[BHPT] – Chương 103

Bích huyết phệ tình 103

Tác giả : Ma yên

Editor : dongphuongphonglinh

Beta: toujifuu

 

 

Trong hang động dưới lòng đất tối tăm không thấy ánh mặt trời, nhưng nhiều năm đã dưỡng thành thói quen dậy sớm, vẫn giúp Ly Thương đúng giờ tỉnh dậy.

Chớp chớp mắt, thích ứng với bóng tối chẳng phân biệt được ngày đêm này, Ly Thương kinh ngạc phát hiện, Mộ Bạch bên cạnh đã dậy từ lâu, đang ngồi xếp bằng bên cạnh, ngũ tâm(*) hướng lên trên, vận công khổ luyện.

(*): ngũ tâm gồm hai lòng bàn tay, hai lòng bàn chân, đỉnh đầu.

Dường như phát hiện ra động tĩnh của Ly Thương, Mộ Bạch thở ra một hơi dài, chuyển nội lực khắp toàn thân về đan điền.

Ly Thương ngọ nguậy định đứng lên, nhưng chân tay tê dại, mệt mỏi yếu ớt, nhớ lại đêm qua hai người gần như không biết tiết chế, quấn quýt suốt đêm, trên mặt không khỏi đỏ lên, cũng may xung quanh tối đen, cũng không sợ bị nhìn thấy.

“Tỉnh rồi sao? Nằm một lúc nữa đi.” Mộ Bạch nghiêng đầu, đôi mắt sáng ngời chớp chớp trong bóng tối, dịu dàng nói.

“Không, võ công của thuộc hạ kém đi nhiều quá, hiện giờ cung chủ còn như vậy, thuộc hạ làm sao dám lơ là.” Ly Thương nghỉ một chút, rồi chậm rãi chống lên giường đá ngồi dậy, hơi do dự và thăm dò nói: “Thuộc hạ đi kiếm chút nước nóng tới, đợi cung chủ tắm xong, thuộc hạ cũng muốn theo cung chủ luyện công, nếu có chỗ nào không đúng, xin cung chủ chỉ bảo một chút.”

Luyện công sao. . . Kỳ thực nam nhân là muốn hỏi từ nay về sau có thể còn sống làm bạn bên cạnh hay không đi. . . Mộ Bạch trầm mặc một lát, sự áy náy khó có được lặng lẽ tràn lên, vươn tay ra, tìm tới gò má nam nhân, nhẹ nhàng vuốt ve, Mộ Bạch nhỏ giọng nói: “Đi đi, nơi này yên tĩnh, luyện công vừa hay, bản cung ở bên cạnh ngươi, có gì không hiểu, trực tiếp hỏi là được.”

Tâm tình thấp thỏm vì lời nói của Mộ Bạch mà tiêu tan, đau nhức trên người dường như cũng tan đi không ít. Ly Thương khó nén hưng phấn mà nắm lấy bàn tay trên mặt, xoa nhẹ, rồi mới xuống giường, tìm ra bộ y phục lấy được ở bộ lạc Cáp Đạt Nhĩ, đặt một bộ bên cạnh Mộ Bạch, mặc một bộ: “Cung chủ đợi một chút, thuộc hạ đi một lát rồi về.”

“Ừ.” Nhìn nam nhân dùng tốc độ chậm hơn bình thường mấy lần đi ra cửa động, khóe miệng Mộ Bạch cong lên, nhưng một nụ cười còn chưa hình thành, đã bị đau khổ thay thế —— đã cách xa trung nguyên ồn ào, cách xa đám người quen thuộc, chủ tâm phóng túng có thể duy trì bao lâu? Nếu trở về Nam Lĩnh. . . Không. . . Nếu trở về trung nguyên rồi. . . Mình có thể bảo vệ được Ly Thương trong tầng tầng áp lực kia sao? Bảo vệ y, thì phải làm sao với giao phó của sư phụ đã vì mình mà trả giá mọi thứ đây. . .

Đứng ở trước mành vải của cửa động, Ly Thương hít sâu, cố gắng điều chỉnh động tác của mình trở nên bình thường, nhớ lại dịu dàng đêm qua, nhịn không được quay đầu lại, ngắm nhìn Mộ Bạch trong bóng tối.

