[BHPT] – Chương 110

Bích huyết phệ tình 110

Tác giả : Ma yên

Editor : dongphuongphonglinh

Beta: toujifuu

 

 

Giống như một chiếc thuyền lá ở trong biển rộng điên cuồng, Mộ Bạch bất chấp toàn thân nhiều chỗ đã bị kình lực bất ngờ kia chém rách, cố gắng vùng vẫy trong tình cảnh nguy nan này. . .

Ngũ quan lúc này đều đã thành trang trí, thứ duy nhất có thể cảm nhận nguy hiểm để né tránh, chỉ có trực giác! Trên trán căng thẳng, thân thể đang xông lên của Mộ Bạch đột nhiên cứng lại, gập lưng, cúi đầu. . . Một luồng kình khí giống như sét đánh quét qua đỉnh đầu, mảnh vải buộc tóc bị nghiền nát trong gió, cùng với mấy sợi tóc đen bị kình khí kia thổi đi xa. . .

“Ngươi cũng có ngày hôm nay. . .” Phỉ Lạp Ti sung sướng nhìn Mộ Bạch chật vật tránh né, chỉ liên tục nói một câu này.

Đúng lúc này, một luồng gió nhẹ như dòng nước chảy qua từ phía xa thổi tới, nhẹ nhàng, ổn định, xen vào trong kình khí đầy điên cuồng của Phỉ Lạp Ti!

“Ai?! Không liên quan thì mau chóng rời đi, nếu còn ngăn cản ta báo thù, Phỉ Lạp Ti và ngươi sẽ không chết không ngừng!” Phỉ Lạp Ti nghiêng đầu, tức giận hét lên. Luồng gió tưởng như yếu ớt, lại giống như thần binh lợi khí, mạnh mẽ đâm rách kình lực đang bao phủ Mộ Bạch, nhẹ nhàng xoắn lại, hòa cùng kình lực của Phỉ Lạp Ti, hóa thành tro bụi, biến mất trong trời đất.

“. . .” Được thở dốc, Mộ Bạch rơi xuống đất, vừa tranh thủ thời gian điều tức, mong rằng tại đợt công kích tiếp theo có thể khôi phục chút nội lực; vừa nhìn về bên trái theo đường nhìn của Phỉ Lạp Ti.

“Ha ha ha. . . Nữ nhân dị tộc, ngươi ở cách biên cảnh Đại Minh ta hơn trăm trượng, đánh chết người Đại Minh ta, còn dám ầm ĩ như thế? Thật sự nghĩ trung nguyên không có người?”

Lời nói quen thuộc truyền vào trong tai, mắt Mộ Bạch sáng lên.

Phía xa, một bóng đen bay tới, mới chớp mắt, đã rơi vào giữa, đứng ở trước mặt Mộ Bạch!

“Mộ Bạch bái kiến sư tổ!” Mộ Bạch cúi người, vô cùng cảm kích lão nhân Hậu Vô Kỵ kịp thời chạy tới này —— dường như mỗi lần mình đụng phải địch nhân không thể đối kháng, sư tổ luôn có thể kịp thời chạy tới. . . Nghĩ một chút, chẳng lẽ là nam nhân chạy về thành thị biên cảnh đưa cứu binh tới?! Trong nháy mắt, tức giận trong lòng với nam nhân thoáng tan đi một chút.

“Ngươi là sư tổ của hắn?” Phỉ Lạp Ti cảm nhận được sức mạnh cực lớn trong thân thể khô gầy kia của lão nhân, thần trí hơi tỉnh táo lại, có chút kiêng dè không xuất thủ nữa, chỉ dùng đôi mắt đỏ ngầu nhìn chằm chằm Mộ Bạch, nói: “Vừa hay, đồ đệ tốt ngươi dạy lấy oán trả ơn, hôm nay phải cho ta một lời giải thích!”

Hậu Vô Kỵ khom người, ho khan mấy tiếng, giống như không nghe thấy chất vấn của Phỉ Lạp Ti, xoay người lại, quan sát Mộ Bạch một lúc, bình thản mở miệng nói: “Đúng vậy! Rất tốt! Ngay cả đại tế sư thảo nguyên, thánh nữ Y Lạp Mặc mà lão đầu tử cũng phải kiêng dè ba phần, ngươi lại trêu chọc hết. . . Hừ, cũng không uổng ngươi ra ngoài một chuyến, không làm mất mặt võ lâm trung nguyên ta. . .”

