[BHPT] – Chương 109

Bích huyết phệ tình 109

Tác giả : Ma yên

Editor : dongphuongphonglinh

Beta: toujifuu

 

Đồng cỏ dưới chân liên tục lùi về phía sau, cơn gió hơi lạnh lướt qua thân thể, hai con tuấn mã cùng tiến lên, hai người trên ngựa lặng lẽ làm bạn, phi ngựa về phía trước.

“Cung chủ, sao mấy ngày nay đều không thấy phi ưng trinh thám của người Thát Đát?” Vốn tưởng rằng đã ám sát đại vương Thát Đát, thì hai người sẽ bị truy sát cả một đường từ thảo nguyên. Ly Thương nhìn qua thảo nguyên vẫn không có động tĩnh gì, nghi hoặc nói.

Thật ra, chuyện ngươi muốn hỏi là tại sao chúng ta không nhanh chóng trở về trung nguyên, mà lại thong thả ở thảo nguyên này chứ gì! Mộ Bạch liếc vẻ mặt nặng nề của nam nhân, nghiêng đầu qua, nhẹ nhàng hôn lên khuôn mặt căng thẳng kia: “Không vội, lúc chạy đi bản cung nghe được, mấy vị vương tử Thát Đát kia nói muốn tranh vị trí đại vương gì đó! Chắc phải bận rộn tới một năm rưỡi, e rằng bọn họ không có tâm trạng tới tìm chúng ta đâu. . .”

Thấy nam nhân vì hành vi bất ngờ lớn mật này mà đỏ mặt, căng thẳng nhìn xung quanh, cũng vứt lo lắng trong lòng lên chín tầng mây từ lâu rồi. . . Mộ Bạch mỉm cười, quay đầu lại, ở phía nam nhân không nhìn thấy, lộ ra vẻ đau khổ. . . Nếu như có thể, thật đúng là không muốn quay về. . . Nhưng hiện giờ đã qua bốn năm. Thứ nhất là không có cớ gì nữa, thứ hai là cũng lo lắng trong cung. . . Nhưng mà. . .

Phải rời đi sao? Ly Thương quay đầu lại, nhìn về phía xa, bộ lạc đã sống bốn năm kia không biết đã di chuyển tới đâu rồi. Mặc dù không có thoải mái vung kiếm cắt đứt ân oán, nhưng lại hạnh phúc như mộng ảo. . . Mặt trời mọc thì đi làm, mặc trời lặn thì nghỉ ngơi. Lúc ra ngoài chăn dê thì tiễn bằng cái ôm và nụ hôn, buổi chiều khi trở về trướng thì mỉm cười và thăm hỏi. . . Giống như phu thê bách tính bình thường, quá mức đầm ấm, khiến người ta không khỏi hoài nghi có phải đang mơ không. . . Tất cả mọi thứ, rốt cuộc cũng sắp kết thúc. . .

Lặng lẽ liếc nam nhân bên cạnh, trong lòng Mộ Bạch thở dài, mặc dù có lỗi với sư phụ, nhưng mình thật sự không thể từ bỏ nam nhân này. . . Chỉ là không biết phải nói thế nào mới thuyết phục được sư tổ, sư công, các sư thúc bá. . . Cùng lắm thì mình đợi mấy tiểu tử kia học xong võ công, rồi sẽ dẫn nam nhân thoái vị ẩn vào ám điện. . . A. . . Bốn năm rồi, cũng không biết mấy tiểu tử kia học võ công thế nào rồi? Lúc mình đi, cũng đã dặn dò tiểu đồ đệ Đồng Hiểu Phong, bây giờ, có lẽ những tiểu tử kia nếu không phải đã học bí tịch Đồng Hiểu Phong lấy ra, nếu không phải đã “bất ngờ” bỏ mình. . . Quan tâm nó sao? Chỉ cần còn một đồ đệ có thể tiếp nhận vị trí này là được rồi. . . Chỉ cần có thể bảo vệ được tính mạng nam nhân, bầu bạn lâu dài bên cạnh, thì dù là hang đá áo vải, trông cửa quét dọn, thì có sao chứ. . .

Nhớ tới bộ lạc đã ở bốn năm kia, hai người cùng sống cùng ngủ, chăn dê cưỡi ngựa. . . Ánh mắt Mộ Bạch bất giác dịu dàng hơn, quay đầu nhìn khuôn mặt đã bớt đỏ của nam nhân, vươn một tay qua.

