[BHPT] – Chương 99

Bích huyết phệ tình 99

Tác giả : Ma yên

Editor : dongphuongphonglinh

Beta: toujifuu

 

 

Giống như một làn khói nhẹ, thong thả thổi qua thảo nguyên, Mộ Bạch quay đầu lại, nhìn đám sói vì càng đuổi càng xa mà hai mắt đỏ ngầu kia một chút, nháy mắt bắn ra một luồng kình phong, lưu lại dấu vết để nam nhân phía sau có thể theo đó tìm tới, Mộ Bạch lại vận nội lực, chạy về phía trước.

“Vút vút. . .” Từ khoảng trống phía trước đột nhiên nhảy ra một bóng đen, động tác mạnh mẽ mang theo chút mùi tanh, một bóng đen dài nhỏ, nhanh như chớp tấn công về phía mặt Mộ Bạch.

Đây là. . . Rắn! Hơi hoảng sợ, Mộ Bạch ngửa mặt ra sau, hai tay cũng đồng thời đẩy về trước. Khóe mắt rốt cuộc cũng liếc rõ nguyên dạng của bóng đen kia —— Một con rắn có hoa văn màu xanh dài khoảng bốn thước, to như cánh tay!

“Shs. . .” Con rắn kia bị đau, sốt ruột rít một tiếng, cái đuôi cực dài vung mạnh một cái trên mặt cỏ, phát ra một tiếng ‘bộp’ nặng nề, lao tới hai chân Mộ Bạch.

Thân thể Mộ Bạch bật ra, vội vàng nhảy lên, trong lúc cấp bách lại liếc thấy đàn sói đã kéo gần cự ly vì sự trở ngại này, trong lòng Mộ Bạch khẽ động, lúc thân thể xẹt qua đỉnh đầu con rắn thì đánh một chưởng xuống.

Phát hiện ra động tác của Mộ Bạch, con rắn thè lưỡi ra, cuộn một vòng lao tới, lại chỉ cảm thấy một khối đá nặng nề đánh tới, đỉnh đầu lập tức văng đầy máu tươi, mà Mộ Bạch, đã sớm mượn lực của một chưởng này nhảy ra ba, bốn thước.

Mộ Bạch không hề ngừng chân, quay đầu lại nhìn, đã thấy đàn sói đỏ mắt điên cuồng kia hình như không hề quan tâm tới thi thể con rắn trên mặt cỏ, chỉ chăm chăm đuổi theo mình không buông.

Ngay cả thi thể con rắn tỏa ra mùi máu tươi cũng không ăn?! Trong lòng Mộ Bạch chấn động, lời nguyền này rốt cuộc là thế nào, lại khiến cho bầy sói cả đường liên tục tăng lên này không giống với đồng loại, cả thức ăn cũng không để ý tới. . .

“Ó!” Một tiếng chim ưng kêu vang lên trên đỉnh đầu, gió mạnh ập tới, Mộ Bạch không thể không ngừng lại, trượt về bên trái, tóc dài theo quán tính bay lên, đã bị vuốt ưng kia cắt đứt.

Mộ Bạch giận dữ, lật hai tay, ánh sáng đỏ nhạt phóng lên cao, cứng rắn đánh vuốt ưng lao tới kia thành mấy đoạn. . .

Chạy nhanh suốt đoạn đường, chạy từ ban ngày đến tối mịt, Mộ Bạch hơi thở gấp.

“Grào. . .” Bên trái lại xuất hiện bầy sói mới.

“Soạt soạt. . .” Mặt cỏ bên phải có tiếng động khẽ, một đám rắn mới đang tới gần.

Mộ Bạch nhíu mày, quay đầu lại nhìn tình cảnh khủng bố khi một đám sói rắn mắt đỏ ngầu điên cuồng quét qua thảo nguyên, cắn răng, cũng không để ý đến chim ưng trên đỉnh đầu thỉnh thoảng lại lao xuống, chỉ vận nội lực, chạy nhanh về phía trước.

