[BHPT] – Chương 90

Bích huyết phệ tình 90

Tác giả : Ma yên

Editor : dongphuongphonglinh

Beta: toujifuu

 

“Rắc rắc” hán tử mất khống chế kêu gào kia đã đoạn khí.

Ngón tay đầy máu lướt qua cổ họng hán tử kia, lại bị những cây giáo như rừng xung quanh đâm tới khiến chảy nhiều máu hơn. Kỹ xảo tránh né linh hoạt, gặp phải những lưỡi đao sắc bén nối thành một dải, cũng sẽ mất đi tác dụng, mà những mũi tên nhọn cắm trên tay và vai kia, càng khiến việc tránh né khó khăn hơn. Thấy mấy thanh giáo chém về phía cánh tay mình, Mộ Bạch bất đắc dĩ vận nội lực, mạnh mẽ đánh văng mấy thanh giáo ra.

Tiếp tục như vậy, sớm muộn gì nếu không phải hết sức mà chết, thì cũng là chảy hết máu mà chết! Mộ Bạch liếc qua vương quân Thát Đát giống như thủy triều người sau tiếp người trước xông tới, hừ lạnh một tiếng, đột nhiên đạp chân xuống đất, những mũi tên nhọn cắm đầy vai bị nội lực mạnh mẽ đẩy ra khỏi cơ thể, mang theo máu và nội lực, giống như tiên nữ rải hoa, lấy Mộ Bạch là trung tâm, bắn ra bốn phương tám hướng. Còn thân thể Mộ Bạch thì mượn cơ hội này, đột ngột nhảy lên giữa không trung giống như chim ưng, hai chân liên tục điểm nhẹ lên những cây giáo dựng thẳng bám sát theo kia, nhanh chóng bay ra khỏi đám người.

“A a a. . .” Trong những tiếng kêu thảm thiết, một vòng quân sĩ Thát Đát ép tới gần nhất bị tên nhọn kia bắn trúng, trong nháy mắt chỗ trung tâm bị vây chặt trống ra một khoảng!

“Dựng thẳng giáo, giương cung!” Mấy tiểu đội trưởng Thát Đát lớn tiếng hét.

Hơn hai nghìn quân sĩ động tác dứt khoát cắm cây giáo trong tay vào bãi cỏ trước mặt, gỡ trường cung xuống, lắp tên nhắm về phía Mộ Bạch trên không trung.

Hàn ý lạnh băng từ đáy lòng dâng lên, Mộ Bạch cúi đầu nhìn một chút, cho dù to gan bản lĩnh cao hơn nữa, cũng không khỏi dựng tóc gáy.

Không cam lòng liếc nhìn về phía nam nhân áo xám, nhưng chỉ nhìn thấy càng nhiều vương quân Thát Đát hơn, thân thể Mộ Bạch ngừng lại một chút, trong nháy mắt quân sĩ Thát Đát trên mặt đất buông tay, thì hạ xuống đất.

Thời gian vừa khít, Mộ Bạch vừa hạ xuống đất, mũi tên của quân sĩ Thát Đát cũng rời cung.

Đạp bay một quân sĩ Thát Đát trước mặt, Mộ Bạch rút cây giáo trên mặt đất kia ra, để ngang trước người, hơi dùng nội lực đẩy ra, cây giáo linh hoạt xoay bên hông, cho dù Mộ Bạch đang đối diện với nhiều địch nhân như vậy, còn cố ý tiết kiệm nội lực, nhưng mũi giáo sắc bén vẫn mang theo từng chuỗi máu tươi trong khi quân sĩ Thát Đát chưa kịp phản ứng, không chút lưu tình cắt rách ngực bụng của hơn mười người xung quanh, chỉ thỉnh thoảng mới có vài người bị đuôi giáo kia đánh bay ra ngoài, mặc dù bị đuôi giáo không thêm nội lực kia đánh ngã xuống đất, nhưng cũng không có gì đáng ngại.

Cố gắng dây dưa phía trước vị lục vương tử cưỡi con ngựa cao lớn kia, Ly Thương di chuyển liên tục, rất ít dừng lại một chỗ quá lâu, khiến các quân sĩ Thát Đát vây chặt xung quanh vung mã tấu một lúc lâu nhưng vẫn không dám chém xuống.

