[BHPT] – Chương 83

Bích huyết phệ tình 83

Tác giả : Ma yên

Editor : dongphuongphonglinh

Beta: toujifuu

 

“Đúng vậy, các ngươi tự đi theo bản cung? Hay là muốn bản cung xuất thủ?” Mộ Bạch lười biếng dựa vào ghế mềm ở trong kiệu, khẽ vuốt ve khuôn mặt Ly Thương.

Vũ Chính Trung nhíu mày, ngăn ở trước người Nhan Vô Liễm sắc mặt đã nháy mắt trắng bệch, chắp tay nói: “Mộ cung chủ muốn bọn ta đi đâu? Lúc trước sư huynh đệ ta cũng không biết là Mộ cung chủ đại giá, sư đệ tuy có chút lời nói vô lễ, nhưng cũng nói người không biết không có tội, Mộ cung chủ cần gì làm khó những ngoại vi đệ tử bọn ta?”

Ngón tay cuốn một lọn tóc đen lên, quét qua khuôn mặt của nam nhân đang nhắm mắt, Mộ Bạch cười cười nói: “Người không biết không có tội? Bỏ đi, bản cung cho hai người các ngươi một cơ hội, chỉ cần các ngươi thành thực trả lời mấy vấn đề của bản cung, bản cung cũng lười bắt hai người các ngươi lên núi Không Động.”

Vũ Chính Trung lộ vẻ lúng túng, do dự một lúc, quay đầu nhìn Nhan Vô Liễm hoàn toàn không có tinh thần phía sau một chút, nói: “Mời Mộ cung chủ hỏi, bọn tại hạ nhất định sẽ cố gắng trả lời, nhưng nếu liên quan đến cơ mật của bản môn, thì đó cũng không phải vấn đề những ngoại vi đệ tử như bọn ta có thể hiểu rõ.”

“Không sao, vấn đề của bản cung, các ngươi hẳn là biết được.” Mộ Bạch vỗ vỗ lưng nam nhân, thấy Ly Thương như trút được gánh nặng mà nhảy ra khỏi kiệu, cũng không để ý: “Không Động đã xảy ra chuyện gì? Mà cần hai người các ngươi xuống núi?”

Vũ Chính Trung càng nhíu mày chặt hơn, nhìn Ly Thương đã ra khỏi kiệu mắt đang lộ sát khí một chút, cúi đầu nói: “Đệ tử Thiên Trận Tử của bản môn, cấu kết với ma đạo, sát hại đồng môn, chưởng môn đã bắt hắn lại cùng với Tam trưởng lão và các môn hạ bảo vệ Thiên Trận Tử, đều giải vào địa lao, chưởng môn phân phó hai bọn ta liên hệ với bốn phái đồng minh trước. . .”

“A. . . Là tra hỏi? Tra tấn? Thiên Trận Tử? Cấu kết ma đạo? Là chỉ bản cung đi! Không Động muốn từ hắn hỏi ra chỗ của Bích Tâm Cung?” Thấy hai hán tử này không chút do dự bán đứng môn phái, Mộ Bạch khinh thường cười lạnh.

Hai tay buông ở bên người của Vũ Chính Trung đã nắm chặt đến nổi gân xanh, nhưng vẫn cung kính đáp lại: “Đây cũng không phải là chuyện bọn ta có thể biết được.”

Mộ Bạch chớp chớp mắt, gật đầu nói: “Rất tốt, một vấn đề cuối cùng, địa lao ở đâu?”

“Địa lao của nội môn và bên ngoài không giống nhau, tại hại chỉ biết là ở trên thai phong (vách núi có địa thế bằng phẳng) phía tây núi Không Động, vị trí cụ thể, cũng không rõ lắm.” Vũ Chính Trung nói.

“Hừm, được rồi, bản cung tin ngươi,” Mộ Bạch dựa vào ghế mềm, nói: “Các ngươi có thể đi rồi.”

Vũ Chính Trung nghe vậy liền ngẩng đầu lên, nhìn Mộ Bạch một chút, nói: “Mộ cung chủ giữ chữ tín, bọn tại hạ cáo từ!”

Mộ Bạch rũ mắt, cũng lười nhìn hai người một lần nữa.

