[BHPT] – Chương 108

Bích huyết phệ tình 108

Tác giả : Ma yên

Editor : dongphuongphonglinh

Beta: toujifuu

 

 

Xuân đi thu tới, cây cỏ tươi tốt rồi lại héo tàn, mới chớp mắt, bốn năm đã trôi qua.

“A Ly, đệ đệ nhà ngươi đã khỏe hơn chút nào chưa?” Đi qua một bầy dê đang nhàn nhã ăn cỏ đùa giỡn, tráng hán râu quai nón đá văng một con chó thảo nguyên tiến lên nịnh nọt khoe mẽ, đi tới bên cạnh một thanh niên không có râu mặc áo da dê.

Thanh niên ngẩng đầu, nhìn những đám mây trắng bay qua trên bầu trời, cười nói: “Đa tạ A Trát lão huynh quan tâm, đệ đệ nhà ta đã khỏe hơn nhiều rồi.”

Râu quai nón ngồi vào bên cạnh thanh niên, cũng học y ngẩng đầu nhìn mây trắng, nói: “Kể từ bốn năm trước thu lưu các ngươi, bầy dê nhà ta được ngươi chăm sóc, cũng giống như mây trắng trên trời, càng lúc càng nhiều! Bà nhà ta nói, hôm nay thấy đệ đệ ngươi đã có thể ra khỏi trướng bồng đi lại rồi, có phải các ngươi định đi không?”

Thanh niên mỉm cười gật đầu.

Râu quai nón nhìn bầy dê một chút, lại nhìn nhìn thanh niên, có chút không nỡ nói: “Hai ngày nữa, vương trướng của đại vương định chuyển tới vùng thảo nguyên này, bọn ta cũng phải rời đi. Các ngươi đi cũng tốt, dù sao cũng là người hán, nếu để quân đội của đại vương nhìn thấy, cũng không tiện.”

Thanh niên đứng dậy, nói: “A Trát huynh, ta trở về trước, thu dọn đồ đạc một chút, lúc đi sẽ không tới cáo từ đâu.”

Râu quai nón gật gật đầu, rồi lại kéo thanh niên xoay người định đi lại, tự đi vào bầy dê chọn một con dê con màu trắng ném cho thanh niên, nói: “Đệ đệ ngươi đã khỏe rồi, lại vẫn chưa ăn dê nướng trên thảo nguyên bọn ta, ngươi mang con này về đi, buổi tối nướng cho hắn ăn, cũng không uổng các ngươi ở cùng bộ lạc bọn ta bốn năm.”

Thanh niên nhìn con dê trong lòng, có chút bất đắc dĩ, nhưng cũng không tiện cự tuyệt nhiệt tình của râu quai nón, chỉ đành nói cảm tạ, mang theo con dê kia trở về.

“Về rồi sao. . .” Trong trướng bồng nhỏ bé, Mộ Bạch đang ngồi xếp bằng luyện công mở mắt ra, liền nhìn thấy trong lòng nam nhân ôm một con dê nhỏ đang giãy dụa kêu loạn ‘be be’, không khỏi ‘Xì’ một tiếng, cười nói: “Chẳng lẽ áo rách rồi sao? Định bắt nó tới dùng?”

Ly Thương có chút xấu hổ, vội vàng ném con dê trong lòng xuống, tiến lên nói: “Đâu có, đây là con dê hôm nay lúc cáo từ với A Trát, hắn nói tặng cung chủ nếm thử. Cung chủ cảm thấy thân thể thế nào?”

Mộ Bạch đứng dậy, vuốt ve con dê nhỏ vì tách đàn mà hoảng loạn không ngớt, vẫy vẫy tay với nam nhân.