Lặng lẽ che giấu vẻ lo lắng trong mắt, cười dịu dàng với nam nhân đang quay đầu nhìn lại, Mộ Bạch bắt đầu nghiêm túc suy xét, có nên để nam nhân trở về ngồi xuống nghỉ ngơi, còn mình thì đi tìm nước không? Nhưng ở nơi cu trú của Y Lạp Mặc này, nếu như mình đi ra. . . Sợ là sẽ rước lấy phiền toái. . .

Mỉm cười đáp lại, Ly Thương quay đầu, đưa tay vén tấm mành vải lên. . .

“Mời các khách nhân rửa mặt!” Giọng nói đồng đều, Ly Thương đi ra cửa động giật nảy mình, Mộ Bạch trong động thì nhíu mày.

Mấy chục người Y Lạp Mặc già trẻ lớn bé nhìn thấy hôm qua, không biết từ lúc nào đã tạp trung cùng một chỗ, quỳ cách cửa động hai người khoảng năm thước, phía trước có một hàng bốn, năm người, đều là hai tay giơ lên qua đầu, bưng chậu, khay, chén các loại, nước ấm, đồ ăn được chuẩn bị vô cùng đầy đủ.

“Mọi người làm gì vậy? Xin mau đứng lên.” Có thứ gọi là ‘tặng lễ cho người, nhất định có thỉnh cầu’! Ly Thương ngẩn ra, đột nhiên nhớ ra hôm qua lúc ở trên thân chim ưng, Phỉ Lạp Ti có nêu ra một thỉnh cầu, mà Mộ Bạch lại chưa trả lời rõ ràng.

“Không.” Mấy nam nữ dẫn đầu ngẩng đầu lên, vẻ mặt cảm kích, kích động nói: “Hôm qua còn chưa biết, tiếp đãi hai vị khách quý chậm trễ, hôm nay mới nghe thánh nữ nói, hai vị khách quý sẽ dẫn chúng tôi tới trung nguyên sống yên ổn! Chúng tôi vui mừng không kiềm chế được, tiếc rằng nơi này đơn sơ, không có gì để chiêu đãi hai vị khách quý, cũng chỉ là cung kính một chút, biểu hiện lòng cảm kích của chúng tôi.”

Ly Thương nghe vậy, quay đầu lại nhìn, lại thấy Mộ Bạch không biết đã nhắm mắt lại từ lúc nào, hai chân xếp bằng, vận công, làm như không biết chuyện ngoài cửa động.

Ly Thương trầm ngâm một lát, tiến lên mấy bước, đi ra khỏi động, nhỏ giọng nói: “Đa tạ thịnh tình của các vị, chuyện này tại hạ cũng không rõ, bây giờ cung chủ đang luyện công, không nên quấy rầy, xin các vị nhỏ tiếng một chút, không nên quấy rầy cung chủ.”

“A. . . Dạ, dạ, dạ, dạ.” An Địch Nặc dẫn đầu thức thời nhỏ giọng lại, sai những người phía sau đặt đồ trong tay xuống, cung kính dập đầu ba cái với Ly Thương và Mộ Bạch trong động, rồi mới lặng lẽ đứng dậy, tản đi.

Ly Thương cười khổ một chút, nhưng nhìn hành động của Mộ Bạch, liền biết hắn nhất định là không muốn đồng ý dẫn bộ tộc Y Lạp Mặc này tới trung nguyên. Ngẫm lại cũng đúng, một dị tộc, liều lĩnh dẫn vào trung nguyên, trước tiên chưa nói tới việc có thể khiến các đại môn phái trung nguyên bất mãn, mang tới phiền toái cho Bích Tâm Cung hay không, chỉ nói tới việc Y Lạp Mặc yêu cần được dẫn vào trung nguyên, nếu bọn họ đột nhiên bạo động, làm ra chuyện gì đó, người đầu tiên không thoát được quan hệ, chính là Mộ Bạch và Bích Tâm Cung!

Nhưng nhìn tình hình như vậy, nếu định mặc kệ, thì không thể nào, hơn nữa, Mộ Bạch trúng cổ độc, còn phải cầu bộ tộc Y Lạp Mặc này. . .