Ly Thương chỉ cảm thấy trên mặt lại dấy lên nhiệt độ vừa mới bình ổn lần nữa, không khỏi ngước mắt nhìn vẻ mặt dịu dàng như sắp chảy nước kia của Mộ Bạch một chút. Thật sự muốn ở trên ngựa? Do dự một lát, Ly Thương nhìn bàn tay trắng nõn Mộ Bạch đưa tới, cắn cắn môi, biết rõ chỉ cần đưa tay nắm lấy, là sẽ bị Mộ Bạch kéo qua, có lẽ thật sự sẽ không để ý truy binh và người đi đường có thể xuất hiện ở xung quanh, giữa thanh thiên bạch nhật, ở thảo nguyên rộng lớn này, trên tuấn mã đang chạy băng băng, mà muốn mình, nhưng vẫn đưa tay qua. . .

Hai bàn tay tới gần, ngón tay chạm vào nhau. . .

Một giọng nói khàn khàn, mang theo sát khí nồng đậm, từ phía trước truyền tới: “Mộ Bạch, Mộ cung chủ! Ta, cuối cùng cũng đợi được ngươi rồi. . .”

Giống như một mũi kiếm vô hình, cắt ngang nơi tiếp xúc. . . Hai người trong nháy mắt thu tay lại, đều tự đề phòng!

“Kẻ nào ở đây giả thần giả quỷ? Đi ra!” Mộ Bạch ngước mắt nhìn về phía xa, nhưng không thấy có ai cả, chỉ có sát khí nồng đậm kia hòa cùng oán hận mơ hồ đổ xuống, vững vàng khóa lấy mình.

Trong nháy mắt Huyền Băng Kiếm ra khỏi vỏ, chú ý tới sắc mặt nghiêm trọng của Mộ Bạch, Ly Thương biết đã gặp phải đại địch! Là ai nhỉ? Chẳng lẽ là đại tế sư của vương thất Thát Đát? Hay là. . . Không thể nào. . . Mặc dù mình không dám vào động kia lần nữa để hạ thủ với yêu nữ Phỉ Lạp Ti mà Mộ Bạch cũng không nắm chắc kia, nhưng đã hạ thuốc loạn thần dùng điều chế ma vệ lên năm người thủ vệ đầm nước lạnh, hơn nữa còn cố ý làm ra thuốc dẫn có thể hấp dẫn dã thú ăn thịt trong vòng năm trăm dặm, hòa cùng máu thịt con thằn lằn sa mạc kia. . . Ném vào bí đạo trong động, Y Lạp Mặc sao có thể còn người sống được?

“Ó. . . Ó ó. . .” Trong tiếng chim ưng vang dội, một con ưng cực lớn lượn vòng, chậm rãi hạ xuống, lộ ra Phỉ Lạp Ti tóc vàng tán loạn, cả người bẩn thỉu, y phục rách nát trên lưng chim ưng.

“Muốn về nước Minh, đây là nơi nhất định phải đi qua! Mộ Bạch, Mộ cung chủ! Phỉ Lạp Ti đã khổ sở chờ đợi ở đây bốn năm. . . Bốn năm rồi. . . Ta ngày không dám thở, đêm không dám ngủ, chỉ sợ không cẩn thận một chút liền bỏ lỡ các ngươi. . .” Đôi mắt xanh của Phỉ Lạp Ti dần dần trở nên đỏ ngầu, giống như bị điên, đột nhiên ngẩng đầu, hai tay giơ cao: “Chư thần trên cao. . . Thần linh bảo hộ La Tư ta. . . Cảm tạ ân đức của các ngài, để hai đồ lấy oán trả ơn, lang tâm cẩu phế này vẫn chưa về nước Minh. . . Để ta, tội nhân Phỉ Lạp Ti của Y Lạp Mặc, có được cơ hội báo thù!”

“Ngươi đang nói gì vậy? Có phải thánh nữ đã hiểu lầm gì không? Bọn ta chẳng qua chỉ rời đi, cũng không tổn hại đến một cái cây ngọn cỏ nào của Y Lạp Mặc!” Mộ Bạch thấy nàng như vậy, thầm kêu không ổn! Rốt cuộc đã gặp phải chuyện gì, mới có thể khiến nữ nhân khôn khéo cường hãn như vậy biến thành thế này?

