[BHPT] – Chương 104

Bích huyết phệ tình 104

Tác giả : Ma yên

Editor : dongphuongphonglinh

Beta: toujifuu

 

“Mau mời!” Phỉ Lạp Ti mắt sáng lên, lớn tiếng nói xong, chợt nhớ ra gì đó, nhìn Lai Ti Lệ Nhi do dự một chút, trong nháy mắt tấm mành được người bên ngoài kéo lên, không muốn, áy náy, kiên định. . . Đủ loại tâm tình khác nhau lặng lẽ biến mất trên mặt Phỉ Lạp Ti, chỉ còn lại vẻ bình tĩnh lạnh lùng.

“Quý khách mời ngồi.” Không đợi hai người Mộ Bạch mở miệng nói chuyện, Phỉ Lạp Ti đã đứng dậy, vẻ mặt mỉm cười đưa tay về phía ghế đá, lời nói cũng tiếp tục: “Tình huống hôm qua khẩn cấp, phải chăng quý khách chính là cung chủ của thiên hạ đệ nhất cung trong võ lâm trung nguyên, có gì thất lễ xin Mộ cung chủ đừng phiền lòng.”

Mộ Bạch nghe vậy hơi cứng người, chất vấn đã tới miệng theo lời nói âm thầm nhắc tới ân tình hôm qua của Phỉ Lạp Ti cũng không nói ra lời nữa, đành phải phủi phủi vạt áo, theo Phỉ Lạp Ti đi vào ngồi xuống bên cạnh bàn đá trong động.

Y Lạp Mặc lại chỉ dựa vào tên, mà có thể tra ra thân phận cung chủ?! Ly Thương liếc nữ tử dị tộc tóc vàng mắt xanh kia một cái, tự đi tới đứng phía sau Mộ Bạch.

Lai Ti Lệ Nhi thấy thế, nhanh nhẹn rót nước đưa lên.

“Tin tức của Y Lạp Mặc cũng thật nhanh nhạy!” Bưng chén gỗ lên chậm rãi xoay xoay, Mộ Bạch liếc nhìn nước trong chén, cười nói: “Hôm qua thánh nữ có nói Y Lạp Mặc không thể trao đổi với bên ngoài, cũng không phải sự thật đi.”

Lai Ti Lệ Nhi nghe vậy ngẩng đầu lên, nhìn Mộ Bạch một chút, rồi nhìn về phía Phỉ Lạp Ti.

Phỉ Lạp Ti nhẹ nhàng vén tóc vàng rũ xuống trước ngực lên, giống như không nghe ra trào phúng âm thầm trong lời Mộ Bạch, nhẹ nhàng nói: “Nếu như Y Lạp Mặc ngay cả chút tin tức này cũng không tìm hiểu được, thì đã bị diệt trong tay người Thát Đát từ lâu rồi. . . Chỉ là tin tức dễ nói, trao đổi lại khó khăn. Mộ cung chủ cũng thấy rồi đó, nơi này của chúng tôi ngoại trừ đá và cát, cũng không có gì khác, dù tộc nhân có năng lực, cũng không có gì để trao đổi lương thực y phục. . .”

Trong lòng Mộ Bạch khinh thường, vẻ mặt trầm ngâm, đôi mắt nhìn Phỉ Lạp Ti, nói: “Hôm qua thánh nữ từng nói, đồng ý giải cổ trùng của tế sư cho bản cung. . .”

Nghe thấy giọng nói cố ý kéo dài của Mộ Bạch, Phỉ Lạp Ti mỉm cười, tiếp lời: “Xin Mộ cung chủ yên tâm, phương pháp giải cổ này có nhiều chuyện cần chuẩn bị, Mộ cung chủ cứ an tâm ở đây, đợi chúng tôi chuẩn bị mọi thứ thỏa đáng, sẽ giải cổ cũng không muộn.”

