[BHPT] – Chương 85

Bích huyết phệ tình 85

Tác giả : Ma yên

Editor : dongphuongphonglinh

Beta: toujifuu

 

Chiếc kiệu màu xanh đã rời khỏi đường lớn, nhanh chóng xuyên qua rừng núi ít dấu chân người.

Ly Thương nhìn thẳng, lẳng lặng đi theo chiếc kiệu, nhưng tinh thần đã hoàn toàn bị khóa trên khuôn mặt suy sụp tinh thần của Mộ Bạch ở trong kiệu.

Tuy rằng đã hữu kinh vô hiểm rời khỏi địa lao của Không Động, tranh thủ trước khi chưởng môn Không Động và các trưởng lão tới, xuống núi, nhưng trong lòng Ly Thương lại đầy nặng nề và bất đắc dĩ —— cái chết của Thiên Trận Tử và sư phụ Vô Tâm Tử của hắn, sẽ khiến cho Mộ Bạch dao động, chuyện cũ vốn đã dần dần phai nhạt theo thời gian, lại bị hai sư đồ kia dùng phương thức máu chảy đầm đìa gợi lên trước mắt. . .

Chỉ nhìn sắc mặt của Mộ Bạch trong kiệu lúc này, cũng có thể biết được tâm tình bây giờ của hắn. . .

Ly Thương đang suy nghĩ, trong kiệu đã truyền tới giọng nói lạnh lùng của Mộ Bạch: “Đi vào.”

Trong lòng Ly Thương căng thẳng, cúi đầu liếc qua bốn ma vệ đột nhiên dừng lại, vẻ mặt khổ sở đi vào trong kiệu.

Thấy nam nhân giả bộ vô ý liếc nhìn màn kiệu, Mộ Bạch cũng chẳng thèm để ý, chỉ lặng lẽ dùng ánh mắt như kim châm liếc nhìn.

Cùng là sư phụ vì đồ đệ mà rơi vào nguy hiểm, cùng là bị liên lụy mà chết. . . So với Thiên Trận Tử tuẫn táng theo, mình đã làm được gì? Mộ Bạch chậm rãi liếc nhìn nam nhân, từ trên xuống dưới, rồi từ dưới lên trên. . .

Thiên Trận Tử là bởi vì mình vốn có ý giúp đỡ, mà không thể báo thù. Nhưng mình thì sao? Người nam nhân trước mắt này, lại chuốc thuốc mình, cầm kiếm của mình, dẫn sư phụ vào tuyệt địa. . .

Nhưng hiện giờ. . . Mình lại đã làm gì? Giết Nhan Minh Thanh? Đoạt về vị trí cung chủ Bích Tâm Cung? Mặc kệ người trực tiếp hại chết sư phụ này, thì coi như đã báo thù? Buồn cười. . .

Là bởi vì tình cảm y dành cho mình? Là bởi vì ân tình lúc trước của y?

Không. . . Chỉ là mình mượn cớ lừa gạt bản thân mà thôi. . .

Ơn nghĩa nuôi dưỡng tám năm, tình cảm dạy dỗ. . . Võ công, nội lực, thân phận, địa vị hiện giờ. . . Có thứ nào, mà không phải là sư phụ lão nhân gia ban cho?

Nhưng mình, lại vì một nam nhân. . .

Vì một kẻ đã từng phản bội mình. . .

Kẻ đã hại chết sư phụ. . .

Thế nhưng. . . Nếu không có y? Thì làm sao có mình ngày hôm nay? Đáy lòng tràn lên sự châm biếm lạnh lùng. . .

Mộ Bạch nhắm mắt lại một chút, bất giác cắn chặt răng. . .

Bầu không khí nặng nề tràn đầy chiếc kiệu không tính là rộng rãi, Ly Thương lặng lẽ ngước mắt, liếc nhìn Mộ Bạch khuôn mặt lúc xanh lúc trắng, trên trán đã nổi gân xanh, trong lòng không khỏi cười khổ. . .

