[BHPT] – Chương 84

Bích huyết phệ tình 84

Tác giả : Ma yên

Editor : dongphuongphonglinh

Beta: toujifuu

 

“Tại sao? Ngươi tới làm gì? Mộ cung chủ, trước đây ngươi thả ta, Thiên Trận Tử cũng không phải loại người không biết suy nghĩ. . .” Thiên Trận Tử vừa rơi xuống đất, liền đẩy mạnh Ly Thương ra, tay chân vô lực vì bị treo quá lâu khó khăn chống đỡ thân thể, dựa vào vách đá đứng lên, cắn răng nói: “Lúc trước bị người hiểu lầm, Thiên Trận Tử tự nhận là xui xẻo. Nhưng Mộ cung chủ, Thiên Trận Tử tự nhận không có giá trị gì đáng để ngài vượt nguy hiểm tới cứu! Thiên Trận Tử đã liên lụy sư phụ phải chịu tội, xin Mộ cung chủ ngài giơ cao đánh khẽ, buông tha cho ta đi. . .”

Mộ Bạch nghe vậy, ánh mắt tối lại, trong lòng biết nhất định là vì Thiên Trận Tử nghe được Vô Tâm Tử bị liên lụy vì mình, nên tâm tình kích động, nhưng vẫn không khỏi có chút buồn bã —— Thiên Trận Tử có thể vì sư phụ, rõ ràng không phải là đối thủ của mình mà vẫn tức giận lên tiếng, nhưng. . . Mình thì sao. . .

Ly Thương vốn đã vô cùng tức giận, nhìn thấy ánh mắt của Mộ Bạch, không khỏi cảm thấy chua xót. Còn nói là không giống với Thiên Trận Tử cái gì? Dù là tán thưởng, cũng không đáng để ngươi mạo hiểm lẻn vào Không Động, lại còn bị người ta oán hận, nếu thật sự không có ý với hắn, sao lại khổ sở? Đường đường cung chủ Bích Tâm Cung, có lúc nào lại mềm yếu như vậy?!

Ưỡn ngực, Ly Thương tức giận nhìn Thiên Trận Tử, nói: “Theo ngươi nói, thì lúc trước cung chủ thả ngươi đi là sai lầm đúng không? Nghe nói ngươi bị Không Động giam vào địa lao, cung chủ không kể xa xôi ngàn dặm tới đây tương cứu, lại khiến ngươi oán hận?”

Thiên Trận Tử cứng người, ngậm miệng, im lặng không nói.

“Ly Thương. . .” Mộ Bạch tâm tình phức tạp gọi khẽ một tiếng, ý bảo y không cần nói nữa.

Nhưng Ly Thương không chịu bỏ qua, xoay người nhìn Mộ Bạch, nói: “Cung chủ, người nói hắn tính tình lương thiện, biết giữ chữ tín, mới mạo hiểm tới cứu. Nhưng bây giờ, lại cũng chỉ như vậy. . .”

“Ly Thương!” Mộ Bạch nhíu mày, nam nhân từ trước tới nay biết phân biệt phải trái, dù là lúc trước, cũng sẽ không tranh cãi với mình trước mặt người khác, nhưng tại sao bây giờ lại? Dù nói là bất bình thay cho mình, cũng không cần như vậy chứ? Liếc mắt nhìn Thiên Trận Tử đang cúi thấp đầu, nhớ tới hắn một lòng trung hiếu với sư phụ, đáy lòng đau đớn, nhìn lại Ly Thương, thì không còn thuận mắt như vậy nữa: “Ngươi đang dạy bảo bản cung?”

Ly Thương hoảng sợ, trong lòng chấn động! Đã bao lâu rồi không còn nghe thấy lời nói nặng nề như vậy nữa? Lại nhìn ánh mắt âm trầm của tử y thiếu niên một chút, Ly Thương thân bất do kỷ, lùi lại hai bước, trên mặt không còn chút máu, hoảng loạn quỳ một chân trên đất, nói: “Thuộc hạ biết sai, xin cung chủ trách phạt.”

