[BHPT] – Chương 92

Bích huyết phệ tình 92

Tác giả : Ma yên

Editor : dongphuongphonglinh

Beta: toujifuu

 

Mặt trời ngả về tây, sắc trời tối dần, trên thảo nguyên rộng lớn vô tận, không khí nóng rực cũng hạ bớt theo mặt trời lặn.

Gió nhẹ thổi qua vào ban ngày vô cùng mát mẻ, nhưng đến đêm, lại trở thành lạnh lẽo thấu xương.

Cho đến lúc này, khi các bộ tộc trên thảo nguyên đều đã vào lều nghỉ ngơi, thảo nguyên vốn không nên có một bóng người, mà chỉ có bầy sói ẩn hiện, lại xuất hiện một đám nhân mã.

Hai người cưỡi một con tuấn mã không để ý gì liều mạng quất roi, phía sau là một đại đội nhân mã đông nghịt nhất thời cũng không đếm hết đuổi sát.

“Híiiiii. . .” Một tiếng hí thảm thiết, tuấn mã kia chạy trốn cả ngày, cuối cùng cũng không thể nhấc bốn vó được nữa, mặc cho người trên lưng quất như thế nào, bốn vó ngựa vẫn mềm nhũn, theo thế lao tới trước mà ngã quỵ, bốn vó và cơ thể co giật một hồi, cuối cùng hết sức mà chết. . .

“Cung chủ!” Ly Thương cũng vô cùng mệt mỏi, trong nháy mắt con ngựa ngã quỵ, xoay người ôm lấy Mộ Bạch không hay biết gì ở phía sau, tung người nhảy xuống, khàn giọng gọi.

Cẩn thận bắt mạch cho Mộ Bạch hôn mê bất tỉnh một chút, Ly Thương nhìn mũi tên không cắm sâu vào lưng Mộ Bạch, vừa đau lòng, vừa căm hận, bọn Thát Đát đáng chết này, đuổi suốt một ngày một đêm, không chỉ không lui, mà nhân mã lại càng lúc càng nhiều!

Nhìn xung quanh một chút, cố gắng không chạm đến mũi tên trên lưng người trong lòng, cõng Mộ Bạch lên, Ly Thương hạ người xuống, chui vào bụi cỏ.

“Soạt soạt. . .” Chỉ chốc lát, đại đội nhân mã đã đi tới chỗ vừa rồi Ly Thương xuống ngựa.

Nhíu mày quan sát hai quân sĩ đang cẩn thận kiểm tra con ngựa, Lục vương tử sắc mặt không tốt nhìn một nam tử bên cạnh: “Sao nhị ca không ở trong trướng hưởng phúc, lại chạy tới đây?”

Nhị vương tử cười ha ha, giống như không có cảm giác với sắc mặt muốn đuổi người, chỉ là chưa nói ra của đệ đệ nhà mình, giọng điệu thân thiết nói: “Chẳng phải nhị ca sợ lục đệ xảy ra chuyện sao? Phải biết rằng, mấy người đại ca, tam đệ, tứ đệ, ngũ đệ đều đang tính toán làm sao đoạt được bộ lạc của lục đệ đó! Nhị ca đã phải cực kỳ mạo hiểm, đuổi tới tặng lục đệ tin tức này đó.”

“Hừ. . .” Lục vương tử cao ngạo hất cằm, một đám gia hỏa tầm nhìn hạn hẹp, chỉ cần bắt giết hai người hán này, thì coi như mình không còn một người một ngựa nữa, mà các tế sư của bộ lạc nhận được một ân huệ to lớn như vậy, chỉ cần nói một câu ủng hộ mình, vậy mấy tên ngu ngốc kia không phải đều đứng sang một bên sao!

“Aiz? Ngươi không tin nhị ca?” Nhị vương tử dường như vô cùng kinh ngạc và khó hiểu: “Ta chính là ca ca ruột của ngươi đó. . .”

“Bọn họ cũng là thân huynh đệ của bản vương tử!” Liếc nhìn nhị vương tử điện hạ tới bây giờ vẫn không hiểu rõ, Lục vương tử không khách khí cắt ngang lời nói kế tiếp của hắn.

“Cái này. . . Hình như là. . . A. . .” Hình như vừa mới nghĩ ra vấn đề mấy người đều là thân huynh đệ thật sự tồn tại, nhị vương tử sờ sờ cằm, không hề xấu hổ lúng túng: “Nhưng chỉ có nhị ca ta vừa nghe được tin tức, là lập tức đỏ mắt chạy tới báo tin cho ngươi mà. . . Phải biết rằng, lúc này, bản vương tử hẳn là nên ở trong trướng bồng ấm áp, ôm mấy nô lệ người hán xinh đẹp động lòng người kia của bản vương tử. . .”