Trước đây, chẳng qua là muốn hoàn toàn có được Mộ Bạch, cũng đã từng có tính toán xấu xa nhất —— cho dù hắn có chết, cũng tốt hơn bị người khác chiếm mất. . .

Nhưng ai ngờ, sau khi hắn rơi xuống vách núi, nhớ mong và hối hận lại liên tục gặm cắn trái tim mình. . .

“Tới đây!” Mệnh lệnh thản nhiên không che giấu được lạnh lùng trong đó.

Ly Thương ngẩng đầu, nhìn phương hướng chỉ thị và khuôn mặt không có cảm xúc của Mộ Bạch, khẽ run lên, thuận theo mà đi tới trước người Mộ Bạch, quỳ xuống, vươn tay định vén lên vạt áo màu tím rũ xuống kia.

“Ai cho ngươi dùng tay?” Lời nói không có một chút ý tức giận, không nhanh không chậm từ phía trên truyền xuống.

Bàn tay đã duỗi ra cứng đờ, bất đắc dĩ hạ xuống, Ly Thương cúi người, há miệng khẽ cắn lên vạt áo dưới, cố gắng động thân, vén nó lên.

Ánh mắt lạnh lùng ở phía trên nhìn chằm chằm, dùng răng cắn mở đai lưng ở bên hông ra, tính khí mềm mại ấm nóng lộ ra trước mặt.

Cho dù trong tình huống như vậy, Ly Thương cũng nhịn không được có chút kích động, cẩn thận vươn lưỡi, giống như đối xử với một món trân bảo, liếm lên bề mặt non mềm, hé môi, dịu dàng ngậm lấy vật mềm mại ủ rũ kia, vừa nhớ lại kỹ xảo, vừa dùng toàn tâm khiêu khích vật trong miệng. . .

※※※

Ánh mắt vốn sắc bén, đã dần dần biến mất. Mộ Bạch ngã vào ghế dựa sau lưng, hít một hơi, nhìn nam nhân ở giữa hai chân. . .

Trong lúc tâm trạng cực kỳ xấu, lại bị khơi dậy hứng thú. . .

Bản thân vốn định dùng việc hầu hạ không tốt để trách phạt nam nhân, vậy mà lại có cảm giác. . .

Nhưng mà. . . Thật thoải mái. . . Môi lưỡi ấm áp dây dưa sít sao , có thể cảm nhận rõ ràng đầu lưỡi trơn mềm đang cẩn thận liếm lên mỗi một phần da thịt ở chỗ đó. . .

※※※

Cảm thấy tính khí trong miệng dần dần sưng trướng, vật mềm mại ban đầu theo kích thước lớn lên thì càng lúc càng cứng. . .

Ly Thương mừng thầm trong lòng, lặng lẽ ngước mắt, liếc qua lồng ngực dần dần phập phồng nhanh hơn và khuôn mặt hơi nhu hòa hơn của Mộ Bạch, Ly Thương rũ mắt, càng chăm chỉ hầu hạ vật trong miệng. . .

Không ngậm hết nữa, ngửa đầu lui lại một chút, khi tính khí đã bành trướng hoàn toàn, trở nên cực lớn kia gần rời khỏi, thì đầu lưỡi nhanh chóng liếm lên phần đỉnh trơn mềm, khi tiếng hít khí vừa vang lên trên đỉnh đầu, thì lại nuốt lấy vật cứng rắn run run một lần nữa, muốn nuốt hết tính khí thô to thì rất khó khăn, nhưng Ly Thương vẫn ngửa thẳng cổ, để tính khí cứng rắn kia một lần lại một lần đâm vào cổ họng mềm mại. . .

※※※

“Hô. . . Ha. . .” Mộ Bạch nhịn không được rên rỉ ra tiếng, liên tục bị hút lấy, dây dưa sít sao liên tục rời khỏi, giữa môi lưỡi nóng ấm và không khí lành lạnh, Mộ Bạch khó nhịn mà đẩy đẩy hạ thân.

Môi lưỡi ấm áp vẫn không nhanh không chậm nuốt vào nhả ra phân thân sưng trướng, hoàn toàn không để ý chuyện Mộ Bạch khổ sở, khó chịu khi bị kéo ra khỏi dục hỏa. . .

