[BHPT] – Chương 89

Bích huyết phệ tình 89

Tác giả : Ma yên

Editor : dongphuongphonglinh

Beta: toujifuu

 

Lục vương tử Thát Đát nhanh chóng đếm xong, khát máu liếm liếm môi, giơ cao tay phải: “Nói thế nào ta cũng là vương tử có hy vọng thay thế đại vương nhất, một tế sư theo hầu cũng dám lên mặt với bản vương tử. . .”

Tay phải giơ cao đột nhiên vung xuống, vương quân Thát Đát đã sớm vận sức chờ lệnh phát ra một tiếng rống to hưng phấn, vạn con ngựa hí dài, tiếng vó ngựa ầm ầm chấn rung mặt đất, vô số bụi cỏ bị vó ngựa giẫm xuống đất, bị đạp thành cỏ bùn.

“A?” Lục vương tử Thát Đát không tiến lên, chỉ kinh ngạc nhìn lùm cỏ không có động tĩnh gì, mặc dù hắn không muốn cho hai người Hán kia cơ hội, nhưng cũng đã hạ lệnh rồi, còn không có phản ứng gì, có phải cũng quá chậm chạp rồi không?

Ngẩng đầu nhìn bầu trời, chim ưng kia vẫn lượn quanh, là ở chỗ này mà. . .

Lục vương tử Thát Đát rung tay kéo kéo dây cương, đang định tiến lên phía trước một chút.

Đột nhiên, một mũi nhọn xanh đậm sáng lên giữa các hộ vệ phía trước.

“A a. . .” Trong tiếng kêu thảm liên tục, bên hông hai thị vệ trước người lục vương tử phun ra máu tươi, ngã xuống ngựa.

“Bảo vệ lục vương tử!” Mười mấy thị vệ xung quanh lục vương tử hô to, rút mã tấu ra, tung người ngăn trước ngựa của lục vương tử, rồi chém loạn về phía bụi cỏ chỗ hai thị vệ kia chết.

Lục vương tử Thát Đát biến sắc, làm sao có thể? Rõ ràng chim ưng vẫn còn ở chỗ đó, hán nhân làm sao có thể lẻn tới trước mặt mình?

Một thân ảnh màu xám lóe lên trong bụi cỏ, kiếm quang màu xanh lại hiện ra, Ly Thương uốn người nhảy một cái, lướt qua hơn mười cây mã tấu, mũi chân chạm lên lưng của một thanh mã tấu mượn lực, bay qua, Huyền Băng Kiếm chém ra một đường sáng màu xanh nhanh như gió lướt qua cổ hai người, tay trái vung lên, hung hăng bắn đá vụn xen lẫn nội lực vào trong đội thị tòng trước người lục vương tử.

“Híiii. . .” Hơn mười con ngựa đau đớn hí dài, trên thân ngựa xuất hiện rất nhiều vết máu, nhưng vì được huấn luyện tốt, nên vẫn chưa chạy loạn, mà chỉ lui về sau mấy bước.

“A a. . . Người đâu, người hán đánh lén lục vương tử. . .” Các hán tử Thát Đát trên ngựa vẻ mặt đau lòng vuốt ve con ngựa bị thương của mình, mặc dù bọn họ biết rõ lúc này nên kéo ngựa lên trước ngăn cản, nhưng đối với dân tộc du mục trên thảo nguyên mà nói, một con ngựa tốt có thể so với tính mạng của mình, người Thát Đát đau lòng đến mức không nỡ ép ngựa của mình. . .

Vương quân Thát Đát thúc ngựa phi nhanh, hơn mười thị vệ kêu gào yếu đuối vô lực như vậy, không thể ảnh hưởng đến bất cứ một sĩ binh Thát Đát nào, liền bị che phủ trong tiếng reo hò rung trời.

