[BHPT] – Chương 95

Bích huyết phệ tình 95

Tác giả : Ma yên

Editor : dongphuongphonglinh

Beta: toujifuu

 

 

Liếc nhìn con thỏ hoang đã mất hết máu trong tay, Ly Thương do dự một chút, trong thảo nguyên mênh mông này, khó gặp được hộ dân, e rằng rất khó mua được thức ăn, cuối cùng liền rút Huyền Băng Kiếm ở bên cạnh ra, bảo kiếm sắc bén sáng bóng giờ phút này đã mất đi quang mang giết người đoạt mệnh của nó, hoàn toàn trở thành chiếc dao lột da cắt thịt. . .

Nội lực chậm rãi chuyển qua hai mạch nhâm đốc, Mộ Bạch vui mừng phát hiện sau khi trải qua một trận đột phá vòng vây lấy một địch trăm này, nội lực tám mươi mấy năm của Tiêu Bạch Ly lúc trước còn chưa thể dung hợp hoàn toàn, lúc này sau một trận hôn mê mười ngày, đã hoàn toàn dung hợp cùng với nội lực của bản thân. . .

Kìm lòng không được toàn lực vận nội lực lên, nội lực gần một trăm năm tràn lên chuyển động ở trong kinh mạch, phát ra tiếng “Cục cục” hùng hậu, giống như núi sông đầy sức sống sau cơn mưa.

Sư phụ. . . Vận hành liên tục ba lần, Mộ Bạch mới lưu luyến rời khỏi cảm giác tràn đầy sức mạnh này, khép hờ hai mắt, âm thầm liếc nhìn nam nhân cúi đầu dọn dẹp thịt thỏ và da thỏ, Mộ Bạch ép tan tạp niệm trong lòng, điều tức vận nội kình theo dõi tình trạng của bản thân. . .

Mặt trời nóng bỏng chiếu rọi ánh nắng, tuy rằng ở sâu trong bụi cỏ, nhưng vẫn ngột ngạt chói mắt.

Ở chỗ hai người ngồi, ánh nắng màu vàng đột nhiên tối lại, rồi trong nháy mắt lại sáng lên.

Cho dù nhắm mắt, cũng có thể cảm nhận rõ ràng sự biến đổi sáng tối! Mộ Bạch nhíu mày, mở mắt ngẩng đầu lên, lập tức biến sắc, nhưng vẫn bất chấp mà vận công kiểm tra bản thân lần nữa.

Ly Thương ở bên cạnh thấy Mộ Bạch biến sắc, lập tức ném thỏ hoang trong tay đi, cầm kiếm nhảy tới bên cạnh.

“Chim ưng!” Mộ Bạch đột nhiên đứng lên, đảo mắt nhìn xung quanh, rồi lại ngẩng đầu nhìn lên phía trên, hùng ưng uyển chuyển lượn vòng đang kêu to: “Chim ưng của người Thát Đát đã tới đây, e rằng quân đội Thát Đát cách đây không xa đâu. . .”

Ly Thương ngẩng đầu, nhìn chim ưng kia xoay lượn không đi, trong mắt bắn ra sát khí, chuyển Huyền Băng Kiếm sang tay trái, vươn chân đá một cái, tay phải đỡ lấy viên đá bay lên, năm ngón tay khẽ động, viên đá nhanh chóng chuyển một vòng trong lòng bàn tay, viên đá vốn coi như sạch sẽ lập tức biến thành một khối đen kịt, sau một khắc, theo tay phải vung lên, viên đá đen kia bắn ra nhanh như chớp, mang theo tiếng gió sắc bén bay thẳng về phía chim ưng trên không trung.

“Ó ó. . .” hai tiếng kêu rõ ràng, chim ưng trên bầu trời giương hai cánh lên, vốn đang chậm rãi xoay vòng lập tức biến thành nhanh chóng bay cao.

