Ly Thương ở trong cung được cải thiện rất nhiều, ngay cả nhóm trưởng lão của sư phụ, cũng hòa nhã với Ly Thương hơn nhiều. . . Chỉ là, hai mươi ngày nay, tuy được Tiêu trưởng lão nhắc nhở, Ly Thương thủ vững Chấp Đường để đề phòng trong cung xảy ra chuyện, nhưng lúc nào cũng nhớ tới cung chủ. . . Tiêu trưởng lão, Ly Thương biết, ngài là vì tốt cho Ly Thương, nhưng mà. . . Hiện giờ, cung chủ đã tỉnh, ngài xem thường ta cũng được, coi trọng ta cũng được. . . Ly Thương thật sự không thể nhẫn nại sự đau khổ không nhìn thấy cung chủ. . .”

“Đứa nhỏ ngốc. . .” Tiêu Bạch Mạch gập ngón tay bắn ra một luồng kình phong, trúng vào huyệt Du Môn sau lưng Ly Thương.

“Tiêu trưởng lão? Ngài đây là có ý gì?” Ly Thương bị điểm huyệt không thể động đậy kinh ngạc kêu to.

Tiêu Bạch Mạch thở dài, chậm rãi đi tới trước mặt Ly Thương, nói: “Có phải cung chủ càng ngày càng tốt với ngươi, ngươi liền cho rằng đã trở lại quá khứ một lần nữa không?”

“Cái gì?” Ly Thương hoảng hốt, lập tức lại ổn định, “Lúc đạo nhân kia truy sát, cung chủ chịu cõng ta vốn là một gánh nặng chạy trốn, ròng rã năm ngày bốn đêm. . . Cung chủ nhất định đã tha thứ cho Ly Thương. . .”

“Cung chủ chính ngươi tự tay nuôi lớn, ngươi cho rằng hắn là loại người có thể quên được thù giết sư phụ sao?” Tiêu Bạch Mạch cười nhạo một tiếng, không chút lưu tình đập nát mộng đẹp của Ly Thương.

Huyết sắc trên mặt đột nhiên rút sạch, khuôn mặt Ly Thương trắng bệch, khó khăn nói: “Nhưng mà. . . Cung chủ. . . Cũng đã phạt ta thời gian dài như vậy. . .”

“Ha ha. . . Ly Thương, ngươi muốn lừa dối lão phu? Hay là muốn lừa dối chính mình?” Tiêu Bạch Mạch không đành lòng lắc đầu, nói: “Đừng nói với lão phu ngươi không biết, tuy rằng lúc trước Nhan Minh Thanh đã sớm có Thủy Chấn trong Lạc Hà Điện, nhưng nếu không phải ngươi đột nhiên phản bội, nhất định Nhan Minh Thanh sẽ không bắt đầu nhanh như vậy! Mà kế sách các ngươi đã quyết định để đối phó với Nhan Minh Thanh vừa vặn là vào hai ngày sau, hươu chết vào tay ai vẫn còn chưa biết! Mộ Bạch đã liên hợp Phùng Trường Lĩnh, Thích Hán Hân, toàn bộ Ngoại Đường cũng có nhiều phần thắng, đại ca Tiêu Bạch Ly. . . cũng sẽ không chết vô ích. . .”

“. . .” Đại ca Tiêu Bạch Ly?! Ly Thương kinh hãi nhìn Tiêu Bạch Mạch, sớm nên nghĩ tới, hắn cũng họ Tiêu. . .

“Ngươi đang khó hiểu? Tại sao ngươi đã hại chết Tiêu Bạch Ly, lão phu lại còn giúp ngươi như vậy?” Tiêu Bạch Mạch khổ sở nhìn đỉnh phòng, nói: “Trước đây đại ca đã giết chết nữ nhân lão phu yêu, lão phu hận hắn mấy chục năm, nhưng khi hắn chết, thì mới nhận ra, so với nữ nhân mình yêu, đại ca luôn quan tâm, chăm sóc lão phu, mới là người lão phu thân thiết nhất, kính yêu nhất. . . Đáng tiếc. . . Mọi thứ đều quá muộn rồi. . . Lão phu chỉ là không đành lòng nhìn các ngươi đi lên con đường cũ của lão phu! Người, chỉ có sống, mới không đánh mất người quan trọng nhất. . .”

“. . .” Ly Thương cắn cắn môi, nói: “Nhưng mà. . . Nếu cung chủ thật sự còn hận Ly Thương, thì sao lại không quan tâm tới tính mạng mà mang theo Ly Thương chạy trốn? Năm ngày bốn đêm. . . Hắn chưa từng buông tay một lần nào. . .”