Chết tiệt, ả lại vẫn có thể còn sống! Ly Thương thầm nghiến răng, nếu không phải sợ bị Mộ Bạch phát giác, đã sớm đổi mê dược thành độc dược, độc chết bọn họ, mới là yên tâm nhất. . . Bây giờ nếu để Mộ Bạch biết được chân tướng. . . Rùng mình một cái, Ly Thương nói lớn với Phỉ Lạp Ti trên không trung: “Thánh nữ cần gì phải làm bộ làm tịch? Ngươi giam lỏng cung chủ của ta ở trong động, dựa vào ân tình và võ công, định ép buộc cung chủ làm theo mong muốn của ngươi. Lúc đó cung chủ muốn đi, đoàn quân dã thú kia có thể ngăn cản sao? Tuy rằng đã dùng đầm nước dưới đất để giải cổ độc, nhưng đó cũng là vật trong trời đất! Các ngươi cho dù có ơn, cũng chỉ là ơn nhỏ, nhưng lại muốn cung chủ và tính mạng của vạn người trong Bích Tâm Cung bảo vệ, ngàn đời chăm sóc. . . Thánh nữ không cảm thấy khinh người quá đáng sao?”

Tuy là ơn nhỏ. . . Nhưng tới được cảnh giới trong lòng không có kiếm cũng là nhờ chim ưng của Y Lạp Mặc. . . Mộ Bạch lặng lẽ gật đầu, lời này tất nhiên không thể nói, mặc dù nó là nguyên nhân lúc đó không muốn tổn hại đến tính mạng tộc nhân Y Lạp Mặc, Mộ Bạch cũng không phải kẻ hào phóng, đặt gánh nặng vô biên này lên lưng Bích Tâm Cung.

“Ơn nhỏ? Ha ha ha. . . Hay cho ơn nhỏ, hay cho khinh người quá đáng. . .” Phỉ Lạp Ti cưỡi chim ưng, dừng ở phía trên hai người: “Mộ cung chủ, cho dù nói thế nào, cũng là ta đã mang các người ra khỏi truy sát trên thảo nguyên, cho ngươi hoàn cảnh yên ổn để vững chắc bước vào cảnh giới. . . Nhưng các ngươi thì sao? Các ngươi không muốn dẫn Y Lạp Mặc ta tới nước Minh thì cũng thôi, nhưng các ngươi vì chạy trốn, lại mở bí đạo ra, lấy máu thịt làm chất dẫn, dẫn không biết bao nhiêu chuột, rắn mối. . . trong sa mạc vào trong động, gần trăm tộc nhân Y Lạp Mặc ta rốt cuộc vì sao lại đắc tội các ngươi đến vậy? Lại phải chịu nỗi khổ trăm con thú gặm cắn, phanh thây? Mộ cung chủ! Ngươi ở Y Lạp Mặc ta ăn không uống không, hưởng hết tôn quý, sao ngươi lại nhẫn tâm diệt hết con cháu của Y Lạp Mặc ta? Ngươi. . . Ngươi còn có lương tâm không? Ngươi. . . Phỉ Lạp Ti ta đúng là một mụ già đần độn, có mắt không tròng, lại dẫn sói vào nhà. . .”

Phỉ Lạp Ti lúc đầu còn có thể nói rõ ràng, nhưng càng nói tâm tình càng phẫn nộ, cuối cùng hoàn toàn không biết bản thân đang nói gì nữa. . . Rồi đột nhiên vỗ một cái lên lưng chim ưng, Phỉ Lạp Ti nhảy ra khỏi chim ưng, hai tay áo rách nát vung lên, từng miếng vải áo giống như thanh kiếm sắc bén, bay vút phủ xuống đỉnh đầu hai người.

Đám dã thú sa mạc kéo tới động của Y Lạp Mặc? Mộ Bạch nhớ tới những người trong động kia đều là những tộc nhân vì huyết mạch lưu truyền, mà chưa từng ép cổ độc ra, trước mắt dường như hiện lên hình ảnh những người trúng thuốc mê bị đám thú gặm cắn, phanh thây. . . Không khỏi rùng mình một cái, trong đầu Mộ Bạch lóe tinh quang: Động kia của Y Lạp Mặc nằm ở rìa sa mạc, lúc đi vào và đi ra, trong vòng trăm dặm cũng không thấy vật sống nào, Y Lạp Mặc đã có người khỏe mạnh trông coi bí đạo, đầm nước, thì cũng phải có người định kỳ xử lý dã thú xung quanh. . . Nếu vậy, trong khoảng thời gian ngắn, có thể dẫn tới nhiều dã thú, đi qua bí đạo sâu dài, tiến vào trong động của Y Lạp Mặc. . .

Mộ Bạch liếc nhìn nam nhân sắc mặt tái nhợt bên cạnh, hừ lạnh một tiếng, người đã nhảy ra khỏi lưng ngựa, trong lúc vung tay, đã mang theo nội kình trắng xanh, nghênh đón kiếm nội lực của Phỉ Lạp Ti. . .