Không, có lẽ cũng không phải không để ý, vì mỗi một lần khi môi lưỡi sắp rời khỏi vật mềm mại kia, sẽ luôn ngừng lại một chút, môi lưỡi mang cho mình thoải mái kia sẽ nhẹ nhàng chạm lên phần đỉnh mềm mại, sau đó. . . Là hôn liếm và mút lấy. . .

“Shs. . .” Trên trán Mộ Bạch nổi gân xanh, cũng không duy trì được vẻ mặt lạnh lùng nữa, cái mút nhẹ nhàng kia, rơi trên bộ vị đang sưng trướng bất mãn, giống như là định hút cả mình vào vậy. . .

Mộ Bạch vươn tay, bắt lấy nam nhân đang vùi đầu hầu hạ mình, kéo đầu y ngẩng lên: “Được rồi.”

Thuận theo đứng dậy, đang định mỉm cười với Mộ Bạch, lại thấy khuôn mặt đỏ hồng tràn đầy tình dục kia đã tức giận đến tái đi, Ly Thương thầm than một tiếng, cho dù toàn tâm hầu hạ, vẫn không thể kéo y ra khỏi tâm tình mâu thuẫn kia sao. . .

Lặng lẽ cởi hết y phục, theo Mộ Bạch ra hiệu, liền ngồi khóa trên ghế mềm.

Dây xích bạc tinh xảo lóe lên dưới ánh sáng chiếu vào trong kiệu, chuông nhỏ màu vàng theo động tác của nam nhân vang lên những tiếng giòn giã. . .

Mộ Bạch híp mắt, đánh giá thân thể nam tính xích lõa trong chiếc kiệu tối mờ.

Đường cong trơn mượt, cơ bắp rắn chắc do nhiều năm tập võ, hai khuyên bạc trước ngực lóe lên ánh sáng lạnh lẽo, dây xích bạc cực nhỏ đan xen ở trên bụng, dán chặt lấy thắt lưng mềm mại rồi vòng ra sau lưng, từ giữa hai chân tập hợp lại tại bộ vị trọng yếu của nam nhân.

Phân thân bị dây xích chuông màu vàng quấn quanh đã đứng thẳng, màu vàng rực rỡ dán chặt lấy phần đỉnh kia. . .

Giống như tế phẩm bị trói chặt, mang theo một loại sắc tình ấm áp để dâng lên đàn tế. Mộ Bạch chỉ cảm thấy dục vọng thi ngược trong lòng theo dục hỏa bị khơi dậy bắt đầu hừng hực thiêu đốt. . .

Nhấc lên dây xích chuông màu vàng đang ẩn dưới nơi ẩn mật, rồi thuận theo phân thân bị chuông vàng trói buộc leo lên phần đỉnh trơn mềm, Mộ Bạch nhìn chằm chằm vẻ mặt của nam nhân, ngón tay còn cọ qua cọ lại ở nơi mẫn cảm kia. . .

Dần dần, từ chậm đến nhanh, từ nhẹ đến mạnh, thỉnh thoảng, lại ấn lên lỗ nhỏ bị nhét chuông vàng kia, chậm rãi xoa ấn. . .

Nam nhân cắn chặt môi, để mặc động tác của Mộ Bạch trên bộ vị trọng yếu của mình, hành hạ vừa ngọt ngào vừa thống khổ này khiến cho thân thể cường tráng không tự chủ được mà mềm nhũn. Nam nhân vươn hai tay, cố gắng nắm lấy thanh ngang trên đỉnh kiệu, mới miễn cưỡng không để mình bị ngã xuống. . .

“Thoải mái?” Mộ Bạch trào phúng hỏi, đột nhiên nắm lấy phân thân hơi run rẩy của nam nhân, tay kia thì bao trùm lên phần đỉnh non mềm, bắt đầu nhanh chóng ma sát.

“Ưm. . .” Một tiếng rên như sắp khóc lại như sung sướng từ cánh mũi bật ra, nam nhân không chịu nổi mà ưỡn ngực lên, ngẩng cao đầu, nhưng lại giống như tiến sát vào lòng bàn tay Mộ Bạch hơn.