“Súc sinh!” Ly Thương giận dữ, trong lúc hòa hợp khó có được cùng Mộ Bạch như vậy, vốn nghĩ chẳng qua chỉ là một con chim ưng tầm thường, một viên đá là đủ rồi, không ngờ con chim ưng này lại thông minh như vậy, còn biết bay cao tránh né!

Thấy viên đá của mình đuổi theo con chim ưng rồi bay thêm một đoạn nữa, cũng đã hết sức, mũi chân Ly Thương điểm một cái, bắn lên ba, bốn viên đá nhỏ một lần nữa. . .

‘Ó ó. . .” chim ưng kia kiêu ngạo kêu to mấy tiếng, nhìn thấy viên đá kia hết lực rơi xuống, liền dừng lại một chút, vừa chậm rãi hạ xuống theo viên đá rơi xuống, vừa thị uy kêu to mấy tiếng giống như trào phúng với hai người bên dưới.

“Quả nhiên thông minh, chẳng trách lần trước một đám quân sĩ cũng có thể âm thầm bao vây bản cung!” Mộ Bạch cười cười, ngón tay buông bên thân bắn một cái, một luồng kình phong đỏ nhạt dung nhập vào trong không khí, trong nháy mắt đuổi kịp viên đá rơi xuống.

“Ó. . .” Chim ưng trong nháy mắt cảm thấy không ổn, hai cánh rung lên, đang định giương cao, viên đá đen đã mang theo màu đỏ nhạt kia bắn vào trong thân thể chim ưng. . .

“Cung chủ. . .” Bản thân nhất thời sơ xuất, lại để Mộ Bạch bên cạnh phải xuất thủ, Ly Thương nghĩ đến mình thân là hộ pháp, trong lòng không khỏi áy náy, liếc nhìn Mộ Bạch, thấy hắn cúi đầu trầm tư, cũng không muốn làm phiền, chỉ tức giận tiến lên, nhặt con chim ưng bị đá bắn xuyên qua rơi xuống đất kia.

Thấy nam nhân đi qua kiểm tra con chim ưng đã chết kia, trong lòng Mộ Bạch nặng nề, lại nhớ tới lúc bị ba nghìn vương quân Thát Đát bao vây, màu sắc của nội kình đột nhiên từ màu xanh nhạt, biến thành màu đỏ máu. . .

Vươn ngón tay ra, chuyển động nội lực, quả nhiên ngón tay lại hiện lên màu đỏ máu nhàn nhạt. Mộ Bạch nhíu mày, cẩn thận nhớ lại bút ký tâm đắc của sư công, các sư thúc bá ở trong cung, cũng không nói đến chuyện nội lực biến thành màu đỏ. . .

Giơ tay lên, để sát vào mũi, ngửi thoáng qua, một mùi hôi nhàn nhạt phát ra từ ngón tay, Mộ Bạch vội vàng ngửa người, cách xa ngón tay.

Đây là một loại mùi vị thối rữa biến chất, cực kỳ nhạt, ở trong máu tanh giết chóc căn bản không thể ngửi thấy. . . Mình. . . Tại sao. . . Vừa rồi vận công cũng không có gì khác thường, tại sao lại. . .

Mộ Bạch đứng im vận lực, chuyển động nội lực một vòng, xác nhận không có gì không ổn, nghiêng đầu nghĩ một chút, vươn ngón tay chém một cái lên tay trái, lòng bàn tay lập tức xuất hiện một vết thương nhỏ, máu đỏ chậm rãi chảy ra. . .

Mộ Bạch dùng đầu ngón tay lau một cái, đưa lên mũi ngửi một chút, lông mày nhíu chặt, ngoại trừ mùi tanh nhàn nhạt của máu, đâu ngửi ra mùi hôi nào.

Lật xem thi thể của chim ưng kia một lúc lâu, Ly Thương không thu hoạch được gì trở lại bên cạnh Mộ Bạch, thấy thần sắc của hắn không bình thường, Ly Thương nhỏ giọng, hàm chứa một chút lo sợ nói: “Cung chủ, thuộc hạ vô năng, chưa phát hiện được gì trên thân con chim ưng kia. . .”