“Ầm!” Nội kình vô hình va chạm trên không trung, lại phát ra một tiếng nổ có hình dạng, ở giữa không trung, một con mắt khí cuồng bạo có thể nhìn thấy từ giữa nơi va chạm lan rộng ra.

Ly Thương cả người lẫn ngựa bị tiếng nổ này chấn lui mấy bước, trong đầu nổ ầm, nhìn hai người trên không trung càng đánh càng nhanh, trong lòng không khỏi buồn bã. . . Bốn năm nay, cho dù khổ luyện võ công, lại có Mộ Bạch tận tâm chỉ bảo, nhưng rốt cuộc cũng không thể giúp được gì. . .

“Còn không cút đi! Định ở lại đây mệt chết bản cung?” Ngữ khí oán giận từ giữa không trung truyền tới, Mộ Bạch ngăn hết lại những mảnh vải Phỉ Lạp Ti đánh thẳng tới, lồng ngực hơi khó chịu, công lực cách biệt không thích hợp cứng đối cứng như vậy, nhưng nam nhân phía sau lại giống như choáng váng, ngốc nghếch đứng yên, thì bảo mình làm sao mà né tránh đây?

“. . . Dạ. . .” Ly Thương cứng người, dịu dàng gắn bó bốn năm qua, giống như một giấc mộng đẹp, vào lúc Phỉ Lạp Ti tới liền tan thành mây khói. . . Nhìn Mộ Bạch vững vàng ngăn ở phía trước một chút, trong miệng Ly Thương đắng chát, quay đầu ngựa, ở phía xa vòng qua hai người, chạy về phía trung nguyên. . .

Nữ nhân đáng chết kia. . .

Lúc này cho dù chạy vào nước Minh, thành thị ở biên cảnh cũng chỉ có mấy chục đệ tử. . . Ly Thương đột nhiên kéo dây cương, xoay người nhìn về phía xa mơ hồ chấn động kia, cắn răng, dừng ngựa lại. . .

Nếu như Phỉ Lạp Ti kia có thể đuổi tới nơi này, nghĩa là cung chủ lành ít dữ nhiều, chi bằng mình cũng cùng đi. . .

“Ầm. . .” Nội lực cường đại đánh lên đồng cỏ, sóng lớn như đào núi lấp biển, vô số thảm cỏ cuộn lên, nát thành bụi phấn, ngay cả rễ cỏ trong đất cũng bị đẩy lên.

Trong phạm vi năm mươi dặm, tất cả đất đồi xung quanh, kể cả trong đất, đều như bị cày lên, lộ ra một tầng đất rắn chắc mới.

Mộ Bạch duỗi tay bắn ra, mượn sức mạnh đánh ra của Phỉ Lạp Ti, khéo léo xoay người, chân không chạm đất, lại tránh được một vòng sóng khí, vung tay bắn ra ba kiếm khí, vòng qua kình lực cuồng bạo kia, đánh về phía bụng dưới của Phỉ Lạp Ti.

Trong lúc vội vàng Mộ Bạch cúi đầu liếc một cái, nơi vốn có con ngựa mình vẫn cưỡi nhiều ngày nay đã trống không, con ngựa kia từ lúc đánh kích thứ nhất đã bị nghiền nát, theo sức mạnh liều mạng của hai người, chẳng biết đã tan vào bùn đất phương nào. . . May mà đã thấy sớm tình hình, Phỉ Lạp Ti kia rõ ràng cũng đã tức giận phát điên, nam nhân mới chạy thoát được. . .

Chim ưng Phỉ Lạp Ti cưỡi đã mất mạng trong tay Mộ Bạch từ lâu, tóc vàng bay đầy trời, như yêu như ma, điên cuồng đánh ra kình lực, giống như không biết mệt mỏi, công kích Mộ Bạch.

Mộ Bạch dựa vào công lực thâm hậu linh hoạt né tránh, Phỉ Lạp Ti mất hết thần trí vì cái chết của tộc nhân chỉ biết liên tục tấn công, nhưng trong nháy mắt sắc trời đã tối đen, màn đêm buông xuống, Mộ Bạch cũng cảm thấy mệt mỏi dưới sự công kích như cuồng phong bão táp. . .

Lại cẩn thận né tránh một kích của Phỉ Lạp Ti, Mộ Bạch có chút đau đầu nhìn nữ nhân như bị điên kia, đánh cả buổi rồi, mà vẫn không thấy nàng mất chút sức nào, vẫn xuất thủ đủ mười phần lực như ban đầu. . .