Ly Thương đỏ mặt, bốn năm nay sinh sống yên ổn, theo tuổi tác tăng lên của Mộ Bạch, nhu cầu ở phương diện khác cũng càng lúc càng nhiều, hai người thường xuyên như vậy, nhất thời cao hứng, liền điên đảo trong trướng một hồi. Cũng may tộc nhân trong bộ lạc thảo nguyên này đều cho rằng Mộ Bạch có bệnh, không chịu được hoảng sợ, nên cũng không có người mù mắt tới làm mất hứng.

Kéo nam nhân dựa qua, ôm lấy ngửi một chút, Mộ Bạch cắn môi Ly Thương, nói: “Đã nghỉ ngơi bốn năm, rốt cuộc cũng đã trừ sạch độc tố trong cơ thể. Lại nói, bốn năm trước, bản cung không ngờ sau khi lấy cổ trùng ra, lại lưu lại độc tố trong máu, nếu không có ngươi, e rằng không làm mồi cho dã thú, thì cũng bị người Y Lạp Mặc bắt về. . . Bốn năm nay, vất vả cho ngươi rồi. . .”

Bốn năm trước, nếu không phải vội vã muốn diệt hết tộc nhân Y Lạp Mặc trong động, làm sao lại hạ mê dược Mộ Bạch? Khiến cho một chút độc tố vốn không đủ gây họa, lại ép bốn năm, mới loại trừ hết? Ly Thương cúi đầu rũ mắt che giấu hoảng loạn, mở miệng đáp lại nụ hôn của Mộ Bạch.

Hai người thu dọn một lúc, đồ vật cũng không nhiều, chỉ thu một bọc nhỏ là không còn gì nữa.

Đứng ở phía ngoài nơi sinh sống của bộ lạc bậc trung này, hai người nhìn lại bộ lạc đã sinh sống bốn năm, mặc dù không có ưu thương không nỡ, nhưng cũng có chút chua sót trong lòng. . .

“Ngươi nói A Trát kia bảo vương trướng của Thát Đát sẽ di chuyển tới đây?” Một lúc sau, Mộ Bạch mới ổn định tâm tình, hỏi nam nhân bên cạnh.

“Dạ.” Hơi đoán được suy nghĩ của Mộ Bạch, Ly Thương nghiêng nghiêng đầu tính toán, với độc dược thu được bốn năm nay, nếu chỉ là lặng lẽ ám sát, đương nhiên là không ngại.

“Vốn tưởng thảo nguyên rộng lớn, muốn tìm được vương trướng sẽ vô cùng khó khăn, không ngờ đại vương Thát Đát kia lại tặng tới cửa như vậy. Không có qua có lại một phen, thì sao chứng tỏ được sự khách khí của người trung nguyên chúng ta!” Mộ Bạch dang rộng hai tay, nghênh đón gió mát thổi qua trên thảo nguyên, nói như than nhẹ.

“Cung chủ, e rằng ở trước vương trướng sẽ có càng nhiều vương quân, chúng ta có nên tranh thủ thời gian đào một đường hầm ở chỗ này không. . .” Ly Thương nhớ lại tình cảnh khủng bố tám vạn vương quân cùng bắn tên ngày đó, trong lòng vẫn sợ hãi mà đề nghị.

“Không cần.” Quay đầu lại nhìn nam nhân, Mộ Bạch mỉm cười nói: “Lúc đó không phòng bị, mục tiêu của tám nghìn quân sĩ lại chỉ có hai người chúng ta, thảo nguyên rộng lớn, một là không có gì che chắn, hai là không còn người nào khác. Những người trong võ lâm vốn không hợp với quân đội chiến trường, bị đại quân truy sát, không thể chống lại cũng hợp tình hợp lý, nếu không, hoàng thất trung nguyên dựa vào đâu mà xưng bá?”

Dẫn Ly Thương đi về phía sau, Mộ Bạch khẽ cười nói: “Nhưng người trong võ lâm chúng ta cũng có một điểm không bằng được những quân đội hoàng thất này, ngàn vạn người đối chiến, chúng ta không phải là đối thủ của họ. Nhưng lén lút độc đấu, ám sát, quân đội hoàng thất lại không phải là đối thủ của chúng ta. . .”