Vũ Chính Trung vội kéo Nhan Vô Liễm tung người lướt đi.

Cứ như vậy thả bọn họ đi? Ly Thương nhíu mày, quay đầu lại thì thấy Mộ Bạch nhắm mắt, giống như đang ngủ, trong lòng khẽ động, rút Huyền Băng Kiếm bên hông ra, lao theo hướng hai người rời đi.

Mộ Bạch mở mắt ra, liếc bóng lưng của Ly Thương đang đuổi theo, mỉm cười, gõ nhẹ tay vịn, chiếc kiệu màu xanh lập tức xoay một vòng tại chỗ, quay đầu lại.

Không lâu sau, phía sau kiệu truyền tới hai tiếng kêu thảm thiết, Mộ Bạch đợi một lúc, liền thấy Ly Thương đang vừa lau kiếm, vừa đi tới: “Thai phong phía tây sao, Ly Thương, cùng đi tới núi Không Động ngắm phong cảnh một chút đi.”

Ly Thương thu hồi Huyền Băng Kiếm, gật đầu đồng ý, do dự một lát, lại mở miệng nói: “Cung chủ muốn đi cứu Thiên Trận Tử kia sao?”

Mộ Bạch liếc khuôn mặt nhìn như bình tĩnh của Ly Thương một chút, vốn không muốn trả lời, nhưng không biết tại sao, lại mở miệng nói: “Hiếm thấy hắn tính cách như vậy, lại có thể sống đến bây giờ. Đi xem một chút đi, nếu hắn đồng ý đi theo chúng ta, thì dẫn hắn về Bích Tâm Cung.”

“Dạ.” Ly Thương cúi đầu, mặc dù Mộ Bạch thường ác ý trên đùa ở trước mặt người khác, nhưng ngoại trừ Thiên Trận Tử này ra, thì cũng ngầm cho phép mình ra tay giải quyết những người kia. . . Tại sao Mộ Bạch lại cứ để ý tới Thiên Trận Tử này như vậy?!

Thấy nam nhân như vậy, Mộ Bạch bất giác mềm lòng thở dài, đưa tay kéo người vào trong lòng, buông màn kiệu xuống, nói: “Ngươi và hắn không giống nhau. Ngươi có tinh thần nghĩ tới mấy thứ này, không bằng nghĩ xem đợi giải quyết xong chuyện của Không Động, chúng ta sẽ đi đâu. . .”

Không giống sao? Ly Thương rũ mắt, yên lặng nhìn mái tóc trước ngực thiếu niên, thế nhưng cung chủ, ta thực sự sợ. . . Sợ ta trở nên giống hắn. . .

Chiếc kiệu màu xanh lặng lẽ băng qua rừng núi, hai người trong kiệu đều có tâm tư, lẳng lặng lắng nghe tiếng xào xạc khi bốn tên ma vệ bị dược vật xóa sạch thần trí đạp lên cây cỏ.

Gõ nhẹ tay vịn, chiếc kiệu màu xanh lặng lẽ dừng lại trong rừng rậm, Mộ Bạch nhìn phía trước bị màn kiệu ngăn cách, trầm ngâm không nói.

“Cung chủ?” Ly Thương im lặng lắng nghe, hai tiếng hít thở rất nhẹ từ cách đó không xa truyền tới.

Khẽ gật đầu, nhìn nam nhân đứng dậy nhảy ra khỏi kiệu, Mộ Bạch phất tay bắn ra một luồng kình phong, cuốn màn kiệu đang hạ xuống lên, khoác lên bên cạnh.

Một màu xanh biếc in vào đáy mắt, cây cối cao lớn mọc san sát, những chiếc lá màu sắc không đều đan xen dày đặc bao trùm cả bầu trời, chỉ có vài tia nắng xuyên qua khe hở, chiếu xuống những chùm sáng nhẹ nhàng.

Phía trước truyền tới một tiếng rên đau đớn, không lâu sau, thanh niên áo xám đã kẹp một người bên tay trái rồi lướt về.

“Cung chủ, phía trước là Thượng Thiên Thê (thang lên trời) của núi Không Động, địa thế hiểm yếu, người này vừa lúc đang rời khỏi chỗ canh phòng trọng yếu, thuộc hạ liền bắt hắn về.” Ly Thương buông người kia xuống, thuận tay giải á huyệt cho hắn.