“Đứng lên.” Mộ Bạch càng nhíu mày chặt hơn, nhìn bộ dạng nam nhân như vậy, một loại đau đớn khác lại tràn lên trong lòng. Lắc lắc đầu, nhìn qua Thiên Trận Tử, Mộ Bạch ổn định tâm tình, nói: “Chỗ này không nên ở lâu, Thiên Trận Tử, nói cho cùng, cũng coi như bản cung liên lụy ngươi. Ngươi có bằng lòng đi cùng bản cung không?”

Ly Thương vừa mới đứng dậy vội càng cúi đầu, che giấu kinh ngạc hoảng hốt trên mặt.

“Đi?” Thiên Trận Tử mờ mịt nhìn Mộ Bạch, nói: “Đi đâu?”

“Bích Tâm Cung!” Mộ Bạch thấy Thiên Trận Tử biến sắc, không kịp để ý tới ánh mắt đau đớn của nam nhân bên cạnh, nói: “Bây giờ Không Động đã không dung ngươi, sao không cứu sư phụ ngươi, rồi cùng tới Bích Tâm Cung? Chẳng lẽ ngươi và sư phụ ngươi còn định ở lại trong địa lao này chờ chết?! Tả hữu hộ pháp của bản cung, hiện giờ chỉ có tả hộ pháp tại vị.”

Toàn thân Thiên Trận Tử run lên, đôi mắt vô thần rốt cuộc đã có thần thái: “Đúng, ít nhất, cũng phải cứu sư phụ ra. . .”

Mộ Bạch gật đầu mỉm cười, nói: “Nếu vậy, chúng ta đi tìm sư phụ ngươi trước. Thời gian không nhiều, nếu như để Không Động phát hiện đã mất một đệ tử thủ vệ, chỉ sợ xuống núi cũng khó khăn.”

Để Ly Thương đỡ Thiên Trận Tử, ba người đi ra khỏi thạch thất, bắt đầu tìm kiếm từng gian từng gian phòng trong địa đạo u ám này.

Địa đạo tối đen không biết dài bao nhiêu, lục tìm từng căn từng căn phòng ở hai bên, thời gian cũng mất đi từng chút từng chút một, cho dù là Mộ Bạch biết rõ Không Động có quyết tâm thủ đoạn giết chết mình, cũng không khỏi nhíu mày, tâm tình càng lúc càng nặng nề, trưởng lão của Không Động đều tập hợp ở một chỗ, nếu như bọn chúng báo cáo lại. . .

Ly Thương đẩy cánh cửa trước mắt ra, Thiên Trận Tử cũng biết thời gian cấp bách, vội nhìn vào bên trong.

“Sư phụ!” Đột nhiên một tiếng gọi vui mừng vang lên.

Tìm được rồi?! Mộ Bạch ngước mắt nhìn, vừa lúc thấy Thiên Trận Tử tránh khỏi sự giúp đỡ của Ly Thương, loạng choạng lao vào bên trong.

Một lão giả tóc trắng áo xám ngồi ngăn ngắn trong thạch thất, cũng không bị xiềng xích khóa thân, thạch thất sạch sẽ, trên bàn đá đặt rượu và thức ăn, lão giả này không giống ngồi tù, mà giống bế quan hơn.

“Sư phụ!” Thiên Trận Tử kích động lao tới trước giường đá của lão nhân, vươn tay nắm lấy góc áo lão nhân, nghẹn ngào nói: “Sư phụ, cũng tại đệ tử không tốt, hại sư phụ chịu nỗi khổ sở này. . .”

Lão giả thấy Thiên Trận Tử y phục rách nát, thân thể chồng chất vết thương, trên mặt dính đầy bụi đất và máu, không khỏi ngẩn ra, trên khuôn mặt già nua lập tức giật giật, hai tay đỡ lấy Thiên Trận Tử, không dám tin mà thì thào nói: “Bọn họ. . . Sao lại. . . Bọn họ. . . Sao có thể. . .”