Bên này mình có một lục vương tử, quân sĩ xung quanh cũng không dám bắn tên. Nhưng bên cung chủ thì sao? Trong lòng Ly Thương lo lắng, vừa né tránh mã tấu uy vũ ngăn cản của lục vương tử kia, vừa tìm kiếm cơ hội khắp nơi.

Nhưng vị lục vương tử điện hạ ‘Có hy vọng thay thế đại vương nhất’ hiển nhiên cũng không phải cái gối thêu hoa nhìn được không dùng được gì đó, Ly Thương vừa phân tâm, mã tấu vốn mạnh mẽ kia lập tức chuyển hướng, từ phóng khoáng trong nháy mắt đã chuyển thành im lặng.

Ly Thương đã quen với cách đánh của lục vương tử, đang lơ đãng thì đột nhiên cảm thấy một luồng gió lạnh ập lên vai trái, trong lúc hoảng hốt bước chân hơi thấp xuống, trượt ra khoảng bốn, năm bước, tuy đã kịp thời tránh được tình huống nguy hiểm đến tính mạng, nhưng vẫn bị mã tấu kia chém một đường từ đầu vai đến thắt lưng.

“Lục vương tử uy vũ!” Tiếng khen ngợi lấy lòng hỗn tạp vang lên xung quanh.

Lục vương tử dương dương đắc ý cười cười, nhưng cũng không để các quân sĩ rời đi, giao thủ một lúc, hắn cảm giác được rõ ràng võ công của người hán này cực kỳ lợi hại, nếu không phải xung quanh có mấy nghìn quân sĩ, y lại muốn phân tâm nhìn xung quanh, e là mình cũng không dễ dàng đả thương y như vậy. Nhưng mà, tiếp tục như vậy, cuối cùng nam nhân này cũng phải rơi vào tay mình.

Nhất định phải bắt sống về, ép hỏi ra võ công y luyện tập! Lục vương tử âm thầm quyết định, kéo ngựa, vừa đánh vừa lui, chính là muốn lui vào trong đám quân sĩ, để quân đội thủ hạ động thủ.

Sao Ly Thương không nhìn ra tính toán của lục vương tử này, bất chấp vết thương trên người không ngừng chảy máu, lao người đánh tới, chỉ có thể quấn chặt lấy một người một ngựa lục vương tử kia, không để hắn thoát ra.

Cây giáo giống như chong chóng, càng xoay càng nhanh, máu trên vai và tay vì động tác kịch liệt này mà trào ra, nhưng Mộ Bạch đã không để ý tới nữa. Đã lâu như vậy, Ly Thương đi bắt vương tử Thát Đát làm con tin vẫn chưa quay lại, nhất định đã gặp nguy hiểm rồi! Mà mấy nghìn quân sĩ Thát Đát giết không xuể này lại không màng sống chết, người sau nối tiếp người trước. Chờ đợi tiếp, nội lực hao hết, máu chảy quá nhiều. . . không chết cũng sẽ bị bắt sống. . .

Bắt sống? Chỉ cần vừa nghĩ tới điểm này, Mộ Bạch liền cảm thấy tức giận không chịu nổi! Đường đường cung chủ của đệ nhất cung Bích Tâm Cung, từng giết người trên núi Thanh Thành, đi qua núi Không Động, lại thua ở chỗ của một man di?! Từng chém giết trong hàng ngàn hàng vạn người trong võ lâm, lại thua trong tay một đám man di không biết võ công?!

Nổi giận gầm một tiếng, Mộ Bạch không tiết kiệm nội lực nữa, cây giáo trong tay lập tức nhanh hơn vài phần.

“A a. . .” Trong tiếng kêu thảm thiết, cây giáo xoay nhanh như gió, tràn đầy nội lực kia giống như một cối nghiền thịt, những quân sĩ Thát Đát không kịp tránh chỉ hơi động vào, liền bị cuốn vào, máu và chân tay đứt bay tứ phía trong tiếng kêu gào thảm thiết. . .