Mộ Bạch khẽ gật đầu, nhìn người đang kinh hoàng nhìn xung quanh kia nói: “Không phải sợ, chỉ cần ngươi ngoan ngoãn trả lời một vấn đề của bản cung, bản cung có thể cam đoan, bản cung tuyệt đối sẽ không giết ngươi.”

“Ngươi. . .” Người kia nhìn Mộ Bạch trong kiệu, lại nhìn nhìn Ly Thương phía sau, cuối cùng ánh mắt liếc qua hai gã ma vệ ở trước kiệu, nuốt nuốt nước bọt, nói: “Được, ngươi hỏi đi.”

“Thiên Trận Tử bị giam ở đâu?” Mộ Bạch ngước mắt nhìn về phía trước, dường như đã nhìn thấy dây xích dài mảnh nối liền hai vách núi kia —— Thượng Thiên Thê.

Người nọ nghe vậy, trên mặt bừng tỉnh, con mắt liếc qua trường sam màu tím nhạt của Mộ Bạch, sắc mặt lập tức trắng bệch, vội cúi đầu, nói: “Thiên Trận Tử bị giam ở gần thai phong, từ chỗ này đi xuống, cách ngã rẽ thứ hai khoảng năm mươi dặm về phía bắc. . .”

Mộ Bạch nhíu mày: “Chỗ đó có một sơn động đúng không?”

Vẻ mặt người kia căng thẳng.

“Triêu Dương Động. . . Ngươi muốn để bản cung đi tìm chưởng môn Không Động?” Mộ Bạch lạnh lùng nói: “Xem ra không nếm chút khổ sở, ngươi sẽ không chịu nói thật?! Ly Thương. . .”

Người nọ ngẩng mạnh đầu lên, há miệng định kêu, lại bị Ly Thương ở phía sau đẩy ngã.

Mộ Bạch ngồi ngay ngắn ở trong kiệu, không nhìn người kia nữa, khép hờ hai mắt nghỉ ngơi.

Tiếng rên rỉ nặng nề vang lên trước kiệu, âm thanh xương cốt da thịt co rút kéo dài một lúc lâu, tiếng bước chân nhẹ nhàng, tiếng vật nặng bị kéo trên đất dần dần rời xa.

Mở mắt ra, nhìn một vùng đỏ sậm ở trước kiệu, Mộ Bạch gõ nhẹ lên tay vịn.

Không lâu sau, thanh niên áo xám từ trong rừng trở về, đi tới trước kiệu, khom người hành lễ: “Cung chủ, hỏi ra rồi.”

“Ừm. Tên kia đâu?” Mộ Bạch gật gật đầu, hỏi.

“Đã xử lý sạch sẽ rồi.” Ly Thương do dự một lúc, rồi nói: “Chỉ là với đường đi phía dưới thì kiệu quá nổi bật, cung chủ?”

Thượng Thiên Thê, hai vách núi một cao một thấp đối diện nhau, cái gọi là sạch sẽ, chẳng qua cũng chỉ là đi tới vách núi kia ném một cái. . . Mộ Bạch đứng dậy, ra khỏi kiệu, nói: “Nếu vậy thì đi thôi. Tranh thủ trước khi Không Động phát hiện, cứu người ra. Bản cung cũng không muốn bị các trưởng lão của Không Động ngăn ở trên núi.”

※※※

Lòng đất tối mịt, một thanh niên áo xanh đang băng qua thông đạo do con người tạo nên, cây đuốc lúc sáng lúc tối cầm trong tay kia, chiếu rọi khuôn mặt hắn khi thì nghiến răng nghiến lợi, khi thì nhíu mày hít khí, lộ ra vẻ dữ tợn.

Đi qua một khúc quanh, rẽ vào thạch thất ở bên cạnh, thanh niên giơ cây đuốc trong tay lên, đốt từng cây nến ở năm chỗ trên tường phòng, cắm cây đuốc sang bên cạnh, rồi mới chậm rãi đi tới trước vách đá phía sâu trong cùng của thạch thất.

Trong xích sắt đan xen trên tường, một thanh niên cả người đầy máu, y phục rách nát bị khóa tay chân thành hình chữ đại treo ở chính giữa vách đá kia!