Mộ Bạch lặng lẽ dựa vào cửa đá, im lặng nhìn hai người trong thạch thất.

Ly Thương nhìn Mộ Bạch một chút, tiến lên hai bước, nói: “Hai vị, thời gian không nhiều, rời khỏi nơi này trước, rồi từ từ ôn chuyện cũng không muộn.”

Thiên Trận Tử chợt tỉnh táo lại, vội ngừng khóc, kéo lão giả đứng dậy, nói: “Đúng vậy, sư phụ, chúng ta đi nhanh đi.”

Ánh mắt lão giả Vô Tâm Tử lúc trước chỉ lo đau lòng đồ đệ lạnh xuống, cũng không để ý tới hai tay vừa kéo vừa đỡ mình của Thiên Trận Tử, đôi mắt liếc qua Ly Thương, lúc dừng lại trên người Mộ Bạch thì đột nhiên trở nên sắc bén: “Các hạ là. . .”

“Mộ Bạch.” Mộ Bạch khẽ thở dài, ngoại trừ quyến luyến có thể thấy rõ ràng đối với Không Động, lúc trước nếu không phải Thiên Trận Tử vì cứu sư phụ hắn, có lẽ cũng sẽ không đồng ý đi cùng mình. Hiện giờ, đối mặt với lão nhân đã dạy dỗ Thiên Trận Tử, gần như đã sống cả đời trên núi Không Động này, e là. . .

“Cung chủ Bích Tâm Cung Mộ Bạch?!” Vô Tâm Tử gầm một tiếng, đột nhiên động một chút, bàn tay vốn được Thiên Trận Tử nắm chặt đột nhiên rút ra, ‘chát’ một tiếng, đánh lên mặt Thiên Trận Tử: “Tiểu súc sinh, thì ra ngươi thật sự cấu kết với ma cung, lão phu đã hiểu lầm chưởng môn sư huynh. . .”

“Sư, sư phụ. . .” Thiên Trận Tử một tay che mặt, kinh ngạc nhìn Vô Tâm Tử đang nổi giận.

Mộ Bạch nhíu mày, im lặng nhìn vẻ mặt vừa đau lòng, vừa hối hận kia của Vô Tâm Tử.

Nhưng Vô Tâm Tử lại đột nhiên nhảy lên, lao thẳng tới góc thạch thất, bàn tay vung lên, bắn lên một sợi dây nhỏ trên vách đá, “Đinh đinh đinh. . .” một chuỗi tiếng chuông theo đó vang lên. . .

“Không ổn!” Mộ Bạch vội vàng lao tới bên cạnh Thiên Trận Tử, một tay kéo Thiên Trận Tử, một tay kéo Ly Thương, nói: “Đi mau!”

“Tiếng chuông cảnh báo của bản môn đã phát, tiểu ma đầu, ngươi còn định chạy đi đâu?” Vô Tâm Tử cười gằn một tiếng, phi người đánh về phía ba người đã đi tới cửa đá, vù một chưởng, nặng nề áp xuống đầu Mộ Bạch.

Vô Tâm Tử này sinh ra ở Không Động, lớn lên ở Không Động, mình muốn đưa hắn cùng đi ra ngoài, chính là tính sai! Vẻ mặt Mộ Bạch chăm chú, hai tay vung lên, đẩy Ly Thương, Thiên Trận Tử ra phía sau, hai tay khẽ lật, nghênh đón chưởng từ bên trên giáng xuống của Vô Tâm Tử.

Ly Thương tiến lên một bước, ngăn ở giữa Thiên Trận Tử và sau lưng Mộ Bạch, mơ hồ cắt đứt tất cả khả năng công kích Mộ Bạch của Thiên Trận Tử.

“Sư phụ!” Thiên Trận Tử ngẩng đầu lên gọi lớn, vừa vội vừa đau lòng, cũng không chú ý tới động tác nhỏ kia của Ly Thương.