“Lão đầu thối, ngươi có ý gì?” Phỉ Lạp Ti thấy lời của Hậu Vô Kỵ không bình thường, tức giận quát.

“Lão bà điên, ngươi gấp cái gì? Tôn tử ngoan, người ta nói con lấy oán trả ơn, người trong võ lâm chúng ta, có ơn báo ơn, có oán báo oán, con nói cho lão đầu tử nghe một chút, đừng sợ, con không sai, cũng không ai có thể ở trước mặt lão đầu tử mà khi dễ con đâu. . .” Hậu Vô Kỵ liếc Phỉ Lạp Ti một cái, nhìn Mộ Bạch mỉm cười ấm áp: “Ngoại Đường truyền tin con tới thảo nguyên, làm cho tộc nhân Thát Đát gà bay chó sủa, lão đầu tử nghe thế trong lòng cũng vui vẻ, liều mạng chạy tới biên cảnh, đợi con đã bốn năm, còn tưởng rằng tiểu tôn tử không tiền đồ con không trở về được nữa, đang định phá lời thề xuất quan, tìm đại tế sư và Y Lạp Mặc xui xẻo kia, cũng may con về rồi, nếu không, chân trước lão đầu tử vừa đi gây chuyện, chân sau con đã về, thể diện của lão đầu tử coi như mất rồi. . .”

“Sư tổ!” Mộ Bạch nghe vậy, trong lòng kích động, thì ra cũng không phải mình không có chỗ nương tựa, đã có sư tổ đứng ở phía sau, luôn lặng lẽ làm chỗ dựa vững chắc cho mình.

“Nói mau!” Hậu Vô Kỵ vờ đá một cước, nói: “Nếu con thật sự lấy oán báo ơn, lão đầu tử cũng tuyệt đối sẽ không vứt bỏ con, nhất định phải đưa con về cung. . . Ừm. . . Cái này. . . Đánh con ba mươi trượng là được rồi!”

“Ngươi. . .” Phỉ Lạp Ti tức giận cứng người, một lúc lâu cũng không thở được.

“Dạ, sư tổ!” Nghe lời này của Hậu Vô Kỵ rõ ràng là bênh vực mình, Mộ Bạch vừa cảm động muốn khóc, vừa cố gắng nhịn cười, nói sơ qua những chuyện xảy ra ở thảo nguyên và Y Lạp Mặc một lần, nhưng không đề cập đến chuyện Ly Thương cố ý dẫn dụ dã thú trong sa mạc, chỉ nói là rời đi vội vàng, không chú ý đóng cửa động.

Cũng may Phỉ Lạp Ti cũng không rõ tình hình thực tế, lại bị chuyện tộc nhân chết kích thích đến thần trí không bình thường, nghiêng đầu, luôn cảm thấy lời của Mộ Bạch không đúng, nhưng lại không nghĩ ra phải phản bác thế nào.

Hậu Vô Kỵ gật gật đầu, nói: “Tôn tử ngoan, con làm rất tốt! Không phải tộc ta, nhất định có dị tâm! Y Lạp Mặc tuy có một ơn nhỏ với con, nhưng không thể dùng an nguy của cả dân tộc con để báo đáp.”

“Lão đầu thối! Ngươi nói bậy gì vậy? Thiếu nợ trả tiền, là đạo lý hiển nhiên. Hắn nhận ơn huệ của Y Lạp Mặc ta, đương nhiên nên dũng cảm báo đáp! Tự ý chạy trốn, đã là vô ơn, hại Y Lạp Mặc ta chịu tai ương diệt tộc, chính là tử địch! Ngươi. . . Ngươi tránh ra, ta phải giết hắn!” Phỉ Lạp Ti thấy không đúng, quát lớn một tiếng, dùng khí lực toàn thân đánh ra song chưởng, khuôn mặt xinh đẹp lập tức đỏ bừng —— nàng cũng biết, xem ra lão đầu này định bảo vệ Mộ Bạch, nếu không tiên hạ thủ vi cường, đánh bất ngờ, rất có khả năng Mộ Bạch sẽ chạy mất. . . Có Hậu Vô Kỵ ngăn cản, e rằng mình không có cơ hội truy sát Mộ Bạch. . .