“Thiên Trận Tử, đến bây giờ ngươi còn không chịu nói ra vị trí của Bích Tâm Cung sao?” Thanh niên nắm lấy chiếc roi ở bên cạnh, căn bản không đợi Thiên Trận Tử lên tiếng, liền phủ đầu đánh xuống: “Ngươi đã hại chết Thiên Hành Tử sư huynh, ngươi lại có thể tự tay giết chết huynh ấy. . .”

Giọng nói của thanh niên nghe như chua xót, nhưng trên mặt hắn lại không có một chút đau buồn nào, đôi mắt đảo quanh, không che giấu được vui sướng ở trong con ngươi đang chuyển động.

“Chát, chát. . .” Trong thạch thất tối tăm, chiếc roi tung bay, chỉ có tiếng thở dốc thay đổi của thanh niên và tiếng roi da quất lên trên da thịt, Thiên Trận Tử bị treo lên đang cúi đầu, nếu không phải mỗi khi roi da quất lên trên người, thân thể sẽ hơi co lại một chút, thì thanh niên còn tưởng rằng Thiên Trận Tử không biết đã chết từ lúc nào rồi. . .

“Thế nào, ngươi còn đang trông chờ sư phụ ngươi cứu ngươi?!” Buông roi da xuống, thanh niên vừa cầm dược cao bên cạnh cẩn thận thoa lên trên người Thiên Trận Tử đang thoi thóp, vừa tiếp tục cười nhạo: “Hay là, ngươi đang mong đợi Bích Tâm Cung kia tới cứu ngươi?”

Rốt cuộc Thiên Trận Tử cũng chậm rãi ngẩng đầu lên, nhìn thanh niên khuôn mặt vặn vẹo trước mắt, giọng nói khàn khàn: “Ngươi. . . Thiên Nham Tử. . . Sư đệ. . . Sư phụ. . . Ta. . . thế nào rồi. . .”

Thiên Nham Tử —— vị đệ tử Không Động duy nhất may mắn sống sót trong núi Thanh Thành, thấy Thiên Trận Tử lúc trước động cũng không động, giống như một người chết đã có phản ứng, liền cười phá lên: “Vô Tâm Tử sư thúc? Ha ha ha. . . Hắn sao? Hắn như thế nào cũng không chịu tin ngươi đã phản bội sư môn, tranh cãi với chưởng môn trong đại điện, lại dám yêu cầu chưởng môn thả kẻ đã giết chết Thiên Hành Tử sư huynh là ngươi ra. . . Hừ hừ hừ. . .”

“Thả ngươi ra? Thiên Hành Tử sư huynh đã chết, đệ tử cùng thế hệ đã không còn ai có thể tranh đoạt vị trí chưởng môn với ngươi! Chưởng môn làm sao có thể đồng ý? Hơn nữa, chưởng môn đã phái người báo tin cho Thiếu Lâm, Võ Đang, Nga Mi, Thanh Thành. . . Có con tin cấu kết với cung chủ Bích Tâm Cung là ngươi, lo gì Mộ cung chủ kia sẽ không hiện thân? Mười tám tuổi đạt tới cảnh giới trong mắt không có kiếm?! Chưởng môn bọn họ làm sao có thể dễ dàng để cho thiên tài như vậy của Bích Tâm Cung còn sống sót? Chưởng môn nói, một Hậu Vô Kỵ đã là tai họa, sao có thể có một người nữa?” Thiên Nham Tử thở dốc, nhìn Thiên Trận Tử đắc ý cười to, nói: “Nhưng sư phụ ngươi lại không hiểu! Có lẽ Vô Tâm Tử sư thúc cũng không phải không hiểu, mà là tâm cứu ngươi quá nặng. . .”

“Ngươi. . .” Thiên Trận Tử nghe ra một chút không ổn từ trong lời nói của Thiên Nham Tử, vội nói: “Sư đệ. . . Ta. . . Sư phụ ta. . . Người. . . Người. . .”

Bị treo quá lâu, cùng với hành hạ kéo dài, khiến giọng nói của Thiên Trận Tử khàn đi, càng vội, lại càng không nói ra được.