Một tiếng “Rầm” nặng nề, lòng bàn tay hai người đụng vào nhau.

Mái tóc Mộ Bạch tung bay, tử sam bị kình lực bắn ra kia thổi bay lên.

Thân thể Vô Tâm Tử xoay lên, đạp một cái lên vách đá mượn lực, rồi rơi xuống đất, lui lại liên tục mấy bước, tận đến khi dựa vào tường, mới ngừng lại.

“Sư phụ!” Thiên Trận Tử lại hét lên một tiếng, lần này, là tiếng gọi lo lắng.

Vô Tâm Tử tức giận hừ một tiếng, thân thể nhoáng lên, chắn trước ba người, bàn tay vung lên, một lần nữa đánh về phía Mộ Bạch, miệng nói: “Súc sinh, Không Động nuôi dưỡng ngươi từ nhỏ, ngươi lại báo đáp sư môn như vậy?! Còn không cùng vi sư liên thủ, bắt giữ hai ma đầu Bích Tâm Cung này, lấy công chuộc tội. Vi sư mới có thể giúp ngươi cầu xin với chưởng môn sư huynh.”

Sắc mặt Mộ Bạch tối lại, nhưng cũng không mở miệng, chỉ đập tay trái một cái, ngăn cản một chưởng của Vô Tâm Tử, tay phải vươn ra, năm ngón tay móc tới mạch cổ tay của Vô Tâm Tử.

Ly Thương đột nhiên xoay người, lưng tựa lưng với Mộ Bạch, đối diện với Thiên Trận Tử, vẻ mặt cảnh giác.

Muốn nói không động tâm, thì không thể nào. Nhưng Thiên Trận Tử thấy Mộ Bạch vẫn đưa lưng về phía mình, và Ly Thương nhìn mình chằm chằm, sắc mặt buồn bã nói: “Sư phụ, đệ tử không phải đối thủ của Mộ cung chủ, nhờ có Mộ cung chủ hạ thủ lưu tình, mấy lần thả đi, bây giờ đệ tử không có mặt mũi động thủ với hắn.”

“Ngươi. . .” Vô Tâm Tử giận dữ, vừa vội vàng tránh khỏi tay Mộ Bạch, vừa quát nói: “Thiên Trận Tử, ngươi quả thật muốn phản bội sư môn?”

“Đệ tử. . . Đệ tử. . .” Thiên Trận Tử vẻ mặt xấu hổ, nói không nên lời.

Mộ Bạch khẽ thở dài, hai tay quét ngang, vẽ ra tầng tầng chưởng kình, bức lui Vô Tâm Tử, nói: “Chúng ta đi.”

Hai tay áo vòng một vòng, cuộn lên một tầng sức mạnh, kéo hai người ra bên ngoài.

“Nhưng mà. . . Nhưng mà sư phụ ta. . .” Thiên Trận Tử giãy giụa nhìn Vô Tâm Tử bị ép lui, rồi lại đang đuổi sát theo.

Mộ Bạch mang hai người, rốt cũng cũng không bằng Vô Tâm Tử một mình linh hoạt, chỉ chớp mắt đã bị đuổi tới, Vô Tâm Tử lại chắn ở trước mặt ba người một lần nữa, cười lạnh nói: “Tiểu ma đầu, ngươi muốn tới thì tới, muốn đi thì đi? Coi Không Động ta là chỗ nào? Thiên Trận Tử, chưởng môn đã triệu tập các trưởng lão sư môn, bây giờ ngươi đổi ý, vẫn còn kịp đó! Chỉ cần giúp sư phụ giữ chân ma đầu này ở đây, không tới một khắc, chưởng môn bọn họ sẽ đuổi tới.”

Mộ Bạch dừng bước, nghiêng mặt nhìn Thiên Trận Tử.