Kéo dài tiếp, đợi đến lúc nữ nhân hết sức, có lẽ mình còn có thể giết ả. . . Mặc dù không muốn, nhưng thù đã kết, không thể giải được. Nếu giữa chừng nữ nhân này đột nhiên tỉnh lại, khôi phục như thường, sợ rằng mình sẽ phải chết ở đây. . .

Nhưng cũng tốt, nếu chết ở đây, cũng không cần phải trở về đối mặt với nam nhân mình luôn tin tưởng, nhưng lại luôn lừa dối mình. . . Cũng không cần phải đối diện với các tiền bối trong cung, và mộ phần cô độc ở dưới Phong Minh Nhai. . .

Trong lúc phân tâm, động tác hơi chậm lại, một luồng khí xẹt qua, từng mảnh vải bay lên, trong nháy mắt đã bị nội kình tràn đầy cắt nát.

Mộ Bạch bắn người lùi lại, liếc tay trái đang chảy máu, rồi nhìn thẳng đôi mắt đang nhìn mình chằm chằm của nữ nhân điên cuồng kia, khẽ thở dài, hai tay mở ra, rồi đột nhiên hợp lại, mười thanh kiếm nhỏ do nội kình tạo thành hiện ra, mồ hôi trên trán Mộ Bạch như mưa, trăm mạch rung lên, liền mạng vận động, hét lớn một tiếng: “Đi!”

Mười thanh kiếm rời khỏi đầu ngón tay, chớp mắt đã tiêu tán bốn thanh, sáu thanh còn lại cũng phát ra tiếng kêu vang trời, phá vỡ kình lực như sóng như biển của Phỉ Lạp Ti, ba thanh lại biến mất, còn lại ba thanh đang gào thét, lao tới trước ngực Phỉ Lạp Ti nửa tấc thì —— ngừng lại!

Kình lực đầy trời đột nhiên biến mất, đôi mắt đỏ ngầu của Phỉ Lạp Ti lần đầu tiên rời khỏi Mộ Bạch, nhìn xuống ba thanh kiếm nhỏ trước ngực, vận lực chấn động, thanh kiếm vỡ nát biến mất: “Tiểu tử thối! Phỉ Lạp Ti ta năm tuổi tập võ, đến nay đã hơn một trăm tám mươi năm! Cộng thêm thánh nữ tiền nhiệm trước khi chết đã truyền nội công, một con kiến nhãi nhép như ngươi có thể thương tổn được sao? Nhưng tên đáng chết nhà ngươi, lại giết hơn trăm tộc nhân của Y Lạp Mặc ta! Ngươi dám ở dưới mí mắt của ta, giết gần hết những người may mắn còn sống của Y Lạp Mặc ta. . . A a a. . . Ta phải giết ngươi. . . Ta phải lột da ngươi, ăn thịt ngươi, cắn nát xương ngươi. . . Thánh nữ. . . Phỉ Lạp Ti xin lỗi người! Người giao Y Lạp Mặc cho Phỉ Lạp Ti, nhưng lại bị Phỉ Lạp Ti dẫn đến diệt vong. . . A a a. . . Mộ Bạch. . . Ta phải ăn tươi ngươi. . .”

Nữ nhân lúc này, đâu còn thần thái xinh đẹp dịu dàng lúc mới gặp? Nữ nhân sa vào oán hận, hối hận đã phát điên, nội lực cuồng bạo từ trong thân thể mảnh khảnh mềm mại kia tràn ra, giống như sóng thần trong biển rộng, mỗi đợt lại cao hơn, hung ác hơn, đánh về phía Mộ Bạch. . .

1 thoughts on “[BHPT] – Chương 109

Thích thì dùng: (╬ ̄皿 ̄)凸 ლ(¯ロ¯ლ) (╯‵□′)╯︵┻━┻ ~(‾▿‾~ ) ≧◡≦ \(≧▽≦)/ ≧△≦ ㄟ(≧◇≦)ㄏ (≧ロ≦) (≧◡≦) ╮(╯_╰)╭ o(︶︿︶)o 〒_〒 o(╥﹏╥)o ╭(╯^╰)╮ Σ( ° △ °|||) ♉( ̄▿ ̄)♉ ⊙﹏⊙(*´▽`*) ♥‿♥ ◔_◔ o(>﹏﹏<)o (^з^)-☆ O(∩_∩)O (づ  ̄ ³ ̄)づ~♥