Chẳng biết đã chạy bao xa, phía trước đột nhiên xuất hiện một vùng bóng đen cao vút, Mộ Bạch đang mệt mỏi hơi vui mừng, chạy nhanh hơn.

Bóng đen dần dần rõ ràng, đó là tầng tầng những chiếc trướng bống —— vậy là đã đi tới một bộ lạc nào đó? Mộ Bạch mừng rỡ, trong mắt lóe sáng, các ngươi khiến bản cung không được yên ổn, bản cung cũng cho các ngươi nếm thử một chút mùi vị khi đại quân sói rắn này quét qua!

Bộ lạc trong đêm tối, đại bộ phận tộc nhân Thát Đát đã sớm ngủ say, chỉ còn lại mấy thanh niên đảm nhận trọng trách gác đêm!

Đột nhiên, màn đêm phía trước nhoáng lên, một cơn gió mát thổi qua bên cạnh, mấy thanh niên trai tráng ngẩn ra, đang nghĩ có phải bị hoa mắt không, bụi cỏ phía xa lại lay động rất mạnh, con ngươi màu đỏ máu xuất hiện từ trong bụi cỏ, dầy đặc, có thể so với sao trên bầu trời đêm!

Mấy thanh niên khiếp sợ đứng ngẩn ra nhìn phía trước, thấy những đôi mắt đỏ kia chậm rãi tới gần, lộ ra hình dáng của sói và rắn đang chạy điên cuồng, cuối cùng một người không chịu nổi nữa, thét lớn: “Bầy sói! Bầy rắn! Thần linh ơi. . . Tại sao hai loại dã thú đáng sợ này lại ở cùng một chỗ. . .”

“U u. . .” Mấy thanh niên bị tiếng thét chói tai này làm bừng tỉnh, tay chân run rẩy giơ tù và trước ngực lên thổi. . .

“Làm sao vậy? Là bầy sói hay là cái gì?” Tộc nhân bộ tộc đang ngủ say dụi dụi đôi mắt đang díp lại, ngáp một cái, đang định đứng dậy kiểm tra, đột nhiên âm thanh chạy trên đất dày đặc truyền tới, ngay sau đó, trướng bồng chắc chắn không thể ngăn cản cả bầy rắn sói điên cuồng chạy qua, cả người và trướng bồng đều bị đè trên mặt cỏ. . .

Một số lượng lớn sói rắn chạy khoảng một lúc, mới chạy hết ra khỏi bộ lạc này, trong trướng bồng bị vô số vuốt sói, thân rắn đè qua hơi động động, tộc nhân Thát Đát chống hông, xoa lưng, rên rỉ chậm rãi bò ra.

Cũng may trong mắt bọn rắn và sói này chỉ có một mình Mộ Bạch, bộ lạc đáng thương này cũng không bị sói và rắn cắn, ngoại trừ mấy người già yếu xui xẻo bị dẫm chết, người trong bộ lạc đều còn sống, nhưng mà. . .

“A a a. . . Chó, dê, bò, ngựa của bộ lạc chúng ta. . .” Trong khu trướng bồng bị sụp đổ, tộc trưởng đang vội vã kiểm tra tình hình của bộ lạc phát ra một tiếng kêu thảm thiết. . .

“Lục vương tử điện hạ, đây đã là bức thư thứ sáu mà chim ưng đưa trong tháng này. . .” Một nam nhân râu quai nón cầm một tấm da dê, lo lắng vội vã bước vào trướng bồng.

Khóe mắt Lục vương tử giật giật, đưa tay giật lấy tấm da dê kia mở ra xem, xoa xoa cái trán phát đau thở dài: “Bộ lạc A Đa Na lại bị đám dã thú kia tập kích. . . Rốt cuộc nhị ca đang làm gì vậy? Người đâu, lấy chim ưng truyền thư cho Nhị vương tử điện hạ, xin hắn lập tức trừng trị hai người Hán kia.”