“Thích được nam nhân chơi đùa như vậy?” Mộ Bạch cười lạnh một tiếng, bàn tay vốn di chuyển rất nhanh lại biến thành nắm chặt, bao bọc toàn bộ phần đỉnh phân thân của Ly Thương trong lòng bàn tay, sau đó. . . liền di chuyển lên xuống. . .

“Không, chỉ có cung chủ. . .” Phân thân bị nắm chặt không thoát ra được, cũng không muốn thoát, khi lực bao bọc kia dần mạnh hơn, kích thích mãnh liệt và đau đớn nho nhỏ đã che mờ lý trí, nhưng —— cho dù như vậy, Ly Thương vẫn nghe rõ lời nói như đang làm nhục kia của Mộ Bạch.

“Đã quên rằng ngươi nên hầu hạ bản cung sao?” Hừ hai tiếng, Mộ Bạch thả chậm tốc độ, vừa tiếp tục kích thích phân thân của nam nhân, vừa lười biếng nói: “Hay là ngươi cho rằng hẳn là bản cung nên hầu hạ ngươi?”

Liều mạng thở dốc, thần trí chậm rãi quay về của Ly Thương sau khi hiểu rõ lời nói của Mộ Bạch, trong nháy mắt ngớ ra.

Không dám tin mà nhìn Mộ Bạch trước mắt, cho dù đã từng bị làm nhục và hành hạ, thì tính ra vẫn thua kém so với yêu cầu mãnh liệt lúc này của Mộ Bạch.

Một ngón tay hơi tăng thêm lực trên lỗ nhỏ kia, chậm rãi xoa ấn, nghe thấy tiếng chuông trong trẻo kia truyền ra khỏi kiệu, Mộ Bạch thả phân thân vẫn luôn bị mình nắm trong tay ra, nhấc dây xích bạc đan xen trước ngực nam nhân lên, giọng nói thản nhiên lại mang theo chút tàn nhẫn: “Chẳng qua là muốn để ngươi tự đẩy nó ra, đương nhiên, nếu ngươi không muốn, bản cung cũng không ngại cùng nó thao ngươi.”

Nhìn ra trong mắt Mộ Bạch không có một chút vui đùa, Ly Thương kìm nén khổ sở trong lòng, hít sâu một hơi: “Dạ, cung chủ.”

Dựa vào tay chân chống đỡ, nam nhân nâng cao hạ phúc lên, hai chân tách sang hai bên để lộ hoàn toàn nơi tư mật trước mắt Mộ Bạch.

Thở dốc, hít khí, chống đỡ. . .

Ngón tay trên đỉnh phân thân ác ý xoa quanh lỗ nhỏ một vòng. . .

Móng tay cào đau và ngón tay xoa ấn khiến một hơi thở của Ly Thương nghẹn ở trong cổ họng, sức lực vừa mới tập hợp được lập tức tan rã.

Nắm chặt lấy xà ngang của kiệu, ổn định thân thể lung lay sắp ngã, Ly Thương nhìn thoáng qua Mộ Bạch đang cố tình không để ý.

Lại thở dốc, hít khí, chống đỡ một lần nữa, co rút cơ bụng, cố gắng đẩy ngọc khí trong cơ thể ra phía huyệt khẩu. . .

“Ưm. . .” Rên rỉ một tiếng, trong lúc ngón tay trên phân thân đang trêu đùa, sức lực thật không dễ dàng mới tập hợp được, theo cái cắn nặng nề vào vòng bạc trên ngực mà tiêu tan. Ngọc khí vừa mới lộ ra một chút, lại theo chèn ép mà biến mất, trở lại trong cơ thể. . .

“Nhanh lên một chút, hay là ngươi ngại bản cung không đủ tốt. . .” Đầu lưỡi nâng vòng bạc lên, hai hàm răng day cắn nhũ lạp đỏ thẫm, Mộ Bạch vừa nói, vừa cầm phân thân của mình đâm đâm vào nơi riêng tư của nam nhân.