Đương nhiên, cũng không phải tất cả quân sĩ Thát Đát đều vứt bỏ lục vương tử của bọn họ, chí ít, tám tướng lĩnh của tám nghìn vương quân bất cứ lúc nào cũng chú ý tới vương tử của bọn họ —— đối với bọn họ quanh năm dẫn binh mà nói, hai người hán? Ở trong mắt bọn họ, đâu thể so được với một cọng tóc của lục vương tử tôn quý của bọn họ chứ?

Bởi vậy, khi những thị vệ kia hét lên, các quân sĩ đang chạy nhanh không nghe thấy, nhưng tám tướng lĩnh lại nghe thấy. . .

“U u. . .” Lúc Ly Thương tung người lên, dùng Huyền Băng Kiếm chém bay mấy tên thị vệ vây đến, thì tiếng sừng trâu báo hiệu nặng nề cũng vang lên. . .

Vương quân, không hổ là vương quân, cho dù vạn con ngựa đang phi nước đại, thì khi nghe thấy tiếng báo hiệu mệnh lệnh, tám nghìn vương quân đang ở thế xông tới cũng chỉ hơi ngừng lại, ba nghìn nhân mã phía trước vẫn lao tới phía trước, năm nghìn nhân mã phía sau lại kéo dây cương, chân trước của ngựa tung lên, hí dài một tiếng, rồi xoay lại ngay tại chỗ trên đường xung phong, lao tới chỗ lục vương tử cứu viện.

Ly Thương giống như không nhìn thấy mọi thứ phía sau, Huyền Băng Kiếm chém một vòng, bức lui mấy đại hán bên cạnh, ánh sáng xanh lóe lên, đâm về phía lục vương tử.

“Tới hay lắm!” Lục vương tử hét lớn một tiếng, rút ra mã tấu bên hông, phóng ngựa xông về phía trước, đánh một đao xuống đường kiếm đang tới của Ly Thương.

“Keng” một tiếng, đao kiếm chạm nhau, một luồng lực mạnh, hai người đều bị kình lực của đối phương bức lui.

Ly Thương kinh ngạc ngẩng đầu, vị lục vương tử trước mắt này lại cũng có nội lực?!

Lục vương tử ha ha cười lớn, thúc vào bụng ngựa, lại xông về phía trước, giơ cao mã tấu, chém xuống đỉnh đầu Ly Thương.

Ba nghìn vương quân đã gần tới chính giữa, nhưng ba nghìn con tuấn mã đột nhiên chuyển hướng, cũng không trực tiếp đánh tới chính giữa, mà lại chuyển thành một vòng, vây quanh trung tâm, ba nghìn vương quân vung tay lấy trường cung trên lưng ngựa xuống, rồi mỗi người đều ngồi trên lưng ngựa, giương cung lắp tên, bắt đầu bắn về phía trung tâm. . .

Mộ Bạch đang nằm úp trên mặt đất nghe thấy tiếng vù vù xung quanh, trong lòng biết không ổn, không kịp đứng dậy, hai tay ấn một cái, mượn lực bay vụt ra.

Tiếng ‘póc póc. . .’ liên tiếp, trường tiễn đầy trời gần như là theo sát Mộ Bạch mà rơi xuống.

Mộ Bạch cau mày, chưa bao giờ nghĩ tới, vài ngàn quân sĩ phổ thông cũng có thể có năng lực uy hiếp đến tính mạng của mình! Tinh thần dán chặt vào những tiếng vang sắc bén trên không, không ngừng xoay thân, nghiêng người, cong thắt lưng, tiến lên phía trước, toàn thân trên dưới đau rát chẳng qua là bị mũi tên làm trầy da, cho dù y phục đã chứa đầy nội lực, nhưng vẫn bị hơn ngàn mũi tên này phá vỡ nội lực phòng hộ. . .