Quân sĩ Thát Đát trả lời tiến vào lại không lập tức đi ra, chần chừ một chút, nói: “Lục vương tử điện hạ, hôm nay đã gửi đi hai con chim ưng, gửi nữa, không biết Nhị vương tử có không vui không?”

‘Rầm!’ Lục vương tử vỗ lên cái bàn trước mặt, quát: “Bảo ngươi đi thì đi đi! Không ra sức thúc giục, chỉ sợ tên kia cũng sắp quên mất bản thân đi làm chuyện gì rồi!”

Trong trướng bồng rộng lớn hoa lệ, Nhị vương tử y phục đẹp đẽ đang ngâm nga một ca khúc trên thảo nguyên, vui vẻ chuyển động xiên nướng bằng sắt trong tay, trên đống lửa nhỏ vốn không nên xuất hiện trong trướng kia, đang nướng. . . thịt chim ưng thơm ngào ngạt. . .

Về phần thư trên chân chim ưng kia? Ưm. . . Nếu cẩn thận quan sát bên cạnh đống lửa kia, còn có mấy mảnh vụn chưa cháy hết. . .

Thịt ưng vàng óng tỏa ra hương vị khiến người ta thèm nhỏ dãi, Nhị vương tử ngừng lại, rút ra một bình nhỏ bằng sứ trắng, nụ cười trên mặt đột nhiên có chút biến dạng.

‘Tướng quân Mạt Đạt Lý, chúng ta ra ngoài cũng hơn một tháng rồi, mọi người cũng rất vất vả, cái này là bản vương tử thưởng cho mọi người, ngươi ăn trước đi, bản vương tử sai người đưa cho những người khác. . .’ ảo tưởng bản thân đứng ở trong trướng bồng của Mạt Đạt Lý, lừa gạt cái tên ngốc tứ chi phát triển kia uống bí dược mà mình đã tốn một số tiền lớn xin về từ chỗ một vị tế sư. . . Sau đó. . .

“Hí hí hí. . .” Bất giác chảy nước miếng, Nhị vương tử nhìn thịt chim ưng nướng vàng óng trong tay, vừa cẩn thận vẩy chất lỏng trong bình lên đó, vừa giống như đang nhìn thấy Mạt Đạt Lý bị mình lột sạch. . .

“Nhị vương tử điện hạ!” Một tiếng rống to, Mạt Đạt Lý tay cầm một con chim ưng xông vào trướng, đang định nói gì đó, nhưng khi nhìn thấy vật trong tay Nhị vương tử, lại thành gầm lên: “Ngài làm gì chim ưng của Lục vương tử điện hạ vậy?”

“Bịch!” Trong lúc hoảng loạn, Nhị vương tử vội vàng muốn hủy thi diệt tích thả lỏng tay, miếng thịt chim ưng nướng vẩy đầy bí dược ngàn vàng khó cầu kia cứ như vậy rơi vào trong đống lửa. . .

Mộ Bạch tâm tình vui vẻ dẫn theo đám sói rắn không rời không bỏ ở phía sau. . . Không đúng. . . Là đại quân súc vật, chạy khắp nơi trên thảo nguyên rộng lớn.

Quay đầu lại, thấy bò, dê cũng đỏ mắt chen lấn trong đám sói rắn, Mộ Bạch nhướng mày buồn cười, cảnh tượng kẻ đi săn và kẻ bị săn đồng tâm hiệp lực như vậy, e rằng chưa bao giờ có. . .

Thân thể tuy có chút mệt mỏi, tinh thần lại rất kích động, Mộ Bạch vừa thi triển khinh công, vừa lặng lẽ vận khí, một tháng nay lúc thì dẫn bầy thú chạy, lúc thì ngừng lại nghỉ ngơi, đợi khi bầy thú ngửi thấy mùi thì tiếp tục đuổi theo.

Kết quả của việc liên tục chuyển động nội lực, chính là nội lực trong cơ thể không còn chút khác thường nào nữa, nội kình vốn chuyển động như sông chảy dần dần bình ổn, giống như biển lớn yên ả, nhìn như yên tĩnh, nhưng lại nồng đậm tinh thuần hơn. . .