“Đó là phản ứng bản năng lúc sống còn của hắn! Trong lòng hắn có ngươi. . . Nhưng vậy thì sao? Nguy hiểm qua rồi, lý trí đã trở lại. . . Lão phu nghĩ, lúc này tám phần là hắn đang hối hận đến mức hận không thể lập tức giết chết ngươi!” Tiêu Bạch Mạch duỗi tay một chút, giả vờ thoải mái nói: “Ngươi cho rằng, hiện giờ mọi thứ trong cung đều đã ổn định, ngươi còn giá trị gì có thể lợi dụng, để hắn tìm được cớ giữ lại tính mạng của ngươi?”

“Ta. . .” Ly Thương không dám tin, nhưng lại không thể không tin, tâm tàn ý lạnh mấp máy miệng, nói không ra lời.

“Ngươi hiện giờ, tốt nhất là từ bỏ kỳ vọng đối với hắn, luôn luôn cẩn thận, chú ý mọi nơi, làm tốt tả hộ pháp của ngươi! Đừng cho hắn lý do giết ngươi!” Tiêu Bạch Mạch làm như không thấy sắc mặt vàng như đất của Ly Thương, thẳng thắn nói.

Ly Thương im lặng một lúc lâu, cười khổ lắc đầu, nói: “Ta không làm được! Không gặp hắn, không nhớ hắn, không yêu hắn. . . Ly Thương thà rằng chết ngay lúc đó. . . Huống hồ hắn vốn là chủ nhân của ta, cung chủ của ta. . . Sống chết của Ly Thương vốn nên do hắn khống chế. . .”

“Ngươi có biết, nếu như ngươi cứ giao sống chết vào tay hắn giống như trước đây, hai người các ngươi đều sẽ chỉ đau khổ hơn.” Tiêu Bạch Mạch thở dài, nói: “Đau đớn người thương gây ra, mỗi một phần đều sẽ khuếch đại gấp mấy trăm lần ở trong lòng, nếu ngươi đau đớn, hắn lại càng đau đớn hơn ngươi! Lưỡng lự giữa báo thù và không đành lòng, tổn thương ngươi, hắn đau lòng, không tổn thương ngươi, hắn càng tự trách. . .”

Ánh mắt tan vỡ của Ly Thương nhìn về phía trước, giống như nhìn Tiêu Bạch Mạch, lại giống như nhìn phía xa hư vô, dần dần, ánh mắt tan vỡ tập trung lại, nam nhân vốn cả người đều lộ vẻ suy sụp chán chường, lại hiện ra sự kiên định cố chấp mà điên cuồng: “Tiêu trưởng lão, đa tạ ngài! Ly Thương biết nên làm như thế nào rồi. . .”

Nếu thời gian đã là liều thuốc trị liệu hết mọi đau khổ, vậy thì chờ đợi thôi. . .

Nếu như sự tồn tại của mình, khiến hắn đau khổ, vậy liền chết trong tay hắn. . .

Nếu như hắn không nỡ xuống tay, vậy hành hạ cũng là biểu hiện tình yêu của hắn. . .

Nếu như. . .

※※※

“Cung chủ, ba vị trưởng lão, tả hộ pháp, đường chủ, phó đường chủ ngũ đường cầu kiến!” Cách cửa điện, tiếng bẩm báo của một hắc y đệ tử Nội Đường truyền vào.

“Mời bọn họ vào đi.” Mộ Bạch giang hai tay, để mặc mấy thị nữ mặc tử y mới tinh, đeo ngọc bội, buộc mái tóc dài lên cho mình.

Cửa điện mở rộng ra, mười bốn người nắm quyền của Bích Tâm Cung lần lượt đi vào.

Mộ Bạch vẫy lui thị nữ bên cạnh, vòng qua bình phong, gật đầu cười nói: “Bản cung đã không sao, mấy ngày nay, vất vả cho mọi người rồi.”

“Tham kiến cung chủ!” Ngoại trừ ba vị trưởng lão có thể khom người hành lễ, Ly Thương và mười vị đường chủ, phó đường chủ cùng quỳ một gối xuống đất.

Ánh mắt lạnh lùng liếc qua Ly Thương đang cung kính cúi đầu, Mộ Bạch cười thoải mái: “Đứng dậy đi, mấy ngày nay trong cung may nhờ có các vị lao tâm lao lực, mới có thể ổn thỏa như vậy!”

“Vốn là việc của bọn thuộc hạ, không dám nhận sự khen ngợi của cung chủ!” Nhóm người Ly Thương đứng dậy.

Để mọi người ngồi xuống xong, Mộ Bạch khẽ nhấp một ngụm nước trà hắc y đệ tử đưa lên, nói: “Trong cung có chuyện gì không?”