Mộ Bạch nheo mắt, quả nhiên, tuy luôn miệng nói sẽ không dùng chuyện giải cổ để làm điều kiện dẫn tộc nhân Y Lạp Mặc tiến vào trung nguyên, nhưng nếu không đồng ý, chỉ e việc giải cổ này sẽ luôn là ‘chuẩn bị’ thôi.

“Không biết phương pháp giải cổ này cần chuẩn bị những gì?” Nhớ lại đề nghị ở trong động của nam nhân, Mộ Bạch mỉm cười quan sát Phỉ Lạp Ti ở đối diện.

Hoàn toàn khác với người trung nguyên mắt đen tóc đen, thiếu nữ này tóc vàng mắt xanh mũi cao, khuôn mặt mềm mại dịu dàng, nhưng cử chỉ lại lão luyện thành thục. Nhìn trái nhìn phải, Mộ Bạch cũng không nhìn ra Phỉ Lạp Ti này rốt cuộc có biết võ công hay không, Phỉ Lạp Ti chỉ yên lặng ngồi, không mang theo một chút khí tức giận dữ nào, cử chỉ dịu dàng, hoàn toàn không có một chút cảm giác mà người tập võ nên có. Nhưng nếu nói ả là nữ tử bình thường, vậy trong động tác nhìn như tùy ý, hoàn toàn tự nhiên, lại không lộ ra một chút sơ hở nào.

“Phương pháp giải cổ này không phải chúng tôi không chịu nói cho Mộ cung chủ, chỉ là Y Lạp Mặc đã phải trả vô số tính mạng, mới thử ra biện pháp giải quyết cuối cùng, rất nhiều điểm quan trọng, không thể nói bằng lời, chỉ có thể tự lĩnh hội!” Khẽ cười ra tiếng, ánh mắt Phỉ Lạp Ti vẫn ôn hòa, nhưng lại khiến Mộ Bạch ở trước mặt cảm thấy một chút lạnh lẽo.

Lời nói không hợp, hai người ngồi đó lập tức trầm mặc, đều tự xoay xoay chén gỗ trong tay, cười đến nhiệt tình vui vẻ, nhưng bốn mắt nhìn nhau lại là dòng nước cuộn trào, phong ba sóng gió. . .

Càng muốn tìm ra sơ hở của nữ nhân, Mộ Bạch lại càng kinh hãi. Phỉ Lạp Ti chậm rãi xoay xoay chén gỗ, động tác thong thả, trông như tùy ý. Trong nháy mắt Mộ Bạch nghĩ ra cả chục loại chiêu thức tàn bạo để bắt giữ nữ nhân, nhưng lại phát hiện ra, dù là loại nào, chỉ cần bàn tay cầm chén gỗ của nữ nhân khẽ động, là có thể ngăn được hết. . . Không. . . Có lẽ không chỉ có ngăn chặn được, cổ tay nhìn như yếu ớt vô lực kia của nữ nhân chỉ cần hơi thay đổi, liền có thể phát ra công kích sấm vang chớp giật chuẩn bị đã lâu!

Mình. . . có thể ngăn được một kích có chủ mưu của nữ nhân đã tiến vào cảnh giới trong tâm không có kiếm từ lâu sao? Mộ Bạch nhìn chăm chú cổ tay chậm rãi chuyển động, ẩn chứa một loại tiết tấu đặc biệt kia của Phỉ Lạp Ti, trong lòng lập tức lạnh lẽo. . .

“Nếu vậy, thánh nữ cứ chuẩn bị trước. Bản cung có việc phải làm ở trung nguyên, hơn nữa chuyện di cư của tộc Y Lạp Mặc liên quan trọng đại. . . Tối đa một năm, bất kể có thành hay không, bản cung nhất định sẽ cho thánh nữ câu trả lời thuyết phục.” Mộ Bạch trầm tư một lát, gật đầu với Phỉ Lạp Ti, rồi đứng lên.