Vốn định bỏ lại bầy thú, nhưng lúc này Mộ Bạch lại không hề có ý định vứt bỏ nữa.

Cây cỏ mềm mại đang lùi dần ở xung quanh, hiện giờ ở trong mắt Mộ Bạch lại rất rõ ràng, dù là bay vút qua, cũng có thể nhìn rõ ngọn cỏ, viền lá. . .

Cảm giác rõ ràng như vậy, khiến Mộ Bạch sáng suốt ý thức được —— võ công của mình lại đột phá một lần nữa, đã mơ hồ đứng ở trước cửa cảnh giới trong mắt không có kiếm, chỉ cần bước một bước nữa. . .

“Nhị vương tử, bên kia!” Mạt Đạt Lý chỉ vào vùng thảo nguyên hỗn loạn cả sói lẫn dê.

“Biết rồi!” Nhị vương tử phất phất tay, quát lệnh những quân sĩ Thát Đát phía sau tiến lên trước, mình thì lại ngừng lại: “Ừm, lúc trước không tìm thấy tên người Hán này, bây giờ có các dã thú trên thảo nguyên chỉ dẫn, cũng không sợ hắn chạy mất. . .”

Nghe xong lời này, thân thể các quân sĩ Thát Đát đang chạy qua bên ngựa của Nhị vương tử đồng loạt nhoáng lên một cái, suýt nữa thì ngã xuống ngựa.

Mấy ngày trước, nếu không phải chim ưng của Lục vương tử thúc giục cấp bách, chỉ sợ Nhị vương tử ngài vẫn còn ở trên vùng thảo nguyên xinh đẹp kia săn thú du ngoạn đó. . .

Các quân sĩ cùng di chuyển, trong nháy mắt ngựa vừa tung vó, Mộ Bạch nhanh như gió ở phía xa đã bừng tỉnh xoay đầu lại nhìn.

Cánh cửa võ thuật đã sắp chạm vào kia, trong khoảnh khắc quay đầu lại liền tan biến như khói! Chửi thầm một tiếng, Mộ Bạch không thể không cắt ngang sự lĩnh ngộ, bước chân thay đổi một chút, dẫn bầy thú đang chạy điên cuồng phía sau chạy về phía quân đội Thát Đát.

Quân đội Thát Đát theo Nhị vương tử tới cũng không nhiều, chỉ tầm hai, ba ngàn người. Thấy Mộ Bạch định dùng lại thủ đoạn đã dùng để phá hủy sáu, bảy bộ lạc kia, dẫn bầy thú kéo tới, hơn hai ngàn quân sĩ Thát Đát cùng giơ tay, chỉnh tề giương cung, lắp lên, nhắm bắn. . .

“Chết tiệt!” Mộ Bạch chửi khẽ một câu, xoay người lui nhanh lại. Thầm hận bản thân sao lại có thể quên mưa tên che trời mà tới kia! Võ công có cao tới đâu, cũng khó ngăn cản vạn tiễn cùng lên kia.

Thấy Mộ Bạch đã lui ra khỏi phạm vi của cung tên, tướng lĩnh của quân đội Thát Đát ở phía sau hét ngừng lại, lắp tên nhưng không bắn, chỉ giục ngựa từng bước ép lên.

“Grào!” Thấy Mộ Bạch đã lui tới phía trên không trung, những con sói hoang trong bụi cỏ cùng chồm lên, ra sức nhào tới. . .

“Shs shs. . .” Đám rắn đang lao như điên không kịp bò tới, đền tự ngóc đầu, thè lưỡi, lấy đầu làm roi, quất về phía nhân ảnh trên không trung. . .

“Ha ha!” Mộ Bạch cười khẽ hai tiếng, hai tay vẽ một vòng từ bên người tới phía trước, ánh sáng màu đỏ nhạt hiện ra, Mộ Bạch áp hai tay, ánh sáng màu đỏ nhạt kia như có thực thể đập xuống đầu đám rắn, sói đang nhảy lên kia. . .