Mười bốn người liếc nhìn nhau, Phùng Trường Lĩnh vuốt râu cười nói: “Trong cung vẫn yên ổn, mấy ngày trước, tả hộ pháp Ly Thương đã bắt mười tám kẻ phản nghịch thừa lúc cung chủ nghỉ ngơi có ý đồ hành thích, thuộc hạ đã chế bọn họ thành ma vệ, lát nữa sẽ sai người đưa tới Bích Lạc Điện, cũng vừa vặn bổ sung cho chỗ trống thủ vệ khiêng kiệu của cung chủ!”

“Làm phiền Phùng trưởng lão rồi,” Mộ Bạch mỉm cười gật gật đầu với Phùng Trường Lĩnh, rồi chuyển sang Ly Thương, lạnh nhạt nói: “Ly hộ pháp dụng tâm rồi.”

Ly Thương chỉ sợ mình sẽ không nhịn được nên rũ mắt tránh né tầm mắt của Mộ Bạch, đứng dậy hành lễ, nói: “Đó là chuyện thuộc hạ phải làm, không dám nhận lời khen ngợi của cung chủ.”

Thấy nam nhân trước mắt lễ độ cung kính, giống như một thuộc hạ trung thành, Mộ Bạch bất ngờ ngẩn người, kìm nén khó chịu chợt nổi lên trong lòng, nói: “Ngồi đi.”

Thấy Ly Thương ngồi xuống, đường chủ Ngoại Đường liền đứng dậy bẩm báo: “Cung chủ, gần đây giang hồ đều đang đồn đãi trận chiến cung chủ dùng sức của một người, giết lui hơn vạn người trong giang hồ, đánh chết chưởng môn Thanh Thành, suýt nữa đã diệt Thanh Thành! Khắp thiên hạ xôn xao, rất nhiều người đang hỏi thăm vị trí của Bích Tâm Cung ta, nghe nói là Thanh Thành phát lệnh treo thưởng!”

“A? Không cần để ý, mọi thứ trong cung vẫn như trước, nhưng truyền lệnh trong cung ngoài cung, cẩn thận một chút, bị người ta liên kết lấy mạng dù sao cũng không phải chuyện tốt đẹp!” Lệnh treo thưởng? Bích Tâm Cung dễ tìm như vậy sao? E là Thanh Thành này tìm cớ rút lui đi? Mộ Bạch không để ý.

“Cung chủ, nghe đệ tử Nội Đường truyền lệnh, cung chủ muốn thu thập hài đồng dưới mười tuổi, lựa chọn thiếu cung chủ, thuộc hạ nghĩ lùi lại mấy ngày có được không? Thứ nhất là để Nội Đường sàng lọc trước, thứ hai là để Ngoại Đường mua thêm hài đồng tư chất tốt. . .” Đường chủ Nội Đường đứng dậy nói.

“Ừm?! Cứ làm theo phương pháp của đường chủ Nội Đường đi!” Tính hài đồng trong cung, chỉ e cũng không dưới mấy trăm, nếu thật sự để mình lựa chọn từng đứa một, thì cũng phiền phức! Mộ Bạch gật đầu đồng ý.

. . .

. . .

Thấy mọi người đều không bẩm báo chuyện gì nữa, Mộ Bạch ngồi ở đây cũng cảm thấy có chút mệt mỏi, liền mở miệng nói: “Nếu các vị không còn chuyện gì nữa, có thể đi về rồi.”

“Cung chủ, thuộc hạ còn có một chuyện bẩm báo!” Ly Thương vẫn tránh ánh mắt Mộ Bạch đột nhiên ngẩng đầu lên, nhưng tầm mắt chỉ nhìn chỗ lồng ngực Mộ Bạch: “Lần xuất cung này, thuộc hạ tự cảm thấy võ công quá kém, muốn bế quan một năm, chuyện của Chấp Đường đã có đường chủ và phó đường chủ Chấp Đường, chắc chắn không sao! Xin cung chủ cho phép!”

Mộ Bạch híp mắt, đang lo lắng không có cớ, ngươi lại tự mình đưa tới cửa. . .

Phùng Trường Lĩnh vui mừng đứng dậy, vỗ vỗ vai Ly Thương, nói: “Cuối cùng ngươi đã biết mình chưa đủ khả năng, nhưng mà ngươi có thể liều mạng bảo vệ cung chủ trở về, cũng xem như không tệ! Trước khi bế quan, thì tới Lãnh Tiêu Điện lấy mấy bản ghi chép tâm đắc của lão phu đi, chắc chắn có thể có ích đối với ngươi. . .”

“Dạ.” Ly Thương hành lễ với Phùng Trường Lĩnh.

Suýt nữa đã quên trong mắt đệ tử trong cung, là y đã cứu mình về. . . Mộ Bạch phiền muộn che đậy tâm tư, giả bộ cười nói: “Tả hộ pháp muốn bế quan? Bản cung đương nhiên cho phép!”