“Hừ! Trước mặt lão đầu tử mà cũng muốn dùng mánh khóe?” Hậu Vô Kỵ khinh miệt cười lạnh, giơ tay, làn gió tươi mát lại thổi lên, chỉ là lần này lại không phải làn gió yếu ớt kia nữa, sắc trắng nhàn nhạt bao quanh nội lực, xoay tròn, giống như một động gió sáng trắng, hút một kích dùng hết toàn lực của Phỉ Lạp Ti vào trong, rồi không còn động tĩnh gì nữa!

Phỉ Lạp Ti ngẩn ra, vẻ mặt càng giận dữ hơn —— nếu để Mộ Bạch chạy vào Minh quốc, sợ rằng cường giả trung nguyên sẽ có lý do nhúng tay! Song chưởng xoay một vòng, đẩy ra, thét lên: “Nếu vậy, các ngươi cùng chết đi!”

“Lâu rồi không có ai dám ở trước mặt kêu lão đầu tử chết đi. . .” Nghênh đón kình khí đánh tới như sóng như biển, nhưng Hậu Vô Kỵ chỉ khinh thường bĩu môi, giống như vô cùng hoài niệm mà than một câu, rồi mới vươn hai tay, qua loa chuyển một vòng, cơn gió màu trắng nổi lên, Hậu Vô Kỵ quay đầu lại, cũng không thèm nhìn hai cơn gió mình đẩy ra, nói: “Tôn tử ngoan, con phải nhớ kỹ, con không chỉ có một mình! Mọi chuyện phải cảnh giác cao độ, chuyện gì con không xử lý được, thì gọi cao thủ trong cung, Bích Tâm Cung không đối phó được, còn có sư công, các sư thúc bá của con, nếu bọn chúng cũng không đối phó được. . . Thì còn có lão đầu tử ta. . .”

Mộ Bạch há to miệng, ngơ ngác nhìn Hậu Vô Kỵ đẩy ta hai luồng gió, càng di chuyển càng nhanh, càng di chuyển càng lớn, tới khi nghênh đón kình khí của Phỉ Lạp Ti, đã giống như hai con rồng gào thét, con sóng điên cuồng kia xoay tròn trong cơn gió rồi tan đi lực công kích cuồng bạo, sau đó bị cuốn lên, chầm chậm biến mất. . .

Cố gắng nuốt nuốt cổ họng khô khốc, tại sao cùng là trong tâm không có kiếm, khoảng cách lại lớn như vậy? Mộ Bạch máy móc gật đầu, nói: “Vâng, sư tổ, Mộ Bạch hiểu rồi. . .”

Vừa nói xong, Mộ Bạch bất ngờ nhìn Hậu Vô Kỵ, vừa rồi người nói cái gì? Mình không đối phó được, có thể điều động cao thủ trong cung? Bích Tâm Cung không đối phó được, có thể nhờ sư công và các sư thúc bá? Nếu còn không đối phó được, thì nhờ sư tổ ra tay?

Lời này. . . Là thừa nhận địa vị của mình sao? Sẽ không khinh thường mà phế lập nữa? Mộ Bạch vui mừng nhìn Hậu Vô Kỵ.

Hậu Vô Kỵ chậm rãi gật gật đầu, cũng không quay đầu lại, phất tay bắn năm mũi tên trắng nhạt về phía Phỉ Lạp Ti đang nổi trận lôi đình kia, nói: “Hiểu rõ là được, con về trước đi, lão đầu tử phải giải quyết thánh nữ Y Lạp Mặc tính xấu không đổi, lúc nào cũng muốn xâm nhập trung nguyên này đã, rồi sẽ đi tìm con!”

“Vâng.” Cao thủ giao chiến, cơ hội khó có được! Mộ Bạch vốn có chút không tình nguyện trong lòng khẽ động, đáp lớn một tiếng, nhanh chóng chạy đi —— đùa gì vậy? Đợi sư tổ đánh xong rồi, hỏi mình sao còn chưa tới đáy Phong Minh Nhai viếng mộ, thì phải trả lời thế nào? Chẳng lẽ thật sự phải tế sống nam nhân?

Nghĩ như vậy, Mộ Bạch càng chạy nhanh hơn, phía sau truyền tới tiếng gào thét nổi giận của Phỉ Lạp Ti và tiếng chế giễu nho nhỏ của Hậu Vô Kỵ.