Chẳng trách các đại môn phái của võ lâm trung nguyên có thực lực mạnh hơn nữa, cũng không dám đối nghịch với quan phủ. . . Mộ Bạch đang suy nghĩ, bụi cỏ trước mắt lại thấp xuống, lộ ra một vùng cỏ bùn sau khi bị giẫm đạp.

Vó ngựa trước mắt nhanh chóng phi tới, Mộ Bạch rùng mình, muốn xuyên qua những vó ngựa phi như bay này, hiển nhiên là không thể. Nhưng ở lại trong bụi cỏ, lại càng nguy hiểm hơn.

Mộ Bạch nhanh chóng cởi tử sam đã rách nát ra, nhìn vó ngựa trước mắt nhanh chóng lao tới, hít sâu một hơi, rút bầu rượu trong ngực ra, ném vào trong bụi cỏ, đánh đá lửa, ném vào trong bụi cỏ dính đầy rượu.

“Cháy rồi. . . Người hán phóng hỏa rồi. . .” Ba nghìn vương quân Thát Đát đang phóng tới nhìn thấy lửa lớn bùng lên trong bụi cỏ, vừa hoảng sợ vừa tức giận.

“Người hán đáng chết! Mau mau cứu hỏa!” Giữa hè, trời nóng mặt đất khô, một đám vương quân Thát Đát đâu dám để trận hỏa hoạn này cháy lên? Cây cỏ trên thảo nguyên, chính là tính mạng của bọn họ! Cho dù là vương quân tinh nhuệ, cũng không khỏi hoảng loạn một chút, quân sĩ bên trong vội vàng nhảy xuống ngựa, tập hợp ở một chỗ, cầm chặt giáo trong tay, đề phòng mà đánh về phía bụi cỏ nổi lên hỏa hoạn. Còn binh sĩ phía sau thì phi nhanh hơn, giẫm đạp cây cỏ ở vòng ngoài thành cỏ bùn.

Ngay lúc này, Mộ Bạch khẽ đạp chân, thân thể dán vào bãi cỏ bay ra, một luồng gió mạnh bắn ra, trúng vào lưng của kỵ binh trên ngựa, trong nháy mắt Mộ Bạch lánh vào dưới bụng tuấn mã, tay phải vung lên, trong lúc dựa vào tuấn mã chạy đi, nội lực nhanh chóng bắn ra, trong nháy mắt, vương quân ở vòng ngoài người ngã ngựa đổ.

Các quân sĩ Thát Đát nhốn nháo hét lớn, vội vàng kéo dây cương cùng với một vòng các quân sĩ mà Mộ Bạch đang ẩn thân bên trong, trên thảo nguyên, tuấn mã không có người kéo cương lập tức nổi bật như vậy!

Các quân sĩ Thát Đát kêu gào tên của kỵ binh trên ngựa kia, cây giáo trong tay cũng không chút do dự đâm về phía con ngựa.

Mộ Bạch buông lỏng tay, lăn trên mặt đất, con ngựa kia cũng hí một tiếng đau đớn, bị quân sĩ Thát Đát xung quanh đâm thành tổ ong.

Mộ Bạch liền lăn một vòng, chui vào đám người, đoạt lấy một thanh giáo, truyền nội kình vào thân giáo, lật tay chém ra một giáo.

Nhất thời, mấy quân sĩ Thát Đát phun máu tươi bay ra xa, quân sĩ xung quanh nhốn nháo rống giận, vọt tới. . .

Mộ Bạch vung cây giáo trong tay thành vòng tròn, giống như một cái máy cắt thịt, không ngừng cắn nuốt tính mạng của người Thát Đát nhào lên ở xung quanh.

Ba nghìn vương quân hét một tiếng, để lại hơn trăm cỗ thi thể, lui ra ngoài, nhưng không rời đi, mà vẫn vững vàng vây Mộ Bạch ở giữa, ồn ào gỡ cung tên xuống.