“Đa tạ cung chủ thành toàn!” Ánh mắt Ly Thương vẫn không nhìn Mộ Bạch, cúi đầu hành lễ.

Một năm! Đây là thời gian dành cho Mộ Bạch, cũng là cơ hội cho mình. . . Ly Thương rũ hai mắt, ở chỗ không ai thấy lưu luyến nhìn chằm chằm đôi giày gấm màu tím phía trước kia. . .

“Được rồi! Được rồi! Cung chủ mới tỉnh, chúng ta không nên ở đây làm phiền cung chủ mới phải, đều trở về đi!” Nhậm Thiên Hồng cười ha hả, nhưng đôi mắt lại liếc qua lại trên người Mộ Bạch và Ly Thương —— trước khi cung chủ Mộ Bạch xuất cung, chuyện tả hộ pháp Ly Thương tự tiến cử thị tẩm đã sớm truyền đi xôn xao trong cung; cung chủ hôn mê hồi cung, lại là Ly hộ pháp ôm về. Lẽ ra hai người hẳn phải cực kỳ thân mật, nhưng tình huống cổ quái này là chuyện gì?!

“Chúng thuộc hạ cáo lui!” Mọi người trong điện tâm tư thông minh sắc xảo, chỉ nhìn nụ cười đã lộ ra sự giả tạo trên mặt cung chủ kia, liền biết nên rời đi sớm một chút, để tránh trở thành kẻ vô tội bị vạ lây.

Theo mọi người rời đi, trong tẩm điện chỉ còn một mình Mộ Bạch đột nhiên phát ra một tiếng rít chói tai.

Trên tay vịn của ghế gỗ sơn đỏ, đột nhiên xuất hiện mười dấu ngón tay rất sâu!

Ly Thương lại dám. . .

Tự rời đi. . .

Không nhìn thẳng vào mình. . .

Cung kính, đa lễ, xa cách và lạnh nhạt. . .

Nụ cười giả tạo đã biến thành cười tức giận, Mộ Bạch trợn mắt, nhìn chằm chằm cửa điện đóng chặt, giống như đó là nam nhân đã đột nhiên thay đổi kia, nghiến răng nghiến lợi lẩm bẩm: “Có ý gì? Tránh né bản cung? Ngươi. . . rốt cuộc. . . đã hối hận. . . vì yêu bản cung. . . sao?”

Nhớ lại mọi thứ khi hai người ở cùng nhau, có lẽ. . . Nam nhân thật sự đã chịu không nổi. . . Cũng. . . Cũng phải thôi. . .

Nhớ lại động tác của nam nhân, ở lần giao hoan đầu tiên trong đêm đó. . .

Nhớ lại khát vọng độc chiếm rõ ràng của nam nhân mỗi lần hai người ở cùng nhau. . .

Ẩn nhẫn và dung túng mỗi lần ở dưới thân mình. . .

Đau đớn và tuyệt vọng mỗi lần bị mình hành hạ. . .

Cho nên. . . Nam nhân không cần mình phải gọi, đều liều mạng muốn tới gần mình kia. . . Đã từ bỏ. . . Đã hối hận. . .

Cũng là chuyện bình thường. . . thôi. . .

Chết tiệt! Mình đang nghĩ gì vậy? Mộ Bạch ôm chặt lồng ngực khó chịu đến phát đau, đây không phải là vừa hay sao? Không phải là điều mình muốn sao. . . Mình muốn tính mạng của y, chứ không phải tình yêu của y. . .

Nhưng mà. . .

Tại sao. . .

Lại khó chịu như vậy. . .

Ly Thương. . .

Trái tim đau quá. . .


Hết hàng tồn, ngồi chờ hàng từ phonglinh thôi.

 

8 thoughts on “[BHPT] – Chương 76

  1. Vâng, và Bạch cưng đã sáng ra thêm một chút :)))

    Nếu như hắn không nỡ xuống tay, vậy hành hạ cũng là biểu hiện tình yêu của hắn. . .
    Nghe như khúc mở đầu của một hồi SM ý nhỉ :)))

Thích thì dùng: (╬ ̄皿 ̄)凸 ლ(¯ロ¯ლ) (╯‵□′)╯︵┻━┻ ~(‾▿‾~ ) ≧◡≦ \(≧▽≦)/ ≧△≦ ㄟ(≧◇≦)ㄏ (≧ロ≦) (≧◡≦) ╮(╯_╰)╭ o(︶︿︶)o 〒_〒 o(╥﹏╥)o ╭(╯^╰)╮ Σ( ° △ °|||) ♉( ̄▿ ̄)♉ ⊙﹏⊙(*´▽`*) ♥‿♥ ◔_◔ o(>﹏﹏<)o (^з^)-☆ O(∩_∩)O (づ  ̄ ³ ̄)づ~♥