Gân xanh trên trán Lục vương tử rất không nghe lời mà giật giật, vẻ mặt kiêu ngạo, nghiêm túc trong nháy mắt có chút biến dạng, vội nghiêng mặt, nghiến răng nghiến lợi nói: “Ta biết rồi. . . Ta biết rồi! Nhị ca, sau này. . . Lục đệ ta nhất định sẽ cho ngươi trướng bồng lớn nhất ấm áp nhất, nữ nhân đẹp nhất tốt nhất. . .”

“Báo! Lục vương tử, con ngựa này chính là con ngựa mà hai người Hán kia cưỡi lúc chạy trốn, đã hết sức mà chết rồi ạ.” Một quân sĩ kiểm tra con ngựa tiến lên quỳ xuống, giống như không nghe được nội dung nói chuyện về việc xa tít tắp của nhị vị vương tử trước mắt này.

“Được! Người Hán không có ngựa, xem bọn hắn còn có thể chạy tới chỗ nào!” Lục vương tử ngẩng đầu, nhìn chim ưng trên bầu trời đêm phía xa một chút, quay đầu nháy mắt với một tướng lĩnh theo sát phía sau nhị vị vương tử, rồi mới vung mạnh tay nói: “Đuổi theo!”

Quân đội khổng lồ lại xuất phát một lần nữa, chạy theo hướng chim ưng bay trên bầu trời đêm.

Một nhóm quân đội phía sau cùng, dưới sự hướng dẫn của tướng lĩnh lúc trước vẫn còn bảo vệ hai vị vương tử, lại lặng lẽ xoay người, đi sâu vào trong thảo nguyên.

Dựa vào phương hướng, Ly Thương không ngừng thay đổi phương hướng trong các bụi cỏ, nhưng tiếng vó ngựa phía sau lại giống như quỷ thần, bất luận Ly Thương cẩn thận thay đổi phương hướng như thế nào, vẫn theo sát phía sau. . .

Chuyện nào sao có thể? Bọn họ làm sao có thể biết được phương hướng mà chính mình cũng không biết chỉ sau một khắc? Ly Thương cố nén mong muốn há miệng thở dốc, kéo hai chân mệt mỏi, thân thể đã tiêu hao hết thể lực, cố gắng che chở Mộ Bạch trên lưng né tránh một vòng mưa tên nữa.

“Chim ưng! Xuống nước.” Giọng nói yếu ớt từ trong lòng vang lên.

Theo phản xạ ngẩng đầu nhìn một cái, quả nhiên thấy một con chim ưng đang bay lượn trên đỉnh đầu, Ly Thương ngẩn ra, kinh hỉ quay đầu lại: “Cung chủ, người tỉnh rồi?”

“Phía trước, xuống nước!” Mộ Bạch lặp lại một lần nữa, tức giận trừng nam nhân dưới thân một cái, bây giờ là lúc nào rồi, còn có tâm tình nghĩ đến tỉnh hay không tỉnh.

Ly Thương cõng Mộ Bạch, dùng hết chút nội lực cuối cùng, lao tới trước mấy dặm, quả nhiên nhìn thấy một cái hồ lớn rất khó nhìn thấy được trong thảo nguyên. Nhưng mà. . . Mũi tên trên lưng kia. . . Vẻ mặt Ly Thương vui vẻ, nhưng lại ngừng bước, do dự quay đầu lại.

“Không sao!” Mạng và vết thương, cái nào quan trọng? Nhíu mày, Mộ Bạch chân tay vô lực trong lòng mất kiên nhẫn, rồi lại biết rõ nam nhân là vì vết thương trên người mình mà quên mất tính mạng của y cũng gặp nguy hiểm, bất đắc dĩ nuốt lửa giận đầy bụng xuống, nhỏ giọng nói.

“Soạt soạt soạt. . .” Trong bụi cỏ phía sau, tiếng lục soát càng lúc càng gần, trong lòng Ly Thương biết không thể chờ đợi thêm nữa, cắn răng, cởi đai lưng bên hông ra, buộc chặt Mộ Bạch hoàn toàn dựa vào mình giúp đỡ ở trên lưng vào người, hít một hơi, lặng lẽ nhảy vào trong nước. . .

“Xuống nước rồi, người Hán trốn vào hồ A Ngạch Tát rồi. . .” Ở trên bờ, mấy tiếng gọi cùng vang lên, mấy quân sĩ Thát Đát chui ra khỏi bụi cỏ, dừng ở bên hồ.

Không lâu sau, trên thảo nguyên tối đen sáng lên ánh đuốc, Lục vương tử mặt trầm như nước đi lên phía trước, nhìn hồ A Ngạch Tát lớn nhất trên thảo nguyên Thát Đát này, lại ngẩng đầu nhìn bầu trời một chút, chim ưng đã mất dấu địch mờ mịt lượn vòng, hung hăng nói: “Người đâu, xuống nước tìm!”