Hai tháng trôi qua nhanh như nước, bộ lạc vốn ở trên vùng thảo nguyên màu mỡ này đã rời đi từ lâu, bây giờ ở đây được thay bằng những trướng bồng rất lớn, hoa lệ phú quý!

Một lão giả mặt đầy nếp nhăn ôm một thiếu nữ xinh đẹp yêu mị, mặc y phục tơ lụa của dân tộc thảo nguyên rất khó thấy được ở trung nguyên, lão giả đứng trong vòng vây của mấy chục người bước nhanh vào trong trướng.

“Ha ha! Nhìn bãi cỏ tươi tốt này xem, các ngươi lại để cho một bộ lạc hạng trung chiếm lấy chỗ này, nếu không phải bản vương dùng quyền lực ép bọn họ rời đi, tộc nhân của chúng ta đâu thể chăn thả ở chỗ này chứ. . .” Đại vương Thát Đát hung hăng bóp mỹ nữ yêu diễm trong lòng một cái, bất mãn trừng thị vệ xung quanh.

“Đại vương anh minh, bọn họ cũng chỉ luôn suy nghĩ làm thế nào để khiến đại vương thoải mái thôi, thảo nguyên này nhiều bộ lạc như vậy, nhưng những tế sư kia lại không chịu nói cho đại vương nơi này! Nếu không nhờ có Lục vương tử phát hiện, e rằng những tế sư kia vẫn sẽ dựa vào việc bọn họ nói cho ngài mảnh thảo nguyên kia mà âm thầm cười trộm đó.” Mỹ nhân chịu đựng đau đớn cười duyên, vỗ nhẹ lồng ngực Thát Đát vương, nhẹ nhàng nói.

Giọng nói của mỹ nhân không lớn, nhưng những thị vệ xung quanh vừa vặn có thể nghe được rõ ràng, không khỏi đều âm thầm nhìn mỹ nhân cảm kích, đương nhiên, phần ân tình này cũng tính lên đầu Lục vương tử.

“Đám tế sư kia. . . Hừ. . .” Sắc mặt Thát Đát vương tối lại, dường như nhớ tới rất nhiều chuyện không vui, lại hung hăng nhéo một cái lên da thịt mềm mại của mỹ nhân, cũng không để ý da thịt lộ ra ngoài của mỹ nhân đã sưng lên, nhếch miệng cười nói: “Đúng vậy, cũng nhờ Lục vương tử của bản vương thông minh, ừm, lão Nhị cũng không tệ, mỹ nhân đưa tới cũng lanh lợi ngoan ngoãn. . . Người đâu, dắt ngựa của bản vương tới, bản vương muốn dẫn mỹ nhân dạo chơi trên thảo nguyên này!”

“Đại vương, không thể được! Tế sư trong tộc còn chưa tới, đại vương muốn thăm thú thảo nguyên, hay là chờ thêm hai ngày nữa, đợi các tế sư tới xin thần linh chúc phúc xong, rồi đi cũng không muộn!” Một thị vệ sợ hết hồn, liếc nhìn thân thể Thát Đát vương vì quanh năm hưởng lạc mà béo phì.

“Thế nào, bản vương còn chưa già đâu! Nhớ năm đó, bản vương cũng là đệ nhất dũng sĩ trong tộc. . .” Thát Đát vương vô cùng tức giận, đá một cước, nhưng vì cách xa quá, nên đá vào khoảng không, Thát Đát vương cũng không thèm để ý, tự nói: “Cầu thần linh cái gì, các ngươi muốn tế sư tới đây sắp xếp một chút chứ gì? Ở đây bản vương có năm ngàn dũng sỹ, sợ cái gì? Trên thảo nguyên Thát Đát này, ai dám ám sát Thát Đát vương ta sao?”