“Hả. . . Không sao, rời khỏi nơi này trước đã.” Ngước mắt nhìn Ly Thương một chút, Mộ Bạch theo bản năng vươn tay, giống như an ủi mà xoa nhẹ khuôn mặt nam nhân, trong đầu lại đang suy nghĩ xem mùi vị kia rốt cuộc là ở chỗ nào?

Có lẽ đây chính là đầu sỏ khiến chim ưng kia nhìn mình chằm chằm! Còn nhớ ngày hôm đó Lục vương tử Thát Đát nói rằng, bởi vì mình đã giết tế sư của thảo nguyên. . . Làm sao hắn biết? Cho dù lúc đó người xung quanh thảo nguyên báo lên, nhưng chim ưng này dù thông minh, cũng không thể nhận ra mình chính là hung thủ được! Người trung nguyên trên thảo nguyên, hẳn là không chỉ có hai người mình. . . Như vậy, ngoại trừ nội kình đột nhiên biến thành màu đỏ này. . . Và mùi hôi nhàn nhạt kia. . .

Bị hành động bất ngờ tràn đầy thương tiếc và thân mật này dọa sợ, Ly Thương ngây ngốc đứng nguyên tại chỗ, tận đến khi Mộ Bạch đi trước đã cách một khoảng xa, mới bừng tỉnh: “Cung chủ. . .”

Có lẽ, hắn đã buông bỏ quá khứ. Chờ đợi mấy năm nay, rốt cuộc cũng không uổng phí. . . Ly Thương suy đoán, sự vui vẻ tràn lên từ đáy lòng, nhìn bóng dáng phía xa kia, ánh mắt càng lúc càng dịu dàng: “Cung chủ, xin đợi Ly Thương một chút. . .”

Xung quanh thảo nguyên vốn im ắng, yên tĩnh vắng lặng, đối với bộ lạc du mục mà nói, chính là khoảng thời gian vui vẻ!

Hai đống lửa trại to được đốt trên khoảng đất trống cách xa trướng bồng, ánh lửa hừng hực chiếu đỏ khuôn mặt của những nam nhân nữ nhân thảo nguyên đang cười nói xung quanh.

Mấy lão nhân ở bên cạnh vỗ trống, thổi kèn sừng trâu, âm thanh bình thường nặng nề trong lửa trại chiếu rọi dường như cũng tấu lên được nhạc khúc vui vẻ, khoảng mười nam nhân nữ nhân trẻ tuổi vây quanh đống lửa kia vừa hát vừa múa, thỉnh thoảng, những nam nữ thành đôi nắm tay nhau lui ra khỏi đám người, biến mất vào chỗ tối bên cạnh những trướng bồng kia.

Ngắm nhìn lửa trại và âm thanh vui vẻ ở phía xa, Mộ Bạch nhíu mày. Bộ lạc trên thảo nguyên quả nhiên là vô cùng thưa thớt, hai người đi suốt một tháng, lần đầu tiên mới gặp được một bộ lạc nhỏ sống trong trướng bồng trên thảo nguyên. . . Cũng may trên đoạn đường này, liên tiếp giết bốn, năm con chim ưng, quả nhiên không thấy vương tử Thát Đát kia dẫn quân đuổi theo nữa. . . Hừ! Dù có thả chim ưng tới nữa, cũng chỉ là đưa tới máu thịt và giúp hai người mình no bụng. . . Chỉ tiếc chiếc áo xám kia của Ly Thương đã bị hỏng trong lúc chạy trốn rồi. . .