“Cung chủ?!” Ly Thương khẩn trương, cử động của Phỉ Lạp Ti trước mắt không thấy có chút nội lực nào, yếu hơn rất nhiều so với Lai Ti Lệ Nhi sau lưng ả, tại sao không bắt cả hai người, để giải tai họa ngầm trong cơ thể?

“Thánh nữ!” Lai Ti Lệ Nhi cũng sốt ruột, Mộ Bạch này chính là cung chủ của một môn phái mạnh trong võ lâm trung nguyên, có đầy đủ năng lực chống lại cường giả trung nguyên, giúp Y Lạp Mặc di cư. Dù nói không nên ép người quá đáng, nhưng bây giờ bọn họ muốn đi, ai biết có một đi không trở lại hay không? Cường giả trung nguyên đông đúc, có lẽ sẽ có người giải được cổ độc, chẳng phải Y Lạp Mặc đã bỏ lỡ cơ hội tốt này sao?

“Mộ cung chủ hà tất gấp gáp như vậy? Xin chờ một chút, Phỉ Lạp Ti còn có một chuyện muốn thương nghị với Mộ cung chủ.” Thấy Lai Ti Lệ Nhi phía sau đã lộ ra vẻ gấp gáp, Phỉ Lạp Ti thầm lắc đầu thở dài, rốt cuộc cũng còn trẻ, thiếu kiên nhẫn như vậy, mình lại không có nhiều thời gian. . .

Hung hăng trừng nam nhân một cái, Mộ Bạch sao không biết ý tứ của y, nhưng mà. . . Trước tiên chưa nói mình có thể ngăn cản Phỉ Lạp Ti này không, dù để nam nhân bắt tộc nhân Y Lạp Mặc ở chỗ này thì sao? Nơi này chẳng qua chỉ là chỗ ở của tộc nhân Y Lạp Mặc không thể giải cổ trùng, vô cùng có thể Phỉ Lạp Ti sẽ mặc kệ! Dù hai người mình có thể ra khỏi động, nhưng thảo nguyên rộng lớn, Y Lạp Mặc lại có chim ưng khổng lồ, có lẽ mình có thể chạy về trung nguyên, nhưng nam nhân chắc chắn chỉ có con đường chết!

Thấy Mộ Bạch thức thời quay lại ngồi xuống, khóe miệng Phỉ Lạp Ti cong lên, đứng dậy kéo Lai Ti Lệ Nhi, đi tới bên cạnh Mộ Bạch, nói: “Y Lạp Mặc cũng chỉ là muốn cầu một nơi sống yên ổn, sao Mộ cung chủ lại nhẫn tâm thấy chết không cứu? Phỉ Lạp Ti làm thánh nữ của Y Lạp Mặc tính tới nay đã bảy mươi năm, thấy đại nạn đã tới. . .”

Bảy, bảy mươi năm. . . Mộ Bạch, Ly Thương kinh hãi, nhìn dung nhan kiều diễm như thiếu nữ mười bảy, mười tám tuổi của Phỉ Lạp Ti, lập tức sắc mặt trở nên kỳ quái.

“Đây là thánh nữ Lai Ti Lệ Nhi tiếp theo trong tộc của ta. Thánh nữ trong tộc ta, chính là Thiền Vu trên thảo nguyên. Phỉ Lạp Ti muốn để nàng và Y Lạp Mặc đi theo Mộ cung chủ. Năm nay Lai Ti Lệ Nhi vừa tròn mười chín tuổi, khuôn mặt cũng coi như xinh đẹp, tích cách lại càng dịu dàng săn sóc, nếu Mộ cung chủ không ngại, thì hãy để Lai Ti Lệ Nhi gả cho Mộ cung chủ làm thiếp thất, toàn bộ Y Lạp Mặc sẽ coi như đồ cưới, tất cả đều tùy Mộ cung chủ sai khiến, có được không?” Phỉ Lạp Ti không để ý tới vẻ mặt kinh ngạc của Lai Ti Lệ Nhi, bàn tay lôi kéo cổ tay nàng nắm chặt.