Đáy hồ sâu thẳm, Ly Thương ôm một tảng đá lớn nhớ tới thương thế trên lưng Mộ Bạch, lòng như lửa đốt, nhưng cũng chỉ có thể sâu một bước, cạn một bước khó khăn đi trong nước bùn.

Hai tay đặt nhẹ trên vai dần dần vô lực trượt xuống, Ly Thương hoảng sợ, ném viên đá giúp hai người chìm xuống đáy hồ đi, cởi đai lưng, ôm lấy Mộ Bạch.

Khuôn mặt và tóc bị máu loãng thấm ướt kia đã được nước hồ rửa sạch, chỉ là khuôn mặt vốn trắng trẻo lúc này lại trắng bệch như tờ giấy, thỉnh thoảng mũi và khóe môi lại phát ra một bóng khí nhỏ. . .

Thân tâm đều hoảng sợ, Ly Thương bất chấp tình trạng trọng lượng đã mất đi tảng đá lớn, đang dần dần nổi lên, cúi đầu chạm lên đôi môi tái nhợt không còn chút huyết sắc nào, chuyển không khí đã không còn nhiều trong miệng mình qua. . .

“Ào” trong tiếng nước rất nhỏ, hai người nổi lên mặt nước, chật vật hít thở giống như không khí rất ngọt ngào, Ly Thương quay đầu, nhìn ánh lửa mơ hồ có thể thấy được ở phía xa một chút, khóe mắt thoáng qua một chút độc ác, xoay người, cũng không biết trong thân thể mệt mỏi, từ đâu truyền lên một luồng nội lực, đưa hai người chìm vào trong nước một lần nữa, giống như cá bơi, lao về phía xa. . .

“Cái gì? Không có?” Lục vương tử không thể duy trì phong độ của hắn nữa, đã bận rộn hai ngày một đêm, lại trở thành vô ích? Lục vương tử nổi trận lôi đình, lạc giọng quát: “Phóng tên! Phóng tên!”

Một đám vương quân Thát Đát ồn ào hưởng ứng, đi tới bên hồ, trường cung tên nhọn bắn xuống nước hồ trong đêm tối kia. . .

Bầu trời trong xanh, mây trắng như tuyết, đồng cỏ thơm dịu, gió nhẹ ấm áp. . .

Vô thức mở mắt ra, nhìn bầu trời trong xanh một lúc lâu, Mộ Bạch mới phục hồi tinh thần —— Thì ra còn chưa chết à. . .

Đảo mắt nhìn xung quanh, cây cỏ khô mềm mại làm đệm dưới thân, cộng thêm một chiếc trường sam màu xám nhạt —— Đây là, áo ngoài của Ly Thương. . .

Động động thân thể, ngoại trừ có chút mệt mỏi, thì vẫn còn có thể dùng được. . .

Mộ Bạch động một chút, phía sau lưng đau đớn bỏng rát. . .

Nhíu mày, bỏ qua đau đớn trên lưng, cố gắng chống đỡ thân thể mỏi nhừ ngồi dậy. . .

Ừm. . . Hai tay và hai chân đều đã được băng bó cẩn thận, có thể cảm giác được sự mát lạnh giữa vải trắng và da thịt, sự thoải mái sau khi đã thoa thuốc. . .

Lý y được đặt chỉnh tề bên cạnh, rõ ràng đã được giặt sạch. Theo vải trắng ở trước ngực, hẳn là vết thương trên lưng cũng đã được bôi thuốc.

Mộ Bạch theo phản xạ ngẩng đầu nhìn bầu trời, đã bất tỉnh mấy ngày rồi? Chim ưng kia. . . may là không còn nữa rồi. . .

Vừa mới thở phào nhẹ nhõm, thì khi bên tai vang lên động tĩnh rất nhỏ lại trở nên căng thẳng, ánh mắt Mộ Bạch lóe lên, không thấy bóng dáng nam nhân ở xung quanh, có lẽ y đã trở về. . . Về phần nam nhân có thể bỏ lại mình để tự chạy trốn hay không, Mộ Bạch lại không lo lắng, có lẽ cho dù là tuyệt cảnh, chỉ cần mình ở lại, nam nhân cũng sẽ không chút do dự nhảy vào. . .

Nằm lại chiếc “Giường” bằng cỏ, Mộ Bạch nhắm mắt lại, ngón tay lại lặng lẽ sờ lên một cây “côn” to bằng ngón tay cái ở trong đám cỏ. . . Nếu không phải là Ly Thương tới. . .

Tay trái cầm một con thỏ rừng, tay phải cầm mấy cây cỏ dại hơi to một chút, Ly Thương cởi trần, khom người, giống như kẻ trộm, lén lút trở về.