Nhưng quân đội dù sao cũng là quân đội! Không thể so sánh với đám ô hợp hơn một vạn nhân sĩ võ lâm trên núi Thanh Thành kia. Cho dù rất nhiều quân sĩ đã bị Mộ Bạch giết tàn nhẫn như vậy, nhưng vẫn vững vàng vây xung quanh, không dám lui lại.

“Mau, mau, vòng qua, vây lại, hắn thế này kiên trì không được bao lâu thì sẽ hết nội lực, vây không được, cũng phải theo sát, cung tiễn lúc nào cũng phải chuẩn bị đề phòng hắn chạy trốn. . .” Mấy tiểu đội trưởng của vương quân Thát Đát lớn tiếng hô, nhưng Mộ Bạch đã hạ quyết tâm liều mạng lại vận nội lực cực nhanh, mà vương quân Thát Đát xung quanh lại không thể tiếp cận quá gần cây giáo xoay tròn kia, mỗi người chỉ có thể xoay chuyển trường cung trong tay, cố gắng vây ở xa xa. . .

Mộ Bạch đang điên cuồng vận nội lực đột nhiên mắt sáng lên, cánh tay thả lỏng, ngẩng đầu nhìn, hay là cứng rắn lao ra khỏi vòng vây của vương quân Thát Đát?! Thấy quân sĩ Thát Đát đứng cách khoảng ba thước, không dám đến gần, trong lòng Mộ Bạch không khỏi vui vẻ, lật tay đánh ngã một quân sĩ cách gần nhất xuống khỏi ngựa, cây giáo móc lấy dây cương kéo con ngựa qua, đang định xoay người nhảy lên, lại nghe thấy một loạt tiếng soạt soạt xung quanh.

Mộ Bạch liếc mắt nhìn xung quanh, là quân sĩ Thát Đát xung quanh thấy hắn định chạy trốn, liền nhao nhao lắp tên. . .

Trong lòng Mộ Bạch căng thẳng, bất giác nhớ tới hai đợt mưa tên lúc trước, cho dù bây giờ, thì trong lòng vẫn thấy lạnh lẽo!

Mộ Bạch nhanh chóng chạy tới phía sau con ngựa, đánh một chưởng lên thân ngựa, con ngựa kia hí một tiếng dài đau đớn, bị kình lực trong chưởng kia đánh bay lên, lao tới chỗ mười mấy tên quân sĩ Thát Đát ở bên cạnh.

“A. . .” Nhìn thấy con ngựa kia bay tới, hơn mười tên quân sĩ Thát Đát hoảng sợ kêu to, vội kéo dây cương, cố gắng tránh né.

“Tránh cái gì? Giáo, chuẩn bị, đâm!” Các tiểu đội trưởng của quân đội Thát Đát cực kỳ tận trách quát ra lệnh.

Quân sĩ Thát Đát ở bên cạnh kia lập tức đặt trường cung trong tay xuống, cầm giáo lên, đâm vào con ngựa bay tới kia!

Nhưng khi nguy hiểm vừa giải trừ, thì phía sau con ngựa lại nhảy ra một người, cây giáo trong tay nhắm ngay vào đỉnh đầu một đám quân sĩ Thát Đát vẫn còn cắm cây giáo trong thân thể con ngựa mà đánh xuống.

Trong tiếng ‘độp độp’, một đám quân sĩ Thát Đát ngay cả tiếng kêu thảm cũng không kịp phát ra, đã bị Mộ Bạch đánh nát đầu.

Cổ tay Mộ Bạch rung lên, cây giáo trong nháy mắt quét ngang sang hai bên, nội lực điên cuồng tràn vào thân cây giáo, chém cho quân sĩ Thát Đát ở hai bên phun máu tươi, liên tiếp ngã ngựa. Mộ Bạch nhảy lên một con ngựa, cây giáo trong tay liên tục đâm xuống, xuyên bốn, năm cỗ thi thể tương đối hoàn chỉnh thành một chuỗi, cầm cây giáo che ở phía sau, không để ý tới hơn hai nghìn trường cung trong tay vương quân Thát Đát kia nữa, lao nhanh tới chỗ có nhiều vương quân Thát Đát bao vây hơn. . .