Nhạy bén phát hiện ra, sau khi Phỉ Lạp Ti nói muốn gả Lai Ti Lệ Nhi cho mình, nam nhân phía sau cứng ngắc, sát khí và tức giận không thể che giấu tràn ra. Mộ Bạch quay đầu lại, ánh mắt cảnh cáo khi thấy nam nhân chỉ cúi đầu liền thu lại.

Toàn bộ Y Lạp Mặc trở thành đồ cưới của Lai Ti Lệ Nhi? Mộ Bạch cười lạnh, chưa nói cao thủ của Y Lạp Mặc đã tử thương gần hết, hiện giờ cũng chỉ có thể co đầu rụt cổ trong sa mạc cầu bình an, ngoại trừ hang động dưới cát này, còn lại được mấy người khỏe mạnh? Hơn nữa đôi bên không cùng tộc, phong tục khác biệt, cho dù Y Lạp Mặc nhập gia tùy tục, kẻ có thể nghe lời một trượng phu ngoại tộc của thánh nữ như mình. . . E rằng chẳng có ai. . . Phỉ Lạp Ti này nói thật dễ nghe, thật ra đều là giả. . .

“Đa tạ ý tốt của thánh nữ, Lai Ti Lệ Nhi cô nương có thể trở thành thánh nữ kế tiếp, có lẽ trong tộc Y Lạp Mặc cũng coi như vô cùng xinh đẹp. . . Nhưng mà bản cung còn có trưởng bối ở nhà, tính cách họ bảo thủ, chuyện hôn nhân của người trong nhà, có rất nhiều điều cần chú ý, e rằng không thể nhận được. . .” Mộ Bạch vừa nói, ánh mắt vừa liếc về phía Lai Ti Lệ Nhi tóc nâu mắt nâu, cười nói: “Hơn nữa, nếu Lai Ti Lệ Nhi cô nương gả cho bản cung, e rằng không biết sẽ có bao nhiêu nam tử Y Lạp Mặc sẽ hận bản cung đến tận xương tủy. . .”

Phỉ Lạp Ti kéo Lai Ti Lệ Nhi một cái, lắc đầu thở dài: “Mộ cung chủ cần gì cự tuyệt người khác như vậy? Y Lạp Mặc nguyện gả thánh nữ đời tiếp theo cho Mộ cung chủ, chẳng lẽ còn chưa đủ thành ý sao?”

Lai Ti Lệ Nhi do dự một lúc lâu, tuy rằng không muốn, nhưng vì Y Lạp Mặc, vẫn mở miệng nói: “Mộ cung chủ cảm thấy Lai Ti Lệ Nhi không xứng với ngài sao?”

Nghe thấy Mộ Bạch cự tuyệt, hơn nữa gần đây quan hệ của hai người hòa hoãn, Ly Thương không nhịn được nữa, tiến lên một bước, đang định mở miệng, lại bị Mộ Bạch đưa tay ngăn ở phía sau.

Hai ả tuy nói chuyện dịu dàng, nhưng ý uy hiếp lại lộ rõ. Nếu không phải không biết công lực của Phỉ Lạp Ti này sâu cạn thế nào, không thể chắc chắn đưa nam nhân còn sống trở về, Mộ Bạch đã phất tay áo rời đi lâu rồi. Nhưng bây giờ sao. . . người ở dưới mái hiên, đâu thể không cúi đầu. . .

“Bản cung đã giải thích rồi, sao lại coi thường Lai Ti Lệ Nhi cô nương được?” Mộ Bạch trở tay kéo Ly Thương qua, ôm lấy, nói với hai nữ nhân đang kinh ngạc đến mở to mắt: “Hơn nữa, bản cung có hứng thú quái dị, đã có người thương, e rằng không thể nhận ý tốt của thánh nữ.”