Thiên Nham Tử đưa tay, bóp chặt cổ họng Thiên Trận Tử, hung ác nói: “Vô Tâm Tử sư thúc bao che kẻ phản bội bản môn, còn phạm thượng động thủ với chưởng môn, đã bị khai trừ khỏi chức trưởng lão của bản môn, giải vào địa lao để hối lỗi chờ thẩm tra!”

“Cái gì. . .” Thiên Trận Tử chỉ cảm thấy cả chục tiếng sấm nổ trên đầu, nhất thời, bị đánh cho hồn phi phách tán, một lúc lâu vẫn chưa tỉnh lại.

Thấy bộ dạng mờ mịt thất thố của Thiên Trận Tử, Thiên Nham Tử đột nhiên chần chừ tới gần bên tai hắn, khẽ nói: “Nói ra, ta còn phải cảm ơn ngươi đó, Thiên Trận Tử sư huynh! Nếu không phải ngươi cấu kết với cung chủ Bích Tâm Cung, giết chết nhóm người Thiên Hành Tử, thì vị trí chưởng môn đời tiếp theo này, cho dù như thế nào, cũng không rơi xuống đầu Thiên Nham Tử ta đâu. . .”

“Sư phu. . . Là đệ tử đã hại người. . .” Thân thể Thiên Trận Tử run lên, cũng không có một chút phản ứng nào đối với lời nói của Thiên Nham Tử, đột nhiên một tiếng hét dài vang lên, Thiên Trận Tử phải chịu cực hình và hành hạ, cũng chưa từng phát ra một tiếng nào, ngửa mặt lên trời khóc òa lên. . .

Thiên Nham Tử lui về sau hai bước, thưởng thức vẻ mặt thống khổ tuyệt vọng của Thiên Trận Tử, khẽ cười nói: “Thiên Trận Tử sư huynh, ngươi cứ yên tâm đi, chưởng môn đã dặn dò, trước khi cung chủ Bích Tâm Cung kia tới, tuyệt đối sẽ không tổn thương tính mạng của ngươi. Ha ha, các trưởng lão đã tề tựu ở trên chủ phong (ngọn núi chính), đợi cung chủ Bích Tâm Cung kia tới. . . Xin sư huynh yên tâm, nói thế nào ngươi cũng đã từng chiếu cố ta, đợi bắt được cung chủ Bích Tâm Cung, sư đệ ta sẽ tặng ngươi một điều vui vẻ. . .”

Thiên Nham Tử đang rất hưng phấn, hiện giờ mấy vị sư huynh chắn ở trước mặt đều đã chết, Thiên Nham Tử dường như đã nhìn thấy vô số đệ tử Không Động khom lưng hành lễ ở trước mặt mình, lớn tiếng hô “Thiên Nham Tử chưởng môn”. . .

“Thì ra là thế! Đáng tiếc ngươi lại không đợi được rồi. . .” Đột nhiên, một giọng nói ôn hòa nhẹ nhàng vang lên ở sau lưng, ngay sau đó, Thiên Nham Tử chỉ cảm thấy sau gáy đau đớn, trước mắt tối sầm, rồi không còn biết gì nữa. . .

Đón nhận ánh mắt vừa bi phẫn, vừa oán hận của Thiên Trận Tử, Mộ Bạch phủi phủi bụi bặm trên vạt áo, ra hiệu cho Ly Thương bên cạnh tới thả hắn xuống, nói: “Thiên Trận Tử, biệt lai vô dạng. . .”

Thích thì dùng: (╬ ̄皿 ̄)凸 ლ(¯ロ¯ლ) (╯‵□′)╯︵┻━┻ ~(‾▿‾~ ) ≧◡≦ \(≧▽≦)/ ≧△≦ ㄟ(≧◇≦)ㄏ (≧ロ≦) (≧◡≦) ╮(╯_╰)╭ o(︶︿︶)o 〒_〒 o(╥﹏╥)o ╭(╯^╰)╮ Σ( ° △ °|||) ♉( ̄▿ ̄)♉ ⊙﹏⊙(*´▽`*) ♥‿♥ ◔_◔ o(>﹏﹏<)o (^з^)-☆ O(∩_∩)O (づ  ̄ ³ ̄)づ~♥