“Grào. . . Shs. . .” Trong tiếng hét thảm, đầu của đám sói rắn nhảy lên định cắn Mộ Bạch kia nổ tan, máu tươi hòa cùng thịt xương nát bắn ra tung tóe.

“Vù vù. . .” Đám dã thú tập trung ngày càng nhiều ở bên dưới cũng không sợ hãi, trái lại càng trở nên hưng phấn trong kích thích máu tanh này, nóng lòng muốn thử mà nhìn Mộ Bạch trên không trung. . .

Quân đội Thát Đát càng ngày càng gần.

Một hơi chân khí của Mộ Bạch đã dùng hết, thân thể hạ xuống, trong lòng không hề hoảng sợ mà còn vui mừng, cao thủ võ lâm dùng khinh công vượt sông cũng không ít, nhưng chưa từng nghe nói ai có thể dừng trên không trung một lúc —— Đây! Chính là cảnh giới trong tâm không có kiếm sao?!

Nội kình hạ xuống, thẩm thấu qua chân, đạp mấy con sói rắn đang há to miệng chờ Mộ Bạch thành thịt nát, Mộ Bạch nặng nề hạ xuống, đạp thành một khoảng bụi đất, dã thú muốn nhào lên xung quanh cũng bị bùn đất ẩn chứa nội kinh kia bắn thành cái sàng.

“Người Hán, ngươi trốn không thoát đâu, nên ngoan ngoãn bó tay chịu trói đi.” Thấy quân đội Thát Đát đã ép gần tới tầm bắn của cung tiễn, Nhị vương tử thúc ngựa lên trước, đắc ý quát nói.

Mộ Bạch liếc Nhị vương tử ở phía sau tầng tầng quân đội kia một cái, nơi này nhiều dã thú như vậy, tuy rằng phiền phức, nhưng cũng có thứ để ngăn cản mũi tên!

Mạt Đạt Lý nhíu mày, tiến lên nói: “Nhị vương tử, tên người Hán này sẽ không đầu hàng đâu, nên giết đi sẽ tốt hơn, cũng tiết kiệm được thời gian trở về của chúng ta, còn phải đối phó với đám thú nữa.”

“Người Hán, chỉ cần ngươi tự qua đây, bản vương tử bảo đảm, sẽ không tổn thương tính mạng của ngươi!” Nhị vương tử nghiêng nghiêng đầu, giả bộ không nghe thấy —— nói đùa, nếu thật sự giết tên người Hán này, trên đường về, e rằng sẽ không mượn cớ dừng lại được nữa, thật vất vả mới có thể có được cơ hội khiến Mạt Đạt Lý nghe lệnh, sao có thể bỏ qua?!

Mộ Bạch vốn cũng không để ý, nhưng khóe mắt đột nhiên liếc thấy phía xa xa ở bên cạnh có một bóng người mơ hồ —— Ly Thương tới sao? Vậy thì không thể đối đầu với người Thát Đát ở chỗ này rồi. . .

“Ha ha ha, có bản lĩnh, tự tới bắt bản cung đi!” Thân thể Mộ Bạch bắn một cái, giống như chim đại bàng bay lên, trên đường đạp nát vô số đầu dã thú, chạy về hướng ngược lại với quân đội Thát Đát.

“Grào!” Dã thú trên thảo nguyên ồn ào gầm lên, thấy mục tiêu thật vất vả mới đuổi kịp lại định chạy trốn, làm sao có thể buông tha? Cũng không thèm để ý tới quân đội Thát Đát bên cạnh, lập tức đuổi theo phía sau Mộ Bạch.

“Ai da! Lại chạy rồi!” Nhị vương tử vui vẻ sờ sờ cằm, nhìn Mộ Bạch lao nhanh như gió ở phía xa.

Còn không phải tại ngài ngăn cản bọn ta bắn tên! Đám vương quân Thát Đát liếc Nhị vương tử, nhưng cũng chỉ dám oán thầm trong bụng.