Trong lòng Mộ Bạch trầm xuống, đâu dám để bọn họ phóng tên ra nữa, thân thể vội vàng đánh tới đám người phía trước.

Tộc nhân Thát Đát từ nhỏ lớn lên trên lưng ngựa, thuật điều khiển ngựa hiển nhiên không phải tầm thường, đều tự gầm một tiếng, các quân sĩ phía trước kéo dây cương, phóng ngựa chạy nhanh ra ngoài, quân sĩ ở hai bên phía sau cũng không ngừng lại, giương cung lắp tên, tạo thành hơn một ngàn mũi tên bắn về phía Mộ Bạch.

Mỗi mũi tên đều mang theo tiếng gió rít thảm thiết, che kín bầu trời, rơi xuống đỉnh đầu Mộ Bạch.

Một luồng khí lạnh lẽo từ bàn chân trào lên, trong nháy mắt đông cứng cả người, Mộ Bạch ngẩng đầu, nhìn các mũi tên ập tới kia, giống như nhìn thấy trên thi thể mình đã cắm đầy mũi tên!

Trong nháy mắt, mặt trời, không trung, chim ưng, bụi cỏ. . . Dường như đều đã biến mất, trong mắt Mộ Bạch chỉ nhìn thấy mưa tên đầy bầu trời kia.

“A. . .” Trong tiếng kêu to, công lực toàn thân Mộ Bạch truyền vào cánh tay, điên cuồng giơ thanh giáo trong tay lên, giống như chong chóng, chuyển động cực nhanh, bước chân liên tục, một bước liền nhảy ra ba, năm thước tiến về phía vương quân Thát Đát bên cạnh. . .

Thân thể Ly Thương nhoáng lên, lướt qua mã tấu của lục vương tử kia, thấy quân sĩ Thát Đát xung quanh vây tới, trong lòng biết lục vương tử này đã chiếm ưu thế là ngựa, lại có võ công không tầm thường, muốn nhanh chóng bắt hắn làm con tin, sợ là không thể, không khỏi sốt ruột quay đầu lại, nhưng lại bị tầng tầng vương quân Thát Đát xông tới ngăn cản tầm mắt.

Chính lúc này, một tiếng kêu điên cuồng từ nơi nào đó vang lên.

Ly Thương quay mạnh đầu lại, quân mã tiến đến đông nghịt không che được mưa tên phủ kín bầu trời kia. Bất chấp lục vương tử chém một mã tấu xuống phía sau, Ly Thương lập tức đỏ mắt, lạc giọng hô: “Cung chủ!”

“Shs!” Mã tấu chém một đao lên sau lưng Ly Thương đang vội vã lướt qua.

Nhưng giống như đang chém lên thân người khác, Ly Thương điên cuồng lao tới chỗ năm nghìn quân sĩ Thát Đát đang phi ngựa kia. . .

Hán tử xông lên đầu tiên cười lạnh mấy tiếng, cây giáo đứng thẳng, nương theo sức mạnh của ngựa đang chạy, đâm tới Ly Thương đang liều mạng.

“Cút ra!” Ly Thương vừa tức vừa vội, điên cuồng hét một tiếng, Huyền Băng Kiếm chém mạnh ra.

“Keng!” một tiếng nặng nề, Huyền Băng Kiếm sắc bén đã chém đứt cây giáo nặng nề kia, nhưng tay cầm kiếm của Ly Thương cũng bị lực đâm của con ngựa và người này làm rách ra.

Nhưng cho dù đã chặt đứt cây giáo, con ngựa đang nhanh chóng xông tới kia cũng không ngừng lại, mang theo kỵ binh trên ngựa, đâm về phía Ly Thương.

“A!” Ly Thương hét lớn một tiếng, tay trái vội vàng ấn lên đầu ngựa, mượn lực nhảy lên, mặc dù tránh được kết cục bị đâm chết, nhưng cũng bị sức ngựa tấn công này làm ngã về phía sau.