‘Phập phập phập. . .” Tiếng mũi tên bắn vào da thịt không ngừng truyền tới từ phía sau, Mộ Bạch cũng không quay lại, một tay kéo dây cương, một tay cầm cây giáo có bốn năm lá chắn thịt ngăn cản mũi tên kia, để mặc cho vai và cánh tay chảy đầm đìa máu, máu chảy vào lòng bàn tay, rồi nhỏ xuống bãi cỏ. . .

Tiếng vó ngựa đạp đất ầm ầm, tiếng hét của hơn hai nghìn vương quân Thát Đát, dẫn tới sự chú ý của năm nghìn quân sĩ Thát Đát đang vây xem lục vương tử của bọn họ đại phát thần uy.

Tám tướng lĩnh dẫn quân lưu lại sáu người áp trận cho lục vương tử kia, phân ra hai người chạy lên phía trước, từ xa đã nhìn thấy một con ngựa mang một người chạy tới, phía sau là một đám vương quân Thát Đát vừa đuổi vừa bắn tên.

“Chết tiệt, sao người hán này xông ra được? Ba nghìn quân sĩ đó, đều chưa ăn cái gì sao?” Một tướng lĩnh mắng to mấy câu, ra lệnh quân sĩ xung quanh hợp thành đội hình hàng ngang, giương cung tiến lên. . .

Dưới ánh mặt trời vàng rực, trong một vùng vương quân Thát Đát đông nghịt phía trước kia lóe lên tia sáng chói mắt của mũi tên, khiến Mộ Bạch đã gần hết nội lực toát mồ hôi lạnh, làm sao bây giờ? Vứt bỏ nam nhân tự mình chạy trốn?

“Bắn!” Còn chưa đợi Mộ Bạch nghĩ ra kết quả, tướng lĩnh trong đội hình kia đã lớn tiếng hạ lệnh.

Trong tiếng ‘Vút vút. . .”, mưa tên gào thét lao tới lại che kín bầu trời một lần nữa.

Mộ Bạch nhanh trí hét lớn một tiếng, hai chân thả lỏng, từ trên tuấn mã đang chạy nhanh nhảy xuống đất, tay trái đánh lên mông ngựa, con ngựa kia hí một tiếng, mưa tên dày đặc vốn đang ‘Vút vút. . .’ lao về phía trước trong nháy mắt đã ghim con ngựa kia thành con nhím, nhưng thế đi của con ngựa vẫn không hết, lại mang theo mũi tên đầy thân xông về phía đội hình của người Thát Đát.

Cây giáo đã xâu quân sĩ Thát Đát thành hình tròn như cái bánh theo sát mà tới, quét một vòng về phía trước, rồi lại chắn ở phía sau, ngoại trừ mấy mũi tên lọt lưới không nặng không nhẹ bắn lên trên đùi, rốt cuộc Mộ Bạch cũng xông tới gần đội hình kia.

“Ha!” Các quân sĩ Thát Đát ngay phía trước cùng hét lớn, rút mã tấu ra, cùng vung về phía con ngựa xông tới kia.

‘Rầm’ con ngựa đáng thương bị loạn đao phanh thây, mưa máu văng khắp nơi. . . Tầm mắt của các quân sĩ Thát Đát không thể tránh khỏi bị ngăn cản. . .

Mộ Bạch theo sát phía sau quát lớn một tiếng, tung người nhảy lên, rơi vào trong đội hình của quân Thát Đát, cây giáo mang theo thi thể trong tay xoay một vòng, hồng quang bắn ra, nội lực còn lại không hề tiết kiệm phát ra, quân sĩ Thát Đát xung quanh ồn ào kêu thảm, bị cây giáo hung mãnh này quét bay đi.

Nội lực trong cơ thể đã dần khô cạn, một tay cầm cây giáo xâu mấy cỗ thi thể kia càng lúc càng nặng, Mộ Bạch không chút chậm trễ vứt bỏ cây giáo trong tay rồi tiếp tục đạp ngã mấy người, đoạt lấy một thanh mã tấu trên mặt đất, cũng không vội nhào tới phía trước, mà chỉ khom lưng cong người, rồi chém một đao lên bãi cỏ.