“Nhị vương tử!” Mạt Đạt Lý vô cùng tức giận, nắm lấy y phục hoa lệ của Nhị vương tử, tiến sát tới rống to.

“Rồi rồi rồi, lập tức đuổi theo!” Nhị vương tử tiện tay nắm lấy bàn tay tự động đưa tới cửa kia, chí khí ngút trời mà phất tay quát lớn.

Mạt Đạt Lý thở phào nhẹ nhõm, định thu tay lại, không ngờ bàn tay rõ ràng còn nhỏ hơn mình, ngày thường cũng được nâng niu chăm sóc, không biết lấy khí lực lớn như vậy ở đâu, lại nắm chặt không chịu buông.

Mạt Đạt Lý dùng chút sức, lại dùng thêm chút sức. . . Dùng sức mạnh hơn nữa. . . Lúc giằng co cũng không phát hiện ra quân đội Thát Đát bên cạnh đã đi khá xa dưới sự dẫn dắt của một tướng lĩnh khác. . .

“Buông tay!”

“Không buông!”

“Nhị vương tử điện hạ!”

“Gọi bản vương tử có chuyện gì?”

“Ta bảo ngài buông tay!”

“Cứ không buông!”

“Khốn kiếp, buông tay cho lão tử!”

“Mạt Đạt Lý, ngươi đang nhục mạ vương hậu Thát Đát sao?”

“Không, không phải. . .”

“Hừ hừ! Bản vương tử nghe thấy rồi! Nếu không muốn bản vương tử nói cho đại vương, ngươi phải ngoan ngoãn nghe bản vương tử!”

“Này này! Ngài làm gì vậy? Lão tử là nam nhân!”

“Mạt Đạt Lý, ngươi lại giả mạo đại vương hả? Ngoan ngoãn nghe lời. . .”

Thảo nguyên bình thường không một bóng người, hôm nay lại vô cùng náo nhiệt.

Trên đường Mộ Bạch thi triển khinh công lao như bay về phía trước, bầy thú tức giận gầm rú đuổi sát phía sau, quân đội Thát Đát cung không rời tay, tên không rời cung, ngựa tốt ngàn con chọn một phi băng băng, dần dần vượt qua bầy thú. . .

“Ó. . . ó. . .” Trên bầu trời, mấy con chim ưng cực lớn xoay lượn, một thiếu nữ tóc vàng mắt xanh, da trắng môi hồng lặng lẽ nhìn chằm chằm Mộ Bạch dẫn đầu một lúc lâu, khẽ hé môi, âm thanh trong trẻo mềm mại động lòng người nhẹ nhàng vang lên: “Lại là ‘Lời nguyền của thần linh’ kia, Lai Ti Lệ Nhi, sai chim ưng của ngươi tới đón hắn đi.”

“Thánh nữ!” Thị nữ Lai Ti Lệ Nhi ở bên cạnh nhíu mày, nói: “Người kia hình như là người Minh, cứu hắn làm gì ạ?”

“Hắn cũng chẳng cần ngươi cứu! Địch nhân của kẻ thù, chính là bạn bè. . .” Thiếu nữ tóc vàng thở dài một tiếng: “Tộc Y Lạp Mặc chúng ta không thể biến mất như vậy được. . .”

Thích thì dùng: (╬ ̄皿 ̄)凸 ლ(¯ロ¯ლ) (╯‵□′)╯︵┻━┻ ~(‾▿‾~ ) ≧◡≦ \(≧▽≦)/ ≧△≦ ㄟ(≧◇≦)ㄏ (≧ロ≦) (≧◡≦) ╮(╯_╰)╭ o(︶︿︶)o 〒_〒 o(╥﹏╥)o ╭(╯^╰)╮ Σ( ° △ °|||) ♉( ̄▿ ̄)♉ ⊙﹏⊙(*´▽`*) ♥‿♥ ◔_◔ o(>﹏﹏<)o (^з^)-☆ O(∩_∩)O (づ  ̄ ³ ̄)づ~♥