Ly Thương kinh hãi hơi nhấc người lên một chút, lại bị Mộ Bạch bất mãn hung hăng cắn một cái, đau đớn kịch liệt khiến Ly Thương hoài nghi không biết có phải nhũ lạp trước ngực đã bị cắn đứt hay không, cũng may trong lúc Mộ Bạch kịp thời hôn liếm giống như trấn an, mới biết không phải như vậy.

Ly Thương không dám chậm chạp, hai tay nắm chặt lấy thanh ngang của kiệu, cố không chú ý đến Mộ Bạch đang tác quái ở trên người, cố gắng ngưng tụ sức lực. . .

Một tay đột nhiên nắm lấy ngọc nang bị dây xích vàng trói buộc, giống như muốn bồi thường sự vắng vẻ lúc trước, bàn tay kia nhẹ nhàng bao phủ hai ngọc nang, đè ép xoa nắn. . .

“Cung, cung chủ. . .” Khí lực lại mất hết một lần nữa, Ly Thương không thể không mở miệng cầu xin, nói: “Cung chủ, xin ngài, đừng. . .”

Mộ Bạch kinh ngạc ngẩng đầu, nhìn vẻ mặt vừa sảng khoái, vừa khó chịu của nam nhân, nói: “Đừng? Ngươi không cần bản cung đối xử dịu dàng? Hay là nói. . . Ngươi không muốn cho bản cung chạm vào ngươi?”

Nói đến câu cuối cùng, Mộ Bạch hiểu rõ mình đã đùa cợt xấu xa, nhưng lại không kìm nén được cứng rắn trong lòng, ngữ khí không khỏi trở nên lo lắng.

“Không. . .Không phải. . .” Ly Thương nghe ra hàn ý trong lời nói của Mộ Bạch, vội cúi về phía trước, dán lấy Mộ Bạch, mở miệng giải thích: “Ân sủng của cung chủ, vốn là Ly Thương cầu xin. Thế nhưng. . . Xin cung chủ, đừng hành hạ Ly Thương như vậy. . .”

“Ngươi đang nói chuyện ép ngọc khí ra? Hay là chuyện bản cung đừng chạm vào ngươi?” Xoa nắn ngọc nang trong lòng bàn tay, ánh mắt Mộ Bạch như có thâm ý liếc qua trên thân thể xích lõa của nam nhân.

Ly Thương suy nghĩ một chút, hôm nay chắc chắn Mộ Bạch sẽ không bỏ qua cho mình, cầu xin hắn đừng bắt mình. . . ép ngọc khí ra, hiển nhiên là không thể, vì vậy liền nói: “Xin cung chủ tạm ngừng tay, để thuộc hạ. . . Để thuộc hạ. . .”

Ly Thương lắp bắp mấy lần, cuối cùng cũng không nói ra được.

“Hừ!” Mộ Bạch cười lạnh buông lỏng tay, nói: “Vậy là ngươi muốn nam nhân khác chạm vào? Có thể, bản cung sẽ kêu các ma vệ hầu hạ ngươi. . . Bốn người. . . Có đủ không?”

Sắc mặt Ly Thương trắng nhợt, tất cả dục hỏa trong nháy mắt thối lui sạch sẽ: “Cung chủ. . .”

“Thế nào? Còn không đủ?” Mộ Bạch không nhìn ánh mắt không dám tin của Ly Thương, chỉ lo tự nói: “Bản cung có thể ra tay bắt mấy nam nhân tới cho ngươi, ngươi muốn mấy người? Yên tâm, nể tình ngươi làm nhiều chuyện vì bản cung như vậy, bản cung nhất định thỏa mãn ngươi.”

Ầm một tiếng, giống như tiếng sấm đánh bên tai, tinh thần Ly Thương hoảng hốt, kiềm chế và nhẫn nại từ nãy đến giờ, bị câu nói này đánh cho nổ tung.