“Cung chủ, phía trước có bộ lạc người Thát Đát, không bằng đi vào mua mấy bộ quần áo và thức ăn? Mấy ngày nay cũng không thấy chim ưng bay lượn nữa, có lẽ vương tử Thát Đát đã mất tung tích của chúng ta rồi, chi bằng ở lại bộ lạc này một đêm, cũng để cung chủ tắm rửa một chút.” Khó hiểu nhìn biến hóa liên tục trên mặt Mộ Bạch, nhớ tới mấy ngày trước áo ngoài bị rách, Mộ Bạch lại rộng lượng để mình lấy dây xích và khuyên ở trước ngực xuống, trong lòng Ly Thương ấm áp, ánh mắt đau lòng chuyển một vòng trên thân thể dính đầy bùn đất của Mộ Bạch, mở miệng nói.

Người Thát Đát nuôi chim ưng có thể nhận ra mình, ai biết trong bộ lạc này có nuôi chim ưng không? Mộ Bạch đảo mắt, liếc nhìn nam nhân bên cạnh cả mặt cả người đều là bùn đất nhưng lại chỉ lo thương tiếc nhìn mình, trong lòng hiểu rõ, không khỏi mỉm cười, nói: “Cũng được, nhưng mà hai chúng ta đều không biết ngôn ngữ Thát Đát, đi tới cũng có nhiều bất tiện.”

“Cho dù ngôn ngữ không thông, thì bạc cũng thông dụng thôi!” Dịu dàng một tháng nay, Ly Thương lúc nào mình cũng đặt ở trong lòng này đã tràn đầy vui vẻ và thỏa mãn, đâu còn tìm thấy chút nào bộ dạng cẩn thận một tháng trước?

“Cũng được, đi thôi.” Mộ Bạch cười nói, nhưng bàn tay ở bên thân lại lặng lẽ nắm chặt thành quyền, chạy trốn một tháng, lúc nào cũng chú ý bầu trời, đường đường cung chủ của thiên hạ đệ nhất cung ở trung nguyên, đã bao giờ phải chịu khổ cực như vậy? Đừng nói lúc trước mình một thân hoa phục, dù là người bên cạnh thì cũng có người nào mà không ăn mặc chỉnh tề, chỉ sợ làm mất thể diện của Bích Tâm Cung! Nhưng bây giờ, không chỉ mình, mà ngay cả nam nhân bên cạnh cũng ăn mặc không chỉnh tề, cả người đều là bụi đất. . . Hừ! Nếu những người Thát Đát này biết tốt xấu thì bỏ đi, nếu không thì diệt một bộ lạc nho nhỏ chỉ khoảng hai, ba trăm người này cũng đâu có sao? Nếu bọn họ cũng nuôi chim ưng. . . Hừm. . . Hừ. . .

“Chào mọi người, mọi người có thể nghe được tiếng trung nguyên không?” Thấy đã đến gần đám người vui vẻ đoàn tụ kia, Ly Thương cẩn thận ngăn Mộ Bạch ở phía sau, tuy rằng lúc này là buổi tối, trên thân hai người dính đầy bùn đất, nhưng dù sao Mộ Bạch cũng không có áo ngoài, Ly Thương cũng không muốn để người khác nhìn thấy bộ dạng chật vật của cung chủ nhà mình!

Đương nhiên, dưới lý do đường hoàng này, thì những nữ tử xung quanh đống lửa kia mới chính là nguyên nhân Ly Thương không chút nghĩ ngợi ngăn trước Mộ Bạch. Về phần chính y cũng ở trần thân trên. . . Ly Thương thật sự cũng không nghĩ tới, có điều, cho dù nghĩ đến, dù sao cũng đã mất đi dây xích bạc chướng mắt kia, e rằng y cũng chẳng để ý.

Mọi người bên đống lửa cảnh giác nhìn chăm chú hai người xa lạ đang chậm rãi tiếp cận, đến khi phát hiện bọn họ chỉ có hai người mới thả lỏng.

Một lão nhân đi ra khỏi đám người, dùng tiếng trung nguyên có chút lắp bắp nói: “Khách nhân từ phương xa tới, sao các ngươi lại chật vật như vậy? Thảo nguyên lúc này sẽ không có bầy sói xuất hiện, chẳng lẽ các ngươi gặp phải mã tặc?”