Trên mặt tướng lĩnh đã lui ra khỏi đội hình lộ vẻ nghi hoặc, đang nghĩ rằng Mộ Bạch đã điên rồi, chạy ra khỏi vòng vây của ba nghìn vương quân thì không chạy, xông vào trận không nói, lúc đoạt được mã tấu cũng không giết người, mà lại đi chém xuống đất. . .

‘Rầm” mã tấu mạnh mẽ chém lên bãi cỏ, Mộ Bạch phun khí vận nội lực, hét lớn một tiếng, mã tấu hất lên, một vùng bùn đất xen lẫn huyết quang màu đỏ nhạt bắn về phía một đám quân sĩ Thát Đát ở phía trước.

“A a. . .” Trong tiếng hét thảm của những quân sĩ Thát Đát chưa từng nghĩ bùn đất cũng có thể đoạt mạng, lập tức hơn trăm người ngã xuống.

Mộ Bạch có được thuận lợi, lập tức dùng lại kế cũ, chém mã tấu vào bùn đất quanh người, hất về phía địch nhân xung quanh.

Tiếng kêu thảm thiết vang lên xung quanh, một đội hình, chẳng qua là nghìn người hợp thành, chỉ chớp mắt này, liền ngã xuống một nửa, bùn đất rải ra công kích rất nhiều, lại dưới sự phân tán của nội lực, nhưng đa số người cũng chưa chết, chỉ trọng thương ngã xuống đất lăn lộn kêu thảm.

Mấy trăm vương quân Thát Đát còn lại may mắn không sao, trong lòng cũng hoảng sợ, lại lui ra một chút, khiến hai gã tướng lĩnh tức giận đến mức lớn tiếng quát mắng.

Nhưng Mộ Bạch đâu chịu đợi bọn chúng tập hợp một lần nữa? Mũi chân điểm một cái, thân hình nhanh như chớp bắn tới chỗ vây thành một đoàn kia.

11 thoughts on “[BHPT] – Chương 90

  1. chào bạn, mình làm silent reader bộ này lâu lắm rồi, ngày nào cũng mong ngóng coi có chương mới chưa, lâu đến nỗi có 3 chương mới nhưng mình vẫn phải cày lại từ đầu vì… quên diễn biến mất rùi. hôm bữa mới lót tót ghé nhà bạn thì sét đánh ngang tai khi bạn set pri nhà, mình hoảng cả lên ấy chứ. may mà bạn tốt bụng ơi là tốt bụng add mình vô, thiệt là mừng quýnh luôn à!
    ước mong của mình nhỏ bé lắm, cả bạn edit và beta đừng drop truyện này là đc rồi, mình làm phận reader chỉ có thể ngồi canh chương mới và ủng hộ 2 bạn bằng tinh thần thôi ❤

    • ^^||| sr vì vụ set pri gây bất tiện, tại kỳ này có người report các nhà edit, có vài nhà lớn đã bị sập rồi :'( nên ta đành phải set pri để tránh bão, nhưng vẫn add tất cả những ai req xin vào (vì dù sao set pri rồi là sẽ không bị report nữa ^^) ta chỉ mong vụ bão report này mau qua để ta có thể mở nhà công khai lại thôi chứ ta cũng không thích pri tý nào đâu :'(

Thích thì dùng: (╬ ̄皿 ̄)凸 ლ(¯ロ¯ლ) (╯‵□′)╯︵┻━┻ ~(‾▿‾~ ) ≧◡≦ \(≧▽≦)/ ≧△≦ ㄟ(≧◇≦)ㄏ (≧ロ≦) (≧◡≦) ╮(╯_╰)╭ o(︶︿︶)o 〒_〒 o(╥﹏╥)o ╭(╯^╰)╮ Σ( ° △ °|||) ♉( ̄▿ ̄)♉ ⊙﹏⊙(*´▽`*) ♥‿♥ ◔_◔ o(>﹏﹏<)o (^з^)-☆ O(∩_∩)O (づ  ̄ ³ ̄)づ~♥