Ly Thương nhìn chậu gỗ chén gỗ đầy đất, suy nghĩ đắn đo, cũng chỉ đành xoay người vào trong động: “Cung chủ, có thể cho thuộc hạ đi xung quanh thăm dò một chút không, nếu có thể tìm ra phương pháp giải cổ kia, chúng ta cũng có thể rời nơi này sớm một chút.”

“Đây là Phỉ Lạp Ti đang ép bản cung tỏ thái độ. . . Phương pháp giải cổ kia có lẽ cũng đã bị nàng ta giấu đến nơi an toàn rồi.” Mộ Bạch vươn tay, kéo Ly Thương ngồi xuống bên cạnh: “Từ lâu đã biết giải cổ không có đơn giản như vậy, Phỉ Lạp Ti luôn miệng nói sẽ không dùng nó để uy hiếp, nhưng lại âm thầm sai khiến tộc nhân lấy danh nghĩa cảm tạ, đến đây làm chuyện đe dọa kia!”

“Cung chủ. . .” Đang tới cạnh Mộ Bạch ngồi xuống, nghe thấy lời này, trong lòng bi thương, vươn tay ôm lấy Mộ Bạch, thì thầm nói: “Nếu như thế, chúng ta không làm, cũng không nghỉ, tiên hạ thủ vi cường! Trước tiên bắt hết tộc nhân Y Lạp Mặc trong động này, rồi quay lại ép Phỉ Lạp Ti kia giải cổ cho cung chủ, đến nước này, có lẽ Phỉ Lạp Ti kia cũng không dám chạy vào trung nguyên nữa!”

“Hừm. . . Đâu có dễ dàng như vậy. . .” Mộ Bạch khẽ lắc đầu, vừa kinh hãi, vừa an tâm với đề nghị ngoan độc bất ngờ của nam nhân. . . Dường như, nam nhân trước đây lại trở về rồi. . .

“Thuộc hạ thấy tộc nhân Y Lạp Mặc chỉ có Phỉ Lạp Ti kia là có thể so với cung chủ, những người khác chỉ có Lai Ti Lệ Nhi và An Địch Nặc là có võ công cao cường một chút, nhưng cũng chỉ tương đương với thuộc hạ. Nếu cung chủ đột nhiên gây khó dễ, thì có thể một lần là thành công!” Ly Thương giải thích tỉ mỉ, rồi chợt nhớ ra có lẽ trong lòng Mộ Bạch không nỡ, liền nói: “Cũng không phải thuộc hạ lấy oán trả ơn, nếu tộc Y Lạp Mặc này giải cổ cho cung chủ, trong lòng thuộc hạ tất nhiên là cảm kích, nhưng bọn họ lại dùng chuyện này để uy hiếp, muốn cung chủ dẫn bọn họ vào trung nguyên, thiên hạ nào có chuyện tốt như vậy? Bọn họ đến trung nguyên rồi, nếu có người gây phiền phức, cung chủ thân là người dẫn bọn họ vào, sao có thể khoanh tay đứng nhìn? Cho dù không có ai gây phiền phức cho bọn họ, nếu bọn họ không chịu sống yên ổn, gây ra chuyện gì, làm sao người khác biết không liên quan đến cung chủ? Chuyện tốn sức không được cảm ơn như vậy, lại cứ muốn liên lụy cung chủ cả đời, sao mà làm được?!”

“Sao bản cung không biết?” Mộ Bạch thở dài, nói: “Ngươi không nhìn ra sao? Nơi này cũng không phải là nơi cư trú thật sự của Y Lạp Mặc!”

“Cái gì?” Ly Thương kinh ngạc, không dám tin nhìn Mộ Bạch, “Nơi này bí ẩn như vậy, Người Y Lạp Mặc ở đây cũng không dưới một trăm, sao cung chủ lại nói đây không phải là nơi cư trú thật sự của Y Lạp Mặc?”