Vẻ mặt Thiên Trận Tử do dự, nhìn Vô Tâm Tử một chút, lại nhìn nhìn Mộ Bạch, cuối cùng nói: “Xin lỗi sư phụ, Mộ cung chủ đã thả con mấy lần, lần này lại muốn cứu con ra, sư phụ từng dạy đệ tử, làm người cần phải biết ơn báo đáp, chớ nên lấy oán báo đức. . .”

“Ngu ngốc!” Vô Tâm Tử tức giận thành cười, nói: “Biết ơn báo đáp, không phải là sai. Nhưng cũng phải xem xem đối tượng báo đáp là ai. Ngươi đền ơn cho một ma đầu? Ơn gì? Không giết ngươi là ơn? Vậy nhiều người vô tội bị hắn giết như vậy thì coi là gì?”

“Nhưng mà. . .” Chẳng lẽ người ta hạ thủ lưu tình không giết con, con lại phải giết người ta hay sao? Thiên Trận Tử lẩm bẩm, nhưng cũng không dám công khai cãi lại Vô Tâm Tử.

“Được rồi!” Mộ Bạch hài lòng gật đầu với Thiên Trận Tử, quả nhiên không nhìn lầm ngươi: “Vô Tâm Tử, bản cung kính trọng ngươi là sư phụ của Thiên Trận Tử, lại vì ngươi đang bị giam trong lao, nên mới cứu ngươi, nhân nhượng ngươi. Nhưng nếu ngươi quyết ý muốn làm quỷ ở Không Động, bản cung cũng không ngăn cản ngươi, nể mặt Thiên Trận Tử, bản cung không tổn thương ngươi, ngươi tránh ra.”

“Ma đầu, muốn bảo lão phu tránh ra? Có bản lĩnh gì thì ngươi lấy ra, lão phu đã sống hơn năm mươi năm, cũng chưa từng cần một tiểu bối nào đó nhân nhượng!” Vô Tâm Tử lửa giận ngút trời, lao tới, hai tay chém ra, giống như biển mây mênh mông, ập về phía đầu và ngực Mộ Bạch.

Mắt Mộ Bạch tối lại, bắn ra nhuệ khí như kim châm: “Đã như vậy, bản cung liền dựa vào bản lĩnh để xông ra!”

Mộ Bạch lại đẩy Ly Thương, Thiên Trận Tử về phía sau một lần nữa, hai ngón tay hợp lại, một vầng sáng màu xanh nhạt hiện lên trên đầu ngón tay, giống như một thanh kiếm sắc bén, cắt đứt biển mây mênh mông, khuấy động vài cái, đã biến chưởng kình của Vô Tâm Tử thành vô hình, tay trái cũng không buông tha, biến ra mấy hoa chiêu trên không trung, lướt qua hai tay vội vàng ngăn cản của Vô Tâm Tử, một chưởng nhẹ nhàng, đánh lên vai trái của Vô Tâm Tử.

Trên mặt Vô Tâm Tử đột nhiên đỏ sẫm, thân thể bị chưởng lực hùng hậu kia đánh bay về phía sau, lui khoảng ba đến năm thước, mới ngừng lại.

“Mộ cung chủ.” Thiên Trận Tử kêu lên một tiếng, muốn lao tới chỗ Vô Tâm Tử, nhưng vì ánh mắt cảnh giác của Ly Thương ở sau lưng Mộ Bạch, mà không thể không ngừng lại.

Thấy y sam bị gió mạnh thổi tung lên của Ly Thương, Thiên Trận Tử không hề nghi ngờ, chỉ cần mình có một chút dị động, Ly Thương nhất định sẽ hạ thủ độc ác.

Mộ Bạch đi nhanh về phía trước, hai người phía sau cũng đi theo.

Không ngờ Vô Tâm Tử lại để Mộ Bạch đi tới, cũng không ngăn không tránh, đứng ở giữa địa đạo, bất chấp thương thế trong cơ thể, lại vận nội lực, ngăn ở phía trước.