Lặng lẽ mở mắt ra, đánh giá mấy vết bùn đất trên thân trên xích lõa của nam nhân, Mộ Bạch mím môi, bất giác cúi đầu nhìn vải trắng trên người, và áo xám bên dưới.

“Cung chủ, người đã tỉnh rồi.” Tiến tới gần, Ly Thương rõ ràng lúc nào cũng chú ý đến Mộ Bạch vui mừng đánh ngất con thỏ, đặt mấy thứ trong tay xuống, tiến sát tới.

“Bản cung đã hôn mê mấy ngày rồi?” Vừa mở miệng, Mộ Bạch cũng bị giọng nói khàn khàn đến đáng sợ của mình dọa.

“Mười ngày rồi ạ. . .” Nghe thấy giọng nói khàn khàn này, trên mặt Ly Thương thoáng qua một chút đau lòng, vừa trả lời, vừa xoay người, nhấc con thỏ rừng vẫn còn sống lên, “Cung chủ, đại quân Thát Đát đã bao vây hồ, thuộc hạ không tìm được nước uống, cũng không dám đốt lửa. . .”

Mộ Bạch đã hiểu rõ gì đó nhíu mày liếc nhìn con thỏ rừng hôn mê kia, định nói gì đó, nhưng khi nhìn thấy đôi môi khô khốc của nam nhân thì liền ngừng lại, thở dài nói: “Người ta nói ăn gì bổ đấy, người cũng thật có lòng.”

Nghe ra sự trêu đùa để phá vỡ xấu hổ rõ ràng này, Ly Thương bất giác mỉm cười, đã bao lâu rồi chưa thấy sự dịu dàng tùy ý như vậy của hắn.

Nhanh nhẹn dùng kiếm cắt lông trên cổ con thỏ, cẩn thận cắt rách da, lật ra, nâng Mộ Bạch dậy, để hắn dựa lên người mình, dùng kiếm cắt đứt mạch máu trên cổ con thỏ, Ly Thương mút một ngụm lớn, cúi đầu chạm lên đôi môi vẫn trắng bệch của Mộ Bạch. . .

“. . .” Máu thỏ tươi, mang theo một mùi tanh nhè nhẹ, tuy rằng Mộ Bạch rất không muốn, nhưng vào lúc này, vì sống sót mà không thể không nuốt xuống.

“Ưm. . .” Uống mấy hớp, đôi môi vốn yên lặng chuyển máu qua bắt đầu không an phận, đầu tiên là lưu luyến không rời, sau đó là nhẹ nhàng dây dưa, Mộ Bạch đang suy nghĩ nguyên nhân mấy ngày trước chim ưng kia làm thế nào để tìm ra người, rồi lại nhớ tới nam nhân vất vả đưa mình ra ngoài, chăm sóc cẩn thận, có thể thấy mới mười ngày ngắn ngủi mà khuôn mặt nam nhân đã gầy đi không ít, mấy ngày này, e rằng y căn bản chẳng dám nhắm mắt một chút, lúc nào cũng canh giữ ở bên cạnh mình đi. . .

Mười ngày nay, vị cung chủ lạnh lùng lặng lẽ biến mất, bộ dáng Mộ Bạch yếu ớt hôn mê, lại khiến Ly Thương luôn luôn canh giữ bên cạnh nhớ tới trước kia, hài đồng nho nhỏ, liều mạng luyện tập võ công, thường thường trong lúc luyện, sẽ ở trong căn phòng nhỏ kia mệt đến mức ngủ như chết. . .

Tình cảm dịu dàng trong đáy lòng tràn lên không thể khống chế, lại nhớ tới tình cảnh mấy ngày trước, lúc ở trong vòng vây của vương quân Thát Đát, cho dù Mộ Bạch đã chạy ra khỏi vòng vây, nhưng vẫn trở lại cứu mình. . . Ly Thương vừa đau lòng, vừa lưu luyến dây dưa trên cánh môi nhuộm đỏ kia, thấp thỏm bất an lặng lẽ thăm dò phản ứng của nam nhân trong lòng.

7 thoughts on “[BHPT] – Chương 92

Thích thì dùng: (╬ ̄皿 ̄)凸 ლ(¯ロ¯ლ) (╯‵□′)╯︵┻━┻ ~(‾▿‾~ ) ≧◡≦ \(≧▽≦)/ ≧△≦ ㄟ(≧◇≦)ㄏ (≧ロ≦) (≧◡≦) ╮(╯_╰)╭ o(︶︿︶)o 〒_〒 o(╥﹏╥)o ╭(╯^╰)╮ Σ( ° △ °|||) ♉( ̄▿ ̄)♉ ⊙﹏⊙(*´▽`*) ♥‿♥ ◔_◔ o(>﹏﹏<)o (^з^)-☆ O(∩_∩)O (づ  ̄ ³ ̄)づ~♥