Đại vương Thát Đát vừa dứt lời, liền nghe thấy một tiếng quát to: “Ta dám!”

Một bóng người bay vút ra khỏi bụi cỏ, một người một kiếm, nhanh chóng lao về phía đại vương Thát Đát.

“Người đâu!” Mấy chục thị vệ vội vàng bảo hộ đại vương Thát Đát ở phía sau, ồn ào quát lớn, phân ra năm người đánh lên phía trước.

“Thật sự có kẻ không sợ chết?” Đại vương Thát Đát lại nhéo mỹ nữ trong lòng, mỹ nữ đau đến chảy nước mắt nhưng vẫn cố gắng mỉm cười, thấy thị vệ phía trước đã vây chặt được người kia, lại nghe được âm thanh từ xa, các tộc nhân đang cầm đao cầm thương chạy tới, đại vương Thát Đát hài lòng gật gật đầu, nói: “Hành thích trước vương trướng của bản vương, người này thật sự rất can đảm, bắt sống hắn, bản vương muốn hỏi ra người sai khiến hắn, rồi từng đao từng đao róc thịt hắn. . .”

“Phải không?” Gió mát mùa thu thổi lên, lướt qua thân thể của đại vương Thát Đát, một câu nói lạnh lùng theo gió mát lướt qua đại vương Thát Đát và mỹ nhân kia, một vết cắt chỉnh tề từ khuôn mặt mỹ nữ chém qua cổ đại vương Thát Đát.

Máu, giống như nước hồ phá đê, phun ra. . .

Mấy chục thị vệ bảo hộ đại vương Thát Đát kinh ngạc quay đầu lại, thấy dung nhan lúc trước vẫn còn xinh đẹp như hoa của mỹ nhân chỉ còn lại một nửa, đồng thời đầu của đại vương Thát Đát cũng rơi xuống cỏ, vết thương của hai người cùng phun máu tươi, rồi toàn bộ dính lên mặt lên người của mấy chục thị vệ đã kinh hãi đến ngẩn ra. . .

Nam nhân đánh tới lúc trước đột nhiên thu lại thế kiếm, đánh ra phía ngoài.

“Thích khách đáng chết, lại dám thừa lúc đại tế sư đại nhân không ở đây, ám sát đại vương!” Một tiếng hét thê lương từ xa truyền tới, một nam tử trung niên mặc y phục tế sư trung đẳng đạp lên ngọn cỏ, chạy như bay tới, trên bầu trời, một con hắc ưng đột nhiên xoay người, kêu một tiếng với tế sư trung niên kia rồi bay đi. . .

“Hừ! Tế sư!” Nhìn thấy nam tử chạy trốn kia đã bị đám người trong vương tộc chạy tới ngăn cản, tế sư trung niên kia nhanh chóng tới gần, rút ra một thanh gậy sắt, đang định đánh xuống, không ngờ có một tiếng quát nhẹ truyền tới, nội kình mơ hồ như sấm dội, đánh cho tế sư trung niên kia choáng váng.

Không để ý tới mũi miệng đã tràn máu tươi, tế sư trung niên vội ngẩng đầu nhìn về phía xa.

Phía xa có một bóng người mơ hồ, còn chưa phân biệt được là nam hay nữ, đã thấy hai tay người kia vung lên, mấy ngàn bụi cỏ cao nửa thân người tung lên.

“Không. . . Chạy mau!” Nhìn phiến cỏ kia bị giật khỏi đất, nhưng không rơi xuống. Trong đầu tế sư trung niên lóe sáng, nhớ tới một truyền thuyết mơ hồ, sắc mặt đột nhiên khó coi, lạc giọng liều mạng hô.

Mộ Bạch vẫn mỉm cười như trước, trong lúc vung tay, mấy ngàn bụi cỏ đã bị kình lực nâng lên, bay về phía đám người phía sau Ly Thương vì tế sư trung niên quát lên mà ngừng lại. . .