Cái này đâu tính là lời nói? Đây rõ ràng chính là một thanh kiếm còn sắc bén hơn cả Huyền Băng Kiếm! Ly Thương yên lặng nhìn chăm chú Mộ Bạch trước mắt, nhưng tầm mắt mờ mịt làm thế nào cũng không hình dung được khuôn mặt đã khắc sâu trong lòng kia. . .

Thấy nam nhân vì một câu của mình mà biến thành như vây, Mộ Bạch nhíu mày, rõ ràng là muốn tổn thương y, nhưng tại sao lại hối hận?

“Cung chủ thật sự muốn để nam nhân khác. . .” Một lúc lâu sau, rốt cuộc Ly Thương đã tìm lại được giọng nói của mình, hoảng hốt hỏi.

Mộ Bạch càng nhíu mày chặt hơn, lời nói lặng lẽ không có kích động kháng cự, không có phẫn hận bất mãn, có chăng. . . Chỉ là một loại trống rỗng đã mất đi thần trí, và một loại im lặng tâm như tro tàn. . .

Tâm như tro tàn. . .

Sao có thể. . .

Vươn tay ôm chặt lấy nam nhân trong nháy mắt cả người đã lạnh ngắt, Mộ Bạch nhíu mày, nhớ lại lúc trong địa lao âm u kia, vách đá dính đầy máu tươi dưới thi thể của Thiên Trận Tử, cắn răng, ép bản thân thả lỏng hai tay: “Cho ngươi nửa nén hương, nếu không thể. . . Bản cung lập tức gọi ma vệ tới hầu hạ ngươi.”

“Được! Được. . .” Ly Thương thản nhiên cười gượng, nói liền mấy từ được, rồi đột nhiên nắm lấy dây xích ở trên ngọc khí, kéo mạnh ra. . .

“. . .” Thật vất vả mới nuốt lại được từ “ngươi” sắp bật thốt lên kia, ngón tay Mộ Bạch động động, mấy sức lực rất lớn, mới ngăn được cánh tay muốn ngăn cản.

Máu tươi bắn ra. . .

Ngọc khí dù sao cũng là ngọc khí, mài thật trơn nhẵn, vẫn không thay đổi được độ cứng của nó, hậu huyệt khép chặt vì lần kéo bất ngờ này, ngọc khí thì đã ra, nhưng huyệt khẩu nhỏ hẹp kia cũng bị mạnh mẽ xé rách!

Hành động quá khích kéo theo cả dây xích vàng trói buộc phân thân, cắt lên phân thân và ngọc nang từng vết từng vết máu. . .

“Ngươi đang làm gì vậy? Làm cho ai xem?” Đã ép y đến mức như vậy sao? Cho dù trong lòng rất đau đớn, lời nói ra khỏi miệng của Mộ Bạch vẫn lạnh lùng như vậy.

Dường như Ly Thương hoàn toàn không cảm nhận được đau đớn ở hạ thể, chỉ im lặng nhìn Mộ Bạch: “Không phải cung chủ ngại thuộc hạ hầu hạ quá chậm sao? Thuộc hạ làm vậy để tiện hầu hạ cung chủ.”

Vươn bàn tay dính một ít vết máu, nắm lấy phân thân đã có chút mềm nhũn của Mộ Bạch, rồi cứ thế đưa vào tiểu huyệt đầy máu kia. . .

“Đủ rồi!” Mộ Bạch cũng không nhịn được nữa, bắt lấy cổ tay Ly Thương, nói: “Đã bị thương rồi, ngươi không muốn sống nữa sao. . .”

“Cung chủ ngại nơi đó của thuộc hạ rách rồi, thì không đủ chặt sao?” Con ngươi tĩnh mịch của Ly Thương nhìn chằm chằm Mộ Bạch: “Xin cung chủ yên tâm, thuộc hạ sẽ hầu hạ cung chủ thoải mái.”

“Ly Thương. . .” Cuối cùng Mộ Bạch thở dài, đau đớn và hối hận trong lòng đảo lộn tất cả tinh thần: “Được rồi, Ly Thương. . .”