Chạy không xa lắm, chỉ nhìn thấy tường thành biên quan của Đại Minh ở xa xa, liền nghe thấy một tiếng kêu kinh ngạc vui mừng. Mộ Bạch hơi ngừng một chút, liền thấy Ly Thương đứng ở bên đường, cưỡi ngựa, tha thiết nhìn tới.

Tức giận trong lòng lại giảm một phần, Mộ Bạch tung người nhảy lên lưng ngựa, ngồi ở phía sau nam nhân, quát: “Đi! Ai bảo ngươi đứng ở đây? Muốn chết à?”

Ly Thương thấy Mộ Bạch vội vã phi tới, chỉ cho là đang chạy trốn, không cần phân phó, đã thúc ngựa nhanh chóng chạy tới tường thành phía xa, nhỏ giọng nói: “Nếu cung chủ chết ở đây, thuộc hạ sống còn có ý nghĩa gì? Hơn nữa, chuyện vốn do Ly Thương, chỉ không ngờ Phỉ Lạp Ti kia lại có thể sóng sót trong miệng đám thú khi vẫn trúng mê dược. . .”

Mộ Bạch nghe nửa câu trước, trong lòng ấm áp, còn chưa kịp cảm động, đã bị nửa câu sau đả kích khiến cảm động chẳng biết đã chạy đi đâu mất. Tái mặt, Mộ Bạch đưa tay hung hăng kéo dây xích trong áo nam nhân một cái: “Im miệng, chạy nhanh lên, chạy càng xa càng tốt. . .”

“Ư. . .” Nam nhân mới vì Mộ Bạch tới mà vui vẻ đỏ mặt lập tức tái mặt, vội ngậm miệng, liều mạng thúc ngựa, chạy về phía thành quan. (Vùng sát cổng thành)

“Ngươi nói, ngươi luôn đợi bản cung ở đây?” Mộ Bạch đột nhiên nhớ tới lời nói của nam nhân, ngập ngừng hỏi: “Ngươi không tới thành quan cầu viện?”

“Vâng.” Đáp một tiếng, Ly Thương cảm thấy mình nên giải thích một chút, tránh trong lòng Mộ Bạch nghĩ sai, liền nói: “Biên thành đa phần là đệ tử Ngoại Đường võ công hơi kém, hàng năm chỉ có mấy chục người tới, nếu gọi bọn họ tới, cũng không giúp được gì, ở trước cao thủ như Phỉ Lạp Ti, ngược lại trở thành gánh nặng của cung chủ. . .”

“Nói vậy. . .” Mộ Bạch quay đầu nhìn phía xa, tiếng nổ chấn động có thể nghe rõ ràng, sư tổ không phải Ly Thương mời tới? Liên hệ với câu nói bốn năm của Hậu Vô Kỵ, Mộ Bạch rùng mình —— trước khi rời cung, sư tổ từng tới tẩm điện của cung chủ, bảo mình xuống Phong Minh Nhai thăm mộ. Chẳng lẽ. . . Thật ra sư tổ tới để bắt hai kẻ lén trốn đi là mình?

“Mau! Mau! Vào thành quan cũng đừng ngừng lại, chạy cho bản cung, chạy liên tục. . .” Cái chết của nam nhân chưa bao giờ hiện lên trước mắt rõ ràng như vậy, Mộ Bạch vừa lo lắng ôm nam nhân hét to; vừa buồn bực khi mình mới rồi còn thống hận nam nhân lừa gạt lần thứ hai, lại vì cứu tính mạng y mà không khống chế được tâm tình. . .

Thích thì dùng: (╬ ̄皿 ̄)凸 ლ(¯ロ¯ლ) (╯‵□′)╯︵┻━┻ ~(‾▿‾~ ) ≧◡≦ \(≧▽≦)/ ≧△≦ ㄟ(≧◇≦)ㄏ (≧ロ≦) (≧◡≦) ╮(╯_╰)╭ o(︶︿︶)o 〒_〒 o(╥﹏╥)o ╭(╯^╰)╮ Σ( ° △ °|||) ♉( ̄▿ ̄)♉ ⊙﹏⊙(*´▽`*) ♥‿♥ ◔_◔ o(>﹏﹏<)o (^з^)-☆ O(∩_∩)O (づ  ̄ ³ ̄)づ~♥