Mộ Bạch đau đầu nhìn Vô Tâm Tử, nói: “Vô Tâm Tử, ngươi nghĩ bản cung thật sự không dám giết ngươi?”

“Mộ cung chủ!” Thiên Trận Tử vội vàng gọi.

Mộ Bạch hít sâu: “Tránh ra.”

“Còn định chạy? Vậy thì bước qua xác lão phu đi!” Vô Tâm Tử phun ra nước bọt có lẫn tơ máu, hai tay đan vào nhau, không để ý tới sống chết mà đánh lên.

Trong mắt Mộ Bạch lộ ra vẻ tán thưởng, tay áo vung lên, quấn lấy hai tay Vô Tâm Tử, tay phải nhanh như chớp, liên tục điểm lên trên người Vô Tâm Tử.

Vô Tâm Tử rên một tiếng, chỉ cảm thấy nội kình toàn thân mất hết, thân thể mềm nhũn ngã xuống.

“Sư phụ. . .” Thiên Trận Tử kinh hô.

“Không sao, bản cung chỉ điểm mấy huyệt đạo của sư phụ ngươi thôi, ngăn chặn nội lực của hắn, cũng không thương tổn hắn.” Mộ Bạch quay đầu lại, mỉm cười trấn an, nói: “Đi thôi, e là người của Không Động cũng sắp tới rồi.”

Thiên Trận Tử thở phào nhẹ nhõm, nhưng vẫn lo lắng vừa liên tục nhìn về phía Vô Tâm Tử ngã trên đất, vừa đi theo Mộ Bạch.

Vô Tâm Tử vừa tức vừa giận, giãy giụa mấy cái, nhưng vẫn không đứng dậy được, thấy bọn Mộ Bạch đang định đi ra khỏi địa đạo, Vô Tâm Tử khàn giọng hô to: “Lão phu sống ở Không Động từ nhỏ, cơm áo võ công, cái nào cũng là của Không Động, nhưng lão phu chẳng những không có một chút công lao nào, lại còn dưỡng ra một đồ đệ ăn cây táo rào cây sung, phản bội sư môn! Lão phu lại còn vì một phản đồ, mà đả thương chưởng môn sư huynh. . . Lão phu có lỗi với Không Động, có lỗi với lịch đại tổ sư. . .”

Trong tiếng rống giận, Vô Tâm Tử cố gắng đứng dậy, rồi đột nhiên lao vào vách đá đối diện!

“Sư phụ!” Thiên Trận Tử kinh hoàng, đột nhiên xoay người, lại chỉ nghe thấy một tiếng “Rầm”, Vô Tâm Tử đã dùng hết sức đâm vào, lập tức chết thảm tại chỗ!

“Sư phụ. . .” Thiên Trận Tử dại ra một lúc lâu, đột nhiên hét thảm một tiếng: “Sư phụ, là đệ tử hại chết người. . . Người, người đợi đệ tử một chút. . .”

Dứt lời, không đợi Mộ Bạch, Ly Thương phản ứng, hai chân đã đạp một cái dùng toàn bộ công lực, đập đầu vào vách đá nhuộm đầy vết máu của Vô Tâm Tử. . .

3 thoughts on “[BHPT] – Chương 84

Thích thì dùng: (╬ ̄皿 ̄)凸 ლ(¯ロ¯ლ) (╯‵□′)╯︵┻━┻ ~(‾▿‾~ ) ≧◡≦ \(≧▽≦)/ ≧△≦ ㄟ(≧◇≦)ㄏ (≧ロ≦) (≧◡≦) ╮(╯_╰)╭ o(︶︿︶)o 〒_〒 o(╥﹏╥)o ╭(╯^╰)╮ Σ( ° △ °|||) ♉( ̄▿ ̄)♉ ⊙﹏⊙(*´▽`*) ♥‿♥ ◔_◔ o(>﹏﹏<)o (^з^)-☆ O(∩_∩)O (づ  ̄ ³ ̄)づ~♥