“Có ba điểm đáng ngờ!” Mộ Bạch nhìn về phía tấm mành, giống như nhìn thấy thiếu nữ tóc vàng mắt xanh kia, cười lạnh nói: “Thứ nhất: Chim ưng! Chim ưng đưa chúng ta tới nơi này hiểm nhiên là do Y Lạp Mặc thuần hóa, nếu hang động này là nơi Y Lạp Mặc cư trú, chim ưng vào như thế nào? Nếu chim ưng chỉ ở bên ngoài, thì sao có thể huấn luyện? Thứ hai: Hôm qua lúc đi vào, tộc nhân Y Lạp Mặc ở đây nhìn thấy Phỉ Lạp Ti hiển nhiên là vô cùng bất ngờ và vui vẻ, nếu như nơi này là nơi cư trú thật sự của tộc Y Lạp Mặc, sao bọn họ lại lộ ra vẻ bất ngờ? Thứ ba: Phỉ Lạp Ti nói, Y Lạp Mặc chỉ còn gần một trăm tộc nhân, nhân số nơi này thoạt nhìn thì cũng đủ, nhưng mỗi người võ công không cao, thân thể yếu ớt, nhớ tới Phỉ Lạp Ti từng nói, cổ độc sẽ di chuyển theo huyết mạch, lúc giải cổ nếu nội lực không mạnh sẽ không chịu nổi. . . Hừ! Nơi này có lẽ chính là nơi những tộc nhân Y Lạp Mặc trúng cổ nhưng không thể giải sinh sống, mà những tộc nhân đã giải được cổ trùng, có lẽ là sống ở nơi có thể cho chim ưng nghỉ ngơi. . .”

Mộ Bạch đang nói, lại ngừng một chút, rồi mới nói tiếp: “Vì vậy, bản cung mới giả bộ không biết, tới đây dây dưa với Phỉ Lạp Ti kia, vốn tưởng sẽ có nhiều thời gian yên ổn luyện công, thuận tiện cũng xem một chút xem có thể thăm dò ra được phương pháp giải cổ không. . . Hôm nay xem ra, phải đi tìm thánh nữ Phỉ Lạp Ti kia nói chuyện một chút rồi. . .”

“Cung chủ, nếu bọn họ nhất định muốn cung chủ đồng ý, mới chịu giải cổ cho cung chủ, thì phải làm thế nào?” Ly Thương lo lắng nói.

Mộ Bạch đang đi ra ngoài ngừng lại một chút, cũng không quay đầu lại, nói: “Nếu chỉ có một mình bản cung thì cũng thôi đi, nhưng đã muốn kéo Bích Tâm Cung ta xuống nước, thì cũng phải xem Y Lạp Mặc có năng lực ngăn chặn được thiên hạ đệ nhất cung ta không đã!”

Nghe ra máu tanh trong lời nói của Mộ Bạch, trong lòng cũng yên tâm, cũng không nhiều lời nữa, cầm lấy Huyền Băng Kiếm, theo sát phía sau Mộ Bạch, đi ra khỏi động, liếc nhìn những tộc nhân Y Lạp Mặc đang bận rộn ở phía xa, nếu như lời không hợp ý, e rằng hang động dưới cát này sẽ lập tức máu chảy thành sông. . .

Nhẹ nhàng gảy gảy bấc đèn trong chén mỡ, Lai Ti Lệ Nhi liếc nhìn Phỉ Lạp Ti đang nhắm mắt tĩnh tọa trên giường đá, do dự một lúc lâu, mới đi qua: “Thánh nữ, làm như vậy có được không?”

“Cái gì?” Phỉ Lạp Ti ngẩng đầu, nhìn Lai Ti Lệ Nhi, dịu dàng nói: “Lai Ti Lệ Nhi, con nóng nảy như vậy, không biết tinh tiến võ công, sau này làm sao làm được thánh nữ Y Lạp Mặc?”

“Thánh, thánh nữ. . .” Lai Ti Lệ Nhi nghe vậy, viền mắt đỏ lên, cúi đầu ngồi bên giường đá, nói: “Lai Ti Lệ Nhi không muốn làm thánh nữ, người vĩnh viễn sẽ là thánh nữ của Y Lạp Mặc chúng ta.”