“Rắc rắc!”

Cổ tay trái ấn lên đầu ngựa bị xung lực mạnh mẽ này trực tiếp làm sai khớp, thế đi của sức ngựa cực lớn không hề giảm, Ly Thương ở giữa không trung đã phun ra một ngụm máu tươi.

Lần bị thương này, đã cho Ly Thương sắp phát điên một cái tát tỉnh lại.

Ly Thương vừa hạ xuống đất, lập tức nghiêng người, tránh né mã tấu của lục vương tử đuổi sát tới, không lỗ mãng xông tới nữa, mà mượn thế quấn lấy lục vương tử trên ngựa kia, liều mạng giao đấu.

Lục vương tử cười ha ha, hắn cũng không thèm để ý tới một nam nhân bị trọng thương, mã tấu trên đùa đánh một hư chiêu, bổ một đao xuống đỉnh đầu Ly Thương.

Mưa tên đầy trời rốt cuộc cũng rơi xuống.

Cho dù là mũi tên thông thường, cho dù là quân sĩ bình thường; cho dù là cây giáo chuyển động hết sức, vận động nội lực, vẫn có mấy chục mũi tên xuyên thủng ngăn chặn của cây giáo. Hai tay và vai cắm đầy tên, máu tươi đã nhuộm Mộ Bạch thành huyết nhân, nhưng Mộ Bạch không thể để ý tới nữa, cả người đau nhức cùng với kinh mạch đau đớn sau khi dùng hết nội lực tạo thành từng màn tối đen trước mắt, nhưng Mộ Bạch biết rõ, nếu như mình ngã xuống lúc này, e rằng sẽ lập tức bị những dân tộc thảo nguyên này loạn đao phanh thây!

Hai mắt nhìn chằm chằm quân sĩ Thát Đát, Mộ Bạch mạnh mẽ điều động nội lực còn lại toàn thân, lao vào vương quân Thát Đát còn chưa kịp bắn ra lượt mưa tên thứ hai, chỉ chớp mắt, trong tiếng kêu thảm thiết, tay đứt chân gãy đã bay tứ tung.

Cho dù các quân sĩ Thát Đát có kéo ngựa chạy như bay, nhưng sức lực của những con ngựa kia có thể chạy nhanh tới đâu chứ? Bóng người nhuộm máu giống như ma thần, chớp mắt đã tới trước mặt, bàn tay lướt qua, hồng quang lóe lên, một người một ngựa ngã xuống. . .

Bóng người đỏ máu lướt qua, bụi đất bay lên đầy trời, vài người đến mười mấy vương quân kỵ binh đều kêu thảm ngã xuống. . .

Trời ơi. . . Đây là người nào vậy? Hai đợt mưa tên cũng không bắn chết hắn, ngay cả ngựa cũng không chạy thoát được khỏi hắn. . .

“Ma. . . Ma quỷ. . .” Cho dù là vương quân tinh nhuệ, ở trước mặt huyết nhân giết không chết, chạy không thoát này, cũng không khỏi sợ hãi! Rốt cuộc, một hán tử không chịu nổi nữa hét thảm ra tiếng.

Thích thì dùng: (╬ ̄皿 ̄)凸 ლ(¯ロ¯ლ) (╯‵□′)╯︵┻━┻ ~(‾▿‾~ ) ≧◡≦ \(≧▽≦)/ ≧△≦ ㄟ(≧◇≦)ㄏ (≧ロ≦) (≧◡≦) ╮(╯_╰)╭ o(︶︿︶)o 〒_〒 o(╥﹏╥)o ╭(╯^╰)╮ Σ( ° △ °|||) ♉( ̄▿ ̄)♉ ⊙﹏⊙(*´▽`*) ♥‿♥ ◔_◔ o(>﹏﹏<)o (^з^)-☆ O(∩_∩)O (づ  ̄ ³ ̄)づ~♥