‘Ầm. . .” lời nói của lão nhân vừa ra khỏi miệng, bên cạnh liền có một vị lão nhân khác dùng tiếng Thát Đát nói lại một lần nữa, một đám nam nữ già trẻ lập tức lộ ra vẻ mặt kinh hoàng —— mã tặc dám qua lại trên thảo nguyên, đều là mấy trăm nghìn tên, thực lực hùng mạnh, một bộ lạc cỡ nhỏ như bọn họ chỉ có hai, ba trăm người, nếu gặp phải mã tặc, mặc dù đại vương Thát Đát đã lên tiếng, nhưng bộ lạc này vừa dời đến đây, ai cũng không thể cam đoan những mã tặc hung ác kia có động thủ cướp bóc hay không. . .

“Xin lão nhân gia yên tâm, không phải bọn ta gặp phải mã tặc,” thấy tình thế không ổn, Ly Thương đảo mắt, vẻ mặt tươi cười tiến lên mấy bước, nói: “Bọn ta vốn là theo một thương đội trung nguyên tới thảo nguyên mở mang kiến thức, không ngờ nửa tháng trước một đêm tỉnh lại, lại bị thương nhân lòng dạ hiểm độc kia lặng lẽ mang đi tất cả vật phẩm của bọn ta. . .”

“Thì ra là như vậy. . .” Lão nhân kia nghe thấy không phải là mã tặc, thở phào nhẹ nhõm, thấy tộc nhân xung quanh đã an tĩnh lại, cười nói: “Hai vị khách nhân từ xa tới, ta nghĩ hai người đã lạc đường rồi, bộ lạc Cáp Đạt Nhĩ bọn ta ở rất sâu trong thảo nguyên. . . Nhưng mà, nếu hai người đã tới đây, bộ lạc Cáp Đạt Nhĩ bọn ta mặc dù không lớn, nhưng cũng có thể để hai bị khách nhân nghỉ ngơi một chút, mời đến bộ lạc bọn ta đi, ta nghĩ hiện giờ hai người rất cần đồ ăn và y phục.”

“Rất cảm tạ ngài! Lão nhân gia.” Ly Thương vui mừng, vội dẫn Mộ Bạch đi về phía đống lửa tỏa ra hơi ấm trong đêm tối. . .

Các tộc nhân bộ lạc Cáp Đạt Nhĩ tụ họp cùng một chỗ mang theo chút tò mò, một chút hăng hái, nghênh đón hai vị khách trung nguyên vô cùng xui xẻo này.

Mấy con chó chăn dê của tộc nhân Thát Đát cũng chạy tới gây náo nhiệt, con trước con sau gâu gâu kêu lên. . .

Hai người càng lúc càng gần, Ly Thương cũng không tiện chắn Mộ Bạch ở phía sau nữa, liền chỉ hơi hơi nghiêng người, lộ ra một cánh tay của Mộ Bạch.

Một trận gió đêm thổi qua, mấy con chó thảo nguyên đang nhảy nhót vui mừng đột nhiên an tĩnh lại, mấy đôi mắt vốn sáng ngời dần dần nhuộm thành màu đỏ máu, nhìn chằm chằm Mộ Bạch sau lưng Ly Thương. . .

Thích thì dùng: (╬ ̄皿 ̄)凸 ლ(¯ロ¯ლ) (╯‵□′)╯︵┻━┻ ~(‾▿‾~ ) ≧◡≦ \(≧▽≦)/ ≧△≦ ㄟ(≧◇≦)ㄏ (≧ロ≦) (≧◡≦) ╮(╯_╰)╭ o(︶︿︶)o 〒_〒 o(╥﹏╥)o ╭(╯^╰)╮ Σ( ° △ °|||) ♉( ̄▿ ̄)♉ ⊙﹏⊙(*´▽`*) ♥‿♥ ◔_◔ o(>﹏﹏<)o (^з^)-☆ O(∩_∩)O (づ  ̄ ³ ̄)づ~♥