“Không. . .” Vào lúc bị cây cỏ như đao như kiếm kia cắt làm mấy phần, tế sư trung niên thấy tộc nhân không kịp phản ứng bên cạnh bị cây cỏ đoạt mạng, đau đớn hét to. . .

“Crộc crộc crộc. . .” Từng hồi tiếng vó ngựa dồn dập vang lên, từ trong khu vương trướng, bốn, năm đội kỵ binh vội vã đi ra, thấy đại vương Thát Đát ngã trong vũng máu, năm người dẫn đầu sửng sốt một chút, rồi lập tức lùi lại mấy bước, ẩn vào trong quân đội phía sau.

Giống như không thấy vùng máu tươi thịt nát và hai bóng người phía xa kia, năm đội kỵ binh tràn đầy cảnh giác nhìn xung quanh. . .

Một con bạch mã to lớn chậm rãi đi ra, Nhị vương tử vẫn mặc y phục hoa lệ nhìn tướng lĩnh trẻ tuổi chạy ra khỏi trướng của mình một chút, bất mãn nói với Lục vương tử: “Làm cái gì mà gấp vậy, kêu thủ hạ của ngươi bỏ chạy à?”

Lục vương tử hất cằm về phía trước, nói với Nhị vương tử lúc này mới chú ý tới hai cỗ thi thể nằm trong vũng máu ở giữa: “Ngươi giúp ta trông coi đám người kia, ta muốn đi truy sát kẻ ám sát đại vương.”

“Từ từ!” Nhị vương tử vội vàng kéo dây cương của Lục vương tử đang xoay đầu định đi, nói: “Hiện giờ chính là lúc đại vương có thể tập hợp nhân mã thảo nguyên truy bắt địch! Nhưng nếu bây giờ ngươi đuổi theo, thì e rằng đại vương này và ngươi sẽ không liên quan gì tới nhau!”

Lục vương tử ngẩn ra, phất phất tay, vương quân tinh nhuệ dưới trướng hô một tiếng, xung phong về phía đối diện với bốn đội kỵ binh còn lại.

“Ngươi. . . Ngươi cũng quá thẳng thắn rồi đó? Dù thế nào cũng nên cười hai câu, rồi quay lại nói gì đó chứ. . .” Nhị vương tử thấy thế, cằm suýt rơi xuống đất, tuy rằng kỵ binh của bốn vị vương tử khác không bằng vương quân Thát Đát tinh nhuệ trong tay Lục vương tử, nhưng lại hơn ở quân số đó. . .

“Dưới trướng bản vương tử, chính là tất cả vương quân tinh nhuệ được chọn lựa kỹ càng từ thảo nguyên Thát Đát!” Liếc Nhị vương tử một cái, Lục vương tử tràn đầy tự tin nói.

1 thoughts on “[BHPT] – Chương 108

  1. Cái lỗi lớn nhất của Ly Thương, đó chính là rất thích tự ra quyết định :)))
    Lựa chọn tốt nhất của Ly Thương, đó là chọn một người trọng tình trọng nghĩa như Mộ Bạch để trao tâm :)))
    Thật biết tính toán

Thích thì dùng: (╬ ̄皿 ̄)凸 ლ(¯ロ¯ლ) (╯‵□′)╯︵┻━┻ ~(‾▿‾~ ) ≧◡≦ \(≧▽≦)/ ≧△≦ ㄟ(≧◇≦)ㄏ (≧ロ≦) (≧◡≦) ╮(╯_╰)╭ o(︶︿︶)o 〒_〒 o(╥﹏╥)o ╭(╯^╰)╮ Σ( ° △ °|||) ♉( ̄▿ ̄)♉ ⊙﹏⊙(*´▽`*) ♥‿♥ ◔_◔ o(>﹏﹏<)o (^з^)-☆ O(∩_∩)O (づ  ̄ ³ ̄)づ~♥