Ly Thương còn chưa kịp xấu hổ vì động tác bất ngờ của Mộ Bạch, đã bị lời này khiến cho bất ngờ không nghĩ được gì, tuy biết rõ Mộ Bạch lúc này chỉ là lấy mình làm lý do, nhưng vẫn nhịn không được mà tràn ngập nhu tình, một đôi mắt vốn ngập trong giận dữ, lập tức tràn đầy tình ý, nhìn thẳng vào Mộ Bạch, chỉ mong giờ khắc này có thể dài thêm một chút nữa.

Phỉ Lạp Ti thấy ánh mắt của Ly Thương, nghi ngờ trong lòng liền biến thành mờ mịt, nhất thời cũng không biết nói gì cho phải, chỉ đành phất phất tay, để tộc nhân bên ngoài đưa hai người Mộ Bạch đã xin cáo từ trở về động.

Trở lại nơi ở của hai người, đỏ ửng trên mặt Ly Thương vẫn chưa lui. Cẩn thận kéo tấm mành lại, Ly Thương đi tới bên cạnh Mộ Bạch đang đứng yên trầm tư, nhỏ giọng nói: “Vừa có người đưa nước nóng tới, đã mấy ngày cung chủ chưa tắm rồi, có lẽ cũng khó chịu. Để thuộc hạ hầu hạ cung chủ tắm.”

Mộ Bạch hoàn hồn, cúi đầu liền thấy nam nhân quỳ một chân trên đất, đang định cởi thắt lưng bên hông ra, liền giang hai tay, để nam nhân làm: “Hang động dưới đất này, không ngờ đi vào thì dễ, đi ra thì khó! Xem ra, nếu không cho thánh nữ kia một câu trả lời hài lòng, đừng nói giải cổ, dù muốn yên lặng rời đi, cũng không thể!”

“Thuộc hạ thấy trong động này không ai có thể trở thành đối thủ của cung chủ, tại sao cung chủ lại nói như vậy?” Ly Thương do dự suy nghĩ một chút, trong đầu lọc qua những người đã thấy ở trong động một lượt, khó hiểu hỏi.

Liếc nam nhân đã đứng dậy cởi ngoại y cho mình một cái, Mộ Bạch thở dài nói: “Phỉ Lạp Ti! Võ công của nữ nhân này đã trở nên tự nhiên, cao đến mức biến thành bình thường, đời này bản cung chỉ từng thấy ở một người. . .”

“Là ai?” Ly Thương kinh hãi, tại sao mình lại không biết cung chủ đã gặp người lợi hại như vậy?

“Tính ra, người hẳn là sư tổ của bản cung. . .” Mộ Bạch ngẩng đầu nhìn đỉnh động, nhớ tới lần đầu tiên gặp sư tổ Hậu Vô Kỵ ở trong cung. . . Cũng vô thanh vô tức như vậy, không cảm giác được một chút sức lực của người tập võ, nhưng thân pháp như ma quỷ, công lực kinh khủng kia. . . Đây cũng là nguyên nhân Mộ Bạch vẫn không chịu động thủ với Phỉ Lạp Ti. . .

Sư. . . Sư tổ của Mộ Bạch, không phải chính là sư công của lão cung chủ sao. . . Bàn tay cầm y phục hơi ngừng lại, đỏ ửng trên mặt Ly Thương cũng lui đi.

1 thoughts on “[BHPT] – Chương 104

Thích thì dùng: (╬ ̄皿 ̄)凸 ლ(¯ロ¯ლ) (╯‵□′)╯︵┻━┻ ~(‾▿‾~ ) ≧◡≦ \(≧▽≦)/ ≧△≦ ㄟ(≧◇≦)ㄏ (≧ロ≦) (≧◡≦) ╮(╯_╰)╭ o(︶︿︶)o 〒_〒 o(╥﹏╥)o ╭(╯^╰)╮ Σ( ° △ °|||) ♉( ̄▿ ̄)♉ ⊙﹏⊙(*´▽`*) ♥‿♥ ◔_◔ o(>﹏﹏<)o (^з^)-☆ O(∩_∩)O (づ  ̄ ³ ̄)づ~♥