“Nói ngốc gì vậy, ta sống đủ lâu rồi, đại nạn tới gần, chỉ là không bỏ được tộc nhân, mới cố gắng chống đỡ!” Trên khuôn mặt điềm đạm của Phỉ Lạp Ti lộ ra vẻ mặt từ ái, vuốt nhẹ mái tóc màu nâu của Lai Ti Lệ Nhi, thở dài nói: “Tâm địa con thiện lương, vốn là chuyện tốt. Nhưng con phải nhớ kỹ, sau này làm thánh nữ rồi, mọi thứ trước tiên phải lấy lợi ích của Y Lạp Mặc làm chủ! Thiện lương chỉ dành cho tộc nhân Y Lạp Mặc là được, những người khác. . . Trước tiên phải cân nhắc xem có tổn hại đến tộc nhân hay không, rồi hãy quyết định là có đối xử thiện lương không. . .”

“Nhưng mà. . . Mộ Bạch bọn họ cũng chưa thương tổn đến tộc nhân chúng ta mà. . .” Lai Ti Lệ Nhi gật gật đầu, rồi lại kéo tay áo Phỉ Lạp Ti, nghi hoặc nói.

“Không như vậy, sao bọn họ chịu đồng ý dẫn tộc nhân của chúng ta đi? Lai Ti Lệ Nhi, con chưa nhìn thấy hôm qua lúc ta đề xuất yêu cầu với bọn họ, Mộ Bạch kia nhìn trái nhìn phải nói thứ khác, chính là chỉ muốn chúng ta giải cổ giúp hắn, nhưng lại không muốn dẫn tộc nhân của chúng ta tới trung nguyên.” Phỉ Lạp Ti nhìn vách đá trên đỉnh động tối đen, nói: “Thiên hạ nào có chuyện tốt như vậy? Hơn nữa, phương pháp giải cổ này là dùng tính mạng của vô số tộc nhân Y Lạp Mặc chúng ta thử ra đó!”

“Thế nhưng. . . Chúng ta và bọn họ không quen không biết, người ta không chịu đáp ứng, cũng hợp tình hợp lý. . .” Dưới ánh mắt sắc bén của Phỉ Lạp Ti, thanh âm của Lai Ti Lệ Nhi càng lúc càng nhỏ, nhưng vẫn không chịu ngừng lại: “Nếu chúng ta giúp bọn họ giải cổ độc trước, thành tâm đối đãi, có lẽ bọn họ cũng không đến mức bỏ mặc tộc nhân của chúng ta thiếu ăn thiếu mặc, sinh hoạt khổ sở. . .”

“Lai Ti Lệ Nhi, con từ nhỏ đã lớn lên giữa các tộc nhân, làm sao biết lòng người hiểm ác. . .” Phỉ Lạp Ti muốn mắng, rồi lại không đành lòng, đành phải mềm giọng, dịu dàng nói: “Con cũng đã nói. . . Bọn họ và chúng ta không thân không quen. . . Không thân không quen. . . Không thân không quen. . .”

“Dạ?” Đúng là không thân không quen mà! Lai Ti Lệ Nhi khó hiểu nhìn Phỉ Lạp Ti cứ lặp đi lặp lại bốn chữ này, vẻ mặt vừa mừng vừa sợ, vừa bi thương vừa đau đớn, mờ mịt luống cuống.

Đúng lúc này, ngoài động truyền tới giọng nói của một tộc nhân: “Thánh nữ, hai vị khách quý tới thăm!”

10 thoughts on “[BHPT] – Chương 103

Thích thì dùng: (╬ ̄皿 ̄)凸 ლ(¯ロ¯ლ) (╯‵□′)╯︵┻━┻ ~(‾▿‾~ ) ≧◡≦ \(≧▽≦)/ ≧△≦ ㄟ(≧◇≦)ㄏ (≧ロ≦) (≧◡≦) ╮(╯_╰)╭ o(︶︿︶)o 〒_〒 o(╥﹏╥)o ╭(╯^╰)╮ Σ( ° △ °|||) ♉( ̄▿ ̄)♉ ⊙﹏⊙(*´▽`*) ♥‿♥ ◔_◔ o(>﹏﹏<)o (^з^)-☆ O(∩_∩)O (づ  ̄ ³ ̄)づ~♥