Vươn tay đẩy bàn tay ngăn cản mình ra, Ly Thương lộ ra vẻ mặt như cười như khóc, vừa tiếp tục động tác của mình, vừa nói: “Xin để thân thể bây giờ vẫn còn sạch sẽ của thuộc hạ hầu hạ cung chủ. . . Sau đó. . .”

“Đã đủ chưa?” Trong tiếng gầm giận dữ, một tiếng bạt tai vang dội vang lên trong kiệu, Mộ Bạch thấy Ly Thương bị đánh nghiêng đi, cũng không rõ là tức giận nam nhân cam chịu, hay là căm hận bản thân luôn chần chừ trong báo thù và hối hận: “Rất muốn được ta làm sao? Hay chỉ cần là nam nhân thì đều được?!”

Tức giận chen phân thân nửa mềm nửa cứng của mình vào tiểu huyệt vẫn còn chảy máu, tràng bích mềm mại xung quanh lập tức bắt đầu run rẩy dán lấy. . .

Mộ Bạch hít sâu, ngừng lại, nhìn nam nhân trên người, tuy rằng biết rõ hành vi lúc này của nam nhân chủ yếu là co rút vì đau đớn, chứ không phải cố ý lấy lòng, nhưng vẫn cứng lên một lần nữa.

Nhíu chặt mày, Ly Thương lặng lẽ hít thở, mạnh mẽ kìm nén đau đớn xé rách này xuống, rồi mới mở miệng nói: “Tùy theo. . . cung chủ phân phó. . .”

Dục hỏa vừa mới dấy lên một chút của Mộ Bạch, theo lời nói tùy ý này, đã biến thành lửa giận ngút trời: “Ngươi dám! Ngoại trừ bản cung, ngươi dám để kẻ khác chạm một ngón tay vào ngươi thử xem. . .”

Cái gì gọi là tùy ý?

Cái gì gọi là theo phân phó?

Mộ Bạch tức giận đưa tay nắm chặt trên người nam nhân, phân thân vốn bởi vì nghĩ tới thương thế của huyệt khẩu kia mà ngừng lại một chút lập tức không chút do dự bắt đầu liều mạng ra vào. . .

“Nói đi, ngoại trừ bản cung, ngươi còn dám tìm ai? Bản cung cũng không ngại dùng xích sắt khóa ngươi ở tẩm cung. . .”

Nam nhân vốn chết lặng nghe vậy, đôi mắt vô thần lập tức sáng lên, nhưng Mộ Bạch đang tức giận lại không để ý. . .

※※※

Gió nhẹ thổi qua trong rừng cây vắng vẻ, bốn ma vệ ngây ngốc đứng tại chỗ, thỉnh thoảng, trong kiệu truyền ra một hai tiếng rống giận, khiến đám chim chóc trong rừng kinh hãi. . .

3 thoughts on “[BHPT] – Chương 85

  1. Chỉ có chim chóc trong rừng kinh hãi à 😂😂 t cũng bị kinh hãi nè
    Cứ nghĩ thấy được cầu vồng, hoá ra, chỉ là ảo tưởng 😭

    Thật sự sinh ra dưới mệnh tương ái tương sát sao :v
    Biết là hai tên này cường lắm, Ly Thương cường thân thể, cường tâm ngoan; Mộ Bạch cường tinh thần, cường võ công… Cơ mà cứ quân ta giết quân mình, tự tổn hại như vậy thì….. May mà có rất nhiều dược cầm máu 😂😂😂

Thích thì dùng: (╬ ̄皿 ̄)凸 ლ(¯ロ¯ლ) (╯‵□′)╯︵┻━┻ ~(‾▿‾~ ) ≧◡≦ \(≧▽≦)/ ≧△≦ ㄟ(≧◇≦)ㄏ (≧ロ≦) (≧◡≦) ╮(╯_╰)╭ o(︶︿︶)o 〒_〒 o(╥﹏╥)o ╭(╯^╰)╮ Σ( ° △ °|||) ♉( ̄▿ ̄)♉ ⊙﹏⊙(*´▽`*) ♥‿♥ ◔_◔ o(>﹏﹏<)o (^з^)-☆ O(∩_∩)O (づ  ̄ ³ ̄)づ~♥